1
Việc trình bày kế hoạch đã được thông qua mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Khi có sự cho phép của giảng viên thì mọi thứ ngay lập tức được tiến hành.
Đầu tiên là phần kịch bản và storyboard.
Cả Tsurayuki với Shinoaki đều đã nghiêm túc bắt tay vào làm việc.
Dù cũng vẫn chưa quen lắm những tôi cũng cố gắng hoàn thành bản thảo kế hoạch để không bị tụt lại phía sau hai người đó.
Cũng đã 1 tháng rồi nhỉ...
Tôi nhanh chóng nhận được kịch bản của Tsurayuki và storyboard của Shinoaki.
Chả biết làm gì chỉ đành bất mãn thở dài.
"Dù đã cố hết sức rồi nhưng việc này đúng là quá khó với mình…”
Kịch bản của Tsurayuki đúng là một kiệt tác. Nội dung của nó kể về một cô gái xuất thân từ vùng nông thôn vô danh. Bắt đầu sẽ là một cú máy dài quay cảnh một học sinh tiểu học trên đưởng đến nhà ga rồi lên tàu. Cảnh tiếp theo là khi đoàn tàu quay lại ga và người bước ra sẽ là một nữ sinh mặc đồ thuỷ thủ. Ở đây cậu chàng còn ghi chú thêm là cần tìm một vật trang trí gì đó để người xem biết rằng đây là cùng một người. Câu chuyện kết thúc khi chuyển cảnh về lúc chiều tà với hình ảnh một người phụ nữ chống gậy lê bước rời khỏi nhà ga. Lời thoại với nhân viên nhà ga cũng được chăm chút nhằm để lại ấn tượng sâu sắc.
Trong khi đó, storyboard của Shinoaki được cô nàng vẽ vô cùng tỉ mỉ và chất lượng.
Những thứ được học ở trường cũng đã được áp dụng vào đây. Các kỹ thuật như Cutting on action và Axis of action và nhiều thứ khác đã được các cậu ấy tận dụng rất tốt mà không để lại bất kỳ chi tiết thừa nào. Nhưng mà…
“Thế này quá tốn thời gian.”
Rõ ràng 3 phút là không đủ để thể hiện được hết.
Lời thoại trong kịch bản mà Tsurayuki viết quá dài dòng, với sự hạn chế về mặt thời gian thì nó không hợp chút nào.
Đúng là không thể phủ nhận Shinoaki đã làm rất tốt khi có thể xử lý một khối lượng lớn thông tin từ kịch bản như vậy mà không có lỗ hổng nào nhưng…
Giờ mà bắt cô ấy điều chỉnh storyboard thế nào để có thể phù hợp với thời gian quy định thật sự là một điều vô cùng khó.
Nhưng mà một kịch bản chất lượng thế này nếu bị cắt xén đi thì đó là một sự phí phạm. Nếu bắt tôi phải chọn cái quan trọng hơn chỉ chắc chắn phải là kịch bản của Tsurayuki.
“Mình muốn thay đổi chúng… nhưng liệu mình có đủ tiếng nói để làm vậy không?”
Tôi lấy tư cách gì để ngồi nhận xét những người có tài năng thiên bẩm như họ chứ?
Chuyện này không hiếm lần xuất hiện ở chổ làm cũ của tôi.
Những con người vô cùng tài năng và thành quả của họ bị chà đạp không thương tiếc bởi bọn cấp trên cấp trên vô năng không biết nhìn xa trông rộng. Cho dù có làm tốt thế nào đi chăng nữa mà cứ gặp cái hoàn cảnh này thì không thể nào phát tiết tinh hoa được mà còn dẫn đến sứt mẻ nội bộ.
Tôi không muốn bản thân đi vào vết xe đổ đó.
“Nhưng không thể để mọi thứ như thế này được.”
Tôi không biết liệu bờ vai nhỏ nhoi của mình có thể gánh hết chuyện này không?
Ai đó phải tự mình làm chuyện này thôi.
2
Tiết học tiếp theo của bộ môn thực hành tổng họp 1 này chính là “Location Hunting” hay còn có một cái tên khác là khảo sát bối cảnh. Đây là bước quan trọng trong các bước quan trọng của quá trình tiền kỳ, biên kịch, nhà sản xuất, đạo diễn phải ngồi lại để quyết định chọn bối cảnh để thực hiện các cảnh quay ngoài trời nhằm đáp ứng đầy đủ yêu cầu phù hợp cho những phân cảnh khác nhau, phục vụ những mục đích khác nhau rồi sau đó là đến tận nơi để thị sát.
Và sau khi bản luận, chúng tôi đã quyết định chọn ga Kamikosawa thuộc tuyến Nankai Kouya.
“Thời tiết đúng là thoải mái quá đi.”
Shinoaki không thể giấu được sự háo hức nhảy thẳng xuống sân ga.
“Có điều hôm nay mặt trời có vẻ hơi chói nhỉ~. Phải cẩn thận để không bị cháy nắng mới được.”
Nanako vì biết trước chuyện này nên đã thủ sẵn một cây dù để che nắng, mà ngắm kỹ thì trông cô nàng này cũng toả ra hào quang của một nữ minh tinh phết. Dù sao thì đúng như những gì cô ấy nói, việc để bị cháy nắng trong quá trình quay phim sẽ là một thảm hoạ chẳng ai muốn.
Thật ra để khảo sát và tìm ra một phim trường lý tưởng cần phải mất rất nhiều công đoạn. Nhưng vì cả bọn đều là dân nghiệp dư nên và chỉ làm ở mức quy mô nhỏ nên tất cả chỉ đơn thuần xem đây là một chuyến đi thực tế.
“Mọi thứ sẽ không sao chứ? Nơi này có vẻ thích hợp để làm bối cảnh đúng như mình mong muốn đó. Kyouya, làm tốt lắm! ”
Tsurayuki mỉm cười với tôi khi xuống tàu, xem ra tâm trạng cậu ấy lúc này rất tốt.
“Ừ, có lẽ vậy…”
Trong khi mấy người đó ai cũng vui vẻ tận hưởng chuyến đi, chỉ có mình tôi là cứ giữ mãi khuôn mặt ảm đạm u sầu. Nhưng điều đó cũng chẳng phải là thứ bảo chứng cho mọi việc thuận buồm xuôi gió.
Việc chọn vị tri đã diễn ra suôn sẻ….
Đúng là ban đầu cả nhóm không gặp phải bất kỳ vấn đề nào lớn lao nhưng vấn đề lại phát sinh sau khi khảo sát và quay xong, cả bọn tập họp lại một nhà hàng gia đình ở phía trước ga Kishi. Bầu không khi lúc này vô cùng nặng nề đúng như tôi đã lường trước.
“Cậu cắt bớt kịch bản à?”
Tôi chỉ biết nuốt nước bọt khi nghe câu hỏi đó của Tsurayuki.
“Nếu để nguyên kịch bản như cũ thì không có đủ thời gian.”
“Vậy ý cậu là kịch bản này vốn không phù hợp với thời gian được quy định sao?”
“…Phải”
Shinoaki và Nanako chỉ biết giữ im lặng trong cài bầu không khí sặc mùi thuốc súng này.
“Chính vì vậy mình muốn tham vấn cậu về vấn đề viết lại nội dung”
“Mình không muốn thay bất kỳ thứ gì trong kịch bản hết.”
Dù biết rằng mình sẽ bị từ chối nhưng những lời đó khiến tôi cảm giác được sự khó chịu toả ra từ cậu ta.
“Mình…Mình hiểu.”
