Bokutachi no Remake

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

26 158

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 28

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 232

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7478

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 179

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 174

Tập 02 - Chương 04: Lễ hội bắt đầu

1

Đây là ngày thứ 6 tuần thứ 2 của tháng 11.

Tiết trời bữa sáng hôm nay vô cùng quang đãng, bầu trời trong xanh trải dài ngút tầm mắt, không có một đám mây nào. Những quả bóng bay với nhiều màu sắc và kích cỡ khác nhau rải khắp bầy trời cùng với Ban nhạc Geidai đang trình diễn ở phía dưới.

Chủ quản ban điều hành lễ hội trường cầm micro lên sân khấu được dựng ở quảng trường trung tâm.

“Tôi vui mừng thông báo rằng Lễ hội Đại học Nghệ thuật Oonaka chính thức bắt đầu!”

Dù chỉ là lễ hội trường nhưng có thể nói danh tiếng của thì khắp vùng Kansai không ai không biết, vì vậy mọi người đến rất đông đặc biệt là vào những ngày đầu tiên và ngày cuối cùng, thời điểm có rất nhiều dự án được lên kế hoạch biểu diễn và trưng bày. Và do đó, sự hỗn loạn đã bắt đầu từ ngay trạm xe gần nhất.

“Khi quý khách lên xe buýt, vui lòng xếp chỗ ngồi ở phía sau trước!”

Hôm nay chổ xe buýt được huy động hết công sức để đủ nhân lực phục vụ lượng khách không lồ này.

“Uwa--... Hiện tại chúng tôi vẫn chưa đủ xe buýt để sử dụng bây giờ.”

“Đông đến mức này luôn sao, Gahaha! Coi bộ chúng ta gặp rắc rối lớn rồi!”

Tôi và Hikawa bối rối khi xách túi mua sắm bằng cả hai tay. Chổ trạm xe bọn tôi đang đứng lúc này thường là nơi vắng vẻ ít người qua lại. Tuy nhiên cảnh vật hôm nay hoàn toàn khác với thường ngày. Ùn tắc nặng nề khiến người đi đường chật cứng chen chúc lẫn nhau.

“Mau đi thôi! Cứ đợi mãi thế này cũng chẳng được gì!”

Hikawa ban đầu tính ra chỉ cần 5 giây là có thể đến nơi rồi. Nhưng xem ra kế hoạch của cậu ta đã phá sản ngay trước mắt rồi.

“Còn 3km nữa thì bọn mình mới đến trường đại học được! Nếu mà vác cả đống thứ thế này thì lúc đến đó chắc cũng hết ngày luôn đó chứ....”

Chúng tôi đã mất quá nhiều thời gian để đợi chờ-

“Không còn thời gian để lựa chọn nữa. Xem ra chúng ta phải chuyển sang cách mà chúng ta ít khi dùng nhất thôi”

Chúng tôi quyết định chuyển hướng đi đến chiếc taxi nằm đối diện trạm xe

Cho dù vậy hai đứa vẫn phải đợi một chút để có thể thông đường. Sau khi ngồi xuống ghế và được rảnh tay khỏi phải cầm đồ, chúng tôi vẫn không thể nào ngừng chảy mồ hôi.

“Đã tháng 11 rồi mà sao trời vẫn nóng chết bỏ thế này!”

Hikawa lấy ra một chiếc quạt từ trong túi xách của mình và bắt đầu phẩy phẩy. Ngay cả trong tháng đáng ra là mùa đông này, cậu ấy vẫn mang theo chiếc áo ba lỗ trông rất sành điệu của mình.

“Cậu có định đến buổi diễn chiều nay không?”

“Ừ, dù sao thì rất ít khi sinh viên năm nhất có cơ hội được lên sân khấu diễn mà.”

Câu lạc bộ Nghiên cứu Ninjutsu mà Hikawa là thành viên đã tổ chức một buổi biểu diễn kịch hằng năm tại lễ hội trường.

Có vẻ sau 5 năm diễn đi diễn lại một kịch bản thì họ đang tính đến việc thay đổi để có được sự mới mẻ. Ở trong cuốn sách hướng dẫn về lễ hội do trường phát hành cũng có nêu rõ về điều này.

“Nhớ phải đến xem đó, Hashiba!”

“Tất nhiên rồi. Nhưng mà cậu đóng vai gì vậy?”

“Một cái cây lớn!”

“Ooki Moku hả?”

Là một vở kịch liên quan đến ninja thì chắc đó không phải là một vai diễn tầm thường đâu nhỉ, có thể đó là một cái cây ma thuật hay điều gì đó tương tự.

“Làm một cái cây thật đó! Mình cũng không biết cái cây đó tên là gì nhưng mà chắc chắn là nó vô cùng bí ẩn vì chả có bất kỳ lời thoại nào cả! Gahaha.”

“...............Ra vậy”

Ah, theo những gì cậu ta miêu tả thì cái cây đó có thể là một nhà hiền triết sẽ đưa ra những lời khuyên bổ ích cho nhân vật chính trong hành trình của họ hoặc là xuất hiện một cách bất ngờ từ đâu đó....

“Mình rất mong chờ màn trình diễn của cậu”

“Cảm ơn! Mình nhất định sẽ trình diễn thật là bùng nổ!”

Để diễn vai một cái cây nổi bật thì không phải là điều đơn giản nhưng dù sao tôi tin cậu ta sẽ có thể xoay sở được.

Hai đứa ngồi trong xe 20 phút thì đường đã được thông và có thể thể xuất phát, mất thêm 5 phút để đến được công trước của trường đại học.

“Woah! Thật là tuyệt quá đi mất. Bầu không khí hôm nay khác hản mọi ngày!!”

Hikawa vừa xuống xe đã không thể nào giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình.

“Woah.....đúng là tuyệt thật đấy....”

Tôi cũng có cùng quan điểm như vậy. Có một con dốc được đặt tên khéo léo là "Geizaka" ở phía trước cổng chính. Thường thì phong cảnh xung quanh sẽ rất buồn tẻ nhưng hôm nay cũng lung linh lạ thường. Một tấm bảng lớn hình vòm có dòng chữ "Chào mừng đến với Lễ hội Trường đại học nghệ thuật Oonaka!" đan với nhau bằng đèn điện. Các lan can đầy những tờ rơi thông báo về các sự kiện. Phần lớn trong số đó là các vở kịch, các cuộc triển lãm, rồi tiếp đó là các bộ phim độc lập. Đúng như mong đợi từ đại học nghệ thuật hàng đầu, đến của tờ rơi cũng được thiết kế vô cùng bắt mắt.

“Wow, vào trường cũng lâu rồi mà có những câu lạc bộ bây giờ mình mới biết đó!”

Vừa đi, Hikawa vừa kinh ngạc và trầm trồ. Có một số lượng lớn các câu lạc bộ và hội nhóm không chính thức ở đây. Ngay cả khi mấy người đó không có phòng câu lạc bộ thì vẫn có thể mượn tạm phòng học để làm văn phòng sinh hoạt, hoặc thậm chí tụ tập tại nhà của ai đó. Có rất nhiều câu lạc bộ như vậy không được đăng ký chính thức. Theo một cách nói nào đó thì đây là cơ hội để những người này có thể bước ra ánh sáng.

“Không ngờ là lại đông như vậy đó...”

Nếu mà mà tính theo đơn vị hàng trăm thì vẫn còn là hơi bị thấp. Sự hỗn loạn và nắng nóng ở khu vực này có thể là yếu tố sản sinh ra nhiều người lập dị ở đây.

Sau đó chúng tôi vào khu vực dành riêng cho quầy hàng. Ngay khi vừa bước chân vào, chúng tôi đã bị bao trùm bởi một chuỗi các hoạt động chào hàng từ vô số người khác nhau.

“Mại dô, mại dô! Không thử món chuối socola chân truyền của câu lạc bộ Quảng cáo chúng tôi là phí cả cuộc đời đấy~!”

“Bộ phim độc lập của Nhóm nghiên cứu Phát thanh là “Kibensha” sẽ được chiếu tại phòng máu ở tòa nhà số 8 lúc 12 giờ hôm nay!!”

“Lối này! Mau mang nó đến đây! Không còn đù gas nữa nên chúng ta sẽ chuyển qua dùng lò điện!”

“Hey!Hikawa!”

 “Osu! Bạn vẫn chưa dùng thử Red Hot Guts Jumbo Franks của câu lạc bộ Shorinji Kempo sao!? Màu đỏ tượng trưng cho Lòng dũng cảm trong khi màu trắng tượng trưng cho sự khéo léo. Nếu bạn mua một lần hai món thì bạn có thể nhận được một sticker với chủ đề “Lifes” miễn phí được làm bởi các sinh viên Khoa Thiết kế”

“Chúng tôi có 5 loại đồ uống ngon, độc, lạ! Đội bóng chuyền nữ ‘Café Libero’ ở trên tầng 2 của tòa nhà số 9! Ngoài ra khi mua hàng mọi người còn có cơ hội nhận được những món quà tặng kèm vô cùng dễ thương và hấp dẫn!”

“Chúng tôi là Hiệp hội những người yêu thích Khoa học Viễn tưởng! Năm nay, chúng tôi sẽ tái hiện các danh mục menu xuất hiện trong trò chơi và hoạt hình! Điểm nhấn của ngày hôm nay là món cà ri mà Yell-senpai yêu thích!”

“Hikawaaa!”

“Những cô gái xinh đẹp của đội bóng ném đây! Sao mọi người không thử món kem tươi mềm mịn được làm từ caramen từ Trang trại Hanabatake nổi tiếng nhỉ?”

 “Đây là một kèo đấu vô cùng đáng mong chờ! Đối thủ ở đây là đô vật Piercing Big Bang! người vẫn luôn giữ ngọn lửa tình yêu bền bỉ của mình đối với đấu vật chuyên nghiệp ngay cả khi đã trở thành sinh viên năm và phía đối diện là là một đô vật đang lên và mới debut cách đây không lâu, xin giới thiệu sinh viên năm nhất Rodriguez! ”

“Đây là câu lạc bộ trượt băng nghệ thuật! Hãy tạo dáng và nhận thưởng nào! Chụp ảnh chính bạn đang làm tư thế Ina Bauer và người nhận được nhiều phiếu bầu nhất sẽ giành được một máy Zintendo GS chính hãng.”

 “Chỉ 100 yên cho gian hàng của câu lạc bộ Phim ảnh, bạn sẽ có thể xả hết mọi căng thẳng của mình thông qua trò ném bánh này! Nếu thắng thì bạn có thể đấu với nhân viên nếu có nhu cầu!”

“Thông báo tìm người: Rinne Kubota-chan. Xin nhắc lại, Rinne Kubota-chan từ phố Sayama, Osaka, Nhật bản đang bị lạc mất bố”

“Cậu ở đâu vậy hả, Hikawa!?”

“Câu lạc bộ báo chí đang bán số đặc biệt dành riêng cho lễ hội năm nay! Chủ đề chính của hôm này là về việc bất bình đẳng trong việc phân chia khuôn viên trường”

“Hãy chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi tuyển sinh năm sau! Hội thảo về kỳ thi đầu vào của đại học nghệ thuật Oonaka hiện đang mở tại tầng 1 của tòa nhà số 5!”

“Quý khách, nếm thử mónTakoyaki này đi?”

“Rồi, 2 cái. 750 yen”

“Bánh pancake ở đây được bán bởi các em nữ sinh trung học hiện đại và năng đông, hãy thưởng thức bánh pancake JK có một không hai ở đây.”

“Chúng ta cần phải thay đổi ngay bây giờ!” “

“XIN CẢM ƠN QUÝ KHÁCH ĐÃ ỦNG HỘ”

.....Cuối cùng cũng đã vượt qua được cái nơi ồn ào này.

Trên đường đi tôi liên tục gọi Hikawa nhưng với sự ổn ào của đám đông qua lại xung quanh nên tôi chẳng thể nhìn thấy cậu ta chạy đi đâu cả. Thành thật mà nói, tôi không nhớ nhiều về những gì đã xảy ra nhưng nghe một số từ khiến tôi nhận ra rằng đó là năm 2006.

“Thật không thể tin được....Chổ này đông đến nổi mình chẳng kịp chen vào mà mua nữa.”

Đúng như dự đoán, Hikawwa rõ ràng là không thể nào chống lại được mị lực từ mấy lời chèo kéo

“Mình chỉ được người ta nói rằng đồ ăn trong lễ hội này nằm ở một cái tầm khác.....Nhưng không ngờ là độ cuồng nhiệt cúa khách hàng cũng như vậy luôn”

Giờ tôi đã hiểu tại sao đây là nơi tuyệt vời nhất ở Oosaka.

