Hôm nay là buổi học đầu tiên của tôi ở lớp Khoa Học Y Khoa.
Thực sự, một người không thể cùng lúc làm nhiều việc được, trong khi đang nghĩ tôi bắt gặp nụ cười tươi rói của tên đó.
"Này Kururi-kun, tôi nghe nói cậu đã chọc tức Eliza hả? Có thật không?"
"Hãy im lặng, chúng ta đang trong giờ lớp."
Tôi giả vờ không nghe thấy lời của Rail trong khi đang nhìn các công cụ cho buổi học.
Cứ hai người một bộ dụng cụ y tế.
Tại chiếc bàn bát giác trong lớp, có bốn nhóm đang lắng nghe bài giảng của người hướng dẫn.
"Cậu thực sự xúc phạm Eliza hả, nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi. Tôi chưa bao giờ dám để bản thân làm điều đó, thậm chí, Hoàng tử Arc cũng không dám thử làm thế với cô ấy."
"Xin hãy im lặng, tôi không thể nghe bài giảng của người hướng dẫn."
Tôi cố tập trung vào bài giảng để không nghĩ về nó, và tôi chắc chắn không muốn nghĩ về Eliza. Dạ dày của tôi không thể chịu nổi chuyện đó.
Tôi tập trung vào bài giảng, không còn nghe thấy tiếng Rail nữa.
Cậu ta bỏ cuộc rồi?
Tò mò, tôi quay sang nhìn Rail...
Eh?!
Cậu ta lặng lẽ đứng đó, mỉm cười với tôi. Hahaha... Thật kỳ lạ, tôi không nhớ tôi có làm bất cứ điều gì buồn cười để khiến cậu ta mỉm cười như thế.
Xét cho cùng, tên này thật đáng sợ!
Sau khi bài giảng của người hướng dẫn kết thúc, xác chuột lang dùng để thí nghiệm được đưa cho các nhóm.
Dường như chúng tôi sẽ giải phẫu chúng ngày hôm nay.
Điều này có thể tốt theo cách riêng của nó, họ sử dụng nó như là tài liệu tham khảo cho sau này, cùng với một cuốn sách y học mô tả các phương pháp.
Ngay khi thí nghiệm sắp bắt đầu, Rail đã đổi chỗ với đối tác của tôi như thể đó là điều hiển nhiên nhất của thế giới.
"Bài thuyết trình của giảng viên đã kết thúc, chúng ta có thể trò chuyện như thế này ngay bây giờ, đúng không?"
"Tôi có thể hỏi cậu muốn nói gì? Có phải về Eliza không?"
"Thật không may, cậu đoán đúng rồi đó, vậy tiếp theo thế nào? Điều gì đã xảy ra giữa hai người? Tôi khá quan tâm đến các sự kiện thú vị."
"Này, nếu cậu vẫn tiếp tục làm việc này, tôi muốn làm việc một mình. Tôi cần phải tập trung vào tay tôi."
"À, không được sao? Này, tôi hơi lo lắng vì đây là lần đầu tiên tôi giải phẫu thứ gì đó, vậy tại sao chúng ta không làm cùng nhau?"
Cậu ta nháy mắt với tôi.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi làm một cái gì đó như thế này.
Dây thần kinh của tôi căng hết mức. Những người khác dường như làm rất tốt phần việc của mình, dù vậy, người hướng dẫn đưa ra con trỏ đến những chỗ ông nghĩ rằng họ đang gặp rắc rối.
"Được rồi, bây giờ chúng ta hãy tiếp tục với các phương pháp."
"Phải, cuốn sách nói rằng chúng ta cần phải bắt đầu bằng cách mổ vùng bụng. Thẳng đến điểm này, huh?"
Chúng tôi từ từ mổ bụng bằng dao y tế của chúng tôi.
"Woah!"
Một chút máu phun ra và văng lên mặt Rail. Tôi cảm thấy một chút bệnh khi nhìn nó, bạn thấy đó, tôi thật sự không thể đề kháng với những thứ này. Mặc dù đã có kinh nghiệm cùng với con cừu.
Không chỉ thế, các cơ quan nội tạng còn đáng lo ngại hơn, sự căng thẳng của tôi tăng dần theo với việc này, huh?
"Đây là trái tim... đúng không?" Tôi cố gắng vỗ nhẹ trái tim mình bằng ngón tay của tôi.
"... Tôi bỏ cuộc, tuyệt thật đấy, cậu can đảm đến bất ngờ khi dám làm việc đó. Cậu thực sự là một thằng đàn ông khi dám làm Eliza tức giận."
Đừng có nhắc đến Eliza nữa!
