"Mệt quá…"
Sự mệt mỏi còn sót lại từ công việc của ngày hôm qua như thể nó đang nhịp nhàng xuyên qua cơ thể tôi.
Tôi đã đào quá nhiều lỗ rồi đó...
Hôm nay là lớp học chính thức đầu tiên của chúng tôi.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi được tự do học thử các môn tự chọn từ danh sách.
Tôi kéo lê cơ thể giống như chì của tôi đến lớp học đầu tiên, Thảo dược học.
Tôi đã chọn môn này mà không chút do dự bởi vì nó là môn tôi quan tâm nhất.
Cuối cùng, tổng cộng khoảng 30 học viên tụ tập lại với nhau trong lớp.
Dường như có khá nhiều con gái...
Ngay cả người hướng dẫn cũng là nữ.
"Cảm ơn vì đã tới, mọi người. Tên tôi là Amari và tôi sẽ là người hướng dẫn Thảo dược học."
Với một giọng dễ chịu, người hướng dẫn giới thiệu mình là Amari. Cô ấy dường như ở độ tuổi ba mươi, cùng với cái kính tròn nổi bật lên khuôn mặt ấm áp của cô.
"Thảo dược học có nhiều khía cạnh học thuật cũng như thực tế. Những gì các em học ở đây hôm nay có thể được sử dụng để giúp nhiều người hơn trong tương lai."
Đúng vậy đó là một trong những lý do tại sao tôi chọn lớp này.
Tôi không quan tâm đến lý thuyết và những điều tương tự.
Những gì tôi muốn là kiến thức mà tôi có thể sử dụng trong tương lai gần cho lợi nhuận.
Một thương gia thảo mộc giỏi có thể tạo ra hàng hoá bán với giá cao hơn so với chi phí ban đầu của các loại thảo mộc, và kiến thức về làm thế nào để tạo ra những hàng hoá đó có thể dễ dàng học được trong lớp này.
"Các loại thảo mộc nói chung thường khá đắt đỏ đối với thường dân, nên mục tiêu của tôi là phát triển các giống mới mà bất cứ ai cũng có thể phát triển dễ dàng. Tôi đang tổ chức một cuộc hội thảo, các em có thể đến nếu quan tâm."
Amari-sensei cười nhẹ nhàng.
Yup, cô chắc chắn có trái tim của một người tốt, không giống như một số người khác tôi biết...
"Như vậy, các em có thể tự do tham quan lớp thảo dược vì đây là buổi đầu tiên các em đến lớp, và tôi sẽ rất vui nếu gặp lại tất cả các bạn trong bài học chính thức sau này."
Sensei lại mỉm cười. Ahh ~ Tôi đang được chữa lành ~
"À phải rồi, cho dù có tò mò, thì hãy chắc chắn rằng các em sẽ không ăn bất cứ thứ gì trong số chúng. Có một vài loại nguy hiểm ở đây đó."
* * *
Chúng tôi theo hướng dẫn của Sensei khi chúng tôi đi thăm các loại thảo mộc.
Nhân tiện, lớp học thảo dược nằm ở tầng một khu phía bắc của ngôi trường.
Bên trong là những loại thảo mộc phù hợp với phương pháp nuôi trồng trong nhà, trong khi bên ngoài là những loại phù hợp để trồng ngoài trời.
Oh, và rõ ràng đây là lớp học duy nhất có một lối trực tiếp ra vào sân trường.
Các loại thảo mộc khác nhau được treo trên tường và trần nhà, các loại thảo mộc trồng bên ngoài cũng rất đa dạng.
Họ đã sử dụng triệt để khu đất trồng rộng lớn, tôi không thể xem hết chúng chỉ trong một giờ.
Ở đằng xa, tôi có thể nhìn thấy cái gì trông giống như một khu nhà kính.
Tôi có chút vui mừng khi nghĩ về các loại thảo mộc mà tôi có thể phát triển ở đây.
"Xin lỗi, nhưng cậu... Kururi Helan đúng không?"
Người gọi tôi trong khi đang bận rộn nhìn vào các loại thảo mộc là một cậu bé có khuôn mặt hầu như bị che phủ bởi chiếc mũ trùm của mình.
