Bước xuống hành lang được chiếu sáng bởi ánh mặt trời ở hướng Tây, tôi lại nghĩ về Orino-san. Việc thu gom các bản khảo sát ban đầu lẽ ra phải do cả hai đứa đảm nhiệm nhưng, “Xin lỗi. Bụng tớ tự nhiên cảm thấy đau quá...” cậu ta nói vậy rồi chạy thật nhanh ra ngoài, thế là tôi đành phải làm luôn phần của cậu ấy. Đối với một người bị đau dạ dày thì cách mà cậu ấy chạy nhanh hơn hẳn bình thường. Có lẽ Orino-san có một cái bụng khá yếu. Với lại hẳn là cậu ta quen dần với cảm giác đó rồi chứ bị nhiều lần như vậy chắc khổ lắm. Mỗi khi tôi bị tiêu chảy, biết bao lần tôi đã thử quyền rủa thế giới này cho đến chết. Được rồi thế thì lần này tôi sẽ tặng cho cậu ta một chiếc khăn quấn bụng coi như là quà. Cậu ta là con gái nên dù gì cũng sẽ nhận mà không cần phải giải thích rằng việc giữ ấm bụng sao cho thoải mái là tốt nhất.
Trong lúc tôi nghĩ về việc đó,
“ — Nhưng —— lần này — tiêu diệt ngươi — ”
“Gyahaha — hey — oka — umi?”
Giọng nói của một người phụ nữ táo bạo và trang nghiêm, và giọng nói của một người đàn ông khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Khi tôi quay về hướng của những giọng nói đó, tôi nhận thấy trước mặt mình chính là phòng ComClub.
“...Thật kỳ lạ.”
Kagurai-senpai lẽ ra phải là thành viên duy nhất của ComClub. Thế thì tại sao lại có giọng nói của đàn ông? Đợi chút đã, có thể nào... hắn ta, ừm, uh, đến để kiếm chút vui vẻ?
Nhảm nhí, không đời nào mà Kagurai-senpai đầy kiêu hãnh lại làm những chuyện như thế. Nhưng... bị thúc đẩy bởi sự tò mò, tôi không thể không di chuyển đôi chân của mình về phía phòng ComClub. Tôi lặng lẽ đặt tay lên nắm cửa. Nó không bị khóa. Mở cửa từng tí một để có thể nhìn vào.
Bên trong phòng tối om. Một dàn máy tính được trải đều theo hàng. Chỉ có một màn hình duy nhất là sáng lên màu xanh lam chiếu vào khuôn mặt trang nghiêm trắng sáng của Kagurai-senpai.
Mái tóc dài bóng mượt đến tận eo. Đôi mắt sắc lẹm. Thân hình cao và mảnh khảnh, vẻ đẹp của chị ta là một sự đa dạng tuyệt vời. Theo tôi thấy thì, chiếc cằm thon và nhọn của chị ta đã khiến tôi say đắm.
Tôi chợt nhớ đến một giả thuyết cho rằng cằm của con người sẽ dần trở nên hẹp đi. Có vẻ là, khi con người bắt đầu ăn những thức ăn mềm hơn so với tổ tiên chúng ta, chiếc cằm của con người sẽ bị thoái hóa theo thời gian, ngày càng mỏng đi từ năm này sang năm khác. Họ nói rằng con cháu của chúng ta sau này sẽ còn có nhiều những chiếc cằm hẹp hơn so với chúng tôi.
Câu chuyện lạc đề này không có liên quan gì đến Kagurai-senpai đâu nhé. Tôi kiểm tra từng ngóc ngách của căn phòng, nhưng Kagurai-senpai là người duy nhất ở đó. Thật kỳ lạ, thế thì trong trường hợp, giọng nói của người đàn ông đó là... Những câu hỏi trong đầu tôi liền tách rời ra, Kagurai-senpai nhặt lên chiếc điện thoại di động đang đặt trên bàn. Nó được thiết kế với một dây đeo lớn đi kèm. Kích thước của chiếc điện thoại đó cỡ khoảng gấp đôi một chiếc điện thoại thông thường, hơn nữa còn có hình dạng như một con gấu bông màu nâu. Trong lúc hơi ngạc nhiên khi biết Kagurai-senpai lại sử dụng một dây đeo đáng yêu đến thế, tôi có thể cảm nhận sự moe của chị ấy dần chạm đến mình.
