Ngày hôm sau.
Sau khi đánh chén xong bữa sáng ngon miệng, chúng tôi bắt tay vào lau dọn những thứ mà hôm qua chúng tôi không làm được.
Chúng tôi đã quyết định xong nên xử lý cái núi rác trong phòng khách như thế nào, và chia đôi công việc ra cho cả hai cùng làm.
Lúc đầu, tôi băn khoăn tại sao bình xịt nước lại được phân loại cùng những loại bình khác, nhưng sau Khi Sensei giải thích cho tôi thì tôi đã hiểu, sau đó bắt đầu phân loại đống rác.
Mông lung nghĩ lại, tôi thấy Sensei giỏi việc giải thích các vấn đề đấy chứ.
Trong giờ học thì cô ấy luôn toát lên một bầu không khí chết chóc, nhưng khi cô ấy giải thích quy trình làm việc với tôi, những gì tôi cảm nhận được chỉ là một bầu không khí dễ thương, sự lo lắng của tôi cũng từ đó mà biến mất.
[Được rồi, đây là cái cuối này.]
Và thế là chúng tôi phân loại xong mấy túi rác, và sau đó chúng tôi buộc chặt chúng lại để không cho mùi thoát ra ngoài.
Để đảm bảo đống rác sẽ không gây trở ngại cho việc dọn dẹp, chúng tôi mang hết chúng ra nhà kho sau vườn.
[Mọi chuyện diễn ra ổn đấy! Em cũng khá giỏi việc dọn dẹp đấy chứ, không phải sao?]
[Ể, em sao?]
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Sensei nói vậy.
"Tương lai chắc mình nên mở dịch vụ dọn nhà...", tôi nghĩ thầm. Sensei gật đầu và nói,
[Chứ sao nữa. Nên từ giờ hãy tạo thói quen giữ sạch sẽ phòng mình đi. Ít nhất thì hãy dùng máy hút bụi 3 ngày một lần. Hiểu chưa?]
[V-Vâng ạ!]
Tôi gật đầu, rồi Sensei cũng hài lòng mà gật lại.
Và rồi, một ý tưởng loé lên trong đầu Sensei.
[Đúng rồi. Sao chúng ta không tập trước một tí nhỉ?]
[Ể?]
Nói vậy xong, cô ấy chạy lên lầu, tay đang cầm chiếc máy hút bụi, và dừng lại ngay trước cửa phòng tôi.
Cô... Cô ấy định...!?
[Vậy là, phòng em cần được dọn đấy. Lần cuối em dọn nó là khi nào thế?]
[À, cái đó...]
[Cô đang hỏi lần cuối em dọn nó là khi nào. Khẩn trương trả lời cô ngay.]
[Ừm, chắc tầm một năm trước...]
Tôi lo lắng trả lời, Sensei liếc mắt nhìn với ý [Cô hiểu rồi].
–Mở.
[Khoan đã!? Sensei!?]
Trước khi tôi nhận ra, Sensei đã mở cửa và phóng vào phòng tôi.
Bình tĩnh cái nào, Shirase Koutarou!!
Cô ấy sẽ không tìm được gì bậy bạ trong phòng mày đâu. Tập thơ mày viết thời nhỏ và cái lịch sử duyệt web đen tối của mày đều đã được xử lý rồi.
S-Sẽ ổn thôi... Sẽ ổn thôi...
[Trong này bám khá nhiều bụi đấy. Mở cửa sổ một chút thôi thì sao nhỉ?]
[À, vâng ạ...]
Tôi mở cửa sổ theo lời của Sensei.
Làn gió ban mai thổi vào căn phòng. Sensei đưa tôi chiếc chổi và nói:
[Được rồi, Shirase-kun, em sẽ lo đống bụi còn cô sẽ xử lý cái futon.]
[Đ-Đã rõ.]
[Và cô muốn em xem cô dùng cái máy hút bụi này nữa. Rồi sau đó em tự làm theo, được chứ?]
[Vâng, được ạ.]
Sensei dứt khoát tiến hành, còn tôi thì ngồi xem và gật đầu lên xuống.
Tôi là một thằng con trai đã đủ tuổi cưới hỏi rồi, nên tôi không muốn bị trêu là không biết dọn phòng. Sensei chỉ bảo tôi như vậy là vì có ý tốt.
Tốt nhất là làm theo cô ấy.
"Rồi em sẽ tự làm theo", Sensei nói lúc trước. Tôi nghĩ cô ấy có lẽ cũng hiểu cảm giác của tôi.
[Giờ thì bắt đầu dọn dẹp thôi.]
[Vâng.]
Tôi đồng ý, và Sensei bê miếng giường lên.
Và tôi đã làm theo những gì Sensei đã bảo, quét dọn khu vực xung quanh một cách kĩ lưỡng.
[Khụ...Khụ...]
Dĩ nhiên, bụi bẩn đã tích tụ thành từng cục do tôi đã không dọn phòng trong gần một năm. Mắt tôi đã bắt đầu ứa nước.
Cho dù nó bẩn kinh khủng, tôi vẫn xoay xở để say giấc nồng trong căn phòng này
Nhưng Sensei nói đúng, tôi nên dọn phòng mình thường xuyên hơn.
–Vài phút sau.
[Sao rồi? Chúng ta cũng dọn được nhiều phết đấy chứ nhỉ?]
Sensei nói vậy, sau khi tấm futon của tôi đã được làm thoáng khí.
[Vâng, có nhiều chỗ nhỏ chúng ta chưa dọn được, nhưng những chỗ lớn thì đã sạch bóng rồi ạ.]
[Tốt. Giờ chúng ta sẽ dùng đến máy hút bụi. Sau đó, chúng ta sẽ lau sàn nhà với nước. Nếu không còn nhiều thời gian thì chúng ta sẽ dùng đến miếng lau dùng một lần, nhưng cái đó thì cúng không nên dùng quá nhiều, vì nó không sạch bằng chổi lau thông thường.]
[Hiểu rồi ạ, em sẽ đi lấy xô nước.]
Nói vậy xong, tôi ra nhà vệ sinh để lấy nước bỏ vào xô.
[Ừ, làm vậy đi.]
Rời khỏi phòng, tôi nghe thấy tiếng rè rè của máy hút bụi vang dội khắp hành lang.
Để người khác phải đợi là không lịch sự tí nào, nên tôi đã khẩn trương làm.
[À, mình cũng nên mua ít chất tẩy rửa nữa nhỉ. Lọ hôm qua mà cô ấy dùng là…]
Bước chân vào phòng vệ sinh, tôi đổ đầy nước vào xô, và tiện thể lấy luôn lọ tẩy rửa trên kệ.
Tôi còn mang theo một miếng vải dính bụi và một bộ dụng cụ lau dọn rồi quay về phòng, nhưng...
[Hửm?]
Tôi thấy Sensei đang ngồi bệt trên sàn, lưng chĩa về phía tôi.
Sao cô ấy lại dừng việc quét dọn nhỉ?
