Bloom into you: Regarding Saeki Sayaka

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

43 209

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

32 310

Thám tử ghen tị Hebitani-san

(Đang ra)

Thám tử ghen tị Hebitani-san

Haruki Nonaka(野中春樹)

Tuổi thanh xuân không thể kết thúc bằng những lời hoa mỹ giả tạo. Đây là câu chuyện "trinh thám" học đường nơi những lời dối trá bị lột trần dưới ngọn lửa của sự ghen tị.

3 7

Em gái của tình đầu của tôi

(Đang ra)

Em gái của tình đầu của tôi

Inukai Anzu

Một mối tình tay ba rối rắm với chị gái và em gái, một người là học sinh gương mẫu, người kia là một cô bé vô tư.

7 161

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

(Đang ra)

Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Rifujin na Magonote

Tuyển tập truyện 『Phần Xà Túc』 kể về cuộc sống sau này của những người xung quanh anh, chính thức mở màn!

6 105

Volume 3 - Chương 04: Những vì sao lung lay

Thật không ngờ là có ngày mà tôi lại có thể chạy được hết một project được như này :))

***

Khi bạn cảm nắng một ai đó, nó dường như tương tự việc cố gắng với tới những vì sao vậy. Tôi giả vờ như mình vẫn chưa nhận ra việc bản thân chưa bao giờ chạm được tới đích đến, dù cho tôi đã cố vươn tay ra đến nhường nào đi chăng nữa.

Bởi vì có một thực thể thật quá đỗi xinh đẹp nằm ở nơi mà tôi đang hướng tới.

Nhưng chỉ là tôi không thể chạm tới nó.

Các vì sao là những thứ quá đỗi xa xôi.

Nếu như không nhảy qua được tất cả mọi thứ để đến một nơi thật cao, thì bạn sẽ không bao giờ có thể chạm được tới chúng.

Và nếu như bạn thực sự thành công tới được một trong số đó, thì chúng sẽ chỉ đơn thuần là mất đi ánh sáng và trở thành một vật thật tầm thường ở trong tay bạn.

Dù vậy…

Với mong ước được chạm tới chúng, kể cả khi những vì sao sẽ mất đi sự rực rỡ khi ta tiếp cận đến gần…

…đã có một cô gái chạm được tới chúng.

Trông thấy vậy, tôi quyết định rằng bản thân cũng sẽ tiến bước.

Tôi đã quá muộn màng, nó là một hành động liều lĩnh, và cuối cùng thì tôi cũng không với được tới những vì sao, nhưng mà nó đã giúp cho tôi tiếp tục đi về phía trước.

Và vì vậy, dần dần tôi đã có thể tìm được một ngôi sao khác.

Tôi muốn chạm vào ngôi sao đó, chắc chắn lần này sẽ được.

Ừm, đúng vậy…

Lần này, tôi cuối cùng cũng thực hiện được bước nhảy đó.

“Chị đã suy nghĩ được một thời gian rồi, nhưng mà em thực sự không cần phải thêm ‘senpai’ khi gọi tên chị đâu.”

Sau khi rời khỏi căn hộ của Haru và đi được nửa đường xuống cầu thang, tôi nói lên một điều mà mình đã suy nghĩ được một thời gian.

Haru, người đang đi theo sau để tiễn tôi về, trả lời cùng với từng bước đi nhẹ nhàng. “Nhưng chị senpai của em mà.”

“Em có thể gọi chị là Sayaka.” Tôi xoay người lại bắt chước một ai đó, người vừa bĩu môi và khiến vai tôi khẽ run lên.

“Nó rất nguy hiểm khi chị đi xuống cầu thang mà không nhìn đường như vậy đấy…”

“Được rồi, được rồi.”

Mặc dù nó còn nguy hiểm hơn nhiều đối với Haru, khi xét đến việc bình thường em ấy hay chạy lung tung khắp nơi.

Mỗi khi tôi bước xuống một bậc thềm, hơi lạnh mùa đông lại tràn vào tai tôi. Thứ nhiệt độ vẫn đang tiếp tục tụt xuống của màn đêm sắp tới đang tạo điều kiện cho một cảm giác rát buốt khi nó chạm vào làn da của tôi. Dù cho tôi đã gặp Haru vào giữa cái nóng đỉnh điểm của mùa hè, ấy vậy mà thời gian đã trôi qua thật nhanh trước cả khi tôi kịp nhận ra. Kể cả khi chúng tôi cố gắng né tránh và trì hoãn, thì thời gian vẫn tiếp tục lặng lẽ tiến lên đều đặn, không hề tăng tốc hay chậm lại một chút.

