Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

83 2475

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

104 9851

Du ngoạn cùng mỹ nữ

(Đang ra)

Du ngoạn cùng mỹ nữ

Fuyu Aoki

Một câu chuyện romcom về chuyến hành trình với một cô nàng kuudere xinh đẹp có nhiều tâm tư.

17 338

UNDEAD

(Hoàn thành)

UNDEAD

NisiOisiN

Truyện ngắn gốc của bài hát chủ đề 「UNDEAD」- YOASOBI/Ending Monogatari Series: Off & Monster Season

2 12

Volume 3 - Chương 02: Biển trong (3)

>>Mấy bé mèo nhà cậu vẫn khỏe chứ?<<

>Ổn cả.<

>Cả hai bé luôn.<

>Cơ mà hai em nó ngày càng lù đù, nhưng cũng phải thôi, có tuổi rồi mà.<

>>Lù đù à?<<

>>Không biết giờ mấy bé nó có cho tớ ẵm không ta.<<

>>Chạy trốn thì vẫn còn nhanh lắm nha.<<

>>Thôi thì, vẫn còn sức là tốt rồi.<<

>Ừm.<

>>Muốn gặp hai bé đó lần nữa ghê.<<

>Thế thì tốt quá.<

>>Và cậu nữa.<<

>>Tớ có nhiều chuyện<<

>>Muốn nói với cậu.<<

>Tớ…<

>Ừm, tớ cũng thế.<

>Nghe cũng được.<

>>Vậy hẹn ngày nào nhé.<<

>Ừm, ngày nào đó.<

Ngày 29 tháng bảy, buổi sáng ngày sinh nhật tôi, vẫn là cái nóng bức oi ả đã bao chùm lấy chúng tôi vài ngày trước.

Một buổi sáng mùa hè không có gì đổi khác so với hôm trước, và buổi sáng ngày hôm sau rất có thể cũng sẽ như vậy.

Hôm nay, tôi đã tròn hai mươi tuổi.

Khi cầm lấy chiếc điện thoại nằm cạnh gối mình lên, tôi đã nhận được lời chúc mừng sinh nhật. Người gửi là Midori và Manaka. Kiểm tra lại thởi điểm thư gửi đến, thì đó là vào lúc bình minh mới ló rạng — bộ đôi ấy hẳn đã dậy từ rất sớm. Và còn gửi cùng lúc với nhau nữa chứ.

Midori và Manaka hiện đang ở chung, nên chắc có lẽ một trong hai người đã đánh thức người còn lại dậy. Dòng chữ ‘Chúc mừng sinh nhật’ được đánh đến hai lần, hẳn Midori vẫn còn đang ngái ngủ đây mà.

Có là thế nào đi nữa, tôi rất vui.

Tôi vẫn chưa nhận được tin nhắn từ Edamoto-san. Cũng phải thôi — bởi em ấy không hề biết sinh nhật tôi, đổi lại tôi cũng vậy. Giữa chúng tôi vẫn có nhiều thứ chưa biết về đối phương, và bản thân tôi cũng chỉ mới biết thêm về một khía cạnh mới về em ấy dạo gần đây.

Dẫu cái sự thật đơn giản ấy xem ra là một điều rất có sức nặng.

Một chuyện như thế mà em ấy lại dễ dàng nói ra ư, lòng tôi thắc mắc tự hỏi.

Hẳn em ấy cảm thấy nói với tôi cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là tại sao?

“………”

Có lẽ Edamoto-san đã biết rõ con người tôi.

Giông như cái cách mà tôi biết được chuyện Koito-san đã qua đêm ở nhà Touko vậy.

Không lẽ ở tôi có một thứ gì đó đặc biệt khiến người khác có thể nhận ra sự khác biệt trong cách hành xử nơi tôi sao?

Ngồi một chỗ, tâm trí tôi nghĩ đến Edamoto-san.

Tôi biết rõ rằng bản thân mình dạo gần đây hay dành thời gian để làm chuyện này mỗi lúc một nhiều.

Cảm giác cứ như đang ở điểm xuất phát vậy, như một thứ gì đó rất đỗi hoại niệm bắt đầu xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi ôm lấy một bên gối rồi khẽ lắc lư trên chiếc ghế, vừa hướng mắt nhìn lên trần nhà như đang cố tìm kiếm những vì sao không hề hiện hữu. Nếu tôi cứ ở yên đây như thế này, tôi có thể nhẹ nhàng kết thúc một ngày hoàn toàn bình thường, không hề có chuyện gì xảy ra.

Nghe hấp dẫn là vậy, ánh mắt tôi vẫn nheo lại như đang cố trông về một đợt sóng xa xăm.

Lòng tôi có chút thôi thúc muốn nói cho em ấy biết hôm nay là sinh nhật tôi.

Có thể em ấy sẽ thấy phiền, bởi cứ như tôi đang või vĩnh được ẻm chúc mừng ấy. Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại có cảm giác nên nói cho em ấy biết lúc này hơn là để đến khi mọi chuyện đã lỡ. Edamoto-san sẽ rất hạnh phúc vì điều đó – một thoáng tin tưởng trong tôi nghĩ vậy.

Và ở đâu đó trong tôi cũng đang ngóng chờ niềm hạnh phúc đó.

Tôi đặt ngón tay lên bàn phím, hai mắt khẽ nhắm hờ - có thể xem đấy là một cách vô thức giúp tôi che dấu cơn ngượng ngùng cũng được.

“Chị 20 tuổi rồi .”

Tôi nhấn gửi, chờ đợi dòng tin nhắn chuyển sang trạng thái “đã đọc” một lúc trước khi bỏ điện thoại xuống sau khi không có gì xảy ra.

Tin nhắn hồi đáp đến khoảng 30 phút sau. Chắc em ấy vừa mới ngủ dậy.

