Vào buổi chiều hôm sau, Mebuki đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi biết tin này, tôi quyết định sẽ bù lại nội dung buổi học hôm qua bị hủy bằng một buổi học trực tuyến đặc biệt. Vì vậy, buổi học hôm nay sẽ khác với bình thường. Tôi sẽ để Mebuki làm một bài thi thử do tôi tự soạn, dưới sự giám sát của tôi qua mạng.
Đúng vậy, đây là một kỳ thi mô phỏng chỉ dành riêng cho hai chúng tôi.
Vì bài thi bao gồm năm môn học nên thời gian thi rất dài. Bài thi bắt đầu từ trước khi trời tối, giữa chừng chúng tôi nghỉ để ăn tối, rồi sau đó tiếp tục thi đến tận buổi tối.
Trong suốt thời gian đó, tôi quan sát Mebuki cắm cúi làm bài trên giấy qua màn hình máy tính bảng.
Cô ấy không vội vàng, cẩn thận đọc đề, suy nghĩ cách giải, rồi điền đáp án vào.
"Thời gian đã hết!"
Khi kết thúc môn thi cuối cùng, Mebuki buông cây bút chì xuống.
"Em làm tốt lắm, cảm thấy thế nào?"
"Em nghĩ mình cơ bản nắm được nhịp độ của đề thi, dù có một số câu chưa làm xong..."
"Bây giờ tôi sẽ bắt đầu chấm điểm, em hãy dùng máy ảnh trên máy tính bảng để chụp lại đáp án và gửi cho tôi nhé."
Tôi bảo Mebuki dùng chức năng máy ảnh trên máy tính bảng để chụp lại các đáp án và gửi cho tôi.
"Từ chiều đến giờ thi chắc em mệt rồi nhỉ? Trong lúc tôi chấm điểm, em nghỉ ngơi một chút đi."
"Lâu rồi em mới thi lại nên có hơi căng thẳng. Em sẽ đi tắm, xả mồ hôi một chút."
Chúng tôi hẹn nhau lát nữa sẽ lên mạng lại, rồi tạm thời tắt màn hình máy tính bảng.
Khi ở một mình, tôi đặt máy tính bảng xuống bàn, phóng to đáp án của Mebuki trên màn hình. Tôi vừa xem từng đáp án, vừa chấm điểm bằng bút của máy tính bảng.
Mỗi câu mà Mebuki làm đều được cô ấy đọc kỹ và hiểu rõ trước khi bắt đầu giải, đây là kết quả học tập lý tưởng. Tuy nhiên, cô ấy không đạt điểm tuyệt đối. Có một số câu hỏi bẫy khó mà cô ấy làm sai, một số lỗi đơn giản, và còn một số câu chưa hoàn thành do thiếu thời gian.
Nhưng đây đều là những lỗi mà ai cũng có thể vô tình mắc phải. Trong các đáp án của cô ấy, không có chỗ nào cho thấy sự thiếu hụt trong học tập.
Khoảng ba mươi phút sau, tôi và Mebuki kết nối lại. Cô ấy xuất hiện trên màn hình với gương mặt tươi tắn sau khi vừa tắm xong.
"Mebuki-san, em đã nghỉ ngơi đủ chưa?"
"Vì sáng nay em chỉ tắm qua loa nên vừa rồi em tắm bồn, cảm giác thật thoải mái. Ngâm mình trong bồn tắm, em suýt thì ngủ quên mất."
"May mà em không ngủ quên trong bồn tắm, nếu không lại cảm lạnh rồi."
"Thật là nguy hiểm nhỉ. Hay lần sau em mang điện thoại chống nước vào, sắp ngủ thì để thầy gọi em dậy nhé..."
Mebuki nghiêm túc suy nghĩ.
"Dù sao thì, kết quả chấm điểm đã có rồi."
"Điểm của em thế nào...!?"
Mebuki lập tức trở nên căng thẳng.
"Toán, tám mươi bảy điểm. Tiếng Anh, tám mươi lăm điểm..."
Tôi lần lượt đọc từng điểm số. Mỗi lần đọc, sự ngạc nhiên trên gương mặt của Mebuki lại tăng thêm một chút.
Mỗi môn đều trên tám mươi điểm. Dù không phải là kỳ thi chính thức, nhưng đây là điểm số cao nhất mà Mehuki đạt được kể từ khi tôi làm gia sư cho cô ấy.
"…Vậy đó. Em thấy thế nào, Mebuki-san?"
"Vậy... vậy có nghĩa là... đây là điểm tốt... đúng không...?"
"Đúng vậy, vượt qua mong đợi rồi. Dù có vài câu làm sai, nhưng chỉ là những lỗi đơn giản thôi. Nếu bình tĩnh thì chắc chắn em đã làm đúng hết. Vấn đề bây giờ là khắc phục những lỗi nhỏ và tránh các câu hỏi bẫy."
"Thầy ơi, có phải thầy ra đề toàn là những phần em giỏi không?"
"Không phải. Tôi tham khảo từ các đề thi tuyển sinh năm ngoái và các đề thi thử bán trên thị trường để ra đề."
"Vậy có nghĩa là trong kỳ thi thử sắp tới, em cũng có thể đạt được điểm số tương tự..."
"Em hoàn toàn có thể đạt điểm tương tự. Như vậy, em sẽ đủ điểm đậu vào trường Tokinozaki. Nếu em cải thiện điểm trong kỳ thi cuối kỳ thì mọi thứ sẽ an toàn."
