Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
------------------
Bắp đùi tôi mỏi nhừ. Cả hai chân tôi cũng mệt lử.
Đây chỉ mới là ngày đầu tiên, tôi đoán mình đã quá cao hứng.
“Fu~… mệt quá.”
Tôi cởi áo ra và lau mồ hôi, khi quay đầu lại, tôi thấy một đống xác chết.
“Hah~, ze, ze, ze, lần…đây là lần đầu tiên tôi chạy thế này…”
“O, ora, nhưng chúng ta đã làm được đấy thôi!”
“………… tớ nghĩ mình sắp chết rồi.”
“Nu~un…”
Tất cả họ đều đang nằm dài trên bãi biển, người thì úp mặt xuống cát người thì nằm ngửa lên trời.
Mobner và Budeo có vẻ không còn sức để nói.
Thế nhưng bằng cách nào đó, họ đã hoàn tất bài chạy.
“Này, đừng nằm xuống đột ngột như vậy. Chúng ta phải hạ nhiệt từ từ.”
Chính tôi cũng quá mệt đến nỗi không thể thực hành bài hạ nhiệt.
『Hmm, ôi trời… nhóc đang làm giáo viên đấy à?』
“…………”
Kiến thức của tôi là hàng nhái lại từ Tre’ainar nên khi bị ổng chỉ ra khiến tôi cảm thấy rất khó chịu, thôi thì cứ lờ đi vậy
“Un, nước, đây.”
Rồi, Amae trượt khỏi lưng tôi trong lúc nghỉ, và kéo một xô nước từ đâu đó tới.
Khoảnh khắc mấy tên xác chết vừa nhìn thấy, họ liền lao đến xô nước với đôi mắt sáng bừng và chuyền nhau uống.
“Puaaaahhh, mình sống rồi!”
“Ora… Hah, hah… má! Lần đầu tiên tôi thấy nước ngon như vậy…”
“Tớ đang khóc… không hiểu sao nước mắt tớ cứ chảy…”
“Buhii, kofu, gogu… uh, Amae đúng là một cô bé ngoan mà.”
Vị ngọt thanh của nước sau một buổi tập luyện vất vả. Tôi hiểu. Tôi hiểu cảm giác đó.
“Đúng hông nè… Un…”
“……Hmm?”
Và, Amae, với vẻ mặt tự mãn, ưỡn ngực quay sang nhìn tôi. Rồi em ấy bỗng hơi nhón chân và đưa đầu về phía tôi.
“Un!”
Chỉ có một cách để giải quyết chuyện này…
“Cảm ơn em nhé. Em giỏi lắm..”
“Mufuu!”
Tôi khen và xoa đầu em ấy. Có vẻ như đó là một sự lựa chọn đúng, Amae lẽn bẽn mỉm cười hạnh phúc. (Zard: Sinh vật đáng yêu gì thế này :<)
Tôi suy nghĩ về tương lai trong khi để dòng nước sự sống chảy qua khắp cơ thể đang mệt mỏi và cảm nhận sự hồi sinh.
“Mấy cậu… có chuyện này tôi muốn hỏi.”
Cả bốn người họ cùng uống nước, lấy lại nhịp thở và nghỉ ngơi.
Họ đã theo tôi từ nãy đến giờ, và tôi đã chấp nhận và để họ làm theo ý mình.
Thế nhưng giờ khi tôi đã xong việc, tôi cần phải biết tương lai sau này sẽ thế nào.
“Tôi hiểu các cậu cố gắng đến vậy là vì muốn thay đổi… nhưng như tôi đã nói ban nãy, nếu các cậu chọn tập giống tôi thì các cậu cũng nên biết về thế mạnh của mình phải chứ?”
Cho dù bạn có cố bắt chước người mà bạn ngưỡng mộ đến đâu, thì có thể nó sẽ không hợp với bạn.
Tôi đã từng như vậy.
Vì nể phục cha mình, tôi đã mù quáng theo đuổi ông và chọn lấy ma kiếm thuật.
Thế nhưng khi tôi gặp Tre’ainar và được ông ta chỉ dạy, tôi đã nhận ra những gì hợp nhất với mình .
“Mấy cậu giỏi nhất về điều gì?”
『Ôi trời… giúp người khác tìm ra thứ hợp với chính họ nhất… nghe giống phương pháp dạy của một huấn luyện viên của ai đó nhỉ… chà chà, để ta nhớ xem đó là ai nhỉ?』
Không phải là tôi đang dạy họ. Tôi chỉ đang lắng nghe.
Hơn hết thảy, chính họ mới là người quyết định họ sẽ làm gì.
Vậy hãy lắng nghe. Thứ gì hợp với họ nhất?
Thế nhưng khi nghe tôi nói vậy, ai nấy đều có vẻ mặt không biết phải nói thế nào, dù vậy, họ vẫn cho tôi câu trả lời.