“S-Sayaka ?”

“Hửm”

Tôi nhận ra giọng của Haru đang dần chạy trốn khỏi em ấy và nó khiến tôi không thể kìm được tiếng cười. Sau khi xuống được tới tầng dưới và quay người lại, tôi trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của Haru, như thể có gì cảm thấy không đúng vậy. Ánh nhìn em ấy đánh sang bên phải, còn cả miệng và mũi của em ấy đều xìu xuống.

“Không, em thực sự không nghĩ là…” Haru quay đi trong khi lẩm bẩm. “Em chỉ cảm thấy không hợp lý trong việc gọi ai đó lớn tuổi hơn một cách trống không như vậy.”

“Em thực sự là một cô gái ngoan đấy nhỉ ?”

Khi tôi trêu chọc và xoa đầu em ấy, Haru xoay người và lùi lại để né tránh.

Sau khi giữ được một khoảng cách nhỏ, em ấy bắt đầu săm soi tôi từ đầu tới chân.

“Sao vậy ?”

“Chị xinh đẹp lắm !”

Haru giơ ngón cái lên. Em ấy lại như vậy rồi. Sự ngại ngùng của tôi đan xen với một nụ cười.

“Cảm ơn em.”

“Đôi lúc em vẫn không thể tin được một người xinh đẹp như chị lại hẹn hò với em.”

Tôi cảm giác chúng tôi đã nói chuyện này trước đây rồi.

Haru, người đang tiến lại gần tôi, vỗ nhẹ lên vai và khuỷu tay tôi như thể đang kiểm tra chúng. Nó như thể mỗi khi chúng tôi rời xa nhau là em ấy lại nghi ngờ sự tồn tại của tôi vậy, mặc dù chỉ mới đây thôi chúng tôi vẫn còn ở rất gần bên nhau. Đôi mắt của em ấy phản chiếu lại tôi một cách phẳng lặng, như một bề mặt nước vậy.

“Em thực sự nghĩ thế hả ?”

“Thực sự đấy.”

Tôi khẽ vén tóc mái của em ấy sang và chạm vào trán. Haru rất ấm áp.

Đến mức độ mà tôi gần như cảm thấy thật lãng phí khi bàn tay lạnh lẽo của tôi lại đang cướp đi hơi ấm đó.

“Chị rất vui khi em nói em yêu chị. Và khi em khen chị xinh đẹp, thì nó khiến cho tim chị đập thình thịch. Vậy nên, chị yêu em.”

“Em cũng yêu chị !” câu trả lời của em ấy hòa vào với lời nói của tôi.

Haru chấp nhận lời tôi nói và có vẻ hài lòng; em ấy chạm vào mái tóc đằng sau tôi và vuốt nhè nhẹ.

Trong một lúc, chúng tôi cứ đứng như vậy ở trước căn hộ với ánh đèn mờ ảo.

Cuối cùng, sau khi Haru lùi lại một bước, em ấy lại lẩm bẩm, “Gọi bằng tên riêng à… Có lẽ em sẽ hỏi Yuu-chan để xin ít chỉ dẫn.”

“Koito-san? Em nói chuyện với em ấy nhiều không?”

“Thỉnh thoảng ạ. Em hỏi cậu ấy về chị và xin vài lời khuyên.”

Em ấy nhe răng cười. Khi nhận ra em ấy có thể đã hỏi về những ngày tháng cấp ba của mình, tôi bỗng trở nên ủ rũ.

“Chị không tán thành việc buôn chuyện về người khác sau lưng họ đâu.”

“Nhưng em nghĩ dù có hỏi trực tiếp thì chị cũng sẽ không nói cho em bất cứ điều gì đâu.”

“Em đã hỏi em ấy những gì vậy…?”

Có lẽ tôi nên nói chuyện riêng với Koito-san một chút để bảo em ấy đừng chia sẻ bất cứ điều gì đáng xấu hổ của tôi.

Nhưng rồi em ấy có lẽ sẽ hỏi tôi một câu đại loại như kiểu như nào ạ?, và cuối cùng thì tôi sẽ lại bị đẩy vào thế khó.

