BLADE & BASTARD

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

41 365

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

259 1232

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

57 1834

Quyển 1: HƠI ẤM TRO TÀN, HẦM NGỤC U TỐI - Chương 1: Iarumas (1)

5bd2b13a-de8a-4f34-abc2-1de89b456985.jpg

Vù! Hương tro bùng lên, phảng phất trong không khí.

Lời thì thầm hóa tiếng nguyện cầu, tiếng nguyện cầu kết thành thần chú, và thần chú gửi đi như mệnh lệnh.

Cầu nguyện.

Những lời ru ấy không dành cho người sống. Những lời ru ấy hướng về kẻ đã từng tồn tại, vương vấn thế gian.

Hi vọng. Ước nguyện. Vấn vương. Oán hận. Bổn phận. Nghĩa vụ. Ám ảnh. Dục vọng.

Vì sao ta sống, và vì sao ta lại chết?

Người sống không tài nào biết được, mà cả người chết cũng vậy. Và rằng tại sao cái chết lại mang đến sự giác ngộ về những điều ta chẳng thể thông tỏ khi còn tồn tại?

Thế nhưng, chính từ trong sự im lặng, đôi khi người ta tìm ra câu trả lời. Một tiếng nức nở vô thanh. Một lời khẩn cầu câm lặng. Một tiếng thét vắt kiệt từ sâu thẳm cõi linh hồn.

Tuy vậy, vẫn có những kẻ mà ngay cả điều đó cũng thật xa vời.

Giọng nói chẳng phát ra thành tiếng. Ngôn từ cũng chẳng thể cất lên. Họ thậm chí còn chẳng đủ sức lực để mà gào thét.

Là cam chịu? Là chấp thuận? Hay đơn thuần chỉ là kiệt quệ?

Bất kể lý do là gì thì mạo hiểm giả trẻ tuổi đã gục ngã này—

“Rodan…! Cậu đùa tôi đấy à?”

—đã tan thành tro bụi.

Trước đống tro nằm trên tế đàn, những người đồng đội, những người nãy giờ vẫn đứng nhìn, chỉ biết cất lên tiếng gào thét tuyệt vọng.

Một cảnh tượng lạc lõng, tách bạch hoàn toàn so với không khí tĩnh mịch của thần điện. Một cảnh tượng lạc lõng nhưng xảy ra hằng ngày đến mức quen thuộc. Đối với Iarumas, sự quen thuộc ấy lại càng rõ ràng hơn, đến mức ghê tởm. Hắn đứng yên, lưng tựa vào tường, tay khoanh trước ngực, lặng lẽ quan sát những mạo hiểm giả đang chìm trong đau khổ.

Hắn đã chứng kiến cảnh này không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức chẳng thể nhớ nổi. Đó là lý do Iarumas chẳng hề có chút cảm xúc nào khi sải bước tới, một bước chân dứt khoát, nện xuống sàn đá, tựa như đang bật nhảy. Dưới lớp áo choàng sẫm màu, một cây gậy gỗ sơn mài đen phát ra tiếng lách cách.

Đúng vậy, một chiếc gậy đen.

Các mạo hiểm giả chú ý đến Iarumas không phải vì sự hiện diện của hắn, mà vì âm thanh đó.

“Tiếc thật.”

Iarumas không hề nói sai. Thực sự, đáng tiếc vô cùng. Cơ mà đành chịu, bởi lẽ cái người tên Rodan này đã sử dụng hết vận may rồi. Từ tận đáy lòng, hắn thực sự đã nghĩ như thế

Tám con mắt quay về phía Iarumas, bốn con người ném cho hắn những cái nhìn như xuyên thấu.

Sự gay gắt trong đó dường như nhắc hắn nhớ ra điều gì đó mình đã lơ đễnh quên mất, thế là hắn bồi thêm, “Tôi rất tiếc cho hai người bọn họ.”

Một tổ đội cơ bản thường có sáu thành viên. Hắn không biết ở những nơi khác thì thế nào, nhưng đó là cách Iarumas nhìn nhận, và cũng là cách người dân thị trấn này nhìn nhận. Thế nhưng, số mạo hiểm giả trong ngôi đền đá này—nếu trừ Iarumas ra—chỉ còn bốn.