>>Sinh nhật chị?<<

>>Hôm nay á?<<

>Ừm.<

>>Sao chị lại nỡ làm thế với em…<<

>Làm gì cơ?<

>>Tới đúng ngày mới cho em biết thì em có chuẩn bị được gì đâu!<<

>>Ít nhất cũng nói với em ba ngày trước chứ…<<

>>Mà không, chỉ là ngày hôm qua thôi cũng quá ổn rồi…<<

>Chuẩn bị gì cơ?<

>Em không cần làm gì hết.<

>>À, xin lỗi. Đang ra phải chúc mừng trước chứ ha.<<

>>Chúc mừng sinh nhật, Senpai.<<

>Cảm ơn em.<

>Tuy nói thế này có hơi sáo rỗng…<

>Nhưng chúc chị sinh nhật thôi cũng quá đủ rồi.<

>Cơ mà nghe nó cơ hơi gượng ép ấy nhỉ.<

>>Không, không hề.<<

>>Ý là, cũng có chút chút, nhưng…<<

>>Chuyện tặng quà cũng có ý nghĩ với người tặng y chang người nhận đó.<<

>>Kiểu như, mình muốn tạo ấn tượng tốt ấy.<<

>>Với lại, được nhận quà cũng vui hơn mà, phải không?<<

>À thì, chị cũng thấy thế.<

>>Phải đóa!<<

>>…Nên chị có muốn gì không?<<

>Hiện giờ thì không có gì cụ thể cả…<

>Chị chỉ muốn lời “Chúc mừng sinh nhật” thôi<

>Nhất là từ em đấy<

>…Edamoto-san?<

>Sao không phản ứng gì hết vậy.<

>Em ngủ lại rồi à?<

>>Không, không, không hề!<<

>>Tỉnh như sáo luôn!<<

>>Nghĩa là chuyện này không phải là mơ…<<

>Em đang nói gì thế?<

>>Chỉ đang vui thôi ạ.<<

>>Mà quan trọng hơn…<<

>>Hôm nay chị đã hai mươi rồi, Sayaka-senpai.<<

>Ừm.<

>>Giờ có thể uống rượu rồi.<<

>Phải.<

>>Cũng hút thuốc được luôn.<<

>>Và thoải mái chơi Pachinko bao nhiêu tùy thích.<<

>Chị không làm thứ nào ở trên đâu.<

>Cách em nhìn nhận về trưởng thành<

>có hơi trẻ con đấy, Edamoto-san.<

>>Chị có thể gọi em là Haru.<<

>>Chị từng uống rượu bao giờ chưa, Sayaka-senpai?<<

>Dĩ nhiên là chưa rồi.<

>>Ngoan ghê á ta ơi.<<

>Bộ em từng uống rồi à, Edamoto-san?<

>>Edamoto-san không nha.<<

>Cũng là sinh viên gương mẫu mà.<

>>Yup.<<

>>Thế, chị có muốn thử không?<<

>Hửm?<

>>Uống mừng nhân dịp chị lên 20 ấy, em nghĩ thế?<<

>>A, để em đi mua cho. Biến thành tiệc sinh nhật luôn ha.<<

>Rượu bia à…<

>Cơ mà em chưa được uống, phải không?<

> Trừ phi em có nghỉ một năm trước khi lên đại học hay gì đó.<

>>Không hề.<<

>>Thôi đành đánh liều mua Coca vậy.<<

>Đánh liều?<

>>Em nhớ mình chưa uống lon nào kể từ khi rời nhà.<<

>>Nhưng em thích đồ có gas à nha.<<

>Ừm…Chị hiểu rồi.<

>Nhưng mà, uống rượu à…<

>Chị chưa từng nghĩ đến nó, nên cũng chưa chuẩn bị tâm lý.<

>>Thế muốn uống ở phòng em không?<<

>Căn hộ của em sao, Edamoto-san?<

>>Haru thôi là được rồi ạ.<<

>>Và ừm, đúng đó, do em không biết phải đi đâu giữa ban ngày để uống tìm chỗ uống đồ cồn cả.<<

>Chị đây cũng thế.<

>A, hay là nhà hàng gia đình?<

>>Lý thuyết thì, ờm, có thể…<<

>>Bia ổn chứ ạ?<

>Chị không hiểu ý em là gì khi nói ‘Lý thuyết’.<

>Nhưng được rồi…<

>Tùy ý em quyết đấy.<

>>Okê con dê.<<

>>Ok.<<

Mọi thứ đã rẽ theo hướng bất thường rồi. Bất thường ư…ừm, cứ gọi nó là thế đi.

Dù có là gì, tôi cũng sửa soạn để ra ngoài. Vốn hôm nay bản thân tôi không có dự định rời khỏi nhà, nhưng sự chuyển biến vừa rồi lại khiến tôi bối rối không yên, liên tục đi tới đi lui trong phòng, vừa hướng mắt trông về phía cửa sổ nơi khung cảnh bên ngoài vẫn đang rực rỡ ánh nắng.

Ánh nắng chói chang ấy làm gợi nhớ đến Edamoto-san. Có lẽ là do sự tương đồng với tính cách em ấy.

Cơ mà, uống rượu à… Tôi cầm lấy chiếc thẻ tàu vừa ngẫm nghĩ.

Việc này thực sự có ổn không đây? Tôi sẽ không uống quá chén rồi làm chuyện mất mặt mình chứ? Chính tôi còn không biết bản thân mình có thể uống được bao nhiêu, nên trong chuyện này có quá nhiều biến số khó đoán. Đang lúc loanh quanh trong phòng như thế, trong lòng tôi bỗng cảm thấy chút gì đó lo lắng.

Nhưng đồng thời, là cả cảm giác lâng lâng nữa.

Tôi có chút phấn khích khi nghĩ đến việc mình sắp sửa ăn mừng sinh nhật cùng một người không phải thành viên gia đình.

Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi xuống nhà nhìn vào phòng khách để báo cho gia đình biết lịch trình của mình. Ở đó, tôi trông thấy bà. Bà và mấy bé mèo đều đã lớn tuổi tựa như chiếc ghế đã sờn cũ kia, nhưng vẫn còn tỏa ra sự chắc chắn bền vững.

Bà đã nhận ra tôi.

“Cháu ra ngoài có chút việc ạ.”

“Ừ, nhưng không phải hôm nay cháu không có tiết hả?”

Chất giọng, thái độ cùng thần thái của bà vẫn không thay đổi chút nào. Giống hệt những lúc bà hỏi tôi khi nào tôi phải lên trường vậy. Cơ mà, đối với bà mà nói, có lẽ chính tôi đây cũng không khác bản thân tôi hồi còn tiểu học là bao.

“Vâng, không có ạ…Cháu đi gặp bạn thôi.”

“Lạ ta.”

Như đang tìm kiếm sự đồng tình từ bé mèo, bà nhìn xuống bé mèo đang ngáp ngắn ngáp dài trong lòng.

“Lạ sao… Vâng, cháu cũng cho là thế.”

Có thể đó là sự thật. Hội học sinh cũng không hoạt động vào ngày nghỉ.

“À, phải rồi.” – Trước khi đặt chân đến sảnh trước, tôi lên tiếng hỏi bà, “Rượu có ngon không ạ?”

Nghe vậy, bà nheo mắt nhìn tôi. Bé mèo đang cuộn mình trên đùi bà cũng ngóc đầu về phía tôi mà vẫy đuôi.

“Chơi vui nhé cháu.”

Câu trà lời của bà rất bóng gió, thậm chí có thể coi là hỏi một đằng nói một nẻo. Ánh mắt bà sau đó chuyển hướng, như đang nhìn vào một chốn xa xăm nào đấy. Trong một thoáng, tôi do dự không biết mình nên nói gì trước khi đơn giản đồng ý, “Vâng ạ.”

“Thành thật là tốt.” – Bà tôi, người một phần gương mặt vốn đã nhăn nheo vì tuổi già, nay càng hiện rõ hơn khi mỉm cười nói thế.

***

“Người vị thành niên đi mua rượu bia cũng được phải không? Miễn là không uống thôi.”

“Cũng đâu phải chuyện phạm pháp gì…chắc vậy.”

Tôi không dám nói chắc chuyện đó, dẫu bản thân tôi hiện đang theo học khoa luật ở trường.

