1
Hashiba Kyouya, 28 tuổi và vẫn còn độc thân.
Mùa thu năm 2016, công ty game eroge mà tôi làm việc đã phá sản còn ông chủ thì bỏ chạy.
Giấc mơ trở thành một nhà sáng tạo sụp đổ, tôi quyết định trở về nhà cha mẹ.
Không việc làm, tiếp tục trải qua cuộc sống NEET mà không cống hiến được bất kỳ điều gì cho đời......
Ít nhất thì đó là những gì đáng lẽ phải diễn ra với tôi.
Tuy nhiên vì một lý do nào đó, tôi lại được đưa về quá khứ 10 năm trước.
Trước khi đưa ra bất kỳ quyết định nào khác thì đầu tiên tôi cần phải có một quyết định vô cùng hệ trọng.
Chọn trường đại học mà đáng ra tôi phải vào học năm 18 tuổi.
Một trường đại học hàng đầu về mặt kỹ thuật mà tôi đã tốt nghiệp hay trường đại học nghệ thuật mà tôi khao khát nhưng không đã không lựa chọn trong quá khứ.
Tôi không nghĩ câu hỏi này cần phải mất nhiều thời gian để lựa chọn nữa
Và chính tại ngôi trường đại học này, một cuộc gặp định mệnh đã xảy ra
Cuộc gặp gỡ của tôi với thế hệ Bạch kim-những người mà tôi luôn ghen tị và ngưỡng mộ trong 10 năm tới.
Một cuộc sống tươi sáng, độc đáo và vui vẻ đang chờ đợi tôi và bọn họ...
Mọi thứ giờ mới thật sự bắt đầu──.
2
Thị trấn Shirahama, tỉnh Wakayama.
Chúng tôi đang ở một trong những bãi biển đẹp nhất vùng Kansai
Mọi người có thể coi đó là một cuộc dã ngoại bình thường của những người bạn cùng một trường đại học.
“Mmhh... Mình không thể ăn nổi nữa..Nhưng mình muốn ăn cũng mọi người...”
Một cô gái mồ hôi nhễ nhại đang nằm trên tấm khăn trải màu xanh dương bên cạnh tôi.
Tên cô ấy là Akishima Shino a.k.a Shinoaki, phát âm là Shi-no A-ki.
Công nhận với thân hình nhỏ nhắn như vậy rất hợp với bộ đồ bơi một mảnh, mà không biết có phải cô ý không nhưng bộ đồ này được làm hở ở vùng ngực.
“Muốn chạm vào nó quá đi...”
Mỗi lần cô nàng di chuyển thì hai quả bóng đó cứ nảy lên liên tục, ở cái tuổi này thì cũng có thể gọi là khá phát triển.
Chết tiệt, tôi cũng muốn ấn thử vào nó rồi xem thứ đó đàn hồi trở lại hình dạng ban đầu hết lần này đến lần khác quá đi mất.
Tôi chắc chắn 100% bất kỳ thằng con trai nào chạm hay vuốt ve chúng sẽ phê không khác gì lên thiên đàng cả. Có lẽ nên chạm bằng 2 tay để mang lại cảm giác tốt nhất.....
(Chết tiệt, mình đang nghĩ cái quái gì vậy chứ?)
Tôi lắc đầu để tống hết những suy nghĩ trần tục của bản thân.
*tap tap*
Tôi tiếp tục vỗ vào làn da mòng manh ấy như đang gọi một đứa bé
“Oyy Shinoaki! Đừng có ngủ lúc này chứ, cậu sẽ bị say nắng đó.”
Shinoaki từ từ mở mắt, lẩm bẩm nói ra những câu chẳng đâu vào đâu trong vô thức.
“Mrhmrm....? Kyouya-kun đó hả? Đã hết giờ ăn chưa?”
Cái khuôn mặt mơ ngủ đó thật đáng yêu làm sao.
“Mọi người cũng chỉ vừa mới hoàn thành xong bữa ăn với món chính là mực và taiyaki thôi. Lúc này bọn mình đang chuẩn bị cho buổi quay.”
”Thật sao?”
“Đúng thế, vậy nên cậu phải học cách ăn sao cho hợp lý đi. Giờ thì mau dậy đi nào, Shinoaki.”
Tranh thỉ cơ hôi này, tôi dùng 2 tay véo má cô ấy
Thật sự một con người mới sinh ra 18 năm thì không thể nào có những cảm giác và suy nghĩ như thế này được.