Sử dụng một sợi cáp mỏng, chị ta kết nối điện thoại với máy tính của mình. Sau đó nhắm chặt đôi mắt lại một lần, và từ từ mở chúng ra. Con ngươi trong mí mắt chị ấy chứa một màu sắc tuyệt vời.
“Tiến vào thế giới B3! Mã truy cập Kagurai!”
Sau khi hét lên câu đó, đầu của Kagurai-senpai gục xuống. Cả hai tay buông thả lỏng xuống thành ghế. Trong tư thế kiệt sức, chị ấy hoàn toàn ngừng chuyển động, như thể ý thức đã bay đi đâu mất.
“...!”
Theo phản xạ tôi vội mở cửa chạy vào.
“K-Kagura-senpai! Chị ổn chứ? Kagurai-senpai!?”
Tôi gọi to tên chị ấy và lắc người chị ấy vài lần, nhưng không hề có phản ứng lại.
Mình nên làm gì bây giờ? Đột nhiên bất tỉnh như thế, chị ấy có bệnh tật hay gì à? Tôi nghĩ có một chứng rối loạn thần kinh gọi là chứng ngủ rũ là khi bạn ngủ thiếp đi bất kể thời gian hay địa điểm nào đi chăng nữa, nhưng có thể nào senpai đã...
“D-dù sao thì, mình cần phải nhanh chóng đưa chị ấy đến phòng y tế...”
Tôi dùng lực nhấc Kagurai-senpai ra khỏi ghế và đặt trên lưng mình. Tay của tôi cọ vào người chị ấy, và tôi cảm nhận được ngực chị ấy đang chạm vào lưng, nhưng bây giờ không phải là thời điểm hoặc nơi để vui mừng những thứ như thế.
“Ah, đúng rồi, còn điện thoại chị ấy...”
Chắc là sẽ có một số đường dây để liên lạc nếu các chiệu trứng của chị ấy xuất hiện, hoặc số của bác sĩ nào đó để gọi. Tôi chắc chắn sẽ tốt hơn nếu mang nó theo. Tôi nhấc điện thoại lên và— ngắt kết nối nó khỏi dây cáp.
“...Hử!?”
Ngay lập tức sau đó, có một giọng nói phát ra từ phía lưng tôi.
“C-cái gì thế này!? Tại sao đường dây của tôi lại bị cắt đứt mạnh thế!?”
“Senpai! Chị tỉnh rồi à!?”
“Whoah! C-cậu là ai, và cậu đang làm gì ở đây!? Và tại sao cậu lại cõng tôi!?”
“Ah, đợi đã, đừng vùng vẫy nữa...”
Không thèm để ý đến lời nói của tôi, Kagurai-senpai tiếp tục vùng vẫy, và bởi vì điều đó, cuối cùng tôi đã ngã xuống một cú lớn.
“Đauuu...a-ah!”
Xoa mông của mình ở trên váy, chị ấy chỉ vào tay tôi và khóc.
“C-cậu, vậy ra cậu là người đã tháo thiết bị đầu cuối trong điện thoại của tôi ra khỏi máy tính...”
Đôi vai của chị ta đang rung lên. Có vẻ chị ấy hẳn rất tức giận.
“Umm, lẽ ra em không được làm vậy à?”
“Dĩ nhiên là không rồi! Tên ngốc nào lại đi ngắt kết nối thiết bị đầu cuối trong khi nó đang được liên kết chứ!? Chỉ cần ở trong đó thêm một giây nữa thôi, là tôi sẽ không thể trở lại thế giới thực được nữa!”
Tôi thực sự không hiểu lắm, nhưng có câu nói phổ biến, “Đang lưu lại, xin vui lòng không tháo thẻ nhớ hoặc tắt hệ thống của bạn" hiện lên trong đầu tôi.
