Buổi sáng trong lớp học, vào thời điểm khi các học sinh đang tới trường, tôi tổng kết lại những suy nghĩ của bản thân về phò.
Đã được nửa tháng từ khi tôi bắt đầu nhập học tại Cao trung Urotan, một trường dự bị đại học nổi tiếng trong quận.
Tôi ngồi trên chiếc ghế hàng trước gần cửa sổ, mặc một bộ đồng phục mùa hè mới toanh và đang ngước nhìn một cô gái.
“Ikuno-kun, cậu có đang nghe không đấy? “
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài màu đen đứng trước mặt tôi đang nhìn tôi chăm chú với một nụ cười cay đắng.
Đó là vì khi tôi nhìn cô ấy, là tôi lại chìm sâu vào suy nghĩ của mình về phò.
“V-Vâng, là…. Ư, Shinonome-san, không phải cậu đang gần quá sao?”
“A, tớ xin lỗi! “
Lớp trưởng Shinonome Ibuki, đôi má đỏ lên trong khi kéo giãn khoảng cách.
“Cậu chẳng nói gì cả, tớ tưởng là cậu cảm thấy không khỏe…”
Cô ấy sở hữu đôi mắt trong sáng và dịu dàng mặc dù hơi bị nghiêng, vẻ ngoài của cô ấy đẹp như một bức tranh vậy; mái tóc đen bóng loáng dài đến hông vô cùng đáng yêu , cộng thêm dải băng kẹp tóc trắng Alice kèm với nụ hồng xanh trên đầu càng làm cô thêm phần quyến rũ.
“Không, không phải đâu. Vậy, cậu cần gì ở tôi à?”
“Ư… Đúng là cậu không nghe mình nói gì cả nhỉ.”
“Ừm, thì... tôi xin lỗi.”
“Ufufu, không sao. Tớ sẽ giải thích lại lần nữa.”
Cô ấy là một người nổi tiếng và luôn đối xử tốt với mọi người, mỉm cười nhẹ và khẽ vuốt tóc đầy thanh lịch.
Cô con gái rượu độc nhất của tập đoàn Shinonome, tập đoàn điều hành ngôi trường này — chính là cô ấy, Shinonome Ibuki.
Cô ấy là một quý cô đúng mực, hòa nhã, có tính cách tốt, và là học sinh danh dự người đứng nhất toàn trường, cô ấy cũng giỏi thể thao nữa. Cô ấy cũng cố sức mình với vai trò lớp trưởng; và với những năng lực tuyệt vời ấy, hội học sinh đã chiêu mộ cô ấy làm thư ký hội trưởng hội học sinh.
Cô ấy còn là cô gái xinh nhất trường nữa và rất nổi tiếng trước mấy thằng đực rựa; và nhờ có sức hút của cô, đến cả các cô gái còn ủng hộ. Cô ấy là một cô gái hoàn hảo.
So sánh với tôi, một thằng thất bại không chỗ đứng trong lớp, giống như là sự khác biệt giữa trời và đất vậy.
“Tớ đang nói về câu lạc bộ văn học mà cậu làm hội trưởng, Ikuno-kun. Cậu là người thành lập nó mà, đúng không?”
“Ừ, đúng thế… có chuyện gì à?"
Tôi có cảm giác xấu về chuyện này nhưng tôi vẫn hỏi cô.
Sau đó Shinonome-san đảo mắt đi, có vẻ khá băn khoăn.
“Ừm, thực sự rất khó nói. Dù vậy, mọi sự đã rồi, câu lạc bộ sẽ bị giải thể..Đó là điều tớ muồn truyền đạt cho cậu.”
“Nani?!”
Tôi vô ý hét lên.
Đó là thiên đường duy nhất của tôi. Nếu tôi để mất nó thì còn chỗ nào để tôi có thể thoải mái đọc những cuốn LN trong cặp tôi đây?! Cũng như xem anime và chơi các trò galge giới hạn
“Đ-Đợi đã! Giải thể?! Chúng tôi đã đủ thành viên rồi còn gì?!
Hơn cả việc Shinonome-san đang đứng cạnh tôi, giọng nói của tôi đã thu hút nhiều sự chú ý.