Lấy ra một trong các cơ quan để trả thù, tôi nện nó vào mặt Rail mà không chút do dự.
"Uwaa, thật khủng khiếp."
Mặc dù đang lau sạch chất nhầy trên mặt, nụ cười của cậu ta vẫn không biến mất. Không lẽ hắn bị 'M'?
"Này Kururi-kun, tôi có thể hỏi tại sao cậu lại chọn ngành Y khoa? Cậu định trở thành một bác sĩ trong lãnh thổ của cậu à?"
"... đó là vì vàng."
"Vàng? Haha, hình ảnh của tôi về câu đã thay đổi. Mặc dù tôi vẫn còn khá quan tâm, về việc đã xảy ra giữa cậu và Eliza."
Đáp lại, tôi ném một cơ quan khác vào người cậu ta.
Cậu ta hét lên "Wabbu ~" trong khi anh cúi đầu xuống để lấy nó ra.
"Tôi đã nghĩ đến việc trở thành một bác sĩ trong tương lai, dù sao thì Kururi-kun, mặc dù mục đích của chúng ta khác nhau, chúng ta vẫn phải ở cùng nhau cho đến hết lớp. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi mà. Nó tốt hơn là im lặng phải không nào?"
Tôi thì không muốn nói chuyện với cậu ta. Tham gia với cậu ta sẽ chỉ mang lại cho tôi rắc rối.
"Các học viên khác không bao giờ làm thế. Họ luôn luôn tránh tôi trong lớp học và không bao giờ để tôi tham gia vào các cuộc trò chuyện của họ, cậu biết tại sao không?"
"Bởi vì cậu luôn ở cùng Hoàng tử Arc, và nó không phải là quá ích kỷ khi cậu quyết định rằng tôi là người duy nhất có thể nói chuyện với cậu?"
Đây rõ ràng là cuộc nói chuyện một chiều!
Đầu tiên là Hoàng tử, không phải thật ích kỷ khi cậu ném tên rắc rối này cho tôi sao, cậu đang ở chỗ quái nào vậy hả?!
"Lý do tại sao tôi lại nghĩ theo cách đó, là... cậu ta nhìn tôi và mỉm cười. "một bí mật."
"Nghĩ đến chuyện đó, vị hoàng tử ích kỷ hôm nay không đi với cậu sao... thật thú vị."
"Ích kỷ? Gọi người khác là ích kỷ trong khi họ thậm chí còn không có ở đây, sao cậu không đi nói nó vào mặt cậu ta?"
"Dù sao, nó không quan trọng với tôi, ý kiến của tôi sẽ không thay đổi."
Cứ như tôi có thể nói vậy!! Tôi vô tình bắt bẻ lại bản thân.
"Này Kururi-kun, cậu có quen với Iris, đúng không?"
"Yeah, cô ấy là bạn của tôi."
"Rõ ràng, hoàng tử đang quan tâm đến cô ấy, và tôi thậm chí còn nghe nói rằng gần đây họ tham gia các lớp tự chọn giống nhau. Vậy? Cậu có muốn nói chuyện với hoàng tử trong sáng của chúng tôi không?"
Tôi nghĩ phải mất một thời gian nhưng nó đến nhanh hơn tôi nghĩ.
(Về việc Hoàng tử thích Iris á. Cho bạn nào ko hiểu.)
"Điều đó thì liên quan gì đến tôi? Cậu ta yêu ai là quyền của cậu ta, tại sao cậu lại làm phiền tôi?
Khi tôi nói điều đó, cậu ta giơ tay lên đầu hàng, vì thế tôi nhấn mạnh.
"Thực tế, không phải cậu mới là người phải lo lắng nhất về mối quan hệ của họ sao?"
Cậu ta là một trong những ứng cử viên tình yêu của Iris, nhưng thật là buồn cười là cậu ta hoàn toàn ngồi ngoài.
"Tôi quan tâm đến mối quan hệ bí mật giữa cậu và Eliza hơn, Kururi-kun, về việc giữa tôi với hoàng tử, tôi đoán tôi sẽ ở bên cậu ta thêm mười năm nữa? Mặc dù lúc đó đã trễ một hoặc hai cuộc tình, nhưng dù sao đi nữa, bây giờ tôi chỉ thích đứng ngoài và xem những mối quan hệ thú vị như của cậu."
Dường như cậu ta cũng đã có một thời gian khó khăn.
Mặc dù vậy, đào sâu vào vết thương của tôi là một câu chuyện khác.
Ăn này, hương vị nội tạng tấn công!!