“Cậu đã để những kẻ lừa đảo mà cuối cùng tôi mới có thể dồn vào chân tường chạy đi mất! Thế cậu định có kế hoạch gì về việc chịu trách nhiệm cho chuyện này!?”
“X-xin lỗi.”
Bị áp đảo bởi cái nhìn tức giận lấn chiếm nhanh chống của chị ấy, tôi đành phải nhận lỗi.
“Nếu chỉ lời xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề của chúng ta, thì đã không cần đến luật không gian-thời gian!”
Ah, chết dở, chị ấy ôm đầu và bắt đầu lằm bộ mặt như muốn ở lại trong đó, và chỉ cần thêm một bước nữa là có thể đánh bại được kẻ thù cũ của mình, nhưng lại bị tên thường dân nào đó xông vào cản đường.
“Umm, vậy là chị không bị ốm à, senpai? Không phải do thuốc mê hay...”
“Đừng có chế giễu tôi! Nếu tôi không có sức khỏe hoàn hảo, thì sẽ không bao giờ vượt qua được người giám sát kỳ thi tuyển chọn để được gửi đến thời đại này ngay từ đầu!”
“Thế thì tại sao lúc nãy chị lại bất tỉnh vậy?”
“Tôi đang được liên kết với thế giới B3, tất nhiên là cơ thể vật chất của tôi sẽ mất đi ý thức.”
Phần lớn những gì chị ấy nói nghe có vẻ khó hiểu, nhưng tôi lại vỗ ngực một cách nhẹ nhỏm.
“Em hiểu rồi, vậy là chị không ốm. Mừng thật đấy...”
Nghiêm túc mà nói. Đó luôn là tin tốt khi biết cơ thể bạn vẫn còn khỏe mạnh.
“Cái...”
Cứ như vậy, Kagurai-senpai điên cuồng che miệng mình lại và lúng túng gãi đầu.
“Umm, cho tôi xin lỗi. Có lẽ tôi hơi quá lời. Hơn nữa, nhìn cậu cũng không giống như có ý đồ xấu nào lắm.”
“Hoàn toàn ổn mà chị. Nhưng những chuyện lúc nãy là sao vậy ạ? Mấy thứ như thế giới B3 và việc được gửi đến thời đại này?”
Khi tôi thành thật hỏi những câu hỏi trong đầu, khuôn mặt của Kagurai-senpai lập tức được lấp đầy trong sự hối tiếc. Cơn thịnh nộ của chị ấy đã khiến gương mặt mình của chính mình chảy nước miếng ở nơi không nên chảy.
“Ừ-ừm. T-thì, về chuyện đó...”
Chị ấy bắt đầu thay đổi tầm nhìn quây quanh căn phòng. Aha, tôi biết rồi.
“Chị vẫn chưa tỉnh ngủ, phải không?”
“Đ-đúng thế đấy! chị còn hơi mơ màng. Thế nên chị thực sự xin lỗi về vụ đó.”
“Tốt rồi. Mọi người ai cũng đều nói những điều điên rồ khi họ chưa tỉnh ngủ mà.”
Chỉ mới ngày hôm qua, tôi đã gây rắc rối cho Kurisu-chan khi ngủ gật ở công viên.
“Senpai, có lẽ chị hơi đãng trí đúng không.”
“Erk... k-khá nhiều.”
Đây là lần đầu tiền chúng tôi trò chuyện đối mặt với nhau, nhưng việc nói chuyện với Kagurai-senpai lại dễ dàng hơn tôi tưởng tượng. Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, lại là một cô gái có tích cách thân mật đến ngạc nhiên.
“Ah, phải rồi.”
Sau khi mượn một tay để đứng dậy, tôi quyết định sẽ thử hỏi. Đó là thứ mà tôi luôn muốn hỏi chị ấy bất cứ khi nào chúng tôi có cơ hội nói chuyện với nhau.
“Kagurai-senpai, tên đệm của ch — ĐAU!”
Một tác động chạm đến dây thần kinh của tôi. Kagurai-senpai tung nắm đấm.