Tui thực sự ghét nổi bật. Nhưng giờ không phải là thời gian dành cho điều đó.
Shinonome-san cười dịu dàng, như đang cố gắng dỗ dành một đứa trẻ.
“Đúng là vậy. Tuy nhiên, không có ai ngoài cậu là thành viên chính thức trong cái câu lạc bộ văn học đó cả, đúng không?”
Ugh… Đúng là vậy, tôi là thành viên chính thức duy nhất. Nó là câu lạc bộ toàn những thành viên ma mà tôi cố gắng thu thập với điều kiện là chỉ mượn tên của họ.
“Tất cả thành viên trừ hội trưởng đều là thành viên ma. Lần này chúng tớ đã báo cáo và trình nó lên hội học sinh.”
Như đang đồng cảm với tôi, Shinonome-san cũng mệt mỏi như thể đó vấn đề của riêng cô ấy.
Đúng là một cô gái tốt. Bây tôi đã hiểu vì sao cô ấy lại nổi tiếng với lũ đực rựa và đám con gái rồi.
Nhưng khoan đã, những người biết tôi là thành viên chính thức duy nhất của câu lạc bộ văn học là tôi và...
“Shinonome-san, cậu có thể thôi đi được không?!
“Eh, ý cậu là sao?!
Nụ cười của cô ấy thật rạng rỡ! Tuy vậy, tôi phải tiếp tục nói cho xong.
“Phiền cậu đừng giẫm lên chân tôi nữa được không?”
“Ufufu. Cậu đang nói gì vậy, con heo kia?
Làm sao cô ta có thể thốt lên một từ xúc phạm như thế với một nụ cười hả, con "điếm" kia!
“Này, không phải sẽ phiền phức nếu có người nghe thấy điều đó sao?”
“Sự lo lắng của cậu là vô nghĩa Sau cùng, mọi người đều rất tin tưởng tôi. Ufufufu.”
GuriGuriGuri, cô ta tiếp tục giẫm lên tôi bằng đầu mũi giày.
Nếu có ai hỏi cô ta làm vậy từ lúc nào, tôi trả lời là ngay từ lúc cô ta biết là tôi không lắng nghe.
Và chưa hết, cô ta còn thể hiện sự lo lắng và đồng cảm với tôi suốt nãy giờ.
“N-Như thường lệ, cậu đúng là, eh, Shinonome…”
“Đó chẳng phải là lỗi của cậu khi không nghe tớ nói gì sao? Cậu không cảm thấy tội lỗi khi trách nhầm người sao? — Ôi. Chào buổi sáng Sugiyama-san, Murakami-san.”
Trong khi vừa tiếp tục hành hạ tôi, Shinonome vừa chào hỏi những nữ sinh với một nụ cười và tông giọng khác.
Không ai có thể đoán ra được rằng Shinonome Ibuki đang giẫm lên chân của tôi một cách vui vẻ, ngay cả trong giấc mơ hư cấu nhất của họ.
“Haa, à thì…Dù sao thì, người biết tôi là thành viên duy nhất chỉ có cậu mà thôi, người thường hay tới thăm câu lạc bộ không phải cô sao, Shinonome? Vậy, tại sao cô lại báo cáo đều đó chứ?!"
“Tất nhiên, vì tớ muốn cậu gặp rắc rối “
Đơn giản vậy sao. Trông cô ấy rất vui khi nói điều đó.
“Nghiêm túc đấy, nó làm tôi thấy phiền phức suốt thời gian qua, tại sao cậu cứ bám lấy tôi vậy, Shinonome?!
“Vì cậu đặc biệt.”
“Đặc biệt”
“Ừ. Từ khi tớ nhập học nơi đây, tất cả con trai đều bị mê hoặc bởi sắc đẹp của tớ và bọn họ luôn làm những điều tớ yêu cầu. Tuy nhiên, cậu lại nhận ra "một khía cạnh khác" của tôi ngay lập tức và không làm những việc tớ bảo. cậu là người đầu tiên nhìn ra con người thật của tớ. Vì thế mà cậu đặc biệt.”
“Đặc biệt sao, ế… Nói vậy nghe như là cậu thích tôi?”
“! ... S-Sao cậu có thể nói ra được điều ngu ngốc như thế chứ?”