“À, phải ha. Thế các cậu ấy đã xong chưa? "
Shinoaki dụi mắt rồi ngước nhìn tôi
“Không, vẫn dậm chân tại chổ.”
“Đúng là không thể tin được~. Hai người đó giỏi giang vậy mà~.”
*fuwaa*
Cô ấy ngáp một cái rồi vươn vai đứng dậy.
“Uwah...”
Áo tắm của Shinoaki có những đường khía lớn ở bên và rõ ràng như này là không đủ để có thể che hết phần ngực. Coi bộ sắp đến giới hạn rồi, căng đến thế cơ mà..... *fuwa* Lại nảy nữa rồi.
Tôi luôn quan niệm rằng sự kết hợp giữa thân hình học sinh và ngực phụ huynh nó không hợp khẩu vị của mình.
Tất nhiên là có thể tư tưởng sẽ xung đột với một số thằng con trai khác.
“Shinoaki, nhờ cậu trông chừng máy quay hộ mình”
Làm ơn đừng có phô ra cái cơ thể không khác gì quả bom hẹn giờ đó nữa.
“Ah~, phải ha. Thứ này quan trọng lắm đó~”
Shinoaki kéo đến một chiếc máy quay lớn rồi nhìn vào khung ngắm.
“Vậy mình sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay đây. Kyouya-kun, còn lại trông cậy vào cậu đó~”
Cô ấy cầm chắc máy quay bằng cả hai tay và xoay nó từ trái sang phải.
Dù nhìn thế nào đi nữa thì một cô gái nhỏ nhắn đeo một cái máy ảnh cỡ lớn đúng là chẳng hợp một chút nào
(Khó mà tin con người này sẽ trở thành họa sĩ minh họa hàng đầu Nhật Bản sau 10 năm nữa.)
Akishima Shino-một trong những nhà sáng tạo mà tôi hâm mộ trong tương lai.
Phương ngữ Hakata của cô ấy nghe rất bùi tai và dễ thương, nhưng cái cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn đó thật sự nhiều lúc khiến tôi không kiềm chế được
Trong kỳ thi lần trước, bọn tôi được yêu cầu phải quay 1 bộ phim ngắn 3 phút. Dù đã gặp một số khó khăn nhưng cả bọn cũng đã cố gắng để lách qua khe cửa hẹp. Tuy nhiên, thứ đang chờ đợi chúng tôi là việc phải lập một nhóm mới để quay 1 bộ phim 5 phút.
Độ dài của phim được kéo dài thêm 2 phút nhưng đổi lại hạn nộp bị cắt bớt 2 tháng
Đúng là có rất nhiều chuyện xảy ra, sau cùng chúng tôi đã tạo được một nhóm mới nhưng...
“Nó sẽ chẳng làm được gì đâu!”
“Nói vậy là có ý gì hả!?”
Hình ảnh một chàng trai và một cô gái cãi nhau đang được phản chiếu qua ống ngắm máy quay của Shinoaki.
Việc sinh viên đại học cãi nhau cũng không phải điều gì quá xa lạ, đa số thì đều là các vấn đề liên quan đến tình cảm.
Nhưng nguyên nhân cuộc khẩu chiến này không xuất phát từ mấy cái lý do như vậy.
“Sao mà cậu vẫn không chịu hiểu hả!? Cảnh này cần phải có một đoạn hội thoại! Bao nhiêu cảm xúc chất chứa cần phải được bùng nổ vào chính khoảnh khắc này! Sự im lặng trước đó là có dụng ý nhằm tôn vinh nó lên đấy”
“Cậu mời là người không hiểu thì có! Ở đoạn này không cần phải hội thoại gì hết! Chúng ta không phải lúc nào cũng cần một tràng nói chuyện chỉ để giải bày toàn bộ những cảm xúc chất chứa. Đôi khi chỉ cần một phút do dự rồi nói ‘Ừ’ một tiếng thôi thì sẽ hiệu quả cảm xúc hơn rất nhiều!”
“Này, các cậu không thể dừng chuyện cãi vã lại được sao.”
Tôi nhanh chóng ngăn lại cuộc tranh luận đang trong đoạn căng thẳng giữa hai con người đang cố chấp bảo vệ quan điểm của mình đến cùng
“Kyouya, ý kiến của cậu thế nào!?”
Chàng trai là người lên tiếng trước.
