Vị khách đến thăm là một người khiến chúng tôi phải lạnh toát mồ hôi.
Và lại còn đúng lúc Reina-san đang mặc đồng phục nữa chứ.
Một giáo viên và một học sinh sống cùng với nhau, và cái cô giáo viên đó lại đang diện một bộ đồng phục nữ sinh. Bị lộ ra thôi là chúng tôi sẽ lên bản tin ngay.
Tôi dám chắc rằng người ta sẽ bàn tán sôi nổi về nó trên BBS. “Tôi ghen tị quá!” hay “Có ảnh hưởng tới ai đâu chứ!” và đủ các kiểu. Rồi tôi quay trở lại với thực tại,
[C-Cô là người ở cùng Koutarou khi trước đúng không!? Cô có quan hệ như thế nào với Koutarou hả!?]
[[!]]
Dù tốt hay xấu, Aoi hiển nhiên đang đứng trước mặt chúng tôi, nhưng có vẻ như cậu ấy không nhận ra đây là cô Sakurakouji.
Nếu vậy thì tôi chỉ có thể diễn theo thôi.
Cô Sakurakouji quanh năm nghiêm túc, giờ lại cosplay thành một cô nữ sinh trong nhà một học sinh. Kể ra hết ở trường chắc cũng không ai tin.
Đến tôi còn không tin được nữa là họ.
Dù sao thì, tôi cũng phải thật bình tĩnh mà tiếp lời thôi.
[Ờ, người này là…cô giúp việc bố mình thuê về. Lúc trước mình có nói với cậu rồi mà nhỉ?]
[Cô giúp việc…? Trẻ đến vậy sao!?]
Thấy Aoi bất ngờ như vậy. Reina-san cũng tiếp lời:
[Đúng rồi. Xin lỗi vì làm em ngạc nhiên. Chị là người giúp việc, tên là Sakurakou-]
[!?]
[…Sakurakou?]
[P-Phải, là Sakurako. Chị sẽ rất vui nếu em gọi chị bằng cái tên đó.]
Tí thì chết…
Tí nữa là cô ấy để lộ tên thật rồi… Chết tiệt. Tôi lấy tay gạt đi mồ hôi trên trán, và cổ cũng giới thiệu bản thân với Reina-san.
[Em là bạn cùng lớp với Koutarou, Gunjou Aoi ạ. Rât vui được gặp chị, Sakurako-san.]
[Rất vui được gặp em, Gunjou-san.]
[Chị gọi em bằng tên cũng được.]
[Được rồi. Vậy thì hân hạnh được gặp em, Aoi-san.]
[Em cũng vậy ạ.]
Cả hai đều mỉm cười, tôi thì thở phào nhẹ nhõm.
Tôi đưa Aoi đang đứng trước cửa ra phòng khách, còn Reina-san thì đi pha trà.
[[[Phù…]]]
Bầu không khí dịu nhẹ đi hẳn, nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện sẽ ngon ăn như vậy đâu. Aoi chỉ tay về phía Reina-san và nói:
[Mà này, chị mặc bộ đó chi vậy?]
[[…]]
Phải rồi.
Dĩ nhiên.
Đời nào lại có cô giúp việc đi ăn mặc như thế cơ chứ.
Nhưng mấy chuyện này thì chúng tôi đã có biện pháp đối phó cả rồi.
Chúng tôi phải điều hoà lại nhịp thở, và không được trả lời lại một cách thiếu tự nhiên.
Đúng không? Reina-san?
Nhưng rồi.
[Ý-Ý-Ý-Ý-Ý em là sao? (Mồ hôi đổ như suối)]
R-Reina-san!?
Người cô ấy run lên cầm cập, khuôn mặt thì cứng đơ, đôi mắt thì trắng toát.
(Này, Reina-san!? Biện pháp đối phó chúng ta đã bàn đâu!?)
(Biện pháp đối phó sao…?)
(Phải, cái mà chúng ta đã tập trước ấy, không phải sao!?)
Chúng tôi đang trò chuyện qua thần giao cách cảm, và tôi đã cố tìm cách giải quyết vấn đề, nhưng,
(Cô biết rồi, nhưng đầu óc cô giờ có nhớ được gì đâu…)
Này!?
Đầu óc của Reina-san giờ đang quay vòng vòng rồi.
Uổng hết công luyện tập.
Chẳng phải khi trước cô ấy đã trưng ra một khuôn mặt trưởng thành và hét to, [Tôi có thể bình tĩnh bất cứ khi nào tôi muốn] sao!?
Giờ thì cô ấy đang đơ ra như đá và run lẩy bẩy.
Nhưng giờ không phải lúc để phàn nàn!
Tôi phải hành động ngay!
Tôi lấy hết can đảm, và ra sức động não để nghĩ ra gì đó để nói.
[Haha, cậu đang nói cái gì vậy? Chắc là cậu bị chói mắt trước vẻ đẹp của Sakurako-san rồi đúng không?]