Nếu đây là một công việc kinh doanh và cậu ta chỉ đơn giản là một nhân viên thời vụ thì mấy cái chuyện như này không cần phải chặt chẽ quá mức kiểu chỉ có đúng hoặc sai nhưng trong trường hợp lần này không phải như vậy.
“Nghe này, nói như vậy không có nghĩa là mình muốn chống đối cậu đâu, không thể để lục đục nội bố được.”
Có lẽ vì nhận thấy được sự buồn phiền của tôi nên cậu ấy cũng phần nào dịu giọng lại.
“Cậu hiểu mà đúng chứ? Kịch bản đó là thành quả của rất nhiều ngày đêm suy nghĩ và tâm huyết của mình. Chính vì vậy khi nghe nói phải cắt bớt và chỉnh sửa để có thể phù hợp với thời gian đề ra, mình đâu thể nào nói mấy câu bình thản chấp nhận kiểu ‘Không sao đâu, mình hiểu mà’ dễ dàng như không có gì xảy ra được.”
“Mình hiểu tâm huyết của cậu…”
“Chính vì vậy mình muốn cậu có thể giải thích chuyện này một cách rõ ràng hơn, nếu thấy hợp lý thì mình sẽ lắng nghe và làm theo… Biết đâu sau đó chúng ta có thể dễ dàng làm việc với nhau hơn thì sao.”
“…Mình hiểu rồi.”
Đầu tiên phải nói đến kế hoạch của cả bọn.
Làm cách nào để có thể ước lượng được những gì đưa vào nói trong một khoảng thời gian ít ỏi như thế?
Đầu tiên là nếu có quá nhiều bối cảnh khác nhau sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ quay phim.
Chưa kể, sẽ phải mất rất nhiều thời gian và công sức cho khâu chỉnh sửa. Đó là một sự lãng phí không cần thiết.
Tôi định giải thích một các tường tận cho mọi người, nhưng mà…
“Làm sao cậu chưa quay phim mà có thể tính được nó có thể vượt quá thời gian vậy, không lẽ cậu có kinh nghiệm trong chuyện này à”
“Không, tất nhất là làm gì có chứ… Chỉ là trước đó mình có sử dụng đồng hồ để bấm giờ. Tuy khác biệt không nhiều nhưng sau cùng thì vẫn là khác biệt.”
“Vậy tại sao không hỏi Shinoaki, có thể căn chỉnh được thời gian thông qua việc chỉnh sửa không?”
“Hmmm, cái này thì mình không dám nói… nhưng chắc chắn là sẽ mất nhiều thời gian.”
“Đấy, cậu thấy chưa? Vấn đề đó có thể giải quyết thông qua việc chỉnh sửa mà.”
“Không được. Việc chỉnh sửa chỉ có thể thực hiện sau khi đã tính toán kỹ lưỡng, cứ thích là làm thì hỏng việc hết…”
“Vậy nếu tăng tốc độ các cuộc hội thoại lên thì sao? Đừng nói là Nanako không thể làm được đó nhá?”
“Thật ra mình có thể…Nhưng liệu đó có phải cách giải quyết vấn đề không?”
“Chẳng lẽ nó không tiết kiệm thời gian sao?”
“Đúng là có thể nhưng chẳng giải quyết được gì đâu”
“Chưa thử một lần thì làm sao biết chứ!”
“Vượt quá một chút để có được một tác phẩm trọn vẹn chẳng phải là một sự đánh đổi xứng đáng sao? Bọn mình phải có niềm tin vào mọi thứ, đúng không?”
Giọng nói Tsurayuki bắt đầu có dấu hiệu gay gắt hơn, cảm giác như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
(Mình phải làm gì đây…Nếu cứ tiếp tục tranh cãi thế này thì biết khi nào mới dừng lại? Phải làm sao để có thể kết thúc được đây?)
“Ưmm…”
Ngay lúc này phải tìm ra được cách thuyết phục Tsurayuki. Nhưng liệu cậu ta có chịu chấp nhận làm theo không?
Không, dù sao thì tất cả ở đây đều có cùng mục đích hoàn thành nhiệm vụ này mà.
Với tính cách của Tsurayuki, cậu ta không phải là loại người có thể dễ dàng thoả hiệp
Phải cố gắng hết sức để làm chủ tình hình.
“Nhiệm vụ này được giao ra còn có quy tắc đi kèm, nều cứ khăng khăng muốn phá bỏ quy tắc thì sẽ chẳng có được điểm nào đâu”
Tai của Tsurayuki bỗng nhiên co giật
“Thật vậy sao?”
Làm sao mà không thật được, trong tài liệu đã ghi rõ là 3 phút rồi còn gì.
Thật ra nó cũng không quá nghiêm ngặt đến mức đó, có thể họ vẫn du di cho vài giây. Nhưng nói chung thì sự thật vẫn không thể thay đổi được.
“Ừ… Nó rồi sẽ thành nguyên nhân cho thất bại của chúng ta.”
………………
Tsurayuki vẫn tiếp tục im lặng.
Cứ như vậy cả bọn đều im lặng không nói bất kỳ câu nào.
Dù bây giờ là đã buổi chiều, đám sơ trung với cao trung đổ xô vào trong nhà hàng gia đình tạo nên bầu không khí náo nhiệt nhưng mà vẫn không đủ để làm giảm đi sự ảm đạm nặng nề bao trùm lấy chúng tôi.
Cứ thế mà 15 phút đã trôi qua…
“Dù mình vẫn còn bất mãn, tuy nhiên-”
Tsurayuki đứng lên rồi quay lưng toan rời khỏi.
“Cứ tiếp tục thế này mà không làm được gì cũng vô nghĩa. Được rồi, mình sẽ cố gắng cô đọng nội dung nhất có thể. ”
“Cảm ơn, Tsura-”
Tsurayuki ngay lập tức ngăn không cho tôi nói hết.
“Mình đã mong cậu sẽ có một câu trả lời tốt hơn thế này”
“Ah-”
“Thật là một lý do chán ngắt…”
Nói xong, cậu ta lập tức đi ngay ra khỏi quán.
“…………..”
Tôi nghẹn họng không nói thành tiếng.
“Cái tênTsurayuki ác mồm thế không biết…!”
“Không sao, Nanako.”
Tôi không thể phản bác được gì vì những điều cậu ấy nói đều đúng hết.
Bắt buộc phải làm theo quy tắc, bởi vì đó là nhiệm vụ. Có lẽ tôi đã quá ám ảnh việc hứa với lòng phải cố để làm mọi thứ tốt hơn, trơn tru hơn.
Tsurayuki nói đúng, đáng lẽ tôi phải có trách nhiệm vạch ra kế hoạch phù hợp ngay từ đầu.
“Kyouya-kun…”
Shinoaki lo lắng gọi tôi nhưng lúc này tôi quá mệt mỏi để đáp lại.
3
Ngôi trường đang bị hứng chịu những ngày nắng nóng cực độ của tháng 6. Trong văn phòng của câu lạc bộ Mỹ thuật không có điều hoà nên nói chung không khác gì một cái lò hơi vậy. Thế nên dù chẳng thấm tháp là bao nhưng cả bọn vẫn phải dùng tạm cái quạt máy để bớt nóng. Tôi đã phải chịu cái cảnh này mấy ngày nay rồi.
“Oi Hashi, mình làm quả oẳn tù tì không? Đứa nào thua thì phải đi mua snack và pocari cho người thắng”
Kiryuu-san vừa tựa lưng vào ghế vừa hỏi tồi.
“…Không muốn.”