“À thì, đằng nào thì em cũng mua rồi.” – Cầm lấy túi đồ vừa mua đang để ở bên cạnh bồn rửa lên, Edamoto-san nhún vai tiếp lời. “Vả lại, em cũng sợ mình bị mắng nên đã cố tình đến quầy tự thanh toán ở siêu thị rồi.”

Vừa quan sát Edamoto-san lần lượt lấy từng lon bia ra khỏi túi, tôi vô thức bật cười khúc khích.

“Hở? Không ổn hả chị?”

Edamoto-san bối rối ra mặt, rõ ràng đang hiểu nhầm lý do tôi cười. “Không, không phải.” – Tôi khẽ lắc đầu. “Chỉ là chị cảm thấy hai ta cứ như đang chơi trò tập làm người lớn vậy.”

Không biết vì sao, mọi thứ cứ như thể chúng tôi đang vui chơi ở công viên hay gì đó đại loại thế.

Nghe xong, Edamoto-san cũng nở nụ cười. Nhìn gần hơn chút, tôi nhận ra trên trán em ấy hiện giờ đang lấm tấm mồ hôi.

“Chị cứ gọi em là Haru.”

“…Edamoto-san.”

Ngẫm nghĩ một hồi, tôi sau cùng vẫn đáp trả bằng câu trả lời rất chi là xấu tính .

“Cơ mà chị không nghĩ mình uống hết được ngần này đâu.”

Tôi nhìn tầm khoảng chục lon bia được em ấy xếp ngay ngắn như mấy cât pin bowling, trong lòng thoáng chút sợ sợ. Nếu dư quá nhiều thì ai sẽ uống đây? Nhưng Edamoto-san lại nói “Khỏi lo.” Rồi mang vài lon vào trong phòng.

Vừa cầm những lon bia còn lại lên, tôi vừa nghiêng đầu thắc mắc, chẳng phải thứ này phải để lạnh trước khi uống sao. Thật đúng là phải tiếp cận thì ta mới thấy, ngay cả những thứ nhỏ nhặt tầm thường nhất hằng ngày cũng có thể ẩn chứa rất nhiều điều mà ta chưa biết.

Sau khi ra hiệu cho tôi vào phòng của mình, Edamoto-san lên tiếng hỏi, “Rồi, giờ đã thành người lớn, chị có thấy khang khác gì không?”

“Không hẳn…cũng không khác những lần sinh nhật trước là bao.”

Tuy ăn mừng với bạn kiểu này là điều đã lâu lắm rồi tôi chưa làm.

“Sinh nhật em thì sao?”

“Tháng ba ạ. Suýt nữa là lỡ mất thời cơ rồi.”

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, Edamoto-san bỗng lên tiếng, “À, phải rồi!” trước khi chạy ngược lại về chỗ bồn rửa. Em ấy lao ra ùa vào ầm ầm với những sải bước dài. Bản thân tôi tuy vẫn còn trẻ, nhưng phải nói rằng cái cách Edamoto-san di chuyển lại rất, à ừm…nhanh nhẹn. Cảm giác như Edamoto-san vẫn còn một thứ gì đó của thời trẻ thơ – thứ mà phần lớn những người bước sang ngưỡng tuổi trưởng thành đều đánh mất.

Đang lúc nghĩ ngợi như thế, em ấy đã trở lại với hai chiếc ly trên tay. Nhìn kỹ lại, ở giữa đống lon bia kia có duy nhất một lon Coca được xếp chung. Chắc là của em ấy rồi.

“Em nói, lỡ mất thời cơ là sao?”

“Nếu em sinh muộn thêm một tháng thôi, thì em sẽ bị xếp thấp hơn một năm học…và rất có thể sẽ không có cơ hội gặp được chị đó, Sayaka-senpai.”

Edamoto-san đặt chiếc ly xuống trước mặt tôi, miệng nói như thể chuyện đó là một điều rất may mắn vậy.

“Cơ mà, mấy cái ‘nếu như’ này coi bộ cũng ngớ ngẩn thật.”

Em ấy ngay lập tức phủ nhận những gì vừa nói. Có lẽ là em ấy vừa chợt nhớ đến cuộc chia tay của mình ngay khi mới bước chân vào đại học.

“Chẳng ai có thể trông thấy những lựa chọn khác sẽ như thế nào được cả, nên tất cả đều là số phận, đều là chuyện sẽ phải xảy ra. Ít nhất, đó là những gì chị nghĩ.”

“Chắc chị nói đúng.”

Những dòng suy nghĩ ấy không phải chưa từng xảy đến với tôi. Về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu như tôi đã không đưa ra lựa chọn sai lầm đó.

Bên cạnh gương mặt cươi tười của cậu ấy, sẽ là tôi ở đó. Qủa là một khung cảnh trong mơ mà.

Nhưng mà, tôi đã không nghĩ con người tôi hiện giờ là sai lầm nữa.

Tháng ba, hửm? – Có lẽ tên của em ấy bắt nguồn từ đó. Haru— nghĩa Hán tự là ‘Ánh nắng’ nhưng cách đọc lại không khác gì ‘Mùa xuân’ trong hệ thông tiếng Nhật.

Ánh mặt trời vẫn chói chang như mọi khi, nhưng nhiệt độ trong phòng lại có hơi thấp một chút. Edamoto-san cầm lấy một lon bia rồi bật nắp rồi rót vào chiếc ly tôi đã đưa ra trước mặt em ấy. Tôi khá chắc việc rót bia cũng có cách rất đặc biệt, nhưng do không biết nó cụ thể như thế nào thành ra tôi không dám lên tiếng.

Thứ chất lỏng màu vàng ấy dần dâng lên trong chiếc ly thủy tinh tôi thường dùng, cái có bảy sắc cầu vồng nằm ở dưới đáy.

“Cơ mà em nghĩ chị là kiểu người chuộng rượu hơn là bia đấy, Sayaka-senpai.”

“Em đã mường tượng gì về chị vậy?”

“Chị cầm ly rượu bằng một tay đong đưa như thế này này…”

Edamoto-san giả vờ đóng vai tôi, vận dung hết cả tay chân. Trong góc nhìn của em ấy, tôi lúc đó còn phải khoác một chiếc áo choàng tắm, tay cầm ly rượu. Còn về phía tôi, dáng vẻ điệu bộ ấy hoàn toàn không có chút gì giống tôi cả.

“Xin lỗi đi.”

Tôi chưa bao giờ mặc áo choàng tắm lần nào cả. Mà ngày nay có ai vẫn mặc nó à?

“Đùa thôi, đùa thôi mà. À, tuy đã nhắn tin rồi, nhưng lần nữa Chúc mừng sinh nhật chị.”

Đổ Coca vào ly của mình, Edamoto-san khoanh chân lại ngồi xuống.

“Cảm ơn em.”

Kết quả của việc nói cho Edamoto-san biết ngày sinh nhật của tôi, là sắp sửa uống một chầu bia tại căn hộ của em ấy. Qủa là chuyện lạ, tôi thầm nghĩ như vậy thêm một lần nữa trong ngày.

