Trans: Zard
-------------
Trở nên mạnh hơn để làm gì trong một thế giới không có Quỷ Vương cơ chứ? Đó là cái cớ của tôi khi không thể vượt qua được bức tường đó.
Dù cho mọi người thường bảo tôi ‘tài năng’, nhưng chưa một ai từng gọi tôi là ‘thiên tài’, ‘quái vật’, hay một ‘anh hùng’.
Có những lần tôi thể hiện sự cố gắng của mình.
Thế nhưng, những lời khi đó đều đã được định sẵn.
-Đúng như mong đợi từ con trai của người anh hùng.
Những lời đó chẳng giống lời khen gì cả.
Rồi vào những ngày tồi tệ của tôi, khi mà kết quả của tôi tụt hậu hơn so với bình thường.
-Cuối cùng thì nó vẫn còn quá non nớt so với người cha anh hùng của mình.
Đúng là phiền phức mà!
Bộ chẳng lẽ là do tôi bị làm hư đến mức trái tim tôi mục rữa luôn rồi sao?
Cha tôi là một trong những người anh hùng cứu thế giới, ông đã cưới mẹ tôi và sinh ra tôi.
Tôi đã lớn lên mà không gặp chút rắc rối gì trong thời đại yên bình không chiến tranh.
Tôi sống ở Đế Quốc Depaltia, nơi được coi là đất nước dẫn đầu của thế giới này. Lượng dân cư và nền kinh tế ở đây có lẽ là bậc nhất thế giới.
Với một cuộc sống được nuông chiều, những gia đình giàu có thường có được bất cứ thứ gì họ muốn.
Thậm chí việc vào đại học cũng không là vấn đề.
Đó là cách mà tôi đã lớn lên, được nuông chiều hết mực và luôn nhận được nền giáo dục tốt nhất.
Và tôi đã trở nên tốt hơn bình thường, cả về thể chất lẫn trí tuệ.
Thế nên, tôi đã chưa từng phải lo lắng gì về tương lai cho đến khi tôi chạm phải bức tường đó.
“Cậu ấy sẽ kế thừa cha mình và trở thành một chiến sĩ của Quân Đội Hoàng Gia.” Đó chắc chắn là con đường mà tôi đang hướng tới.
Thế nhưng từ khi chạm phải bức tường ấy, tôi đã đột nhiên nhận ra cách mọi người đã nhìn nhận tôi là thế nào.
Dù kết quả có là gì, dù tôi có làm gì đi chăng nữa, cái mác ‘con trai anh hùng’ vẫn sẽ cứ bám theo tôi.
Năng lực của tôi toàn bị so sánh, và nó lúc nào cũng thấp hơn người cha mẹ quá đỗi tuyệt vời kia.
Với niềm tin rằng một ngày nào đó, tôi sẽ thức tỉnh được cái gen tuyệt vời của cha mẹ mình, tôi đã cố gắng hết sức để đánh bóng bản thân.
Thế nhưng, tôi vẫn không thể nào vượt qua được cha mẹ tôi.
Ngược lại...
Những đứa con của anh hùng ai nấy cũng đều thật tài giỏi. Chúng sẽ phát triển hơn nữa từ giờ và dẫn dắt loài người.
- Nhưng ‘cậu ta’ vẫn chưa đủ.
Gen của cậu ta lẽ ra phải là loại tài năng nhất, vậy mà… Cậu là một người có tài.
- Nhưng không tài năng như một thiên tài thật sự.
- Ta đã từng rất kỳ vọng vào thằng nhóc của ta, vậy mà cuối cùng nó lại chả ra gì.
So với con cái của những đồng đội trong nhóm anh hùng của cha và mẹ, tôi lẽ ra phải có được sự kỳ vọng như hầu hết bọn họ, nhưng không còn một ai hi vọng gì vào tôi nữa, và tôi đã bị coi như một tên thất bại.
Thật ra, cậu cũng không phải thất bại. Cậu chắc chắn có tài hơn bình thường.
Từ đó, cái đặc quyền là con của anh hùng càng lúc càng như một lời nguyền với tôi.
Tôi là tôi.
Nhìn tôi đây này.
Tôi muốn được tự do. Tôi muốn đến một thế giới mà tôi không còn bị gán cái mác đó nữa.
Vào năm mười lăm tuổi, tôi bước vào thời kì nổi loạn.
Và trong giai đoạn đó, con đường của tôi sẽ thay đổi hoàn toàn so với kỳ vọng của mọi người xung quanh tôi nhờ một cuộc gặp gỡ định mệnh.
『Nhóc?... Nhóc có nghe thấy ta không? Nhóc nhìn thấy ta chứ?』
Ngay từ đầu, tôi hoàn toàn không hiểu sao chuyện này lại có thể xảy ra.
『Mười năm ròng rã cô đơn với chẳng có gì ngoài sự buồn tẻ. Dù nhóc là con kẻ thù truyền kiếp của ta nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, ta sẽ ám nhóc để giết thời gian vậy.』
Đại Quỷ Vương, kẻ thù của cả nhân loại, tất cả chủng tộc trên thế giới đã từng đoàn kết lại với nhau và đánh bại hắn.
Thế nhưng, linh hồn của hắn lại không thể siêu thoát và vẫn còn trên thế giới này.
Tôi không biết vì sao chỉ có mỗi mình tôi là có thể nhìn thấy linh hồn của tên Đại Quỷ Vương. Ngoài ra thì không còn một ai kể cả cha tôi.
Nhưng chúng tôi vẫn gặp được nhau.
『Ồ?... Cảm giác chống đối đấy à? Nhóc muốn chống lại cha mình sao? Nhóc muốn chống lại cả thế giới này sao?』
Và kể từ đó, cuộc sống tương trợ lẫn nhau của chúng tôi bắt đầu.
『Ta có mối hận với cha của nhóc. Thế nên… ta có nên cho nhóc một thứ sức mạnh còn lớn hơn cả cha nhóc không nhỉ?』
Hắn là một con ma, và hắn cũng chẳng thể nói chuyện với ai khác ngoài tôi. Hắn không thể làm gì khác ngoài lởn vởn xung quanh tôi.
Tên Quỷ Vương chỉ có thể nói chuyện với tôi và chỉ có thể nhìn thấy những gì tôi thấy đang nói gì đó xấu xa chỉ để giết thời gian.
『Ta sẽ dạy nhóc. Ta sẽ dạy nhóc tất cả, dù là ma thuật, võ kĩ, phép triệu hồi, hay cả kiến thức. Dù sao ta cũng rảnh mà.』
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như khi đó tôi không gặp được hắn?
Đã có lần tôi suy nghĩ như vậy.
Có lẽ tôi sẽ từ bỏ và chấp nhận những đánh giá của mọi người xung quanh về tôi và sống một cuộc đời hạnh phúc và yên ả.
Nhưng tôi sẽ vẫn luôn nói rằng mình rất vui vì đã gặp được hắn ta.
Dù cho cái ngày gặp được hắn cũng là cái ngày tồi tệ nhất của cuộc đời tôi.
Ngày tệ nhất của cuộc đời tôi đấy.
Để nói rõ hơn, tôi sẽ quay lại cái ngày mà tôi gặp được hắn ta.