Solo: Siscon
CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :https://www.facebook.com/AsiaTranslationTeam/
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!
===========================
Khi tôi đang cố nghĩ ra một chiến lược, giáo sư hướng về anh ta. “Xì-noda. Em không định nói điều này, nhưng… Aniki, em sẽ cho anh biết một chuyện hay đây-noda.”
“Chuyện hay?”
“Nó xảy ra trước khi anh xáo trộn mọi thứ lên-noda. Sau khi em làm ra kẹo dẻo du hanh thời gian, em đã phá vỡ nguyên tắc của chính mình, chỉ một thôi-noda.” Giáo sư nheo lông mày lại. Tôi cũng lại thật gần. “Nguyên tắc em đã phá vỡ là ‘Không bao giờ đến tương lai.’ Nhưng em đã chịu thua trước tính tò mò của mình và đến đó xem-noda. Đi đến tận thế kỉ 38.”
Thế kỉ 38… Tức là hơn 1,500 năm kể từ thế kỉ 23 của ta rồi. Tôi thậm chí còn không thể tưởng tượng được thế giới đó ra sao.
“Nhật Bản ở thế kỉ 38 rất tuyệt vời-noda. Tiếng Nhật không chỉ không còn sử dụng kanji, mà thậm chí không còn dùng hiragana và katakana nữa. Nhật ngữ ở thế kỉ 38 chỉ dùng biểu tượng và số thôi-noda.”
“Chỉ biểu tượng và số? Thật nực cười.” Đầu Rơm nhạo báng.
“Nhưng mà nó còn ngạc nhiên hơn nữa-noda.” cô ấy nói tiếp. “Cái chúng ta gọi là thủ tướng giờ đây là một bộ quần tất. Không phải nhân vật 2D mặc quần tất-noda. Nó chính là bộ quần tất luôn-noda.”
Không một ai trong chúng tôi có thể giấu được sự kinh ngạc.
“Phái quần tất chỉ là một trong ba lực lượng chính trị chính thôi, còn cả Đảng Tất Đùi và Đảng Quần Bó nữa.”
Vậy là trong tương lai xa vẫn còn những đảng phái chính trị à?!
...A! “...Giáo sư, đừng nói tên của phái quần tất… Nó không…”
“Nếu dịch theo ngôn ngữ của chúng ta, nó được gọi với cái tên... ‘Đảng-Quần-Tất’.”
Biết ngay mà! Bọn họ có khiếu thẩm mỹ đấy!
“Ugh, câu đùa nghe như mấy tên biến thái cô độc ấy.” Kuroha lẩm bẩm.
“Nii, Meguri muốn nói là ‘Đảng-Tất’ ấy.” Miru giải thích.
“Này, tui không phải là mấy ông chú kể chuyện cười đâu nhá! Nó thực sự là ‘Đàng-Quần-Tất’ đấy-noda!” giáo sư càm ràm.
“Vậy, con người ở tương lai như thế nào?” tôi hỏi.
“Họ vẫn… có hình người, ít nhất là vậy-noda.”
“Ồ, hiểu rồi.” Tôi nghĩ ít nhất họ vẫn có đầu và tay chân.
“Meguri, em đang nói cái quái gì vậy?” Đầu Rơm hỏi.
“Ngay cả trong một thế kỉ 38 đã thay đổi hoàn toàn như vậy, họ vẫn lưu giữ những tác phẩm văn học cổ đại.” giáo sư nói. “Đứng từ một cái tương lai xa cỡ đó nhìn về thì nền văn học dùng chữ kanji hay chữ kana chẳng có gì khác nhau cả-noda. Về cơ bản chúng đều bị đối xử y như nhau cả-noda.”
Đầu Rơm trông hơi ngạc nhiên.
“Cả nền văn học chính thống mà anh cực kì căm ghét và nền văn học hiện đại anh yêu quý đều bị gộp chung vào thể loại ‘văn học cổ đại.’ và chúng được đánh giá khá giống nhau.” cô ấy nói tiếp.
“Văn học cổ đại? Thật không thể tin được…” Đầu Rơm trở nên hoài nghi.