Cô ấy ấp úng trong khoảnh khắc, rồi như thể nhớ ra điều gì đó, cô lại tiếp tục giẫm lên chân tôi.
“… Đừng có mà hấp tấp . Tôi chỉ muốn huấn luyện cậu như một con pet.”
“Kuh, chết tiệt… Nhìn vào những rắc rối mà cô nàng đem đến cho tôi đi.
Shinonome được coi là một loại phò nhưng giấu. Cô ta là người nguy hiểm, kẻ vượt trội trong việc dụ dỗ và chiến thắng mọi thằng đực rựa bằng vẻ ngoài xinh đẹp.
Nói về loại phò nhưng giấu, sự tồn đó tại đó đã cắm sâu vào ký ức tôi qua tất cả lũ phò mà tôi từng gặp. Thì, nếu phải kể về nó, thì đó là sự việc xảy ra khi tôi đang học trung học. Hồi đó, tôi khá thân thiết với một cô gái có mái tóc đen rất đẹp và duyên dáng đến mức chúng tôi sắp đạt đến cấp độ “hẹn hò”.
Cô ấy đã nói là cô ấy không có hẹn hò với ai cả, hỏi tôi một số thứ như gu bạn gái của tôi hay kiểu tóc tôi thích, và tôi thích món quà gì cho sinh nhật của mình, chúng tôi thậm chí đã đi chơi với nhau. Khi đó, tôi tin rằng cô ấy thích tôi. Và chỉ là vấn đề về thời gian cho đến khi cô ấy tỏ tình.
Nhưng, thật ra cô ấy đã có bạn trai rồi, và tôi chỉ là một con chuột bạch cho cô ấy để chắc rằng mối quan hệ với bạn trai đầu tiên của cô có thể tiến triển tốt đẹp. Nhớ lại nó lại khiến tôi cảm thấy chán nản, Ah! Chết tiệt!
“Được một người xinh đẹp như tôi đây quan tâm nè tới một con pet như cậu. Hãy biết ơn đi.”
“Kuh … Đó là lý do vì sao những đứa xinh đẹp… Tôi sẽ luôn nói điều này, tôi thực sự rất ghét mấy con phò như cậu, Shinonome. Cho dù cậu có thể quyến rũ những thằng khác nhưng tôi thì éo nhé, đừng mong rằng tôi sẽ yêu một người con gái như cậu!”
“Fufu, đó là điểm hấp dẫn của cậu đấy. Cảm giác lần đầu của việc không-dễ-chinh-phục. Ahh, nó thực sự rất tuyệt vời…”
Shinonome xoa bụng — cảm giác như bị nhột — mặt cô đỏ lên rồi cười sung sướng.
Đệt, cô ấy hoàn toàn thích thú với tôi rồi…
Mặc dù tôi đã quyết định không dính dáng gì đến những cô gái xinh đẹp đó khi vào cao trung. Nó như là gậy ông đập lưng ông vậy. Thực sự đau đầu khi nghĩ đến việc đó.
“… Nói chứ, tôi sẽ gặp rắc rối mất nếu câu lac bộ văn học bị giải thể. Nếu tôi về nhà thì sẽ không thể thoải mái thưởng thức thú vui được vì em gái tôi ở đó. Nếu như câu lạc bộ bị giải thể thật, thì còn chỗ nữa cho tôi thỏa mãn đam mê của mình đây?!”
“Cậu nói điều này trước kia rồi. Có phải em gái cậu là bro-con không”
“Uh, ở mức độ của đấy không thể gọi là bro-con được…”
Nhớ lại những gì em gái tôi dạy tôi về sự tồn tại của phò, khiến tôi nổi da gà.
“Được rồi, cậu không cần phải lo về hoạt động của câu lạc bộ nữa. CLB của cậu đang thiếu người mà, cậu chỉ cần tuyển thêm thôi.”
“Ah, hiểu rồi!”
Vì quá tuyệt vọng trước tình huống này, tôi đã không thể nghĩ ra cách giải quyết nó đơn giản thế.
"Tôi cần phải chiêu mộ bao nhiêu người, Shinomine?"
“Trong 1 tháng cậu phải tuyển được hai người nữa, nếu làm được CLB của cậu sẽ sống.”