“…Tuỳ em thôi~”
Tôi thì đang trằn trọc không yên vì nóng trên mấy tấm tatami đặt ở góc phòng câu lạc bộ.
Tiếng ve kêu công thêm sức nóng của mặt trời khiến cho tôi gục ngã một cánh nhanh chóng và dễ dàng. Ngay cả khi đã nằm xuống rồi nhưng mà chả thấy thoải mái ra được chút nào hết. Cứ thế này thì có khi không chỉ tinh thần mà thể chất của mình cũng bị nó đánh gục mất. Phải làm thế nào thì mới kết thúc chuyện này đây?
Buổi học duy nhất hôm nay đã kết thúc và tôi cũng không có lịch đi làm bán thời gian vào buổi tối.
“Hashi có thích coi anime không?”
“Từ lúc nào mà anh đặt biệt danh cho em vậy?”
“Em không thích sao?”
“Cũng không hẳn. Nói thật thì em cũng thích anime lắm.”
Ahhh ~nhớ hồi còn làm ở công ty quá đi. Không phải nói điêu chứ xem anime đêm khuya là một cứu cánh đối với tôi sau những giờ làm việc căng thẳng.
“Thế anh em mình xem cái này nha-’
Nhiệt độ trong phòng bắt đầu tăng lên khi anh ta mở cái TV thùng.
Kiryuu-san lấy ra 1 cái đĩa DVD rồi cho vào đầu đĩa DVD bị bụi bám đầy. Trên cái màn hình tỉ lệ 4:3 huyền thoại là một bộ anime cũng huyền thoại không kém.
“Biết bộ này không? ‘Nơi ước hẹn những ngày đầu của chúng ta' đó”
“Tất nhiên anh cũng có đĩa ‘Tiếng gọi từ vì sao xa’ nữa ”
Làm sao mà không biết được chứ? Đạo diễn của nó đã mất 10 năm ấp ủ và làm việc không nghĩ để có thể tạo nên thành quả này mà.
“Đúng là không thể tin được ha. Chỉ một người thôi mà có thể chuẩn mọi thứ và làm ra được anime thế này. Anh cũng muốn làm một cái như vậy quá đi.”
Trên màn hình yếu ớt của cái TV thùng, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh trở nên khá mơ hồ.
Thì tất nhiên là so với các tác phẩm bom tấn của 10 năm sau thì đây vẫn chưa là gì nhưng nó vẫn đáng được ghi nhận bởi những gì bản thân đã làm được.
Vị đạo diễn đó đó đã chiến đấu không ngừng nghĩ, kiên trì cố gắng, đổ cả mồ hồi, máu, nước mắt và tất nhiên là tiền để vươn tới ước mơ của mình. Và thành quả xứng đáng sau 10 năm nằm gai nếm mật chính là thứ mà mình luôn theo đuổi.
Trái lại, tiếc rằng bản bản thân rất may mắn nhưng ngay từ đầu tôi đã lựa chọn sai lầm.
“Kiryuu-san thích anime lắm à~.”
“Thì đó là hình thức giải trí duy nhất mà anh có được mỗi khi nghỉ ngơi sau những lúc chỉnh sửa đêm khuya. Kể từ khi vào đại học thì anh toàn làm thế nên giờ bị nghiện luôn.”
Hình như ông anh này nói mình học khoa Nhiếp ảnh thì phải.
“Haruhi đúng là tuyệt nhất. Phải công nhận KyoAni đúng là một lựa chọn tốt nhất cho việc chuyển thể các tác phẩm văn học sang anime."
Đúng rồi ha, Chuuni và Euphonium đến giờ vẫn chưa kết thúc nhỉ.
“À phải, không có nhiều nhân vật nổi tiếng trong anime xuất thân từ khoa Điện ảnh đâu. Hasshi có nghĩ đến mục tiêu lấn sân vào đó không?”
“Anime thậm chí không phải là một ngành chính. Nhưng dù sao cũng tận năm 3 mới phải chọn chuyên ngành. ”
3 phân ngành chính của khoa Điện ảnh mà sinh viên năm 3 có thể lựa chọn bao gồm phim, video và quảng cáo.
“Anh hiểu chứ… nhưng mà nếu Hasshi có ước mơ trở thành một đạo diễn anime nổi tiếng thì sau này biết đâu anh đây sẽ có dịp khoe khoang cho nở mày nở mặt cũng nên”
Khoe khoang hả …
Thật ra ngay từ đầu tôi còn không muốn làm đạo diễn chứ chưa nói gì đến chuyện nổi tiếng. Thế nên sẽ rất khó để bản thân tôi có thể trở thành người mà Kiryuu-san tưởng tượng ra được.
“Nếu Hasshi có bất kỳ câu hỏi nào về ‘camera tĩnh’ thì cứ hỏi thẳng anh! Biết đâu sau này em thành công thì anh có thể dõng dạc tuyên bố mình là người đã dạy cho em những kiến thức quan trọng của bộ môn nhiếp ảnh, kiểu kiểu thế”
“Haha…. Vâng, nếu thật sự là như vậy thì thằng em này nhất định sẽ cảm ơn anh.”
Nhưng có lẽ nó sẽ không bao giờ đến trong cuộc đời này.
4
Cuối cùng thì hôm đó trở thành một cuộc thảo luận anime.
Chúng tôi đã nói về “Tochuu Kara-san mo Haitte Kitte”. Tranh cãi với nhau xem phần 1 hay phần 2 hay hơn. Sau khi cảm thấy chản thì tôi xin phép rồi đi ra khỏi đó.
“Kia là… Hikawa?”
Trước mặt tôi là một người mặc võ phục Karate, phía sau người đó là hình ảnh mặt trời đang dần khuất bóng. Cái khung cảnh này làm tôi liên tưởng đến nhân vật Ryu trong trò Street Fighter quá đi.
“Yo! Hashiba đó hả!”
Vừa nhìn thấy tôi thì cậu ta lập tức nở một nụ cười toe toét lộ hết hàm răng ra ngoài.
“Bữa này không chơi nguyên cây đen ninja nữa à”
“Ahh, tại vì hôm nay phải lên lớp nên mình mới phải mặc võ phục đó chứ.”
“Lên lớp là sao…?”
“Thì mình đi dạy Karate cho đám nhóc tiểu học đó. Vừa giết thời gian mà lại có thể tự mình luyện tập nữa!”
Không ngờ tên này cũng được mời đi dạy cơ đấy.
Nhưng mà với khả năng của cậu ta thì không gặp bất kỳ vấn đề gì đâu. Dù sao thì từ việc này cũng có thể học được rất nhiều điều mà.
“Yosh! Cái đám nhóc tiểu học ấy!!! Chỉ cần thể hiện vài đường kata là tụi nó mắt chữ A mồm chữ O ngay! Chưa kể việc này còn giúp mình có được sự hâm mộ của mấy bé loli tiểu học nữa, Gahaha! À mà nói thế chứ mình vẫn có hứng thú với gái trưởng thành nha.”
Tên này không thèm giấu dã tâm luôn!! Không ổn, không ổn rồi, phải gọi FBI thôi!!
“À, cảm ơn vì luyện tập với mình hôm trước nha.”
“Bạn học với nhau mà, không cần vậy đâu.”
“Ai giúp mình thì mình sẽ nhớ ơn người đó. Vậy nên nếu có việc gì khó thì cứ gọi, biết đâu mình lại giúp được đó. ”
Nói xong, cậu ấy lấy tay phải vẫy chào tạm biệt.