Cậu ấy rất thấp, da cậu ấy thì nhợt nhạt.
... và thối!!
Mùi hương mạnh mẽ của các loại thảo mộc phát ra từ cậu ta.
Cố gắng hết sức để không thở bằng mũi, và bằng cách nào đó tôi có thể trả lời "Phải, là tôi."
"Tên của tôi là Toto Gapp, và tôi đã để ý đến cậu một thời gian."
"Vậy sao?"
Điều này thật tệ, cuộc trò chuyện không thể vào đầu tôi.
Ugh, tôi không thể chịu được mùi!
"Ôi xin lỗi, câu đang hành động như vậy là do mùi phải không? Cho tôi một phút để cởi áo khoác."
Khi anh nói vậy, Toto bắt đầu tháo mũ trùm đầu xuống, đặt nó vào góc phòng học.
Khi cậu ta đang trở lại, tôi thử thở bằng mũi.
Không có mùi!
* Su * (sfx: khịt mũi)
Không có mùi gì cả!
"Tôi thường mặc nó để ngăn mọi người, bởi vì tôi thường phải đến những nơi có thể gặp vài kẻ khó chịu."
Ngăn người ?! Đây là lần đầu tiên tôi nghe về điều này.
"Vậy cậu cần gì ở tôi?"
"Phải rồi, tôi khá ngạc nhiên khi biết cậu quan tâm đến thảo mộc. Nếu không phiền, cậu có muốn xem các giống cây mà tôi đang phát triển không?"
"Đang phát triển? Chờ đã... Cậu đang nói là cậu đang phát triển các loại thảo mộc mới?!"
"Đúng, đó là bởi vì tôi là một thiên tài trong lĩnh vực này. Thôi nào, kiểm tra cái này đi."
Cậu ta dẫn tôi đến một khu vực có một khối nhà kính xếp hàng.
Cuối cùng, cậu đi vào một cái và ở đó tôi đã thấy chúng.
Có những loại thảo mộc bị treo lơ lửng trên trần nhà, các loại thảo mộc trồng gần nhau, những cái có kích cỡ bằng lòng bàn tay, và một số đó gần như to như tôi!
Tất cả chúng đều là những loại thảo mộc bất thường mà tôi chưa từng thấy.
"Tuyệt lắm đúng không? Tôi là người đã tạo ra tất cả."
"Tất cả bọn chúng?!"
"Phải, nhưng đây nhà kính duy nhất không thuộc về Amari-sensei."
"Tuy vậy vẫn còn rất tuyệt vời."
Tôi thử tham quan xung quanh nhà kính.
Tất cả chúng đều là những loại thảo mộc mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây, và thậm chí một số rất đẹp.
Tôi không thể không chạm vào chúng một chút.
Lá của chúng mịn màng.
"Được phép chạm vào, nhưng đừng ngửi chúng. Không thì cậu sẽ ngủ đến ngày mai và một vài kí ức cũng đi theo nó. Tôi chắc chắn hiệu quả của nó nhờ vài thí nghiệm lâm sàng." (Trans: đứa bị thí nghiệm ở phòng 1-3)
Tôi vừa nghe một điều đáng sợ và thí nghiệm lâm sàng?!
Ai đã cho phép cậu ta?! Nó được chấp nhận sao?!
... bình tĩnh lại, tôi di chuyển tay đến các loại thảo mộc tiếp theo.
"Ồ, ai cũng có thể chạm vào, nhưng đừng ăn nó. Nếu cậu ăn nó cậu sẽ nôn ra toàn bộ thức ăn có trong dạ dày của cậu. Nhân tiện, tôi cũng đã hoàn thành thử nghiệm lâm sàng với nó." (Trans: tội cho đứa ở phòng 1-3)
Tôi ngay lập tức lùi lại.
Một lần nữa, tại sao?!!
"Có an toàn không khi sử dụng chúng?"
"Về điều này, một vài con ruồi đã bay lên thiên đàng bởi vì mùi của chính nó. Cứ để những thứ còn lại cho trí tưởng tượng đi."
Việc này cực tệ!!
