Trans: Zard
Chúc mừng năm mới :))
------------------
Kết thúc trận đấu tập, tôi lau mồ hôi bước xuống võ đài.
Mà, nó giống kiểu hai bên tự giới thiệu bản thân hơn là đấu với nhau.
Đó là vì không một ai bị thương.
Cơn đau trên lưng tôi thì không phải kéo dài mãi, và nắm đấm đang tê dại của tôi cũng dần trở lại bình thường.
Thế nhưng nếu anh ta đánh toàn lực thì chuyện hẳn sẽ không kết thúc êm đẹp vậy.
“Coi đống cơ bắp đó kìa… anh ta có thật là người không vậy?”
『Đúng, hắn quả thật là con người.』
Nhìn thấy Machio đang lau mồ hôi bằng một chiếc khăn tay, tôi chợt nghĩ “Lẽ nào anh ta giống với Bro, Machio cũng là một…”, rồi Tre’ainar liền phủ nhận.
『Hắn sở hữu thể trạng, cấu trúc xương và khối lượng cơ bắp hơn hẳn người thường… có thể nói…… hắn vốn đã có những thứ rất gần với giới hạn của con người qua việc luyện tập thuần túy… mà không hề có chút kiêu ngạo gì về tài năng trời phú của mình… ta chắc đó là nhờ lịch tập luyện đến hộc máu của ta.』
“Tài năng… à?”
Tài năng. Tre’ainar đã nói qua điều đó trong lần đo giới hạn.
Cho dù tôi có cố đến mấy thì cũng sẽ không thể bắt kịp sức mạnh của Machio.
Quả thật, dù là con người nhưng đống cơ bắp đó lại cực kì khác thường, đó chính là kết tinh của tài năng và nỗ lực.
Và ba tháng tới, thứ sức mạnh đó sẽ được giải phóng toàn bộ.
Nó vừa rắc rối mà cũng vừa thú vị.
“…… Tuyệt… tuyệt thật…”
“Hmm?”
Đó là lúc tôi nhận ra có rất nhiều người đang vây xung quanh tôi ngay khi tôi vừa bước xuống võ đài.
Có vẻ như mọi người ai nấy cũng đều trầm tồ như thể đã hiểu về tôi.
Đặc biệt là……
“Cậu… thật … thật tuyệt vời.”
“Mày rốt cục là thằng quái nào vậy hả tên khốn!”
“Làm sao…. cậu có thể…. làm vậy được?”
“Lẽ nào cậu cũng là thiên tài sao?”
Những nam sinh ở trường pháp thuật nhìn tôi bằng ánh mắt hoang mang và khuôn mặt có vẻ gì đó phức tạp.
Có lẽ là vì họ coi tôi là một người như bọn họ hay việc tôi “giống với những người như José”.
“À cảm ơn vì lời khen nhé. Nhưng tôi vẫn còn một chặng đường dài.”
“Vẫn còn một chặng đường dài á!? Cậu đã mạnh đến vậy rồi mà… một người can đảm đến thế… mà lại đi bảo mình vẫn chưa đủ…”
“Ừ. Vì mục tiêu của tôi bây giờ là thắng giải đấu ba tháng tới… nhưng đó không phải là mục đích chính.”
“…… Ể?”
Phải. Cao hơn và mạnh hơn.
Một thành tựu có thể vượt qua được cả việc đánh bại Đại Quỷ Vương Tre’ainar của cha tôi… một thứ mà những ai có ý nghĩ “thế này là đủ rồi” không bao giờ hoàn thành được.
『Chúng bảo là ta thua, cho dù chính chúng đã sử dụng những kế hèn bẩn.』
Và Tre’ainar lúc nào cũng lầm bầm bên tai tôi những điều bất mãn ấy, nhưng…
Tôi đã tập luyện với ông ấy rất nhiều nên tôi biết.
Với tôi, một đứa còn chưa thể chạm vào Tre’ainar, người cha đã đánh bại ông ta của tôi, cho dù bằng phương thức hèn hạ, vẫn hơn tôi rất nhiều.
