Boku wo Futta Oshiego ga, 1-shuukan Goto ni Deretekuru Love Comedy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 157

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 172

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 51

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 85

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 198

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 154

Tập 02 - Tháng 1-4.1 : Mục tiêu, Idol?!

Chỉ còn chưa đến một tháng nữa là đến kỳ thi nhập học của Mebuki. 

Thời gian lên lớp rất quý báu, chỉ có thể tận dụng thời gian giới hạn để làm càng nhiều bài tập luyện càng tốt. 

Ngay cả những bài tập đã nắm vững cũng không thể lơ là, cần phải luyện tập đi luyện tập lại để chắc chắn nắm vững.

Bây giờ là giai đoạn quan trọng, mỗi ngày đều không thể lơ là. 

...Lẽ ra là như vậy mới đúng. 

"Haizz..." 

Khi đang dạy học, Mebuki khẽ thở dài. 

"...Mebuki-san, em ổn chứ?" 

Dường như vô thức thở dài, cô ấy vội vã nặn ra một nụ cười tỏ ra tinh thần. 

"Xin, xin lỗi. Em có hơi lơ là một chút."

"Sự tập trung cũng có giới hạn. Trong quá trình học, cần nghỉ ngơi đúng lúc." 

"Thầy nói đúng... Gần đây ngay cả ngày nghỉ em cũng suốt ngày học." 

"Em có thay đổi tâm trạng không?" 

"Sau khi học xong, em sẽ làm vài động tác giãn cơ, hoặc nghe nhạc để thư giãn đầu óc, nhưng chỉ có vậy thôi... Dù muốn thay đổi tâm trạng, nhưng lại nghĩ rằng thời gian này nên dùng để học, kết quả là em lại quay về bàn học." 

"Vậy sao..." 

Học liên tục không ngừng nghỉ, thoạt nhìn có vẻ yên tâm, nhưng cái gì quá cũng không tốt. Mệt mỏi quá độ lại làm giảm hiệu quả. 

Mặt khác, chỉ còn khoảng một tháng nữa là đến kỳ thi, tôi cũng hiểu được cảm giác lo lắng rằng có thời gian nghỉ ngơi thì nên tranh thủ học. 

"Không sao đâu thầy ạ! Em sẽ tập trung hết sức!" 

Mebuki ngồi trong kotatsu, thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc nhìn tôi. 

"Được, hãy cố gắng thêm chút nữa nào!" 

Chúng tôi tiếp tục tập trung vào việc học, buổi học hôm nay cũng kết thúc suôn sẻ. 

Sau khi kết thúc buổi học, tôi dọn dẹp dụng cụ học tập và để ý thấy Mebuki đang nghịch điện thoại. 

Tôi liếc qua màn hình, phát hiện cô ấy dường như đang dùng một ứng dụng nghe nhạc. 

"Em vừa nói sẽ nghe nhạc để tỉnh táo, em thường nghe nhạc gì vậy?" 

"Chủ yếu là những bài hát mới ra gần đây, em chọn những bài có thể làm tâm trạng vui vẻ. Thầy muốn nghe thử không?" 

"Tôi không hay theo dõi nhạc thịnh hành, nhưng cũng khá tò mò." 

Mebuki bật nhạc. 

Đó là một bài hát nổi tiếng của một nhóm nhạc nữ thần tượng. 

Ở Nhật Bản hiện tại, nhóm nhạc này không ai không biết, từ trẻ em đến người lớn đều yêu thích. Ngay cả người như tôi, không hiểu biết nhiều về làng giải trí, cũng đã nhiều lần nghe bài hát này trên truyền hình. 

Mebuki vừa nghe bài hát vui tươi sáng sủa, vừa lắc lư theo nhịp. 

"Em thường nghe những bài hát như thế này để nạp lại năng lượng, tạm thời để đầu óc thư giãn." 

"Quả thật không mất nhiều thời gian, lại có thể thay đổi tâm trạng." 

Tôi vừa nghe nhạc cùng cô ấy, vừa tưởng tượng đến hình ảnh Mebuki đứng ở vị trí trung tâm của nhóm nhạc thần tượng. 

Mặc trang phục dễ thương rực rỡ, nhảy múa theo nhịp điệu vui tươi, cầm micro hát những bài tình ca trong sáng... 

Tôi chìm đắm vào đó quá nhiều, chỉ mới tưởng tượng thôi mà cũng có thể cảm nhận được sự chân thực mạnh mẽ. 

Lúc đó, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó. 

"Chủ nhật này, có muốn cùng tôi đi hát karaoke không?" 

"Nghe có vẻ thú vị, nhưng kỳ thi cũng sắp đến rồi..." 

"Chúng ta không chỉ đi chơi đâu. Sẽ học tập và thư giãn cùng lúc." 

"Học ở phòng karaoke sao?" 

"Phòng karaoke có cách âm tốt, không ngờ lại dễ tập trung. Chỉ cần trả tiền là không hát cũng được, nghe nói cũng có người đến đó chỉ để trò chuyện với bạn bè." 

"Vậy có được không? Ngày không có lớp học mà còn phiền thầy phải dạy kèm em..." 

"Chỉ đặc biệt một ngày thôi mà. Tôi cũng có bài vở trên trường, cũng muốn thư giãn chút." 