Hai người đồng đội bỏ mạng, Thuật Hồi Sinh thì thất bại. Chỉ có thể nói là đáng tiếc. Đúng vậy, thật đáng tiếc, thật xui xẻo. Ngoài điều đó ra, cũng chẳng còn gì khác. Đơn giản là vận rủi, không hơn không kém.

“Giờ thì, về phần thù lao,” Iarumas tiếp tục, “hai người tôi mang về đây có mang theo trang bị và tiền bạc—tôi sẽ lấy một nửa số đó.”

“Giờ này mà mày còn nói chuyện tiền nong được à?!”

Iarumas cảm thấy mình chỉ đang nói một điều hiển nhiên, nhưng rõ ràng một trong số các mạo hiểm giả lại nghĩ khác. Gã chiến binh có thân hình vạm vỡ túm lấy cổ áo hắn, siết chặt, cố nhấc bổng thân hình mảnh khảnh của hắn lên không.

Iarumas không bị thương, nhưng hắn không thích cái cảm giác khó thở này.

“Không cần phải làm ầm lên như vậy.” Iarumas nói với vẻ bực dọc, giọng hắn khản đặc. “Họ chỉ tan thành tro thôi mà.” Thật vậy, dù cơ thể hóa tro, linh hồn vẫn còn đó. Hắn tin rằng mình đang nói ra một sự thật trần trụi, dù cho nó chẳng thể an ủi được những kẻ này.

“Thằng khốn!!!”

Nhưng có vẻ như lời nói của hắn chẳng thể lọt vào tai gã chiến binh, gã vung thẳng một cú đấm về phía hắn. Iarumas lơ đãng dõi theo quỹ đạo của cú đấm, khẽ nghiêng đầu sang một bên, và…

“Dừng tay lại ngay!”

Nắm đấm khựng lại ngay giữa không trung khi một giọng nói đầy uy nghiêm vang vọng khắp điện thờ. Đó không phải là ma thuật, nhưng những lời nói lại mang một sức nặng to lớn Giọng nói của một người phụ nữ. Một cô gái. Một cô gái xinh đẹp. Đến nỗi bộ tu phục cũng không thể che giấu được nhan sắc đầy nữ tính. Hai chiếc tai dài và thon nhọn xuyên qua mái tóc bạc óng ả, xoã ra từ bên dưới chiếc khăn trùm.

Đó là Aine—Sơ Ainikki, một Elf.

Sơ Ainikki, vu nữ mang trọng trách phụng sự thánh thần đưa mắt nhìn từng người một. "Cái chết há chẳng phải là dấu hiệu cho thấy họ đã sống một cuộc đời viên mãn và được phép bước vào Thánh Thành hay sao?"

Nhìn gương mặt gã chiến binh hết đỏ bừng rồi lại tái mét, Iarumas thầm nghĩ cô gái này vừa đổ thêm dầu vào lửa.

"Ý cô là bọn họ chết cũng không sao, phải không?! Hả?!"

"Sống thật trọn vẹn, ra đi thật thanh thản." Aine nói. "Đó là lẽ thường tình, phải không? Không một ai có thể thay đổi được điều đó."

“Cậu ta đã tan thành tro rồi! Không phải… Chính các người đã thiêu rụi cậu ta! Lũ các người đã phá hỏng quá trình hồi sinh!”

“Chúng tôi không hề thất bại! Giọng Aine nghe có vẻ tổn thương, nhưng cách nói đó chẳng thể thuyết phục được ai. Gã chiến binh buông vị tu sĩ còm cõi xuống và chuyển mục tiêu, chĩa nanh vuốt về phía cô gái.

“Vậy thì tại sao họ lại—?!”

“Là bởi vì Thần linh phán rằng bọn họ đã sống một cuộc đời trọn vẹn nhất có thể, vậy nên không cần phải đưa họ quay trở lại nơi này nữa!”

Đó đích thị là một điều tốt. Ngay cả khi gã chiến binh đang lườm Aine với gương mặt vặn vẹo do cơn thịnh nộ, cô vẫn một mực tin vào lời nói của mình. Một nụ cười đầy kiêu hãnh, bình thản và không mảy may ác ý. Chỉ bấy nhiêu cũng đã khiến cho mạo hiểm giả chai sạn bởi những biến cố của hầm ngục cũng phải chần chừ trong phút chốc.