Hở? Chuyện đó sao? Nhưng, bởi vậy…
“Ta chắc cậu sẽ làm được nhiều hơn những gì ta nghĩ đến. Và ta sẽ mua lấy thứ tham vọng ngạo mạn đó.”
Jamdi’el đến và bày tỏ lời khen của cô sau trận đấu luyện của tôi.
Đúng vậy. Cha tôi là một trong bảy người anh hùng đã cứu thế giới.
Jamdi’el là một trong Lục Tướng có thể nói là ngang với Bảy Người Anh Hùng.
Nếu tôi chiến đấu với cô ta, thì biết đâu sẽ nắm được khoảng cách…
『Ngừng cái ý nghĩ đó lại đi. Ngươi vẫn còn sớm lắm…』
Và Tre’ainar, người thường bảo “Tiến lên đi nhóc!”, đã một mực phủ nhận ý tưởng đó.
Hay nói cách khác, khoảng cách vốn dĩ đã quá lớn…
“Hah~, hah~, xin lỗi, mọi người có thể tránh ra chút không! Mới, mới nãy, tôi vừa nghe ai đó bảo chiến thắng phải không? Có thật vậy không!?”
Chính lúc ấy.
Từ cầu thang bỗng có tiếng ai đó đang ầm ầm chạy lên.
Là giọng của một người phụ nữ đang thở dốc.
Một cô gái bỗng rẽ đám đông xuất hiện trước mặt tôi.
“Huh~, huh~, huh~… Nè? Có thiệt là anh Machio vừa mới đấu không? Với lại, đó hẳn là một trận đấu tuyệt vời nhỉ… anh ấy thực sự nghiêm túc trong việc giành chiến thắng giải đấu đó!?”
Vừa mới tới, cô ta đã xổ ra nguyên một tràn.
Cô mặc một bộ đồ nhẹ đơn giản bao gồm áo ngắn và quần ngắn, hai tay mang hai túi đầy ắp đồ, và mái tóc đen dài của cô cột thành kiểu tóc đuôi ngựa phía sau đầu.
Cô đeo một chiếc băng rôn trên trán để tránh phần tóc mái chọc vào mắt.
Và cơ thể thì… dù là phụ nữ nhưng nó được rèn luyện rất tốt.
Một cơ thể săn chắc. Nó là tôi nhớ về Shinobu.
Nhưng, thứ duy nhất khác Shinobu là… hai quả dưa đang đung đưa nảy nảy kia….
“Tsukshi, em về rồi đấy sao?”
“Chị ơi”
“Anh Machio!? Có thật là anh vừa đấu tập xong không?! Không những vậy mà còn đấu ngang cơ với anh Machio sao…”
À hiểu rồi… ra là chị của Amae và Karui… nhưng tôi cứ nghĩ cô ấy sẽ phải lớn hơn mình vì là chị của hai cô bé, nhưng trông cũng chỉ hơn tôi cỡ… tầm một hai tuổi gì đó chăng?
“Ừ, cậu ta mạnh lắm. Giải đấu ba tháng tới… có vẻ như một đối thủ mạnh đến không ngờ vừa xuất hiện rồi đấy.”
“Đến, đến vậy luôn sao…?”
“Ừ, là cậu thanh niên đằng kia kìa.”
Cô gái tên Tsukshi, sau khi nghe anh Machio liền quay quanh tìm kiếm tôi.
Tôi nhẹ cúi người và chào cô một tiếng.
Rồi, cô gái tên Tsukshi ấy…
“A! Cậu… người mà Đại Tư Tế mang về đây mà…”
“Ồ, thì ra là thế.”
“Ừm… ai mà ngờ cậu lại mạnh đến mức anh Machio còn phải khen cậu đến vậy chứ. Nếu vậy thì xác suất chiến thắng của anh Machio trong giải đấu tới… sẽ khó lắm đây~….”
Hmm? Cô đang bàn về nguy cơ thua cuộc của anh Machio mà nhìn cô sao có vẻ vui vậy?