Hay là cô ấy vẫn mệt từ hôm qua đến giờ...? Bắt đầu lo lắng, tôi lên tiếng gọi Sensei.
[Ừm, Sensei...? Đợi đã, cái gì thế!?]
Và rồi, tôi thấy nó.
Sensei, người đang câm lặng, tay nắm khư khư lấy một cuốn tạp chí.
Đó là một cuốn tạp chí chứa đầu hình ảnh những người phụ nữ nóng bỏng. Khỏi phải nói, đó là một cuốn tạp chí khiêu dâm.
Ừ nhỉ, mình có mua nó mà...
Khoan đã, biết làm gì bây giờ!?
Vấn đề chính là tại sao Sensei lại đang cầm cuốn tạp chí đó.
Tôi còn cố nguỵ trang nó thành một cuốn niên giám rồi mà...
[Ờ, ừm!? Cái đó thằng bạn em nhờ em giữ cô ơi!!]
Vậy là tôi thử biện hộ...
Thôi, chết chắc rồi. Ngày này năm sau là ngày giỗ của tôi chắc luôn...
Và rồi...
[Shirase-kun.]
[D-Dạ!?]
Sensei bất chợt gọi tên tôi, và tôi vô thức đáp lại.
Tôi đang run rẩy trong sợ hãi, đợi chờ màn mắng mỏ sắp đổ ập xuống đầu tôi. Tuy nhiên, lời nói của Sensei thì lại nằm ngoài dự đoán.
[Em không cần nói dối đâu? Độ tuổi em thì thường có mấy thứ này, phải chứ? Sao mà phải xấu hổ vậy?]
[Ể... À... Vâng... Em xin lỗi.]
Tôi tưởng cô ấy sẽ mắng mỏ tôi cơ, nhưng tôi đoán sau cùng thì cô vẫn là một giáo viên.
Sensei có vẻ như hiểu chuyện, nên là tôi thấy dễ thở hơn.
[Nhưng, cái gì đây?]
[Ể?]
Sensei nói vậy, tôi nhìn vào thứ mà cô đang cầm trên tay.
[Lớp học dâm đãng của cô Reiko vú bự.]
[Hogeee!?]
Cô ấy đang cầm một cuốn tạp chí với cái tên thật nực cười. Tôi không nhịn nổi nữa, nên đã hét lên như đang phải chịu ngàn lưỡi dao đâm vào ngực.
Cái tiêu để lẫn thể loại đúng là cái viễn cảnh tồi tệ nhất. Người phụ nữ in trên cuốn tạp chí trông lớn tuổi hơn tôi, nhưng nó lại nói về giáo viên X học sinh.
[Giải thích cặn kẽ cho cô nghe xem nào.]
–Sốc.
[Cô giáo vú bự dâm đãng số đặc biệt.]
[Cô giáo vú bự sau giờ học.]
[Tôi yêu ngực của Sensei.]
[KYAAAAAAAAAA!?]
Dừng lại! Tôi khổ sở than vãn trong lòng, nhưng Sensei không có dấu hiệu gì cho việc dừng lại.
[Tại sao cái nào cũng là về cô giáo vú bự thế?]
[Cô đừng có mà hiểu nhầm! Tự dưng mấy người phụ nữ đó đi làm cô giáo thôi, chứ em không có nghĩ đến Sensei đâu!?]
[Thế à? Vậy còn "Lớp học dâm đãng của cô Reiko vú bự" lại không liên quan đến cô sao? Nó gần giống với tên cô, Reina, còn gì nữa?]
[Dạ, vâng, nhưng! Khi em mua nó, em chỉ nghĩ nó giống với Sensei một chút thôi... nhưng đấy không phải vấn đề, được chứ?]
Tôi bối rối, và vô tình để lộ hết cảm xúc thật ra ngoài.
[!!]
Quá muộn rồi. Sensei tỏ vẻ chán nản và bắt đầu phình má.
Và sau đó:
[Vậy là em nghĩ về cô rồi còn gì!! Không thể tin được!! Đồ bệnh hoạn!!]
Sensei khua tay khua chân lung tung, tôi cố làm dịu cô ấy xuống, nhưng cô ấy không có vẻ gì là đang nghe tôi nói cả. Cảm xúc của cô tràn hết ra ngoài rồi cô ơi!
[Nó rõ ràng là thể loại yêu thích của em rồi, nên em coi trọng vấn đề này hơn được không!? Đừng có mà hiểu nhầm đấy!?]
[Nhưng mà em chịu thôi cô ơi!? Em không thay đổi thể loại mà em đang nhắm đến được!?]
[Hah...Hah...đủ rồi... Dù sao thì phải trừng phạt em mới được.]
[T-Trừng phạt...?]
Cô ấy định làm gì tôi đây...? Trong khi vẫn còn lo lắng, Sensei nói:
[Dĩ nhiên! Không thì... cô sẽ trở thành đối tượng bị nhắm đến của em mất. Em không biết là em sẽ nghĩ mãi về nó à? Rồi lúc nào em cũng sẽ nhìn chằm chằm vào ngực cô thôi.]
[K-Không, cái đó không... có lẽ là một chút…]
[…]
Sau đó, Sensei lấy tay che đi bộ ngực của mình với vẻ xấu hổ hiện hữu trên khuôn mặt.
[Sensei, chẳng phải cô đang lo lắng thái quá rồi sao!?]
[Tr-Trật tự! Trời ạ, lũ con trai tuổi dậy thì đúng là tồi tệ nhất…]
Tôi buông thõng đôi vai mình, ngắm nhìn Sensei đang đỏ chín cả khuôn mặt.
Sensei hắng giọng, và nói:
[Dù gì thì, cô sẽ khiến em không nhắm đến cô được nữa. Nói một cách nghiêm túc, cô sẽ kiếm một cô bạn gái bằng tuổi cho em.]
[Một cô bạn gái bằng tuổi em sao!?]
[Phải, đúng vậy. Đợi cô một lát.]
Nói vậy xong, Sensei bước xuống tầng, nhấc lấy một chiếc hộp nằm trên hành la g sau đó đi vào nhà tắm.
Rồi:
–Lục xục lục xục.
[Nó đây rồi. Không biết có vừa không nhỉ?]
[Không, hơi chật thì phải? Không, sẽ vừa thôi.]
[Nó có hơi chật phần ngực. Thôi chẳng sao. Mình cởi bớt mấy cái cúc áo là được.]
–Lục xục lục xục.
[Ara, thật bất ngờ... Giờ mình trông như thiếu niên vậy…]
[…]
Tôi có thể nghe thấy cô ấy...
Sensei đang mò mẫm gì đó trong phòng tắm, và cô ấy vừa hoàn tất trong việc sửa soạn.
Cô ấy mở cửa, nói […Xin lỗi vì để em đợi lâu].
[Khoan!?]
Tôi không tin vào mắt mình nữa.
Phản ứng lại như vậy cũng đúng–
–Một bộ đồng phục.
Phải, chính là Sensei, người đang xấu hổ khoác lên mình một bộ quần áo nữ sinh.