Có lẽ Edamoto-san sẽ cho rằng đây không phải là vô tình mà là do số phận.

Nếu tất cả những thứ này là điều hiển nhiên phải xảy đến, thì đồng nghĩ là tôi không có lựa chọn.

Về lý mà nói, tôi vẫn có quyền quyết định có uống bia trong ly của mình hay không

Nhưng nếu không uống, thì tôi ở đây làm cái gì vậy, thật đấy? Sau khi đã phiền Edamoto-san mua bia…dù không bảo em ấy mua nhiều đến thế. Nói gì thì nói, việc em ấy làm dù gì cũng là để chúc mừng tôi mà.

Tôi không thể từ chối tấm lòng ấy được.

Xem chừng…Ngoài uống ra không còn cách nào khác rồi.

Có lẽ con đường chúng tôi đi thật sự đã được vạch sẵn phía trước.

“Cạn ly.” – Chúng tôi cụng nhẹ ly nhau một cái. Cơ mà lực Edamoto-san cụng ly có hơi mạnh khiến tôi thoáng chút giật mình.

Đưa ly bia lại gần, mùi cồn nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi.

Chiếc ly đựng đầy chất lỏng màu vàng kia bỗng trở nên lạ lẫm trong tay tôi. Và rồi, lần đầu tiên trong đời, tôi uống bia.

Mùi vị thay đổi cuộc đời mà tôi chính thức trải nghiệm vào năm hai mươi tuổi là — gớm.

“………”

Tôi âm thầm chỉnh lại chiếc ly.

Trước khi bằng cách nào đó khốn khổ nuốt trôi được nó.

“Đắng quá.”

Dù lời chưa kịp cất lên thì tôi cũng biết vị của nó đã hiện hết trên mặt tôi rồi. Edamoto-san lúc này cũng có hơi cau mày.

“Tệ đến thế sao?”

“Hơn cả những gì chị tưởng.”

Nhìn người lớn uống thứ này không chút khó khắn, tôi đã từng nghĩ nó sẽ có vị dịu nhẹ hơn chút. Dư vị vẫn còn đó, đọng lại nơi cổ họng tôi, cảm giác như đang cố trèo ngược lại bấu víu vào lưỡi tôi vậy.

Nói thẳng ra, vị nó khiếp chết đi được.

“Lần đầu tiên nếm phải thứ không ngon lành gì ở chỗ em.”

Ly bia còn hơn phân nữa kia, chỉ nhìn thôi đã làm tôi thấy hãi, gần như muốn tống hết những gì có trong dạ dày ra ngoài.

Khi tôi đưa tay dạt ly bia sang một bên, tôi trông thấy Edamoto-san ngước mắt nhìn tôi miệng chữ A mắt chữ O.

“Sao thế?”

Vừa hỏi, tôi vừa nhìn Edamoto-san, nơi hai bên má có chút ửng đỏ.

“Ha Ha, không có gì cả… Chị quả thực đã trưởng thành rồi ha.”

Edamoto-san miệng nở nụ cười, vui vẻ gật gù đồng tình với chính mình.

“Dù chị không thích bia sao?”

“Không, không phải thế…cơ mà chắc tính vào cũng được.”

Edamoto-san cười bâng quở rồi nhấp một ngụm Coca. Không giống như tôi, ly của em ấy đã cạn.

“Ư hưm, Coca uống đã thật.”

“Tốt nhỉ.”

“Chị muốn đổi chút không?”

“Không, chúng ta không nên…”

Sinh nhật của em ấy cách nay còn rất xa, nên xét ra tuổi em ấy thậm chí còn chẳng nằm trong khoảng gần hai mươi nữa là. Gỉa sử mà nói, nếu chúng tôi ăn mừng sinh nhật năm 20 của em ấy, thì tính từ giờ tới lúc đó cũng phải là một khoảng kha khá rồi. Không biết khi thời điểm ấy đến, liệu tôi đã có quen hơn với vị bia chút nào chưa.

“Như chị đã nói rồi đấy, mình chị không thể uống hết chừng này đâu… Mấy lon chưa khui phải làm sao giờ?”

*Cộc*Cộc*Cộc – Edamoto-san gõ ngón tay lên miệng lon, dáng vẻ trông chẳng lo lắng gì lắm về cách xử lý chồng bia kia.

“Hay là chúng ta cứ từ từ khui mỗi khi chị qua nhà em thì sao, Sayaka-senpai?”

“Thường thì chị chỉ ghé qua đây mỗi lúc nghỉ trưa thôi mà…”

Mỗi lần đến lại uống một lon rồi trở lại trường với hơi men nồng nặc, thật không biết bạn bè tôi sẽ nghĩ gì nữa. Chưa kể, bản thân tôi cũng không nghĩ mình có thể nghe giảng nổi sau khi uống đâu.

“Nếu chị không uống hết, thì cứ để em giải quyết nốt cho.”

“Nhưng em vẫn chưa đủ tuổi mà.”

“Cứ nghĩ nó là Soda đắng thì cũng vào bụng thôi.”

Edamoto-san nở nụ cười tươi hớn hở, ánh mắt tôi vô thức nhìn hàm răng trắng muốt của em. Nhưng khi tập trung nhìn thì trong lòng tôi lại có cảm giác gì đấy rất khó chịu. Chuyện gì thế nhỉ.

Cơ mà, để chuyện đấy sang bên…

Tôi không có ý khoe khoang, nhưng phải nói rằng ngôi trường đại học mà tôi đang theo là một trường trình độ đào tạo cao. Nên trừ phi có thần may mắn kè kè ngay bên, nếu chỉ học hành nửa vời, khả năng đậu vào đây gần như là không thể.

“Ừm, phải rồi.”

“Sao thế ạ?”

Trông thấy tôi nghiêng ly gật gù, Edamoto-san lên tiếng hỏi.

“Chắc em thực chất phải chăm chỉ học hành lắm nhỉ, Edamoto-san.”

“Hở? Sao câu vừa rồi nghe có hơi bị xúc phạm ấy ta?”

Edamoto-san nheo mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ. Có lẽ lời diễn đạt vừa rồi của tôi có hơi vụng thật.

“Chị không có ý xấu đâu.”

“Câu đấy nghe sao ra ý tốt được thế chị?”

“Bảo em học hành giỏi giang chẳng phải là khen sao?”

“Nhưng, rõ ràng ý chị là em không giống thế còn gì.”

Nói là vậy, Edamoto-san vẫn tươi cười như thể đang tận hưởng khoảng khắc này vậy. Bản thân em ấy dường như cũng tự nhận thức được như thế.

“Nói thế này có lẽ hơi thành kiến, nhưng em không giống kiểu người thích học lắm.”

“Cũng không hẳn là sai,” – Em ấy ung dung thừa nhận. “Thế, chị thích à, Sayaka-senpai?”

“Ừm, có thêm kiến thức là niềm vui với chị mà.”

Mỗi khi học được thứ gì mới, những mảng mù mờ trong tâm trí tôi được gỡ bỏ, rõ ràng như tưởng trừng vừa đeo kính lên vậy.

