Botsuraku Youtei Nanode, Kajishokunin wo Mezasu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Vol 01 - Chương 09

“Loại quả mà đại ca gọi là quýt này thật sự rất ngon.”

Khi mùa đông tới, Rasha lại đến thăm tôi.

Trời đang lạnh nên chúng tôi ngồi ăn quýt trước lò sưởi.

“Anh cảm thấy vui vì đã trồng được nó trong thời gian thu hoạch mùa đông. Anh đã kiểm soát để nó sớm có thể xuất hiện ngoài chợ thôi. ”

“Đại ca tạo ra quả quýt này bằng cách nào?”

“Anh tạo ra một hạt giống ma thuật. Sau đó gieo nó xuống đất rồi trồng như những nông sản bình thường.”

“Một hạt giống ma thuật… Đúng như mong đợi về đại ca.”

Rasha rơi vào tâm trạng phấn khởi trong khi ăn quýt.

Tôi ăn từng miếng từng miếng trong khi Rasha thì ăn cả quả.

Má cậu ta phồng lên tạo thành khuôn mặt thật dễ thương nhưng vì có lẽ nhìn nó rất thú vị nên tôi không nói ra.

“Đại ca cũng sẽ sớm vào học viện Elenowar thôi đúng không.”

“Nn, cuối cùng nó cũng tới.”

“Đại ca không vui vì việc đó sao?”

“Anh vừa nói không vui sao? Hoặc có lẽ là sợ? Anh thật sự không hiểu anh cảm thấy như thế nào.”

“Nếu là đại ca thì sẽ ổn thôi. Nhân tiện, anh trai của em Arc cũng ghi danh đấy.”

“Vậy à.” Tôi đã biết từ trước.

“Ngoài ra, con gái của thủ tướng, Eiza-san, cũng ghi danh.”

“Vậy luôn.” Tôi cũng đã biết chuyện đó.

Sau cùng thì người đó sẽ trở thành vợ tương lai của tôi.

“Hơn nữa, lần đầu tiên sau mười năm đã xuất hiện một dân thường được chấp nhận học. Chúng ta được thông qua vì dõng dõi của mình nhưng hình như rào cản lớn nhất của dân thường chính là kì thi tuyển sinh. Đó chắc hẳn phải là một người rất giỏi. Em nhớ tên của người đó là… .”

“Iris Palala.”

“Đúng vậy, là Iris-san. Đại ca biết người đó hả?”

“Phải, từ khá lâu trước đây~.”

“Cũng có những đứa trẻ khác có ảnh hưởng vô cùng lớn đến mọi người; một nhóm người đã gọi họ với cái tên như là thế hệ vàng.”

“Quan trọng hơn. Anh cảm thấy hơi lo lắng về việc phải rời khỏi lãnh thổ. Anh tự hỏi không biết có ổn không nếu giao mọi việc lại cho cha.”

“Nó chắn chắc sẽ ổn thôi. Người dân Helan rất đáng tin và họ chắn chắc sẽ hết mình hỗ trợ cho Toral-san.”

Tôi nghĩ tôi sẽ giao lại việc kiểm tra mọi thứ cho Lotson trong lúc tôi không có ở đây.

“Đại ca nghĩ quá nhiều rồi. Với tài năng của của mình, đại ca chắn chắc sẽ thành công trong việc dẫn đầu cuộc sống trọn vẹn ở học viện Elenowar thôi.”

Rasha nói những thứ như vậy một cách vô tư và thành thật.

Nó làm tôi muốn cậu ấy là em ruột của mình.

“Thật vậy. Quýt có vẽ đã hết, anh sẽ ra ngoài lấy thêm một ít.”

“Ah, em cũng đi nữa.”

“Uu-Lạnh quá.”

“Phải, lạnh thật”

“Khi mùa hè trở lại em nên đến Helan. Anh sẽ cho em ăn một thứ được gọi là dưa hấu.”

“Thật sao, em mong chờ đến lúc đó.”

Cả hai đi hái quýt trong khi đang túm tụm lại với nhau, quả là một ngày dễ thương trong mùa đông lạnh giá này.

Tuyết bắt đầu tan và vùng đất Helan bắt đầu những hơi thở mới.

Một tháng trước thời điểm nhập học, tôi quyết định rời khỏi Helan.

Từ đây đến học viện mất khoảng bốn đến năm ngày đi xe ngựa.

Nó được đặt tại một khu vực hẻo lánh để những học viên có thể hết mình trong việc học.