Không biết cô ấy lấy đâu ra, nhưng cái blazer đó là hàng chính thống rồi.
Ngực cô ấy nhú ra ngoài, đủ rõ để tôi thấy được khe ngực.
"Cô đang làm cái quái gì vậy!?", tôi thầm nghĩ. Sensei lấy tay nhấn viền váy của mình xuống, và nói:
[Trông cô thế nào?]
[Ơ...à... nó hợp với cô lắm! Trông rất dễ thương!]
Cảm xúc thật của tôi đấy.
Thật lòng mà nói, trông cô ấy rất hấp dẫn.
[Thật sao? Cảm ơn em…]
Chết tiệt! Cô ấy đáng yêu quá!
Cái chuyện quái gì đang xảy ra thế này!?
Trong lúc tôi đang kìm nén sự hào hứng của mình, Sensei bắt đầu thấy sốt ruột, và bảo:
[Vậy, thấy thế nào? Cô đang định đóng giả thành một cô bạn gái chạc tuổi em…]
[…]
Cái chuyện quái gì...
Tôi đã cố không làm phiền Sensei dễ thương của tôi, nhưng rồi chính nó lại làm phiền tôi...
[!]
Rồi tôi nhận ra một điều.
Lý do Sensei ăn mặc như một cô nữ sinh là vì cô ấy không hài lòng với tình huống lúc trước.
Nói cách khác, cô ấy ăn mặc như vậy là vì cô ấy muốn thử đongs giả thành người yêu tôi.
Tôi đành phải đưa ra kết luận là cô ấy đang muốn chơi trò Senpai x Kouhai với tôi.
Vậy là, tôi đề xuất với cô ấy vài thứ:
[Em xin phép, Sensei. Em biết cô hiếm khi nào ăn mặc như một nữ sinh, nhưng cô có thể nói chuyện như nữ sinh luôn không? Bắt chước cả cử chỉ luôn cũng được ạ. Giả vờ là cô đang tỏ tình với ai đó ấy.]
[Yêu cầu hơi cao đấy. Nhưng cô sẽ làm…]
Sensei hắng giọng. Rồi liếc nhìn tôi, và nói:
[… Ừm, Shirase-kun. Mình thích cậu... Thật sự thích cậu…]
[Guah!?]
Tim tôi lỡ một nhịp ngay thời khắc đó.
Cú đấy chí mạng thật.
[Này, sao thế, Shirase-kun!?]
Sensei chạy đến chỗ tôi, nhưng số sát thương tôi nhận phải là quá lớn. Tôi nằm vật ra sàn, thở hổn hển như sắp chết.
Ah, tuyệt thật đấy...
Sự tò mò của tôi vượt quá mức ngu giới hạn của một con người rồi.
Vừa rồi tôi đã nghĩ đến mấy thứ không được phép...
[Shirase-kun!? Bình tĩnh lại nào!? Em bị sao vậy!?]
Khi nhìn thấy Sensei lo lắng cho mình, tôi đã lấy lại được nhịp thở, và đính chính:
[S-Sensei, chúng ta cần thống nhất một vài điều.]
[Thống nhất? Thống nhất cái gì?]
[Cái bộ nữ sinh đó, cô chỉ nên mặc trước người mà cô yêu thôi.]
[Hả?]
[Và cái lời tỏ tình khi nãy, đừng làm với ai đó khác…]
[Ý em là sao? Giải thích mau.]
[À, chỉ là…]
[Nhanh nói ra mau! Cô có quyền được biết!]
Ăn nói sao mà khắc nghiệt quá. Tôi đành phải mặc kệ cái nỗi xấu hổ của mình và phun ra hết.
[…Tại vì.]
[Cái gì? Cô không nghe rõ. Nói lại đi.]
[Bởi vì Sensei rất…]
[Cô không nghe rõ!? Nói rõ ra xem nào!?]
Thôi tôi chịu rồi!
[Bởi vì Sensei quá dễ thương đến nỗi đủ làm em bất tỉnh.]
[H-Hả!? Em đang nói gì vậy? Cô á? Dễ thương sao? ... Đừng có nực cười như vậy!]
Tôi lên giọng sẵn sàng cho cuộc đối đáp giữa tôi với Sensei, người mà mặt đã đỏ đến mang tai.
[Không, không có nực cười đâu! Ngay từ đầu Sensei đã đẹp rồi, và cái bộ đồ nữ sinh còn khiến cô dễ thương hơn! Và rồi khi Sensei tỏ tình như thế với bộ dạng xấu hổ như vậy còn khiến cô dễ thương hơn gấp bội lần! Đủ để em rơi vào hôn mê luôn! Em còn tính thờ phụng cô như nữ thần luôn rồi đấy!]
[C-c-c-cái gì…!?]
Khói toả ra từ đầu Sensei như trong phim hoạt hình vậy vậy.
Chắc tôi nói có hơi quá rồi. Sensei đã bắt đầu [U...U…]
[Uwah!? Shirase-kun là đồ ngốc!!]
[Ơ, khoan đã, Sensei!?]
Sensei lấy hai tay che mặt mình, rồi phóng thật nhanh vào căn phòng kiểu Nhật truyền thống.
Và rồi:
[Này, đợi đã, Sensei!? Cô đang làm gì vậy!? Sensei!?]
[Waaaaaaaaaaaah!!]
Tiếng hét phát ra khi cô ấy úp ngập mặt vào chiếc gối, chân thì cứ thụi vào tấm futon. Chắc cô ấy phải một lúc lâu mới chịu ló mặt ra.
–
Sau sự cố đó, đến chiều chúng tôi mới dọn xong cả căn phòng.
Và dĩ nhiên, không còn chiếc hộp các-tông nào được mở ra nữa.
Chúng tôi đều đi tắm, và cùng nhau ăn trưa.
Và rồi, Sensei đề xuất một việc.
[Chúng ta đã dọn được khá nhiều thứ rồi, may mà có mấy miếng lau đó.]
[Vâng, phòng em đúng là lộn xộn thật. Xin lỗi cô nhiều ạ.]
Hơn nữa, vì đó cùng là chai tẩy rửa mà bà tôi dùng, chúng tôi đã dùng nguyên chai luôn.
Tôi không quen với việc quét dọn lắm...
[Đừng lo về nó. Chất tẩy rửa là cần thiết cho mấy chỗ bụi bẩn. Cứ đi mua chai mới thôi. Mà hôm qua mẹ cô có gọi, bà ấy muốn kiểm tra xem việc dọn nhà có diễn ra thuận lợi hay không.]
[Vâng, cũng được ạ. Chúng ta đã tiến xa thế này rồi, không nên làm gì đáng nghi rồi bị bại lộ.]
[Ừ, em nói đúng. Hay giờ chúng ta đi mua sắm ở siêu thị gần ga tàu đi?]
[Đã rõ ạ]
Ăn xong bữa trưa, chúng tôi chuẩn bị để đi đến trạm ga.