Chẳng bao lâu tôi đã chuyển qua một loại thảo mộc khác của Toto.
Tôi không thể không công nhận giá trị của cậu ta.
"Có cái nào khác không, cái nào hữu ích hơn cho cho con người, ví dụ ... như dược liệu chữa bệnh cảm lạnh hay các bệnh khác chẳng hạn?"
"Tất nhiên."
Nói tôi đợi một chút, cậu ta ra phía sau nhà kính và trở lại với một số công cụ.
... sau đó cậu bắt đầu đào bới đất.
"Để tôi giúp cậu một tay."
"Không cần, tôi ổn."
Sau một chút, cho tôi thấy đôi bàn tay phủ đầy đất của cậu.
Bên trong là một loại rễ có hình dạng méo mó.
"Nếu cậu ăn món này,cậu sẽ cảm thấy sức mạnh tràn ra từ cơ thể. Nó cực kỳ hữu ích cho những bệnh nhân cần sức mạnh tạm thời trong phẫu thuật và các hoạt động khác."
"Không tuyệt vời sao? Cậu còn những thứ này không?"
"Thật không may, không có nhiều. Tôi đã cố gắng phát triển một loại thảo mộc mang lại những hiệu ứng tương tự có thể tăng trưởng nhanh chóng, nhưng nó đã thất bại. Thật ra, khi bạn ăn nó ... chúng ta hãy nói là nó chưa xong."
... Tôi tự hỏi tại sao cậu ta làm tất cả điều này?
Tôi có chút tò mò.
"Tôi cũng có một số loại cỏ đặc biệt, mọc nhanh và có thể bán với giá rẻ."
"Wow."
... Tôi muốn, cho tôi đi.
"... và đó là màn giới thiệu của tôi, còn bây giờ chúng ta hãy nói về lý do chính tại sao tôi tiếp cận cậu."
"Được rồi, nói đi."
"Nói thật, đó là vì tôi quan tâm đến câu lạc bộ Kururi của cậu. Cậu có khoảng năm mươi người phải không? Tôi muốn cậu cho tôi mượn vài người để thử nghiệm một số loại thảo mộc của tôi, và dĩ nhiên tôi sẵn sàng trả cho các dịch vụ của cậu."
Ra vậy, vậy đây là lí do.
"Tôi từ chối. Không thảo luận. Xin lỗi, nhưng nó quá nguy hiểm. Tại sao cậu không tiếp tục những thí nghiệm của cậu giống như cậu đã làm trước đó?"
"Tôi chỉ có một mình và tôi không thể làm tất cả mọi thứ, và nó cũng không đủ dữ liệu."
"Dù vậy tôi cũng không thể cho cậu mượn thành viên của tôi được. Điều này quá vô trách nhiệm trong khi tôi là người lãnh đạo của họ."
"Chậc, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu ..."
Toto cúi đầu xuống, hơi chán nản.
Cậu ấy làm một khuôn mặt đáng tiếc, nhưng bây giờ tôi không thể xin lỗi.
"Tại sao cậu lại tuyệt vọng để phát triển các loại thảo mộc của cậu?"
"..." Toto lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chân mình.
"Được rồi, nếu cậu không muốn nói, vậy thì tôi có thể rời-"
"... là vì vàng. Tôi vẫn là một quý tộc ngay cả khi đó là một vùng biên giới nhỏ, nhưng vì tôi là con trai thứ tư, tôi cần phải tìm ra phương tiện để tự bảo vệ mình. Tôi nghĩ rằng bởi vì cậu đang học để trở thành một thợ rèn nên có thể sẽ hiểu ... đoán là tôi đã sai."
…Tôi hiểu! Tôi không thể cho cậu biết lý do thực tế tại sao! Tôi đã đánh nóng sắt một thời gian để tôi sẽ không làm xấu hổ bản thân mình trong tương lai!
Chúng ta thực sự là đồng chí!
"Đối với loại điều đó ..."
"Cười đi. Lũ quý tộc đều đáng ghét như nhau."
Tâm trạng chán nản của Toto dường như đã đạt tới đỉnh cao của nó.