“Anh nghĩ sao, Imose-kun-noda?” giáo sư hỏi.
“À thì, tương lai đó xa quá.” tôi nói. “Nếu em đã nói vậy thì chắc nó là vậy nhỉ?”
“Vậy là anh tin em-noda!” giáo sư mừng rỡ.
“Giả sử tương lai đó có thật đi! Mày vẫn không bao giờ ngưng đùa giỡn được à?!” anh trai cô ấy hét lên.
“Bằng chứng đây-noda.” giáo sư nhặt tờ giấy rơi trên thuyền lại và đưa cho Đầu Rơm xem. Góc nhìn của tôi hơi tệ nên không thể thấy được nó viết cái gì cả.
“...? Cái gì đây? Có chuyện gì với cô ta vậy?” anh ta hỏi.
“Ủa? À, em nhầm. Là cái này.” giáo sư nhặt một tờ giấy khác lên và đưa cho Đầu Rơm xem.
“Cái này là sao đây?!” Đầu Rơm nhìn như anh ta đang trong trạng thái sốc nặng.
“Văn học ở trong tương lai nhìn như vậy đấy-noda. Giờ thấy cái này, anh đã nhận ra sự vô nghĩa của việc tranh cãi văn học của thế kỉ 23 là ‘đúng’ hay ‘sai’ chưa, Aniki?”
Không biết tờ giấy em ấy đưa cho anh ta viết cái gì? Nó hẳn là được viết ở thế kỉ 38 nhỉ?
“Chỉ là mấy trò do mày tự biên tự bày ra.” Đầu Rơm nói một cách thô bạo.
“Không tin thì thôi. Tuỳ anh-noda. Nếu em có thời gian đi viết thứ này, anh thừa biết em thà dành nó làm việc em thích hay đi nghiên cứu mà-noda.”
Đầu Rơm không đáp trả lại câu đó. Anh ta bặm môi lại và nhìn cô bé chăm chú. Đầu Rơm miệng lưỡi lia lịa nay đã im hơi. Chắc anh ta đã hiểu ra cái gì đó.
Có lẽ anh ta đã hiểu những điều mình nói rồi? Rốt cuộc, chúng ta vẫn có thể thuyết phục được anh ta!
“Đầu Rơm, tôi biết là anh căm ghét văn học chính thống, nhưng thay vào đó nâng đỡ những thứ anh yêu quý không phải là tốt hơn sao?” tôi hỏi. “Nhớ lại lý do anh quyết định trở thành một tác giả đi. Chắc chắn anh cũng có một mơ ước cao đẹp hay là muốn được như một ai đó…”
“Nghe Imose-kun đi, Aniki-noda.” giáo sư đồng tình. “Lý do mà Imose-kun viết những câu chuyện là vì em gái của anh ấy, Kuro-chan-noda. Còn về phần em, không phải là em điên hay gì cả nhưng khi em biết được đó là ‘vì em gái của anh ấy’, nó khiến em nghĩ rằng ‘Điều đó thật tuyệt’-noda.”
Kuroha nhìn tôi với sự ngạc nhiên trong ánh mắt con bé.
Ờ, ha! Lúc mình nói chuyện với giáo sư về quá khứ, Kuroha đã say quá và thiếp đi. Đúng là ngại thật.
Đầu Rơm mở miệng ra định nói cái gì đó đáp trả, nhưng giáo sư liền nói tiếp.
“Anh cảm động trước những tác phẩm của tổ tiên ta, phải không? Em không thể và cũng không muốn đồng cảm với anh, nhưng em có thể hiểu rằng việc bị lay chuyển bởi một điều gì đó và cái cách nó trở thành động lực cho mình-noda.”
“Đừng quên cảm giác của anh ngày hôm đó!” tôi thúc tới. “Đúng là trong một thế giới chỉ có văn học chính thống, tác phẩm của anh sẽ khó mà được công nhận. Nhưng không phải vừa có Usubi kia đã dành được Giải Homyura đấy sao? Nếu anh tiếp tục cố gắng hết mình, một ngày nào đó tiểu thuyết của anh chắc chắn sẽ được mọi người biết đến!”