Dĩ nhiên, Sensei sẽ không mặc cái áo Daru đó mà đi ra ngoài rồi. Cô ấy thay đổi diện mạo, giống với bộ trang phục mà cô ấy mặc khi chúng tôi va vào nhau ở nhà hàng. Đó là một bộ quần áo đẹp, chỉnh trang và tươi tắn.
Tôi không am hiểu nhiều về thời trang, nhưng cái quần bó đó trông rất oách.
Cô ấy cũng mặc một chiếc áo để lộ ra phần vai, và trong mắt tôi cô ấy không là gì khác ngoài một siêu mẫu.
"Người qua đường sẽ được nhìn thấy người phụ nữ này đây..." Tôi đã nghĩ như vậy.
[Thôi nào, sắp hết giờ rồi, đi thôi.]
[Ể, Sensei!?]
Sensei kéo lấy tay tôi.
Chúng tôi lấy một chiếc xe đẩy cỡ lớn, đến một cửa tiệm bán đủ các mặt hàng linh tinh, và mua chúng một cách không do dự.
[Đầu tiên, chúng ta cần chất tẩy rửa. Nếu mua được mấy chai rẻ thì càng tốt. Hơn nữa, cô sẽ gợi ý cho em vài sản phẩm. Có được không?]
[Được ạ. Sensei là bậc thầy làm việc nhà, nên cô gợi ý lúc nào cũng được.]
Tôi gật đầu, và Sensei trông có vẻ hài lòng.
[Cảm ơn em. Cô thích ưu tiên những sản phẩm mà cô hay dùng hơn. Giờ thì, mua cái này và cái này, và rồi, cái này và cái này, cuối cùng là cái này và cái này. Ah, cái này thì mua 3 cái. Được không?]
[Ơ, à...được ạ…]
Hử?
Chẳng phải có gì đó hơi lạ sao?
[Nhanh nào, đừng phí thời gian nữa. Đi tiếp thôi.]
[Đợi em đã!?]
Tôi đẩy chiếc xe đẩy và vội vã đi theo Sensei.
[Phew~]
Sau khi Sensei hoàn tất việc mua đồ với một tốc độ chóng mặt, tôi ngồi phịch lên ghế bành, và nhận thấy chiếc xe đẩy đã chật kín.
Nó được lấp đầy bởi dụng cụ nhà bếp và bàn chải đánh răng; những đồ dùng mà cô ấy sẽ dùng để đánh lừa bố mẹ cô ấy.
Vấn đề duy nhất là làm sao để xách hết chúng về nhà đây.
[Cố lên, tôi ơi…]
Tôi hạ thấp vai xuống, và trông thấy chiếc nhẫn bạc đeo trên cổ cô ấy đang toả sáng rực rỡ.
Đó là chiếc nhẫn đôi mà chúng tôi tiện tay mua được.
Tôi không ngờ rằng sẽ có một ngày mình đi mua nhẫn đôi.
Và để xác minh tôi và Sensei thật sự là người yêu, chữ đầu tên của chúng tôi "K & R" đã được khắc lên.
Nếu chúng tôi bị bại lộ, tất cả sẽ chấm hết. Buộc phải làm vậy để mọi thứ diễn ra trơn tru hết có thể.
Tôi không có lựa chọn nào ngoài việc học cách buông bỏ và chấp nhận mọi thứ.
Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy hạnh phúc đến lạ thường, cho dù đây là chiếc nhẫn đôi đầu tiên mà tôi đeo.
Khi ở quầy chạm khắc, Sensei nói với anh thợ ở đó rằng [K-Khắc chữ cái đầu trong tên với ạ…] Cô ây nói vậy mà trông như sắp ngã quỵ đến nơi. Tôi thấy nếu đã ngại ngùng vậy rồi thì cô ấy đừng nên thúc ép bản thân quá làm gì.
Nhưng mà dù vậy thì cô ấy vẫn rất đáng yêu.
Tiện nói luôn, tôi thấy nếu như mình đeo vòng cổ trong lớp học thì sẽ khiến cho lũ bạn hoài nghi tôi và Sensei, vì Sensei được biết đến là hay doạ đàn ông chạy mất dép.
Sensei đối với tôi như một người mẹ vậy, nhưng nếu tôi nói ra thì sẽ gây hiểu lầm mất.
Nhưng đây là nhẫn đôi này, wow...
Trái tim tôi vẫn còn đang tươi cười rạng rỡ, Sensei chìa ra một lon nước và nói:
[Làm tốt lắm. Em muốn uống chút cacao không?]
[Dạ, em xin ạ.]
Sensei đưa tôi lon cacao lạnh, và tôi đã nhận lấy nó.
Nó rất lạnh và ngon miệng.
Như thể đường đang lấp đầy cơ thể tôi.
[Cô nghĩ chúng ta mua đủ đồ dùng thiết yếu rồi.]
[Cô nói phải. Chúng ta về nhà chứ?]
Ngoài trời đã bắt đầu tối dần đi.
[Không, có việc cô muốn làm trước khi ta quay lại.]
[Việc mà cô muốn làm sao?]
Tôi nghiêng đầu và Sensei gật đầu nói [Có].
[Cô đã nghĩ được một lúc lâu rồi, nhưng em suốt ngày mặc đi mặc lại một bộ quần áo à?]
[Ể? Dạ... vâng. Em không có hứng thú với việc ăn mặc, nên có gì mặc được là em mặc thôi.]
Rồi:
[Không được đâu.]
[Ể? Vậy chắc đó là thói xấu nhỉ…?]
Sensei la mắng tôi, nói rằng đó rõ ràng là một thói xấu.
[Phải, rất xấu đấy. Cứ như vậy thì không được lòng đám con gái đâu. Hay là em muốn những năm tháng học sinh chỉ có cô đơn làm bạn?]
[À-À, chắc là không…]
[Vậy thì, chú ý đến vẻ ngoài của em hơn đi. Ăn mặc chỉnh chu, uốn nắn lông mày, duỗi thẳng tóc, và ăn ở sao cho vệ sinh, hiểu chưa?]
[D-Dạ rồi ạ.]
–Vệ sinh...
Tôi biết việc lũ con trai nổi tiếng ở trường rất chú trọng đến vệ sinh, nhưng tôi không biết làm thế nào để trở nên giống họ.
Tôi từng hỏi Aoi chuyện đó một lần, và cô ấy trả lời: [Vệ sinh á? Cậu nói vậy sao? Vệ sinh kìa!] và nó trở thành một vòng lặp vô tận mỗi khi tôi hỏi cậu ấy câu đó.
Giờ nghĩ lại mới thấy, ăn mặc có vệ sinh là sao nhở?...
Khác với Sensei, tôi chưa có cơ hội để nói về vấn đề vệ sinh bao giờ cả.
Chắc phải hỏi cô ấy thôi.
Dù gì thì tôi đã bao giờ có bạn gái đâu...
[Thế thì cô nghĩ em nên làm gì đây?]
[Cái đó thì cô sẽ giúp. May thay là cái cửa hàng này toàn bán đồ đang mốt này. Cô sẽ chọn cho em mấy bộ đẹp đẹp.]