“Chúng ta hãy mau vận chuyển mấy thứ này đến nơi càng sớm càng tốt. Cậu cũng muốn mau chóng đem mấy thứ đó tới phòng câu lạc bộ mà đúng không, Hikawa?”

“Tất nhiên rồi.”

Vì phải vác theo đủ thứ nên bản thân tôi cũng gặp khó khăn trong việc đi qua đám đông, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể về được phòng câu lạc bộ.

“Ah, em đây rồi. Cảm ơn đã làm việc chăm chỉ vào buổi sáng nha”

Tôi đi ra cửa sau để đưa mấy cái túi siêu thị cho Hiyama-san.

“Chỉ là đi mua đồ thôi mà, chị không cần làm quá vậy đâu.”

Nghe những lời đó của tôi, Hiyama-san thở dài và chống cằm nhìn ra bên ngoài căn phòng. Kiryu-san thì chả khác gì một kẻ vô công rồi nghề chằng chịu làm việc gì hết.

“Một số người ở đây quên mất mục đích ban đầu của mình mà chỉ biết tập trung vào việc tận hưởng lễ hội này thôi. Chúng ta chỉ cần tập trùng là tốt công việc của mình là được rồi.”

Kiryu-san còn để mọi thứ trở nên tồi tệ đến mức nào anh ta mới hài lòng đây.......

“Mấy người khác đã sẵn sàng chưa? Shinoaki và Nanako đã rời đi từ khi còn tờ mờ sáng”

Hiyama-san cười toe toét khi trả lời câu hỏi của tôi.

“Nghe chị nói một chút được không, Kyouya-kun?”

“Cũng được”

“Khi nấu ăn tại nhà, đôi khi em có cảm giác rằng bản thân đã làm ra một điều gì đó vô cùng tuyệt vời nhưng có có cảm giác rằng thứ này vẫn chưa đủ đẳng cấp để có thể đem ra phục vụ người khác đúng chứ?”

“Đúng là có vài lần thế thật.”

“Vậy thì hãy xoá bỏ cảm giác đó đi. Ban đầu tình hình của chúng ta thật tồi tệ nhưng bây giờ nó đã là một tác phẩm nghệ thuật....”

Hiyama-san vui vẻ nhắm mắt. Bọn họ đã hoàn thành được những gì rồi?

“Đây là thành quả cho sự lao động không ngừng của chúng ta, vào đi.....”

Chúng tôi bước vào sánh chính được ngăn cách bởi một tấm rèm.

“Kyouya, mau vào đi~”

“Chào buổi sáng, Hashiba-kun”

“Nhìn nè, Kyouya-kun. Việc trang trí đã hoàn thành rồi đó~”

Hoàn toàn như một thế giới khác vậy.

Ánh sáng từ bên ngoài chiếu sáng bên trong. Đồ trang trí không quá lố, nó vừa đủ để sự ảm đạm của lớp học trống trải thường ngày biến mất. Chén, đĩa và nồi được sắp xếp ngăn nắp. Tuy nhiên suy chi cùng những viên kim cương trên chiếc vương miệng phải là những cô nàng hầu nữ ở đâu.

“Cậu sao vậy? Sao cứ đứng trơ ra đó mà nhìn thế.”

Nanako (Maid ver.) vẫn buộc đuôi ngựa như thường ngày. Mái tóc gợn sóng nhẹ của cô ấy hoàn toàn hợp rơ với đồng phục hầu nữ kiểu Mỹ này

“Chắc chắn là tên đó đang tia chúng ta rồi.”

*hihihi*

Keiko (Maid ver.) nở một nụ cười thô thiển.

Mà bỏ qua cái kiểu cư xử thiếu đứng đáng đó thì cơ thể nhỉ nhắn của chị ta cũng hợp với bộ độ maid kiểu Fantasy đó chứ. Dù phong cách của bà chị này cũng khá lập dị nhất là nguyên cái đầu nhuộm hồng nhưng mà công nhận là lần này nó rất hợp với trang phục.

“Có lẽ việc phải đi mua sắm khiến cho cậu mệt rồi, có cần uống chút trà không?”

Và cuối cùng người mà tôi có thể tự tin nói rằng đã đạt đến đỉnh cao của sự hoàn hảo, Shinoaki (Maid ver.)

Mái tóc đen ngắn của cô ấy phù hợp với trang phục hầu gái truyền thống của Anh quốc. Chiếc bình trong tay cô ấy nhưng một món phụ kiện vô cùng quý phái, càng làm tăng thêm vẻ hoàn hảo của cô nàng. Thêm cái khung cảnh ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu qua thế này khiến cho người đứng trước mặt tôi thật sự vô cùng cuốn hút.

“Thấy thế nào hả, Kyouya-kun?”

Liệu tôi có nên khen ngợi bọn họ không nhỉ....... Thật không may, vốn từ vựng hạn hẹp của tôi không đủ để có thể diễn đạt những suy nghĩ thầm kín bên trong mình chính vì thế tôi quyết định không nói dong dài mà chọn lọc những từ đơn giản càng tốt.

“Hiyama-san”

“Vâng?”

“Đây là những gì người ta gọi là sự hoàn hảo .... phải không?”

“Đúng thế.”

Xem ra sẽ thu hút được nhiều khách lắm đây......

Có thể vì cái cửa hàng mày mà tôi không thể nào có đủ thời gian để trải nghiệm hết lễ hội trường được. Dù sao bản thân tôi cũng đã chuẩn bị cho điều tệ nhất có thể xảy ra rồi.

2

Ngày đầu tiên của lễ hội trường đã diễn ra tốt đẹp.

Tôi không biết làm thế nào mọi người biết được nhưng mà lúc này tất cả đã xếp thành một hàng dài.

“Xin lỗi để mọi người phải chờ, chúng tôi sẽ nhanh chóng phát vé và mọi người hãy vào khi số của mình được gọi nhé.”

Nếu không thận trong trong việc điều tiết số lượng khách trong cửa hàng thì tất cả sẽ hoàn toàn sụp đổ mất, tôi nhanh chóng lấy vè đã được đánh máy từ trước ở văn phòng câu lạc bộ đưa cho các khác hàng đang chờ. Bây giờ đã 11 giờ sáng, chậm hơn một giờ so thời gian mở cửa của chúng tôi.

“Chúng tôi đã sẵn sàng phục vụ, mọi người hãy vào ngổi đúng chổ được chỉ định.”

4 bộ bàn 4 người nhanh chóng được lấp đầy, các hầu nữ cũng nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình.

“Bọn em rất vui được phục vụ các chủ nhân!”

“Một ly sữa lắc bằng bột sắn dễ thương, Omurice núi Kongo, cà phê đắng tình yêu, và một dĩa rau củ ăn kèm.Thêm gì nữa không?”

“Hiyama-san! Bàn số 3 gọi 4 cà phê nóng và 4 bánh Hotcake loại Melty Dream!”

Nếu tôi thành thật mà nói, nơi này là một nơi trú ẩn ma quỷ của các quán cà phê hầu gái kết hợp một đống phong cách hiện đại, cổ đại, phương Đông và phương Tây.

Cho dù thực đơn của chúng tôi thật sự là một mớ hỗn tạp nhưng bản thân tôi tin rằng có thể lấy phong cách phục vụ chuyên nghiệp của các hầu gái để bù vào điều đó. Nói thật khi nghe Kiryu-san giới thiệu cái thức đơn này thì mặt tôi lúc đó thật sự tái xanh.

“.....Đợi mọi thứ kết thúc rồi sẽ xử lý tên này một cách thích đáng”

Hiyama-san, một trong những trụ cột điều hành của hàng không ngại vừa làm với nói ra những phẫn uất trong lòng của bản thân mình--

“Chị nhất định sẽ trói lại rồi đặt ổng lên một cái bằng xoay sau đó lấy đất sét trộn với mù tạt đáp lên toàn bộ cơ thể, không chưa lại bất kỳ chổ trống nào!”

Dù nghe có vẻ vô cùng khủng khiếp và ghê rợn nhưng với một kẻ có máu M nặng như Kiryu-san thì có khi lại chính là thứ mà anh ấy mong muốn cũng nên.

“Mà nói mới nhớ, anh ta đâu rồi?”

“Vì anh ta cứ chăm chăm chụp hình Nanako mà chẳng chịu làm việc nên đuổi ra ngoài đi mua nguyên liệu rồi.”

“Chỉ chăm chăm chụp ảnh sao, huh.”

Thật ra thì đó là yêu cầu của Nanako....

“Cô ấy nói rằng chỉ lấy thẻ nhớ và in ra thôi nhưng dù sao tốt nhất thì nên xem trước cẩn thận đã.”

“Được thôi.”

Dù sao thì vởi kiến thức nhiếp ảnh có phẩn nửa vời của mình thì sẽ không thể nào tránh khỏi sai sót

“Hmm. Xem ra có chuyện rồi đây, Hashiba-kun.”

Hiyama-san đang quan sát xung quanh lập tức gọi tôi lại.

Tôi nhìn theo hướng chị ấy chỉ tay.

“Thưa quý khách, chổ chúng tôi không phải là nơi như vậy”

Shinoaki trông có vẻ hoang mang khi đang trò chuyện với khách hàng.

“Giọng em nghe dễ thương ghê, dân Kyushu hả?“

“Uhmm... Chuyện này...”

“Ông già anh cũng là dân Kyushu đó. Này, em có biết đại học XXX không? Trường của bọn anh đấy, khi nào rãnh nhớ ghé qua đó chơi rồi đi uống cùng nhau nhé.”

Mọi chuyện đúng là không bình thường. Theo những gì tôi biết được đến lúc này thì những tên mà cô nàng đang tiếp là sinh viên trường khác. Tên đang nói chuyện cùng với hai đứa bạn của hắn đều có làn da rám nắng, người thì cũng đeo toàn các phụ kiện nhìn rất dân chơi. Nhưng lời mà hắn nói không khác gì đang gạ gẫm Shinoaki và cô ấy đang có vẻ thất thế không biết nên xử lý thế nào.

“Cứ đợi thêm một lúc đã….”

“....... Ah, Hashiba-kun, nhìn kìa!”

“.....!”

Một tên trong số chúng ngay lập tức nắm chặt lấy cánh tay của Shinoaki. Cô ấy lắc đầu cố gắng chống lại nhưng vô dụng vì bản thân quá yếu so với chúng. Không thể để chuyện này tiếp diễn thêm được.

“Em sẽ giải quyết chuyện này. Kiryu-san vẫn chưa về sao?”

Hiyama-san lắc đầu.

“Cầu trời anh ta không chạy long nhong đi chổ khác mà mau chóng trở về!”

Tôi biết sức mình đến đâu và bản thân cũng không hứng thú gì với chuyện động tay động chân nhưng trong trường hợp này thì xem ra không làm thì không được mà.

“Hiyama-san, gọi cho Kiryu-san và bảo anh ấy lập tức về ngay. Nếu được thì bảo anh ta gọi thêm vài người nữa về tiếp ứng”

“Okay”

Hiyama-san gật đầu rồi chạy ra sau bếp.

Còn tôi thì bước nhanh ra sảnh chính.

“Thưa quý khách, cậu có thể dừng lại hành động của mình được không?”

Tôi nhanh chóng đứng vào giữa tên đó và Shinokai và cố gắng tách hai người ra xa nhau.

“.....Mày muốn gì đây?”

Tên quấy rồi nhanh chóng thể hiện thái độ khó chịu.

“Nhân viên của chúng tôi cảm thấy khó chịu và cũng không đánh giá cao những gì các cậu đang làm. Xin quý khách hãy biết tự trọng và đừng làm phiền họ.”

Cả 3 tên đều bỗng cười một một cách chế giễu xen lẫn khó chịu.

“Có cần tôi nhắc lại lần nữa không?”

Tôi cố giữ bản thân bình tĩnh và nói tiếp. Cả 3 tên đứng phắt khỏi ghế và nhanh chóng áp sát đe doạ tôi.

Tên cao to trông có vẻ là kẻ đứng đầu cất giọng.

“Mày là ghẹ của nó à?”

“Không phải nhưng tôi là người quản lý chổ này.”

Thật ra đó cũng không hẳn là sự thật mà tôi đang nghĩ lúc này.

“Tao hỏi mày, đây có phải là Maid café không?”