“Vì Yuu-chan nói rằng cậu ấy gọi bạn gái mình bằng tên riêng mà.”

“Hả…”

Tôi không biết điều đó. Tôi tự hỏi liệu khi họ ở bên nhau một mình, tay trong tay, liệu họ có bỏ qua mọi khoảng cách và gọi nhau bằng tên riêng không.

“…………”

Tôi không hề biết.

Vào những ngày cấp ba, tôi đã nghĩ không có bất cứ điều gì về Touko mà tôi không biết cả.

Có lẽ những điều tôi không biết về Touko và Koito-san sẽ còn chồng chất nhanh hơn kể từ bây giờ.

Nhưng đó là một phần tất yếu của việc gặp gỡ và chia ly. Tôi đã rời khỏi Touko, và bản thân tôi hiện tại cũng đang bước vào màn đêm. Nhiều điều tươi sáng đang chờ đợi tôi phía sau những đám mây mỏng và dài của buổi tối.

“Em không cần tiễn chị đi xa hơn nữa đâu.” Vì em ấy có vẻ sẽ đi theo tôi suốt đường ra ga nếu tôi không nói gì, nên tôi báo trước cho Haru. Khi tôi nói vậy, chân phải của Haru dừng lại thoáng chốc giữa không trung. Hơi thở trắng xóa của em ấy tỏa lên trong khi em ấy đứng bất động.

Haru, một sinh viên đại học không về nhà bố mẹ ngay cả trong kỳ nghỉ xuân dài đằng đẵng của chúng tôi, đã nói với tôi Em muốn gặp chị, nên tôi đành phải lên tàu dù không có việc gì ở trường. Khi tôi về nhà, dù chưa phải đêm khuya, nhưng bóng tối dường như đủ sâu đến mức tôi dường như có thể múc được bằng lòng bàn tay như dùng gáo vậy.

“Em không thích lạnh, đúng không?” Tôi nói.

Haru nở một nụ cười bông đùa. “Vì tên em là Haru mà.”

“À phải rồi, tất nhiên.”

Khi chúng tôi đùa nghịch về tên của em ấy – phát âm giống từ mùa xuân – tôi khẽ mỉm cười. Bên ngoài bây giờ rất lạnh, nên tốt nhất là tôi nên bắt đầu đi để Haru về phòng của em ấy.

Dù biết điều đó, tôi vẫn không thể nào di chuyển được.

Những cuộc chia ly của chúng tôi luôn là như vậy.

Nó hơi giống như khi chúng tôi cố gắng gác máy điện thoại.

“Yuu-chan là một cô gái ngoan.” Haru tiếp tục nói, như thể em ấy cũng đang rất miễn cưỡng chào tạm biệt.

“Hửm? Ừ, đúng vậy nhỉ.”

“Hơn nữa, khi em bảo cậu ấy gọi em là Haru, cậu ấy gọi em là Haru-chan ngay lập tức.”

“Phải rồi… Chị không có gọi em như vậy ngay, nên chị là gái hư, phải không?”

“À, vâng, chắc là vậy nhỉ.” Haru cười rạng rỡ, trông rất thích thú. “Nhưng em cũng thích những tiền bối hư mà.”

Tôi chắc chắn em ấy chỉ nói điều đó một cách hồn nhiên, nhưng nó lại khiến tim tôi nhẹ nhõm hơn chút.

“Thật tốt khi biết điều đó…”

Thật nhẹ nhõm biết bao khi được cho phép.

Gặp gỡ một ai đó, tiếp xúc với một ai đó, và bị ảnh hưởng bởi họ.

Không thể nào sống như vậy mà không hề thay đổi.

Haru, người đã ra tận vỉa hè, ngước lên trời và lầm bầm, “Không biết sáng mai xuân có về không nhỉ?”

“Mặt trời bắt đầu lặn muộn hơn rồi, nên sẽ sớm thôi.”

Trong khi hít thở không khí lạnh giá của tháng Ba, tôi đứng cạnh Haru. Em ấy chắc chắn nhỏ người hơn tôi.

Tôi thầm nghĩ rằng chiều cao của em ấy cuối cùng cũng sẽ bắt kịp tôi, nhưng xem ra điều đó sẽ không xảy ra rồi.

“Em đã khóc khi gặp chị vào mùa xuân, phải không?” Haru ngước nhìn tôi.