Cứ ngỡ đó là dấu hiệu cho thấy họ muốn lắng nghe lời răn dạy của Thần, Aine vui vẻ nheo mắt lại. "Dĩ nhiên, cái chết có thể được trì hoãn... miễn những người đó có thể tạo ra giá trị lớn lao hơn khi còn sống. Nếu các anh muốn hồi sinh hai người họ, chúng ta phải chứng minh được rằng đồng đội của các anh sẽ còn làm được nhiều điều tốt đẹp hơn nữa. Nếu không, Thần linh sẽ không bị thuyết phục đâu."

Tóm lại, ý của cô là tổ đội này cần phải dâng cúng một khoản lớn hơn. Điều này sẽ cho Thần linh thấy rằng, nếu hai mạo hiểm giả kia còn sống, họ có thể mang lại giá trị lớn hơn nữa cho thế giới. Trả một cái giá cao hơn cho việc hồi sinh họ cho thấy Thần linh đã công nhận giá trị của hai mạo hiểm giả. Tại sao đồng đội của họ lại không thể vui mừng về điều đó cơ chứ? Aine không tài nào hiểu nổi...

"Thôi cái giọng điệu thánh thiện rác rưởi của cô đi!" người chiến binh giận dữ gào lên, nước bọt văng tứ tung. Anh ta xông thẳng ra khỏi điện thờ, giật mạnh cánh cửa mở toang và đóng sầm nó lại sau lưng.

Iarumas lơ đãng nhìn Aine thốt lên "Ơ kìa!" với đôi tai và lông mày cùng nhướn lên. Hắn vốn chẳng có ý định can thiệp ngay cả khi gã chiến binh quyết định tẩn cho cô gái một trận, mà cũng chẳng cần thiết phải làm vậy. Nhưng hắn thấy mừng vì mớ hỗn loạn đã qua—hắn không muốn lãng phí thêm thời gian hơn mức cần thiết.

"Xin lỗi nhé, Iarumas."

Iarumas nhìn vào khuôn mặt của một Dwarf vừa lên tiếng. Đương nhiên cũng là một chiến binh.

Dwarf này và Iarumas chỉ là chỗ quen biết sơ sơ, thỉnh thoảng có gặp nhau ở quán rượu, nhưng họ chưa nói chuyện nhiều. Iarumas cũng không nhớ tên của ông ta. Hắn biết cái tên "Rodan" chỉ vì gã chiến binh kia đã hét lên, nên hắn đoán đó là tên của nhà mạo hiểm đã gục ngã. Những chi tiết quan trọng duy nhất về một người là cấp độ, chức nghiệp, và trong trường hợp của các pháp sư, là những câu thần chú họ biết. Đó là lý do tại sao Iarumas khựng lại một lúc, không chắc phải xưng hô với ông ta thế nào.

Mà dù sao thì ông Dwarf kia đã suy diễn sự im lặng của Iarumas theo hướng tích cực, bởi vì ông ta bắt đầu bào chữa. "Đội trưởng của chúng tôi vừa mất đi hai người đồng đội, nên anh ta đang kích động... không suy nghĩ thấu đáo được."

"Không sao. Tôi không bận tâm." Đó là sự thật. Mấy việc này chẳng đủ sức làm Iarumas dao động.

Những chiến binh ở tuyến đầu thì sống sót, trong khi pháp sư Rodan, và một người nữa, có lẽ là tu sĩ của tổ đội, đã không qua khỏi. Họ có khả năng đã bị tấn công bên sườn làm rối loạn đội hình, khiến hàng sau bị giết. Tổ đội sau đó đã tháo chạy trong hỗn loạn, bỏ lại những người đồng đội đã gục ngã. Họ đã phải nhờ Iarumas đi thu thập các thi thể, và rồi Thuật Hồi Sinh thất bại. Việc mất đi thành viên và tiền bạc sẽ khiến tổ đội của họ khó mà phục hồi—cuộc thám hiểm của họ sẽ bị trì hoãn đáng kể.