[Vâng ạ. Trăm sự nhờ cô.]
[Ừ, cứ để đó cho cô.]
Và rồi, chúng tôi đi tiếp,
[Vào cửa hàng này thôi.]
[Vâng.]
Và cái cửa hàng mà Sensei chọn có vẻ như bán rất bộ quần áo đang là mốt hiện tại.
Bình thường thì tôi sẽ không tự mình vào mấy kiểu cửa hàng này đâu.
[Chào mừng ạ~]
Cho dù tôi biết đây là một cửa hàng thời trang, nhân viên làm việc tại đây cũng ăn mặc thời trang không kém.
Cái việc này không làm tôi thấy quen được, nên tôi đã rất lo lắng...
[Đây rồi, Shirase-kun mặc cái này thì hợp lắm đấy, em có nghĩ vậy không?]
[Cô thấy vậy ạ?]
Sensei lấy một chiếc áo sơmi trắng và đem ra đối chiếu với cơ thể tôi.
Đó là một chiếc áo cộc tay, nhưng tôi thấy không hợp lắm, nên chúng tôi đi xem những bộ khác.
[Đây chỉ là ý kiến cá nhân của cô thôi, nhưng cô thấy giản dị vẫn ăn đứt mấy thứ phức tạp.]
[Được rồi.]
[Nên là cô thấy cái quần này đi với chiếc áo này là hợp này. Vào chiếc áo công sở này đi đối với áo Haori–]
[…]
Tôi cảm thấy hạnh phúc từ tận tấm lòng khi thấy Sensei chọn quần áo cho tôi như một đôi bạn thân thiết.
–Cái này thì chắc cũng được coi là đi hẹn hò nhỉ.
Như đã nói trước đây rồi, tôi chưa bao giờ có bạn gái.
Thế nên là cũng chưa ra ngoài hẹn hò bao giờ luôn.
Dĩ nhiên, tôi từng ra ngoài mua sắm với Aoi rồi, nhưng lúc đó cảm xúc nó lại khác.
Aoi và tôi sẽ đi ăn uống, rồi ghé chân vào khu giải trí.
Đây lại hoàn toàn khác.
Mặc dù cô ấy là giáo viên chủ nhiệm của tôi, chúng tôi đang ở trong một mối quan hệ mà cô ấy có thể tự do chọn lựa quần áo cho tôi và cùng nhau đeo nhẫn đôi.
Nói tóm lại thì đây là một buổi hẹn hò. Con tim tôi đập dồn vang trong sự lo lắng.
Không nghi ngờ gì nữa.
"Hẹn hò với Sensei…", tôi nghĩ vậy.
[Em cười cái gì thế? Tập trung đi nào.]
[À, ừm,... Em chỉ nghĩ là hai ta cứ như đang hẹn hò vậy…]
[Cái gì!? Em nói cái gì vậy!? Hẹn hò sao? … Đừng có ảo tưởng, tập trung vào quần áo đi.]
[D-Dạ vâng, em xin lỗi …]
Sẹ khó xử bao trùm lên bầu không khí, hai gò má của Sensei giờ như được nhuộm màu anh đào. Chúng tôi tránh ánh nhìn của nhau, và thật khó để nói chuyện...
Tôi tốt hơn hết là nên đổi chủ đề, và cũng nhanh tay chọn quần áo nữa.
[Chào mừng! Kem hôm nay giảm chỉ còn nửa giá!]
[[Ể?]]
Một giọng nói phát từ đâu ra, và rồi người đó lọt vào tầm mắt tôi.
[Geh!?]
Đó là một người đang làm bán thời gian.
Cô gái đó nở một nụ cười tươi trong khi diện bộ đồng phục tại một tiệm kem.
Và, chúng tôi chỉ cách xa nhau có 5 mét.
[S-Sao Gunjou lại ở đây!?]
Có vẻ như Sensei cũng nhận ra rồi.
Cô ấy nghiêm mặt quay ra sau.
[Quên mất, hình như bạn ấy có nói là sẽ làm ở tiệm kem vào Chủ Nhật…]
[Thật sao?]
[Vâng, nhưng em không nghĩ bạn ấy lại làm ở đây…]
Sau đó:
[Kem giảm bao nhiêu ấy ạ? Là nửa giá ạ!...Hửm?]
[Ôi, chết mẹ!?]
Trong một khoảnh khắc, dường như Aoi đã phát hiện ra chúng tôi, cả hai giờ đều rơi vào hoảng loạn.
Sensei nắm lấy tay tôi, nói [Lối này!], và kéo lê tôi đi.
[Sensei!?]
[Đi thôi! Bị phát hiện mất!]
–Lục xục lục xục.
[Huh? Hình như mình vừa thấy Koutarou... Koutarou? Cậu có ở đó không?]
Aoi tiến lại gần sau mỗi lần gọi.
Nhưng cô ấy có vẻ không biết bọn tôi đang nấp ở đâu.
Điều duy nhất tôi băn khoăn bây giờ là sao mọi chuyện mất kiểm soát nhanh đến vậy.
(Hya!? Shirase-kun, em chạm vào đâu vậy?)
(A, em xin lỗi! Nhưng mà vị trí này không dễ di chuyển đâu ạ…)
Chúng tôi nhồi chính mình vào trong một phòng thay đồ vốn chỉ đủ dùng cho một người, nên việc di chuyển rất là tù túng.
Cho dù Sensei dùng chung một loại dầu gội với tôi, tôi vẫn thấy ngại ngùng khi mùi hương đó xộc thẳng vào mũi.
Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây lại là cái tình huống này.
Di chuyển sai một bước là chết. Thêm nữa, tỉ lệ Aoi phát hiện ra chúng tôi là rất cao.
Vậy nên, để di chuyển ít nhất có thể, tôi quyết định giữ nguyên vị trí này.
(Se-Sensei, em sẽ di chuyển một chút thôi…)
(Đừng có ngớ ngẩn. Làm gì còn chỗ mà... Hya!?)
–Bóp.
(Mogoh!?)
Tôi dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, Sensei thì bắt đầu hoảng loạn và bảo:
(Cô xin em đấy, đừng có di chuyển nữa mà…)
(Cô có nói vậy đi nữa thì em vẫn phải làm thôi…)
Sensei ôm chặt lấy đầu tôi, và cả hai bọn tôi đều phải chắc chắn là mình không di chuyển lấy một li.
[Hm, chắc là mình tưởng tượng... Cứ tưởng mình trông thấy Koutarou cơ…]
[Xin chào, quý khách đang tìm gì đây ạ~?]
[A, em xin phép. Em tưởng em thấy một chàng trai với vẻ ngoài tầm thường chạc tuổi em ở gần đây. Chị có thấy ai như vậy không ạ?]
Này, gọi ai là tầm thường đấy hả?
[Vẻ ngoài tầm thường à? Hừm, mình có thấy không nhỉ? Hình như là có một cặp đôi vừa đến đây…]
[A, thế chắc em tưởng tượng ra rồi. Xin lỗi ạ.]