“Đúng”

“Con bé này ăn mặc như hầu nữ còn tao là khách vào đây thì sẽ được xem là chủ nhân, vậy nên những chuyện này có gì mà không bình thường chứ? Mà nếu nó không thể chịu được mấy câu tán tỉnh của bọn tao thì ngay từ đầu đừng có mà làm nữa, đúng hông?”

“Các người chỉ muốn thoả mãn sự hứng thú của bản thân mình mà thôi. Nhưng rất tiếc chúng tôi không phải loại cửa hàng loại đó, những nhân viên ở đây cũng có phẩm giá của bản thân họ.”

Tên to con da ngăm bắt đầu tiến đến gần tôi với khuôn mặt giận dữ, gân xanh nổi chi chít khắp người.

“Mày cũng cứng đấy cu, nhưng mà để xem khi cho mày ăn vài đấm thì liệu mày còn có thể mạnh mồm được nữa không.”

Tôi có phần hơi hoảng trước những lời đó. Dù tôi đa trải qua đủ phong ba nên không dễ gì bị lay động bởi mấy lời đó nhưng bản thân tôi cũng không phải đô con gì, chưa kể tôi cũng không phải loại hay nói chuyện với nhau bằng nắm đấm nên tôi thật sự không muốn chuyện này xảy ra một chút nào.

Nhưng tôi không thể lùi bước được. Tôi phải bảo vệ Shinoaki và cửa hàng của mình trước đám quấy rồi không biết điều này.

(Anh đang lạc trôi nơi nào vậy hả, Kiryu-san!?)

Tưởng như tôi hoàn toàn bí bách thì---

“Hmm~. Mấy người là sinh viên của trường danh giá, tưởng là cũng biết cách đối nhân xử thế ai ngờ cũng cư xử không khác gì đám côn đồ vô học nhỉ?”

Nanako không biết từ lúc nào đã lẻn ra phía sau móc được ví của mấy tên đó rồi vừa gật đầu vừa nhìn thẻ sinh viên của chúng.

“Cái con dịch vụ này, ai cho phép mày xem nó hả!? Trả lại đây!!”

Tên rám nắng nhanh chóng cố giật lại thẻ sinh viên của mình từ tay Nanako.

Nhưng Nanako chỉ cười khúc khích.

“Trưởng của cách người vừa được cho lên trang nhất hôm trước vì có vụ kẻ nào đó ép kouhai của mình uống rượu đấy. Giờ mà nếu để cảnh sát vào cuộc thì tôi nghĩ mấy người cũng không dễ gì thoát được khỏi sự nghiêm minh của luật pháp đâu. Tôi nói sai không, thưa Matsushima-san năm 3 trường Kinh tế.”

*tsk*

Hắn ta chỉ biết tặc lưỡi.

“Thế bằng chứng đâu? Cô em không thể tố cáo bọn này nếu không có....... Eh?”

Keiko-san cũng đã từ lúc nào âm thầm dùng máy ảnh của Nanako quay hết toàn bộ mọi chuyện xảy ra lúc này.

“Uwaa!! Kinh khủng quá đi, Shinoaki-chan rõ ràng không thích chuyện này chút nào........Khuôn mặt của mấy người giờ đã được quay rõ nét không một góc chết, giờ có chạy đằng trời cũng đừng hòng thoát.”

Chị ta vừa nói nói vừa nở một nụ cười khinh bỉ.

Có nghĩa là việc hắn động chạm và nắm tay Shinoaki rồi đe doạ tôi đều đào hoàn toàn bị thu lại. Giờ thì hắn có chối thế nào đi nữa cũng hoàn toàn vô dụng.

“Vậy ra chúng mày ngay từ đầu đã gài tao......!”

Tên đó bắt đầu tỏ khó chịu, không ngờ hắn lại bị người khác quay phim lại.

“Lúc nãy cao giọng lắm mà, tiếp đi. Nếu như mấy người chịu im lặng rời đi, bọn tôi cũng sẽ vờ như không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nếu vẫn còn muốn làm tới thì....bọn này cũng không ngán đâu.”

Nanako trường mắt lần lượt nhìn 3 người đó, nó sắc bén đến mức có thể khiến cả 3 phần nào cảm thấy nao núng.

“Hasshi-, có sao không!? Anh nghe mấy đứa có chuyện lập tức phi về đây ngay!”

Kiryu-san vẫn tràn đầy nhiệt huyết như mọi ngày.

“Yên tâm đi. Anh có gọi thêm vài chiến hữu là cao thủ từ câu lạc bộ vật, sumo với karate qua đây rồi! Giờ thằng nào nãy dám động đến các em của tao ngon thì bước ra đây!”

Có 3 người cao to trên mét chín đang đứng chặng ngay lối vào. Khuôn mặt của 3 tên kia giờ đã xanh như tàu lá chuối.

“Đậu xanh rau má. Nếu đã như vậy thì…Đi thôi, tụi bây.”

Với vài lời bực tức bâng quơ, mấy tên đó nhanh chóng xách mông đi thẳng ra ngoài.

Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy bọn họ rời đi. Không khí căng thẳng bao trùm xung quanh mọi người cũng dần dần tan biến theo.

“Cảm ơn nha, Nanako. Lúc nãy cậu làm tốt lắm!”

Tôi thật sự vô cùng ấn tượng với cách xử lý tình huống của cô nàng này. Cùng với Keiko-san, hai người đó đã có thể xử lý tình huống để khiến cho mọi thứ kết thúc êm đẹp mà không đi quá xa. Tuy nhiên chỉ một khoảng khác, cô ấy bắt đầu chống tay vào tường.

“Cậu ổn chứ?”

“Không sao đâu, mình chỉ cố gắng làm những điều mà một kẻ đang thế yếu phải làm thôi, cứ tưởng là chút nữa bị ép vào chân tường rồi chứ....”

*Hehehe* Cô nàng cười một cách xấu hổ.

“Với lại nhìn mình vầy thường sẽ tạo cho người đối diện cảm thấy bản thân là một cô gái năng động và can đảm nhưng nếu phải nói thật thì mình không muốn bị nhìn với hình ảnh như vậy chút nào. Nhưng cậu biết đó, đôi lúc điều này cũng có những lợi không ngờ mà.”

“....Ra thế, cảm ơn nhiều nha. Cậu đã cứu cả mình và Shinoaki đó.”

Sau đó tôi nình về phía Shinoaki tội nghiệp vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa nãy.

“Kyouya-kun”

Shinoaki chạy về phía tôi.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và định nói ra vài câu an ủi, sau đó nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể trước cái ôm bất ngờ của Shinoaki.

“Đừng lo, mọi người ở đây sẽ bảo vệ cậu.”

“Shinoaki, cậu có sao không-.....”

Cô nàng lập tức ôm chầm lấy tôi.

“Mấy người đó đáng sợ quá đi.... Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Vừa nói cô ấy vừa ôm tôi chặt hơn. Mặt của cô nàng Shinoaki này ắp thẳng vào ngực của tôi, mũi của cô ấy cứ cạ cạ vào khiến tôi cảm thấy hơi nhột. Xuống dưới một chút tôi cũng cảm thấy có cái gì đó mềm mềm nhưng mà....

“Xem ra chuyện lần trước Nanako lại tái diễn nữa rồi....!”

Nói thật thì tôi thừa biết bản thân không thể đắm chìm trong cái khoảnh khắc lãng mạn này mãi....Nhưng mà biết sao được, tôi cũng như bao thằng đàn ông bình thường khác, không thể thoát khỏi những suy nghĩ trần tục này.

“Ahh, uhm.....Mình cũng rất vui vì không có vấn đề gì, yup. Nhưng mà Shinoaki...”

“Mọi người đang nhìn chúng ta đó”

Ánh mắt của khách hàng và các nhân viên đang nhìn về hai đứa chúng tôi.

“Oh, xin lỗi....”

Cô nàng nhận ra và nhanh chóng tách ra khỏi tôi.

“.....Không có gì đâu. Ahaha”

Mọi người đều cố nở một nụ cười gượng gạo.

Bây giờ là 5 giờ chiều.

Dù hôm nay vẫn phải đi mua khẩn cấp một số thứ nhưng sau cùng thì cả bọn vẫn có thể hoàn thành mọi thứ một cách trơn tru. Nhưng bao nhiêu tiền kiếm được cũng phải đem bù hết cho số tiền chuẩn bị rồi vậy nên có thể nói tình hình bây giờ có lẽ không được khả quan cho lắm.

“Chà, nên nói gì đây nhỉ? Nhờ có sự thiên tài của anh đây mà chúng ta có thể quản lý được ngân sách để có thể kéo dài đến ngày tiếp theo .”

“Kiryu-san, làm ơn đừng nói thêm bất cứ điều gì trước mặt Hiyama-san nếu như anh không muốn nhìn thấy cảnh máu đổ.”

Tôi vẫn không thể nào quên được khuôn mặt đáng sợ cùng ánh mắt viên đạn của chị ấy khi quyết tâm xử lý ai đó…

“Anh cũng không phải loại dũng cảm gì nhưng anh nghĩ mình có thể dễ dàng nói chuyện đó với Hasshi, một trong những đồng dâm thân tín.”

“Xin anh đừng phân loại mọi người theo mấy cái tiêu chuẩn kỳ cục của anh!”

Nói thật tôi đánh giá cao Kiryu-san với tư cách là một senpai có kinh nghiệm trong khoa Nhiếp ảnh nhưng những lỗi lầm mà anh ta phạm phải thì lại là một câu chuyện khác.

“Đừng có như vậy chứ. Em không thể phủ nhận hay chống chế thêm bất cứ điều gì sau chuyện xảy ra với Shinoaki đâu.”

Kiryu-san nhìn đều về hướng tôi.

“Hrmm.....”

Chuyện xảy ra với Shinoaki thật sự cũng khá khó nói. Tôi luôn băn khoăn với những câu hỏi về việc liệu chúng tôi có đang hẹn hò hay điều gì đó tương tự như vậy.

“Nhưng mà em đúng là đấng cứu thế của anh đó, Hasshi~. Nhờ có em mà cái đầu của anh vẫn còn ở trên cổ đấy, thành thật xin lỗi vì đã kéo em vào mớ rắc rồi này.”

Anh ấy nắm lấy vai tôi nhưng thể hiện sự cảm ơn vì những cố gắng của tôi trong suốt thời gian qua.

“Dù sao thì thấy mọi thứ vẫn suôn sẻ thế này đúng là rất vui.”

Sau đó Kiryu-san xin lỗi mọi người vì không thể chạy về kịp sau khi biết về vụ hỗn loạn đó do bận đi cầu cứu những người bạn đô con của mình nhanh nhất có thể. Để đáp lại sự giúp đỡ của họ thì chúng tôi đã chiêu đãi mấy người đó một số món đồ uống và họ rời đi với tâm trạng vui vẻ khi được chứng kiến những cô hầu gái xinh đẹp của quán.

“Nói thật thì hầu gái đúng là cái gì đó rất cao quý nhỉ.....Cảm giác cứ như là thiên sứ từ thiên đường vậy.”

“Không biết anh đang nói dựa theo sự chuyên nghiệp trong công việc của họ trên thực tế hay là ngoại hình của họ dưới lăng kính khác người của anh vậy?”

“Cả hai. Anh đều ngưỡng mộ cả hai khía cạnh đó.”

Thực tế là những biểu hiện thực tế của họ tốt hơn những gì tôi nghĩ. Ban đầu thì sẽ không thể tránh khỏi những biểu hiện lóng nga lóng ngóng. Nhưng dần dần họ cũng bắt đầu làm quen với nhịp độ công việc và tôi cũng chỉ muốn âm thầm yên tâm quan sát.

“Dù sao thì Nanako phần nào đã có thể làm chủ được tình hình và quan trọng là đã biết cách dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn.”

Cô nàng đã bỏ qua sự lo lắng của bản thân để có thể đứng ra chống lại đám côn đồ đó cũng có thể xem là một biểu hiện tốt nếu xét về phương diện chăm sóc khách hàng

“Kogure-san....nhỉ? Cô bé đó cũng tràn trề năng lượng lắm.”

“Em ấy có vẻ cũng phục vụ khác hàng rất tốt. Đôi lúc anh cũng tự hỏi con bé này có phải là người nổi tiếng không nhỉ.”

Các khách hàng xếp hàng dài để được chụp ảnh cô nàng này.

“Anh rất vui khi nghe được điều đó. Nhưng mà dù sao cô bé vẫn hơi mất tập trung.”

“Eh?”