“Nhìn cậu ta vui chưa kìa…”
Không biết phải nói thế nào cho đúng nhưng Hikawa dường như đã tìm được nơi thuộc về mình ở ngôi trường này. Tôi thì vẫn còn mơ hồ trong việc tìm ra cái gọi là “nơi mình thuộc về” ấy. Đến mối quan hệ với những người đang ở cùng mình tôi còn không hiểu rõ nữa mà.
Đến lúc nào mình mới tìm ra đây?
Tôi về nhà và mở cửa.
“Mình về rồi đây…”
“Ah, Kyouya-kun. Mừng cậu về nhà~”
Shinoaki đang hí húi làm storyboard trong phòng khách.
“Lạ thật, sao cậu lại ra đây làm vậy?”
“Un, thì mĩnh nghĩ ngồi đây sẽ có thể dễ dàng nghe ý kiến rồi bàn luận với Tsurayuki-kun và Kyouya-kun hơn đó mà.”
Tsurayuki… những lời đó của cậu ta vẫn khiến tim tôi đau nhói.
“…Tsurayuki-kun có ở đây không?”
Shinoaki chỉ biết lắc đầu.
“Gần đây cậu ấy ít khi về nhà. Đôi khi mình có cho cậu ta xem mấy cái storyboard thì chỉ nhận được mấy câu trả lời hờ hững kiểu ‘Miễn Shinoaki thấy ổn là được’.”
“Hiểu rồi”
Không lẽ cậu ta vẫn còn bực tức vì chuyện trước đó?
Từ ngày hôm đó, tôi vẫn có dịp gặp mặt Tsurayuki. Sau những chuyện xảy ra thì đúng là khó có thể nhìn mặt nhau được.
“Kyouya-kun chỉ đang làm đúng công việc của mình thôi, vậy nên cậu không nên quá bận tâm về chuyện đó đâu”
“Ừ, cảm ơn cậu…”
Shinoaki cố gắng cổ vũ tôi.
Nhưng điều đó vẫn không thể thay đổi được chuyện vấn đề của Tsurayuki vẫn còn hằn sâu trong tâm trí tôi.
“Không biết chuyện này còn kéo dài đến bao lâu nữa”
Tôi về phòng với trái tim nặng trĩu.
Bức tường ngăn cách giữa tôi và Tsurayuki vẫn chưa có dấu hiệu bị phá vỡ.
Càng tập trung vào việc chuẩn bị cho buổi quay, tôi cảm thấy mình càng xa ca cách với cậu ấy.
Bây giờ là cuối tháng sáu. Tôi tranh thủ thời gian buổi tổng kiến tập vào thứ 2 chuẩn bị các tài liệu cần thiết rồi định tới tổng bộ công ty đường sắt để xin cập phép hợp pháp để được phép quay phim tại nhà ga.
Tôi đến sân ga Kishi trên tuyến Kinetsu Minami Nagano tới ga Namba để đến tổng bộ đường sắt.
“Tsk. Sao cậu cứ ám tôi hoài vậy, Kyouya Hashiba!”
Kawasegawa Eiko-người vốn đã có sẵn sự thù địch với tôi lại chẳng hiểu vì sao mà cũng có mặt ở ga tàu hôm nay.
Hy vọng tình cảnh oan gia ngỏ hẹp này không khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.
“Thôi làm vẻ mặt như tôi là cái gai trong mắt cậu đi, tôi khó chịu lắm đó.”
“Đừng có mà đi guốc trong bụng mình chứ!”
Dù sao chúng tôi học cùng một ngôi trường, cùng một năm học, thậm chí là cũng khoa với nhau nữa. Với lại lúc này không phải lúc lãng phí thời gian bấm điện thoại để đợi chuyến sau nên tôi quyết định lên luôn tàu và ngồi cạnh cô ấy.
Đúng là trong tàu lúc này không phải là đông đúc lắm nhưng vấn đề ở đây chỉ còn 1 chổ ngồi
“…Đáng lẽ lúc này cậu phải ở trong lớ chứ? Bộ hôm nay cúp học à? Khoan, không lẽ cậu cũng đi khảo sát bối cảnh.”
“Cũng không hẳn… bọn mình đã tìm được bối cảnh rồi, bây giờ mình đang đi hoàn thiện việc cấp phép để hợp pháp hoá việc quay phim.”
Kawasegawa bất ngờ trước câu trả lời của tôi.
“Xin phép sao…? Nếu như cậu muốn quay phim trên đường thì chẳng phải nên đến văn phòng chính phủ sao? ”
“Bọn mình định quay phim trong nhà ga nên bây giờ mình đang định đến tổng bộ đường sắt”
Lần này cô nàng Kawaswgawa đột nhiên đứng phắt dậy khi nghe mấy lời đó.
“Haa!? Các người đi quay ở nhà ga á? Tại sao? Tại sao lại chọn chổ đó!”
“Uwaah, bọn mình đang ở trên tàu đó.”
Tôi nhanh chóng bảo Kawasegawa bình tĩnh lại để tránh làm phiền những hành khách khác
“Ah.”
Cô ấy nhận ra mình đã hơi lố.
Kasegawa thấy rất nhều người đang hướng ánh mắt về phía mình, sau đó cô nàng lúng túng ngồi xuống.
“Không lẽ Kawasegawa cũng đi xin phép?”
“Thì sao, bộ cậu có vấn đề gì à?”
Tôi biết phải đáp lại sao nữa…
“….Thế ai là người nghĩ ra trò quy phim ở nhà ga? Là cái tên Rokuoenji Tsurayuki loè loạt đó đúng không?”
“Cũng gần gần như thế. Mặc dù mình là người nói ra trước nhưng có thể xem là tư tưởng lớn gặp nhau được không nhỉ?”
“Cậu mà cũng nghĩ ra được á…?”
“Phải”
Kawasegawa lại thêm một lần nữa bất ngờ trong hôm nay nhưng cô nàng nhanh chóng về lại vẻ mặt nghiêm túc.
“…Thế nên cậu đại diện đi xin phép chứ gì.”
“Ừ, dù sao cũng là bước quan trọng. Thật ra mình cũng chỉ mới biết được gần đây thôi.”
“Với một tên nửa vời như cậu thì nó cũng chả có gì lạ!”
Kawasegawa thở dài.
“Eh?”
“Không có gì. Thế tài liệu cậu đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
“Cũng khá đủ rồi.”
“Tôi xem một chút được không?”
Tôi đưa cho cô ấy tập tài liệu mà mình chuẩn bị.
Thật sự tôi đã nghĩ đến tình huống sấu nhất là cô ta sẽ xé tập tài liệu mình cất công chuẩn bị thành giấy vụn nhưng xem ra cô nàng không có ý định làm điều đó. Thậm chí bất ngờ hơn là Kawasegawa còn cần thận xem lại từng trang nữa.
“Chổ này với chổ này chưa đóng dấu kìa, còn chổ này cậu chưa điền địa chỉ.”
“Ah, mình quên mất phần đó.”
“Còn đây nữa. Cậu phải mô tả và nêu đầy đủ thông tin vì trí mình muốn quay chứ. Phía trước sân ga đúng không?”
“Ừ, chủ yếu bọn mình quay ở sân ga, thêm vài cảnh phía trước với bên trong nhà ga nữa. ”
“Vậy thì cậu phải giải thích rõ kế hoạch sử dụng dân ga của mình. Máy quay đặc ở đâu? Thời gian mỗi cảnh thế nào? Nếu được thì dùng storyboard so sánh để tăng tính thuyết phục.”
Và cứ thế, cô nàng liên tục chỉ ra những thiếu sót trong tài liệu của tôi, thậm chí là những lỗi nhỏ nhất.