“Sayaka-senpai, cách chị nói lúc nào nghe cũng thật khôn ngoan.”

“Em đang nói chị kiêu căng đấy à?”

“Không, ý em không phải thế. Con người ấy của chị, nó…ừm, ờ.”

Giọng em ấy một lúc một nhỏ lại. Tôi khúc khích cười, nhận thấy em ấy không biết phải biến tấu câu nói ấy thế nào thành một lời diễn đạt xuôi tai. Nhưng quả thật là tôi có khía cạnh đấy thật, cũng là bởi những người xung quanh đều mong đợi điều đó nơi tôi và tôi chỉ đơn thuần là cố đáp lại kì vọng đấy của họ.

Nhưng đương nhiên, bản thân tôi vẫn có những sũy nghĩ tầm thường và có phần ngớ ngẩn.

Chẳng hạn như việc tôi để ý đến những giọt mồ hôi đang túa ra trên người Edamoto-san, trong lòng thắc mắc không biết chúng có mùi thế nào.

“Chuyện là…” - Edamoto-san dốc cạn chỗ Coca còn lại trước sự ghen tị của tôi. “Có người đã từng nói với em rằng ‘chúng ta cùng nhau học ở trường này đi’. Và vì lời nói ấy, em đã chăm chỉ học hành đến mức này này.”

“…Bạn gái cũ của em hả?”

Edamoto-san mỉm cười, hờ hững gật đầu.

“Nhưng khoảng thời gian học tập ấy không hề uổng phí. Vì em đã gặp được chị đó.” – Em ấy tiếp lời với vẻ vui tươi, hợp cùng búi tóc đuôi ngựa đang đung đưa theo nhịp.

Tôi không biết nên đáp lại thế nào. Làm quen được với em ấy cũng đã khiến những ngày tháng của tôi trôi qua trong vui vẻ, nhưng diễn tả những cảm xúc này của tôi bằng lời, thật lòng mà nói, là rất khó. Cơ mà chuyện này dường như không mấy quan trọng với Edamoto-san lắm. Đang lúc tôi đang trầm ngâm như vậy, em ấy bỗng kéo một lon bia về phía mình.

“Nếu thứ này đã không hợp khẩu vị chị thì…”

“Khoan đã…”

Nhưng trước khi tôi kịp cản lại, Edamoto-san đã bật mở một lon mà dốc ngược nó rồi. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng thứ chất lỏng đó đang nhẹ nhàng trôi xuống cổ họng của em ấy. Sau một hồi, em ấy đưa lon bia dứt khỏi miệng, vẫn trông bình thản ra mặt.

“Yup, đắng thật.

Có cùng ấn tượng như tôi, nhưng lại nói ra dễ như bỡn. Xem chừng, cái đắng này không hề ảnh hưởng đến con bé.

“Nhìn em coi bộ cũng quen uống ấy nhỉ?” – Tôi nói.

“Hồi trước em từng nhấp vài ngụm rượu lúc nấu ăn sẵn rồi…” – Bé đàn em của tôi ngượng ngùng đảo mắt tránh ánh nhìn của tôi.

“Đúng là đàn em hư.”

“Nhưng Sayaka-senpai là đàn chị tốt, nên bù trừ cân bằng hết rồi còn gì.”

“Không hề. Đây đâu phải cái cân đâu chứ. Mối quan hệ giống như…”

Tôi cố tìm hình ảnh so sánh ẩn dụ thích hợp cho tình huống này nhưng lại chẳng thể nghĩ ra được gì. Chỉ biết là nó không giống cái cân. Bởi ngay cả những người xa lạ không quen biết gì nhau cũng có thể tạo ra sự cân bằng bình đẳng giữa họ vậy.

Tôi im lặng không nói gì. Edamoto-san nhìn về phía tôi và khung cửa sổ vừa nghiêng ly uống. Trong khoảng lặng không chút tiếng động đó giữa hai người bọn tôi, cơ thể tôi chẳng biết làm gì ngoài nhấm nháp từng chút một ly bia trên bàn mặc cho vì đắng chát của nó trong lúc buồn tẻ. Và mỗi khi thứ nước ấy trôi xuống cổ họng tôi, là một lần tôi lại hối hận với hành động đáng ghét nhân lúc nhàn rỗi ấy. Dẫu lý trí kêu tôi dừng lại, nhưng mỗi khi dòng suy nghĩ bắt kịp lấy tôi, là y như rằng ly bia lại kề ngay ở môi tôi thêm lần nữa.

Và trước khi tôi nhận ra, tay tôi đã khui thêm một lon nữa.

Edamoto-san cũng bật một lon rót vào ly của mình, nhưng lần này hình như không phải Coca.

“Ừm, Sayaka…senpai…”

“Hửmm? À, ừ, nói tiếp đi.”

Không hiểu vì sao, câu đáp với tiếng gọi của em ấy nơi tôi bị khựng lại. Cảm tưởng như giữa tôi và bộ não của tôi đang có khoảng cách nho nhỏ nào đấy .

Edamoto-san lấy ly nước che miệng, vửa ngước mắt nhìn tôi trông không khác gì một chút cún nhỏ đang ló mặt từ bụi cây mà quan sát tôi vậy.

“ À thì, giờ em mượn rượu hỏi chị chuyện này…”

“Từ từ, em đã say rồi à? Chị vẫn còn tỉnh mà .”

Tôi vươn tay vẫy vẫy trước sau nhằm chứng minh. Nhưng khi nhìn kỹ lại, sao nó lại trông siêu vẹo theo góc là lạ thế này. Hử? Không màng đến vẻ bối rối nơi tôi, ánh mắt Edamoto-san chăm chú nhìn thẳng về phía tôi.

Kế đó, em ấy cất tiếng hỏi.

“Sayaka-senpai, chị có bạn gái chưa?”

Giọng nói của em ấy lập tức làm cổ họng tôi nghẹn lại nơi yết hầu.

Cũng giống như câu hỏi hồi trước, một bước tiến xen vào cuộc đời tôi từ em ấy, nhưng khác với câu ‘chị có đang quen ai không’ thì lần này mọi thứ cụ thể hơn hẳn.

Lớp mờ mờ sướng ảo hiện lên trước mắt tôi nhanh chóng biến mất. Và tiếng ồn ào phát ra từ chiếc máy điều hòa trên kia cũng trở nên rõ ràng.

Tôi nên trả lời câu hỏi này thế nào đây? Vẫn có nhiều cách để tôi né tránh chủ đề này, và bản thân tôi lúc đó đã nghĩ ra được hẳn ba cái. Nhưng không cái nào trong số chúng đảm bảo sẽ làm êm xuôi mọi chuyện cả. Chưa kể…

Tôi vốn có cảm giác rằng, vào một lúc nào đó, chuyện này sẽ xảy đến. Biết rõ là vậy, và tôi vẫn chọn đến gặp Edamoto Haru.

Không còn lảng tránh, tôi quyết định sẽ đối mặt với câu hỏi ấy .

“Chỉ nhìn thôi mà em cũng có thể đoán ra được ư?”

