“Tớ biết chúng ta đang là những người thuộc hội uy ban của lớp nhưng chẳng phải dạo gần đây có quá nhiều việc được giao cần phải hoàn thành sao, Orino-san?”
Một lớp học vắng đi bóng người sau khi giờ học kết thúc, tôi cố gắng sắp xếp những góc cạnh của các bản in lại với nhau trong khi trò chuyện với Orino-san người ngồi đối diện bằng một tiếng thở dài.
“Việc cậu cứ lãi nhãi than phiền như thế sẽ không khiến khối lượng công việc giảm đi đâu, Kagoshima-kun. Thay vào đó thì sao cậu không nhanh cái tay lên đi nào?”
“Cậu thực sự là một người nghiêm túc đấy, cậu biết không?”
“Trở nên nghiêm túc là một chuyện tốt. Đừng có nói như thể đó là từ dùng để sỉ nhục vậy.”
“Thế thì cho tớ xin lỗi.”
Khi Orino-san bĩu môi nhẹ một cái trông cậu ấy thật dễ thương, tôi cảm thấy miệng của mình dần trở nên lỏng lẻo. Orino Shiori sở hữu một bộ tóc đen xõa ngang vai, đường mũi tuyệt đẹp của cậu ấy được đặt trên một khuôn mặt cân đối, cùng với một cái cổ thon dài. Có một luồn hào quang đầy tri thức tỏa ra từ người của cậu ta và nhân tiện thì cậu ta cũng là đại diện ủy ban của lớp. Mặc dù tôi vừa trở thành phó ủy ban của cậu ấy thông qua việc biết được điểm yếu của tôi trong trò oẳn tù tì. Cậu ta đã tuyên bố ứng cử và giành được vị trí ấy cùng với vô số sự ủng hộ từ mọi người. Một cô gái với cách bố trí mọi thứ y hệt một người chị lớn tuổi.
“Trời ơiiiii, tớ muốn được đi về nhà quá.”
“Bộ có chuyện gì quan trọng mà cậu cần phải làm à?”
“Đúng thế, tớ muốn được chơi trò chơi mới mà tớ đã mua hôm qua.”
“Cậu không thể gọi đó là chuyện quan trọng được.”
“Với tớ đó là một lý do chân chính, mà để tớ nói cho cậu nghe điều này. Nếu tớ đang không cố gắng làm hết sức mình, thì chắc thế giới này bị diệt vong mất."
“Ý cậu là thế giới trong trò chơi điện tử à.”
Kể ra thì cậu ấy nói cũng có lí. Với tất cả những mối hận thù và sự cứu rỗi, những lần được hồi sinh và những tình tiết bất ngờ bên trong cốt truyện, thì thế giới bên trong trò chơi có vẻ cực kỳ náo nhiệt một cách không cần thiết, nhưng còn ở bên ngoài thế giới thực thì lại yên tỉnh đến mức đáng kể. Có những hành vi trong trò chơi chắc là sẽ dính dáng một chút với vi phạm nghĩa vụ đây. Không chờ đã, có phải sự yên bình này xuất phát từ việc mọi người bắt đầu làm việc chăm chỉ ư?
Tạm thời hãy gạt chuyện đó sang một bên đã.
“Tớ nên nói thế nào đây nhỉ, cậu biết rõ việc này rất nhàm chán mà phải không.”
“... Kagoshima-kun tớ nghĩ rằng cậu sử dụng từ “nhàm chán” hơi nhiều rồi đấy” Orino-san thở dài, cậu ta đặt cánh tay của mình lên trên bàn và dựa cằm trên đó. “Nếu cậu cứ tiếp tục nói những thứ tiêu cực như thế thì khi lớn lên cậu sẽ trở thành một ông chú buồn tẻ mất.”
“Tớ không nghĩ là nó lại tiêu cực đến mức như vậy đâu.”
Phớt lờ cái nhìn chăm chú của Orino-san, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tớ không hẳn là ghét sự nhàm chán. Con người tốt nhất nên có một ít thời để lãng phí có thể làm những việc mình muốn. Đối với tớ, sự nhàm chán không phải là thứ để chịu đựng, mà là thứ để ta có thể tận hưởng.”
Những ngày buồn tẻ không có chuyện gì xảy ra như thế này thật là yên tâm biết bao. Những chuyện dị thường và phi thường có lẽ cũng không cần thiết nữa.
“Tớ chỉ muốn được nằm nghỉ thoải mái ngày này qua ngày khác”
“Ngày này qua ngày khác cơ à...”
Một cái bóng nhẹ trải dài trên khuôn mặt của Orino-san
“...Có vẻ cậu nói đúng, ngày qua ngày cùng với sự nhàm chán này, yên bình quả thật là tốt nhất.”
“Đúng như vậy đấy, tớ chỉ cần...”
“Hmm?”
“Ah, không. Không có gì cả đâu.”
Tôi nhanh chóng nuốt lại những lời sắp sửa được nói ra. Công nhận nguy hiểm thật, quá nguy hiểm luôn ấy chứ. Tôi sẽ không đời nào định nói với cậu ấy rằng “Chỉ cần có thể ngồi lại và trò chuyện với cậu sau giờ học cũng không tệ tí nào.”
