Trans: Zard
Chúc các bạn buổi tối tốt lành.
---------------------
“Không thể nào~, cảm ơn anh nhiều nhé. Và cảm ơn em nữa nhé Amae.”
“Un.”
Chuyện ở sau sân trường quả là đáng lo ngại, nhưng tôi đã xoay sở thoát được và sớm tìm thấy Karui.
Khi cô bé đến trường thì mới nhận ra mình đang đi tay không và vẫn đang mặc đồ nữ tu, thế nên cô bé cứ quanh quẩn trước cổng trường không dám vào.
“Amae đã vào trường với anh trai nhỉ. Anh có làm gì ở trỏng không đó~?”
“… Ờ thì …”
Tôi… có gây ra chút rắc rối……. Nhưng cuối cùng thì nó cũng đã được giải quyết êm đẹp
“Anh chỉ mới gặp mấy đứa con gái phiền phức… vài nam sinh tội nghiệp và…. một tên kỳ lạ.”
“Wow, anh trai à, nghe tuyệt thật đấy~, nghe cũng khó khăn quá nhỉ… mà~, ngôi trường này, ấn tượng về nó~ là vậy chăng?”
Karui gượng cười khi cô bé nghĩ về những gì mà tôi đã trải qua từ vẻ mặt khó xử của tôi.
“Cái anh muốn nói ở đây, nghe thì có vẻ tự phụ nhưng… cái quái gì vậy? Cái tên José đó ấy.”
“À, là tiền bối José sao? Anh vừa được gặp một người phải nói rất là tuyệt vời đó… cả mấy chị gái bên cạnh ảnh cũng vậy đúng không?”
“Anh chỉ thấy phiền thôi. Nhìn mà anh ước chúng nó chia tay hết.”
“Ahahahahaha, tệ quá! Tệ quá!”
Phải, đó là về ngôi trường này. Có rất nhiều loại người khác nhau, nhưng tất cả họ đều bị ảnh hưởng bởi cuộc đời học sinh xoay quanh cái tên José. Và đó chính là thứ ấn tượng nhất với tôi.
“Tiền bối José hình như là học sinh trao đổi từ một trường khác trước khi em nhập học… đó chỉ là lời đồn mà thôi. Ảnh đến từ một vùng nông thôn hẻo lánh không có bất cứ ngôi trường phép thuật nào, ban đầu thì ảnh bị mọi người xem thường lắm, nhưng một ngày, đột nhiên ảnh thể hiện sức mạnh lố bịch của mình và bảo ‘trước giờ tớ chưa từng được ai dạy dỗ đàng hoàng cả’ rồi trở thành tâm điểm. Cả sức mạnh, ma thuật, và tính ga lăng của ảnh đã khiến nhiều nữ sinh đổ gục. Thế nên là mấy anh nam sinh khác dần mất đi chỗ đứng và lần lượt bị ném ra sau sân trường… rồi chỉ biết lủi thủi quanh đó thôi.”
“Heh~… vậy sao. Nhưng em cũng có tài…”
Mà, tôi nghĩ mình đủ mạnh để có được sự tự tin ấy
Cho dù……
“À không. Dù thế nào…. Trong ba tháng tới… người chiến thắng sẽ không phải là tên José…… hay Machio.”
“Oh!?”
Dù người nói đến là ai, mục tiêu của tôi vẫn không đổi.
Hơn nữa, tôi cũng mong được thấy mình sẽ mạnh thế nào trong ba tháng nữa.
Những con người ở đất nước này và ở trường ma thuật, họ có là ai, đã trải qua những gì thì giờ cũng chẳng thể khiến tôi phải lo.
“Heh~… tự tin thật đấy~. Anh định đánh bại anh Machio luôn sao?”
“Anh vẫn chưa gặp tên đó nên cũng không biết hắn mạnh thế nào.”