Và rồi Reina-san cũng diễn theo.
Cô ấy lấy lại bình tĩnh và quay về như lúc ban đầu.
[Đúng rồi đấy. Chị làm việc ở một đoàn kịch, đồng thời cũng kiêm luôn người giúp việc nữa. Chị cũng có diễn xuất đôi chút, nên chị mới mặc bộ đồ này. Chị đang cho Koutarou-kun thấy một trong những vai diễn của chị, là một cô nữ sinh cao trung. Cho dù nó không hợp với độ tuổi của chị.]
Reina-san nở một nụ cười hơi cay đắng, còn Aoi thì nghiêng đầu sang một bên.
[Em thấy không đúng đâu. Nó trông hợp với chị lắm! Chị trông đáng yêu quá! Đến em đây, một cô nữ sinh chính hiệu, còn phải khen mà!]
[Ara, vậy sao? Chị mừng lắm.]
Ufufu, Reina-san cười thật tươi. Tôi lại thấy choáng ngợp.
Ể? Ai thế này?
Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy cười như vậy trước đây.
Chẳng phải là cô ấy diễn vai của mình quá tốt hay sao?
Có lẽ đúng là cô ấy có cái vẻ đẹp mà tôi nói đến ban nãy…? Reina-san lại cho tôi thấy thêm một tài năng nữa của cổ, và tiếp tục:
[Chị rất biết ơn với nhà Shirase. Việc theo đuổi sự nghiệp diễn xuất là rất khó đối với chị, nhưng họ đã chu cấp cho chị rất nhiều thứ. Bố của Koutarou-kun còn cho chị một phòng riêng nữa…]
Reina-san lấy khăn tay ra giả vờ lau nước mắt, và Aoi thì tin sái cổ.
[Bố của Koutarou thật tốt bụng quá! Em cứ tưởng ông ta là một kẻ khốn nạn khi đã bỏ rơi Koutarou, nhưng chắc ông ấy vẫn là người tốt!]
[…]
Cái quái gì vậy?
Cậu ấy thật sự suy nghĩ về bố tôi như thế đấy à?
Mà đính chính lại là ông ấy không bỏ rơi tôi, chỉ là phải rời nhà đi làm xa thôi.
[Mà hơn nữa, chị đang phục vụ cho nhà Shirase với tư cách là một người giúp việc. Chị cũng đã từng đi mua sắm với cậu ấy một lần rồi. Chị muốn trả ơn hai bố con họ bằng mọi cách.]
[Ra là vậy sao?... Em xin lỗi, em hiện hơi lú lẫn xíu…]
[Đừng lo về việc đó. Được rồi, giờ chị đi thay đồ đây. Mặc vầy chị cũng thấy xấu hổ lắm.]
[A, vâng ạ.]
Nói vậy xong, Reina-san đứng dậy.
Tôi đang rất muốn thoát khỏi cái tình huống khó xử này nên tôi rất vui khi chuyện đó đã xảy ra.
Sau khi khuất bóng Reina-san, Aoi phồng má và nói:
[Sao cậu không nói với mình sớm hơn!? Cậu không nên làm chuyện đó với Sakurako-san!]
[À phải, xin lỗi nhé. Đó là một trường hợp khá đặc biệt. Chỉ là mình không muốn có tin đồn về việc mình đã thuê một cô giúp việc, hiểu chứ? Nên mình đã không nói gì cả.]
[Thôi nào! Cậu nghĩ mình to miệng đến thế sao?]
[Mình xin lỗi mà. Thôi nào, mình sẽ cho cậu ít bánh và trà để khiến cậu thấy tốt hơn.]
Tôi xé túi kẹo ra và đưa vài viên cho cô ấy, và Aoi đã ăn hết ngay lập tức.
[Thôi thì hôm nay tha vậy. Có kẹo nên mới tha đấy nhá.]
[Cảm ơn nhiều.]
Thấy Aoi nhai nhồm nhoàm như vậy, tôi cũng bình tĩnh được phần nào.
May mắn thay, Reina-san, giờ phải gọi là Sakuarko-san đã thành công giải vây và đánh lừa được Aoi.
Thấy Reina-san ăn mặc như vậy cũng đã làm tôi bất ngờ.
Như là cô ấy của 10 năm trước vậy.
Tôi thở phào một hơi và rồi:
-Ding dong.
[A, có khách.]
[Hôm nay lắm khách quá… Được rồi, để mình ra cho.]
[Được rồi.]
Chuông cửa reo thêm một hồi, tôi bước đến chỗ cánh cửa.
Reina-san thì đang thay quần áo, Aoi thì vẫn mải mê đánh chén đống bánh kẹo. Chắc là người đưa thư đến thôi.
[Được rồi, ai vậy nhỉ?]
Tôi mở cửa với một tâm trạng thoải mái, nhưng…
[Này, Koutarou-kun. Đã lâu không gặp.]