Chúng tôi tiếp tục nhanh chóng hoàn tất công việc, cũng có trao đổi vài câu chuyện phím trong suốt quá trình. Có lẽ bởi vì bản chất của chúng tôi rất khác nhau, thật đáng thất vọng khi nhìn thấy sự khác biệt trong tay nghề giữa chồng bản in của tôi và chồng bản in mà Orino-san đã làm. Ngay cả khi công việc duy nhất của chúng tôi là kẹp chúng lại với nhau.
“Giá như tớ có siêu năng lực hay gì đó, tớ sẽ làm xong việc này chỉ trong một cái nháy mắt.”
Tôi nói trong lúc cảm thấy chán ngấy công việc bận rộn này.
“Siêu năng lực à...”
Orino-san khẽ thì thầm với một cái nhíu mày.
“Việc sở hữu các năng lực siêu nhiêu không tiện lợi đến mức như vậy đâu”
Có vẻ cậu ấy khá quan tâm đến chủ đề này nhỉ.
“Không phải ai cũng có thể sử dụng được năng lực, cả tài năng và nổ lực đều là những thứ không thể thiếu. Nếu cậu chỉ nỗ lực thì không gì có thể đảm bảo được lực ấy sẽ phát triển, nhưng nếu cậu không đặt nổ lực vào đó, thì sức mạnh của cậu vẫn sẽ chỉ giậm chân tại một chỗ. Người sỡ hữu năng lực được phân thành hai nhóm chính là nhóm Đặc biệt và nhóm Phổ thông...còn việc nhóm nào tốt hơn thì còn phụ thuộc vào các tình huống khác nhau, nhưng...”
Tôi đã rất ngạc nhiên khi Orino-san đột ngột bắt đầu nói chuyện một cách vô tư như vậy.
“Nhưng...siêu năng lực giống như một trở ngại hơn được xem là tài năng. Nó cứ như một con bọ bùng phát bên trong những bộ não bất thường. Đó là lí do tại sao...”
“O-Orino-san...?”
Khi tôi vội vàng gọi tên cậu ta, thì cậu ta lại ngẩng đầu lên với một vẻ mặt trống trơn.
“Oh, ừm...Ahaha. Tất cả chỉ nằm trong một bài báo mà tớ đã xem trên mạng, và tất cả đều là từ một trang web không có chút uy tín nào nên...ahaha.”
Cô ấy dùng hết sức mình đảo mắt đi chỗ khác, bật ra một tiếng cười một cách đáng nghi.
“Tạ ơn trời. Tớ đã lo lắng rằng liệu có thứ gì đã nhập vào cậu chăng.”
Cậu ấy cũng đặt khá nhiều cảm xúc vào lời nói của mình, vì vậy tôi cảm giác rằng cậu ấy không hề nói dối, nhưng, nếu cậu ấy đã nói thế thì tôi chắn mọi chuyện là như vậy.
“Tớ không ngờ là cậu lại quan tâm đến những thứ huyền bí đấy, Orino-san. Cậu làm tớ bất ngờ thật.”
“Kh-không, cậu nhầm rồi. tớ chỉ tình cờ bắt gặp được bài viết đó và nhìn thoáng qua vào ngày hôm qua thôi. Đ-đủ rồi, tập trung hoàn tất công việc nào không thì giáo viên sẽ mắng chúng ta một trận mất.”
Tôi có linh cảm rằng cậu ấy đang cố thay đổi chủ đề một cách trắng trợn, nhưng chúng ta đang nói về Orino-san đấy, theo suy đoán của tôi thì chắc là cậu ấy chỉ muốn làm cho xong việc này thật nhanh. Chuẩn luôn, cậu ấy đúng là một đứa trẻ tốt. Cứ như vậy, chúng tôi tiếp tục công việc trong khoảng 10 phút, và trong khoảng thời gian ấy cỡ tám mươi phần trăm công việc được yêu cầu đã hoàn tất, một tiếng bíp điện tử vang lên, sau khi kiểm tra nó không phải của mình thì chắc đó là của Orino-san. Chắc là cậu ấy quên chuyển nó sang chế độ im lặng, tôi tò mò và khi nhìn qua chỗ cậu ấy — thì quan sát được rằng Orino-san đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ hoảng hốt. Những giọt mồ hôi chảy trên trán cậu ta như muốn nói rằng đây là một chuyện rất khẩn cấp.
“Cái gì cơ chứ--”
“Thành thật xin lỗi cậu, Kagoshima-kun!”
Orino-san cố gắng đứng dậy và nắm lấy cặp của mình.
“Tớ có chuyện cần phải xử lý. Thế nên phải đi ngay bây giờ...tớ có thể giao phần việc còn lại cho cậu được không?”
“Chắc chắn rồi...dù gì thì chúng ta cũng đã làm xong gần hết, vì vậy cứ để đó cho tớ.”
“Cảm ơn và thực sự xin lỗi cậu nhé.”