“Ừm, chị đoán là có chuyện đó thật,” tôi đáp như thể mình đã quên mất.

Thực ra, tôi nhớ rõ ngày hôm đó mà không cần phải lục lọi ký ức chút nào.

Vẫn còn một chặng đường dài, rất dài nữa mới đến lúc tôi có thể ngước lên bầu trời và hồi tưởng về điều đó.

Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu nó cứ mãi xa xôi như vậy.

“Em hy vọng mùa xuân này mình sẽ không khóc.”

Tất nhiên, tôi bắt đầu nói rồi lái sang trêu chọc một chút.

“Một tiền bối hư có thể sẽ làm em khóc đấy.”

“Ahaha, bằng cách nào ạ?” Haru hỏi, hoàn toàn không tỏ ra nghiêm túc.

“Hả? ừmm…”

Tôi thấy lúng túng khi em ấy hỏi cụ thể cách tôi sẽ làm điều đó. Có lẽ tôi chưa bao giờ làm ai khóc trước đây. Mặc dù người khác thì đã làm tôi khóc khá nhiều rồi. Thật tệ hại làm sao… Tôi cảm thấy thương hại bản thân một cách khách quan.

“Vậy thì sao? Chị sẽ làm em khóc bằng cách nào?”

“Ch-chị sẽ tát em.”

“Em không thể tin được chị lại dùng bạo lực với em!” Haru nghe có vẻ sốc. Bị cuốn theo khoảnh khắc đó, tôi giơ tay lên.

“Như này à?”

“Trông chị có vẻ chùn bước rồi đấy, Sayaka-senpai.”

Em ấy không chỉ vào cánh tay đang giơ lên của tôi mà lại chỉ xuống chân tôi. Tôi hắng giọng khi hạ tay xuống.

“Ừ thì, chị chưa từng đánh ai bao giờ.”

“Chị đúng là một cô gái ngoan đấy, Senpai.”

“Chị không phải là gái ngoan hay gì cả… Chị chỉ là đang cố gắng kiềm chế thôi.”

Tôi nhìn xuống bàn tay phải của mình. Tất nhiên, tôi đã trải qua rất nhiều trải nghiệm khó chịu rồi.

Có những lúc tôi tức giận đến mức các đầu ngón tay siết chặt lại.

Nhưng tôi đã nghĩ đó là điều không hay và kìm nén.

Khi nghĩ lại, tôi nhận ra đã có rất nhiều lần bản thân như vậy. Tôi không chắc liệu mình có năng khiếu hay đó là bản tính tự nhiên, nhưng dù đã phải kiềm chế rất nhiều, tôi vẫn chịu đựng được. Có lẽ tôi khá kiên cường với nỗi đau, dù không phải là tôi không cảm thấy gì.

“Vậy thì chị không cần phải kìm chế với em đâu. Nếu chị muốn đánh em, chị cứ làm đi.”

Haru nắm lấy bàn tay phải của tôi và đặt nó áp vào má em ấy. Má em ấy đã lạnh ngắt rồi.

“Whoa, tay chị lạnh quá, Senpai.”

Em cũng vậy thôi, tôi truyền đạt cho em ấy bằng những cử động nhẹ ở đầu ngón tay. Sau đó, chúng tôi nhìn nhau, và tôi bất chợt hạ vai xuống.

“Nhưng chị ở đây không phải vì chị đang kìm nén điều gì cả.”

“Em cũng vậy.”

Cái lạnh lẽo của chúng tôi, cùng với cảm giác ngứa ngáy chậm rãi đang đến, và sự ấm áp…

Tất cả những điều đó dường như đang tạo ra những đốm sáng nhỏ lấp lánh trong tâm trí tôi.

Nhưng…

“…Rất…”

Rất? Tôi ước em ấy đừng nói những điều có thể làm tôi tan chảy.

Trái tim tôi vui vẻ than vãn.

“Tất nhiên, em đang cố gắng hết sức để điều đó không xảy ra. Em đã nhận ra điều đó rất quan trọng sau khi bị đá.”

Trước giọng nói ngượng ngùng của Haru, bên tai tôi thấy hơi nhồn nhột.

Đó là cùng một câu trả lời mà tôi đã tìm thấy từ một trong những thất bại trong quá khứ của chính mình.

“Chị cũng vậy.” Khi tôi khẽ lẩm bẩm, gần như chỉ lướt qua khóe môi, tôi tự hỏi liệu cuối cùng lời đó có chạm đến tai Haru không.