Cậu ta sỡ hữu đôi mắt sanpaku, ẩn chứa trong đó là tham vọng cao cùng một quyết tâm vô cùng sắt đá trong vai trò biên kịch.
Rokuounji Tsurayuki.
Tôi tự hỏi là cậu ta đã luyện tập như thế nào để có được cái thân hình cường tráng, vạm vỡ đó.
“Cô ta đang muốn cắt bỏ hết những câu thoại trong phân cảnh nhất trong cả bộ phim để thay bằng một cảnh quay cận mặt đó. Như thế thì làm sao mà chúng ta có thể truyền đạt những gì muốn nói được, chưa kể ý tưởng đó chẳng có chút gì gọi là thuyết phục ở đây cả”
“Sao không tự xem lại mình đi? Tôi thật sự không thể nào nuốt nổi mấy cái lời thoại trào phúng, sến súa đó của cậu!”
Lần này đến lượt cô gái quay mặt về phía tôi.
Vâng, một con người có ý chí sắt đá không kém cũng với mái tóc dài óng mượt buộc gọn gàng, Kawasegawa Eiko-người đang đảm nhận vai trò đạo diễn
Có vẻ cô nàng này rất biết cách chăm sóc làn da của mình, ngay cả khi đang đấu khẩu dưới tiết trời nắng oi bức thế này thì làn da vẫn không phải chịu bất kỳ tổn hại nào. Giấu sau chiếc pareo quấn quanh eo đó là một đôi chân thon dài, nõn nà.
Tôi cũng muốn đến gần để chiêm ngưỡng nó rõ hơn nhưng nghĩ lại có thể bị cô nàng đập cho một trận nên đành thôi vậy.
Nhìn chung, cô ấy tỏa ra khí chất giống người lớn, trông giống một nhân viên văn phòng cần mẫn hơn là một sinh viên còn ngồi trên ghế nhà trường.
“Hashiba, cái tên này chẳng hiểu cái quái gì về bộ phim cả. Cậu làm ơn giúp cho hắn hiểu ra được vấn đề được không? Thêm quá nhiều câu thoại vào đó không những dài dòng mà còn chẳng để lại bất kỳ điểm nhấn sâu sắc về mặt cảm xúc nào cho người xem cả!”
Tuy nhiên, một khi cô ta cất lời thì sự lạnh lùng người lớn đó cũng biến mất theo luôn. Đúng là đau lòng thật.
“Tôi đã giải thích với cô về các khoảng lặng trước đó rồi mà! Tất cả là để nhằm mục đích tôn lên câu thoại chốt hạ còn gì!”
“Dù rằng chúng ta vẫn còn tiết kiệm được kha khá, nhưng như thế không có nghĩa là ta được chi tiêu vô tội vạ được. Đây không phải mấy trò tiêu vặt của trẻ con mà sản xuất một bộ phim!”
“... Rồi rồi, mình hiểu quan điểm của hai cậu. Sao chúng ta không thử ngồi xuống thoả hiệp một chút, biết đâu có thể hiểu được nhau hơn.”
“Đừng có hòng!”
“Không đời nào!”
Yêu cầu giảng hoà của tôi đã bị cả hai người họ làm ngơ ngay tức khắc.
Sao lúc nào mọi thứ cũng chẳng chịu suôn sẻ hết vậy?
Tsurayuki thì luôn có một sự cố chấp nhất định với những gì mình viết ra.
Còn Kawasagawa thì là người có kiến thức chuyên sâu về phim ảnh và nhiềm đam mê mãnh liệt với môn nghê thuật thứ 7.
Nhóm mới được sensei lập ra này không khác gì đem dầu trộn với nước cả. Dù bản thân cũng không hiểu mục đích của cô ta nhưng tôi vốn đã biết sớm muộn gì nó cũng xảy ra
Tôi đã mong cả nhóm tạo ra được một cái gì đó tuyệt vời nhưng với tình hình hiện tại thì e là còn xa vời lắm.
“Ok, hiểu rồi. Giờ các cậu có 5 phút, hãy thảo luận rồi đi đến quyết định sau cùng hộ cái”
Sau khi cho hai người đó thêm thời gian, tôi lập tức rời khỏi đó.