“Không ít cũng nhiều.” - Edamoto-san khẽ cười. “Em nghĩ nó giống một dạng trực giác, kiểu ta thấy một con chim đằng xa và biết nó thuộc loài nào á.”

“Đấy không phải trực giác, là kiến thức đấy.”

Kiến thức. Thuở trước, đó là thứ mà tôi dựa vào. Tôi cữ ngỡ rằng, chỉ cần mình biết nhiều hiểu nhiều, thì mọi thứ sẽ ổn thỏa thôi. Ngay cả khi học được đó chỉ là ảo ảnh, tôi vẫn giữ niềm tin rằng kiến thức là thứ rất quan trọng.

Nhưng cuộc nói chuyện giữ lúc ngà ngà say này lại không có trong hiểu biết hay kinh nghiệm của tôi.

“Có lẽ có thứ gì đó nơi chị có nét tương đồng với ảnh phản chiếu mỗi khi em nhìn vào trong gương.”

“Không biết có phải vậy không.”

Tôi nhìn về phía Edamoto-san, trong lòng cảm thấy một sự mơ hồ khó tả, cho rằng nó là một dạng linh cảm. Thật khó để diễn tả trọn vẹn bằng ngôn từ về thứ mà tôi nghĩ nó là gì, thế nhưng…tôi biết rằng cảm xúc của tôi đưa đẩy theo một cách có phần khác với những người khác.

Sự khác biệt nho nhỏ ấy, đúng như lời Edamoto-san nói, như đang nhìn qua một tấm gương vậy.

“Vậy? Chị có bạn gái chưa ạ?” - Edamoto-san hỏi lại lần nữa. Tôi không cần nghĩ ngợi nhiều về lý do em ấy làm thế. Dẫu bản thân tôi vẫn chưa thể nói rõ được.

“Hiện giờ thì không.”

“Vậy tức là chị đã từng có rồi á?”

Với câu hỏi ấy, tôi nghĩ mình không cần phải thành thật trả lời làm gì. Nhưng vào lúc này, lạ lùng thay, lớp phòng vệ nơi tôi đã có một kẽ hở. Là vì thứ này chăng?Tôi nghĩ vừa đánh mắt nhìn chiếc ly thủy tinh trong tay. Rõ ràng là tôi chưa uống nhiều đến thế, nhưng sao tầm nhìn của tôi lại cứ lâng lâng mơ hồ kiều gì đấy.

“Ừm, đã từng có, một lần. Đấy là lần duy nhất chị hẹn hò.”

Trở lại những ngày tháng học cấp ba, tôi đã ấp ủ trong mình một mối tình đơn phương trong suốt ba năm trời. Tình cảm đó đơn giản mà đẹp đẽ, thẳng tắp không kết nối tôi với bất kì ai. Và giờ đây, khi con đường chưa từng giao nhau với mối tình trước đây của tôi tiếp tục, nó sắp sửa đụng phải một con đường khác biệt hoàn toàn.

Chiếc máy điều hòa quạt mạnh, phả ra làn hơi lạnh – thứ có thể là một phần nguyên nhân khiến tôi bỗng dưng cảm thấy bản thân mình như vừa bị ném ra trước cái lạnh thấu xương của mùa đông tuyết trắng.

“Cô ấy trông như thế nào?”

“À thì…”

Do em ấy đang hỏi về người bạn gái thay vì người con gái tôi yêu suốt quãng thời gian cấp ba, tâm trí tôi nhảy ngược về nhiều năm về trước để nhớ lại quãng thời gian cần được nhắc đến. Những năm tháng cao trung trôi đi và trở về thuở sơ trung. Thật khó mà nói thứ gì cay đắng hơn cả — trải nghiệm thời sơ trung ấy hay là nước bia tôi đang uống đây.

Tôi không muốn đi vào chi tiết về con người của chị ấy. Nhìn lại thì, người ấy điểm xấu nhiều hơn điểm tốt.

“Nói ngắn gọn thì, chị ấy đối lập hoàn toàn với em đấy, Edamoto-san.” – Vui vẻ, vô tư vô lo, nước da trắng nhạt cùng lời nói và hành động có phần mơ hồ khó đoán. Tôi cần phải dừng lại ở đây nếu không tôi sợ mình sẽ bắt đầu nói xấu chị ấy mất. Trán tôi cũng đã bất thần nhăn lại sẵn rồi.

“Về cơ bản, ừm…Có hơi sợ khi hỏi câu này, nhưng ý chị là chị ấy dễ thương ạ?”

Có gì mà phải sợ nhỉ?

“Gương mặt… Ừm, phải, chị ấy đẹp thật. Chị cho rằng chị thích những người có gương mặt ưa nhìn.”

“Và xếp hạng của em trong tiêu chí đó làà…”

“À…rồi rồi, chị có nghĩ em đáng yêu.”

Nhận ra điều Edamoto-san đang lo lắng, tôi khẽ cười một chút. Lo lắng như vậy cũng là chuyện thường thôi.

“Em đáng yêu à?” - Edamoto-san xoa xoa hai bên má rồi nhìn vào mắt tôi. “Phải rồi…đáng yêu. Trước đây em cũng từng có người nói vậy.”

“…Bạn gái cũ của em à?”

Do có hơi bất mãn khi là người duy nhất bị hỏi dồn dập cho đến lúc này, tôi bèn hỏi lại một câu trả đũa và dường như nó đã chọt trúng chỗ đau. Đúng như tôi đoán trước, nghe câu hỏi ấy, mặt Edamoto-san có hơi đanh lại — dẫu em ấy xem ra không có vấn đề gì với bia rượu.

“Dù gì thì chị hiện giờ không có bạn gái.”

“Em cũng thế. Chúng ta giống nhau nè!” - Edamoto-san tinh nghịch đồng tình. “Cơ mà, hừmm…dù chị ấy xinh như vậy. Mọi chuyện vẫn không suôn sẻ ạ?”

“Ừm, đúng vậy.”

Do điều tôi yêu và những gì chị ấy yêu không hòa hợp với nhau, nên không có cách nào mà suôn sẻ được cả.

Dẫu có nói gì, tôi đã từng phải lòng chị ấy… Có điều bây giờ, thời gian tôi bỏ ra để ghét con người đó đã hơn hẳn quãng thời gian lúc yêu.

Đó là ấn tượng đã in vết trong tôi về Senpai.

Edamoto-san cầm lấy ly rồi uống cạn hết những gì có bên trong với một hơi.

“Vậy có khi chuyện sẽ suôn sẻ với em đấy nhỉ?”

Đàn em của tôi, bỏ chiếc ly xuống bàn trước khi bò vòng qua bàn bằng hai tay và đầu gối.

Kế đó, em ấy tiếp cận tôi.

Như để đến gần tôi hơn bất kì ai khác.

“Bời vì bây giờ, em yêu chị.”

Với câu chốt hạ đấy, em ấy đã hoàn toàn bảy tỏ cõi lòng mình ra với tôi.