[Bố sao!?]
Đó là bố của cô ấy.
[Chào, Koutarou-san.]
[Chào…]
Mẹ cô ấy cũng ở đây.
Sao bố mẹ cô ấy lại ở đây? Lại còn đúng vào thời điểm này?
Và bọn họ còn không cả gọi điện báo trước!? Tôi tưởng mình sắp lăn đùng ra sàn luôn rồi, nhưng tôi vẫn nở một nụ cười giả trân và nói:
[Đợi cháu một chút đã.]
Tôi đóng sập cửa, rồi phi như ngựa lên tầng hai.
Và Reina-san đang đứng đó.
Nhưng
[Reina-san! Woah!?]
[Kyaa!? Em định làm gì vậy!?]
Reina-san vẫn còn đang thay dở bộ váy, bộ đồ lót quyến rũ vần còn hở ra trên người.
Chẳng hiểu sao nó còn có cả một sợi dây nữa.
Khoan, giờ có phải lúc đi phân tích đâu!?
Tôi thì thầm:
(Xin lỗi! Nhưng đây là trường hợp khẩn cấp!)
(…Khẩn cấp sao?)
Cô ấy nhướn lông mày lên sau khi lấy tay che đi phần thân dưới của mình.
Tôi phải giải thích tình hình ngay mới được. Nổi điên thì cứ để sau.
(Phải! Có vẻ như bố mẹ cô vừa đến rồi đấy!?)
(Hả!? Sao bố mẹ cô lại đến đây!? Cô có biết gì đâu!?)
Reina-san cũng ngạc nhiên giống tôi, nhưng giờ không phải lúc.
(Dù sao thì, bọn họ đang đợi cô đấy, nên là mau thay đồ và ra chào hỏi họ đi! Aoi cứ để em lo!)
(Được rồi! Cô sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện!)
(Cảm ơn cô! Giờ thì đi thôi!)
Reina-san gật đầu và tôi phóng thẳng ra phòng khách.
[A, chào mừng trở lại. Ai đến vậy?]
[À, hình như là vài người bạn của Sakurako-san thì phải?]
Một câu trả lời nửa vời.
[Nè, Aoi này. Sao chúng ta không đi đâu đó khác nhỉ?]
[Ể, ý cậu là sao?]
Aoi nghiêng đầu sang một bên, và tôi có thể nghe rõ những giọng nói phát ra từ cánh cửa.
[Đó là tại sao chúng ta cần nói chuyện với cậu ta ngay…]
[Khong có thời gian đâu. Chúng ta vào đây.]
[Geh!?]
[Ồn quá. Sakurako-san ổn cả chứ?]
Tiếng bước chân đang ngày một gần hơn.
Không còn lựa chọn nào khác!
[Ể?]
Tôi nắm chặt lấy tay Aoi.
[Xin lỗi nhé Aoi! Có việc mình cần suy nghĩ!]
[Ể,này!? Koutarou!?]
Tôi kéo Aoi vào trong căn phòng kiểu Nhật.
[Vậy đây là nơi hai đứa đánh đêm à?]
[Kìa, bố nó ăn nói bậy bạ quá.]
Reina-san cũng đang ở phòng khách.
Tí thì toi…
[…Phù.]
Tôi thở phào nhẹ nhòm, và Aoi bảo:
[Này, Koutarou…]
[Hửm? À, xin lỗi.]
Tôi nhanh chóng buông tay cô ấy.
Và rồi, mặt Aoi đang đỏ dữ dội.
[Vậy, cậu có gì để nói không…?]
[Ể?]
Chuyện đó vừa xảy ra đấy à!?
Tôi kéo cô ấy ra khỏi phòng khách và chỉ đáp lại như vậy thôi sao!?
Hieeeeee!? Tim tôi đang đập liên hồi, nhưng tôi không thể để Aoi quay lại phòng khách được.
Dù sao thì, tôi phải tuyệt đối không được để cổ gặp được bố mẹ của Reina-san.
[À, cái đó thì, khá là khó nói…]
[Hiểu rồi. Vậy thì mình sẽ đợi cậu nói ra, được chứ? Mình đang đợi đây…]
[Thế thì được.]
[…]
[…]
Cuộc hội thoại kết thúc!
Làm gì bây giờ…
Chẳng còn gì khác ngoài ngồi đợi cùng cô ấy… Tôi đổ mồ hôi hột khi những giọng nói mờ nhạt phát ra từ phía phòng khách.
[Vậy, gần đây con thế nào rồi, Reina?]
[…Reina?]
Đợi đã!?
[Re-Reinaru Sakurako, đấy là nghệ danh của chị ấy! Chị ấy cũng khá là nổi tiếng, cậu biết đấy?]
[À, ra là vậy. Vậy là cả nhóm diễn của chị ấy cũng đến đây à?]
[Đúng rồi! Kia là ông đạo diễn và vợ của ông ấy đấy!]
