Breakthrough with the Forbidden Master

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6013

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 48

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 103

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 362

Tập 02 - Chương 45: Giao Đoạn- Mẹ

Trans: Zard

Chúc các bạn buổi tối tốt lành

--------------------

─ Dù sao đi nữa anh cũng sẽ đi tìm Earth! Anh sẽ ra ngoài thành phố, nhưng Mamu hãy cứ về lại biệt thự đi! Đề phòng Earth quay về!

Nói rồi, Hiro chạy đi. Để mang đứa con yêu dấu của chúng tôi trở về.

Thật ra, tôi cũng muốn chạy theo anh ấy.

Nhưng, Hiro đã bảo rằng có khả năng Earth sẽ trở lại căn biệt thự ít nhất một lần.

Hành lí và ví tiền của thằng bé vẫn còn nằm trong phòng chờ ở đấu trường, và thằng bé đã bỏ chúng lại khi chạy đi.

Thằng bé có lẽ sẽ ngần ngại khi ra bên ngoài thành phố mà không mang theo chút tiền hay đồ đạc gì, vậy nên có lẽ thằng bé sẽ trở lại căn biệt thự.

Vậy mà, những hi vọng mong manh ấy lại lập tức sụp đổ khi tôi trở về.

“Earth không hề…. về nhà….”

Khi tôi trở lại căn biệt thự, mọi thứ hầu như đều không hề thay đổi.

Ngày nào Sadiz cũng dọn dẹp nơi này, vậy nên không có gì bừa bộn ở đây.

Sáng nay, tôi chắc chắn con bé đã dọn dẹp trước khi đến đấu trường.

“Phu nhân Mamu… uhm…… về chuyện tiểu thư Sadiz…”

“Cứ để con bé ngủ ở phòng trống nào đó đi. Sẽ rất rắc rối nếu bây giờ Sadiz tỉnh dậy, nhưng…”

Tôi lập tức trở về căn biệt thự và lục tung khắp mọi căn phòng, nhưng lại không tìm thấy thằng bé hay bất cứ dấu hiệu gì cho thấy thằng bé đã ghé qua.

Khi tôi nhận ra điều đó, tôi đã cắn chặt môi mình trong căn phòng gọn gàng, sạch sẽ của Earth, những chiến binh hầu cận mà tôi đã nhờ họ chăm sóc giúp cho Sadiz cuối cùng cũng đuổi kịp tôi.

Vậy mà tôi lại chẳng thể đuổi kịp Earth.

“…… Earth…… chuyện quái gì… chuyện quái gì xảy ra với con vậy?”

Thậm chí bây giờ, tôi chỉ ước tất cả chỉ là mơ.

Trong trận đấu tốt nghiệp. Trước mặt toàn thể giáo viên và Sadiz, Earth đã phô diễn khả năng chiến đấu hoàn toàn khác với những gì thường được bảo, thậm chí thằng bé còn vứt bỏ thanh kiếm và sử dụng võ thuật.

Những chuyển động đó mang sức mạnh và kĩ thuật nằm ngoài tưởng tượng của chúng tôi, nó đã đánh bay Rebal, và rồi kĩ năng mà thằng bé đã sử dụng ở phút cuối…

“Không… không phải.… không…… nó…”

Phải, đó không phải là điều tôi nên nghĩ lúc này.

Giờ đây chuyện làm sao Earth có thể mạnh đến vậy không quan trọng.

Điều mà tôi cần nghĩ đến nhất là…

─ Nếu biết mọi chuyện sẽ khó khăn như vậy… thì con thà đừng là con trai anh hùng thì hơn.

“Uh, uuuuh, uuuuuuuuuuuuuuhh!!!”

Earth đã phải chịu đựng khi là con trai chúng tôi, vậy mà tại sao chúng tôi lại không hề nhận ra cơ chứ?

Đúng là tôi đã từng nghe về chuyện này.

Khi thằng bé nhập học ở học viện, thằng bé đã không thể đánh bại công chúa Phianse, và cũng không có tài năng đặc biệt như Fu hay Rebal, thằng bé đã dần trở nên mặc cảm…. ‘Tôi đã nghe điều đó’.

Nhưng ngoài ‘nghe’ ra thì tôi đã làm gì?

Thằng bé đã đau khổ, thằng bé đã chịu đựng, và thằng bé đã căm ghét chính bản thân mình.

Còn tôi…..

“Earth…”

Tôi không thể ngừng khóc.