[Không sao đâu~]
[Lạ làm sao…] cô nhân viên nói vậy. Tiếng bước chân cứ ngày một xa, và cuối cùng chúng tôi cũng có thể thư giãn.
[[…Hah]]
May là nó đã kết thúc.
[Ừm, cô bỏ đầu em ra được rồi đấy ạ…]
[À-À, phải. Cô xin lỗi.]
Chúng tôi đều thấy khó xử, và đứng cách xa nhau.
Sau đó, chúng tôi còn lo lắng rằng Aoi vẫn ở gần đây, nên chúng tôi đẩy nhanh tiến độ mua đồ, quay về nhà, và mang đống đồ vừa mua được ra phòng khách.
Và rồi, Sensei nói cô ấy sẽ ra ngoài để mua nguyên liệu nấu bữa tối. Tôi đề xuất một ý tưởng.
Và đó là tổ chức một bữa tiệc chào mừng Sensei.
Cô ấy đã giúp tôi rất nhiều, và cùng trải qua nhiều thứ nữa, nên cả hai cùng hoà thuận là điều tốt nhất.
Dĩ nhiên, chúng tôi vẫn muốn quan hệ của bọn tôi dừng lại ở mức giáo viên và học sinh. Cô ấy trả lời rằng: [Nếu là Shirase-kun thì được…], và chấp nhận.
Sau đó, tôi cùng cô ấy ra ngoài mua nguyên liệu để nấu bữa tối.
–Rơi.
[[…]]
Mưa đang rơi.
Cho dù ngay lúc trước vẫn còn nắng, trời đã mưa ngay khi chúng tôi mua xong đồ.
[Chậc, em tính toán sai rồi. Không thể tin nổi là trời sẽ mưa…]
[Phải... Giờ sao đây? Mưa này thì rách việc lắm nhỉ?]
[Vâng. Mới lúc trước vẫn còn nắng. Biết đâu đợi một lát thì mưa sẽ—]
Đang nói dở, thì Sensei xen vào và nói:
[Chết rồi! Đống quần áo vẫn đang phơi bên ngoài!]
[Geh!? Vẫn đang phơi mà nhỉ!!]
[Chúng ta phải nhanh quay về thôi! Chạy thôi nào!]
[Uohh!?]
Sau khi Sensei nói vậy, chúng tôi tức tốc phòng về nhà.
Gah, mặt đất ướt quá.
[Ui…]
[!]
Không biết có phải Sensie bị trật mắt cá chân hay không, vì Sensei vừa đứng khựng lại.
[Cô ổn chứ?]
[Ừ, cô không sao. Chỉ là cô chạy hơi quá sức, nên đừng lo cho cô. Em cứ về nhà trước đi.]
[Không, em còn lâu mới làm vậy. Ừm...À, ra chỗ kia lánh tạm đi. Bám vào vai em này.]
[Ồ, cô cảm ơn.]
Sensei gật đầu rồi bám vào vai tôi, và tôi dìu cô ấy vào một mái hiên của một cửa hàng.
Giờ thì Sensei sẽ không bị ướt nữa. Tôi để hết những thứ mang trên mình sang một bên.
[Cô đợi em chút. Em sẽ đi mua một chiếc ô.]
[Nhưng mà đống quần áo…]
[Thì em sẽ giặt lại sau. Giờ nên lo về cái chân của Sensei kia kìa.]
Tôi nở một nụ cười, Sensei thì phồng má như đang xấu hổ, và nói:
[…được rồi. Cảm ơn em.]
[Đừng khách sáo. Giờ em đi đây ạ.]
•
[Về đến nhà rồi.]
[Cảm ơn em vì đã cứu cô khi nãy.]
[Em đã bảo đừng khách sáo mà.]
Sau khi tôi mua một chiếc ô từ một cửa hàng tiện lợi gần đó, chúng tôi đã về đến nhà, đặt đống túi hàng xuống, thở phào nhẹ nhõm.
[Nhân tiện thì, chân cô không sao chứ?]
[Ổn, nhờ có em. Cô chườm đá chút là ngày mai khỏi luôn ấy mà.]
[Em rất vui ạ. Giờ em sẽ lo đống quần áo, nên là Sensei nghỉ ngơi thêm chút nữa đi ạ.]
[Cảm ơn em. Em thật sự rất tốt đấy.]
[Ahaha, không hẳn đâu, nhưng cảm ơn vì đã khen.]
Tôi nhặt đống túi vừa mua, đặt chúng vào phòng khách, rồi đi rút đống quần áo sau vườn.
Hiển nhiên là chúng đã ướt sũng, nhưng Sensei không sao là được rồi.
[Xong xuôi rồi đấy.]
Tôi sấy khô đống quần áo và mang chúng vào phòng khách. Tôi khoá cánh cửa trượt lại, kéo kín luôn cả rèm.
[Làn tốt lắm. Cô đã làm nóng lại nước tắm rồi, nên đừng để bị cảm lạnh nhé, vào làm ấm người lên đi.]
[C-Cảm ơn ạ.]
Tôi thấy rất biết ơn, nhưng cũng thấy khó xử làm sao ấy.
Sau cùng thì Sensei cũng bị ướt không kém.
[Thôi, Sensei cũng bị ướt mà, cô nên vào tăm trước đi. Em sẽ chuẩn bị bữa tối.]
[Thật sao? Cô không phiền đâu, nhưng để Shirase-kun lo hết như vậy làm cô thấy khá tệ…]
[Không sao đâu ạ.]
[Được rồi. Thế thì cô vào tắm trước đây.]
Nói vậy xong, cô ấy cởi bỏ chiếc áo khoác.
[!?]
Cô ấy bị dính nhiều nước mưa hơn tôi tưởng.
Tôi có thể thấy phần da thịt lộ rõ qua phần áo yếm.
Không ổn, không ổn.
Mình chưa đủ tuổi để nhìn.
Không tốt cho tim đâu.
Chịu đựng đi, tôi ơi...
Tim thì đang đau quằn quại, tôi lấy lại nhịp thở, và kiểm tra qua hàng trong túi.
[Ôi, ôi, ai ngờ là nó ướt đến tận chỗ quần lót cơ chứ. Điên tiết thật…]
[…]
Nhìn chút chắc không sao đâu nhỉ…?
Tôi bị cám dỗ che mờ mắt, và để Sensei không phát hiện, tôi bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, và ngó vào bên trong.
Nhưng...
[…]
[…]
Bằng cách nào đó, mắt chúng tôi chạm nhau.
Sensei, người đang vô cùng im lặng, nhìn thẳng vào tôi trong vài giây.
Tôi đang gặp khó khăn trong việc kìm chế bản thân, nên đã quay mặt đi chỗ khác.
[Em xin phép…]
[Không sao.]
Một lát sau, tôi bước vào bồn tắm rồi để dòng nước cuốn trôi đi những giọt mồ hôi đọng lại trên người.
Rất nhiều việc đã xảy ra trong ngày hôm nay, nên tôi chết đói đến nơi rồi.