“Im đi!” Đầu Rơm hét lên. “Ta không cần đám các người dạy ta về mục tiêu của ta! Đó chính là lý do vì sao ta phải thay đổi tương lai!”
“Ahaha… Em hiểu lý do vì sao ta không thể thuyết phục anh được rồi.” giáo sư bật cười. “Em có thể hiểu được cảm giác của anh-noda. So với Imose-kun đây, để những tác phẩm của anh được công nhận còn khó gấp mấy lần-noda. Thảo nào anh lại bất mãn đến vậy.”
Tôi tưởng Đầu Rơm sẽ đáp trả giáo sư còn hăng máu hơn nữa cơ, nhưng thay vì vậy anh ta chỉ thốt ra một từ đơn giản, “Sai rồi…”
“Em không sai-noda. Suy cho cùng anh nói đủ điều về giáo dục và anh tuyệt vời đến mức nào, nhưng cơ bản chỉ là anh quá ghen tị và tham lam thôi-noda. Anh muốn tài năng của mình được công nhận ngang hàng với văn học chính thống, anh muốn được nổi tiếng với các cô gái. Hóa ra cũng chỉ có vậy thôi-noda!”
“Tao nói là mày sai rồi!” anh ta ngắt lời.
“Nhưng anh lại quá hèn nhát để bước ra thế giới khi đã ham muốn quá xa vời, và như một kẻ hèn nhát, anh đi thay đổi thế giới thay vì cố gắng thay đổi chính mình-noda.” giáo sư nói. “Một người như vậy dù có cố gấp mấy họ cũng không thành công đâu-noda. Người đó sẽ không tạo ra được một cái gì cả-noda!”
“Dừng lại!” Đầu Rơm thậm chí còn không thể bảo cô ấy sai được nữa. Tất cả những gì cô ấy nói đều đánh trúng tim đen cả.
Nhưng mà, Giáo sư, ta đang cố thuyết phục Đầu Rơm mà, đâu phải dồn anh ta vào góc tường…
Mình phải tìm ra… Tại sao Đầu Rơm lại cứng đầu về chuyện này như vậy?
Giá như có một đọc giả nào đó có thể hiểu được văn chương của anh ta thì mọi chuyện đã khác. “Thật tuyệt vời, cũng thú vị đấy, tập này không được hay cho lắm, lần sau cố hơn nhé…” Giá như có ít nhất một người nói những điều như vậy, Đầu Rơm đã có thể lắng nghe ý kiến của người khác, dù chỉ một chút. Nhưng gần như không còn một ai có thể đọc được văn chương hiện đại mà Đầu Rơm viết cả.
……!
“Có một người!” tôi thốt lên. Đúng vậy, vẫn có. Vẫn có một người có thể đọc được những tác phẩm của anh ta, một người rất rất gần chỗ anh ta đang đứng! “Kuroha, ngay bây giờ, anh muốn em đọc thứ Đầu Rơm đã viết và cho anh ta biết em nghĩ gì về nó! Nếu tự đọc được thì anh sẽ đọc, nhưng lại không được.”
“Hở?” Kuroha không biết phải làm gì trước cái yêu cầu đột ngột của tôi.
“Mọi người xung quanh lúc nào cũng nhạo báng hoặc là lờ Đầu Rơm đi nên anh ta hờn dỗi. Chuyện đó không đáng thương sao? Nhưng em có thể hiểu được anh ta, Kuroha!” tôi la lên.
“Ta không có hờn dỗi!” Đầu Rơm thu người lại như một chú khỉ nhỏ bé.
“Em không chắc Sadame-san sẽ vui lên nếu em đọc chúng đâu.” Kuroha né tránh.
“Điều đó không đúng! Đi mà, Kuroha, xin em đấy!” tôi năn nỉ.
“Nếu anh đã khăng khăng vậy thì được thôi. Em sẽ đọc, nhưng chúng ta sẽ đọc nó cùng nhau, Onii-chan. Em sẽ dịch cho anh.”
Khi mà Kuroha nhắc đến từ “đọc cùng nhau”, cả Yuzu-san và Miru liền phản ứng lại.
