Trans: Siscon
Edit: Akira
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
…...— —
Sau khi Kuroha xong, là đến lượt của tôi.
“Rồi, giờ hãy để anh kể em nghe một câu chuyện, Kuroha!” tôi kêu lên.
“Hở? Anh có cuốn sách nào ở đó à?”
“Không.” Có mấy mẩu giấy và mấy cây bút rải rác trên sàn, nhưng không có sách.
“Thế anh định làm gì?”
“Không phải rõ ràng rồi sao? Anh sẽ tự sáng tác ra một câu chuyện.”
“Onii-chan, anh có thể nghĩ ra một câu chuyện ư?”
“Sau khi ngồi nghe em kể chuyện xong ý, Kuroha, anh đang nảy ra đủ loại ý tưởng.”
Ngay cả từ bên kia cánh cửa, tôi vẫn có thể cảm thấy con bé đang ngạc nhiên.
“Anh khác với em thật Onii-chan. Khi em đọc một câu chuyện, nó làm em muốn đọc thêm nữa. Nhưng nó lại khiến anh muốn kể những câu chuyện của mình.”
“Ừ, chắc vậy? Được rồi, nghe này… Ngày xửa ngày xưa, có một cặp quần tất đen.”
“...Hở?”
“Khi chiếc quần tất thức dậy, cậu ấy gập bụng 50 lần để chắc chắn là bụng cậu ấy không có mỡ thừa, vì cậu ấy quan tâm tới việc con gái nhìn cậu ấy như thế nào.
“Khoan đã. Quần tất thì làm gì có nhân dạng. Nó cũng không phải là người nữa. Em không nghĩ là nó có thể gập bụng được…”
“Ngôi làng quần tất nằm ở một nơi với phong cảnh thiên nhiên thơ mộng. Đó là công viên SHINRIN trên tuyến đường TOUBU TOUJOU ở SAITAMA. Đó là một khu công viên lớn, nên hãy thuê xe đạp ở đó.”
“Onii-chan, sao nay anh tự dưng thông thạo vùng SAITAMA vậy? Anh nói nơi đó tràn ngập cảnh sắc thiên nhiên thơ mộng, nhưng SAITAMA vốn dĩ là một thành phố lớn. Em đã nghe từ một đứa trẻ chuyển đến từ đó nói vậy mà.”
“Chiếc quần tất đen đang lang thang trước nhà ga xe lửa, tự hỏi rằng, ‘Không biết cô gái lý tưởng của mình có đang ở đâu đó ngoài kia không?’ Cậu ấy tự lẩm bẩm một mình, ‘Mình muốn sớm được mang lên đôi bởi đôi chân của một cô gái nào đó quá.’ Cậu ấy trông hơi buồn rầu, và bước chân của cậu kéo dài lê thê trên mặt đất. Cứ lâu lâu là cậu ấy lại hét lên một lần.”
“Cái bộ quần tất này có vẻ rắc rối vậy. Anh nói rằng cậu ấy được một lúc lại hét lên, ý anh là, kiểu như, chiếc quần tất đó khóc nghe như vậy à?”
“Chiếc tất để ý thấy một cô gái hoàn hảo cho cậu ta. Đó là một cô gái đang đọc một cuốn sách toàn chữ kanji một cách buồn bực trong công viên, và tự nhận là mình thông minh khi đã nói những đứa trẻ khác chúng đều sai hết cả. Và cô gái xấc xược này chắc chắn không hề dựa trên một người thật nào hết.”
“E-Em biết mà! Em biết ngay là anh đang nghĩ về em mà! Đồ xấu xa!”
“Chiếc quần tất đen muốn được mang bởi cô gái này, và cứ mơ tưởng về việc đó. Làn da cô ấy, trắng trẻo, mịn màng và không tì vết, như mùa xuân của tuổi trẻ… Ôi, được bao bọc một thứ nõn nà vậy… Cô gái ấy vẫn còn rất nhỏ, nên đôi chân cô bé sẽ chịu sự bó ép từ việc lớn lên. Quần tất sẽ kiểm soát lại sự thôi thúc một đôi chân non trẻ trở nên to hơn, và đến khi cơ bắp co giật sẽ đem đến cho cậu ấy cảm giác khoái lạc cực đỉnh. Nó thực sự là một niềm hạnh phúc to lớn đối với cậu.”