Edamoto-san, ở sờ sờ trước mặt tôi đây, nhưng chỉ có một nửa ánh mắt tôi là mang bóng dáng em. Trong nửa còn lại, tôi mơ màng nhớ đến những ngày tháng học sơ trung. Vào lúc ấy, tôi đã từng nghe những lời tương tự như thế, ở cùng một khoảng cách như này, từ người con gái đó.

Và…

“A, chị quay đi kìa.”

“Dĩ nhiên là thế rồi…”

Khoảng cách nơi trong ánh mắt chúng tôi chỉ có hình bóng người đối diện không phải là khoảng cách bạn bè dành cho nhau. Và trong đôi mắt đang chăm chú nhìn gương mặt tôi kia, đang vang lên lời tán tụng không lời trước vẻ đẹp nó đang hướng về.

Nên làm sao tôi có thể nhìn thẳng vào mắt em ấy được.

“Ưmm, nên là…Em yêu chị.”

Từ khóe mắt đang lảng tránh của tôi, lời thổ lộ nhẹ nhàng của Edamoto-san chạm đến tôi lần nữa.

“Cảm ơn em…”

99609aa6-f09c-4cbf-9d13-9bdf206f5378.jpg

Không rõ có phải là tác dụng của bia không, nhưng da tôi lúc này đây bừng bừng như lửa đốt. Thân nhiệt tôi tăng cao, tâm trí thì như đang bị bỏ quên ở nơi nào đó xa xôi, giương ánh nhìn vô cảm quan sát tình hình mọi chuyện diễn ra từ đó tới giờ.

Có lẽ điều này là do tôi nhớ lại ký ức lúc Yuzuki-senpai thổ lộ với mình, sau ngần ấy năm chôn vùi nó. Như thể không thể chịu nổi sự chênh lệch nhiệt độ giữa cơ thể và tâm trí, làn da tôi nổi da gà một loạt.

Lúc tôi cúi mặt nhìn xuống, tôi nhận thấy hai cánh tay của Edamoto-san chống trên sàn đang run lên lẩy bẩy, đến mức chỉ cần tôi phủ tay một cái nhẹ thôi là em ấy sẽ ngã sõng soài ra sàn ngay. Nhìn vẻ lo lắng của Edamoto-san, sự thận trọng dâng lên trong tôi.

Tôi đã luôn lờ mờ thấy được thời điểm này sẽ đến vào một ngày nào đó.

Ấy vậy mà, tôi đã ở bên cạnh Edamoto-san mà không mảy may phản kháng.

Lẽ nào tôi đang trông chờ nó ư?

Trông chờ thứ gì chứ?

Một tình yêu mới?

Hay là một người thấu hiểu tôi, có cùng một quan điểm với con người mình chăng?

Tôi từ từ quay mặt nhìn về phía em ấy, như một người đang ẩn sau bức tường lén lút nhìn khung cảnh bên ngoài.

Edamoto-san vẫn ở ngay kề bên.

Hình bóng em chiếm gần như trọn vẹn tầm nhìn của tôi, tựa như vần trăng tròn lở lưng trên nền trời đêm.

“Hơi thở chị có mùi cồn không?” – Tôi mở miệng, cất câu hỏi ngay trước đầu mũi ửng đỏ của em ấy. Khi cố gắng tập trung nhìn thẳng, cảnh tượng lại bắt đầu nhòe dần.

“Chắc cũng có một chút.”

“Chị không nghĩ mình uống nhiều đến vậy… đồ cồn đúng là khác biệt mà.”

Nếu đôi môi chúng tôi lúc này chạm vào nhau, hẳn cả hai sẽ cũng san sẻ hương cồn nồng của bia.

Làm thế cũng có chút thú vị– tôi nghĩ bụng.

Nhưng Edamoto-san vẫn là trẻ vị thành niên.

Dẫu trên người em ấy có mùi rượu đi nữa, thì chưa đủ tuổi vẫn là chưa đủ tuổi.

Ngẫm nghĩ về chênh lệch tuổi tác giữa hai đứa, tôi thấy tâm trí mình bắt đầu tỉnh táo lại, hai bên gò má cũng ấm nóng hẳn lên.

“Về chuyện đó, có thể cho chị suy nghĩ được chứ?”

Nhìn thẳng vào em ấy, tôi xin Edamoto-san cho tôi chút thời gian.

Và trong một thoáng ngắn ngủi đó, hình bóng sân vườn cùng đài phun nước hiện lên.

“Được ạ.”

Vừa trả lời, Edamoto-san vừa đẩy mình lùi lại đằng sau rồi ngồi thụp xuống chỗ của mình. Hai cánh tay vốn là điểm tựa nâng đỡ cả cơ thể em lúc nãy giờ đây rũ xuống, run lên không ngớt ở phần khuỷu tay.

“Không bị từ chối tại chỗ cũng đã nhẹ nhõm lắm rồi.”

Gương mặt không còn chút căng thẳng nào của Edamoto-san cho thấy những gì em ấy vừa nói đều là sự thật. Nhìn em vậy, trong lòng tôi cũng có một cảm giác tương tự như thế. Không rõ đó có phải vì là cảm giác nhẹ nhõm hay là do tôi đang muốn dừng mọi chuyện ngay tại đây, nhưng sau đó tôi đã dốc hết những gì còn sót lại trong lon xuống họng.

“Ôi.”

Chỗ bia còn lại nhiều hơn tôi dự định. Nhưng dù có hơi bối rối, tôi vẫn uống cạn nó.

Rõ ràng là rất đắng, từ cái khoảnh khắc nó chạm đầu lưỡi tôi cho đến khi chảy xuống cổ họng.

Tôi cảm nhận được chất cồn ấy đang chảy trong mạch máu mình, thứ nó đem lại là cảm giác vô cùng lạ lẫm

Thứ này có gì hay ho đâu nhỉ? Là một người mới bước sang tuổi trưởng thành, tôi thực lòng không hiểu nổi.

Xem ra trong thế giới của người trưởng thành ấy, bên cạnh những người kinh nghiệm đầy mình cũng có những người mới chân ướt chân ráo.

“Giờ chị về nhà đây.”

Vừa lấy khăn tay lau miệng, tôi nói ra ý định của mình.

Tôi muốn một mình ngẫm nghĩ trong phòng.

Phải, tôi cần phải nghĩ kỹ về chuyện này.

Thời điểm đó đã tới.

Khung cảnh mờ ảo trong đầu và mắt tôi liệu có phải là do tôi đang vũng vẫy giữa dòng biển suy nghĩ không, hay chỉ là ảnh hưởng của men rượu men bia? Lúc đứng dậy, ý thức của tôi như đang bị kéo xuống, hết như những giọt mồ hôi đang túa ra trên người tôi vậy. Và như thế, tôi bắt đầu lơ đãng di chuyển.

Dẫu tâm trí đang bấn loạn, nhưng dường như chân tôi vẫn vững bước đi được về phía cửa.

“Chẳng phải chị say rồi sao? Chị đi được không vậy?”