Sẽ rất ổn nếu đến sớm một tuần cho cuộc kiểm tra năng lực, đợi đến khi gần tới lúc mới đi, thì lúc đó học viện sẽ đông nghẹt người. Việc khiến tôi đi sớm là tôi không muốn mình phải xếp hàng đứng đợi và một chuyện nữa đó là làm quen với môi trường này.

“Kururi-chan, con đã trưởng thành rồi.”

Mẹ đang khóc trong khi tiễn con trai đi.

“Kururi, hãy tập trung hết sức để học, mọi việc trong lãnh địa cứ để cha lo.”

Cha ưỡn ngực mình ra, không có gì làm tôi lo lắng hơn chính là việc này.

“Đến lúc con đi rồi.”

Tôi kết thúc việc tạm biệt ở mức tối thiếu và lên xe ngựa.

Ở học viện, có hệ thống ký túc xá.

Từ lâu học phí và thức ăn đều đến từ ngân sách quốc gia, và hầu như không có gánh nặng tài chính gì cho học sinh cả.

Cho dù vậy, tất cả những tên quý tộc đều mang theo khá nhiều tiền để thỏa mãn sự kiêu hãnh của mình.

Tôi cũng vui vẻ mang theo một ít.

Tôi không có ý định mang theo quá nhiều nhưng tôi phải chuẩn bị trước cho một số trường hợp rắc rối.

Tiếp đó, nếu có thứ gì tôi cần, tôi có thể mua nó và tôi cũng nghĩ rằng trong khi giao lưu với bạn bè, tiền bạc sẽ là cần thiết.

Có thể trở về nhà vào kỳ nghỉ hè và nghỉ đông vậy nên tôi có thể bổ sung thêm quỹ của tôi vào lúc đó. 

Chính vì vậy tôi không mang theo nhiều tiền.

Tuy nhiên, vào buổi sáng ngày khởi hành những người dân nói với tôi.

“Gần đây chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền.” và họ ép tôi nhận tiền để sử dụng. Và số tiền không hề nhỏ chút nào.

Tôi cố gắng từ chối nhưng cha bảo tôi hãy nhận nó. Nhìn ông có vẻ to lớn hơn thường lệ nhưng có lẽ chỉ là do tôi tưởng tượng.

Tôi gửi lời cảm ơn đến người dân, kết thúc việc tạm biệt với cha mẹ của mình chúng tôi bắt đầu khởi hành.

Nhắc mới nhớ, Rasha bảo muốn tiễn tôi nhưng vì việc đó không tốt nếu tôi được cậu ấy yêu quý hơn đại hoàng tử nên tôi đành từ chối. 

Đúng như dự đoán, tôi không đủ can đảm để nhận nó.

Chuyến đi kéo dài từ bốn hoặc năm ngày nhưng tôi đem theo rất nhiều sách nên không hề có cảm giác buồn chán.

Ngoài việc đó, tôi cũng điều tra sơ bộ những điểm tham quan nổi tiếng và tôi đang nghĩ sẽ quan sát chúng khi tôi gần đi ngang qua.

Và thật bất ngờ, trước khi đi tôi biết được cha tôi là một người rất sành ăn.

Ông đưa tôi bản đồ du lịch có đánh dấu những nơi có nhà hàng ngon.

“Với thứ này chuyến đi buồn chán của con sẽ vui vẻ hơn một chút,” Ông nói.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy làm một thứ gì đấy giống với một người cha.

Mà chuyến đi cũng không hề làm tôi có cảm giác khó chịu.

Tôi hầu như không nói bất cứ thứ gì với người hầu, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn những cảnh lạ lướt qua trước mắt tôi hết cảnh này đến cảnh khác.

Nó làm tôi chảm thấy sảng khoái.

Cứ như vậy, cho dù nếu không có gì xảy ra trong suốt bốn đến năm ngày tôi cũng không cảm thấy buồn chán.

Đã được khoảng năm tiếng kể từ khi tôi rời khỏi nhà. 

Mặt trời đã lên đỉnh đầu và không khí khô khan được một ngọn gió dễ chịu thổi qua.

Trong tình huống như vậy, người hầu gọi tôi.

“Kururi-sama.”

Nn? Bây giờ nghĩ về nó, chúng ta nên đến nhà hàng đầu tiên trong danh sách cha viết.

Chẳng lẽ chúng ta đã đến rồi sao?

“Sao?”

“Hình như có một cô gái mang cái túi bự ở phía trước.”

Trong khi tôi nghĩ đó chỉ một dân thường nào đó, tôi đưa cái đầu của mình ra ngoài cửa sổ.

Trong khi dường như vẫn còn một khoảng xa, đúng là có một cô gái đang ngồi dưới bóng râm.