Cuối cùng cũng sửa xong.
“Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Tôi chân thành nói ra lời cảm ơn.
“Đừng có hiểu lầm. Tôi không cho phép danh tiếng của trường bị hạ thấp bởi sự cẩu thả của một tên vô dụng…chỉ có thế thôi. Với lại…nhờ cậu mà tôi đã mở được tin nhắn gần đây được gửi cho mình.”
Kawasegawa cố chống chế trọng bối rối.
“Thật ra cậu đâu cần giúp mình đâu, nhưng mình thật sự không lấy gì để báo đáp.”
Tôi trả lời một cách vô tư.
“…Dù sao thì hai tác phẩm cả chúng ta…”
Một câu trả lời bất ngờ.
“Eh, cậu nói gì cơ?”
“Này, cậu không nghe hay cố tính không nghe vậy hả!”
“Xin lỗi nha, mình chỉ muốn bầu không khí bớt căng thẳng thôi”
Mà nghĩ lại thì chuyện này chỉ xảy ra với nam chính của Light novel thôi, làm sao mà nó có thể diễn ra ngoài đời thực được?
… Mà nói mới nhớ, Kawasegawa từng muốn đảm nhận vai trò đạo diễn tới mức từng muốn ăn thua đủ với người trong nhóm của mình để có được nó. Nhưng mà những gì mà cô ấy đang làm vốn thuộc công việc của người phụ trách mảng “sản xuất” mà.
“Mà tại sao Kasegawa lại phải đi xin cấp phép vậy…”
Tôi đánh liều hỏi thử Kawasegawa…
“Tôi đã nói rồi mà! Bởi vì đó là một trong những điều quan trọng giúp tôi trở thành số một. Mấy đứa trong nhóm tôi đến giờ vẫn còn nhào nháo kiểu “Sao bọn mình không thử quay phim câm nhỉ?” rồi “Làm phim kiểu guerilla thú vị lắm đấy” và tuyệt nhiên chẳng có đứa nào chịu nói về chuyện phân vai trò cả. Mấy người đó đúng là vô dụng chẳng làm được gì nên một mình tôi phải đảm nhận nhiều vai trò đây này.”
Sau khi trút bỏ hết những suy nghĩ của mình, cô gái mang khuôn mặt cô đơn đó chỉ biết thở dài.
“…Thật sự không thể hiểu nổi.”
Cùng với tiếng thở dài là những câu lẩm bẩm.
“Đúng là khó khăn nhỉ…”
Khi nhìn thấy Kawasegawa than trời than đất về tình hình nhóm của bản thân, tôi hiểu rõ rằng cô nàng cảm thấy khó chịu đến mức nào.
Dù có tính cách và hành xử rất khó ưa, cộng thêm việc rất hay cằn nhằn nhưng sâu trong đó là một tinh thần làm việc nghiêm túc, trách nhiệm với công việc.
“…Đấy, chuyện là vậy đó. Vậy nên nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu có thể giúp tôi chứ?”
“Tất nhiên… Nếu có chuyện gì mà cậu cần giúp thì cứ trông cậy ở mình, dù không biết một kẻ vô năng như mình sẽ hữu ích với người như cậu không.”
“Trời ạ, sao cậu cứ tự ti về bản thân hoài vậy? Tôi thấy cậu cũng làm khá tốt công việc của mình đó chứ”
“Cũng không hẳn…”
Tôi thú nhận những rắc rối của nhóm mình với Kasewagawa. Không biết sao mà tôi có thể tâm sự với cô ấy mà không chút do dự.
“Vấn đề của cậu đúng là nhàm chán.”
Kawasegawa chỉ bình thản đáp lại những lời đó của tôi.
“Thiệt hả… Có vẻ mình đã lo lắng thái quá rồi.”
“Chẳng phải là do cậu quá coi trọng vai trò của mình sao? Đơn giản chỉ là lục đục nội bộ vì bất đồng quan điểm thôi mà. Thấy tự hào một chút thì có gì sai chứ? Đừng có lúc nào cũng cứ sợ sệt mình làm sai…Cứ vướng bận nó mãi chỉ khiến cậu càng chán nản hơn thôi.”
Cô nàng chỉ tặc lưỡi rồi quay người đi tiếp.
Có lẽ mọi thứ đúng như những gì cô ta nói. Nhưng bản thân tôi lúc này không đủ tự tin cần thiết để sẵn sàng nói ra những điều đó.
Cuối cùng, đơn xin cấp phép quay phim của tôi đã được duyệt. Tất cả là nhờ có sự giúp đỡ tận tình của Kawasegawa.
Sau khi cúi đầu chào bên lễ tân, tôi quay lại và nhận ra Kawasegawa đã rời đi từ lúc nào.
Tuy nhiên một tin nhắn được gửi đến từ địa chỉ mail của cô ấy mà lúc nãy chúng tôi đã trao đổi với nhau.
[Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi ]
Một tin nhắn vừa được gửi đến.
“Kawasegawa biết gửi tin nhắn rồi à…”
Điều này khiến tôi vui hơn một chút.
5
Chiều cùng ngày, tôi đến phòng nghiên cứu video ngay sau giờ học để nộp bản sao của các tài liệu về việc cấp phép quay phim cùng với bản kế hoạch quay phim.
“Chắc là Kanou-sensei sẽ đến đây sớm thôi. Em ra chổ kia ngồi đợi một chút đi”
Onee-san trợ lý mở lời mời tôi vào phòng.
Tôi được bảo là cứ ngồi đợi trên sofa. Cảm thấy có chút buổn chán, tôi thử đảo mắt ngắm nghía căn phòng .
“Có nhiều thứ ở đây ghê…”
Lúc đại diện vào thông báo thành lập nhóm thì tôi chiwr ở lại một chút rồi đi ngay nên không có dịp ngắm kỹ. Giờ bình tĩnh nhìn lại thì mới thấy có rất nhiều thứ thú vị.
Có rất nhiều cup gải thưởng, bằng khen và giấy chứng nhận chất đống lộn xộn, Ngoài ra còn có một số cuộn phim ở đây nữa.
Số lượng băng video cũng đáng kinh ngạc. Băng VHS thì chỉ có số lượng vừa phải. Ngoài ra còn có vô số đầu băng mà tôi chưa có dịp nhìn thấy bao giờ chất cao như núi ở một góc.
Trước mặt tôi là một chồng giấycó vẻ là bản kế hoạch của các nhóm khác đang đặt trên cái bàn tiếp khách.
“…Thế nào hả, mọi việc vẫn ổn thoả chứ?”
“Hyaaah!”
Tôi tự nhiên giật mình khi nghe thấy một giọng nói kề sát vào tai.
“Sensei… cô tới từ lúc nào vậy?”
“Tôi ở đây nãy giờ rồi. Có điều thấy Hashiba cậu đang thưởng lãm căn phòng yêu quý của mình nên cố tình không làm phiền cậu đó.”
Sensei lấy ra 2 cốc cà phê đặt lên bàn rồi ngồi đối diện tôi.
“Thế hôm nay cậu đến có việc gì?”
Lúc này mắt tôi cứ dáng vào đôi chân thon thả từng xuất hiện trong ngày lễ định hướng của cô ấy đang vắt chéo trước mặt mình.
“Vâng, em đến đây để báo rằng mình đã nộp đơn xin cấp phép quay phim và đã được họ thông qua rồi ạ."
Sau đó tôi bắt đầu báo cáo những thứ khác như lịch trình quay, nội dung cảnh quay, yêu cầu về thời gian và những thứ ngoài lề khác.