Ahahaha, những lời tôi nói không tồn tại một tí sự thật nào.
[Chà, bọn họ đúng là trông đợi rất nhiều từ Sakurako-san. Thật tuyệt vời.]
[Mình biết chứ, đúng không? Đó là tại sao chúng ta cần giúp đỡ chị ấy!]
[Cậu nói đúng! Mình sẽ hỗ trợ chị ấy hết mình!]
Aoi hào hứng nắm chặt bàn tay.
Bảo sao Aoi được mọi người yêu quý.
Cô bạn này của tôi là một người khá lạc quan.
Và rồi:
[Sakurako-san xinh đẹp quá… Mình thắc mắc liệu chị ấy có âm mưu bí mật nào không nhỉ?]
[Âm mưu bí mật sao…?]
Aoi cười thầm, tôi thì nheo mắt.
Ừ thì đúng, cô ấy đúng là có một âm mưu bí mật thật, nhưng tôi tốt nhất không nên nói ra.
Dù sao thì cũng phải tiếp tục cuộc trò chuyện thôi.
Nhưng môi tôi lại không chịu hé lời.
[!]
Rồi tôi nhận ra.
Ở trong căn phòng kiểu Nhật này thì vẫn chưa an toàn. Đến phòng tôi trú thì tốt hơn.
Đợi đã. Theo như cuộc trò chuyện lúc trước với bố mẹ cô ấy, bọn họ vẫn tưởng tôi là giáo viên cùng chỗ làm, nên cũng có thể coi là thiên thời địa lợi.
Tôi có thể giải quyết được chuyện với Aoi ngay tại đây.
Nếu cứ lén lút mãi thì sẽ bị nghi ngờ, nên là phải đánh liều thôi.
Tôi nói:
[Aoi, sao chúng ta không vào phòng mình nhỉ?]
[Ể!? Sao bất thình lình vậy!?]
[Chỉ vì mình không muốn làm phiền Reina…ru, nên sao chúng ta không từ từ mà nói chuyện trong phòng mình nhỉ?]
[À, được thôi… Sakurako-san đang phải lo việc của mình mà nhỉ?...]
[…]
May mắn thay, tôi đã dụ thành công được cậu ấy.
Suýt sát quá.
Tôi lấy hết can đảm và nói:
[Được rồi, đi thôi. Chúng ta cũng nên cúi chào họ nữa.]
[Được thôi.]
Aoi gật đầu, và chúng tôi đẩy tấm fusuma ra.
[[[!]]]
Dĩ nhiên, Reina-san rất kinh ngạc, và chúng tôi cúi đầu.
[Xin chào.]
Và rồi, Aoi cúi đầu chào hỏi bác trai và bác gái.
[À, xin chào.]
[Chào cháu.]
Màn chào hỏi vậy là xong.
Reina-san trông có vẻ như chẳng hiểu gì cả, nhưng rồi cuối cùng cũng nhận ra.
Chúng tôi nháy mắt, và cô ấy gật đầu cái nhẹ.
Và tôi đưa Aoi ra khỏi phòng khách, tiến vào phòng tôi.
[Ừm!]
[[!?]]
Và rồi có biến.
Tôi không ngờ rằng Aoi lại bắt chuyện với họ.
Tôi tưởng là chỉ cúi chào thôi chứ! Aoi lại hào hứng nắm chặt bàn tay thêm lần nữa.
[Cháu ủng hộ cô chú lắm!]
[[…]]
Thôi xong rồi… Tôi sắp ngã khuỵu đến nơi.
Rồi cậu ấy sẽ phát hiện ra là chẳng có đoàn diễn nào cả.
Rồi cậu ấy sẽ biết Sakurako-san thực chất là cô Sakurakouji.
Tôi không phải giáo viên cùng chỗ làm, và kế hoạch kết hôn sẽ đổ bể, Reina-san có khi cũng sẽ bị cho nghỉ việc.
Và mọi người sẽ nhìn nhận cô ấy là một cô giáo lẳng lơ, và mọi chuyện sẽ chấm dứt.
Tôi đã cố đưa Aoi vào phòng mình… và tôi đã định xin lỗi cô Sakurakouji.
[Ồ, cảm ơn cháu nhé. Đúng là một học sinh ngoan ngoãn.]
[Cháu gái tên gì thế?]
[À, là Gunjou Aoi ạ. Rất vui được gặp hai bác.]
[A, rất vui được gặp cháu. Bác rất vui khi có người ủng hộ dự án (cuộc hôn nhân) này.]
[Vâng…]
Reina-san gật đầu khi đang đứng trước cửa tử.
Và rồi, bố cô ấy nói:
[Phải rồi. Sao chúng ta không mời con bé đến (đám cưới) luôn nhỉ? Con bé chắc chắn sẽ vui đấy, đúng chứ?]
[Ừ, em cũng đồng ý.]
[Ể, thật sao!? Đó sẽ lần đầu (lên sân khấu) của cháu đấy!]