Không, Karui và Jamdi’el đều như vậy cả … tôi bắt đầu thấy lo rồi đấy.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh thắng thế? Không có chuyện anh sẽ bị tế làm vật hi sinh đâu đúng không?
“Hả? Tsukshi lo anh không thể thắng giải đấu sao?”
“Ể!? Không, đâu, đâu có đâu, em… em có nghĩ vậy đâu~…. “
“Ha, ha, nhưng nhờ thế mà anh bắt đầu có động lực rồi đây. Anh phải cố gắng để giành chiến thắng mới được.”
“A, không cần đâu, um… anh Machio đã luyện tập đủ rồi… anh không cần phải cố gắng thêm nữa đâu mà~….”
Thế nhưng, bầu không khí quan tâm lẫn nhau giữa hai người họ như khiến cả căn phòng này như ngày một ấm lên.
Phải chăng hai người họ đang “là gì đó” của nhau ư?
“Ừm… Xin chào~.”
“Hmm? À vâng, chào cô.”
“Tôi là Tsukshi. Tôi 17 tuổi. Tôi cũng sống ở nhà thờ này với Karui và Amae và tôi ở đây để hỗ trợ cậu trong cuộc sống hằng ngày, rất vui được gặp cậu~.”
Cô nói và chào tôi… 17 tuổi á!?
“Khoan, cô hơn tôi hai tuổi lận cơ á?”
“Ồ, thì ra cậu chỉ mới 15 tuổi thôi sao? Vậy thì nếu cậu có rắc rối gì thì cứ gọi chị hai đây nhé~♪.”
“Khoan, khoan đã”
“Em có thể gọi chị là chị hai!”
Tsukshi vỗ ngực cười… chắc tôi không phải là người duy nhất thấy hai trái dưa đó đung đưa đâu nhỉ.
Nhưng trước hết…
“Nè, nè anh Mahcio… Anh bao nhiêu tuổi vậy?”
“Tôi á? Tôi 27 rồi, nhưng…”
“Hai, hai mươi bảy tuổi á!?”
Tôi cứ nghĩ anh ta phải hơn 30 cơ, chuyện này thật bất ngờ làm sao… không, cho dù là vậy…
“Nhưng không phải anh Machio và Tsukshi…”
“Chị hai!”
“…… Chị Tsukshi…”
“Hmm… thôi thì tạm chấp nhận vậy. Thế chị với anh Machio thì sao nè?”
“Không, ý em là… hai người hẹn hò mà chênh nhau tận 10 năm vậy…”
“Eehh!!??”
Cũng không hiếm những cặp đôi chênh lệch tuổi tác, nhưng cái tuyệt vời ở đây là một cô gái tuổi teen lại hẹn hò với một anh chàng hơn mình đến mười tuổi như vậy.
Sadiz và tôi cũng chỉ hơn kém nhau có bốn năm mà thôi…. mà chúng tôi đã hẹn hò méo đâu! Tôi còn chưa thể có mối quan hệ đó với cô ấy nữa là!
“Ể?! Ể!? Ể!? Hểểểể?! Thật, thật vậy sao? Hể!? Em, em thấy vậy thật ư!?”
Và, chị Tsukshi đột nhiên đỏ rực mặt và múa máy lung tung.
Hmm? Là vậy sao? Nhìn phản ứng khác nhỉ, ‘vẫn chưa’ à?
“Hahaha, không phải đâu cậu trai à. Em ấy với tôi cũng như Amae và Karui vậy đấy, Tsukshi đã luôn bên tôi từ hồi còn nhỏ nên tôi coi em ấy giống một cô con gái hay một đứa em gái nhỏ hơn.”
“……………………”
Chị Tsukshi rên rỉ “Zuun” rồi cười bằng vẻ mặt vô cảm và đưa nắm đấm lên trước những lời của anh Machio vừa nói.
Những người trong thị trấn và võ đường cũng nở nụ cười khô khốc.
À, ra vậy. Tôi hiểu rồi.
Có thể nói rằng, những gì anh Machio đều có lí theo một nghĩa nào đó, nhưng cách mà anh ta nói ra thật sự quá phũ phàng… hơn nữa bản thân anh ta cũng không có ác ý gì. Bộ anh không nhận ra thật đấy à?