“Kuroha-san, đọc một mình với Gin-san vậy là không công bằng. Mình cũng đọc nữa!” Yuzu-san nói.
“Em cũng sẽ đọc nữa!” Miru nói.
Mọi người đọc cùng nhau! Nghe vui đấy!
“Hãy đến công viên hay nơi nào đó rồi mọi người cùng đọc!” tôi nói.
“Vậy thì em sẽ làm cơm trưa cho mọi người. Mọi người thấy sườn ram gừng được không?” Yuzu-san hỏi.
“Em sẽ vẽ một bức tranh cho nó.” Miru nói.
Trong đầu tôi tưởng tượng ra một khung cảnh trong công viên chúng tôi trải chiếc thảm dã ngoại rồi ngồi xuống, đọc tiểu thuyết của Đầu Rơm, vui đùa…
À đúng rồi! Nếu đã đi thì anh ta cũng nên đi cùng nữa!
“Đầu Rơm, chúng tôi định đọc tiểu thuyết của anh, anh có muốn đi cùng không?” tôi hỏi. “Anh không cần phải cô đơn nữa. Hãy cùng nhau vui đùa. Nên, chỉ cần trả lại thứ anh đã lấy thôi.”
Đầu Rơm cúi xuống và run rẩy thấy rõ.
Anh ta bị cảm xúc lấn áp rồi ư? Được rồi! Có vẻ cuối cùng cũng thuyết phục được anh ta rồi!
Đầu Rơm ngẩng đầu lên. Hình như tôi đã quá ngây thơ. Lông mày anh ta nhíu lại và đôi mắt anh ta đỏ ngầu bởi cơn giận. “Sao ngươi dám cố an ủi ta hả, thằng ranh?!”
S-Sao anh lại giận thế? Lẽ nào lời mời của chúng ta làm tổn thương lòng kiêu hãnh của anh ta...
Đầu Rơm vỗ nhẹ đôi cánh của mình rồi bay lên trời.
Bloomer… cái bloomer bay rồi!
Ta thất bại rồi! Mà Đầu Rơm đang cố bỏ trốn sao? Không xong rồi! Ta vẫn chưa lấy lại bản thảo Ani MAJI Mania và khẩu Súng Meguri nữa!
Nhưng rồi…
“Gin-san, để mình lo!” Yuzu-san đứng cạnh tôi lấy ra một sợi dây thừng. Một đầu được cột thành thòng lọng.
À! Vậy cái trò đặc biệt mà cô ấy tập luyện đó là quăng thòng lọng!
Yuzu-san hai tay cầm dây thòng lọng và chuẩn bị tinh thần. “Tôi tới đây!”
Yuzu-san này khác hẳn mọi khi tôi thường thấy. Cô ấy mang ánh mắt của một kẻ săn mồi đang rình rập con mồi. Cô ấy cố định mục tiêu trong khi quay sợi thòng lọng vòng vòng.
“Nhận lấy!” cô ấy hét lên và quăng sợi thòng lọng đi. Cái vòng thòng lọng bay lên và lọt quanh cổ Đầu Rơm.
Tuyệt vời, Yuzu-san!
“Được rồi! Giờ ta chỉ cần…” Yuzu-san kéo sợi dây thừng lại. Đầu Rơm cố gỡ sợi dây thòng lọng ra khỏi cổ mình, nhưng không vẻ gì là anh ta có thể chống lại sức kéo xuống của Yuzu-san cả. Anh ta gần như không thể kéo sợi ra khỏi cổ mình chút nào cả.
“Để anh giúp!” tôi nắm lấy sợi dây và kéo cùng với Yuzu-san. Sợi dây thừng thắt chặt cổ của Đầu Rơm lại.
“Ặc!!” Đầu Rơm rơi xuống như một con ruồi ăn xịt muỗi vậy. Anh ta rơi tùm xuống hồ. Chúng tôi liền vây quanh cô bé bị trói chặt là Đầu Rơm ấy. Cái đam mê sở thích của Yuzu-san quả là rất gì và này nọ.