[Dĩ nhiên rồi. Cháu nên đến đi. Sẽ vui lắm đấy.]
[Waa, cảm ơn hai bác.]
[[…]]
Aoi đang cười tươi trước mặt bố mẹ Reina-san, còn tôi thì đang nghĩ liệu có phép màu nào vừa xảy ra không.
Nhưng vẫn chưa xong. Tôi ra hiệu với Reina-san và cô ấy gật đầu lại.
Gian khổ vẫn còn đó.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài chấm dứt tất cả.
Tôi phải đưa cậu ấy ra xa chỗ này càng sớm càng tốt.
[Bố rất vui khi được gặp cô bé này (học trò của con) lần đầu tiên đấy. Con đúng là rất cần cù đấy nhỉ?]
[Hửm? Lần đầu?]
[Ý bác ấy là việc cậu đến nhà mình ấy, hiểu không?]
(Ừ nhỉ, dù sao mình cũng vừa mới gặp cô giúp việc nhà cậu mà.]
[Vâng. Cháu rất trân quý cơ hội này.]
[Mà này, Aoi-san này, cháu nghĩ gì về con bé? Cháu cứ nói thật đi.]
[À, Sakurako-san rất…]
[… Sakurako?]
Eek!?
[C-Chị ấy bảo cháu nên gọi như vậy. Cháu nghe cũng khá hay và thân thiện nữa, đúng không?]
[Ra vậy. Có lý đấy. Xin lỗi, tiếp tukc đi.]
[Vâng ạ. Cháu thấy Sakurako-san rất tốt bụng, thân thiện và tuyệt vời nữa! Nên chị ấy ăn mặc rất hợp đó ạ!]
[Cảm ơn cháu vì những lời khen nhé.]
Mẹ cô ấy rất vui khi có người khen ngợi con gái mình.
[Haha, bác hiểu rồi. Bác thấy cũng hợp lắm đấy. Mà trùng hợp thay, vợ bác cũng vậy này (đều lớn tuổi hơn chồng).]
[À vâng, cháu thấy bác ấy cũng rất xinh đẹp nữa.]
[Ara ara, cháu thật khéo ăn nói làm sao.]
[Aoi-san rất đáng yêu, phải chứ? Sao cháu không thăm chúng ta sau khi tốt nghiệp nhỉ?]
[Ahaha. Cảm ơn bác. Cháu không có nhiểu kinh nghiệm…]
[Đừng lo. Cháu sẽ thích nghi được ngay thôi.]
[Được rồi ạ. Vậy cháu sẽ suy nghĩ sau.]
[Cảm ơn. Chúng ta rất vui khi tìm được một người như cháu.]
[Fufu, bác nói đúng đấy.]
Bố mẹ của Reina-san đang nói chuyện sôi nổi với Aoi.
(Làm gì bây giờ!? Bọn họ vừa tuyển mình vào làm đấy à!?)
(À, chắc vậy…]
Cho dù không liên quan đến buổi trình diễn trên sân khấu nào mà thực ra là Reina-san sẽ trở thành vợ của tôi.
Tôi phải bằng một cách nào đó đưa được Aoi ra khỏi đây.
Tôi nắm chặt tay cô ấy.
[Ừm, bọn cháu sẽ lên tầng hai đây… Nếu cần gì thì hai bác cứ gọi.]
[À, ừ. Hẹn gặp lại sau.]
[Vâng, bọn cháu xin phép.]
[Xin phép ạ.]
Tôi cúi đầu, và đi ra khỏi phòng khách.
Tôi nhìn về phía Reina-san, cô ấy nặng nhọc thở dài.
Mệt thật đấy…
Dù sao thì cũng đã đưa được Aoi vào phòng tôi rồi.
[Waa, hoài niệm làm sao.]
[Thật à?]
Phù!
Chậm tí thôi là chết rồi…
Đúng là phép màu mà.
Nếu đấy không phải là Aoi thì đã bại lộ rồi.
May quá đó là Aoi.
[Aoi.]
[Hửm? Gì thế? Kyaa!?]
Tôi không kìm nén nổi những suy nghĩ trong đầu nữa, và bất thình lình nắm lấy vai Aoi.
[Nếu không nhờ cậu thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.]
[Ể!? Cậu đang nói gì vậy…?]
Hửm? Mình đang làm gì thế nhỉ?
À đúng rồi. Toi phải làm gì đó với cái “chủ đề quan trọng” mà tôi đã đề cập đến trước đó.
Hoàn hảo rồi.
Tôi sẽ nói về cái chủ đề đó.
[Đúng rồi. Mình rất vui vì được sát cánh bên cậu bấy lâu nay. Mình rất biết ơn đó.]
[À ừm, không có gì…]
Tôi buông tay ra, và Aoi trông có vẻ xấu hổ.
Cậu ấy cũng là con gái mà.
Từ giờ phải cẩn thận thôi.