“Đ-Đây không phải anh, Onii-chan! Ai đó nhập vào anh rồi! Trả Onii-chan của tui lại đây!”
“Chiếc quần tất bọc lấy đôi chân của cô gái. Cô gái ấy cảm thấy nó rất ấm áp. Chiếc quần tất nói, ‘Đừng cô đơn. Cho dù nó có khó khăn đến đâu, anh cũng sẽ ở bên em. Bởi vì em có một người anh trai mà.’ và đưa một cánh tay như của con trai ra và xoa đầu cô gái. Khi người anh trai ấy đứng lên cạnh em gái mình, cô bé ấy đã nhảy lên đu lấy anh. Bóng của họ dài ra với ánh chiều tà dần xà xuống. Anh trai và em gái lặng lẽ nắm tay.”
“...Chiếc quần tất hoá thành một chàng trai cứ như đúng rồi vậy.”
“Hết truyện.”
“Hết truyện?!”
Tôi có thể cảm thấy rõ ràng sự im lặng của Kuroha từ phía bên kia cánh cửa.
“Ở đoạn cuối, anh có thêm vào một điều anh muốn nói. Em có hiểu không?”
“...V-Vâng.”
“Anh muốn nói rằng một ngày nào đó anh sẽ viết một câu chuyện có nhân vật chính là chiếc quần tất.”
“Ơ?! Cái đó bắt em hiểu sao được? Thế nó không phải là để động viên em à?”
“Chiếc quần tất sẽ không trở thành người được. Đó sẽ thực sự là một câu chuyện có nhân vật chính là một chiếc quần tất.”
“......Vậy sau này mới có hay sao? Em không hiểu. Kể cho em một câu chuyện nó bình thường hơn đi.”
Em đúng là ích kỷ mà, Kuroha. Nhưng thoã mãn mong muốn ích kỷ của em gái là vai trò của một người anh trai. Tôi chuyển ngay đến câu chuyện tiếp theo.
“Được rồi. Vậy thì anh sẽ kể cho em một câu chuyện khác. Một cậu con trai gặp một cô gái, nhìn thấy quần lót của cô ấy, đánh nhau với quần lót của cô ấy, làm lành với quần lót của cô ấy, và họ kết hôn và sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Hết truyện.” (???Nà ní the đụ???)
“Vậy thôi á?!”
“Chứ sao.”
Kuroha nhả ra một hơi, rồi bắt đầu la rầy tôi. “Nó quá ngắn và còn quá dễ đoán. Mấy câu chuyện phức tạp trong những cuốn sách cổ này còn hay hơn.”
“...Anh biết. Nhưng dễ đoán có phải là một điều tệ đến vậy không?”
Kuroha không thể đáp lại. Tôi cảm thấy con bé muốn nói điều gì đó, nhưng con bé lại không nói. Sự im lặng của con bé tiếp tục kéo dài một lúc lâu.
Có chuyện gì sao? Được rồi, mình sẽ đổi chủ đề vậy.
“Kuroha này, tạo ra những câu chuyện vui thật. Anh sẽ không bao giờ được biết điều này nếu không có em. Cảm ơn.”
“Nhờ có em ư?”
“Ừ.”
“Ồ…”
Tôi thấy rõ rằng Kuroha đã bình tĩnh lại từ phía bên kia cánh cửa. Chắc giờ con bé sẽ chịu chui ra chăng? Tôi ngồi đợi một lúc, nhưng con bé vẫn không mở cửa.
“Kuroha, em vẫn còn ở trong đó chứ?” tôi hỏi.
“...”
Hay là con bé ngại ra ngoài? Không biết có cách nào làm con bé muốn ra đây không nhỉ…
À, đúng rồi!
Trong khi chúng tôi tiếp tục nói chuyện, tôi đã cầm lấy một cây bút và một tờ giấy trên sàn nhà và viết một thứ mà tôi cũng không để ý mấy. Như vậy thì chắc sẽ được!