“Hai người trong 1 tháng, à. Một chướng ngại đấy…”
Vào năm ba sơ trung, “đứa con gái vừa nổi tiếng, thích khoe khoang và có nhiều bạn bè" đã chú ý tới tôi, kết quả là (Kuro: m ăn loz chứ sao ), tôi bị cô lập bởi chính lớp học của mình. Nhờ vậy, tôi quyết định không kết nhiều bạn và sống tuân thủ châm ngôn “là người quen, nhưng dưới mức bạn bè”.
Dù thế, bằng cách nào đó tôi đã tuyển được những thành viên ma cho CLB. Đó là câu chuyện khác nếu tôi buộc phải đi tuyển thành viên chính thức. Ở trường, tôi không có kiểu bạn nào có thể tham gia CLB vì tôi cả…
“Ufufu, Ikuno Kousuke, Để tớ nói thêm điều này nữa, đó không phải điều kiện duy nhất để duy trì CLB của cậu đâu.”
“Eh, còn nữa à?!”
“Tất nhiên rồi, dù sao thì, CLB của cậu đâu có hoạt động công khai nào. Mỗi lần tớ tới kiểm tra, cậu chỉ tập trung vào mấy thứ văn hóa manga hay lightnovel.
Thì, cô ấy nói không sai chữ nào.
“Đó là tại sao nếu cậu không muốn CLB bị giải thể, cậu phải chấp nhận thêm một điều kiện nữa. Tớ muốn cậu giúp tớ một số công việc của hội học sinh.”
“Cụ thể?”
Khi tôi hỏi cô ấy với vẻ mệt mỏi, Shinonome cười nhạt, đúng như tôi đã nghĩ, ẻm tính hết rồi.
“Công việc đơn giản lắm, cậu chỉ cần trả lời thư tư vấn của các học sinh gửi thôi. Hội học sinh hiện đang rất bận với các công việc khác, chúng tớ không thể trả lời hết được. Đó là lý do tớ muốn sự giúp đỡ của cậu.”
“Nếu tôi chấp nhận điều kiện và tuyển thêm thành viên cho CLB trong một tháng, thì CLB của tôi sẽ không bị giải thể đúng không?” (Kuro: nhỏ này kinh thặc vì mn gặp anh main mỗi ngày.
“Đúng đó, một thỏa thuận không tồi đúng không ?” (Kuro:Smug face XD)
Tôi không nghĩ mình là người thích hợp để trả lời những là thư tư vấn đó, Nhưng, thiên đường của tôi — vì sự tồn tại của CLB văn học. tôi không còn cách nào khác.
“Thỏa thuận nhé. Tớ không ghét một con pet ngoan ngoãn đâu, cậu biết không.”
“Ai là pet của cậu! Dù sao, nếu cậu đã xong việc rồi thì…"
Đột nhiên, hành lang trở nên ồn ào khi một cô gái vui vẻ bước vào lớp học.
“Chào buổi sáng!”
Whoa, cô ta đã tới…
Kiểu tóc đuôi ngựa cột bởi một sợi ruy băng màu hường của cô ấy đang lắc lư nhịp nhàng tên cô ta là Aizawa Manaha.
“Fuu. Mình bị lỡ chuyến tàu, cứ tưởng mình sẽ tới trễ chứ~”
Cô ta sở hữu một thân hình đồng hồ cát với chiếc áo khoác cuốn quanh hông; phần ngực chiếc áo cánh mở tung ra để hở bộ ngực đầy đặn, và dưới chân đi đôi tất trắng— kiểu thời trang từng tạo "trend" từ 15 năm trước. Cô ta sơn móng tay và đeo những bộ khuyên tai lấp lánh. Cô ta là một Gal sành điệu và hình như cô ta đang làm người mẫu nghiệp dư hay gì đó.
(Kuro: https://xuatkhaulaodong.com.vn/gyaru-la-gi-tai-sao-gyaru-lai-khien-gioi-tre-nhat-ban-phat-cuong-nhu-vay-1395.htm cho bác nào không biết Gal là gì)
“Yup, chào buổi sáng Makino-kun và Sawashiro-kun! Cả cậu nữa, Shouko, Mutsuki!”