“...Cậu nghĩ tên đệm của tôi buồn cười lắm à? Cười cho đã rồi chứ? Nó thì làm sao?”
“K...không, em chỉ tò mò mà thôi...”
Lưng tôi cuối xuống, ôm bụng của mình lại trong lúc nhớ đến họ tên đầy đủ của Kagurai-senpai.
Kagurai Monyumi.
...Đó là Monyumi.
Trong khi chị ấy trở nên nổi tiếng khắp trường nhờ vẻ đẹp của mình, tôi nghĩ một phần cũng là bởi cái tên khá đặc biệt ấy.
Ý tôi là Monyumi thì có hơi... bạn hiểu chứ? Theo tôi thấy cái tên đó quá moe so với bản thân chị ấy, nhưng...
“Trời ạ! Cái thời đại đáng nguyền rủa này bị làm sao thế!”
Kagurai-senpai tung một cú đấm vào tường.
“Vào thời của chị, có tới tận ba Monyumi học cùng lớp, chuyện đó thì có gì lạ chứ... đúng là chị thường hay nói ‘Tên của mình thật đơn giản và nhàm chán’ khi còn là một đứa trẻ, nhưng ai mà ngờ sẽ được nếm trải bi kịch hoàn toàn ngược lại trong năm nay chứ... chết tiệt.”
Chị ấy vò mái tóc dài của mình thành một mớ hỗn độn, giậm chân mạnh xuống đất. Có vẻ như chị ấy đã trải qua khá nhiều rắc rối liên quan đến tên của mình. Sau tất cả cũng là do cái tên Monyumi mà.
Cuối cùng tôi cũng đã hồi phục sau vụ ngã, tôi cố gắng mở miệng, và tại thời điểm đó,
“Gyahahaha! Đó là lý do tại sao ta bảo ngươi nên đăng ký thay đổi tên của mình mà!”
Tôi nghe thấy một tiếng cười nhạo báng
Chính là giọng nói mà tôi đã nghe thấy trước khi bước vào phòng. Nhưng xung quanh lại không có ai.
“Trước khi khởi hành, lão già Gakuta đã cảnh cáo ngươi rõ ràng rằng ‘Cái tên của nhóc thực sự rất kỳ lạ so với thời đại mà nhóc định đi, chẳng phải tốt hơn hết là nên đổi nó sao?’ nhưng ngươi chỉ việc đi, ‘Cho dù có ở thời đại nào đi chăng nữa, tôi vẫn là chính tôi’ còn làm ngầu nữa chứ. Tự làm thì tự chịu.”
Giọng nói dường như được phát ra từ dây đeo của điện thoại, là của con gấu màu nâu đó.
“Và khi ngươi cố tả ra kiêu căng, chỉ cần trêu chọc một chút là đủ làm phiền ngươi và trở nên tức giận. Gyahahaha! Ngươi có chắc là mình không bị đa cảm đấy chứ?”
“T-tên ngốc! Đừng nói nữa, Gakuta!”
Kagurai-senpai nhanh chóng bịt miệng con thú bông lại. Nhưng tôi nghĩ tất cả đã quá muộn rồi.
“Một... con thú nhồi bông vừa nói chuyện...”
Tôi đứng trong sững sờ.
Nhưng, “E-em nhầm rồi” Kagurai-senpai nói lắc đầu.
“Đây là... umm... đ-đúng rồi. Đúng vậy! Đó là nói tiếng bụng!”
“Này Monyumi. Cho dù có là gì đi nữa, chẳng phải ngươi bịa hơi quá đà sao?”
“Im đi, Gakuta! Tôi cầu xin ông, cứ diễn theo đi!”
Bằng giọng nói nhỏ nhẹ, Kagurai-senpai bắt đầu kể rõ tình hình hiện giờ với con gấu.
“Cứ nói cho em ấy biết mọi việc đi. Dù có tiết lộ với một đứa trẻ thường dân thì cũng đâu ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ của ông, phải không?”