“Nyahahaha, rồi anh sẽ sớm biết thôi … nhưng, uh… được, em rất mong chờ đó! Em đứng về phía anh! Dĩ nhiên Amae cũng vậy đúng chứ?”
Karui vui vẻ cười trước quyết tâm của tôi và vẫy tay với Amae như thể đang ghẹo cô bé nhưng……
“Un… không được…-ish.”
“Oh, Amae?”
“Chú, mạnh hơn, thứ này, nhiều.”
“Nè nè nè! Cùng động viên anh trai đây chút cũng đâu có sao đâu nè! Amae cũng muốn chị gái mình được hạnh phúc đúng không? Hơn nữa, đừng gọi anh ấy là chú chứ, anh Machio chỉ mới hai mươi thôi đấy!”
Vì cô bé còn nhỏ nên cô bé không ngại nói ra suy nghĩ thật của mình, nhưng tôi lại bị gọi là ‘thứ này’.
“T-tên này… đừng nói là...”
“Ahaha… xin lỗi anh nhé~… ừm, với em và Amae, từ hồi cha mẹ bọn em mất, anh Machio giống như một người anh… một người cha vậy. Còn với Amae, anh Machio là người mạnh nhất thế giới. Em nghĩ vậy~ “
“Hể… vậy hai đứa nên chuẩn bị khăn giấy lau nước mắt đi… ba tháng tới nữa anh sẽ cho hai đứa xem…… mà… được rồi...”
Bằng cách nào đó, tôi đã nghe được về quá khứ đau buồn của Amae và Karui.
Tôi cũng không nói gì thêm về lời nói của Amae
“Vậy anh đi nhé! Amae.”
“Un.”
Tôi ra dấu Amae rằng mình sẽ về vì công việc ở đây đã xong, cô bé gật đầu và nhảy lên lưng tôi.
Karui cũng cười trước hành động của Amae.
“Ồ! Amae~, tuyệt lắm tuyệt lắm, em cuối cùng cũng bớt cảnh giác anh trai đây rồi à. Cái anh này~, nếu anh có thể khiến cho em ấy mở lòng với mình nhanh như vậy, em đảm bảo mấy chị gái trong trường cũng sớm mở lòng với anh thôi!”
“Un?”
“Nè nè, em nói chuyện thẳng thường quá đấy… bộ không phải em có hứng thú với tên José kia sao?”
“Nyahahahaha, anh nói gì vậy? Nói chung thì, em với tiền bối José á…. Thôi nào, em chắc ảnh là một người tuyệt vời, nhưng Đại Tư Tế còn tuyệt hơn vậy nữa, với lại giờ em cũng không hứng thú với mấy chuyện tình cảm…… nói đúng hơn là em chả thấy tiền bối José ngầu chút nào.”
Tôi không thực sự hiểu lắm về sức hút của tên tóc đen kia nhưng… đồng thời…… tôi tự hỏi liệu với những tên giống vậy ở đất nước này thì hắn là người đàng hoàng nhất chăng.
“Tốt. Ngôi trường này chả có tên nào đàng hoàng và nếu em không có tình cảm gì với ai thì tốt. Vậy anh đi nhé.”
“Un, tạm biệt!”
“Ừm. Gặp lại anh ở nhà thờ nhé anh trai.”
Theo như Tre’ainar, Đại Tư Tế, Jamdi’el, là một người phụ nữ khá điên loạn, thế nên tôi cũng mừng vì có được cô gái tử tế như Karui ở nơi đây
Dù chân cô bé thì như siêu nhân, nhưng cô bé cũng vẫn là một cô gái bình thường.
Tôi chưa từng nghĩ việc bình thường lại quý báu đến vậy.
Từ lúc đặt chân vào ngôi trường ma thuật, tôi liên tục hết bực chuyện này đến chuyện khác, nhưng nó đã giúp tôi cảm thấy tốt hơn.
“Nào, giữ chặt nhé Amae!”
“Un.”
“Đừng để ngã nhé? Anh sẽ bắt đầu tập luyện nên chúng ta sẽ chạy trên đường về được chứ?”