Trong căn phòng này… chứa đầy những kỉ niệm hơn mười năm qua của Earth…. Tôi có thể cảm nhận được thằng bé tại căn phòng này.

Nhưng thằng bé lại không ở đây.

Nơi này, Sadiz ngày nào cũng đều giữ nó gọn gàng thật…. nhỉ?

“Ah…”

Và rồi tôi nhìn thấy một bộ quần áo treo ở tủ đồ.

Đó là đồng phục của Học Viện.

“Đồng phục sao… phải rồi nhỉ, khi thằng bé mới nhập học, kích thước bộ đồng phục của nó trông khá lớn nên mọi người ai nấy cũng đều cười phá lên…. Hể!?”

Rồi tôi nhận ra điều gì đó khi nhìn bộ đồng phục.

Đồng phục Học Viện có đầy đủ kích thước dành cho mọi học viên.

Earth từng bảo, ‘con đằng nào cũng sẽ lớn nữa thôi’, và đòi một bộ có kích thước khá rộng.

Khi đó, Sadiz đã kể nó cho tôi, vậy nên tôi cũng biết về kích thước của bộ đồng phục.

Nhưng……

“Không… nó còn lớn hơn cái mà mình từng mặc hồi còn đi học… Oh…”

Tại sao kích cỡ bộ đồng phục lại thay đổi? Ban đầu tôi đã không hiểu, nhưng câu trả lời thực ra rất đơn giản.

Earth đang lớn lên, vậy nên bộ đồng phục không còn vừa nữa, và rồi tôi đặt bộ đồng phục còn mới tinh xuống.

“Mẹ hiểu rồi… Earth…… con…… con đã lớn… rất nhiều rồi…”

Phải, tôi không hề nhận ra điều đó.

Tại sao mình lại không nhận ra cơ chứ?

Tại sao mẹ lại không nhận ra?

Vì mẹ chưa từng quan tâm đến con.

“Ngay cả chuyện đó… mình… mình cũng không biết…. mình không hề nhận ra…”

Tôi không đáng để làm mẹ…… thực sự…

“Vậy ra… những thứ mà con đã phải chịu đựng…… những gì con đã lo lắng…. Mẹ đã không biết bất cứ thứ gì….”

Dù cho chúng ta không thường xuyên gặp nhau, nhưng chẳng phải chúng ta vẫn sẽ luôn được kết nối với nhau vì chúng ta là gia đình sao?

Tôi đã cảm thấy sự liên kết đó, nhưng rồi lại chẳng thấy gì…. Tất cả đều chỉ là lời nói miệng.

“Dù sao đi nữa, con cái chúng ta vẫn sẽ ổn thôi… hah… mình đang nói cái gì vậy, mình….. Mình chỉ coi Earth như là một bản sao của mình và Hiro. Nhưng, Earth không phải mình hay Hiro. Earth… là Earth, vậy mà…”

Vậy mà tôi…..

─ Con chỉ… chỉ một lần thôi… cha… mọi người… đừng là con trai anh hùng nữa. Con chỉ muốn cha khen con…. Chỉ vậy thôi….

“Con trai tôi… đứa con trai yêu dấu của tôi…. Thằng bé đã nói vậy… không….. Chính chúng ta đã khiến Earth phải nói vậy!”

Tại sao Earth lại nói vậy?

Rồi cứ như vậy, cuối cùng…… tôi đã nhận ra mình đã mất Earth…… Anh hùng là gì! Anh hùng là gì cơ chứ!

“Mẹ xin lỗi… Earth…… mẹ xin lỗi con…… vì mẹ đã không thể là một một người mẹ bình thường…. Mẹ xin lỗi.”

Giải cứu thế giới…. Rồi lại giải cứu nhân loại, tất cả đều đã thành công…. Vậy mà tôi lại không thể bảo vệ hạnh phúc của mình.

“Cậu chủ! Haa, ha… cậu chủ Earth!!”

“… Sadiz…”

Và rồi, trước dáng vẻ nức nở của tôi ở cửa phòng, Sadiz đang đứng đó với vẻ mặt tái mét và đang run rẩy.

“…. Tiểu thư Sadiz. Ngài cần phải nghỉ ngơi ngay.”

Có vẻ như con bé đã lập tức đến đây sau khi tỉnh dậy.

Và, có vẻ như tiếng của những người hầu không thể theo kịp Sadiz.

Sadiz trông vẫn còn nhớ mọi chuyện, rồi…

“Chị Mamu… Cậu chủ…”

“…… Thằng bé đã chạy trốn… khỏi chúng ta

“Heh!?”