“Có đấy. Chúng ta không thể tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho bất kỳ ai ở thời đại này. Thậm chí là nếu nó không liên quan đến vụ việc, ta đảm bảo sẽ bị trừ lương...”
“Tiền lương của ông bị giảm hầu như không phải là vấn đề ở đây, tên thú cưng AI nhỏ bé.”
“Giời... tên nhóc lạnh lùng.”
“Gyahahaha! Để ta nói với ngươi, có một cách để nhờ vả người khác làm việc gì đó, ngươi hiểu rồi chứ. Thế ý như nào?”
“...Được rồi. Tôi sẽ mua cho ông trò chơi từ thời đại này mà ông muốn.”
“Whoohoo! Mừng vì ngươi nhanh chóng tiếp thu. Những trò chơi cổ điển là chuyên môn của ta.”
Có vẻ như cuộc gặp gỡ cuối cùng đã kết thúc và Kagurai-senpai quay về phía tôi.
“Chào đằng ấy. Tên tôi là Gakuta. Rất vui được gặp bạn.”
Câu văn của thú nhồi bông Gakuta-kun bỗng trở nên lịch sự. Kagurai-senpai cố tình di chuyển miệng của mình lên xuống.
“... Ừmm. Kagurai-senpai...”
Tôi đưa tay lên mặt và hít một hơi thật sâu.
Khuôn mặt của Kagurai-senpai vẫn bất động, một lượng lớn mồ hôi đang toát ra trên lông mày chị ấy.
Sau một quãng thời gian trôi qua, tôi đáp.
“Chị giỏi chuyện này một cách khó tin đấy!”
Tuyệt vời. Tôi cảm động đến mức ngoài sức tưởng tượng. Chị ấy chắc chắn tốt hơn hẳn so với bất cứ ai mà tôi từng thấy trên TV. Làm thế quái nào mà chị ấy có thể làm cho giọng nói nghe hệt như một người khác vậy? Không hề nhấp môi kể cả một mi-li-mét?
“C-C-C-Chị biết mà nhỉ? Ahaha.”
Chị ấy cất lên một tiếng cười khô khan, cứ như thể đã xoay xở được điều gì đó. Đôi mắt dán lên trần nhà. Tôi có cảm giác mình đã nghe thấy những tiếng “Ahaha” được một lúc rồi.
“Tuyệt thật đấy ạ. Vậy ra tên của cậu bạn này là Gakuta-kun? Dễ thương quá.”
Khi tôi đưa tay ra, Gakuta-kun đã tát nó đi.
“Này nhóc. Bỏ tay ra, rõ chưa?”
Nó nói với một giọng đầy đe dọa, đậm chất yakuza. Tôi đã bị đánh bằng bàn tay mềm mại của một con thú nhồi bông, dù không bị tổn thương về thể xác, nhưng về tinh thần thì vết thương đó hằn sâu trong tôi.
“...Ah. Xin lỗi, senpai. Em lỡ hơi quá trớn.”
Tôi đương nhiên phải xin lỗi Kagurai-senpai.
“Ah, em nhầm rồi. Đó không phải là chị?”
“Gì chứ? Nhưng chị là người đang nói chuyện mà, phải không?”
“Ừ-ừm! Đúng vậy đấy. Là chị nói đó...”
Kagurai-senpai ôm đầu quằn quại khắp nơi. Quan sát những cử chỉ ấy quả là thú vị. Theo mặt tốt, hình tượng về chị ấy của tôi đã tan vỡ. Chị ấy hòa đồng hơn tôi nghĩ, và phong phú hơn trong việc biểu hiện cảm xúc. Hơn nữa, chị ấy còn có sở thích là nói tiếng bụng. Trong lúc tôi suy nghĩ về mọi thứ như vậy và nhìn chằm chằm vào Kagurai-senpai, một giọng nói sắc bén phát ra từ bên cạnh.
“Nào, Nào, nhóc con. Đừng có nhìn Monyumi của ta bằng ánh mắt biến thái đó.”
“Em xin lỗi, Kagurai-senpai! Đó không phải là ý định của em, nhưng...”