“Okay. Karui, nhanh hơn.”
“Oh, để xem nhé!”
“Hmm♪”
Cõng Amae trên lưng, tôi quay người và bắt đầu chạy theo đường cũ.
Chỉ cần biết đường là tôi sẽ không lo bị lạc.
Amae đang vui vẻ ngâm nga trên lưng tôi khi tốc độ của tôi càng ngày một nhanh hơn.
「…… Mà….. Tre’ainar… về rồi thì chúng ta nên tập gì đầu tiên?」
『Hmm?』
「Là về danh sách tập luyện. Hôm nay tôi đang rất hưng phấn, dù là gì thì tôi cũng sẽ làm.」
Mình nên sử dụng thiết bị trong võ đường thế nào đây?
Theo như Tre’ainar, tôi nên nhắm đến việc giỏi về mọi mặt, thế nên tôi chắc lịch tập của mình sẽ bao gồm rất nhiều thứ và đều theo một quy trình cân bằng.
Không hiểu sao nó lại làm tôi nhớ về những ngày tôi còn đang chuẩn bị cho giải đấu trước, và nó khiến tôi cảm thấy khá phấn khích.
『À! Vậy, giờ ngươi làm ấm người trước đi.』
「Hmm?」
『Sử dụng Parkour Ma Thuật. Cô nhóc sẽ rất vui đấy.』
「À à, được.」
Tôi gật đầu trước đề xuất của Tre’ainar.
Nếu chỉ cõng Amae rồi chạy bình thường về nhà thờ thì sẽ rất chán.
Đã vậy, thế này chả khác gì một công đôi việc.
“Được rồi, Amae. Em chuẩn bị chưa?”
“Un?”
“Bây giờ có thể anh chậm hơn Karui nhiều, nhưng … anh biết làm thế này!”
Tôi nghĩ tôi hẳn đã tự cảm thấy vui trong thoáng chốc và cười. Nào, Tre’ainar, bắt đầu thôi!
『Được…Chéo!』
“Oh!”
“Oh?”
Chạy thẳng và cắt ngang qua một góc chéo.
『Nhảy!』
“Đây!”
“Oh!”
『Tăng tốc!』
“Oh!”
“Uhmm!”
『Trượt! Cua! Nhảy! Giảm tốc! Thẳng!』
“Được! Tôi sẽ làm hết!”
“Hmm♪ Hmm♪”
Parkour Ma Thuật mà tôi đã từng dùng trong rừng khi trước.
Sau khi đã hồi phục hoàn toàn cơ thể, tôi cảm thấy bước chạy của mình đã trở nên sắc bén hơn cho dù vẫn thua Karui về mặt tốc độ.
『Đúng vậy nhóc. Cả sức mạnh và tốc độ cũng như thị giác, và nhất là cách vận dụng cơ thể của ngươi đã cải thiện rất nhiều trong trận đấu trước. Giờ, không chỉ Parkour Ma Thuật, mà cả Thang Ma Thuật, bước đi của ngươi sẽ trở nên hoàn hảo hơn.』
Không phải tôi tự nhận, mà là thầy tôi đã khẳng định.
Cũng như Amae, cô bé từ nãy đến giờ đều rất vui vẻ trên lưng tôi, tinh thần của tôi đang ngày một tăng cao.
『Thế nhưng nếu người cứ lặp đi lặp lại một bài tập luyện, ngươi sẽ dần quen với nó. Và một khi ngươi đã quen rồi tính thực tiễn của bài tập sẽ càng gặp nhiều trở ngại hơn khi mà ngươi gặp chuyện gì đó khác với những gì đã tập… vì lí do đó…… khi trước ta đã cho ngươi khởi động bằng Thang Ma Thuật, nhưng từ giờ ta sẽ thay đổi.』
「Hở? Giờ luôn à? Tập cách di chuyển mới sao? Tò mò thật đấy…chúng ta sẽ làm gì?」
Một cách tập luyện mới để gia tăng độ sắc bén mà tôi nghĩ đã đủ tốt lúc này.