“Cậu ấy trông có vẻ chán nản.... Nhưng em hy vọng làm mấy thứ này sẽ giúp cho tâm trạng cậu ấy tốt hơn phần nào....”

Kiryu-san nheo mắt kéo một hơi thuốc dài rồi nhả khói.

“Xem ra có vẻ anh gây ra đủ thứ rắc rồi này cũng không phải là điều gì đó tồi tệ nhỉ.”

“Kiryu-san......”

Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta.

“.....Anh chỉ vừa mới nghĩ ra điều đó thôi đúng không?”

“Oh? Sao em lại nghĩ thế?”

Tôi nghĩ điều này cũng hiển nhiên thôi. Ngay cả Kiryu-san cũng nhận thấy điều đó và có những người ở đây cũng mới chỉ biết nhau được một tháng.......

3

Ngày đầu tiên của lễ hội trường đã chính thức kết thúc và sau một thời gian ngắn dọn dẹp, các thành viên của câu lạc bộ đã được giải tán.

“Wew…Đúng là đứng cả ngày mệt quá đi mất....”

“Cậu nói đúng~. Cổ họng mình cũng khô rát lắm luôn.”

Khi chúng tôi trở về ngôi nhà chung, trời đã tối. Cả Nanako và Shinoaki đều hoàn toàn mệt lả.

“Yo, mừng mọi người về nhà.”

Tsurayuki đã trở về từ công việc bán thời gian của mình trước đó cất tiếng.

“Coi bộ công việc kinh doanh Maid Café theo phong cách Copping a Feel của mấy người hốt bạc dữ lắm ha!”

“Ai nói với cậu là bọn này làm cái thể loại Maid café đó hả!? Cậu cũng chả khác gì cái bọn ngốc làm loạn hôm nay cả. Cũng may là có Kyouya xử lý kịp mà tống cổ cái đám đó đi rồi.”

Cô nàng không ngần ngại nói ra những điều đó trước mặt Tsurayuki.

“Eh, mấy cậu thật sự gặp loại khách như vậy à? Mọi người có sao không?”

Nghe điều đó từ Nanako, biểu cảm của Tsurayuki bỗng trở nên tối sầm lại.

“Giờ thì mọi thứ ổn rồi~ Cậu ấy chị bị nắm tay một chút thôi.”

“Cho dù cậu có thêm chữ ‘một chút’ vào cũng không khiến chuyện này dễ cho qua hơn đâu.”

“Mọi thứ thật sự đã ổn rồi.”

Tsurayuki trông có vẻ thật sự rất lo lắng. Cậu ấy chỉ biết im lặng bất động một chổ.

“Nhưng mà nói thật nó cũng rất gay cấn đó. Không ngờ Nanako lại có thể trấn áp được đám khách đó.”

“Vậy thì có gì mà gay cấn với thú vụ chứ? Thường ngày cậu ấy cũng có khác gì bà chằn đâu.”

“Này, đợi một chút! Sao chẳng thấy cậu lo cho mình một chút nào hết vậy.”

“Xem ai vừa nói kìa, chẳng phải là là cựu Yankee Kogure đây sao?”

Hai người đó lại lần nữa cụng đầu vào nhau.

“Này, đứng có mà ăn nói hàm hồ! Cậu gọi ai là cựu Yamkee vậy hả!?”

....Nanako à, đấm tên đó cũng chả giải quyết được vấn đề gì đâu.

Nanako đã trấn an những vị khác khác sau khi đuổi được bọn quấy rối đi nơi khác. Có thể nói đó là một sự trợ giúp vô cùng to lớn.

“Eh? Mà cậu muốn chơi kiểu cop a feel hả? Nói trước là cái giá để có được phục vụ không hề rẻ đâu đó~. Phải làm sao đây ta~ Hay mình nên nói thêm cho cậu một chút vì một số khoản phí ngầm nhể?”

Thật sự phải làm việc cuốt ngày hôm nay đã bào mòn sức lực của mọi người ở đây nhưng chuyện này không có gì là to tát cả.

“Tsurayuki, sau cậu không dành ra một ngày nghỉ cho bản thân mình nhỉ. Dù sao thì vẫn còn nhiều thứ vô cùng thú vị để cậu có thể khám phá đó.”

“Đúng đó-, làm vệc quần quật mấy ngày nay rồi, cũng đến lúc phải thả lỏng bản thân một chút đúng không?”

Tôi và Nanako đã cố gắng mời Tsurayuki tham gia cùng.

“Mình ổn mà, không phải bản thân mình không muốn nhưng....”

Tsurayuki sau đó đặt lên bàn một cuốn sách nhỏ mà cậu ấy nhận được từ đâu đó.

“Mình nghe nói rằng câu lạc bộ Điện ảnh sẽ trình chiếu bộ “Bữa tiệc của quỷ”. Nếu ma bỏ lỡ nó thì không biết sẽ đến khi nào mới có cơ hội được xem nữa....”

Nanako thở dài một cách mệt mỏi.

“Nếu cậu muốn đi thì cứ nói ra, khỏi cần phải việc cớ làm gì.”

“Im đi! Cậu thì biết quái gì mà nói chứ”

Sau đó hai người này lại nhảy vào cãi vã như bao ngày. Trời ạ, tôi chỉ biết nhìn cảnh ra rồi cười trừ trong khi....

“Huh....?”

Mắt tôi và Shinoaki hướng về nhau.

“........”

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây.

“........”

Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. Nhưng sau đó hai đứa vừa cười vừa đảo mắt đi hướng khác…

4

Ngày thứ 2 của lễ hội trường.

Tôi thật ngây thơ khi nghĩ rằng vì ngày nay có ít sự kiện hơn nên việc quản lý cửa hàng sẽ dễ dàng hơn một chút.

“Những người có số từ 26 đến 28 có thể vào được rồi!”

Theo lệnh của tôi, nhóm khách hàng đó lập tức lao vào cửa hàng.

“Xin chào! Trước tiên thì các chủ nhân hãy tạm thời ngồi ở đây, chờ em một chút nha~”

Shinoaki cười tươi hướng dẫn khách hàng của mình. Tất cả khách ở đây đều là nam giới cả. Mà quan trong hơn, tất cả đều rất tỏ vẻ hợp tác với cô ấy.

“Chủ nhân muốn gọi gì ạ? Bọn em có rất nhiều đồ ăn và thức uống.”

Nanako có thể dễ dàng nhận thu hút sự chú ý của khác hàng bằng nụ cườ toả nắng của mình. Các vị thượng đế đều luôn chăm chú ánh mắt về những cô hầu gái ở đây.

“Chủ nhân có muốn gọi thức uống để ăn kèm với món này không? Chắc chắn là sẽ ngon lắm luôn đó!”

Ngay cả bà chị luốn tuổi trong thân xác loli kia cũng đã thu thập được một lượng fan nhất định. Ngoài ra cũng có thêm một số thành phần không phải khách hàng cũng xúm lại tia những cô hầu gái xinh đẹp của tôi. Nhưng mà cái khung cảnh yên bình này không có nghĩa là không có bất kỳ chuyện gì xảy ra sau này được.

“Hashiba-kun! Chúng ta hết bột rồi!”

Hiyama-san nói to từ trong bếp.

“Thật hả!? Em tưởng là chúng ta có thể dễ dàng vượt qua buổi sáng hôm nay với số lượng bột hiện tại mà!?”

“Dù không muốn nói điều này khi khách hàng đã gọi món rồi nhưng mà~ Chúng ta có cần phải huỷ các món liên quan đến bột không?”

“Ah, nói với họ đợi một chút nha, Nanako! ....Hashiba-kun, Đến chổ ghi trên giấy này và tìm một người tên là Tajima, có thể anh ta sẽ có thứ mà chúng ta cần đó.”

“Vâng....Đây không phải là phòng Thủ công mỹ nghệ sao?”

“Ừ, trong đó chắc chắn sẽ có bộ để cho các sinh viên và gáo viên dùng để nghiên cứu với thục hành. Vừa tiện lợi mà cũng tiết kiệm được một khoảng tiền nữa.”

Mọi thứ đang bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát rồi đây.

“Ok, em sẽ đến đó ngay. Nhưng mà theo em thấy thì chứng đó vẫn chưa đủ để dùng đâu.”

“Em nói chí phải......Nhưng chúng ta biết tìm đâu bây giờ?”

“Hmmm.....Oh, phải rồi, có chổ xay xát cạnh khu công nghiệp ở Minamikawachi phải không?”

“Ừ, ở phía dưới cạnh bờ sống. Mà sao?”

“Em sẽ gọi đến cho họ và xem thử có thể mua bột được ở đó không.”

“Nhưng mà em có thể chắc chắn là bản thân có thể chứ? Với lại nếu có thì phải làm sao để có thể vận chuyển thứ đó vào trường được.....”

“Em biết mà, em đã có cách để xử lý rồi. Em có thể nhờ bạn của mình dùng xe để vận chuyển.’

“.......Kyouya-kun, kỹ năng của em đúng là quá lãng phí ở một ngôi trường thế này.”

Hiyama-san thật sự rất nghiêm túc.

Thì dù sao tôi cũng là một người đã lăn lộn quá nhiều trong trường đời rồi, chưa có đắng cay nào mà chưa trải qua, bề ngoài 18 nhưng bên trong là một người đàn ông đã gần tuổi băm....

“Kyouya-kun, bột cà phê của chúng ta cũng hết đến nơi rồi~.”

“Eh, thật sao, Shinoaki! Cố gắng giữ chân khách hàng lâu nhất có thể! Mình sẽ cố gắng tìm kiếm mối hàng nhanh nhất có thể..... Chết tiệt, nếu dùng điện thoại thì không thể làm được gì!”

“Nghĩ lại thì đến hiện tại thì thời đại chúng ta sống không cần phải mang theo mấy cái cuốn dành bạ vướng víu nữa. Đúng là phần nào đó cũng khá tiện lợi.”

Senpai à....10 năm sau nó còn hiện đại và tiện lợi hơn thế này nhiều.

“Em đã gọi điện hỏi rồi, cứ đến đó xem thử đã -“

“Em đi mua đồ đây!”

Tôi nhanh chóng vắt chân lên cô chạy đi tìm cách mua nguyện liệu cần thiết. Không may thay, lượng bột vẫn không đủ để sử dụng. Nó chỉ có thể duy trì ở mức cầm cự được trong một lúc thôi.

“Chúng ta không thể cứ kéo dài thế này cho đến hết ngày được.....”

“Tạm thời cứ cầm cự cho đến buổi trưa trước đã. Sau đó tuỳ vào tình hình mà sẽ bàn phương án đối phó, được chứ?”

Tôi gật đầu đồng ý với đề nghị của Hiyama.

“Hashiba-kun, có vẻ như khách ở bàn 4 đang gặp rắc rối gì đó thì phải.”

Một quý ông lớn tuổi trông bảnh bao có vẻ như đang tìm kiếm một người nào đó để nói chuyện cùng. Những hầu gái khác đều bận với những vị khách của họ rồi nên tôi quyết định sẽ ra mặt giải quyết.

“Để em giải quyết.”

Tôi nhanh chóng chạy ra sảnh.

“Em có thể giúp gì cho ngài không, chủ nhân?”

Có vẻ như Nanako đã nhanh chóng đến bắt chuyện với người đó.

“Vâng, nếu ngài muốn đến chổ sự kiện này thì phải di chuyển qua toà nhà số 8-“

Bản đồ trong cuốn sách hướng dẫn của trường được mở ra một cách nhẹ nhàng và nhã nhặn.

Đúng là phải công nhận cô nàng năng động này rất hợp với bộ đồ hầu gái phương Tây, song đó không phải là lý do duy nhất khiến cho cô ấy có thể thu hút sự chú ý từ mọi người. Cô nàng này thật sự đã hạ gục rất nhiều khác hàng ở đây bằng nụ cười thánh thiện của mình. Xét theo ngôn ngữ cơ thể thì cũng không hề thấy bất cứ dâu hiệu khó chịu nào từ cô ấy cả, coi bộ Nanako rất thích việc được trò chuyện cùng với khách hàng như này.

“Ra là vậy...........”

Trong khi tôi đang lẩm bẩm một mình thì Nanako đã quay về phái tôi từ lúc nào.

“Này, cậu cứ nhìn chằm chằm vậy là có ý gì hả, Kyouya? Cậu có biết mình xấu hổ lắm không......?”

“Xin lỗi”

Tôi đã bị bắt gặp rồi.

“Cậu có thể xử lý mọi chuyện trơn tru đến mức mình không thể nào rời mắt được.”