"Này Kururi, cậu thật sự không chịu dừng lại nhỉ? Mặc dù không thể nói rằng tôi không thích cậu như vậy."
"Eh?!"
"... à không, ít nhất không phải bây giờ."
Hy vọng là tôi hiểu nhầm cái gì đó.
Tôi không muốn một thằng đực rựa fall in love với tôi đâu!
"Thật vui khi nói chuyện với cậu, Kururi-kun. Cậu hoàn toàn khác với những gì tôi đã nghĩ về cậu trước đó. Câu không giống với những quý tộc thông thường."
"Ý cậu tôi là một kẻ ngốc?"
"Không phải như thế. Tôi đã nghĩ cậu là một tên quan tâm đến địa vị, nhưng chuyện đó là không có cơ sở. Xin lỗi vì đã nhìn cậu theo cách đó cho đến bây giờ, và này, tại sao chúng ta không thử trò chuyện như bạn bè?"
Dường như cậu ta đang cố gắng để nói chuyện về Eliza một lần nữa.
Dừng lại ở đây có lẽ sẽ là quyết định tốt nhất.
"À, bây giờ hãy tập trung vào việc giải phẫu."
Rail trả lời, "Chắc chắn rồi."
Sau đó hai người chúng tôi hoàn toàn tập trung vào việc giải phẫu.
Rail trông hơi buồn bực, nhưng cậu vẫn dọn dẹp sạch sẽ tất cả các cơ quan nội tạng.
"Có vẻ như cậu có tài năng để trở thành một bác sĩ, Rail."
Không giống như động lực của tôi, cậu ta đang làm việc này để chuẩn bị trở thành bác sĩ đích thực.
"Không thực sự, tôi nghĩ những người như Kururi-kun có thể làm những việc này mà không có bất kỳ sự phản kháng nào mới là tài năng thực sự."
"Chỉ là tôi quen với việc này thôi, đó là tất cả. Cậu là người tốt hơn khi suy nghĩ vì con người."
"Có thể, nhưng cũng có rất nhiều mặt xấu. Bằng cách nghiên cứu y học để cứu mạng sống, chúng ta cũng có thể cướp đi cơ hội làm việc, cuộc sống của một số người. Khi nghĩ về những mâu thuẫn tôi không thể nuốt trôi được."
"Bởi vì chúng ta là con người, chúng ta không nuôi gia súc thì làm sao chúng ta có thịt ăn sau này? Có một số việc phải làm bằng cách hy sinh người khác."
"Nếu đó là vì chúng ta cần ăn, thì tôi nghĩ đó là hợp lý. Chúng ta đã nuôi chúng với tất cả yêu thương, cho chúng một cuộc sống tốt đẹp cho đến khi chúng được sử dụng, vì vậy không có vấn đề gì với điều đó, nhưng những điều như thế này thì sao? Những đứa trẻ này phải chết vì chúng được dùng để giải phẫu, trong khi sau đó thì chúng bị vứt đi? Tôi không thể không cảm thấy buồn cho chúng."
"Tôi không nghĩ rằng có thể giúp đỡ mặc dù…"
"Về điều đó, tại sao con người có thể yêu cầu một bác sĩ giúp đỡ khi họ cần, trong khi những thứ không phải người thì không thể?" Cậu tiếp tục.
"Ý cậu là gì?"
Vì lý do nào đó, Rail dường như nghiêm túc muốn biết câu trả lời của tôi.
Một lần nữa, có lẽ tốt nhất là chỉ nói với cậu ta những thứ đơn giản để cậu ta không nghĩ quá sâu sắc về nó.
"Tôi nghĩ rằng có một lỗ hổng chết người trong suy nghĩ của cậu, về lý do cậu muốn trở thành một bác sĩ."
"Tôi có hiểu sai về điều đó không? Tôi đoán có rất nhiều loại bác sĩ khác nhau ở ngoài đó."
"Như tôi chẳng hạn."
"Phải."
"Kururi, cậu thực sự rất đặc biệt? Cảm ơn vì lắng nghe câu chuyện của tôi. Cho đến sáng nay, tất cả những gì tôi muốn là đùa giỡn với cậu về Eliza, nhưng bây giờ tôi phải nhìn cậu một cách khác."
Sau tất cả cậu vẫn muốn trêu chọc tôi sao?!
Tôi chắc chắn sẽ trả lại cậu một ngày nào đó!
"Bây giờ tất cả các nội tạng đã bị loại bỏ, bây giờ chúng ta chỉ cần khâu cơ thể lại và chúng ta sẽ hoàn thành."
"... vâng."
Rail làm khuôn mặt khó chịu, nhưng cậu vẫn kết thúc nó. Làm tốt lắm.