Sensei cũng đạt ra một số câu hỏi nhưng vì tôi đã được Kawasegawa thông báo trước nên cũng không gặp bất kỳ trở ngại nào.
“Đúng là bước đầu đã được thông qua nhưng mà khi bắt tay vào làm sẽ còn nhiều vấn đề phát sinh lắm, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị kỹ càng. ”
“Hiện tại thì vẫn chưa có vấn đề gì, cảm ơn cô đã chỉ bảo.”
Tôi chỉ đơn giản làm những điều mình cần phải làm chứ không phải vì mong muốn nhận được sự khen ngợi.
Thay vào đó tôi lại lo lắng hơn về Tsurayuki hơn. Vấn đề này đã khiến tôi đau đầu trong một thời gian dài.
“Hashiba, trông cậu có vẻ mệt mỏi nhỉ? Bộ có chuyện gì xảy ra à?”
“Eh!?”
“Với vai trò mà cậu được phân công thì việc dính phải một, hai rắc rối cũng không phải chuyện gì xa lạ. Nếu vẫn chưa tìm được cách giải quyết, sao không thử nói ra để xem tôi có thể giúp được gì không?”
Có thể đó chỉ là vài câu nói cổ vũ đơn giản hoặc khuôn mặt của tôi đã tiết lộ tất cả mọi chuyện.
Shinoaki cũng đang rất lo lắng, tôi thì che giấu tốt hơn nhưng suy cho cùng thì cứ lo âu thì chẳng thể giải quyết gì hết.
Tại thời điểm này thì việc có thể tham khảo ý kiến từ một người thân quen đồng thời có kinh nghiệm để giải quyết những khúc mắc của minh cũng không phải là ý tưởng tồi.
Khi tâm sự mọi thứ với Kawasegawa, tôi cảm thấy mình như trút được gánh nặng bản thân phải gánh trên vai.
“Um… Hiện tại em vẫn còn hơi lúng túng trong vai trò mình được phân công.”
“Oh? Vai trò của cậu sao?”
“Kịch bản được viết rất tốt… Tuy nhiên nó không đủ để thể hiện hết trong thời gian hạn định. Em tự hỏi liệu có ổn không khi đề xuất sửa đồi nó ….”
Sensei chỉ im lặng lắng nghe những lời giải thích khó hiểu của tôi.
“Dù rằng lúc này vai trò của em là nhà sản xuất, em vẫn luôn lo lắng và sợ hãi việc vô tình tự tay phá bỏ thành quả tâm huyết của mọi người trong nhóm”
Khi tôi nói xong những gì cần nói, cô ấy gật đầu liên tục rồi đáp lại.
“Chẳng phải tôi đã với cậu tầm quan trọng của vai trò sản xuất rồi sao?”
Tôi vẫn nhớ chứ, nhưng vẫn luôn nghi hoặc.
“Vâng”
“Giờ tôi sẽ cho cậu biết lý do.”
Sensei đứng dậy, lấy một chồng tài liệu trên bàn mình rồi đặt lên bàn tiếp khách.
“Ah, đừng có táy máy lật ra đọc. Đây là không phải là thứ tự tiện xem được.”
“Đó là gì vậy à?”
“Là tập hợp phàn nàn của các nhà sản xuất từ những nhóm khác nhau đấy”
“Cô nói gì cơ… Phàn nàn sao?”
“ ‘Mấy đứa nó chẳng chịu nghe em nói gì hết’ hoặc là ‘Làm thế nào để khiến mọi người trong nhóm nghe theo chỉ đạo?’, ngoài ra còn nhiều lời ca thán oán trách khác nữa.”
Sensei thở dài rồi nhún vai tỏ rõ sự thất vọng.
“Nhưng cậu thì khác. Không muốn nói ra những điều mình muốn nhưng lại không biết phải làm thế nào để hạn chế phá vỡ thành quả của cả nhóm. Có thể cậu đã cố gắng ra sức nói chuyện và thuyết phục nhưng lại không đạt được hiệu quả như mong muốn, vậy tại sao lại không tham khảo từ những người có kinh nghiệm?”
Cô ta cười một cách khoái chí.
“Sản xuất là công việc vô cùng quan trọng.”
Tôi lắc đầu.
“...Nhưng chính em đã phá nát kịch bản tâm huyết của cậu ấy, đó là điều không thể chối cải. ”
“Phá sao? Nhóm của cậu đã bắt tay vào làm đâu mà cậu lại nói như vậy chứ.”
Sensei lấy một tập kịch bản trên bàn rồi đưa cho tôi.
“Kịch bản này được được kết hợp, đánh giá và so sánh với bản nháp cuối cùng. Có thể nói rằng nó là một kịch bản hoàn thiện.”
Cô ấy để nó lại bàn làm việc của mình.
“…Nhưng mà chỉ có chừng đó thì chưa đủ để thành hình bộ phim. Nó chỉ là một phần nhỏ trong vô số những bước cần phải làm để hoàn thành thôi.”
Sensei cầm ly cà phê rồi làm nguyên một hơi hết sạch như uống nớc lọc vậy.
“Nóng quá”
Cô ấy cau mày rồi đặt cái cốc xuống.
“Để có thể hoàn thành một bộ phim thì có nhiều thứ để nói lắm. Việc phim vẫn chưa hoàn thành mà cậu lại nói rằng bản thân đang phá hoại nó chỉ càng chứng minh cho việc cậu không hiểu rõ về công việc mình đang làm thôi .”
“Nhưng…”
“Nếu cậu cảm thấy nó thật tồi tệ thì sao không cố hết sức làm những gì có thể cho cậu ấy. Việc tốt nhất cậu làm được lúc này chính là làm tròn vai trò sản xuất mà mình được giao, đúng chứ?”
“Ah…”
Thoả hiệp, từ bỏ...
Những từ đó cứ lướt qua tâm trí tôi.
Không biết nói sao nhưng tôi cảm giác mình thật sự khá giống Kawasegawa… Ít nhất là bản thân tôi nghĩ thế.
“Hashiba, cậu nghĩ công việc sản xuất là gì.”
“Ý cô là sao… Chẳng phải Sensei đã nói điều này trong lớp rồi mà, dọn dẹp giúp những vai trò khác.”
Nghe đến đó, sensei bỗng cười lớn.
“Thì đúng là vậy nhưng cũng cũng không hẳn là chính xác. Đó chỉ là bề nổi của vấn đề thôi. Dù sao tôi vui vì cậu đã trả lời trung thực.”
Nụ cười của cô ấy có xen lẫn một chút kinh ngạc.
“Nghĩ kỹ hơn đi. Điều quan trọng nhất của cái công việc sản xuất này là không bỏ cuộc cho đến giờ phút cuối cùng ”
”Không bao giờ…bỏ cuộc?”
“Như tôi đã từng nói, một khi bộ phim hoàn thành thì số phận của nó vốn đã phụ thuộc vào sự đón nhận và đánh giá của người xem. Giữa việc nói được và làm được thì nó là một trời một vực, những điều không mong muốn có thể xảy ra bất kỳ lúc nào, lúc đó có phàn nàn thì cũng chẳng làm được gì.”
Sensei nghiêng người về phía trước.
“Chính vì thế cho đến khi công việc hoàn thành, dù bằng cách này hay các khác, dù là lỗi nhỏ thế nào đi chăng nữa cũng phải cố hết sức để tìm và khắc phục. Không có diễn viên, phải tìm ngay ai đó. Nếu cấp dưới trốn việc, phải tự mình đứng ra gánh vác. Thậm chí nếu như Chúa hay thần linh có tồn tại thì cũng phải ra sức đàm phán, năn nỉ, cầu nguyện họ để không cho mưa xuống đúng lúc quay. Những gì có thể làm được thì cậu nhất định phải làm cho được, đó mới thật sự là việc một nhà sản xuất nên làm.”