“Thật ra mình cũng không giỏi như cậu tưởng đâu. Đó cũng chỉ là những gì bản thân mình học được khi làm công việc bán thời gian thôi chứ chẳng có gì cao siêu ở đây cả.....”

Có lẽ cô ấy vẫn còn xấu hổ khi được người khác khen chăng? Má của Nanako đỏ ửng hết cả lên, cơ thể thì cứ tỏ vẻ bẽn lẽn cùng một nụ cười e ấp. Chỉ những động tác nhỏ vậy thôi cũng khiến cho người đối diện mang lại cảm giác cuốn hút. Vì thế mà tôi quyết định làm một trò đùa nho nhỏ.

“Cậu có thể làm như vậy với mình một chút không....? Kiểu như- ‘Mừng ngài trở về, chủ nhân’ chẳng hạn”

Tôi không thể ngăn bản thân nói ra yêu cầu đó.

“H-Huuuh!? Mình không làm mấy chuyện đó đâu, xấu hổ chết đi được!”

Đúng như tôi dự đoán, Nanako nhanh chóng phẩy tay từ chối.

“Vì mình không phải là khác hàng chính vì thế mình không thể nào có dịp được diện kiến khía cạnh quyến rũ của Nanako được . Thật sự mình cảm thấy như vậy quá là đáng tiếc....Vậy nên, mình xin cậu đó.”

“Nếu mà cậu đã nói đến vậy.......”

Nanako vẫn rất bối rồi.

“Được rồi, chỉ có lần này thôi....được chứ?”

Sau khi cô nàng hạ quyết tâm quay sang một bên, hít một hơi thật sâu rồi lập tức quay mặt hướng về phía tôi.

“Mừng ngài trở về, chủ nhân”

Cô nàng đã cất liên một lời chào vô cùng hoàn mỹ, ngoài ra còn khuyến mãi thêm nụ cười chết chóc nữa. Thật sự tôi cảm giác mình đang được tiếp thêm sinh lực vậy. Nếu mà tôi ở tuổi 28 và biết được có một nơi như thế này có tồn tại, tôi sẽ không ngần ngài mà làm liên tục thẻ thành viên, thẻ hàng năm và thẻ giảm giá trong cùng một lúc.

“Wow...đúng là tuyệt quá đi mất thôi”

Tôi theo phản xa thốt ra những lời đó. Nanako cũng lần lữa cảm thấy xấu hổ, khuôn mặt cô nàng lần này còn đỏ hơn cả mấy lần trước.

“Vừa lòng cậu rồi đó... Mau trở lại công việc thôi! Cho mình qua!”

Cô nàng ép tôi qua một bên rồi chạy đi làm việc tiếp

.....Nhưng mà dù sao tôi thấy bản thân cũng khá may mắn khi được chứng kiến khoảnh khắc đó.

“Ahh”

“Kya”

Tôi xém chút nữa đã đụng phải Shinoaki đang quay vào lấy thức ăn.

“Xin lỗi nha, Shinoaki. Có đau không?”

“Mình ổn mà, mình biết là dù có chuyện gì xảy ra thì Kyouya-kun sẽ luôn có mặt và che chở cho mình. Vậy nên mình không có gì phải lo hết.”

Ánh mắt Shinoaki nhìn tôi ánh lên sự tin tưởng tuyệt đối, không khác gì ánh mắt hôm qua ở nhà chúng cả. Chả biết tại sao nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy khiến tôi cảm thấy vô cùng thư thái. Bầu không khí cũng nhờ vậy cũng trở nên dễ chịu và thoải mái hơn.

“Hahaha”

“Hahaha”

Sau đó hai đứa chỉ biết nhìn nhau mà cười.

“Này, hai cô cậu tán tỉnh nhau đủ chưa vậy!? Mấy đứa có thể đủ sức tiếp lượt khách tiếp theo không đó?”

Lời nói của Keiko-san kéo chúng tôi quay lại thực tại.

“Ah, xin lỗi vê mọi chuyện! Mau quay lại công việc thôi, Shinoaki!”

“O~k, Mừng ngài về nhà, chủ nhân~!”

Với giọng nói tràn đầy năng lượng của Shinoaki ở sau lưng, tôi cũng bắt đầu đi ra phía sau cửa hàng.

5

Sau cả một ngày chạy đôn chạy đáo, cuối cùng cả bọn đã có được khoảng thời gian nghỉ ngơi quý giá.

“Ai nói hôm nay sẽ có ít khách hơn vậy hả!!”

Tôi quyết định xả hết sự ức chế của mình trước mặt mọi người. Rất nhiều người đã đến quán Maid café của bọn tôi hôm nay, nhiều hơn rất nhiều so với hôm qua nữa. Ngay bây giờ, đám khách vẫn xếp thành một hàng dài chờ bọn tôi mở cửa trở lại.

“Aah, phải làm gì bây giờ!? Chúng ta không có đủ nguyên liệu để làm, cũng không thể gia tăng tốc độ công việc lên được!”

Đến cả bếp trưởng cũng hoàn toàn ngã gục.

“Dù có làm thế nào đi nữa thì không thể nào cung cấp đủ được! Chúng ta mở ra cái thứ này chính là một sai lầm, cảm giác không khác gì đi làm việc bán thời gian cả!”

Chúng tôi quá bận rộn đến mức không biết đang chỉ làm chơi vui trong kỳ lễ hội hay là đang chạy đua kinh doanh một cách nghiêm túc nữa.

“Để đến nước này thì chỉ còn cách giới hạn lại menu thôi.”

“Giới hạn lại sao?”

“Đúng là chẳng hay ho chút nào nhưng nói thật thì cũng hết cách rồi. Chúng ta cần phải ưu tiên loại các món cầu ký hoặc mất nhiều công đoạn để làm ra khỏi menu”

“Đống ý, sau cùng thì chỉ còn một cách này mà thôi.........”

“Yeah....”

Và thế là cánh cửa quán lại một lần nữa có thể mở rộng trở lại.

“Không thể chịu nổi nữa rồi! Menu này là tâm huyết mà anh đây thức bao đêm trường để tạo ra! Không thể nào cứ muốn đổi là đổi được- *Gahack*!”

Ngay trong lúc anh ta xả giận, Hiyama-san đóng cửa một cách thô bạo và nó vô tình va trúng vào mũi của Kiryu-san.

“Được rồi, chúng ta phải nhanh chóng hoàn thành menu mới và đem nó trình ra cho khách hàng. Hashiba-kun, phiền em đi ra ngoài nói chuyện với khách và mong họ có thể chấp nhận cho sự khó khăn lúc này của chúng ta, được chứ?”

“Yes, ma’am”

Sau khi giải lao, chúng tôi tiếp tục mở cửa trở lại. Menu của Hiyama-san được thông qua mà không gặp bất kỳ lời phản đối nào nữa, tôi cũng nhanh chóng ra mặt giải thích tình trạng cho khách hàng

“ Xin lỗi quý khách nhưng vì đã xảy ra một số trục trặc về nguyện liệu nên chúng tôi buộc phải thay đổi menu hôm nay.”

Khách hàng tuy có vẻ phần nào hụt hẩng nhưng đa số đều chấp nhập và đồng tình với chuyện này. Nếu đây là một cửa hàng kinh doanh đơn thuần thì chắc chắn sẽ không tránh lhoir được sự phàn nàn từ các “thượng đế” nhưng vì đây chỉ là một gian hàng của một lễ hội trường và đông thời những hầu nữ ở đây rất chi là xinh đẹp nên tất cả sai sót phần nào có thể được du di.

“Mong mọi người có thể thông cảm.... Huh?”

Khi tôi định chuẩn bị đi vào bên trong.

“Sao chẳng đúng lúc tí nào vậy......”

Lạ thay, Kawasegawa lần này có vẻ vô cùng bối rối.

“Vậy ra cậu cũng đến tham dự lễ hội trường sao.”

“Thì sao, bộ tôi có vấn đề gì à?”

Cô nàng lại giở ra chất giọng khó chịu thường ngày của mình

“Không phải vậy đâu. Chỉ là mình không nghĩ một người như Kawasegawa lại sẽ đến chổ này đó”

“....Vậy ra đó những gì cậu nghĩ về tôi sao. Mà thật ra thì nó cũng phần nào chính xác đấy.”

Cô nàng vừa nói vừa mở cuốn sạch hướng dấn.

Trên đó có nói vừa buổi chiếu phim “Bữa tiệc của quỷ”. Không phải lúc nào cũng có cơ hội như vậy nên tôi cũng không hề muốn bỏ lỡ chuyện này chút nào.

 “Ah, vậy là cậu cũng định coi nó hả?”

“Vậy ra cũng có người hứng thú với bộ phim này à? Dù sao cũng không phải là lựa chọn tồi”

Tôi chỉ biết giữ im lặng vì dù gì người hứng thú ở đây là Tsurayuki. Cả hai người họ đều có vẻ rất hứng thú với nó, nếu để hai người nói chuyện với nhau thì sẽ hợp cạ lắm đấy.

“Với lại…Tôi đến đây là để nói một lời xin lỗi đàng hoàng”

“Cho Nanako sao?”

Kawasegawa gật đầu.

“Nghĩ lại thì từ hôm đó tôi vẫn cho nói bất cứ điều gì với cô ta, dù sao thì tôi vẫn ở lại nhóm rồi nên để có thể tiếp tục cùng nhau hợp tác và làm việc thì cũng không nên để mấy chuyện này vướng bận bản thân thêm nữa.”

“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi. Với lại bản thân mình thấy cậu không phải xin lỗi.”

“Là sao?”

“Bởi vì giờ đây Nanako đó hoàn toàn bắt đầu nghiêm túc với con đường âm nhạc rồi. Chính những lời khó nghe đó đã thúc đầy cô ấy đó.”

Mặc dù ban đầu nó có phần hơi chì chiết khó nghe nhưng sau cùng liệu pháp này thật sự đã có tác dụng tức thì. Nanako phần nào cũng hiểu ra điều đó và đồng tình với những lời của Kawasegawa.

“Vậy ra cuối cùng tôi đã lãng phí thời gian để đến đây ha.”

“Mình không hề có ý nói vậy”

“Mà cũng chả sao cả. Vậy thì tôi cũng chẳng cần phải bắt áp bản thân ăn mấy cái bánh pancake dễ thương kia nữa”

Thì cô vẫn có thể ở lại đây để uống nước mà...Bộ không được sao.....

Kawasegawa đôi lúc cư xử rất lạ khi cố tỏ ra sự vui tính và vụng về của bản thân, dù sao cô ấy vốn là như vậy rồi.

“Hy vọng rằng một ngày nó đó tôi có thể được nghe Nanako hát.”

“Nếu cô ấy có thể đạt được mục tiêu mà mình theo đuổi thì đó là điều tất nhiên.”

Kawasegawa gật đầu và gấp cuốn sánh cho vào túi.

“Gần đến giờ chiếu phim rồi nên tôi phải đi đây”

“Ngày mai cậu sẽ đến chứ?”

“Ai biết nhỉ. Nhưng nếu có thể thì tôi sẽ cố”

Cô ấy nói câu đó với tông giọng đặc trưng của mình

“Vậy thì, gặp lại sau”

Sau đó cô nàng lại lạnh lùng quay gót phủi váy bỏ đi như thường ngày.

6

“Cuối cùng ngày thứ 2 địa ngục cũng kết thúc”

Sau khi mở cửa trở lại, việc thay đổi menu phần nào đã có hiệu quả trong việc giảm bớt gánh nặng cho mọi người. Thời gian đóng quán đang đến gần và bọn tôi cũng không nhận thêm khách mới nữa. Tôi ngồi bệt xuống thế và thở ra một hơi dài như một cách để trút đi toàn bộ mệt mỏi hôm nay.

“Làm tốt lắm, Hashiba-kun.”

Hiyama-san cũng đã lấy lại bình tĩnh thể hiện qua nét mặt thoải mái của chị ấy.

“Cuối cùng thì chúng ta có thể hoàn toàn được nghỉ ngơi.”

“Eh, em thật sự không cần chị giúp sao?”

Hiyama-san sau đó ra hiệu cho tôi nhìn về hướng nơi chứa các nguyên liệu.

“Em thấy rồi đó, chúng ta không còn nhiều khách hàng nữa. Có lẽ khoảng thời gian còn lại lúc này nên tập trung dọn dẹp mấy thứ không cần thiết trước đã.”

“Vậy thì em đành đồng ý với chị vậy. Mà chị cũng nên nghỉ một chút đi, Hiyama-san.”