“Kuroha, anh có thứ muốn cho em xem nè. Ra đây đi.”
Và rồi…
Với một tiếng cạch, cái khoá mở ra và Kuroha bước ra từ căn phòng thư viện ngầm. Cặp lông mày của con bé rũ xuống, và con bé đang nhìn tôi. Có lẽ con bé vẫn xấu hổ với đôi mắt còn sưng do vừa mới khóc xong, bởi vì con bé vừa dụi tay lên mắt vài cái.
Con bé không hay ra ngoài khi đang khóc mà.
===========================
Lady and Gentlemen!
To the Lolicons all around the World.
I present to you… the one and only... LOLI [Kuroha] - The cutest loli in the world!
===========================
“Đây, anh đã viết thứ này khi ta nói chuyện.” tôi đưa cho Kuroha mẫu giấy tôi đang cầm.
Tôi đã viết về một cậu trai và một cô gái bằng bút pháp của chính mình.
“Cái gì đây, một loại hình ảnh gì đó hở?”
“Nó không phải là hình ảnh. Nó là một đoạn văn. Đó là cảnh cuối khi em và anh nắm tay nhau lúc mặt trời lặn.”
Khi Kuroha nhận lấy tờ giấy từ tôi, con bé trơ mắt ra và nhìn vào những thứ tôi viết.
“Anh mà không nói thì em cũng chả biết nó là gì đâu. Thật ra, giờ em cũng chả hiểu lắm nữa là.”
“Khi nào em quen thì sẽ hiểu thôi.”
“Anh bảo em học cách để hiểu á?”
“Ừ.”
Kuroha trông cũng không vui vẻ mấy với nó và ho cái nhẹ, nhưng rồi con bé liền mỉm cười.
“Ừ, vậy cũng được. Dù sao thì có lẽ em là người duy nhất hiểu được câu chuyện của anh, Onii-chan.”
…...— —
.
Quay trở lại với quán ăn gia đình, mọi người vẫn im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi.
“Và mọi chuyện là như vậy đấy. Mà, thật ra, mấy chuyện đó vẫn tiếp diễn nữa.” tôi kết thúc.
“Kuro-chan đã bị dồn đến chân tường rồi, nhỉ-noda?” giáo sư hỏi. “Nếu anh không ở bên chị ấy lúc đó, Imose-kun, chị ấy có lẽ đã trở nên giống như anh trai tôi rồi-noda.”
“Em nói là ‘giống như anh trai tôi’, chính xác ý đó là gì?” tôi hỏi.
“Nói mấy thứ như, ‘Tôi không phải là người sai, thứ sai lầm chính là thế giới này.’ Anh ấy là kiểu như vậy đấy-noda!”
Giáo sư luôn nói toạc ra mỗi khi nhắc đến Ông Chú Đầu Rơm. Họ có vẻ gần như đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với nhau, trái ngược hoàn toàn với mối quan hệ của tôi với Kuroha.
Đúng thật là Anh Đầu Rơm sai, nhưng vẫn…
“Em không nghĩ là mình nên cố gắng thấu hiểu Ông Chú Đầu Rơm thêm một chút nữa sao?” tôi hỏi.
“Không. Anh trai tôi đã quyết định bước đi trên con đường của ảnh, và tôi không thể làm gì được đâu-noda!” Giáo sư rõ ràng không có một ý định cố gắng sửa chữa mối quan hệ của cô ấy với Anh Đầu Rơm.
“Việc đó rất khó khăn khi mà em gái cậu không hiểu cậu.” Odaira-sensei ngắt lời. “Với ta, mấy đứa em gái của ta đều hiểu ta cả, bởi vì chúng lúc nào cũng ở bên cạnh ta! Đôi lúc chúng cũng bất đồng quan điểm với nhau, và rồi chúng chạy tứ tung trong sự bối rối và cần một chút hoà giải. Khi điều đó xảy ra, ta luôn trong khoảng thời gian khó khăn nhất để khuyên giải và đưa chúng bình thường trở lại.”