Nghe vậy, Mebuki nở một nụ cười vui vẻ. 

"Vậy thì, em cũng sẽ cùng thầy thư giãn một chút. Học xong hát một bài chắc không sao chứ?" 

"Tất nhiên là được. Hát giúp giảm căng thẳng đó." 

"Vậy thì, nhờ thầy nhé. Em phải luyện tập bài hát trước chủ nhật mới được!" 

"Đừng quên học nhé." 

Mebuki vừa nghe bài hát của nhóm nhạc thần tượng phát ra từ điện thoại, vừa tỏ vẻ mắt sáng rực. 

Chiều chủ nhật, sau khi gặp nhau ở con phố sầm uất trong thành phố, tôi và Mebuki đã đến điểm hẹn - quán karaoke. 

Mặc dù mục đích là để thư giãn, nhưng chúng tôi vẫn ưu tiên việc học. Vì vậy, dù là ngày chủ nhật, tôi và Mebuki vẫn mặc đồng phục học sinh bên trong áo khoác. 

Do là ngày nghỉ, quán khá đông, chúng tôi phải đợi ở quầy tiếp tân khoảng mười lăm phút. Trong thời gian đó, Mebuki nhìn quanh quán với vẻ mặt như đang chiêm ngưỡng một thứ gì đó lạ lẫm. 

"Hóa ra quán karaoke là như thế này à." 

"Mebuki-san, đây là lần đầu tiên em đến karaoke sao?" 

"Bạn cùng lớp cũng từng mời em đi, nhưng lúc đó em không sắp xếp được thời gian... Trường của em có quy định rằng học sinh chỉ được đi karaoke đến trước 6 giờ chiều thôi." 

"Đúng rồi, nếu là học sinh sơ trung thì như vậy thật." 

"Vì vậy hôm nay, cảm giác như em đang bước vào một nơi của người lớn vậy, tim em đập nhanh lắm." 

Mebuki vừa cười vừa nói với vẻ mặt đầy phấn khích. 

Tất nhiên, tôi không thể để học sinh của mình vi phạm nội quy trường học, nên nhất định phải rời khỏi đây trước 6 giờ chiều. Nhưng bây giờ mới chỉ hơn 2 giờ chiều, chúng tôi vẫn còn gần bốn giờ đồng hồ, đủ để học bài. 

Khi đến lượt chúng tôi, chúng tôi đã làm thủ tục đăng ký và tiến vào phòng được chỉ định. 

Chúng tôi đi thang máy lên tầng ba, đi dọc theo hành lang hẹp, từ các phòng hai bên, tiếng hát karaoke vang ra. 

"Mọi người có vẻ rất vui nhỉ~" 

Mebuki vừa đi vừa hào hứng nhìn vào các phòng phát ra tiếng hát. 

Đến trước cửa phòng chỉ định, tôi mở cửa và sững sờ. 

"...Là phòng này sao?" 

Mebuki cũng nhìn vào phòng, giọng điệu có chút ngạc nhiên. 

Phòng này rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người. Đối diện là màn hình karaoke, ngăn cách bởi một chiếc bàn, và một chiếc ghế sofa đôi. 

Điều quan trọng nhất là, tường của phòng được dán kín bằng giấy dán tường màu hồng, tạo nên một không gian kỳ ảo đầy mộng mơ.

Có lẽ đây là phòng dành cho các cặp đôi? Có lẽ vì thấy chúng tôi là một nam một nữ nên họ hiểu lầm.

"Phòng này nhỏ quá, chúng ta có nên đổi sang phòng khác không?" 

"Không sao đâu, em thấy phòng này cũng được mà." 

"Dù sao cũng mất thời gian nếu chúng ta ra quầy để đổi phòng. Phòng này hơi nhỏ nhưng chúng ta có thể tạm chấp nhận."

Tôi bước vào phòng và đóng cửa lại, tiếng hát từ các phòng khác lập tức nhỏ dần. Mặc dù vẫn có thể nghe thấy chút ít, nhưng nếu tập trung vào việc học, chắc sẽ không bị ảnh hưởng. 

Chúng tôi cởi áo khoác và treo lên móc, rồi ngồi cạnh nhau trên ghế sofa. 

Tôi chuẩn bị đặt sách tham khảo và sổ ghi chép lên bàn... nhưng nhận ra khoảng cách gần hơn tôi tưởng.

Tôi không thể không liếc nhìn Mebuki. 

Cô ấy cũng đã cởi áo khoác, lộ ra bộ đồng phục thủy thủ. Khi nhìn thấy cảnh này từ khoảng cách gần, tôi cảm thấy tim mình khẽ đập nhanh hơn. 

"Mebuki-san, em có thấy chỗ này hơi chật không? Thầy có nên ngồi xa ra chút không?"

"Không sao đâu thầy ạ. Tiếng hát từ các phòng khác có thể lọt vào đây, ngồi gần một chút sẽ dễ nghe thấy giọng thầy hơn." 

"Vậy sao? Thế thì, chúng ta bắt đầu buổi học đặc biệt hôm nay nhé." 

Chúng tôi ngồi sát nhau, vai gần như chạm vào nhau. Tôi mở sổ ghi chép trên bàn và lật sách tham khảo.

Từ đâu đó, có tiếng hát vang lên một bài tình ca đầy trữ tình.