Không đợi tôi nói gì thêm, Orino-san chạy nhanh khỏi lớp với tốc độ của một con thỏ rừng khi bị giật mình.
“... Thôi kệ vậy”
Mặc dù có nhiều thắc mắc muốn hỏi, tôi lập tức quay trở lại làm việc. Đó cũng chẳng phải chuyện mới lạ, thỉnh thoảng Orino-san cũng đột nhiên biết mất như vậy. Ngay cả trong giữa giờ học, cậu ấy có thể đang ở bất kỳ nơi nào đó. Viếc ấy làm cho tôi càng lúc càng tò mò thêm nhưng tôi nghĩ rằng ai cũng có hoàn cảnh của riêng họ, vì vậy nên tôi không có ý định chen vào.
Orino-san thường sẽ có những lí do như: “Bà của tớ đang trong tình trạng nguy kịch...” hoặc “Đột nhiên dạ dày của tớ cảm thấy...” nên tôi rất hiểu rõ vào những trường hợp như thế này. Những hành động của cậu ấy cư như thể là một anh hùng được báo cáo nhiệm vụ khi có quái vật xuất hiện, nhưng tất nhiên là làm gì có chuyện quái nào như thế xảy ra.
Có vẻ như là có rất nhiều loại siêu năng lực chẳng hạn như: Tiên đoán tương lai, khả năng thấu thị, thần giao cách cảm, tâm lý học, tâm vận động, dịch chuyển tức thời, khả năng điều khiển lửa và danh sách cứ kéo dài mãi. Chỉ với một nhấp tìm kiếm trên điện thoại mà đã có chừng đó kết quả hiện ra. Tôi đã từng nghe qua một vài trong số chúng ở trong manga hay đâu đó khác. Nói chung thì, nhận thức giác quan (ESP) là cảm giác mà nhận thức vượt lên trên những gì có thể thu được thông qua cơ quan cảm giác. Những khả năng này là hoàn toàn khác so với sức mạnh di chuyển đồ vật bằng tâm trí (Psychokinesis). Nhưng đối với người sử dụng ESP đôi khi cũng có thể dùng các sức mạnh của PK (Psychokinesis), hai sức mạnh này được đặt cùng nhau dưới từ PSI (Ψ) hoặc thứ gì đó đại loại thế.
“Hm. Nghe cũng hấp dẫn đấy chứ.”
Sau khi giao nộp đống tài liệu đến phòng giáo viên và chuẩn bị bắt đầu lên đường về nhà, tôi mải mê tiếp tục kéo xuống màn hình điện thoại. Tôi gợi nhớ lại cuộc trò chuyện của mình với Orino-san và cố gắng tìm hiểu thêm về nó nhưng mẫu chốt của vấn đề lại quá khó nên chả nghĩ ra được gì. Có vẻ sức mạnh tâm linh là một thứ mang tính thực tế nhiều hơn tôi nghĩ. Đó là một lĩnh vực nghiên cứu tâm lý, và rất nhiều các giáo sư đại học đã tuyện bố rằng họ “Không thể không phủ nhận khả năng nhận thức giác quan có tồn tại".
Đối với tôi, nó có vẻ thực tế hơn nhiều lần so với những thứ như phép thuật hoặc du hành thời gian. Vào thời khắc cuối cùng thì nó cũng chỉ là công cụ mang mục đích để giải trí tương tự như hồn ma và chương trình tử vi vào buổi sáng. Liệu những người sỡ hữu sức mạnh đó có tồn tại? Liệu họ sẽ đạt được mục đích của mình? Tôi cố gắng không nghĩ đến những ý kiến tiêu cực, những người yêu thích những thứ như thế đều có niềm vui của riêng mình.
Đi đến kết luận ấy, tôi liền tắt điện thoại và vội vã bước đi. Khi khu dân cư bắt đầu chìm vào buổi tối không có đến một linh hồn nào xuất hiện ở đó, tôi cũng không hề nghe được tiếng kêu của những con quạ. Tôi đang tiến đến gần “Công viên gió nhẹ nhàng" một nơi nhìn trông hết sức tồi tàn. Chỉ cần băng qua nó là tôi sẽ đứng ngay ở trước cửa nhà mình.
Không hề có dấu hiệu của trẻ em chơi đùa trong công viên, bỏ mặc những thiết bị của sân chơi trong đơn độc đành phải chơi với những ngọn gió. Theo tôi nghĩ, những đứa trẻ ngày nay đứa nào cũng tự nhốt mình trong phòng và chơi điện tử. Cùng với một vài lí do khác, tôi thấy đây đúng là một quan niệm đáng buồn.
Công viên ấy là nơi đã tạo nên biết bao kỉ niệm tuổi thơ của tôi. Luyện tập đòn kết liễu một mình, hoặc đào tạo để trở thành môt ninja, tôi đã làm rất nhiều điều mà tôi muốn quên đi ngay lập tức. Cảm nhận được một nỗi nhớ mờ nhạt, tôi bước thẳng vào công viên một cách lờ đờ mà không có một lý do cụ thể.
Và-