Sau khi cô ta tới chỗ ngồi phía chéo tôi, cô ấy chào hỏi đám đực rựa và con gái đang tụ tập sôi nổi xung quanh.
“Thật khó để biết được nhiệt độ nóng hay lạnh, đúng không?”
Cô ta — lau trán bằng khăn tay với một nụ cười cay đắng — trông thật dễ thương đến nỗi nó có thể khiến mọi người nhầm lẫn cô với thiên thần có mái tóc vàng nhuộm và làn da trắng không tỳ vết.
Đã có một đám đực rựa tập trung tại hành lang chỉ để nhìn Shinonome và giờ còn thêm Aizawa vào nữa, đám đông ấy tụ tập càng nhiều.
Aizawa Manaha là một cô gái xinh đẹp — cùng với Shinonome — chia nhau sự nổi tiếng trong tường.
Nếu Shinonome là cô gái dịu dàng, một quý cô thực thụ thì Aizawa là một tomboy gal người thường không quan tâm đến những thứ tầm thường. Có lẽ bởi ngoại hình kiên cường của cô, sẽ thật lạc lõng nếu ai đó nói cô ấy biết karate. Theo lời đồn đại, cô ta là một kẻ cuồng dâm và đang hẹn hò với vài thằng đàn ông. Thêm nữa, cô ta không hứng thú gì với tụi nhạt nhẽo, cô ta sẽ ngủ với tất cả đàn ông chỉ vì tiền.
“Ahaha, trời ạ, Makino-kun. Đó là quấy rối tình dục đấy. Kishikawa-kun, Sawashiro-kun, hai cậu hãy nói cái gì đi chứ.”
Cô ta cười KyaKya - khi nói chuyện với đám đực rựa. Đúng là cô ta tỏa ra một bầu không khí toàn dâm.
Và sau đó, đứa gal khác trong lớp nghiêng đầu hỏi Aizawa.
“Huh? Manaha, đồng hồ mà cậu đeo đâu trước đây đâu rồi? Đợi đã, đó chẳng phải là trang sức mới sao? Nó có vẻ mắc, cậu tự mua à?”
“Ể, đồng hồ! A-À, cậu thấy đấy…tớ mua cái này bằng tiền của tớ tiết kiệm từ công việc bán thời gian đặc biệt. Nhìn rất đáng yêu nên tớ raaaaaaaaaaaaaaaất là thích nó. A-Ahahahaha~!”
Không có lửa làm sao có khói.
Vào nửa tháng trước, tôi đã thấy cô ấy và lời đồn là sự thật. Tóc vàng hoe! Ngực đầy đặn! Gái cao trung! Hơn nữa, hôm nay sắc mặt của cô có vẻ mệt mỏi, điều đó cho thấy rằng cô ta đã kiếm tiền bằng cái cơ thể đó.
Một suy nghĩ điên rồi chạy qua đầu tôi.
Trong một khách sạn tình yêu nào đó.
Chiếc giường kêu lên những tiếng cọt kẹt đều đặn.
Trên giường, một ông chú trung niên và đang cưỡi trên ổng là — một cô gái mồ hôi ướt đẫm, biểu cảm sexy qua từng cú nhấp hông - chính là Aizawa
“Haa, Haaa! T-Tuyệt quá! Nữa.. Ah! Ah! Đúng rồi, ở đó! Fua! Ah! Aah… Ojii-san tuyệt quá! Đ-Đây là lần đầu của em mà, thô bạo quá… Haa, Haa~! To quá, e-em ra~! Hia! Aaa, Haa~~~~~n♡”
PPPPPPPhò!!!
…Thật dễ dàng để tưởng tượng ra.
Có tin đồn rằng, cô ấy còn là một trong Nhị Đại Phò - những con phò dâm nhất.
Tôi muốn được hưởng thụ cuộc sống học sinh cao trung mà không dính dáng gì tới những con phò, nhưng ai ngờ rằng lại có Nhị Đại Phò trong lớp tôi chứ…. Dù tôi đã gặp rất nhiều loại phò khác nhau nhưng chưa từng gặp một đứa nào dâm như cô ấy cả. Bên cạnh đó, tôi không biết sẽ có hại ra sao khi tôi phải "kiềm chế" nếu như có dính dáng đến cô ta nữaVì vậy, tôi sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với cô ta nhiều nhất có thể.