“Tôi… tự tin về ma thuật của mình… dù chỉ là trước đây, và không giỏi bằng José…”
“Tao… thường ở nhà chẻ củi giúp đỡ gia đình… nên chắc là rìu… nhưng trước sức mạnh của thằng José…”
“Tôi không chuyên về cái gì cả, tôi… không được như José người giỏi về mọi mặt…”
“Tôi có thể ăn bao nhiêu kẹo cũng được… chỉ là tôi chưa từng ăn kẹo nhà làm của mấy đứa con gái mà José hay ăn thôi....”
Đã đến nước này, tôi chỉ có thể nghĩ đống đó chả liên quan gì đến bài tập của tôi và suýt mở miệng nói ra nhưng đã kịp nuốt vào.
Tôi không ác đến mức bảo “thôi thì, mấy cậu đã phí mất một ngày rồi.” đâu
“Aaah… mình nên làm gì giờ…”
Hay là, bảo tôi không thể giúp gì được nữa?
Vừa gãi đầu, tôi vừa nhìn về phía biển.
Giờ nghĩ mới nhớ, đã lâu lắm rồi tôi chưa được đi biển.
Tôi đã quá chú tâm vào việc tập luyện, nhưng sau khi nghỉ ngơi và nhìn lại… tôi tự hỏi…… cả người tôi giờ chỉ toàn mồ hôi và cát… thế nên, không cần phải lo gì nữa cả…
“…… hmm~ … được rồi! Uorryaaaaaah!”
“”””Ah…””””
Tôi lao thẳng xuống nước.
Nước thật mặn, nó dính vào mắt tôi, nhưng cũng thật lạnh, tôi thực sự không thích phải quan tâm đến mấy chuyện thế này nên giờ tôi chỉ muốn được giải tỏa.
“Tahahaha… tới biển nào…”
Rồi, nhóm Mortriage đều thấy hơi ngạc nhiên trước hành động đột ngột của tôi…
“… hahaha …”
“Ora!”
“Tớ nữa!”
“Chờ tớ với!”
Bốn người họ cởi chiếc áo thấm đẫm mồ hôi ra và nhảy ào xuống biển.
“Haha, đã thật… tớ không biết… là nước lại ngon đến vậy… và biển lại mát đến thế…”
“Ora! Dahahahaha!”
“U~…… tớ thì lúc nào đến đây cũng được… nhưng không hiểu sao tớ lại có cảm giác cứ như đây là lần đầu tiên mình được xuống biển…”
“Puha, tớ, tớ cũng vậy, cậu nhắc làm tớ nhớ, hồi nhỏ tớ không biết bơi và lúc ra biển thì … oh … tớ nổi lồng bồng trên mặt nước …”
Những tia nước lạnh bắn tung tóe khắp nơi và tôi nhận ra mình đã bình tĩnh lại… thật sảng khoái làm sao… tôi đã rất vui.
Vậy nên tôi quyết định sẽ dành thời gian suy nghĩ và không vội vàng trả lời.
“Thật sự…… ban nãy… cho tôi xin lỗi vì đã hỏi mấy cậu… đột ngột như vậy…… ngay cả tôi cũng… còn chưa rõ về chính mình.”
“”””?””””
“Bản thân tôi giỏi về thứ gì, kém về thứ gì… khi nghĩ lại, chính tôi cũng không nghĩ mình giỏi trong một mảng mà thậm chí mình còn không biết đến… tôi còn không rõ về chính mình nữa.”
Nhìn bọn họ mỉm cười với vẻ mặt mệt mỏi, tôi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi tôi tiếp tục câu chuyện của mình.
Phải, tôi chỉ hỏi họ giỏi về thứ gì nhưng lại không nghĩ rằng những điều họ nghĩ là mình giỏi thực sự là tài năng của họ.
“Mấy cậu… sau khi về võ đường, tôi sẽ tập với mấy cậu một chút. Tự tôi sẽ quan sát xem sao.”
Tôi đã từng nghĩ mình giỏi về ma kiếm, nhưng Tre’ainar lại bảo tôi về một thứ khác…
“Mà nói chung thì, tôi không biết liệu có vượt qua được cái tên khốn đầu đất kia hay không… nhưng nếu các cậu chịu cố hết sức thì tôi sẽ xem mình có thể làm được gì không…”
“”””Oh! Cám ơn cậu nhé!””””
Thế nên tôi cần phải trực tiếp quan sát.
Mấy cậu đồng ý chứ? Trước khi tôi kịp hỏi thì họ đã vui vẻ gật đầu, và, thôi thì, tôi sẽ dành thêm chút thời gian với họ vậy.
『Oi, không phải ngươi bảo là ngươi thấy phiền với bận rồi hay sao?』
「Ông im đi. Chuyện sẽ đâu vào đó thôi… với lại…… những tên này, họ đều đang cố hết sức để thay đổi… tôi chắc ông cũng hiểu tại sao nhỉ…」
Tôi thảnh thơi đáp lại Tre’ainar.
Phải, bằng cách nào đó tôi hiểu.