Tình trạng tồi tệ của cô ấy chắc do ở dưới nắng quá lâu nhỉ?

Khi xe ngựa tới gần, hình dáng cô ấy ngày càng rõ rơn.

Và cũng theo khoảng cách đó tim tôi ngày càng đập nhanh hơn.

Không có nhầm lẫn nào cả.

Mái tóc đen tuyệt đẹp dường như được tạo ra chỉ để cho người ta có cảm giảm bình yên, trang phục không thể nào sai là của dân thường!

Chỉ dựa vào điểm này tôi không thể nhầm lẫn được. Người ngồi đấy chính là Iris Palala.

Vì một vài lí do tôi trốn vào trong xe ngựa.

Liệu có ổn không nếu một nhân vật phụ như tôi gặp gỡ nữ chính ở đây?

Không, chắc không thể nào đâu!

“Có chuyện gì sao, Kururi-sama?” Người hầu gọi tôi.

Có lẽ tình trạng của cô ấy thật sự tồi tệ nên đang nghỉ ngơi. Thật sự ổn không nếu tôi bỏ mặc một cô gái yếu đuối như vậy?

Dĩ nhiên là không rồi!

Tôi nhanh chóng quyết định và trả lời, “Tôi sẽ thử gọi cô ấy dậy.”

“Đã rõ.”

Người hầu giảm dần tốc độ của chiếc xe ngựa và dừng nó ở trước mặt cô ấy.

“Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Tôi cảm thấy mệt một chút vì đi bộ. Ngài không cần để ý đến tôi đâu.”

Vì chúng tôi sẽ trở thành bạn cùng lớp sau này nên tôi không thể nói những câu như là “Hiểu rồi, tạm biệt.”

“Có lẽ cô đang trên đường đến học viện Elenowar đúng chứ?”

“Đúng vậy, cậu thật giỏi khi đoán ra được điều đó.”

“Chỉ là cảm giác thôi. Tôi cũng đang trên đường tới học viện. Vậy nên, nếu thấy ổn cô có muốn đi cùng tôi không?”

“Không, cậu không cần phải lo cho tôi đâu. Tôi sẽ đến đó bằng đôi chân này. Đó là mục tiêu mà tôi đã sớm đề ra.”

Đi bộ sao. Việc đó sẽ mất khoảng nửa tháng.

Muốn có thể đi trên một chiếc xe ngựa thì cần phải có giấy thông hành.

Bây giờ nghĩ lại thì, trong game, Iris xuất thân từ một gia đình nghèo. Tôi càng không thể từ bỏ việc này được.

“Xin đừng nói những điều như vậy. Mọi người thường bảo nên đối xử với bạn đồng hành của mình hết lòng đúng không? Tên tôi là Kururi Helan. Một thành viên trong gia đình lãnh chúa Helan.” Từ bây giờ tôi phải cố gắng chứng minh rằng tôi không phải là một kẻ đáng ngờ.

Huh, cô ấy không nói gì.

“…, Helan. Là nhà Helan có suối nước nóng phải không?” Iris lắc mình trong khi hỏi.

“Đ-Đúng rồi. Cô đã từng tới đấy chưa?”

“Chưa, nhưng tôi đọc được bài báo từ tạp chí thông tin về suối nước nóng được bao quanh bởi một vườn hoa!! Ước mơ của tôi là được đến suối nước nóng ở Helan!!”

Sau khi tôi bảo, “Chúng ta hãy nói thêm về suối nước nóng nào,” Cô ấy liền vào xe ngựa mà không có bất kì sự kháng cự nào.

Bạn sẽ phải sống trong ký túc xá của học viện vậy nên không có gì lạ nếu bạn mang theo nhiều hành lý.

Điều này cũng tương tự với Iris, cô ấy đem theo một cái túi bự trông như sắp nổ tung ra vậy.

Vác theo một lượng lớn hành lý trong một tháng sao. Nó còn khó khăn cho dù là đối với một người đàn ông khỏe mạnh đi chăng nữa nữa, đúng không?

Đúng như dự đoán, mời cô ấy đi cùng là quyết định chính xác. Nếu tôi cứ bỏ mặt cô ấy mà đi như thế, trái tim tôi sẽ tuyệt vọng trong đau đớn vì lương tâm của mình.

Tôi thấy vui vì tôi đã khiến cô ấy chịu lên xe.

Chiếc xe ngựa đang đang di chuyển êm ả và Iris đang đi cùng tôi. Chuyến đi đang diễn ra tốt đẹp.