Nói thật thì tôi cũng muốn cho họ cãi nhau tuỳ thích nhưng thời gian dành cho cả bọn là có hạn, Và một trong các công việc của tôi là phải thông báo chuyện này
Lần này, nhóm Tân Kitayama có tận 6 thành viên
Đạo diễn Kawasegawa Eiko
Nhà sản xuất Hashiba Kyouya
Biên kịch Rokuonji Tsurayuki
Cameraman Shinoaki
Và còn──
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu. Chúng ta mau bắt đầu quay thôi”
Một cô gái đang nhàn nhã ngồi dưới bóng dù che nắng trên bãi biển. Đứng bên cạnh là một tên đô con đang cầm quạt phẩy liên tục để làm mát cho cô nàng.
So với việc đạo diễn hay biên kịch toàn căng thẳng rồi lâu lâu lại bất đồng quan điểm rồi khẩu chiến lẫn nhau thì rõ là vai trò của cô ấy dễ hơn rất nhiều.
Vâng, đó là nữ chính của bộ phim Kogure Nanako hay gọi thân mật là Nanako và trợ lý đạo diễn Genkiro Hikawa.
“Thế nào rồi? Hai người đó đã xong chưa?”
Cậu chàng đô con Genkiro Hikawa đến gần và hỏi tôi.
Vóc dáng của tên này còn chiến hơn Tsurayuki.
Còn nữa, cậu ta chọn quả quần bơi bó này rõ ràng là đang cố tình muốn tìm “đối tượng”, mà thế quái nào tên này nãy giờ vẫn không bị cháy nắng nhỉ
Trái ngược với vóc dáng to lớn ấy, cậu ta trông có vẻ khá lo lắng
“Cả hai người họ.... không ai chịu nhường ai.”
“Uwehh, thật hả? Vậy là sẽ nổ ra chiến tranh sao! Có nghĩa là hai người sẽ đấu sống đấu chết cho đến khi chỉ còn một người trụ lại sau cùng à.”
Hikawa vốn là kiểu người nói chuyện bằng nắm đấm, vậy nên việc giải quyết bằng bạo lực luôn xuất hiện trong đầu cậu ta.
“Nhưng mình tin rằng hai người họ cũng có thể thoả hiệp với nhau ở mức nào đó, chỉ là họ ngại phải nói ra thôi”
“Ra vậy! Đúng là Hashiba có khác, cậu có vẻ hiểu rõ mọi người nhỉ.”
Hikawa gật đầu thán phục.
Trường hợp này thì cứ để họ nói ra những điều mình muốn
Hai người đó đều là kẻ có cái tôi lớn....
Sau đó tôi tiến đến gần cô nàng đang cầm quạt phe phẩy.
“Nanako, cậu đã thuộc hết thoại rồi chứ? Thật không may là bọn mình vẫn chưa thể quyết định có nên cắt bo nó hay không.”
Nanako là người duy nhất đảm nhận vai diễn viên.
Tôi lo lắng hỏi cô ấy nhưng đáp lại là một nụ cười toe toét.
“Cứ – để – cho – mình! Nhìn vậy thôi chứ mình đã thuộc hết kịch bản từ hôm qua rồi.”
Cô nàng đưa tay làm dấu chữ V như muốn nói không có gì phải lo lắng hết.
“Cảm ơn. Mình đã không tin lầm cậu, Nanako.”
“Cậu chọn đúng người rồi đó, một nữ diên viên giỏi sẽ luôn đặt hết tâm huyết của mình vào vai diễn ”.
Cô nàng cố tình hếch mũi rồi tháo kính râm
Bộ bikini đầy màu sắc rất phù hợp để khoe ra những đường con phụ nữ cùng với mái tóc chapatsu dài thướt tha. Phong cách ăn mặc hợp thời cộng với thân hình bốc lửa sẵn có khiến cô nàng nhìn không khác gì một minh tinh hạng nhất.
(Nghĩ lại thì cơ thể của Nanako....)
Bộ ngực của cô ấy này vượt xa hẳn Shinoaki nên bộ áo tắm này đúng là quá chật chội so với nó.
Vòng eo của Nanako cũng vô cùng săn chắc, quyến rũ và gợi cảm trong mắt người khác giới
Vì mới bơi xong nên nước biển và cát vẫn còn đọng lại trên người cô nàng khiến cho vẻ khiêu gợi càng tăng lên gấp bội.
Nếu cơ thể của Shinoaki chỉ mang lại cho tôi cảm giác muốn chạm vào một lần cho biết nhưng Nanako lại khiến cho tôi không chỉ muốn chạm mà còn muốn xoa bóp, sờ nắn nhiều nhất có thể. Tôi muốn tận hưởng điều đó bằng chính đôi tay này.