Tôi cảm nhận được sự chán chường bởi bức tường mang tên José của họ hệt như thứ cảm xúc phức tạp mà tôi từng có với nhỏ công chúa, Rebal và Fu.
「Họ đang cố gắng hết sức… tôi không thể làm ngơ điều đó được…」
『Hoh~… vậy sao』
Dù ông ta có nghĩ rằng tôi “lạc quan quá mức” hay không, Tre’ainar, với vẻ hơi chút ngạc nhiên đã bật cười.
Và…..
“Un! Unsho! Unsho!”
Có lẽ là vì ghen tị khi thấy bọn tôi đều nhảy ào xuống biển, Amae cũng bắt đầu cởi bộ đồ nữ tu một mảnh ra…
“”””Dừng lại!””””
“Unhoh~! Amae đang cởi ra kìa!”
“Un?”
Trước khi em ấy kịp cởi ra, tất cả bọn tôi… trừ một tên, đều lao đến cản Amae.
Rồi, giờ mới thấy tên đó bị bọn con gái buộc tội chả có gì là nhầm lẫn cả.
“Geez, là con gái thì em không nên cởi ra như vậy chứ.”
“……? …… Chỉ có mỗi Amae… bị bỏ rơi?”
“…… Không, anh…… không có ý đó…”
“…… Mu~…”.
Cả đám con trai lột áo ra nhảy ào xuống biển và vui vẻ té nước.
Liệu một đứa bé chịu ngồi yên khi thấy cảnh đó không? Đương nhiên là không rồi.
Chưa kể nhảy xuống, em ấy tuyệt đối không được phép cởi đồ ở đây.
Có lẽ khá hợp lí khi em ấy trông buồn đến vậy, nhưng…
“Nè nhe, lần sau ấy. Em nhớ mang đồ tắm theo nhé.”
“…… Lần sau? Khi nào? Ngày mai? Hay ngày mốt?”
“…… Ừ thì chắc cũng sớm thôi. Ý anh là, biển nằm ngay đây cơ mà.”
“…… Hứa chứ? Hứa nhe? Không được nói dối.”
“Uh huh, ok ok, anh hứa anh hứa.”
“Mọi người đi cùng được không? Chị, chú, chị Karui, ngài Đại Tư Tế và chị Nữ Thần.”
“À~, được được, anh biết rồi, anh hứa… tsu, ủa… Đại Tư Tế? Hmm? Nữ Thần…?”
Tôi rất cẩn thận để không làm em ấy khóc và thực lòng nghĩ chuyện này thật phiền phức, nhưng rồi tôi đã vô tình hứa.
Em ấy cuối cùng đã chịu nín và hai má hơi phồng lên tỏ vẻ bất mãn, tiếng ‘Muh~’ nhẹ phát ra từ miệng nhưng em ấy đã không còn khóc nữa.
『Fufufufu』
「…… what…」
Rồi, Tre’ainar, người nãy giờ đã quan sát toàn bộ mà không hề nói gì bỗng khúc khích cười
『Cô nhóc này, và cả đám kia… mặc cho những gì đã nói, ngươi có vẻ rất giỏi trong việc chăm sóc người khác. Mà, ta tin đây là cách mà ngươi được tên Orge và bọn bất lương kia thừa nhận…』
「Nu…… gì vậy…… ông đang khen tôi đấy à …」
『Có thể nói là ta không hề có ý nói xấu với ngươi đâu nhóc à. Với lại theo kế hoạch tập luyện của ta, ta không định chỉ cho ngươi tập chung với người khác, mà còn để ngươi dạy… để học về phương pháp của những người lãnh đạo.』
「Ể? Thật đấy à?」
『Ừ, vậy nên ngươi cứ thử đi.』
「Tôi nghĩ là không được đâu, tôi chỉ định đánh giá họ theo quan điểm của mình, chứ tôi không hề muốn chỉ bảo họ… chưa nói đến chuyện dẫn dắt họ… lỡ như cách làm của tôi sai thì…」
『Ngươi không phải lo. Nếu cần thì ta sẽ can thiệp. Đừng nghĩ ta sẽ đột nhiên để ngươi làm hết từ đầu đến cuối, thế nên ngươi cứ bình tĩnh đi.』
Tre’ainar cười tôi như kiểu muốn nói “chăm ngươi là nghề của ta mà”, nhưng trong thâm tâm tôi cũng đã định sẽ cố hết sức.
「Ông lúc nào cũng là người quan tâm đến tôi nhất!」
Và.
Thế nên, nếu tôi muốn chăm sóc họ, thì tôi phải noi ngươi thầy mình.
『…………………』
Tre’ainar lặng lẽ quay mặt đi, có lẽ là vì cảm thấy ngượng.
『Ta không có ngượng!』
Rõ ràng là đang ngượng.
----------------
Zard: manga mới được dịch có mấy chương mà lần đầu tiên thấy có người nhắc tên mình trên face, hạnh phúc vler :))
Btw mình sẽ đổi số chap giống bên eng cho các bạn dễ tìm raw đọc