[Đấy, mình chỉ muốn nói vậy thôi.]
[Hiểu rồi. Ừm…]
Cậu ấy ngoảnh mặt đi, và cậu ấy có vẻ như cũng chấp nhận lời tôi nói.
Và cậu ấy nói:
[Vậy cậu vẫn muốn sát cánh bên mình trong tương lai nữa nhỉ…?]
[Dĩ nhiên!?]
Chúng tôi đã làm đủ trò ngu với nhau rồi.
Không có Aoi, đời tôi sẽ tẻ nhạt lắm.
Mặt Aoi lại chuyển đỏ và nói:
[Vậy sao~]
-Nhìn.
[Nói thật đấy.]
-Nhìn.
[?]
Tôi tưởng bình thường những lúc thế này thì cậu ấy hẳn phải vui mừng lắm, song lại chẳng có gì.
Tôi nghiêng đầu sang một bên, và Aoi cứ nhìn tôi đắm đuối.
[Thôi nào! Sao mà tin được chứ!]
[Á đau!? Làm sao thế!?]
Cậu ấy bắt đầu đấm vào lưng tôi.
[Ehehe.]
[???]
Và cậu ấy còn cười nữa sao.
Việc đó làm cậu ấy vui đến vậy cơ à?
Chẳng thể hiểu nổi… Aoi nói bằng một tông giọng ngọt ngào:
[OK, mình về nhà đây.]
[Ể? Thật sao? Tự nhiên mình thấy mình tệ quá. Xin lỗi khi để cậu tới đây khi Reinaru và người khác còn ở đây…]
[Không, không sao mà! Bọn họ rất tốt, lại còn tuyển mộ tớ nữa.]
Aoi giơ ngón tay cái, và có vẻ như cậu ấy sẽ giữ kín miệng.
[Đừng lo gì cả, được chứ? Sakurako-san rất xinh đẹp nên nếu cậu cảm thấy rạo rực thì mình cũng không trách đâu, được chứ?]
[Rạo rực á!? Còn lâu!]
[Có đáng tin không vậy?]
Aoi nhìn tôi bằng đôi mắt chứa đầy sự nghi ngờ.
Bỗng Aoi cười tươi và nói [Đùa thôi].
Chẳng hiểu sao thấy căng thẳng thế nhỉ.
Do tôi tưởng tượng ra sao?
[Hẹn gặp lại cậu ở trường! Mình chúc Sakurako-san và những người khác mọi điều tốt đẹp nhất!]
Nói xong, cậu ấy bước xuống chân cầu thang.
[Ồ, đi đường cẩn thận.]
[Mmhm, tạm biệt!]
Cậu ấy vẫy tay, và tôi vẫy lại.
-Đóng cửa.
Chẳng hiểu bằng cách nào mà tôi đã giải quyết được Aoi.
Fuu… Tôi thở lấy một hơi, và bước vào phòng khách.
Bất ngờ là tôi có thể ăn nói lưu loát suốt từ nãy giờ. Tôi ra phòng khách để gặp hai người họ.
Tôi nhẹ nhõm mở cánh cửa.
[Oya? Aoi-san về rồi sao?]
[Vâng. Em ấy nói rất vui khi được nói chuyện với hai người.]
[Quả là một cô bé ngoan, bác hi vọng cô bé ấy có thể nhìn thấy hai đứa ở đám cưới.]
[Fufu, đúng rồi. Em chắc là người dân xung quanh cũng thế lắm luôn.]
[Đúng đấy.]
Hiai người họ cười, và tôi chỉ thấy may mắn khi Aoi đã rời đi. Tôi ngồi xuống cạnh Reina-san.
[Làm tốt lắm, Koutarou-kun.]
[Cô cũng vậy, Reina-san.]
Hai người chúng tôi khen ngợi nhau, bố cô ấy bắt đầu bàn về chủ đề chính.
[Được rồi, giờ chúng ta đã có thể ngồi xuống và thư giãn. Bác có điều muón hỏi cháu đây, Koutarou-kun.]
[Cháu ạ?]
Không biết là gì đây nhỉ? Bố cô ấy nhìn vợ mình rồi hỏi:
[Bác sẽ hỏi lại lần nữa—Cháu có yêu Reina không?
[Ể!?]
[Ơ, bố này!?]
Reina-san rất bất ngờ, và bố cô ấy tiếp tục.
[Lần trước có hơi vội, nên bọn bác vẫn chưa thể xác nhận lại tình cảm mà cháu dành cho con bé được. Nên bác muốn cháu xác nhận ngay bây giờ.]
[…]
[Bọn bác đang bàn đến việc cho Reina kết hôn sớm nhất có thể. Tìm cho con bé một mái ấm đích thực là trách nhiệm của đấng sinh thành tụi bác. Không phải ai cũng phù hợp để làm chồng của con bé. Bác muốn hỏi xem liệu cháu có thực sự xứng đáng không.]