Odaira-sensei đang ngọ nguậy vặn vẹo cơ thể qua lại khoa tay múa chân mà trông như ông ấy đang bị kéo qua kéo lại bởi các cô em gái của ông.
“Nii, cứ lờ cái hoang tưởng của lão già đó đi.” Miru gợi ý.
Đương nhiên, anh không định cản trở quá trình sáng tạo của ông ấy đâu. Tôi quay từ chỗ Odaira-sensei qua lại chỗ giáo sư. “...Thế em nghĩ giờ Anh Đầu Rơm ở đâu?”
“Nếu xét theo tính cách của anh ấy, tôi không biết anh ấy đến dòng thời gian này mà không có bản đó gì đó hay không-noda.” giáo sư nói. “Anh ấy có lẽ đang tính toán cái gì đó...”
“Chúng ta phải làm gì nếu như vẫn không thể tìm thấy anh ta?” tôi hỏi.
“Nếu đến mức như vậy, thì tôi sẽ làm kẹo mới-noda. Tôi có thể làm chúng hai lần nữa-noda. Một khi những viên kẹo mà anh ấy có hết hạn sử dụng, anh ấy sẽ không thể hành động được gì nữa-noda. Vậy thì chúng ta có thể kết thúc nó-noda!”
Có vẻ Anh Đầu Rơm cũng không để ý hạn sử dụng. Giáo sư trông khá tự tin vào kế hoạch chiến thẳng của cô ấy.
“À, đúng rồi! Để tôi cho mọi người xem thiết bị làm kẹo dẻo như một cách đối xử đặc biệt nhỉ-noda?” giáo sư nói thêm, và rồi thọc tay vào chiếc túi nhỏ cô ấy đeo cạnh eo.
“Quả…?” Cô ấy tái nhợt. “K-Không có ở đây-noda!”
Tôi cạn lời để nói. Đùa nhau đấy à! Tôi vẫn cố gượng cười. Ý tôi là, em bảo là trong tất cả những thứ cần thiết và quan trọng nhất mà em có thể để mất lại là… Đây chắc chỉ là một trò đùa nào đó.
Trắng bệch như vừa gặp ma, giáo sư tiếp tục lục lọi trong cái túi vừa lẩm bẩm, “Không có, không có…”
Em ấy phát điên rồi à?!
“Không có… Nói vậy là chúng ta không thể quay về tương lai nữa?! Nó là cái thiết bị gì?”
“Đó là cây Súng Meguri-noda.”
“Hả?! Cây súng đó á?”
“Đúng vậy-noda. Cây súng đó thực ra là thiết bị tôi cần để làm kẹo dẻo-noda…” Giáo sư cắn môi.
“Căn hộ của Naotaro.” Miru nói một cách bình tĩnh, khi con bé nhìn giáo sư với một ánh mắt sắt lạnh.
Đúng rồi… Lúc giáo sư cố làm bạn với Naotaro-san, em ấy đã lôi ra một đống đồ.
“Chị cũng nhớ cái đó. Chị nghĩ là em đã để quên trong phòng của ông ấy.” Yuzu-san nói thêm.
Giáo sư đặt tay lên ngực, và thở một hơi nhẹ nhõm. “Xin lỗi vì đã cuống hết cả lên như vậy-noda. Tôi cứ tưởng tim mình ngừng đập rồi chứ-noda!”
“Nhóc vẫn là cái loại dễ quên, Choumabayashi-kun.”
Mọi người cảm thấy khá nhẹ nhõm. Nhưng rồi, chúng tôi nghe tiếng một tiếng reo.
Đó là tiếng điện thoại của ai à?
Yuzu-san trả lời cuộc gọi của cô ấy, “Vâng?”
Yuzu-san nhìn quanh mọi người rồi vì lý do nào đó hỏi rằng, “Ờm, ai trong số chúng ta là ‘trưởng nhóm’ vậy?”.
Chúng ta chưa hề quyết định mấy chuyện đó cả, nhưng nếu bắt phải chọn, tôi sẽ nói là Odaira-sensei, vì ông ấy có kinh nghiệm.