Sau đó, Shinonome quay mặt chào Aizawa bằng giọng nhẹ nhàng.
“Chào buổi sáng, Aizawa-san.”
“Ah, chào buổi sáng, Shinonome-san! Um, cậu cần gì từ mình sao?”
Aizawa vẫy tay một cách vui vẻ đến nỗi khiến bộ ngực nảy lên, Đôi mắt tròn xoe chớp chớp ngạc nhiên.
“À, cũng không phải chuyện gì quan trọng. Nhưng, ừm… mình nghĩ cậu nên mặc đồng phục của cậu đàng hoàng hơn.”
Shinonome nói một cách dè đặt, mỉm cười gượng gạo, rồi chỉ vào bộ ngực của cô ấy.
Cô ấy là lớp trưởng và thành viên của hội học sinh. Mặc dù, cô ấy chỉ đóng vai như là một nhân vật hiền hòa, một Shinomine của mọi người, nhưng cô cũng vô cùng nghiêm khắc khi cần.
Sau khi bị nhắc nhở, Aizawa đỏ mặt và hướng về phía này.
“A-Ahaha. Ý cậu là cái này sao? Thật ra tớ cũng cảm thấy xấu hổ, nhưng mà, Uh …. Nó bự quá nên tớ không thể đóng nút áo được.”
Mặc dù cảm nhận mùi hương nước hoa ngọt ngào của Aizawa có thể kéo tâm trí tôi bay mất, tôi lắc đầu cố gắng xua những suy nghĩ đó đi.
“Đúng là nó chật thật… Được rồi. Thế, vui lòng cậu mua đồng phục mới. Đúng như tớ nghĩ tớ không để mọi chuyện như thế được. Ufufu.”
“Ah, Ok được thôi. Tớ đi lấy giấy tờ ở phòng giáo vụ sau! Nếu để nguyên như thế thực sự rất xấu hổ … Ehehe.”
Cô ấy cảm thấy ngượng ngùng.gật đầu ngoan ngoãn trong khi cười thân thiện.
Ngực cô ấy rất to mặc dù sở hữu khuôn mặt trẻ con, vùng quanh eo cô ấy thon gọn, mông của cô ấy thuộc kiểu chắc chắn sẽ sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh, và chân cô ấy rất thon như người mẫu vậy.
“Nếu có điều gì mà cậu không biết đừng ngại hỏi mình. Mình sẽ giúp nếu cậu thấy ổn."
“Thật không?! Whoa, Shinonome-san đúng là một người siêu tốt mà. Được rồi, thực sự cảm ơn cậu. nhờ cậu chăm sóc tớ trong thời gian tới nhé!”
Sau khi nói điều đó với nụ cười thân thiện, cô ấy vãy tay và trở về chỗ. Dường như một thằng như tôi không đáng để cô ấy chú ý — một con riajuu và dễ thương.
Aizawa để lại ấn tượng về nụ cười hoạt bát và vui vẻ. Chắc đó là vì sao cô ấy nổi tiếng.
Dù thế, tôi vẫn sẽ không bị dụ. Tuy vậy, một người như Shinonome không để lại có ấn tượng xấ…
Guriguriguriguriguri~~~~~~!!
“Đau đau đau đau đau đau?!"
Chân tôi bị giẫm lên một cách mạnh bạo.
"!.. Ê-Ê, Shinonome, Chân tôi không phải bao cát đâu, con ngu này?!”
“Không thể trách được, vì mình ghét cô ta mà .”
Cô ta đúng là thích gì nói nấy!
Măc dù cậu nói với tông giọng thấp, lỡ như có ai nghe thấy thì sao?
“Dù sao thì, sao cậu ghét cô ấy dữ vậy?"
“Vì cô được nói là dễ thương ngang với tớ.”
Đúng là phò, cô ta mục rữa đến phần lõi ròi…
“Tớ sẽ không cảm thấy thỏa mãn nếu như tớ không phải số 1 ở mọi thứ. Tớ luôn ở vị trí số 1 về độ dễ thương, học tập, cho đến cả cuộc thi violinTuy nhiên, mọi chuyện không đi đúng hướng vào mùa xuân năm ngoái vì cô ta. Bên cạnh đó, hồi nãy là sao? ‘Ngực tớ bự hơn mọi người, nên tớ không thể đóng cúc được’ cô ta dám… Ufufu, cô ta đang chế giễu tớ à?”