“Không, chị không có nói, Gakuta vừa...”
“Hả? Chị vừa mới nói mà nhỉ?”
“Đúng thế, là chị nói đấy. Là chị nói đấy, nhưng...!”
“Ta hiểu rồi, nhóc đang thắc mắc về tài sản của Monyumi phải không? Chàng trai trẻ? Thế thì nhận lấy này. Đó là 85, 56, 77 từ trên xuống dưới. Chiều cao một mét bảy mươi ba, sở hữu thân hình mỏng manh của một người mẫu.”
“C-chờ chút đã nào, Kagurai-senpai! Không phải chị đang hơi khách sáo quá sao!?”
“Khônggg! Nhầm, nhầm, nhầm rồi! Chị sẽ không bao giờ sử dụng từ tài sản một cách khiếm nhả đến thế, và cũng không đời nào lại đi khoe khoang về số đo ba vòng của mình với thằng con trai lần đầu gặp!”
“Nhưng chị tự nói ra mà?”
“Mình không muốn thứ này nữa— !”
Kagurai-senpai hét lên, mở một cái túi trên bàn và nói, “Ông sẽ phải đi vào trong túi, Gakuto” trước khi đóng dây buộc. Từ đôi môi hồng rỉ ra một tiếng thở dài nặng như chì. Chị ấy dường như đã hoàn toàn kiệt quệ về mặt tinh thần.
“Dù sao thì, tên em là gì?”
“Em là Kagoshima Akira.”
“Akira? Sử dụng chữ Hán nào thế?”
“Akira trong từ 'bỏ cuộc' ạ."
“Sao lại thành ra như vậy? Quả là một cái tên khó chịu.”
Không giống như Kurisu-chan, chị ấy cứ nói thẳng ra. Tôi cũng đã quen với việc này, vì vậy tôi không thực sự bận tâm.
“Nhưng còn Monyumi của chị thì— ”
“Em vừa mới nói gì à?”
“...Không có gì cả đâu ạ.”
Đúng như tôi nghĩ, chị ấy gật đầu hả dạ. Đôi mắt của chị ấy lúc nãy quả là đáng sợ thật.
“Ừmm. Vì vậy, ừm, tiếp tục nào, Kagoshima..”
Sau khi làm sạch cổ họng một lần, Kagurai-senpai nói với giọng ngập ngừng. Mặt chị ấy đỏ bừng, chắp hai tay sau lưng, bồn chồn mãi không thôi.
“N-nếu em thấy ổn, thì có thể cho chị biết email của em được không?”
“.......Chị nói gì cơ?”
“Chị bảo là chị muốn biết email của em!”
T-tôi đang nằm mơ à?
Khát vọng của mọi nam sinh trường Adarata, Kagurai Monyumi đã hỏi xin email của tôi... liệu tôi có thể tận dụng cơ hội này để thân thiết với chị ấy hơn không... nhưng sẽ thật thô lỗ nếu đột ngột hỏi địa chỉ của chị ấy, tôi đã suy nghĩ.
“Tại sao chị lại muốn...”
“Bởi vì từ giờ về sau chị có nghĩa vụ phải giám sát em. Miễn là chị biết địa chỉ email của em, chị có thể đi qua thế giới B3 để — à, không phải như vậy. Ừmm... phải rồi chị chỉ muốn kết thân với em thôi.”
“Chị muốn kết thân với em ư!?”
Những câu nói chứa đầy niềm vui.
Tất cả những gì chị ấy nói, chỉ có bấy nhiêu đó là lọt qua lỗ tai tôi.
“Em rất sẵn lòng, cứ lấy đi, Kagurai-senpai.”
“Chị hiểu rồi. Cảm ơn em nhé.”
Để thực hiện việc truyền dữ liệu, chị ấy đã mở túi của mình,
“Gyahahaha! Này, bình tĩnh đi nhóc. Sao cứ cười toe toét làm gì đấy!?”
Sử dụng Gakuta-kun, chị ấy lại bắt đầu nói tiếng bụng. Chị ấy chắc hẳn rất thích việc nói tiếng bụng.