[Xin lỗi vì đã để em phải chờ. Giờ thì, ăn thôi.]
[Vâng. Giờ thì chúng ta sẽ ăn mừng việc Sensei sẽ sống chung với em kể từ ngày hôm nay... thật ra, em không biết việc này có được phép hay không nữa. Thôi thì, cứ ăn mừng đã.]
[Ừ, cảm ơn em.]
Chúng tôi cụng ly, và bắt đầu tiệc chào mừng Sensei đến với ngôi nhà.
Thực đơn hôm nay bắt đầu với sushi là món khai vị, và tráng miệng với bánh kem.
Dĩ nhiên, đồ muối của Sensei cũng đã được phục vụ.
Và để cô ấy tận hưởng trọn vẹn bữa tiệc, còn có cả chai rượu sake yêu thích của cô ấy nữa.
[ÁI chà, món gỏi cuốn này ngon phết đấy chứ.]
[Ara, cô biết mà. Gần đây tay nghề của cô với món này đã được cải thiện rồi. Và món luộc này cũng ngon nữa.]
[Cô nói đúng. Ngon không tả nổi luôn ý.]
Món khai vị không còn mới cho lắm, nhưng ăn vẫn ngon khi nó được hâm nóng lại. Cả hai chúng tôi đều đồng ý là nó rất ngon.]
Đang ăn dở, Sensei nhớ ra điều gì đó, và bảo:
[À đúng rồi. Sao chúng ta không lập ra vài quy định khi sống chung với nhau nhỉ?]
[Quy định ấy ạ?]
Cô ấy nói vậy, và tôi cứ nghĩ quy định sẽ gồm những việc như "Không được tự ý vào phòng của nhau", nhưng,
[Đúng vậy. Như là "Phải luôn luôn ăn cùng nhau" hay gì đó chẳng hạn.]
[A, nghe hay đấy. Như cặp đôi mới cưới vậy.]
[!?]
Tôi đang nói cái quái gì thế này…
[Khụ! Khụ... Em nói cái quái gì vậy?]
Sensei bất ngờ đến nỗi nghẹn cả thức ăn.
[Em xin lỗi. Tại nó nảy ra trong đầu em đầu tiên... Cô ổn chứ?]
[Không sao. Cô ổn. Trời ạ, đừng có nói mấy thứ như vậy nữa.]
Sensei vừa nói vừa gạt đi đống vụn thức ăn trên khuôn mặt vẫn còn đang đỏ lèm.
Chắc nói vậy cũng làm cô ấy thấy xấu hổ thật...
Nhưng bọn tôi đã làm cả đống việc đáng xấu hổ rồi còn đâu...
Mình đang nói cái gì vậy...
[D-Dù sao thì, quay lại với chủ đề chính nào. Hiển nhiên là chúng ta không được tự ý vào phòng của nhau rồi, và em còn phải gõ cửa trước khi vào phòng thay đồ hay phòng tắm nữa, rõ chưa?]
[Rồi ạ. Cái đó thì dĩ nhiên rồi.]
Tôi gật đầu, nhưng rồi...
[…]
—Nhìn chằm chằm.
[Sao vậy ạ?]
Sensei cứ nhìn thẳng vào tôi làm tôi hết đỗi lo lắng.
Tôi biết điều cô ấy nói là hiển nhiên rồi, nhưng tôi đoán là cô ấy vẫn chưa tin tôi.
Rồi:
[Không, chỉ là hôm qua em không gõ cửa mà bước vào đúng lúc cô đang thay đồ nên cô nghĩ ngợi thôi.]
[Hể!?]
Đúng mà nhỉ, chuyện đó xảy ra thật.
[Nhưng đó là trước khi chúng ta sống chúng mà. Lúc đó chúng ta vẫn đang dọn dẹp…]
[Vớ vẩn. Kể từ lúc cô bước chân vào ngôi nhà này là đã được tính là sống chung với em rồi. Em chính thức có tội.]
[Có tội!?]
[Phải. Để trừng phạt, lát nữa em sẽ phải rửa bát cùng với cô.]
[Oái!?]
Chơi ác vậy... khoan, chỉ là rửa bát thôi mà, thôi kệ đi.
[Và, còn phải gõ cửa nữa nhỉ? Và ăn nói thân mật với nhau nữa đúng không?]
[Đúng. Phải nói mấy câu như là [Chào buổi sáng] hay [Chào buổi tối], [Chúc ngon miệng] hay [Cảm ơn vì bữa ăn], cũng như là [Đi đây] hay [Về rồi đây] nữa. Chúng ta bắt buộc phải nói như vậy.]
[Đúng vậy. Đúng như em vừa nói. Nhưng chúng ta cũng cần nghĩ đến bên ngoài nữa. Cô nghĩ là chúng ta có lẽ sẽ rời nhà cùng lúc, nhưng nếu ai đó thấy được thì sẽ phiền phức lắm đấy.]
[Cô nói đúng…]
Tôi không muốn gặp phải sự cố như ngày hôm qua đâu.
[Ai ngoài là chúng ta lại đúng phải Aoi cơ chứ…]
[Đúng. Chúng ta cần phải cẩn thận ở khu trung tâm mua sắm và trường học, tuyệt đối không được bất cẩn. Cũng tại em ấy đi làm thêm ở nhiều chỗ mà.]
[Đúng vậy. Cậu ấy thật sự làm rất nhiều công việc làm thêm. Nên rất nhiều chỗ chúng ta cần phải cảnh giác…]
Có một lần tôi ra thăm mộ mẹ( cách nhà khoảng 100 km), tôi nghe thấy [Này, là Koutarou kìa! Yahho!] từ một tiệm tạp hoá gần đó.
[Vậy à? Em khá thân với Gunjou đấy nhỉ?]
[Vâng. Bọn em quen nhau từ thời thơ ấy. Nhưng giờ thì chẳng khác gì kẻ địch đối với em.]
Ahaha, tôi tự cười một cách cay đắng với chính mình. Sensei gật đầu rồi nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.
[Rõ rồi. Vậy thì bên ngoài cũng cần phải lo nữa. Ai mà biết được có ai đang nhìn cơ chứ.]
[Vâng. Để đề phòng,em đã nói với vài người cô là người giúp việc của nhà em rồi. Vì chúng ta đều không muốn ai phát hiện ra chúng ta là giáo viên và học sinh, nên cần thủ sẵn vài biện pháp đối phó. Em nghĩ chúng ta không nên rời khỏi nhà cùng lúc đâu ạ.]
Tôi nói vậy, Sensei trả lời [Nghe hay đấy] và tiếp tục nói.
[Vậy thì cô sẽ gọi em là "Koutarou-kun". Người giúp việc mà lại gọi "Shirase-kun" thì nghe kì quá.]
[Được ạ. Vậy thì…]
Tôi đang phân vân.
Nếu tôi gọi cô ấy là "Sakura-san", và ai đó như Aoi nghe được thì bị lộ là cái chắc.
Tôi phải nghĩ ra tên gọi khác cho Sensei thôi.