Odaira-sensei nhận lấy chiếc điện thoại từ Yuzu-san, và từ phản ứng của ông ấy, chúng tôi có thể biết được rằng người đang gọi là Naotaro-san.
Ông ấy đã trao đổi số điện thoại với Yuzu-san từ khi nào vậy?
Odaira-sensei gật đầu, lắng nghe Naotaro-san. Lúc đầu ông ấy mỉm cười, nhưng…
“Cái gì?!” ông ấy đột nhiên hét lên, và mặt ông ấy dần tái nhợt đi. Tôi gần như chưa bao giờ thấy Odaira-sensei trông như vậy cả.
Có chuyện gì đó xảy ra rồi…
Tất cả chúng tôi nhìn Odaira-sensei với một cảm giác căng thẳng. Ông ấy gác chiếc điện thoại lại, nhìn về phía chúng tôi, và giải thích, “Naotaro-kun muốn báo rằng cái tên tiếp thị kiêu ngạo đó đã xuất hiện lần nữa.”
Tên tiếp thị kiêu ngạo? À, Anh Đầu Rơm!
“Khi Naotaro-kun quay trở về căn hộ của ông ấy, một chàng trai trẻ đã xông ra, chuyện có vẻ là vậy.” Odaira-sensei nói tiếp.
“Hở? Nhưng tôi chắc chắn chúng ta đã khoá cửa rồi mà...” tôi nói.
“Imose-kun, anh trai ta mang theo rất nhiều phát minh của ta-noda. Khoá của thời này chẳng là cái tăm gì cả-noda.”
“Cậu ta cầm theo hai thứ trên hai tay.” Odaira-sensei nói. “Một là một cuốn sách cũ, cái có lẽ là bản sao cuốn The 21st Century của Torahiko Touji mà cậu ta để quên.”
“Và trong tay kia… Đừng nói là…” tôi nói một cách chậm rãi.
Tôi có một linh cảm rất rất xấu về chuyện này. Làm ơn, hãy nói là tôi đã sai đi, xin đấy!
“Đúng vậy, nó là cây Súng Meguri.” Odaira-sensei nói tiếp, đập nát hi vọng của tôi.
...Biết ngay mà.
“Xong, chúng ta xác định rồi-noda.” giáo sư nói, mặt trắng như tờ.
“Naotaro-kun đuổi theo cậu ta, nhưng cậu ta đã trốn thoát.” Odaira-sensei nói.
“Tôi cá là chỗ kẹo của anh ấy đã quá hạn-noda. Thế nên anh ấy mới trộm cây Súng Meguri-noda.”
“...Anh Đầu Rơm có biết em có thể làm kẹo từ khẩu súng đó không?” tôi hỏi.
“Sau khi anh ấy lập ra cái kế hoạch độc ác đó, có vẻ như anh ấy đã bí mật tìm hiểu những phát minh của tôi-noda. Anh ấy là kiểu người đảm bảo mọi thứ phải được chuẩn bị hoàn hảo-noda.” giáo sư nói.
“Ồ, nhưng anh ta không ăn cắp đống nguyên liệu, phải không?”
“Ờm… Do mang theo nguyên liệu riêng lẻ mệt quá, nên tôi đã nạp sẵn chúng vào khẩu súng luôn rồi-noda…”
Cái khẩu súng đó có bao nhiêu chức năng vậy trời?!
“Sớm muộn gì Sadame-kun cũng sẽ làm kẹo dẻo và rời khỏi dòng thời gian này thôi. Một khi chuyện đó xảy ra, chúng ta coi như xong.” Odaira-sensei nói.
“Giáo sư, mất bao lâu để làm ra kẹo dẻo?” tôi hỏi.
“Năm ngày-noda.”
“Vậy chúng ta phải bắt được Anh Đầu Rơm trong năm ngày, nếu không thì…”
“...Trò Chơi Kết Thúc-noda.”
“Em còn có cái phát minh kì diệu nào để chúng ta bắt được anh ta thật nhanh không?” tôi hỏi.