“Cảm ơn em. Dù sao chúng ta đã cố gắng làm việc vô cùng vất vả rồi vậy nên tất cả đống này cứ để Kiryu-san lo hết đi.”

Đó cũng là một cách để sử dụng anh ta.

(Kiryu-san, anh nợ bọn em hơi nhiều đó......)

Giờ trờ cũng đã nhá nhem tối, giờ cao điểm của lễ hội đã qua rồi nên bầu không khí lúc này cũng phần nào thoải mái hơn. Có thể nói đây là thời điểm thích hợp để đến các buổi triển lãm khó đến do quá đông vào giời cao điểm.

“Đây là thời điểm tốt nhất chúng ta có dự định quan sát chi tiết. Với lại đàn ông thì phải làm quen với việc đi lễ hội vào ban đêm mà.”

Kiryu-san nới với vẻ hiểu biết như chính bản thân anh ta đã giải quyết mọi thứ vậy.

“Kiryu-san, anh có chắc là chuyện này ổn không đó?”

Khi tôi rời khỏi quán thì Kiryu-san cũng đi theo. Nhưng mà...chẳng phải lúc này công việc của anh ta là phải ở lại dọn dẹp lại quán sao.

“Hmmm....Chà, có gì không ổn sao!? Dù sao cùng đã đến lúc về rồi mà!”

Câu trả lời của ông anh này khiến bản thân tôi chả biết cảm thán thế nào cho hợp. Tôi chắc cũng không biết sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra nữa....

“Với lại giờ mà anh có nói ra lý do gì đi nữa thì vẫn bị mọi người xem lại rác rưởi mà thôi. Thật ra thì việc đi nói lý do cũng không đến nổi tệ như vậy nhưng mà lúc này anh không có hứng để nói.”

“Đúng thế, nếu như mọi người biết anh âm thầm trốn ra ngoài để xem mấy cái Doujinshi đặc biệt Doujinshi của câu lạc bộ Anime thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào nhỉ?”

“Hasshi! Đừng có nói toẹt ra vậy chứ!”

Tôi nên giải thích thế nào cho đúng nhỉ? Kiryu-san muốn đến câu lạc bộ Anime của Geidai để xem và mua các tác phẩm Doujin game của họ...thậm chí ông anh trời đánh này sẵn sàng trốn việc để làm điều này.

Geidai là một cái nôi đào tạo hoạ sĩ tranh mình hoạ. Tiêu biểu có thể kể đến bản thân Akishima Shino cùng với rất nhiều hoạ sĩ khác đều là những tinh hoa trong giới. Chưa kể cái tạp chí của câu lạc bộ Anime này còn được nhận sự giúp đỡ từ các cựu sinh viên vậy nên có thể nói chất lượng của nó được xem là đứng đầu. Tuy sự kiện này chỉ được tổ chức quy mô nhỏ trong lễ hội trường nhưng vẫn và điểm đến thu hút với những người sành sỏi trong lĩnh vực này.

“Em không thể nào có dịp sở hữu những sản phẩm từ Comiket mùa hè hay mùa đông chỉ qua việc đặt hàng đường bưu điện được, cơ hội duy nhất để có thể làm được điều này chính là sử dụng cái danh sinh viên của Geidai thôi!”

Tất nhiên đặc quyền này cũng có thể dùng trong vài việc khác.

.....Thế là cuối cùng cơ hội chơi với mấy cô gái vòng quanh lễ hội của tôi hoàn toàn đổ sông để bể vì cái ý thích bất chợt của lão senpai này.

“Xin lỗi nha, Hashiba. Để em bị kéo vào chuyện này rồi!”

“Thật ra thì không sao cả. Dù gì đi một mình trong lúc này cũng khó.”

Và sự bất ngờ vẫn còn chưa dừng lại ở đó, tên ninja biến thái Genkirou Hikawa cũng nhập bọn luôn. Thật ra thì ban đầu cái tên này định sẽ đi đến đó vào ngày thứ 3 cơ. Công nhận đúng là dân chơi cứng cựa của thể loại erogame có khác, cậu ta nắm bắt thông tin rất nhanh.

“Nghe gì chưa, Hikawa-kun!? Hasshi nghĩ là rất khó khăn khi đi một mình đó!”

“Ừ! Rõ ràng là chúng ta không phải là người duy nhất.”

Tôi lườm 2 người đó với một ánh mắt sắc lạnh. Nói theo một hướng nào đó thì họ đã thành không dụ tôi vào bẫy.

( Dù sao đây cũng là cơ hội tốt để xem tranh của các hoạ sĩ trong thời đại này mà....)

Trong 10 năm là một khoản thời gian không ngắn cũng không dài nhưng có thể nói chừng đó đủ để thay đổi nhiều thứ mà ở đây là quan điểm về nghệ thuật của các nghê sĩ. Có thể xem mọi thứ đã thay đổi thế nào trong từng đấy năm cũng là điều vô cùng thú vị.

Buổi triển lãm của câu lạc bộ Anime được tổ chức trong một phòng câu lạc bộ chứ không phải phòng học.

“Tại sao họ lại không dùng phòng học nhỉ?”

Đáp lại câu hỏi của tôi, Kiryuu-san chỉ vào một tấm biển trên cửa.

“Eh? Cấm những người dưới 18 tuổi sao...Ý anh là ở đây có ‘hàng nóng’ hả!?”

“Đúng vậy, thế em nghĩ lý do gì mà chúng ta phải lọ mọ đến đây giờ này chứ?”

Cái cảm xúc bùng nổ của Kiryuu-san lúc này cũng không có gì bất ngờ cả. Khi vào bên trong, chào đón bọn tôi là những chiếc bàn dài quen thuộc ở cả hai phía của phòng câu lạc bộ.

“Woooah, đây là hàng chính hãng của Ajisoft đúng không!? Chưa kể còn là hàng mới nhất của tháng 10 nữa....Chuyện này đúng là điên rồ quá đi mất! ”

Hikawa lên tiếng ngay lập tức.

“Xem ra cũng hiểu biết nhiều nhỉ…Ah, không lẽ là người quen của Kiryu-san sao?”

Từ bên trong, một người tóc dài, mảnh khảnh, có râu và cao, trông giống như một sinh viên lớp trên gọi chúng tôi.

Kiryu-san không trả lời gì mà chỉ nhìn vào cuốn sách để trên bàn.

“Yamashina, đây là hàng mẫu đúng không? Còn hàng trong kho chứ...?”

Nhân viên nam tên Yamashina chỉ đơn giản lắc đầu phủ nhận.

“Tiếc là bán hết rồi.”

“Thiệt hả trời!? Sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ! Tôi đã hứa là sẽ bán nó cho một thằng bạn cùng lớp mình với giá 200 yên đấy! Không thể nào chuyện này có thể xảy ra được!”

Kiryu-san ôm đầu bằng 2 tay tỏ vẻ thất vọng chán nản. Dù sao thì anh ta còn tình dùng thứ đó để kiếm chút tiền nữa. Đúng là chuyện này không ổn chút nào.

“Để mình nói chuyện lại với tác giả, hy vọng là vẫn còn hàng.”

Yamashina-san buông ra câu nói an ủi.

“Vậy, còn 2 cu cậu đây là ai thế?”

Anh ta quay ra nhìn 2 đứa tôi.

“Ah, em là Hashiba, sinh viên năm nhất khoa Điện ảnh.”

“Em cũng vậy, em tên Hikawa”

“Cứ gọi anh là Yamashina. Anh đây là người đứng đầu câu lạc bộ Anime này, 2 đứa đến đây là do sự đam mê với game đúng chứ?”

“Eehhh ahh....cũng gần gần thế, em cũng thích game lắm.....”

Yamashina đứng dậy và đưa cho tôi một cái đĩa CD.

“Đây là một sản phẩm do anh làm ra.Thật anh nghĩ nó không hợp với sở thích của mấy đứa đâu nhưng anh sẽ rất vui nếu mấy em nhận nó.”

Ở phía sau bìa đĩa, có rất nhiều hình được in.

“Thứ này... thú vị thật đó”

Trên đó có rất nhiều tranh background. Từ mùa xuân và mùa hè đến mùa thu và mùa đông rồi còn có cả cảnh thành thị, nông thôn và bầu trời.

Có rất nhiều hình minh họa theo nhiều chủ đề khác nhau, thật là ngoạn mục. “Yamashina là sinh viên mỹ thuật mà. Cậu ta bị ám ảnh bởi Studio Jibri và các tác phẩm của Isanagi, luôn xem đó là mục tiêu của cuộc đời. Cậu ta lúc nào cũng cứ lải nhải về mấy cái chuyện đó là thứ vô cùng quan trọng với mình trong một thời gian dài.”

Kiryu-san cười mỉm.

“Chuyện này đúng là có hơi khó nói. Thực ra khi anh đi gọi vốn cho những dự án của họ thì luôn nhận được câu hỏi ‘Cậu không có bất kỳ hình ảnh minh họa nào về các nhân vật nữ sao?’ kiểu kiểu như vậy. Anh đúng là hội trưởng của câu lạc bộ Anime này nhưng với người ngoài thì anh không được nổi tiếng cho lắm.”

Anh ấy gõ ngón tay vào hộp đĩa

“Anh đã hy vọng là một ngày nào đó thị trường sẽ có nhu cầu tiêu thụ.......Nhưng mà cái thể loại này không được mấy người thích nên anh cũng hơi lo.”

“...............”

Điều này là tôi nhớ đến chuyện đó.

Một trò chơi trên internet đã thành công vang dội vào năm 2016. Nghe đâu tất cả bối cảnh thế giới viễn tưởng tuyệt đẹp đó đều được tạo ra bởi một tay của vị giám đốc sáng tạo. Dù có hơi mơ hồi nhưng trong đầu tôi lại hiện lên cái tên Yamashina. Có thể chỉ là người với người trùn tên mà thôi nhưng mà chí ít thì cũng có hy vọng là 10 năm sau anh ta sẽ có đất dụng võ. Yamashina-san tương lại xem chứng cũng có nhiều việc phải làm lắm.

“Uh..uhmmm.”

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Tất nhiên tôi không thể nào mở miệng bô bô về chuyện này được, dù sao thì bọn tôi đến đây để mua đồ thôi mà. Vậy nên, cứ làm như những gì từng làm với Shinoaki....

“Thật không thể nói thành lời nhưng ..... em rất thích hình minh họa của Yamashina-san.”

Yamashina-san có vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, nhưng mà....

“Cảm ơn, anh rất vui vì em nói vậy”

Anh ấy đáp lại với một nụ cười.

Chúng tôi nói chuyện với nhau một hồi vô cùng lâu và thậm chí Kiryuu-san còn quên mất luôn mục đích ban đầu đến đây của mình.

“Đúng là bất cẩn thật đó......năm sau nhất định phải xếp hàng sớm ngay từ ngày đầu tiên cho chắc ăn mới được.”

Anh nói cứ như bản thân là một chuyên gia mua hàng vậy. Không lẽ ông anh này tính định học lại thêm một năm nữa trong khi bản thân đang ở năm cuối hả....?

“Nơi này là Geidai mà! Rất hiếm trường nào mà có nhiều khoa nghệ thuật ở nhiều lĩnh vực khác nhau có thể cùng học tập dưới cùng một mái trường đâu.”

Hikawa phấn khích tột độ.

“Đúng thế....mọi người ở đây đều cố gắng theo cách của riêng mình mà.”

Nhìn vào hộp đĩa trên tay, tôi lại nghĩ về những chuyện xảy ra trong tương lai. Không chỉ giới hạn trong nghê thuật vẽ background, 10 năm là đủ để có thể khiến cho vô số thứ thay đổi một cách chóng mặt. Dù cố chấp hay bảo thủ đến đâu đi chăng nữa thì làm trong ngành này cũng phải thay đổi để phù hợp với nhu cầu của thị trường. Cho dù có bao nhiêu phát biểu hay ho về tương lại đi nữa thì mấu chốt của nó vẫn luôn nằm ở sức mạnh niềm tin, ý chí và khả năng nắm bắt cơ hội của con người.

“Mình cũng phải cố hết sức....”

Tôi siết chặt hộp đĩa vào ngực, nâng niu cẩn thận cất vào trong cặp.

Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại mang nó đi nữa nhưng bản thân tôi cảm thấy rằng mình đã tìm được một thứ có chất lượng tốt.

“Hikawa-kun! Không biết bộ Eroge nào sẽ được ra mắt sắp tới nhỉ!?”