Vào lúc đó, tôi cũng không biết mình đang nói gì với Sadiz nữa, cơ thể cô bé run rẩy và trông như thể sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.

Phải, tất cả là tại tôi và Hiro.

Và rồi Sadiz…

“Em… em đã…… hét lên…… cậu chủ…. em…”

Tôi có thể hiểu được những lời lắp bắp đầy đau đớn của Sadiz.

“Hôm nay… lẽ ra…. Em sẽ bí mật tặng….cậu chủ….em, em….”

Chính bản thân tôi cũng bị mắc kẹt trong cảm giác tội lỗi và hối tiếc ấy.

Nhưng……

“Dù em có ngồi đó và khóc cho đến chết đi nữa… thì thằng bé cũng sẽ không trở về.”

“Eh… ah… ah…”

Đây không phải lúc để khóc. Cả Sadiz, và tôi.

“Chị đã hối hận và cũng đã khóc như em, nhưng… chị sẽ hành động… chị và em… cả Hiro nữa.”

“Phu… Nhân… Chị ơi…”

“Họ sẽ không cho phép chị đi… Nhưng chị sẽ nghĩ cách chuộc tội sau, nhưng giờ chị sẽ đi tìm thằng bé.”

Tôi phải đuổi theo thằng bé ngay.

Chúng tôi chắc chắn có thể.

“…… Vâng…”

Dù là đâu đi nữa.

“Earth vẫn chưa về sao!”

“Ra đây đi Earth!”

“Cậu ấy không có trong thành phố… tại sao cậu ấy lại không trở về!?”

Lại ồn ào nữa rồi…. Lũ trẻ ấy…

“Phi… Công chúa… Fu…… Rebal…”

“Phu nhân Mamu, bây giờ… toàn thể đế quốc đều trong tình trạng báo động và đã ban hành lệnh phong tỏa rồi… bọn cháu đã lùng sục khắp thành phố… nhưng cậu ấy…”

Khuôn mặt cô bé tái xanh….công chúa không hề biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô bé vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng Earth đã đi mất.

Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi biết cảm xúc của cô bé thế nào…. Vậy nên tôi, Hiro, hay Solja… nếu có thể, tôi đã gán Earth…. Thật không được mà.

Nếu chúng tôi, những cặp cha mẹ không hề để ý gì đến Earth, lại muốn cho Earth và đứa trẻ này… có một lần, tôi đã từng nghĩ rằng chúng tôi, những người đồng đội gắn kết với nhau với tư cách là Bảy Người Anh Hùng, có thể trở thành một gia đình thật sự…tôi đã suy nghĩ đơn giản rằng, ’chúng tôi’ sẽ hạnh phúc.

“Umm, phu nhân Mamu…”

“Earth… tại sao… tại sao…… lại thế này…”

Cả Fu và Rebal đều không thở ra hơi. Cả hai đứa đều đã lớn, nhưng giờ lại mệt mỏi như những đứa trẻ, và chúng đều lo lắng cho Earth. Rebal, dù cho thằng bé vẫn chưa hề được chữa trị sau trận đấu, thằng bé vẫn điên cuồng chạy khắp nơi chỉ để tìm bạn mình.

Và hai đứa nó cũng vậy.

Khi tôi và Hiro nghe rằng chúng đang phát triển tài năng như ‘họ’, chúng tôi đã không hề nghĩ gì đến Earth, mà lại còn động viên thằng bé bằng cách so sánh nó với hai đứa….

“Cô cũng không biết. Thằng bé đã đi đâu”

“Thật sao!?”

“Vậy nên! …… cô sẽ tìm thằng bé… cô sẽ tìm Earth… một lần nữa…”

Là cha mẹ, chúng tôi đã mắc phải một sai lầm không thể sửa chữa.

Dù vậy, chúng tôi vẫn sẽ đi tìm Earth.

Và….. mẹ muốn được gặp con.

Đó không phải một lời nói dối. Vì mẹ thực sự yêu con.

Earth. Có lẽ con sẽ không tha thứ cho mẹ.

Có lẽ đã quá muộn, và con sẽ không chấp nhận điều đó.

Nhưng mẹ… chỉ một lần nữa thôi…… lần này…… mẹ muốn là mẹ của con!

Mẹ sẽ đợi, dù bao lâu đi nữa.

-------------

Zard: ko liên quan gì đến truyện nhưng dạo này ko hiểu sao thèm cắn lũ gấu vler :<