“Vâng”
“Một khi nhà sản xuất gục ngã thì cả đoàn phim sẽ gục ngã theo. Nhưng nếu nhà sản xuất vẫn còn hét lên mấy câu kiểu ‘Tất cả vẫn chưa kế thúc đâu’ hoặc ‘Xách cái mông lên mà làm việc đi’ thì có nghĩa là mọi thứ vẫn chưa kết thúc.”
Lần này cô ấy nở một nụ cười nhẹ.
“Đó chính là chiến đấu cho đến phút cuối cùng mà tôi nói đến. Có thể nói nhà sản xuất cũng là một creator (người sáng tạo) đáng tin cậy hơn ai hết. Việc sản xuất luôn phải đi đôi với sáng tạo không ngừng. Nó không chỉ gói gọn trong công việc của cậu đâu. Nói cách khác, cậu còn phải tham gia vào những công việc của người khác nữa.”
“Người khác sao?”
Nghĩ lại thì, thời mình còn làm game.
Đạo diễn và các nhân viên hậu cần cũng làm việc rất vất vả chăm chỉ song sau cùng thì người ta chỉ nhớ đến hoạ sĩ và người viết mà thôi.
Dù có là những người có tên tuổi đi nữa thì vẫn sẽ phải gặp khó khăn.
Chỉ một người thì không thể tạo ra bất kỳ thứ gì nhưng nếu biết cách hợp tác và phân chia vai trò rõ ràng cộng với biết cách nắm bắt cơ hội thì biết đâu vận may sẽ đến.
Ngay cả như vậy, tôi vẫn phải tự vấn bản thân liệu mọi thứ có đơn giản như vậy không.
Ngay cả những câu hỏi như vậy, Sensei vẫn từ tốn trả lời.
“Mọi người tham gia đều là người sáng tạo”
Bên trong mắt tôi đã bắt đầu ứ nước mắt, tôi cố hết sức để nó không chảy ra.
Những lời đó thật sự đã cứu rỗi bản thân tôi. Tôi luôn mắc kẹt trong suy nghĩ bản thân mình chỉ là một vai trò nhỏ và công việc phía sau cánh gà đúng là vô cùng tồi tệ.
Nhưng đó không phải là vấn đề. Dù có là người có khả năng sáng tạo hay không thì vẫn không có bất cứ điều gì khác biệt. Nếu như thiếu vai trò thì công việc sẽ không thể hoàn thành, không ai là bi bỏ lại hết.
Qua những lời đó đã cho thấy suy nghĩ của sensei về tôi.
Không chỉ là tôi lúc này mà 10 năm sau vẫn vậy.
“Ôi trời, sao cậu ngơ người ra thế”
Sensei gõ nhẹ vào trán tôi, đành phải rút lại ý nghĩ đó rồi.
“Hết rồi đó”
Dù theo lẽ thì hai chúng tôi cùng tuổi với nhau, nhưng cho dù những điều này đến cả tôi trưởng thành cũng lhoong thể ngộ ra được. Phải chăng đây là khoẳng cách về kinh nghiệm mà người ta hay nói?
Tôi biết nên nói gì, chỉ biết nhìn chằm chằm vào tay mình.
Làm những gì có thể làm. Nhưng lúc này tôi không thể làm gì hết.
Ít ra nó còn hơn việc cứ tiếp tục chống chế.
“………Cảm ơn cô nhiều lắm”
“Ừ, cố lên nhé”
Cuộc thảo luận này đã kết thúc rồi sao? Sau khi sensei dùng tay để ra dấu hiệu tạm biệt, tôi gật đầu đáp lễ rồi toàn rời khỏi đó.
“Thứ lỗi cho em vì đã làm phiền…Ah”
Khi tôi cố gắng đứng lên, đống băng ghi hình ở cuối bàn đã đổ sập.
“Ah, xin lỗi.”
“Không sao, không sao. Tôi cũng định sẽ coi chúng nhưng mà đến giờ vẫn chưa có thời gian”
Sensei thu dọn đống băng đó và ném chúng vào cái hộp có nhãn “Xem ngay”
“Chúng là gì vậy?”
“ ‘Liên hoan phim Osaka’ đó, đây là sự kiện hội tụ của những bộ phim độc lập xuất sắc. Còn mấy cái băng đó là các tác phẩm được gửi dự thi. Việc của tôi là phải xem hết 20 bộ phim này sau đó chọn ra một cái rồi gửi đánh giá của mình vào cuối ngày.”
Tôi không biết mỗi tác phẩm có độ dài bao nhiêu nhưng chắc chắn cần phải mất nhiều thời gian để có thể xem hết.
“Đúng là khó cho cô rồi…”
“Bên cạnh công việc ở trường, còn có việc lựa chọn giải thưởng kịch bản, chuẩn bị cho liên hoan phim, viết tiểu thuyết và viết kịch bản trò chơi. Tôi có cả đối việc phải làm và nhiều lúc cũng khó mà kham được hết.”
Sensei cười khúc khích.
Chỉ nghe thôi thì cũng biết khối luợng công việc khủng khiếp đến mức nào.
“Sao sensei lại đảm nhận nhiều việc vậy? Làm sao cô có thể một mình làm hết chúng được?”
Đúng là một câu hỏi ngây thơ.
Dù không biết thu nhập hàng năm của một phó giáo sư là bao nhiêu nhưng với tôi thì tôi không thể gánh hết mấy thứ rắc rối đó một mình.
“Vì là giảng viên khoa Điện ảnh nên việc cô có các hoạt động liên quan đến phim ảnh thì em còn hiểu được. Nhưng mà lấn sân qua cả tiểu thuyết với trò chơi sao? Thật sự rất hiếm người có thể làm được điều đó đấy. Chưa kể lượng kiến thức am hiểu cần được tích luỹ cũng không phải là ít.”
“Hashiba, tôi…”
Tôi tự hỏi liệu mình có nhận được mấy câu trả lời như là “Vì tôi thích công việc của mình” hoặc “Đơn giản là tò mò thôi” không ta?
“Tôi đã quay lại quá khứ 10 năm trước.”
….Eh?
Khoan, thế nghĩa là sao?
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc
Tất nhiên là không biết đáp lại thế nào
Nếu xét theo những gì xảy ra trước đây, nếu sensei thú nhận việc mình du hành thời gian thì tôi sẽ bị quay về quá khứ một lần nữa. Chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra với tôi?
Có khi nào mình lại bị trôi thêm về quá khứ 10 năm nữa từ thời điểm này.
Vô số viễn cảnh sẽ xảy ra trong đầu tôi.
Tôi quá nôn nóng và căng thẳng đến độ không kịp thở.
“Uh, uhm…”
Mình phải nói ra gì đó. Tôi nghĩ vậy nhưng không thể như có gì đó đang mắc kẹt ở cổ họng mình.
“Này này, bộ mặt đó là sao thế? Chẳng phải đây là lúc cậu phải nói mấy câu như ‘Thật sao, không thể nào’ đi chứ”
Vẫn còn trong cơn sốc, tôi cố nở một một nụ cười trên môi đáp lại.
“Ah….Haha, vâng, cô nói đúng.”
“Điều tôi muốn nói ở đây là hãy quyết tâm hành động mà đừng có lo sợ hay hối hận điều gì cả.”