“Giấc mơ của tôi trong tương lai là tôi sẽ kiếm được nhiều tiền rồi tôi sẽ đưa em trai, em gái cùng cha mẹ đến suối nước nóng được bao quanh bởi vườn hoa ở Helan,” Iris nói trong khi hai mắt đang lấp lánh.

“Thật vinh dự. Nhưng không cần phải đợi đến tương lai đâu. Với tư cách là bạn học tôi có thể mời cô đến đó bất cứ lúc nào."

“Như vậy không tuyệt, giấc mơ là một thứ mà cậu phải đạt được bằng chính bằng chính bản thân của mình.”

“Điều đó cũng đúng.”

“Kururi-san cũng nhập học năm nay đúng chứ? Nếu tôi không nhầm, tôi đọc thông tin trên tạp chí rằng chính cậu là người đã đào những suối nước nóng lên. Thật vinh dự được trở thành bạn học của một lãnh chúa tuyệt vời như cậu.”

“Không, không, không nó không lớn lao như vậy đâu.”

Hơn thế nữa, cô ấy là người có khả năng sẽ cưới hoàng tử, tôi mới là người thấy cô mới chính là một nhân vật cực kỳ tuyệt vời.

“Cảm ơn vì đã để một dân thường như tôi được ngồi cùng xe ngưa với cậu. Tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân huệ này.”

“Không cần phải lo lắng về việc đó. Bây giờ tôi sẽ không lãng phí hết bốn ngày ngồi cô đơn một mình vậy nên cô thật sự đã giúp tôi rồi.”

Tôi sẽ khiến cô ấy trả ân tình này khi tôi rơi vào thất bại bằng bất kỳ cách nào.

“Tôi đã cảm thấy lo lắng không biết mọi người ở trường quý tộc như thế nào nhưng nhìn từ Kururi-san tôi cảm thấy tôi nên suy nghĩ tích cực hơn về nó.”

“Có vẻ như tôi vừa làm một điều tốt. Vậy thì, chúng ta nói về suối nước nóng của tôi đi.”

“Vâng!”

Như mọi khi, đôi mắt cô ấy đang lấp lánh. Điều này khiến cuộc nói chuyện trở nên đáng giá phải không?

Đúng như tôi nghĩ, tôi có thể nói cô ấy có một vẻ ngoài xinh đẹp khi nhìn gần vào mặt cô ấy.

Tôi đã nhìn thấy hoàng hậu trước đây nhưng Iris dường như xinh đẹp hơn vì sự trẻ trung của mình.

Đúng là không có gì lạ khi mà hoàng tử cùng những kẻ khác phải chiến đấu với nhau để được nhìn thấy cô ấy.

“Cô có thể đã được đọc trên tạp chí thông tin rồi nhưng suối nước nóng của Helan có hiệu quả vô song trong việc dưỡng trắng và làm đẹp da.”

“Tôi biết, tôi biết.” Iris có vẻ rất quan tâm.

“Tinh chất của những bông hoa khiến nó có được hiệu quả như thế, nhưng thời gian gần đây một thứ tuyệt vời khác đã được phát hiện. Một trong những công dân xuất sắc, Loston-san đã phát hiện rằng uống nước trong suối nước nóng cũng có hiệu quả tốt cho cơ thể.”

“Thật vậy sao!? Đây là lần đâu tiên tôi được nghe việc này!”

“Đúng thế? Điều này chỉ vừa mới được người dân phát hiện gần đây, vậy nên thông tin sẽ sớm được lan truyền khắp vương quốc sớm thôi. Sau việc đó, du khách sẽ không ngừng tăng lên! Và lãnh địa của tôi sẽ không ngừng có lợi.”

“Thật tuyệt vời-! Có thể sẽ tốt hơn nếu tôi không... Tôi thực sự muốn tới đó ngay bây giờ.”

“Nếu cô muốn có thể đến đó bất cứ lúc nào. Tôi sẽ cho cô sự đãi ngộ tốt nhất."

“Vâng. Cảm ơn!”

Chúng tôi cùng nhau nói về suối nước nóng không ngừng trong sự phấn khích.

Tôi vô tình khoác lác về bản thân cùng lãnh thổ nhưng cô ấy vẫn lắng nghe tất cả.

Đúng như tôi nghĩ, người con gái khiến hoàng tử phải say mê nằm ở một đẳng cấp khác.

“Kururi-sama, cậu có muốn dừng chân ở nhà hàng mà Toral-sama đã viết không.” Giọng của người hầu làm cuộc nói chuyện bị gián đoạn.

“À, chúng ta đã đến rồi sao?”

Tôi quên mất việc theo dõi thời gian trong khi nói chuyện với Iris.

Và giờ thì tôi đã hiểu được lợi ích của việc đi du lịch khi có người đi cùng.