"Tốt quá rồi~"
"Điều tôi ấn tượng nhất khi chấm bài là Mebuki-san đã đọc kỹ đề bài. Tôi nghĩ đây là một tiến bộ lớn. Việc hiểu rõ đề bài là rất quan trọng, em đã nhận thức được điều đó thật sự rất tốt."
"Vì... mỗi khi nghĩ rằng đề này do thầy ra, em lại cảm thấy thích thú."
"Chỉ vì lý do đó thôi sao? Dù tôi đã rất nghiêm túc khi ra đề..."
"Những đề thi bình thường đều rất nhàm chán, nhưng khi biết rằng thầy là người ra đề, em lại thấy có một sự thú vị khác."
Như cô ấy nói, đề thi có thể khô khan và tẻ nhạt.
Nếu có thể khiến cô ấy thấy vui khi làm bài, thì công sức tôi bỏ ra để soạn đề thi này cũng không uổng phí.
"Kỳ thi hôm nay chỉ là bài thi thử của bài thi thử. Sắp tới, em chỉ cần lặp lại một lần nữa trong kỳ thi chính thức thôi."
"Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức!"
"Em đã làm bài thi rất lâu, vất vả rồi. Hãy nghỉ ngơi và ngủ ngon nhé."
"Hôm nay cũng cảm ơn thầy đã hướng dẫn."
Như thường lệ, chúng tôi chào tạm biệt nhau và chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.
Tuy nhiên, tôi lại chần chừ không bấm nút ngắt kết nối.
Có vẻ như Mebuki cũng vậy, cô ấy vẫn hiện trên màn hình.
Nếu... nếu Mebuki không đạt kết quả tốt trong kỳ thi thử... có lẽ đây sẽ là buổi học cuối cùng tôi dạy cho cô ấy.
"Thầy ơi, về cuộc thi đêm qua, em là người ngủ trước, nên thầy thua rồi đúng không?"
Mebuki bất ngờ nói.
"Em vẫn nhớ à?"
"Đương nhiên là nhớ rồi. Nào thầy, hãy nói điều mà em muốn nghe đi."
"Tôi thực sự hết cách với em rồi. Em muốn tôi nói gì đây?"
"'Mebuki Hinata là học sinh giỏi mà thầy đã dạy'... chỉ cần câu này thôi... làm ơn."
Giọng của Mebuki có chút buồn bã, như thể cô ấy đang nói lời tạm biệt mãi mãi.
"...Yêu cầu của em, tôi không thể đồng ý được. Tôi không thể nói dối."
"Vậy là em không phải học sinh giỏi đúng không—"
"Mebuki Hinata là học sinh giỏi mà thầy đã dạy. Và sau này cũng sẽ luôn là như vậy."
Mebuki ngạc nhiên nhìn tôi.
"Dùng quá khứ để nói một cách giả dối, ngay cả trong trò chơi trừng phạt, tôi cũng không thể nói ra."
"…Vâng! Em sẽ đợi thầy trong phòng mình, thầy ơi!"
Chúng tôi đều mỉm cười chào tạm biệt và kết thúc cuộc trò chuyện trực tuyến.
—Vào tối thứ bảy, Mebuki Hinata nằm trên giường trong phòng mình, đắm chìm trong suy nghĩ.
Hôm nay cô đã tham gia kỳ thi thử tại "trường luyện thi hàng đầu". Ban đầu cô có chút căng thẳng, nhưng càng làm bài, cô càng cảm thấy mình đã tìm lại được phong độ.
Giờ chỉ còn chờ kết quả, và điểm số sẽ có vào tuần sau.
Cô vừa liên lạc với Eito và quyết định sẽ học gia sư vào ngày công bố kết quả. Dù kết quả ra sao, cô cũng cần thảo luận với mẹ về những kế hoạch sắp tới.
"Mình có thể đỗ không nhỉ..."
Hinata không khỏi cảm thấy bất an. Dù cô tự tin với câu trả lời của mình, nhưng trước khi có kết quả, không ai biết chắc được điều gì sẽ xảy ra.
Liệu cô có thể tiếp tục học với gia sư Eito không?
"Thầy ơi... tuần sau, tuần sau nữa, và cả sau này nữa, xin thầy hãy tiếp tục dạy em..."
Trong căn phòng chỉ có một mình, Hinata khẽ thì thầm như lời cầu nguyện.
Cô luôn mong muốn có cậu bên cạnh. Cậu có thể bao dung sự yếu đuối của Hinata.
Tại sao vậy? Vì cậu ấy xuất sắc? Vì cậu ấy là một gia sư tài năng?
Hình như không phải vậy. Những giáo viên ở trường luyện thi mà cô thấy trong phòng thi hôm nay chắc chắn giỏi hơn cậu ấy trong việc dạy học sinh học. So với họ, Eito chỉ là một gia sư mới vào nghề, trên con đường đời cũng chỉ đi trước cô một vài bước mà thôi.
Nhưng chính vì vậy, cậu có thể đi trước cô một chút, đưa tay ra giúp đỡ cô. Cậu có thể kéo cô lên từ nơi gần gũi, chứ không phải từ nơi xa vời vợi.
Nếu bây giờ cậu không còn ở đây, Hinata cảm thấy mình sẽ lại lạc lối trong khu rừng bất an.
"Thầy ơi... em sẽ không buông tay thầy đâu..."
Hinata nhắm mắt lại, khẽ gọi Eito từ căn phòng xa xôi.
"Vì vậy, thầy cũng đừng buông tay em..."