“Tôi ước gì mình có thứ tiện lợi như thế-noda…”
...Hết rồi. Vô vọng rồi. Chúng ta không có manh mối phải đi đâu tiếp theo. Chúng ta cũng không có cách nào để tìm kiếm Ông Chú Đầu Rơm…
Linh hồn tôi rời khỏi thân xác, và cả thế giới trở nên trắng xoá.
Ta không thể quay về tương lại. Mình sẽ không bao giờ được gặp lại bố mẹ nữa. Nền văn hoá sẽ không thể đổi lại, và tổng thống 2D Nyamo-chan và cô giáo 2D Kazoe-sensei yêu quý của mình sẽ chưa từng tồn tại. Oniaka sẽ không tồn tại. Ước mơ trở thành một tác giả của mình sẽ không bao giờ đạt được.
Mọi người sẽ phải sống ở cái thời Heisei này…
Tôi chỉ còn có thể cúi đầu trong im lặng. Ngay cả tôi cũng không còn một chút sức lực nào để nói một cái gì đó lạc quan trong cái tình huống này… Nhưng rồi…
“Đừng bỏ cuộc, Onii-chan.” một giọng nói vang dội trong tai tôi như một người mẹ đang trách mắng một đứa trẻ. (Trans: Em gái trở lại rồi, gánh team cực mạnh nào ae)
Giọng nói này… Kuroha?!
Khi tôi quay đầu lại nhìn, tôi thấy Kuroha đang ngẩng đầu lên, nhìn tôi.
“Anh tưởng em đang ngủ?” tôi hỏi.
“À thì, em có hơi mệt chút, nhưng em đã nghe thấy mọi chuyện.” Má con bé vẫn hơi đỏ, nhưng con bé đã quay trở lại là Kuroha bình thường. Con bé cũng đang nói một cách rất bình thường. “Tất cả những gì chúng ta cần là bắt được Sadame-san, đúng không?”
“Ừ, Nhưng chúng ta không biết Anh Đầu Rơm đang đi đâu cả. Tìm ra anh ta trong năm ngày là bất khả thi.”
“Nơi anh ta đang đến, phải không? Điều em sắp nói chỉ là suy đoán riêng của em thôi, nhưng em tin rằng nó là khả năng duy nhất.” Kuroha đã kích hoạt chế độ Đại Thám Tử lừng danh lên. Khó mà tin được vừa mới nãy thôi con bé đã xin tôi xoa đầu. “Manh mối của chúng ta là cuốn The 21st Century của Torahiko Touji!” Kuroha nói, nhìn một vòng quanh mọi người. “Sadame-san có lẽ đang đến—”
Kuroha đã nói cho chúng tôi một địa điểm cụ thể.
*
Số Đặc Biệt! Literary Gal Tháng Tám 2202
“Cuộc phỏng vấn đặc biệt với Gai Odaira”
—Con Người Nhật Bản và Ngôn Ngữ Viết—
Người đàn ông được biết đến như là “nhà ảo thuật” của tiếng Nhật ngày-nay, Gai Odaira, thảo luận về “Con Người Nhật Bản và Ngôn Ngữ Viết”
.
Người Phỏng Vấn: Để bắt đầu thì, ngài nghĩ thế nào về văn chương ngày nay, thưa ngài?
Odaira: Để phân loại cái chúng ta gọi là Nhật ngữ một cách tường tận trong những công dân Nhật Bản là một chủ đề bất khả thi. Như các bạn đã biết, chữ viết ngày này cực kì đơn giản. Tôi tin rằng những cảm xúc trắc ẩn và cảm thông của người Nhật là thứ đã tạo ra sự thay đổi trong ngôn từ.
Người Phỏng Vấn: Thật tuyệt vời! Vậy nó là lòng trắc ẩn của con người?!
Odaira: Nếu tôi phải giải thích ngắn gọn tại sao “lòng trắc ẩn” lại gây ra sự đơn giản hoá của từ vựng và ngữ pháp, nó đơn giản là một điều quá sức hiển nhiên rồi. Tiếng Nhật từng rất khó. Tiếng Nhật ngày-nay đã không còn dính líu gì đến chứ kanji, và cũng không còn dùng những cấu trúc ngữ pháp khó nhai, đã khiến nó dễ đọc, và dễ hiểu. Có thể nói rằng chúng ta đã đem ngôn ngữ của mình và biến nó thành “gần gũi với người tàn tật.”