Ngay lập tức, một chủ đề có phần tế nhị đã được khơi mào.

“Em cũng chưa chắc lắm nhưng mà theo em nghĩ thì sẽ là một trò chơi với bố cảnh trường học.”

“Anh cũng nghĩ thể -. Nếu đến em mà còn không thể nắm bắt chắc chắn thông tin thì anh nghĩ không ai có thể làm được đâu.”

Kiryu-san hăng hái gật đầu đồng ý.

“Em biết đó.... Thể loại này anh rất thích. Nhưng thật sự nó không được bán chạy cho lắm.”

“Oh? Là gì vậy?”

“Sci-fi ấy. Kiểu như mấy em gái trong bộ đồ chiến đấu.”

“Gah! Cái đó đúng là khó bán thật! Hy vọng rằng một ngày nào đó anh có thể tj mình ra mắt một game định hướng với thể loại đó, thật sự anh cũng rất nghiêm túc xem xét về ý tưởng này!”

“Anh nói thật đó hả!? Em không hề biết đến nó luôn đấy~. Cho dù có là 10 năm sau thì không thể nào thành hiện thực đâu!”

“Dahaha, em nói chí phải!!”

2 người đó tự nhiên cười phá lên một cách chế giễu

8 năm sau, một gal game với những cô gái mặc trang phục chiến đấu với bay lượn trên bầu trời trở thành một cú hit cực lớn vào thời điểm đó, thậm chí còn được chuyển thế thành anime nữa......

“Để xem lúc đó phản ứng của 2 người thế nào.....yup”

Tương lai sẽ có nhiều điều thú vị lắm đây

7

Ngày thứ 3 của lễ hội trường.

Việc đầu tiên tôi làm hôm nay là đến văn phòng của câu lạc bộ để dọn dẹp và chuẩn bị mọi thứ.

“Chào buổi sáng.......eh-?”

Tôi cứ tưởng là sẽ không có bất kỳ ai đến đây vì tôi không nói bất cứ điều gì với họ cả…nhưng xem ra mọi chuyện không giống như bản thân tôi dự đoán.

“Hrrrrnrnrnnn~~~....”

“Haaaaaaaaaa......”

Một người ôm đầu và một người khoanh tay lại, hai học sinh lớp trên của câu lạc bộ Mỹ thuật vẫn giữ nguyên tư thế đó mà hét lên khiến tôi bất ngờ.

“Kakihara-san, Sugimoto-san......2 người ổn chứ?”

“Oh? Chẳng phải là Kyouya-kun đây sao? ”

Kakihara-san quay lại nở một nụ cười vui vẻ chào đón tôi. Tuy nhiên điều đó không thể che giấu được những vết thâm quần trên mắt-bằng chứng cho dấu hiệu của việc mất ngủ.

“Nah, không có gì phải lo đâu. Có chút trục trặc nhỏ với liveshow thôi ấy mà.”

Sugimoto cũng mỉm cười, nhưng sự mệt mỏi cũng hiện rõ trên khuôn mặt của anh ấy.

“Với lại, cô ấy vẫn ổn chứ?”

“Cũng đã ổn định và đang dần tiến bộ hơn.”

“Nghe anh nói vậy em cũng vui mừng phần nào! Dù sao để có thể phát triển thì cần phải tiếp xúc và cọ xát với nhiều người khác nha.”

Sugimoto-san gật đầu rồi mỉm cười hài lòng

“À phải rồi, em đến để lấy lại máy ép trái cây và chén dĩa, những thứ ở cửa hàng hiện tại không đủ”

“Ừ, nó ở đầu kia”

“Bọn này xin lỗi vì không thể giúp đỡ mọi người được, hãy cố gắng hết sức nhé”

Hai senpai trả lời với tâm trạng thấp thỏm không ổn định khiến bản thân tôi phần nào cảm thấy hơi lo.

“Được rồi, em đi đây......”

Tôi cúi chào và đi ra ngoài với những vật dụng cần thiết trong tay. Tôi đặt tai của mình vào cửa phòng câu lạc bộ và lắng nghe một cách thầm lặng.

Liệu.....nó có.....? Nếu chúng ta làm chuyện đó bây giờ...........sẽ ổn chứ?”

“Sẽ ổn thôi mà........Nhưng nếu không làm bây giờ............”

Dù không thể nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng tình hình rõ ràng là không tốt đối với 2 người đó.

“.......Mình không nên dịnh líu vào chuyện này nữa.”

Tôi cảm thấy chuyện này không ổn nếu cứ ở lại thế này nên quyết định trở về với công việc của mình.

“Hiyaah--! Chuẩn bị đi chết đi, Sasuke!!”

“Thì ra ngươi chọn cái chết, Eisai!”

Buổi sáng của ngày thứ 3. Trên sân khấu chính ở quảng trường trung tâm, câu lạc bộ Nghiên cứu Ninjutsu đang tổ chức một vở kịch. Tôi đã nói với Hikawa là mình sẽ đến xem nhưng tiếc là không có cơ hội để làm chuyện đó-

“Thật không thể tin được ~, họ dùng hết sức để ra đòn chém cứ như đang muốn lấy mạng nhau đến nơi vậy.”

--Thế là tôi tranh thủ cùng Shinoaki đến xem trong giờ giải lao.

“Cái này đúng là đáng ngạc nhiên thật đấy”

Không ai có thể nghỉ rằng người tạo những thứ này là các sinh viên còn ở trên ghế nhà trường. Các hiệu ứng âm thanh từ PA System mang lại cho mọi người những cảm giác rất thực. Giờ tôi đã hiểu tại sao Hikawa mạnh miệng nói rằng nhóm nghiên cứu của cậu không thua gì một câu lạc bộ thể thao rồi. Vở kịch lên đến cao trào khi Sasuke-một ninja đang cố gắng hoành thành nhiệm vụ tiêu diệt Eisai-một tay kiếm thủ thượng thừa, nhưng chính bản thân anh ta cũng đang lượng lự trong quyết định của bản thân.

“Sasuke! Dù ta khả năng của ta không thể bằng ngươi nhưng ta thế đây chính là nơi ngươi an nghỉ!”

Ngay lúc đó, Eisai nắm chặt thanh kiếm vung ngay vào yết hầu của đối thủ.

“Ackh.....Eisai. Tên khốn nạn, nhất định ngươi sẽ bị…trời phạt… “

Sau đó, Sasuke trở về với cát bụi trong khi một cái cây lớn dõi theo anh ta......

“Đúng là một câu chuyện buồn~”

“Ừ, nhưng mà cũng đáng xem đó chứ”

Dù kịch bản cũng không có gì khó đoán nhưng nếu nhìn theo hướng khách quan thì nó khác là tinh tế và các trận đấu kiếm là điểm cuốn hút mọi người xúm lại xem. Một giai điệu buồn vang lên khi vở kịch sắp kết thúc.....

Ngay sau đó, cái cây lớn đứng ở phía sau đột nhiên chuyển động.

“Kyouya-kun, đó chẳng phải là Hikawa-kun sao?”

Nghe cô ấy nói, tôi nhìn lại và thấy Hikawa đang chạy đến gần chổ Sasuke đang nằm chết.

“H...huh?”

Tôi đang cố động não xem tên đó đó đang muốn làm trò gì.

“Sasuke! Tinh thần chiến đấu của anh đâu rồi!? Mau đứng lên đi!”

Sao cậu ta lại hét vào mặt của Sasuke vậy?

“Hikawa, cái tên ngốc này! Cậu bị chạm mạch hả!?”

“Tôi hả!? Ông nghĩ mình đang làm cái gì vậy, Eisai!?”

Thật tình tôi không hiểu cậu ta đang nghĩ cái gì mà bỏ qua vai diễn của mình rồi đi cổ vũ cho kẻ bại trận thế kia.

“Cút về chổ ngay, Hikawa!”

“Chính vì vậy mà bọn này mới không giao vai diễn có lời thoại cho cậu đó!”

Có mấy người từ cánh gà lập tức chạy ra kéo Hikawa vào bên trong.

“Hey! Mấy người làm gì vậy hả!? Bỏ tôi ra!”

Dân tình xung quanh bàn tán xem chuyện gì đang xảy ra.

“Hikawa.....Hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ nhận được một vai diễn đàng hoàng.”

Cứ làm mấy trò này trên sân khấu thì có khi không ai dám cho cậu ta lên diễn chứ không chỉ dừng lại ở cái cây to bất động đâu.

8

Trở về cửa hàng, chúng tôi vẫn thấy Nanako ngồi canh quán.

“Hai người về rồi sao, mấy thứ ninja đó vui chứ?”

“Thú vị lắm luôn~ Rất chân thực và tuyệt vời~”

Shinoaki vui vẻ thảo luận cùng Nanako về những gì mà cô nàng xem được trong buổi biểu diễn.

“Hmm? Cậu đâu cần phải mặc nó lúc này chứ?”

Nanako nhìn vào bộ đồ hầu gái mà bản thân đang mặc.

“Ừ thì tại vì mặc vào cởi ra cái này nó cũng bất tiện quá nên mình quyết định mặc nguyên như vậy luôn cũng được”

Ban đầu Nanako có vẻ vô cùng xấu hổ nhưng dần dần cô nàng ấy cũng dần làm quen thậm chí là thích bộ đồ đó là đằng khác. Tất cả những ồn ào trong hai ngày qua đều không tồn tại, cứ như mọi thứ trôi qua nhanh chóng đến mức bọn tôi còn không kịp nhận ra nữa.

“Hôm nay là ngày cuối cùng của lễ hội rồi. Sao chúng ta không đóng của sớm rồi đi chơi cho khuấy khoả nào.”

Kiryu-san đã gọi ý điều này khi bọn tôi chuẩn bị mở cửa trước đó.

“Đây là điều tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra sau khi đã nảy sinh vô số ý tưởng kỳ cục ha”

---Hiyama-san và mọi người khác đều gật đầu đồng tình.

Thế nên chúng tôi quyết định cắt ngắn thời gian phục vụ và nhanh chóng lật tấm bản sang chữ “Closed”.

Tuy nhiên, cả ba chúng tôi không quen đi quanh trường nhiều nên cuối cùng cả bọn chỉ biết nói chuyện với nhau. Tôi cảm thấy mệt nên cảm thấy bầu không khí trông vắng này vô cùng thoải mái.

“Chuyện quái gì đây? Sao chỉ có mấy người ở đây vậy.”

Tsurayuki không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.

“Hầu gái! Đúng là hầu gái thật này! Cậu đang làm gì ở đây vậy, Nanako? Coi bộ cũng bạo phết đấy”

“Thì sao!? Đây là Maid café nên mình mới ăn mặc như này thôi!”

Nanako vừa xấu hổ vừa tức giận. Tsurayuki chỉ cười rồi buông ra mấy lời chế giễu "Thật là một cô hầu gái đáng sợ ~" rồi đi thẳng vào cửa hàng.

“Thế cậu đã xem bộ phim đó chưa?”

“Ừ, đúng là một bộ phim siêu phẩm. Thật sự nó vượt xa ngưỡng tiêu chuẩn của các bộ phim được làm bởi sinh viên đại học!”

Bộ phim “Bữa tiệc của quỷ” ban đầu vốn là tác phẩm được dùng để tốt nghiệp ở ngôi trường Geidai này. Đây là một bộ phim huyền thoại đã nhận được vô số lời khen, thậm chí đã giành được giải thưởng tại Liên hoan phim Osaka.

“Ra vậy, mình cũng muốn sẽ có ngày chúng ta làm được một bộ phim như vậy”

Cùng với những lời của tôi, Nanako cũng cười lớn và xen vào-

“Mình cũng vậy.....Đúng là một giấc mơ tuyệt vời”

Nhưng cậu ta cũng không chịu xuống nước

“Nếu không thấy phiền thì hôm nay mình sẽ giết thời gian với cậu nha.”

Tsurayki kéo đại một cái ghế ở đâu đó rồi thản nhiên ngồi xuống

“Hah!? Cái gì đây? Giờ thì chổ này là do mình quản lý và mình muốn cậu rời đi ngay lập tức”

“Câm đê! Cậu đâu phải sếp của mình”

Tsurayuki không hề có ý định rời đi, lấy một cuốn sách ra đọc với vẻ khiêu khích.

“Nanako, cho ly phê đá đi”

“Cậu nói cái gì vậy!?”

“Thì cậu là hầu gái mà, đúng chứ? Đây chẳng phải là công việc của cậu sao.”