Ah, ra thế.
Mà nghĩ lại thì tôi cũng đã từng thấy chúng trong mấy cái bài về phát triển bản thân ở trên SNS.
“10 năm sau, tôi sẽ không làm việc ở đây nữa. Tôi chỉ là một kẻ tệ hại chẳng thể đóng góp gì cho đời ngoài việc phàn nàn về những chuyện quái quỉ đang xảy ra ngoài kia. Rồi đến một ngày, khi tôi nhận ra mình hối hận rất nhiều về khoảng thời gian trôi qua thì bỗng có một thế lực siêu nhiên nào đó đẩy tôi về quá khứ 10 năm trước. Mọi chuyện là như vậy đó.”
Sensei pha một tách cà phê khác, hương thơm của nói thoang thoảng khắp phòng.
“Đúng là nó nghe khá là trở con, nhưng vẫn rất thú vị là đến giờ. Chà, cậu có thể cười thoả thích nếu nghĩ rằng đó chỉ là mấy cái suy nghĩ viễn vong tầm thường.”
Một biểu cảm xấu hổ, ngượng ngùng trên khuôn mặt của sensei.
Nhưng tôi chẳng thể nào cười nổi.
“….Em hoàn toàn hiểu mà”
“Vậy sao, tôi lại tự hỏi có phải cậu vẫn còn quá trẻ để có thể hiểu nó một cách thấm nhuần không”
Sensei đột nhiên cười lớn.
Không. Cô sai rồi, sensei.
Không biết do may mắn thế nào nhưng tôi đang có hội để "Remake" (làm lại) cuộc đời của bản thân lần nữa. Nhưng cho đến giờ, những gì mà tôi gọi là "Remake" thật sự vô cùng tầm thường.
…Nhưng mình sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm lần nào nữa.
“Thích tới đây lúc nào cũng được.”
Tôi cảm kích những lời khuyên Sensei dành cho mình rồi lập tức nắm chặt hai tay lại, đứng dậy rời đi.
Sau đó, tôi thề rằng mình sẽ không để cơ hội này vụt khỏi tầm tay.
6
Khi rời phòng sensei, mỗi bước đi đều khiến tim tôi đập thình thịch. Bụng tôi đau nhói còn tim thì đập càng lúc càng mạnh.
Tôi đã làm được gì khi trở về từ 10 năm trước?
Dù tôi có quay lại bao nhiêu lầm đi nữa, thời gian vẫn có hạn.
Ngay từ đầu tôi đã không thể hiểu một cách rõ ràng.
“Đã đến lúc phải làm điều gì đó!”
Nếu tôi cứ phó mặc vào ngày mai thì ngày mai sẽ không bao giờ đến.
Bây giờ hoặc là không bao giờ.
Tôi chạy thục mạng về lại nhà chung.
“Tsurayuki!”
“Uwahh! Kyouya, cậu làm mình sợ đó.”
Vừa về lại nhà chung, tôi chạy thẳng lên phòng của Tsurayuki và gõ cửa.
Vừa thấy cậu ta xuất hiện, tôi ngay lập tức cúi đầu.
“Tsurayuki, xin lỗi vì đã làm saiđảo lộn kịch bản của cậu.”
“Sao tự nhiên đọt ngột thế…”
Tôi nắm lấy tay Tsurayuki trong hoang mang.
"Giờ cậu có rãnh không?"
"Cũng có, nhưng ... Này, chờ chút đã!"
Tôi lập tức nắm tay Tsurayuki rồi kéo cậu ấy vào phòng khách.
"Hả, có chuyện gì vậy?"
"Kyouya-kun, chuyện gì đang xảy ra thế?"
Nanako và Shinoaki cũng chạy ra phòng khách sau khi nghe thấy giọng nói của bọn tôi.
“Mình muốn cả bọn ngồi họp lại lần nữa”
Tôi cẩn thận nhìn một lượt khuôn mặt từng người.
“Mình muốn chúng ta thảo luận một cách rõ ràng”
Tôi khônh một chút do dự tuyên bố, phá vỡ bầu không khi im lặng.
“Giờ đã muộn rồi…”
Tsurayuki gạt tay tôi ra rồi định quay lại.
“Cậu thích làm gì thì tuỳ. Bộ cậu không để mình yên được sao? "
"Không!"
Tsurayuki lần nữa quay về phía tôi.
"Giờ cậu muốn gì hả!"
“Mình thực sự đã sai… chúng ta vẫn còn chưa bắt đầu mà.”
Dù phải chịu áp lực dữ dội từ cái ánh mắt đầy sự khó chịu của Tsurayuki nhưng tôi vẫn không do dự đói diện với cậu ấy.
“Chúng ta vẫn chưa hoàn thành bộ phim. Nghĩa là chúng ta có thể thảo luận và sửa chữa bao nhiêu tuỳ thích. Với lại… ”
Tôi đã tính trước những chuyện xấu nhất sẽ diễn ra.
Chạy trốn sao? Một khi đã nói ra thì không đường để quay đầu nữa rồi.
“Xin lỗi, Tsurayuki. Cậu nói đúng...”
Tôi hạ mình mà không hề do dự.
“Một khi đã làm ra thứ gì thì phải làm một cách hoàn hảo nhất. Một khi đã hoàn thành thì thì giá trị của nó sẽ không thể nào thay đổi nữa.”
Tôi ngẩng đầu lên.
“Giờ vẫn còn thời gian, thậm chí là cho đến những giây cuối cùng chúng ta vẫn có thể thảo luận với nhau miễn là tất cả hài lòng mới thôi.”
Tsurayuki ngạc nhiên.
Nanako chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo. Shinoaki thậm chí không cố gắng che giấu sự phấn khích của mình.
“….Đúng là thua cậu rồi. Được rồi, hãy tiếp tục công việc nào.”
Dù có phẩn tỏ ra hơi do dự, nhưng Tsurayuki vẫn cười toe toét rồi đặt tay lên vai tôi.
“Hahh…không biết có ai chịu nhận làm việc bán thời gian thay mình ngày hôm nay không nữa.”
Nanako tiến đến gần cái bàn.
“Kyouya-kun”
“Hmm……?”
“Tuyệt quá đi mất!”
Shinoaki mỉm cười rồi giơ ngón tay cái tỏ vẻ khen ngợi với con mắt trái đang nhắm cũng mau chóng ngồi vào chỗ.
“Cảm ơn… Vậy thì bắt đầu nào!”
Tôi lấy ra tất cả storyboard và kịch bản mà cả nhóm đang làm đến hiện tại rồi đặt hết lên bàn.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió mạnh thổi qua như báo hiệu thời khắc giao mùa.
Tôi chỉ tiếc là mình vẫn chưa có dịp đi ngắm hoa nhưng dành phải chấp nhận mùa hoa anh đào năm nay đã qua rồi, thế chổ là những chiếc lá tươi tốt đang trải dài khắp nơi. Sớm thôi, một mùa hè nữa lại đến.
Còn được gọi là “đường 180 °” là một đường tưởng tượng đi qua hai diễn viên chính của một cảnh, xác định mối quan hệ không gian của tất cả các yếu tố của cảnh Nhận vật trong Hepburn: Suzumiya Haruhi Chuunibyou demo Koi ga Shitai Biểu diễn quyền trong Karate ở Nhật có một số người dùng con dấu thay chữ ký một hình thức làm phim độc lập được đặc trưng bởi ngân sách siêu nhỏ, đội ngũ ít thành viên và đạo cụ hạn chế nói trắng ra là máy ảnh kỹ thuật số