Nhìn lại thì chính tôi cũng không muốn mình bị Sadiz coi là em trai…
“…… Hmm…… tôi hiểu rồi.””
“Haha, phải chứ?”
“…… Ha~, bộ đàn ông ở nơi này là vậy đó à? Anh có bị mất khả năng nghe hay bị khuyết tật phần thấu hiểu cảm xúc của người khác không vậy?”
“…… Huh? Ý cậu là sao?”
Làm sao anh có thể hiểu được người khác khi mà anh thậm chí còn không hiểu được tình cảm rõ rõ ràng ràng của một cô gái như vậy chứ?
『Nhóc… ngươi, cũng biết nói vậy cơ à?』
「Hả? Thì chứ sao nữa? Tôi không bị điếc và cũng không thiếu nhạy bén giống anh ta. Tôi đã lắng nghe lời thổ lộ của Shinobu và tình cảm của cô ấy cũng rõ ràng đến đau đớn, thế nên tôi đã băn khoăn rất nhiều đấy…」
『…… Huh…』
「Sao, sao hả?」
『Không… chỉ là…… ta chỉ thấy thương cho cô nhóc ấy.』
「? 』
Không hiểu sao, Tre’ainar lại nhìn tôi thở dài bực tức, ý ông rốt cục là gì hả?
“Cậu…chuyện đó...”.
Lúc ấy, mấy cậu nam sinh trường pháp thuật bỗng dưng trở nên gượng gạo với tôi.
Theo như tôi nhớ thì cậu ta là Mortriage thì phải…
“Nếu cậu định chiến thắng giải đấu ba tháng tới… thì nghĩa là cậu sẽ đánh bại José đúng không?”
Thật lòng mà nói thì tôi cũng không quan tâm tên đó cho lắm… mà……
“Phải. Dù có là ai… thì tôi cũng sẽ hạ gục tất cả.”
Tôi nói với cậu ta để cố tình cho mọi người xung quanh nghe thấy, và tôi chắc rằng anh Machio cũng có nghe.
“…… Hoh~”
Machio đang cười
Anh ta đã chấp nhận lời thách thức của tôi….
“Vậy sao. Nhưng tôi sẽ không thua đâu. Tôi có lí do để không thể thua.””
“Phải. Và tôi cũng sẽ không để thua anh đâu. Tôi không có lí do gì để mà phải thua cả.”
Bên ngoài nhìn có vẻ yên bình, nhưng tôi cảm thấy có những tia sét đang phóng qua lại giữa chúng tôi.
Mọi người xung quanh bắt đầu xôn xao và chị Tsukshi đang lầm bầm gì đó như “mong là vậy…”. Phải, hãy cùng xem chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi thắng nào.
Và…..
“Xin lỗi! Tôi có thể nhờ cậu việc này được không!”
“Hmm?”
Mortriage như thể đã có quyết định gì đó liên quan đến tôi…
“Cậu… tôi có thể tập luyện với cậu không? Tôi cũng muốn…… tôi cũng muốn trở nên mạnh hơn!”
“Không được”
Tôi đã được nhờ làm một chuyện nghe rất vô lí nên đã lập tức từ chối, tôi đã quyết định sẽ khởi động lại quá trình luyện tập của mình trong ba tháng tiếp theo.
“O, Ora, khoan đã! Tôi xin cậu đấy! Tôi nữa… dáng vẻ oai hùng khi đánh nhau với chiến binh mạnh nhất Machio của cậu đã đánh động trái tim tôi! Xin cậu đấy! Hãy cho tôi luyện tập với cậu nữa!”
“…… Tôi nữa…… tôi muốn được thay đổi bản thân! Tôi muốn mình được tự tin hơn!”
“Làm ơn đi! Chúng tôi không thể cứ thế này được! Chúng tôi… rất khó chịu! Chúng tôi chỉ là những kẻ bình thường!”
Thôi thì, giờ cứ tập cơ bắp trước đã