Một cái tên mà sẽ không khiến chúng tôi bị lộ.
Biệt danh thì sao nhỉ? Hay tên giả là tốt nhất.
Nhưng nếu tôi gọi cô ấy bằng tên giả, và bố mẹ cô ấy nghe được thì sẽ nhận tiếng xấu mất.
Những lúc thế này, tôi nên gọi cô ấy bằng tên thật, nhưng vào ngày bình thường, tôi phải gọi cô ấy bằng cái tên khác.
Tôi nghĩ đặt biệt danh là tốt nhất.
Ví dụ, nếu tôi gọi cô ấy là "Bà nội trợ", khả năng bị lộ tẩy trước bố mẹ cô ấy là rất cao.
Gọi là "Rei-chan" thì sẽ khiến cô ấy hoang mang mất.
Vậy thì–
[Reina-san có được không nhỉ?]
Đó là phương án cuối cùng rồi.
Sau cùng thì đơn giản vẫn là nhất.
Dùng biệt danh thì sẽ sớm bị Aoi phát hiện, nhưng dùng tên của Sensei thì sẽ khác, và nó cũng sẽ dể để đánh lừa người khác hơn.
[Gọi vậy cũng được.]
Có vẻ như Sensei... ý tôi là Reina-san cũng cảm thấy tương tự.
Tôi gật đầu và nói:
[Được rồi. Vậy từ giờ em sẽ gọi cô là Reina-san.]
[OK, cô hiểu rồi.]
Reina-san cũng gật đầu lại, và chúng tôi thử gọi nhau xem sao.
Tập trước là rất cần thiết mà.
[Vậy... Reina-san?]
[Sao vậy? Koutarou-kun?]
[…]
[…]
Gì thế này?
Xấu hổ thật đấy.
Xấu hổ như sắp chết đến nơi, còn Sensei thì vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng.
Mặt cô ấy khá đỏ rồi, nhưng hình như là do rượu.
Tôi phải nghĩ ngợi sâu xa để nghĩ ra một cái tên sẽ không gây rắc rối trong tương lai và vượt qua sự xấu hổ này mới được.
[Reina-san...Reina-san...Reina-san...]
[Sao rồi? Thấy quen chưa?]
[Đại khái là rồi ạ…]
Và tôi nói thì thầm.
[–Reina-san]
[!?]
–*Quay*
Hử?
Chẳng hiểu sao... Sensei quay sang nhìn tôi.
Chắc gọi tên nhiều quá làm cô ấy bực mình rồi.
[Ừm, Reina-san?]
[… Phù, nóng thế nhỉ. Chắc tại lâu lắm rồi cô mới được thưởng thức chai sake ngon tuyệt này.]
Sensei lấy tay ra quạt.
Chắc không bực lắm nhỉ.
[Cô ổn chứ? Có cần uống nước không?]
[Cô ổn, cảm ơn em.]
Vừa nói xong, cô ấy dốc thẳng chai sake vào miệng.
Cô ấy đang uống ngày càng nhanh. Chắc hẳn vị của nó phải ngon lắm.
[Vâng ạ. Nếu cô cần gì thì cứ nói em biết. Em sẽ mang cho cô bất kì lúc nào.]
[Hiểu rồi. Nhưng cô thật sự ổn mà. Mấy cái thứ nước này cô uống đầy…]
Hửm?
[Hử? Reina-san?]
[Sao vậy hử~ Koutarou-kun~…]
[…]
Say thật rồi.
Tôi liếc qua chai rượu sake.
Chỉ còn sót lại tầm 30% rượu, có nghĩa là cô ấy đã uống rất nhiều.
[Ehehe, món đồ muối này ngon qué~…]
Sensei bắt đầu nói lảm nhảm rồi.
Cả tính cách của cô ấy thay đổi hẳn.
Reina-san vừa cười tươi vừa nhai đống rau củ quả ngâm muối.
[Eheh, Koutarou-kun, ăn tí đi này~…]
[À, em xin ạ…]
Khoan, chuyện gì thế này!?
Đây chẳng phải là hôn gián tiếp sao!?
[?]
Sensei nghiêng đầu sang một bên một cách đáng yêu. Tôi đáp lại [Vâng ạ] và chuẩn bị ăn.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy như này khi mở miệng.
[… Nom nom]
Cái này ăn ngon hơn bình thường...
[Ngon không…?]
[À, có ạ.]
Đáng yêu thật.
Cô ấy làm tôi nhớ lại mấy con thú nhồi bông.
Sensei nở một nụ cười thật tươi, và cô ấy đáng yêu không chịu nổi.
[Mình ghét wasabi…]
Vừa khi nãy cô ấy còn đang đánh chén đĩa sushi, giờ thì lại không chịu ăn wasabi.
À, cô ấy còn không biết uống cà phê đen nữa.
Tôi không muốn đào sâu vào đời tư của cô ấy. Tôi không biết được sẽ còn thấy được những gì từ con người của cô ấy nữa.
[Này, ăn ít wasabi đi này …]
[Ể?…]
Chuyện gì thế này?
Ai lại đi ăn wasabi kiểu như vậy.
[!?]
Chỗ wasabi xộc thẳng vào mũi, và mắt tôi bắt đầu ứa nước.
[Ehehe, cảm ơn nhen~…]
Reina-san ngẩng mặt dậy, sau đó cám ơn tôi với sự dễ thương còn đang bám trên mặt.
[K-Không có gì ạ. Cô cứ để chỗ wasabi cho em.]
Vậy là, tôi phải ra vẻ cứng rắn.
Và cứ như vậy, bữa tiệc kết thúc, và Reina-san chìm vào giấc ngủ trong tức khắc.
Uống nhiều quá nên buồn ngủ đây mà.
Cứ khi nào cô ấy đổ gục xuống, tôi lại phải nói [Đừng có ngủ nhé.] hết lần này đến lần khác.
Vấn đề là:
[Khụt... khịt…]
[…]
Cô ấy và tôi đang ngủ chung giường.
Và ngực cô ấy đang quấn chặt lấy đầu tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi đã được rút ngắn lại, nhưng không phải theo chiều hướng tốt.
Tôi cố đưa cô ấy lên giường, nhưng lại bị cô ấy giữ lại.
Dĩ nhiên, tôi cố thoát ra, nhưng cô ấy sẽ lại nói [Piyopu~…], rõ ràng là đang nhầm tôi với con gà nhồi bông Piyopu~, và tôi không tài nào thoát ra được.
Biết làm sao bây giờ…?
Thật mềm, ấm, mùi thơm và tiếng cô ấy thở thật kích thích quá.
[…Hah]
Ngày mai tôi sẽ bị Reina-san giết mất... Cuối cùng cũng chẳng chợp mắt được tẹo nào vì trong lòng đầy bất an.
Sáng hôm sau, Reina-san nhớ lại tất cả, và hét lên, [U...u...uwahhhhhh!?] Cô ấy nắm lấy con Piyopu~ và lại thục chân thục tay.
Tôi rời khỏi hiện trường, vờ như không có chuyện gì xảy ra.