[Nếu cháu hợp với Reina-san…]
[Đúng. Nếu cháu trả lời là có, mọi việc sẽ xuôi chèo mát mái. Làm ơn hãy thật lòng với suy nghĩ của mình.]
[Thật lòng với suy nghĩ…]
[Koutarou-kun…]
Reina-san lo lắng nhìn tôi.
Tôi phải nói ra một lý do cho thấy mình phù hợp nhất với Reina-san.
Nhưng suy cho cùng, mối quan hệ này vẫn là “giả”.
Tôi phải nói gì đó để khiến cả hai người họ đồng tình.
Hay là tôi cứ làm như trước nhỉ?
Khi nói đến việc tại sao tôi muốn kết hôn, lý do hiển nhiên là vì cô ấy rất tốt và là một người luôn hướng về gia đình, và chúng tôi có thể sống một cuộc sống giản dị.
Nhưng ngoài nó ra thì tôi chẳng nghĩ nổi lý do nào khác. Chắc chỉ có thể nói là tôi yêu cô ấy mà thôi.
Tôi không thể giải thích rõ ràng ra được. Nếu như tôi nói là tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài thanh tao của cô ấy, bọn họ chắc chắn sẽ muốn biết nhiều hơn.
Hừm, làm vậy thôi-
Tôi sẽ thật lòng hết mức có thể-
[…]
Thật lòng sao?...
Tôi tự hỏi cảm xúc chân thật nhất của mình dành cho Reina-san là gì nhỉ?
Tôi đang cố gắng hết sức nghĩ về cô ấy.
[Tôi…]
Tôi không có ý định nói vậy.
Tuy nhiên, những lời tôi nói ra đều được cấu thành bởi những cảm xúc thật thà nhất.
Bỏ qua đi cách xưng hô, tôi bắt đầu nói.
[… Khi cháu lần đầu gặp cô ấy, cháu nghĩ cô ấy thật đáng sợ.]
[!]
[Cô ấy luôn luôn lườm cháu, ăn nói thì khô khan, và không bao giờ cười. Cháu chỉ có thể nghĩ xấu về cô ấy thôi.]
[…]
[Nhưng sau khi cả hai có cơ hội nói chuyện, cháu nhận ra con người thực sự của cô ấy. Không hiểu vì sao, nhưng cháu bắt đầu nghĩ về cô ấy theo hướng tích cực hơn.]
Tôi đang nói cái quái gì thế này?
Đây đâu phải cái nên nói ra ngay trước mặt bọn họ.
[Càng biết thêm nhiều về cô ấy, cháu càng có những khoảng thời gian vui vẻ với cô ấy hơn. Cô ấy luôn luôn nghiêm túc, nhưng khi cô ấy trở nên lười biếng trong việc ăn mặc hàng ngày, hay sợ chết khiếp vì lũ gián, cháu chẳng thấy cô ấy đáng sợ ở chỗ nào nữa. Cô ấy rất xinh đẹp, lại thêm giỏi cả nội trợ. Cô ấy có thể tự làm đồ ngâm muối, và làm món cá khô cũng rất ngon. Cô ấy làm cháu nhớ đến bà của mình.]
Ấy chết, tôi lại lỡ miệng so sánh cô ấy với bà tôi rồi.
[Nhưng cùng lúc, cô ấy luôn nghĩ về học trò của mình. Kể cả khi mệt mỏi, cô ấy vẫn thức đêm soạn bài giảng cho học sinh. Cô ấy soạn ra những bài giảng chất lượng cho học sinh, nhưng cô ấy cũng biết cách gỡ rối và trò chuyện với học sinh của mình.]
[N-Như vậy là khen hơi nhiều rồi đấy.]
Reina-san đỏ ửng cả khuôn mặt đáng yêu của mình.
[Ahaha, cháu biết nói ra điều này sẽ rất xấu hổ, nhưng có vẻ như cô ấy cũng cảm thấy rất xấu hổ khi cháu thật lòng nói ra những điều trên đó ạ.]
[Hử!?]
Khuôn mặt cuae Reina-san giờ đây chỉ toàn là màu đỏ.
(Nhớ mặt cô đấy) là điều mà Reina-san đang cố nói ra. Tôi nói vậy là xong rồi.
[Và nữa, cháu không biết những lời vừa rồi đủ để khẳng định tình yêu của mình với cô ấy hay không, nhưng Reina-san tuyệt với và đáng yêu hơn bất kì ai trên thế gian này. Cô ấy hoàn hảo lắm ạ.]
[-!?]
Ngay lúc đó, khuôn mặt của Reina-san sắp bùng nổ, và lấy hai tay che lấy mặt, như thể đang cố nỏi [Dừng lại đi mà…].
Liệu có ổn không…?
Tôi rất lo lắng, bố cô ấy gật đầu rồi nói:
[Được rồi. Ta hiểu cảm xúc của cháu. Cháu đúng yêu Reina thật rồi.]