Một luồng không khí mỏng thoát ra từ nụ cười của Haru.

Đó là tiếng thở dài của em ấy, nơi mà tôi đã biết rõ nhiệt độ của nó rồi.

Khi nhận ra điều đó, tôi muốn cảm nhận nó gần hơn.

Khi tôi khẽ cúi xuống để đưa mặt lại gần, Haru lập tức đáp lại bằng cách hơi rướn người lên. Như thể một sợi dây đang níu kéo chúng tôi, hai khuôn mặt lại gần nhau hơn, rồi chạm vào nhau. Dù đã làm điều này bao nhiêu lần đi chăng nữa, cảm giác hơi thở bị chặn lại bởi đôi môi em ấy khiến tôi gần như cảm thấy mình đã hạ cánh xuống một nơi nào đó… Nó mang lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ về sự đến đích và nhẹ nhõm.

aa219e4a-386a-45cc-aff5-330aefd03b73.jpg

Dù giờ đã là giữa đêm, chúng tôi hiện vẫn đang ở trước căn hộ của em ấy, nên không thể tiếp tục như vậy quá lâu được.

Chỉ có cảm giác từ đôi môi Haru là còn vương lại.

Dù chúng tôi chạm vào nhau trong đêm đông hay dưới ánh trăng…

“Em ấm áp quá.”

Khi tôi vô thức thốt lên cảm giác đó, Haru, với đôi môi phớt hồng như cánh hoa anh đào, chạm vào môi mình như thể để kiểm tra.

Sau đó, cuối cùng tôi cũng rời Haru và một mình bước vào màn đêm.

Hơi ấm mà tôi vừa có được dần dần bị tước đi từng chút một, cứ như thể nó đang đuổi theo những hơi thở kéo dài phía sau tôi.

Khi điều đó xảy ra, tôi lại muốn chạm vào Haru lần nữa càng sớm càng tốt.

Khi tôi nghĩ rằng chỉ cần quay đầu lại và trở về, tôi có thể gặp em ấy ngay lập tức, cơ thể tôi gần như muốn dừng lại.

Thực tế, tôi đã thực sự dừng lại.

“…………”

Tôi lắc đầu.

“Không, không được.”

Nếu bây giờ tôi quay lại căn hộ, tôi cảm thấy mình sẽ trở nên vô vọng. Rằng tôi sẽ tan chảy.

Chuyện đó vẫn còn quá sớm. Chưa phải lúc. Tôi bước thêm một bước và giữ thể diện cho bản thân.

Không phải tôi vừa nói mình giỏi kiềm chế sao?

Nhưng có lẽ đây chỉ là một phần của việc cảm nắng một ai đó.

Nó khiến bạn ngày càng cố chấp hơn với những mong muốn của mình. Nói cách khác, nó khiến bạn nuông chiều bản thân hơn.

Câu trả lời của tôi là việc tách rời sự tham lam và tình yêu là một điều cực kì khó.

Có lẽ tôi sẽ ngày càng gần gũi hơn với con người thật của mình kể từ đây.

Tôi chỉ hy vọng điều đó sẽ gắn liền với hạnh phúc của Haru.

…Nhưng, trong khoảng ba tháng gì đó, ít nhất thì tôi vẫn muốn giả vờ làm một tiền bối tốt.

Thật là không đùa nổi nếu như "Sayaka-senpai" thậm chí còn không trụ được cả một năm.

Tôi hiện đang hạnh phúc đến nỗi bây giờ có thể có những mâu thuẫn nội tâm kỳ lạ như thế này.

Hạnh phúc đến mức dù tôi hít thở bao nhiêu không khí lạnh giá, hay chạm vào khoảng không rộng lớn, vẫn có thứ gì đó ấm áp tiếp tục chảy sâu trong lồng ngực.

Đi được nửa đường đến ga, khi tôi dõi mắt theo vô vàn ánh sáng lấp lánh của thị trấn, tôi ngước nhìn bầu trời.

Đồng điệu với nhịp hít vào và thở ra sâu của tôi, vài ngôi sao chập chờn.

Tôi chắc chắn mùa xuân đang ở ngay trước mắt rồi.

16d337b4-c5af-4e46-8ec0-a2b7b65dd8e4.jpg

(Haru trong tiếng nhật là mùa xuân)