Chị ổn, Tôi suýt thốt lên như vậy, nhưng rồi lại nghĩ mình nên kiểm tra lại cho chắc. Tôi bước tới bước lui, lên xuống trái phải. Nhận thấy mình quả thực vẫn ổn, tôi đinh lên tiếng trả lời thì vào ngay lúc đó tôi lại lảo đảo.

Tôi chống tay vào tường, hít một hơi sâu trước khi tiếp tục duỗi thẳng chân.

“Chị say rồi, phải không?”

“Chị ổn. Chắc là do chuyện khác.”

Khi tôi nhìn lại, em ấy ngượng ngùng gãi má như thể đã đoán ra ý của tôi là gì.

“Xin lỗi chị.”

“Có gì đâu mà phải xin lỗi chứ,”- Tôi nói.

Tôi nhẹ nhàng thở ra một nhịp, rồi cuối cùng nở một nụ cười.

“Tuy đây không phải là câu trả lời chính thức hay gì…nhưng mà, phải nói rằng…” – Không nhìn trực diện vào Edamoto-san, tôi cất lên tiếng lòng của mình. “Được nghe những lời ấy, không ngờ lại khiến chị hạnh phúc đến vậy.”

Tôi cố vận dụng hết những gì có thể nơi bộ não đang rối bời nhằm truyền đạt tâm tư trong lòng mình, dẫu vậy những lời tôi vừa thốt lên ấy xem chừng khá vụng về.

Nghe tôi nói vậy, màu đỏ ửng nơi đầu mũi của Edamoto-san lan ra từ hai gò má cho đến cả vành tai, khiến tôi thấy bất ngờ trước sự đa dạng trong cách biểu hiện tình cảm. Từ hành vi, giọng nói, cử động nơi ánh nhìn, và giờ là cả màu sắc trên gương mặt của em ấy.

Tình cảm Edamoto-san dành cho tôi xem ra rất mãnh liệt và sống động. Nó ngọt ngào và luôn muốn làm tôi hài lòng, ấy vậy mà phần nào đó bên trong tôi lại dấy lên sự nghi ngờ xét đoán.

Thật muốn vỗ một cái lên trán mình quá đi. Tôi cứ ngỡ mình không muốn nhìn thấy Senpai lần nào nữa, nhưng hình bóng của chị ấy vẫn quanh quẩn trong tâm trí và con tim tôi.

“Về nhà cẩn thận nha chị.”

“Chị ổn.”

“Kiệm lời như thế khiến em nghi ngờ đấy.”

“Ổn thật mà.”

Mang những ký ức tồi tệ về Senpai trong lồng ngực, tôi rời khỏi căn hộ. Phải chi lúc này đang là mùa đông, thì tôi ít nhất sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút khi bước chân ra bên ngoài. Nhưng thay vào đó, thứ chào đón tôi lại là ánh nắng gay gắt mùa hè cứ thế phả vào mặt tôi đầy khó chịu.

Ánh mặt trời nóng bức vươn ra thành cánh tay vỗ vỗ lên người tôi.

Đêm tối hãy còn xa khi mà ánh chiều tà vàng nhạt kia vẫn còn bừng sáng. Ánh sáng cùng men bia làm làn da tôi thấy nhoi nhói. Tôi đứng nghỉ một hồi rồi tiếp tục cất bước, tiến về phía cầu thang với những bước chân không vững. Bước xuống một bậc cầu thang là y như rằng trọng tâm cơ thể và hai bên vai tôi như có trọng lượng đè nặng kéo xuống, thứ mà bình thường tôi sẽ không ý thức được.

Trọng lực với đường nét rõ ràng đang xấm lấn thế giới tôi.

Xuống tới bậc thềm rồi, tôi mới thấy xấu hổ trước sực nặng kéo lê cơ thể mình. Có phải đây là lý do người ta gọi nó là say xỉn không? Đầu óc tôi quay mòng mòng, hầu hết các giác quan của tôi cũng vậy. Đáng ngại nhất phải kể đến là chân tôi cứ có ảo giác bị cắm chặt xuống đất và chỉ cần một thoáng mất tập trung thôi, là cả thị trấn xung quanh tôi bắt đầu xoay tròn theo chiều ngang.

Tôi bị cuốn theo sự hứng khởi ngày sinh nhật mình, và kết quả là đây: Tôi đã say khi mà trời vẫn còn sáng.

“Koito-san, Midori, Manaka…và Touko nữa… Họ mà thấy mình lúc này, thì chắc sẽ chọc mình đến hết đời mới thôi mất.”

Tôi nhìn lên căn hộ. Đáng ra tôi nên ngồi nghỉ một lúc trước khi về.

Nhưng nếu Edamoto-san là người thấy liệu tôi có để tâm không? À thì, có. Nhưng Edamoto-san vỗn dĩ cũng đã thấy sẵn rồi.

Xem ra buổi sinh nhật này sẽ là kỷ niệm khó quên cho cả hai người bọn tôi đây.

Giờ đây giữa tôi và Edamoto-san hiện đang có chuyện quan trọng cần giải quyết. Để cho hơi men làm ảnh hưởng thì thật không phải phép chút nào. Tôi nghĩ vậy. Nên tôi cần phải về thẳng nhà để nghiêm túc suy nghĩ.

Tôi vẫn luôn nghiêm túc như thường lệ, và xét cho cùng bản thân nó cũng là một đức tính tốt mà.

Làm tốt lắm, tôi ơi.

Tuy có hơi ngớ ngẩn khi tự tán dương mình như thế, nhưng bằng cách nào đó nó lại khiến tôi nhẹ nhõm và thư giãn hơn hẳn.

Tôi thậm chí còn suýt cười toe toét như một đứa ngốc.

Tới lúc đấy tôi mới nghĩ rằng, A, mình say thật rồi.

Suy nghĩ ngu ngốc thật mà — Tôi vừa bực và có chút sợ bản thân mình.

Thời gian tới, tôi tự thề với lòng mình là sẽ không đụng đến rượu bia.

Tôi gần như biến thành một người khác vậy.

Sao một chút đồ cồn lại có khả năng xào nấu lại tính cách của tôi thế này?

Sức mạnh thoái hóa của nó thật đáng sợ.

Thật không biết tại sao người lớn lại thích thú uống thứ này đến thế. Bộ họ đang tìm kiếm một con người khác của bản thân thay vì chính mình hiện tại à? Đầu óc tôi dần trở nên nặng nề và chậm chạm, vài mảng nhỏ trong số đó còn vang lên lời cảnh báo.

…A, nhưng thế này rất giống với điều đó.

Phải. Chính xác là vậy.

Tôi lúc này đây, chẳng thể chút tâm đến những khái niệm phức tạp.

Tất cả những gì tôi biết là tình cảm của Edamoto-san.

Nhớ lại hai gò má nhanh chóng ửng đỏ của em ấy, tôi mỉm cười. “Phải rồi, chính nó.”

Dĩ nhiên, tôi biết.

Chỉ cần một giọt lẻ loi thôi cũng đủ để nhuộm đầy cả vùng biển trời trong suốt vô tận trong màu sắc của nó.

Và thứ sắc màu ấy, tôi biết nó là tình yêu.