Đó là……
『Nhảy dây.』
“……………… Hẻ?”
『Hay còn được đến với cái tên… Nhảy Dây Ma Thuật!』
Dây?
Nhảy dây…… không, lúc ở võ đường… cũng có người đang nhảy với sợi dây mà….
「Ừ thì, sao nhỉ… đúng là tôi thấy có người nhảy nhót gì đó ở võ đường, và thắc mắc ông ta đang làm gì…」
『Fufufu, ngươi ngạc nhiên sao? Cũng bình thường thôi. Trên Địa Giới các ngươi không thường để ý đến chuyện nhảy dây. Mà, ta nghĩ hẳn ngươi chỉ coi đó là trò cho con nít, nhưng… Fufufufu…… ngươi đang đánh giá thấp nhảy dây sao?』
Thì chỉ là cho cái dây quay vòng rồi nhảy mà không bị mắc chân vào thôi… nhưng… Oi? Chuyện đó thì làm sao cải thiện được bước đi của tôi chứ?
『Đó chỉ là kiểu nhảy orthodox thường thấy trong các võ đường…. Thế nhưng nhảy dây sâu sắc hơn rất nhiều…. Cách ngươi nhảy, nhịp điệu… và thậm chí cả cách ngươi di chuyển sợi dây để thực hành nhiều kĩ thuật phức tạp.』
「Hể? Kĩ, kĩ thuật á? Cái này cũng cần kĩ thuật sao?」
『Phải. Thế nên khi về võ đường rồi thì hãy nghỉ ngơi… trước hết, luyện tập tưởng tượng… đã một thời gian dài rồi, hãy sử dụng ‘Ma Thuật Viễn Tưởng, 【Vier】’』
Vier. Thế giới giấc mơ mô phỏng theo trí tưởng tượng của người dùng. Với tôi, đó là nơi tôi có thể trực tiếp gặp mặt Tre’ainar.
Tôi đã không dùng đến nó từ lúc tôi bỏ chạy khỏi giải đấu.
『Ở thế giới đấy ta có thể hiện thực hóa dây nhảy, vậy nên ta sẽ trực tiếp hướng dẫn ngươi tại đó.』
「…… Ể!? À, ông… sợi dây… ông định nhảy à?」
『Hmmm, hãy cảm thấy tự hào đi. Đã có một lần ở Ma Giới… ta giữ kỉ lục nhảy quấn dây 30 lần liên tục…. Không những vậy, ta còn được trao giải màn trình diễn ấn tượng nhất, với Kĩ Thuật Đại Ma Vương Tối Thượng của ta!』
Tre’ainar có vẻ mặt nực cười như muốn nói “Cứ chờ mà xem”.
Nhưng rồi tôi nhớ lại lần đầu Tre’ainar biểu diễn thử bài tập thang, và giờ chỉ tưởng tượng cảnh Tre’ainar đi nhảy dây thôi tôi đã muốn bò lăn ra.
Ra vậy…… mới nãy tôi còn đang phải kiềm chế không đấm cái tên phiền phức kia, nhưng giờ tôi phải ráng kiềm chế không cười.
『…… Oi.』
「À xin lỗi…」
Dĩ nhiên quyết tâm trong lòng tôi vẫn đang rất rõ ràng. Tre’ainar hơi phồng má hờn dỗi, nhưng rồi lập tức quay lại cách cười thường thấy của ông ta.
『Thôi không sao. Lúc còn cười được thì ngươi cứ cười đi…. Khi ngươi đã thành phục kĩ thuật Nhảy Dây Tối Thượng, tất cả bọn chúng chắc chắn sẽ phải trầm trồ.』
Tre’ainar nói với vẻ đầy tự tin, và chuỗi ngày luyện tập của tôi lại bắt đầu.