“Tôi đã nói rồi, đừng giẫm nữa! Yamete!!!
Vừa chịu đựng sự đau đớn, tôi cừa tia ngực của Shinonome.
Ẩn dưới bộ áo ngực màu đen mùa hạ có hai chỗ nhô lên một cách khiếm tốn, chỉ ở mức vừa chấp nhận được. Nhưng đôi chân đi tất đen của cô ấy trông nuột và đáng yêu hơn Aizawa nhiều.
“Cậu vừa mới tia ngực mình đúng không?”
“HaHa! Cậu chỉ đang tưởng tượng thôi. Tôi không dâm như cậu nghĩ đâu.”
“Ufufu. Vậy sao? Tốt.”
Guriguriguriguri~~~
“Trời, cậu vẫn giẫm chân tôi…”
Một cuộc trò chuyện sôi nổi có thể nghe được từ chỗ của Aizawa.
“Nhân tiện, ManaMana. Măc dù Mi nhìn ngon như này, Mi lại chưa bao giờ hẹn hò vời thằng nào cả. Vậy nó thế nào? Cậu bảo rằng cậu có nhiều kinh nghiệm với đàn ông, cậu chắc hẳng sẽ biết chứ nhỉ~?
“U-Um… ý cậu là sao?”
Người bắt đầu chủ đề này là một gal lớp bên cạnh, cô gái đấy tên là Kuroki Ami nếu trí nhớ tôi đúng. Cô ấy có mái tóc màu nâu mềm mại và ngoại hình cô như idol, nhưng cái thái độ “Mi là người dễ thương nhất thế giới” thực sự rất khó chịu.
“Vì ~ thế~, Mi muốn hỏi cậu cảm giác của cậu nghe hẹn hò với người mình yêu như thế nào? Nó như thế nào? Vì Mi không có kinh nghiệm gì cả, Mi sẽ rất vui nếu ManaMana người biết nhiều về điều đó giải thích cho Mi nghe~”
“C-Cảm giác khi đang hẹn hò sao?!”
“Eh, gì cơ? Đừng nói Mi rằng, cậu chưa từng hẹn hò vời ai sao~?
“Tất nhiên là tớ có rồi! Tớ đã hẹn hò với rất nhiều người rồi!”
Chà, nếu là một Aizawa thiếu suy nghĩ người có thể hòa đồng với mọi người, đó là một điều bình thường khi cô ấy đã hẹn hò với nhiều người. Tôi dám nói rằng những hàng hiệu mà cô ấy liên tục thay đổi là từ những người đàn ông ấy.
“Hee~. Vậy thì cậu nói cho Mi biết đi. Cậu có cảm thấy thế nào khi hẹn hò với người cậu yêu?”
“À thì, Vì anh ấy là người tớ yêu, thì tớ cảm thấy vui, tớ đoán vậy… Ý tớ là tớ cảm thấy rất vui khi chúng tớ nắm tay nhau. Và khi chúng tớ chào tạm biệt nhau, chúng tớ xác nhận tình cảm với nhau bằng một … n-nụ hôn — Moo, sao cậu bắt tớ nói mấy chuyện này trước mặt mọi người chứ?!
Aizawa người có khuôn mặt đỏ như cà chua đánh yêu cô gái-đã-hỏi-câu-đó một cách dữ dội.
“Đauđau! Hơn nữa, ManaMana, thật sự rất đáng ngờ rằng cậu thực sự đã từng hẹn hò với người khác đó~?
“Tất nhiên là có rồi! Cậu nghi ngờ bạn mình quá rồi đấy!”
“Humph. Nhưng nó làm tớ khó chịu và nghe như nói xạo vậy."
“Tớ không có xạo … đó là sự thật mà.”
Ngồi trên chiếc ghế, Aizawa đảo mắt một cách lúng túng.
Chà, tất nhiên Aizawa không thể trả lời rằng cô ấy hẹn hò vơi họ vì tiền được, và cô ấy chưa bao giờ hẹn hò với người cô ấy yêu.