(Chết, thế là không được... Cứ nghĩ thế này sớm muộn gì mình cũng không làm chủ bản thân mất)
Thì ngoài nhìn mình không khác gì thằng sinh viên 18 tuổi nhưng bên trong là một ông chú 28 tuổi rồi.
Nếu bình thường thì chênh lệch tuổi đến mức này thì người ta sẽ dị nghị lắm. Nhưng không sao, cơ thể tôi lúc này là 18 tuổi mà. Tuy nhiên, không thể để một phút thú tính phá hoại tương lai được. Tôi đã có thể vượt qua được cám dỗ từ mấy tựa game VR, nhưng mà sự cám dỗ về cả thị giác, xúc giác và khứu giác này đúng hơi khó.
“Sao vậy, Kyouya? Cậu có cần gì nữa không?”
Thấy Nanako nhìn mình với vẻ khó hiểu, tôi vội quay sang hướng khác.
“Không không! Không có vấn đề gì hết. Mình phải tới chổ Tsurayuki và mấy người khác đã!”
Tôi lắc đầu một lần nữa để tống bớt những suy nghĩ xấu xa của mình, sau chạy tới chổ Tsurayuki và những người khác.
“Các cậu đã xong việc chưa?”
Khi được tôi hỏi, Kawasegawa chỉ gật đầu nói “Rồi” trong khi Tsurayuki cũng miễn cưỡng trả lời “Ừ” .
“Mấy lời thoại sẽ được giữ nguyên nhưng có thể sẽ phải chỉnh sửa cho phù hợp. Cô ta nói vậy đấy”
“Rõ quá còn gì? Chỉ cần cắt bớt một phần kịch bản thôi cũng khiến tôi nghi ngờ về khả năng đạo diễn của mình rồi”
“Nghe này! Chúng ta khó khăn lắm mới miễn cưỡng đạt được thoả thuận, vậy nên đừng nói gì thêm nữa! Nếu như cô chịu nhượng bộ một chút thì mọi thứ đã không đi đến mức này!”
“Cho dù lúc này tôi im lặng thì sớm muộn gì rồi tôi cũng phải nói ra thôi. Dù sao chúng ta nên mau chóng vào việc.”
Kawasegawa quay lưng đi và chuẩn bị bắt đầu quay phim.
“Oi, chúng ta vẫn chưa xong đâu-”
Tsurayuki đưa tay cố nắm lấy vai cô ta...... nhưng thứ mà cậu ta nắm lấy là.....
“Ah”
“Uweeh”
“Eh?”
Cả ba người bọn tôi đều hoàn toàn bất ngờ trước những gì xảy ra
“K-Kyaaaaaa!”
Một tiếng thét dễ thương vang vọng trên bãi biển.
Tsurayuki định là gữ lấy vai nhưng vì một lý do nào đó mà cậu ta lại kéo nhầm dây áo tắm. Ừ thì có thể do vận động nhiều nên nó cứ lỏng dần hoặc biết đâu ngay từ đầu Kawasegawa đã không buộc đúng cách thì sao. Mà cho dù là lý do gì đi nữa thì vụ này xem ra căng rồi đây.
“Cậu... thật kinh tởm!!”
*Slap*
Âm thanh Tsurayuki bị tát vang lên.
Khuôn mặt Kawasegawa đỏ như quả gấc. Vòng 1 khiêm tốn của cổ đã bị lộ.
“Cậu có biết mình đang làm cái quái gì không!? Chỉ vì cãi không lại tôi mà bày trò kéo áo à? Liêm sĩ của một thằng đàn ông cậu để ở đâu hả?”
Kawasegawa bù lu bù loa khóc buộc tội với vẻ tuyệt vọng trong khi lấy 2 tay che ngực. Mà công nhận nhìn cô nàng lúc này cũng khiêu gợi phết.
“Thề là tôi không cố ý đâu! Tôi chỉ muốn thu hút sự chú ý của cô thôi!”
“Câm mồm! Đừng lại đây, cút đi cho khuất mắt tôi!”
Kawasegawa với thái độ trẻ con đá Tsurayuki ngã xuống cát rồi xua đuổi cậu ta. Sau đó, cô nàng nhìn sang hướng của tôi.