“Mấy lời cậu nói ra chẳng có từ nào nghe lọt tai cả? Không bao giờ mình làm chuyện này đâu.”

Và như mọi khi, cả hai lại tiếp tục đấu khẩu lẫn nhau

“Cậu có muốn cùng mình đi dạo xung quanh không?”

Tôi đồng tình với ý kiến của Shinoaki

“Được rồi, đi thôi.”

Vì vậy, chúng tôi đứng dậy rời khỏi cửa hàng và quay trở lại quảng trường.

9

Chúng tôi cùng nhau đến xem triển lãm của khoa Nhiếp ảnh, ăn chuối socola tại quầy hàng của câu lạc bộ bóng rổ, sau đó là tham quan mô hình khổng lồ của khoa Thiết kế đồ hoạ môi trường.

Trong khí hai đứa cùng nhau chơi xong trò ném bánh ở quầy hàng của câu lạc bộ Phim ảnh thì mặt trời đã bắt đầu lặn và chuyển sang chạng vạng. Sau khi thảo luận nên đi đâu tiếp theo, cả hai quyết địn đến một căn phòng trống. Tôi cùng với Shinoaki ngồi cạnh nhau trên chiếu tatami trong căn phòng đó.

“Đúng là một khoảng thời gian thú vị đó”

Shinoaki xem ra đang có tâm trạng vô cùng tốt sau khi thưởng thức một vòng lễ hội trường.

“Tất cả mọi người đều có những ý tưởng phá cách vô cùng thú vị ha”

Nghĩ lại thì Shinoaki có vẻ thích thú với các buổi triển lãm hơn là các gian hàng ăn uống.

“Cậu thích đến những nơi giúp mình có thể học tập về hội hoạ sao?”

“Thật ra thì lúc này mình muốn về nhà và bắt đầu bắt tay vào vẽ tranh ngay”

“Lúc nào cũng muốn vẽ nhỉ? Ngưỡng mộ cậu thật đó.”

Động lực của Shinoaki chính là sự đam mê trong công việc đến mức phải gọi là tham lam nhưng theo một phượng diện nào đó cũng là một khía cánh để cô ấy rèn luyện và thể hiện mình .

“Đôi lúc mình cảm thấy bản thân là một người vô cùng ích kỷ, một khi mình đã muốn làm gì thì bản thân phải cố mà làm cho bằng được”

Cô nàng chỉ nở một nụ cười hồn nhiên nhưng tôi biết đàng sau những lời nói đó là sự nghiêm túc khó ai bì được.

“Kyouya-kun, mình muốn tạo cho cậu bất ngờ một lần nữa~”

“Ừ, mình rất mong chờ điều đó.”

“Không biết mình nên vẽ gì tiếp theo đây nhỉ”

Shinoaki nhìn chằm chằm về hướng mặt trời lặn qua khung cửa sổ. Ánh nắng chạng vạng khiến cho khuôn mặt dễ thương của cô ấy lại càng dễ thương bội phần.

(Tại sai mình cứ nhìn chằm chằm vậy chứ!?”)

Tôi vội nhìn đi chỗ khác.

Vào mùa này thì càng tôi thì nhiệt độ càng giảm. Căn phòng bị chuyển sang màu đỏ bởi ánh nắng chiều tà bắt đầu trở nên lạnh hơn. Đó là khoảng thời gian mà ai đó sẽ bật máy sưởi hoặc sử dụng kotatsu để làm ấm bản thân. Và khi tôi chuẩn bị đứng dậy để bật cái gì đó lên ---

“Huh....?”

Đột nhiên mắt tôi mờ đi, run rẩy và mất tập trung. Sau đó, tầm nhìn của tôi thu hẹp dần rồi ý thức trở nên mờ nhạt.

“Kyouya-kun.....Kyouya-kun?”

Tôi nghe thấy tiến Shinoaki văng vẳng bên tai mình. Tôi muốn nói gì đó nhưng tâm trí lúc này vẫn chưa đủ tỉnh táo.

“Ha.......”

Cũng mất một thời gian sau thì tâm trí mơ hồ của tôi mau chóng trở lại bình thường.

“Cậu ổn chứ, Kyouya-kun?”

Shinoaki lo lắng nhìn về phía tôi. Bộ lúc này tôi nhìn tệ lắm sao?

“Cậu đã chăm chỉ làm việc sướt thời gian qua nên chắc cũng mệt mỏi lắm ha?.”

“Cậu nói cũng đúng. Nhưng mà hôm nay là ngày cuối nên mình cũng cảm thấy nhẹ người.”

Tôi định cười nhưng trong phút chốc tôi cảm thấy bầu không khí lúc này hơi kỳ cục.

“Tại sao cậu lại áp sát mình vậy, Shinoaki?”

Trước mặt tôi là khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Shinoaki. Đầu tôi cảm thấy nhẹ nhàng cùng với một mùi dễ chịu. Phần sau của đầu đến cổ của tôi dường như tiếp xúc trực tiếp với đùi của Shinoaki.

Hay nói cách khác..............

(Eh.....Eh.....EEEEH”)

Đó là một phép màu bất ngờ đến mức tôi không thể nào la lên thành tiến.

Cảm giác gối đùi trong truyền thuyết đây sao. Trong khi tôi định ngồi lại dậy thì ngay lập tức bị cô nàng giữ đầu lại.

“Shinoaki, uhmm”

“Cứ nằm yên đi”

Vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị mắng rồi.

“Mắt cậu thâm hết rồi kìa. Nghe mình, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, được chứ?”

“O-ok....”

Tôi gật đầu và làm theo. Shinoaki nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi rồi vuốt ve nhẹ nhàng. Cảm giác ấm áp từ bàn tay cô ấy như truyền từ não bộ đến khắp cơ thể tôi.

“Cảm ơn cậu vì những gì đã làm suốt thời gian qua. Được Kyouya-kun bao bọc thế này mình vui lắm.”

Tôi định đáp lại nhưng đã bị những ngón tay mảnh mai của cô nàng ngăn lại.

“Đừng nói gì hết, cậu chỉ cần nghe thôi. Không thì mình xấu hổ lắm.”

Shinoaki cười trừ—

“Cậu lúc cũng cư xử như người lớn vậy, Kyouya-kun. Giống như một người anh lớn luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ đứa em của mình bằng mọi giá vậy.”

Hình như trước đây cô ấy cũng nói một lần rồi

“Mình không biết phải làm sao mới có thể trả ơn đủ cho những gì cậu đã làm nữa nhưng cậu hãy yên tâm là mình luôn khác sâu điều đó ở trong lòng”

Nói đến đoạn đó, Shinoaki vòng tay qua đầu tôi.

“Chính vì vậy nếu cậu cảm thấy mệt mỏi thì mình cũng không ngại làm điều này đâu......được chứ?”

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ dần, tôi cũng không nghe rõ nữa. Không biết tại sao tôi lại sắp khóc đến nơi.

Dần dần tôi không thể cảm nhận được hơi ấm từ Shinoaki được nữa, cái cảm giác chán nạn và thất bại lại với tôi, chính vì thế tôi cố gắng hết sức để giữ lấy hơi ấm đó.

Đã 5 phút, không đúng, là 30 phút đã trôi qua mới phải. Tôi vẫn nằm trên đùi Shinoaki còn cô ấy cứ xoa đầu tôi.

“Thấy không~ Mình biết là cậu rất mệt mà. Có vẻ cậu đã có một giấc mơ đẹp, Kyouya-kun”

“Eh? Mình ngủ quên sao?”

Shinoaki gật đầu

“Yup, mình rất vui vì cậu cũng có thể cảm thấy thoải mái.”

Tôi nhìn thằng vào đôi mắt Shinoaki

Cực kỳ nhẹ nhàng và ấm áp. Lúc này khao khát bên trong tôi bắt đầu trỗi dậy.

“Shinoaki.....”

Tôi bắt đầu vòng tay qua lưng Shinoaki. Sau đó là nâng người lên và áp sát vào khuôn mặt cô ấy.

“.........”

Shinoaki xem chừng cũng không có ý chống trả.

“...........”

Tôi nuốt ngược nước bọt của mình. Tôi đang tiếp cận đối phương với một tốc độ chậm chạp đến mức khó chịu. Thậm chí cô ấy cũng không hề nhúc nhích. Càng lúc càng gần lại. Khoảng cách của cả hai lúc này có thể cảm nhận được đến hơi thở của đối phương bằng làn da của mình.

Lúc này tôi cũng để ý là Shinoaki cũng chầm chậm nhắm mắt lại. Tôi cố gắng thu vòng tay lại để chắc chắn giữ được cô ấy. Rõ ràng là tôi đang run. Tôi cố gắng lấy một hơi dài để giữ bình tĩnh không bị lớ ngớ trong phút trọng đại được.

*piriririri* *pririiririri*

Điện thoại của tôi bỗng nhiên đổ chuông.

“...........Xin lỗi”

Shinoaki bật cười.

“Không sao, mình ổn mà”

Tôi bấm nút trả lời

“Alo.....Ah, có chuyện gì vậy, Nanako?”

Trong phút chốc, tôi đứng phắt dậy và bắt đầu nghiêm túc nói chuyện điện thoại.

“Eh, có chuyện đó sao?”

Giọng của Nanako qua điện thoại lộ rõ sự lo lắng. Chỉ cần chừng đó là tôi biết được đã có chuyện không hay xảy ra.

tên của một loại xúc xích Đây là 1 chi của phái Thiếu Lâm được truyền sang Nhật , Shorinji=Thiếu lâm, Kempo=quyền pháp. Đây là 1 trong 9 môn võ lớn của Nhật bản Nếu nói dân dã thì thì đây là kỹ thuật vừa trượt băng vừa nghiêng người thật sâu về phía sau, được phát minh ra bởi vận động viên trượt băng nghê thuật người Đức Ina Bauer. Không phải tự nhiên mà động tác này được đưa vào cho vui đâu, huyền thoại của trượt băng nghê thuật Nhật là Arakawa Shizuka đã sử dụng kỹ thuật này với độ khó cực cao tại Thế vận hội mùa đông 2006 mang về huy chương vàng cho tổ quốc và đây cũng là lần cuối cô thi đấu vì tháng 5 cùng năm thì người này đã giải nghệ. Vậy nên ở Nhật kỹ thuật này còn được gọi là "Arakawa way" hoặc "Arakawa type" Nintendo DS Để cho dễ hiểu thì nói chung cái này này giống với mô hình tay vịn vậy đó Từ này dùng để chỉ mấy thằng đầu gấu trẻ trâu của Nhật, từ này được lấy từ yanki zuwari nghĩa là ngồi xổm, ai xem phim thì sẽ thấy mấy thằng đầu gấu Nhật hay có kiểu ngồi xổm hút thuốc lá ấy. Còn mấy đứa trong Tokyo Revenger không gọi là Yankee mà phải gọi là Bosozoku Đoạn này hoàn toàn là sự thật, "Kichiku dai enkai" (1997) hay còn có tên Việt "Bữa tiệc của bầy thú" là tác phẩm tốt nghiệp của một cựu học sinh trường đại học nghệ thuật Oosaka là Kumakiri Kazuyoshi-người sau này đã trở thành một đạo diễn tương đối danh tiếng. Tôi xin nói trước là bộ phim này cực kỳ dark, ai yếu tim hay tâm lý không vững thì đừng nên xem Ý nói Alicesoft, một studio cũng khá tiếng tăm với Tsuma Series, Beat Series, Toushin Toshi Series...Ai dưới 18 tuổi cấm tìm kiếm mấy cái này Ý nói Ghibli Tác phẩm được nhắc đến ở đây là Ao no Kanata no Four Rhythm mà thật ra năm 2014 chỉ là bản mới ra có 3 tập đầu thôi, 2016 thì visual novel này mới hoàn thành toàn bộ PA system là tên viết tắt tiếng Anh của từ Public Address system, có thể gọi là hệ thông khuếch đại và phân phối âm thanh. Tôi không phải chuyên ngành nên sẽ không nói nhiều về nguyên lý các thứ nhưng mọi người chỉ cần hiểu nó nguyên lý giống như thiết bị vào ra và được điểu chỉnh bằng bộ xử lý trung tâm, vậy thôi. Nói chung đây là hệ thống mà các bệnh viện, nhà ga, siêu thị hay dùng và tất nhiên là còn trong mấy cái hoạc động nghệ thuật nữa Ở đây có thể ý nói đến Takahata Isao, một trong những người đồng sáng lập Ghibli và cũng là người đứng sau thành công của Mộ Đom đóm