Sau khi chúng tôi kết thúc, tôi đã làm hết sức mình để giải toả, hít một hơi thật sâu. * Fu ~ *
"Mặc dù vậy, chắc chắn là khó có thể sử dụng những kỹ thuật y học này. Có lẽ sẽ còn nhiều hơn thế nữa khi ai đó đang trên bờ vực của cái chết ở phía trước chúng ta. Mặc dù điều này có lẽ sẽ trở thành một kỹ năng tuyệt vời cần có trong tương lai."
"Thế, cậu có muốn tôi làm một cái gì đó để giúp cậu không?"
"Mặc dù nó có thể rất khó để làm, bây giờ có thể là thời điểm tốt để thử làm nó. Chúng ta hãy thử tạo ra thiết bị y tế của riêng mình."
"Cậu sẽ làm điều đó cho tôi? Tôi biết là tôi đã không nhìn lầm cậu mà! "
"Chắc chắn rồi, nhưng trước tiên chúng ta cần phải vào phòng của tôi, có vài thứ tôi cần phải lấy ra trước."
"Điều đó có vẻ thú vị, chắc chắn rồi."
Sau khi chúng tôi đã hoàn thành dọn dẹp, lớp học kết thúc.
Trong khi các học viên rời khỏi lớp học hoà vào đám đông, Rail đi đến chỗ người hướng dẫn.
"Em có thể mang những đứa trẻ này đi không?"
"Tôi có thể hỏi tại sao không?"
Trong tay của Rail là những xác chết của những con chuột lang mà chúng tôi vừa giải phẫu, tất cả bọn chúng đều được khâu lại.
"Bởi vì em nghĩ chúng xứng đáng có một kết thúc tốt đẹp hơn thế này, đó là lý do tại sao."
"Nếu em muốn thì cứ việc, tất cả đều là của em."
Với sự cho phép của người hướng dẫn, Rail đưa những xác chết vào một cái túi vải lanh.
"Mọi người nói tôi thật kỳ lạ, nhưng tôi nghĩ bản thân cậu cũng khá kỳ lạ đó Rail." Đi bên cạnh Rail, tôi đã nói chuyện với cậu ta về lý do tại sao cậu ta làm vậy.
"Có thật không?"
"À, tôi đoán nó không thành vấn đề và này, bây giờ câu sẽ đi với tôi chứ, giúp tôi đào một cái lỗ."
"Chắc chắn rồi."
* * *
Sau giờ học, có hai người đứng gần cổng trường.
Chúng tôi đang ở giữa một vùng đất rộng lớn, vì vậy tôi không nghĩ rằng họ sẽ nhớ đâu là nơi chúng tôi đào.
Chúng tôi dùng xẻng riêng của mình, nhưng chúng tôi sẽ không đào ngay vì ở đâu cũng có người làm việc.
(Hoá ra về phòng lấy xẻng, tưởng hai chú vào phòng làm gì chứ =3=)
Không có nhiều người đi bộ xung quanh đây, vì vậy nó là nơi hoàn hảo để đào cái lỗ.
"Cho đến một lúc trước, tôi không nghĩ rằng tôi có thể đi với cậu để làm việc này."
Trong khi đang đào lỗ, Rail nói như vậy.
"Tôi nghĩ chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm việc này."
"... phải."
* Zakku * * zakku * (sfx: Tiếng đào đất) chỉ có tiếng đào đất và xúc đất.
"Điều này có thực sự giúp ích không?"
Tôi nghe thấy giọng nói của Rail vang lên.
"Ồ, chắc chắn rồi."
Haha, Rail và tôi bắt đầu cười.
Chúng tôi đã làm xong, chôn tất cả những con chuột lang trong túi đây vào lỗ.
"Bây giờ chúng ta về nhà-" Rail nói về và cậu bắt đầu rời đi.
"Không, ở đây cho một phút."
"Hmm?"
"Có cái này tôi muốn cậu xem."
'Vượt ra ngoài những điều cơ bản', cuốn thứ 3 của sách phép thuật. Tôi muốn thử phép thuật "Cuộc sống mới" của tôi.
Đổ phép thuật của tôi vào đất, tôi thì thầm thì thầm "Bây giờ mở mắt ra."
Mặt đất dường như phồng lên gấp đôi, những bông hoa phá đất nở rộ.
Tôi không biết loại hoa mà chúng sẽ phát triển, nhưng tôi chắc chắn đã tạo ra một cuộc sống mới với điều này.
"... Đó đúng là một phép thuật tuyệt vời."
Rail mỉm cười nhẹ nhàng.