“Cậu thôi ngay cái biểu cảm như kiểu mình vừa nhìn thấy thứ gì đó thú vị đi!”
“Làm thế quái nào mà cậu có thể biết được mình đang nghĩ gì vậy!?”
“Đó là vì nó lộ ra hết trên mặt cậu rồi! Được thôi, thế thì Hashiba cũng chuẩn bị luôn nhé!”
Cô ta vừa nói xong cũng là lúc tôi úp mặt vào cát
“Chà, chúng ta cũng nên chuẩn bị quay phim thôi!”
Kawasegawa lần này buộc dây áo thật chặt rồi bắt đầu nói về vấn đề quay phim.
“Thế chúng ta tiếp tục được chưa?”
“...Eh, tất nhiên.”
“Tôi sẽ xem nên có kế hoạch nào với cô nàng có ánh mắt khinh bỉ đằng kia”
“Cậu có muốn làm theo tuần tự không?”
Cả nhóm quyết định chọn Chronological record-một phương pháp quay theo đúng trình tự của các cảnh trong kịch bản.
“Ừ, dù sao thì tôi cũng không muốn ảnh hưởng đến cảm xúc mọi người lúc này ”
“Chúng ta nên diễn thử hay là vào thẳng cảnh quay luôn?”
“Bây giờ chúng ta sẽ quay lại lần nữa, tôi muốn tất cả có thể kết hợp một cách trơn tru với nhau trong lúc quay”
Với một cái gật đầu đáp lại, tôi nói lớn thông báo cho những người khác.
“Được rồi, nếu mọi người sẵn sàng thì chúng ta có thể bắt đầu ngay lập tức”
Tôi phải làm điều đó để chắc chắn mọi người sẵn sàng
“Okay!”
Nanako đứng dậy nhanh chóng và chỉnh lại áo tắm
“Máy quay sẵn sàng~”
“Độ phơi sáng OK!”
Hikawa tay cầm đồng hồ đo sáng nói lớn
“Âm thanh đều không có vấn đề gì! Có thể bắt đầu ngay lập tức!”
Tsurayuki phụ trách âm thanh, đang nói với cái mic cầm trên tay.
Tôi gật đầu đáp lại,
“Okay! cảnh 10, đoạn 8, mọi người vào vị trí!”
Các con số cần thiết được viết lên clapperboard và đặt trước máy quay.
Tôi ra dấu bằng mắt là mọi thứ đều ổn và đáp lại là cái gật đầu của Kawasegawa.
“Vậy thì…Action (Diễn)!”
Âm thanh khô khốc của clapperboard vang lên và máy quay cũng đã nhấp nháy đèn. Mọi thứ bắt đầu chìm vào trong sự căng thẳng.
Sinh viên đại học, biển, đồ bơi, đầy những vật dụng theo chủ đề khu nghỉ dưỡng nhưng lại cứ đứng một chổ, tay cầm máy quay, không hề chú tâm vui chơi giải trí…
Những gì bạn thấy lúc này là cuộc sống hàng ngày của các sinh viên từ Khoa Điện ảnh-Đại học nghệ thuật Oonaka
3
Ý nghĩa của việc sáng tạo là gì?
Kể từ khi một lần nữa vào đại học, đúng hơn là Oonaka, tôi không nào loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Dù ở trong một nơi mà phải liên tục tạo ra những thứ mới mẻ nhưng tôi vẫn chưa thể nào tìm ra được câu trả lời mà mình cần
Nhưng mà công nhận việc tự đạt câu hỏi rồi từ tìm câu trả lời, thử nghiệm rồi sau cùng lại thất bại đúng là rất tuyệt vời.
Việc cứ bị thử thách từ lần này đến lần khác khiến tôi không thể tập trung vào việc tập trung trả lời vấn đề của bản thân được.
Dù có rất nhiều cơ hội trải nghiệm công việc sáng nhưng vẫn không có bằng chứng nào cho tôi thấy được liệu đây có phải là những việc mà người sáng tạo phải làm không.
Hashiba Kyouya, 18 tuổi, sinh viên năm nhất đại học Oonaka
Dù đã đổ mồ hôi không ngừng nhưng tôi vẫn chẳng thế thấy mát hơn chút nào dưới cái nắng chói chang này. Nếu không cẩn thận thì sẽ có thể bị say nắng hoặc đau đầu trong những ngày hè sôi động này.
Mùa hè năm 2006 đang bước vào những ngày oi bức nhất.
Màu trà