"Này, mức lợi nhuận kỳ vọng của cậu là bao nhiêu?"
"…gì?"
"Cậu kiếm được bao nhiêu với các loại thảo mộc?"
"... Tôi không biết, tôi chưa bao giờ bán chúng. Thứ duy nhất tôi đã bán là cỏ mà tôi đã giới thiệu lúc trước cho cậu."
"Well, miễn là nó không làm rối loạn tâm trí con người, tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi."
"Còn những loại thảo mộc mở tất cả các lỗ chân lông trong cơ thể cùng một lúc?"
Cái quái gì thế?!
Tôi đã vô tình tsukkomi.
"Đó là ... có chút cực đoan."
"Tôi đoán, chỉ có một số trong chúng làm việc."
"Bây giờ, tôi sẽ lập một danh sách các loại thảo mộc của cậu mà tôi nghĩ sẽ bán tốt, tôi sẽ trở thành nhà tài trợ của cậu."
"…gì? Tại sao?!"
"À, đó là điều mà tôi có lẽ sẽ nói với cậu một ngày khác."
"Hiểu, bạn nghĩ khi nào thì tôi có thể bắt đầu bán hàng? Tôi vẫn khỏe mạnh ngay cả khi đó là ngày mai."
"Có lẽ tốt nhất là không nên bán chúng ở trường, cậu không chuẩn bị kỹ lưỡng, và cậu cũng không có quyền cho phép. Thay vào đó, ba tháng nữa là kỳ nghỉ hè, hãy đến lãnh thổ Helan, và tôi sẽ cho cậu tất cả giấy phép và thứ mà cậu cần để thành một thương gia. Vì vậy, bây giờ chỉ cần tiếp tục phát triển các loại thảo mộc của cậu, và tôi sẽ giúp cậu một tay sau giờ học khi tôi được tự do. Cậu sẽ không phải thất vọng đâu, tôi làm việc khá chăm chỉ đó."
"- !! Cảm ơn cậu!! Chỉ cần để lại sự phát triển cho tôi Kururi!"
Mặc dù nước da của cậu vẫn tệ, tôi nghĩ đó là nụ cười tuyệt vời nhất của cậu trong ngày hômn nay.
"Cậu có biết về suối nước nóng của lãnh thổ tôi không?"
"Tất nhiên, tôi chắc chắn mọi người ở đây ai cũng biết về nó."
"Rất nhiều người, đặc biệt là những người vợ thường đến đó tìm cách phục hồi lại làn da của họ, cậu nghĩ sao? Có ngửi thấy mùi vàng không?"
"Yeah, mùi vàng!"
"Những gì chúng ta cần phát triển bây giờ là những loại thảo mộc tốt cho da! Đó là điều chúng ta cần bây giờ, Toto-kun!!"
"Làm đẹp bằng các loại thảo mộc, thảo mộc làm cho người đẹp hơn ..."
"Yup, đó là những loại thảo mộc sẽ mang lại cho vàng, thậm chí còn hơn nữa nếu là một loại không có tác dụng phụ khi sử dụng."
"Không có phản ứng phụ? Điều đó là không thể."
"Không thể? Cậu nên biết sự đáng sợ và tham lam của những người vợ!"
"…Đúng vậy."
Toto đang nhai móng tay khi nghĩ. Dường như cậu ta đã nghĩ đến một cách để trồng chúng.
"Tôi sẽ làm những gì tôi có thể làm Kururi. Nếu cậu có bất kỳ ý tưởng nào hãy cho tôi biết về chúng."
"Chắc chắn rồi, từ bây giờ tôi sẽ giúp cậu vài lần một tuần để giúp đỡ quá trình này. Mục tiêu của chúng ta bây giờ là phát triển nó trước khi kỳ nghỉ hè đến, sẽ là ba tháng kể từ bây giờ, một loại thảo mộc làm đẹp!"
"Đúng!"
... với điều đó, cùng với làn da xấu và khuôn mặt nham nhở Toto trả lời.
Tôi tự hỏi tại sao khi nghĩ về vàng, mọi người luôn có khuôn mặt đó...
Đoán là tôi sẽ không bao giờ biết.