“Iris, chúng ta ra ngoài ăn trưa nào. Có một nhà hàng cực kỳ ngon mà cha tôi đã giới thiệu ở đây”

“Xin lỗi, tôi không có mang theo nhiều tiền. Ngoài ra, tôi có mang theo đủ lương khô cho chuyến đi tới học viện.”

“Dĩ nhiên tôi sẽ đãi cô. Đi nào, đi nào, xin hãy nghe tôi khoác lác về lãnh thổ của Helan trong khi ăn. Việc này xem như thanh toán cho thức ăn của cô.”

“Không sao đâu, tôi thực sự ổn.”

Iris lắc đầu.

“Trong khi tôi rất biết ơn vì cậu đã cho phép tôi đi chung xe ngựa, tôi không thể để cậu đãi tôi ăn luôn nữa. Với tất cả những việc này, nợ của tôi với cậu sẽ ngày càng lớn và tôi sẽ không thể trả ơn cho cậu nổi!”

Tôi cười một chút vì chuyện này. Đây là giá trị về ý thức, thứ đã khiến cho hoàng tử và những kẻ khác phải say mê cô ấy à.

Nếu tôi có một người để yêu, thì có lẽ đây sẽ là một bài học để tham khảo.

“Chúng ta đi nào.”

“Tôi thật sự ổn mà.” Chúng tôi kéo tay nhau một lúc nhưng không có kết quả.

Nếu mọi chuyện đã đến nước này, mình phải nói gì đó.

Nhưng nói thế ổn chứ?

Cuộc gặp gỡ này vốn đã bất thường rồi. Mà kệ, mình sẽ làm những gì mình thích!!

“Có thể không giúp được gì nhưng tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô. Cuộc đối thoại này chỉ có thể diễn ra ở đây vậy nên tôi muốn cô không được nói chuyện này với bất kỳ ai.”

“Sao? Có chuyện gì vậy?”

Do tôi thay đổi thái độ của mình, Iris làm khuôn mặt lo lắng.

“Cuộc sống ở học viện của cô có thể kết thúc không mấy tốt đẹp đâu. Việc này chắc chắn sẽ xảy ra. Cô sẽ trải nghiệm sự phân biệt đối xử mà cô không đáng phải nhận.”

“Phải, tôi đã mơ hồ đoán được việc đó. Nhưng tôi đã quyết định rằng tôi sẽ không bỏ cuộc và sẽ cố gắng làm hết sức mình. Sau cùng thì mục đích cuối cùng của tôi là tìm được một công việc tốt và giúp đỡ cho gia đình mình.”

Đúng là một đứa con ngoan!!

“V-và, người sẽ phân đối xử với cô là … Thủ phạm là một mụ phù thủy mắt xanh, tôi nghĩ vậy … .”

“Cậu nghĩ?”

“Không, ờ thì, sự phân biệt của người đó đối với dân thường rất là mãnh liệt, vậy nên tôi nghĩ hành động của họ sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu. Và người đó thật sự là… .”

“Thật sự là?”

“Một người mà tôi không thể không liên quan tới… Nói ngắn gọn, người đó sẽ khiến cô gặp nhiều rắc rối vậy nên tôi muốn bù đắp cho những việc đó! Nếu một người gần gũi với cô gây ra rắc rối cho người khác, cô cũng nên săn sóc cho họ đúng không? Chính vì vậy. Xin hãy để tôi bù đắp cho cô hết sức có thể từ bây giờ!"

 “Nn, lý do đó thật không rõ ràng và tôi thật sự không thể hiểu được.”

“Bỏ qua chuyện đó đi. Dù sao đi nữa chúng ta cũng nên đi ăn thôi!!”

“Tôi sẽ không đi. Nếu tôi nhận thêm gì từ Kururi-san nữa, tôi sẽ không thể đối mặt với cậu được.”

“Cô sẽ ổn thôi!” Tôi kéo tay của Iris bằng hết sức của mình.

“Tôi không đi!” Iris chống cự điên cuồng.

“Một mình tôi ăn đồ ngon trong khi Iris phải ăn lương khô. Những việc như vậy sẽ làm cho chuyến đi không vui vẻ đúng chứ?”

“Tôi ổn mà. Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi!”

“Hai người đi nhanh lên” Giọng nói điềm tĩnh của người hầu đã làm kết thúc việc giằng co này.

“Này chúng ta đi thôi.”

Iris cuối cùng cũng đành bỏ cuộc và đi cùng.

“Chỗ này thật sự ngon thật!”

Con xin lỗi vì đã nghi ngờ cha một tí!