[Ể? Bác thấy vậy sao?]
Đúng là cô ấy đáng yêu thật.
[Phải, sau khi lắng nghe cháu nói, bác biết cháu hiểu rất rõ Reina. Cháu lại còn hiểu rõ những khuyết điểm của con bé nữa, nên ta thấy cháu rất đáng tin cậy.]
[Bác nghĩ vậy sao…?]
Tôi không chắc là…
Và rồi:
[Bác xin lỗi.]
[Hả?]
Bác ấy dần cúi đầu, tôi thì ngạc nhiên phải biết.
[Ừm, bác đừng cúi đầu bác ạ. Bác không cần phải xin lỗi hay gì đâu.]
[Không, bác xin lỗi vì đã nghi ngờ cháu. Bác rất nghiêm túc về cuộc hôn nhân này, và bác không muốn Reina kiếm phải một người chồng tệ. Đó là tại sao bác muốn hai đứa sống chung với nhau một thời gian. Bác cũng không nghĩ là cháu có thể nói ra hết ngày hôm nay. Có vẻ như chúng ta không phải những người bố mẹ tốt rồi.]
[…]
Nói ra hết…
Hai người chúng tôi đều đỏ cả mặt, buồn vui lẫn lộn, bác ấy nói tiếp.
[Tất cả là lỗi của bác. Giờ bác đã biết cháu yêu Reina đến nhường nào rồi, và cũng biết cháu thực sự muốn cưới con bé làm vợ nữa. Như thể hai đứa sinh ra là để dành cho nhau vậy.]
[Ahaha, cảm ơn bác…]
Tôi vẫn nghĩ việc bọn họ sắp đặt hết mọi việc như thế này là có vấn đề…
Và sau đó:
[Giờ bác đã rõ rồi. Không ai hợp với Reina hơn Koutarou-kun. Bọn bác sẽ để con bé cho cháu chăm sóc vậy.]
[Ể, à, vâng…]
Hử?
Không phải thế là hơi tệ rồi sao…?
[Nhưng cháu thấy như có nhiều người đàn ông tốt hơn ngoài kia…]
[Không đúng, cháu hiểu Reina hơn bất kì ai khác, và không ai hợp với con bé hơn đâu. Từ giờ Reina sẽ là của cháu.]
[Ừm… chắc rồi ạ.]
Reina-san nhìn sang phía tôi với khuôn mặt nghiêm túc (hay đúng hơn là đáng sợ). Tôi gật đầu chấp nhận.
[Hừm.]
Bố cô ấy có vẻ rất thoả mãn.
[Fufu, tôi mừng quá. May mà Reina tìm được người tốt như thế này.]
[Vâng, đúng rồi ạ.]
Tôi chắc rằng Reina đang nhớ về những khoảnh khắc sinh tử mà chúng tôi từng trải qua.
Giọng cô ấy cũng hơi chát.
[Giờ thì, nói chuyện đã lâu rồi. Chúng ta về đây. Chúng ta đã có điều mình cần rồi.]
Bố cô ấy đứng dậy khỏi ghế.
[Đúng rồi, lần sau chúng ta sẽ bàn về việc sinh cho bọn ta một đứa cháu nhé.]
[Ể!?]
[Mẹ à, chẳng phải hơi nhanh quá rồi sao!?]
[Ara, thế à? Nhưng ta đã mang thai Reina ngay khi cưới bố con mà, con biết đấy?]
[Đúng thật nhưng mà, nhưng… Con vẫn phải đi dạy…]
[Fufu, con sẽ ổn thôi. Con có thể nghỉ để sinh con mà. Bố con và ta sẽ giúp. Sau cùng thì đó là đứa cháu mà chúng ta hằng trông ngóng mà.]
[Nhưng…]
Reina-san chẳng nghĩ ra được lý do gì để phản bác lại cả.
[Trời đất ơi, một đứa cháu~ Em bé sẽ rất dễ thương đây~]
Và rồi bố cô ấy bắt đầu mộng tưởng.
Tôi nên làm gì bây giờ…?
Lúc tôi tưởng mình sắp ngất đến nơi thì ông ấy đặt tay lên vai tôi.
[Ta trông đợi vào con đấy, con trai.]
[Hả!?]
Ông ấy coi tôi là con trai ông ấy rồi sao!?
Bọn họ bước ra cửa thôi cũng đủ làm tôi nôn nao.
[Hẹn gặp lại sau.]
[Xin lỗi vì đến bất chợt nhé~]
*Đóng.
[[…]]
Và sau khi bọn họ rời đi, mặt hai người chúng tôi đều trắng toát.
Reina-san bắt đầu lẩm bẩm gì đó:
[Này, Koutarou-kun… Cô xin lỗi, nhưng chúng ta sống với nhau lâu hơn xíu được không…?]
[Dĩ nhiên là được ạ…]
Và thế là cuộc nói chuyện kết thúc.