Người Phỏng Vấn: Biến tiếng Nhật trở nên “gần gũi với người tàn tật”! Ý kiến của ngài nêu ra thật là độc đáo, Odara-sensei!
Odaira: Ví dụ, nền văn học hiện đại có một loạt các thuật ngữ dùng để mô tả cách cư xử ngu ngốc, như là “ngu”, “dại”, “đần”, “dốt”, “khờ”, và cả “occho” và còn nhiều nữa. Thật đáng buồn khi chúng ta lại có quá nhiều từ dùng để tổn thương người khác vậy, và mỗi việc ghi nhớ hết chúng tôi cũng rất khó khăn rồi. Nhưng trong chữ viết ngày-nay, chúng ta chỉ cần viết: DUMBDUMB và thế là xong. Con người ở thời đại của chúng ta có một khả năng đọc hiểu đáng ngưỡng mộ, và chỉ với tám chữ cái đó thôi, cả một bức tranh toàn cảnh hiện lên trong tâm trí họ. Sắc thái tốt thì không cần phải viết ra khi nó có thể được hiểu bởi người đọc. Đó chính là lý do vì sao lòng trắc ẩn và sự cảm thông của người Nhật cho ra một chữ viết như vậy!
Người Phỏng Vấn: Quả nhiên là ngài nói hoàn toàn đúng! Khi ngài nói đến từ “dumbdumb”, tôi không thể ngừng tưởng tượng ra nó trong đầu! Ôi, không!
Odaira: Tuy nhiên, đổi lại chúng ta đã đánh mất phần lớn khả năng mô tả trong tiếng Nhật, nhưng mơ hồ như vậy cũng có cái lợi của nó. Như thể cái giới hạn đã bị gỡ bỏ khỏi văn chương, cho phép đọc giả tự do thưởng thức theo trí tưởng tượng của riêng mình mà không có giới hạn.
Ví dụ, những thứ đáng sợ, những thứ đáng quý, những thứ yêu dấu, những thứ xinh đẹp, những thứ cần phải được bảo vệ, những thứ cao quý, những thứ ta nên cảm thấy tự hào… Mỗi một biểu tượng của người Nhật thực sự…
Trong tiếng Nhật ngày-nay, chúng đều là…
LILGIRL (BOÉ GÁI???)
Vâng, chỉ một từ thôi là có thể diễn tả tất cả chúng. Nghĩ mới thấy điều đó thật tuyệt vời làm sao.
Người Phỏng Vấn: LILGIRL BANZAI!
Odaira: Còn nữa. Lối viết ngày-nay có thể tóm gọn hơn 200 ký tự, như là…
Khi tôi nhìn hướng xuống từ trên đầu của cô em gái nhỏ của tôi, lướt qua bộ ngực phẳng lì của con bé, đi qua cái rốn nhỏ nhắn của con bé, vượt qua vòng eo thon gọn một cách bất ngờ của con bé, đến chỗ cặp đùi non, mềm, tôi thấy như mình sẽ bay thẳng vào đó. Nhưng tôi vẫn không hài lòng. Tôi vẫn chưa định nhấn công tắc khoá mục tiêu. Tôi lại hướng ánh nhìn xuống nữa, và thứ ở trước tôi là cặp đầu gối hồng hào của con bé. Tôi xoay vòng ra đằng sau em gái mình, và cuối cùng, cuối cùng, đến được vùng đất thánh còn gọi là vùng sau đầu gối. Với lời ca thương lớn lao, tôi sa vào ham muốn của mình.
Nếu ta viết đoạn văn này trong tiếng Nhật ngày-nay, cậu nghĩ nó sẽ như thế nào?
Người Phỏng Vấn: Tôi chỉ có thể mường tượng thôi! Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong sự hồi hộp!
Odaira: WANT LICKY.
Người Phỏng Vấn: YATTA!