“Mặc dù tớ có nghe qua lời đồn, rõ ràng cô ta có kinh nghiệm phong phú với đàn ông nhỉ. Jeez, chúng ta có một con phò ở đây.”
Cậu tự nói mình à?!
“…Chà, hãy cứ giả vờ là như thế.”
Cô ấy có vẻ đang lẩm bẩm bằng giọng nhỏ, tôi không bắt kịp được mặc dù tôi có chút chuyện muốn hỏi cô.
“Ê, Shinonome, cậu ổn với đều này à?”
“Ý cậu là gì?”
“Bạn học của cậu đang "làm đĩ" đấy? Tôi tưởng là cậu, cậu sẽ không bỏ qua.”
Cô ấy là con gái duy nhất của tập đoàn Shinonome đang quản lý ngôi trường này. Vì cuối cùng cô ấy cũng sẽ ngồi vào cái ghế hiệu trưởng, tôi cứ tưởng cô ấy sẽ trừng phạt những học sinh không tuân theo luật lệ và quy định nhà trường.
Shinonome cười điềm tĩnh , và,
"“In dubio pro reo” Theo nguyên tắc suy đoán vô tội của người vô tội..Nếu công tố viên không thể đưa ra một bằng chứng xác định thì thẩm phán sẽ đưa ra bản án không có tội cho bị cáo. Nó được nêu trong Bộ luật tố tụng hình sự Điều 336."
Đúng như mong đợi từ học sinh giỏi nhất trường. Cô ấy biết mọi thứ
“Rồi rồi, tôi biết nó, cậu là cái máy tính à. Vậy, ý cậu là?”
“Vậy mà cậu không hiểu à? Vì cậu là con pet làm việc cho tớ, cố gắng động não đi? Cậu không thấy hổ thẹn vì còn sống à?”
“Ừ, là lỗi của tôi vì không hiểu. Tôi xin lỗi.”
Tôi xin lỗi Shinonome đang thích thú chửi tôi một cách đàng hoàng.
Vì sẽ không có gì tốt đẹp nếu bạn phá hỏng tâm trạng của các cô gái xinh đẹp.
“!”
Hình như, cô ấy không ngờ rằng tôi xin lỗi như thế. Sau một hồi im lặng, cô ấy giảm bớt sự vui vẻ lại.
Có vẻ đã cảm thấy thỏa mãn, cô bắt đầu giải thích.
“Tội phạm không có tội khi không có chứng cứ. Nếu cậu buộc tội người nào chỉ vì cậu nghi nghờ họ, và sau khi biết rằng đó là lời buộc tội sai, thì lúc đó cậu muốn lãnh trách nhiệm không? Đó là lý do ta không thể tự tiện buộc tội người khác mà không kiểm tra họ trước. Đặc biệt, như tình huống của chúng ta, đó là một nữ sinh trung học ở tuổi dậy thì. Có thể cô ấy không làm những điều đó như chúng ta đã nghĩ. Nên, cách tốt nhất là đừng mạo hiểm làm cái gì cả. Cậu không nghĩ vậy sao?”
Cô ta đã nghĩ xa đến thế sao.
Đúng như mong đợi từ con phò xảo quyệt nhưng giấu, người luôn tính toán kỹ càng trước khi hành động
Thực sự tốt khi cô ấy đối xử tôi đặc biệt như hiện tại. Nếu tôi lỡ trở thành kẻ thù của Shinonome thì ngày tận thế đến với tôi rồi. Đoán là tôi phải cố hết sức để không làm hỏng tâm trạng của cô ấy nếu không sẽ xảy ra” Thẩm kịch bị tẩy chay mùa 2.”
“…Nhân tiện, Shinonome, cậu có thể dừng lại được không?”
“Ý cậu là sao”
“Cậu có thể dừng giẫm lên chân tôi được không?”
“Ufufu, Không thích thì sao, con heo.”
Cô ấy nói với nụ cười dịu dàng.
Trời ạ. Những đứa con gái xinh đẹp đúng thực sự toàn là phò.
Dù sao thì, có Nhị Đại Phò trong lớp tôi.
Và đây là câu chuyện liên quan đến họ.
nếu có sai vì commnet cho t biết nhé r sửa XDXD