"Tôi không trách anh ta khi mất bình tĩnh. Nhưng... không riêng gì các ông, dạo gần đây tiến độ thám hiểm của các tổ đội khác cũng chậm đi hơn hẳn." Iarumas nói, họ không nhất thiết phải vội vàng, dù thế nào thì việc bị bỏ lại phía sau ở thời điểm hiện tại là không thể xảy ra. 

Iarumas nói thêm vài lời chia buồn. Dwarf im lặng. Thấy thế, Iarumas tiếp tục: "Vậy thì… ông thanh toán nhé?" Việc quan trọng thì vẫn cần ưu tiên. Mà thật ra thì cũng không quan trọng đến mức phải sống chết vì nó. "Nếu không thì cũng chẳng thành vấn đề. Coi như lần nhặt xác sau tôi bỏ qua tổ đội các ông thôi.”

"Chà, thế thì phiền cho chúng tôi đấy." người lùn vạm vỡ nói, nhăn nhó. Ông ta lôi ra một túi tiền vàng. "Nếu cậu có tình cờ gặp chúng tôi ở dưới đó, hãy mang chúng tôi về, được chứ?"

"Đã rõ. Nếu tôi tìm thấy các ông, tôi sẽ làm vậy." Iarumas nhận lấy túi vàng mà không hề do dự và nhét nó vào bên trong áo choàng. Cảm giác nặng trĩu của những đồng tiền vàng thật đáng tin cậy. Rốt cuộc thì, tiền nong đối với hắn vẫn là thứ quá đỗi hữu dụng.

"Vậy, tạm biệt nhé." Dwarf nói.

"Ừ." Iarumas gật đầu. "Bảo anh ta đừng để mọi chuyện làm mình suy sụp quá."

Ông Dwarf rời đi cùng với phần còn lại của tổ đội, không đáp lại lời của Iarumas. Thay vào đó, cánh cửa mở ra yên tĩnh hơn nhiều so với lần trước. Những tiếng chân đi qua, và rồi, cánh cửa đóng lại như cũ.

Iarumas bị bỏ lại một mình với Ainikki trong điện thờ bằng đá. Mùi tro tàn vẫn còn thoang thoảng trong không khí, Aine chán nản lẩm bẩm, "Tại sao anh ta lại giận dữ đến vậy cơ chứ...?"

"Thì hai người kia hồi sinh thất bại còn gì."

"Không có thất bại!" Mái tóc của Aine như nhảy múa trong không khí khi cô nhanh chóng quay đôi mắt xinh đẹp của mình về phía Iarumas. "Đó là do họ hiểu lầm. Thần linh đã cho rằng những họ đã sống một cuộc đời tốt đẹp, nên không cần thiết phải làm lại mọi thứ từ đầu!"

Bộ dạng nóng nảy đó khiến Aine trông thật trẻ con, chẳng hợp với Elf một chút nào.

Không—ở thời đại này, Iarumas từng nghe nói rằng dù là Elf hay Dwarf thì tuổi thọ cũng đã chẳng khác con người là mấy. Khi ma thuật phai tàn khỏi thế giới, các chủng tộc tiên cũng dần dà chẳng còn khác biệt mấy so với con người. Bây giờ, các chủng tộc khác chỉ đơn thuần là nhanh nhẹn hơn một chút, xinh đẹp hơn một chút, hoặc cứng cáp hơn một chút so với loài người.

Những điều vặt vãnh đó chẳng có ý nghĩa gì với Iarumas. Hắn biết rằng, một khi đã dấn sâu vào hầm ngục, những khác biệt đó rốt cuộc cũng sẽ bị xóa nhòa.

"Nhưng quan trọng hơn!"Giọng nói trong trẻo của Aine bỗng vút lên lanh lảnh. "Tôi chưa quên đâu! Anh vẫn chưa chứng minh giá trị của mình cho Thần linh, anh Iarumas!"

"Cảm ơn vì đã hồi sinh tôi." Iarumas đáp bằng một giọng lãnh đạm, nói ra cảm xúc thật của mình. "Cơ mà rõ ràng tôi đâu cần phải chịu trách nhiệm cho chuyện đó."

"Chính cái thái độ bất cần đó đã khiến Thần linh bỏ qua giá trị mạng sống của anh đấy." Aine chống tay lên hông, ưỡn ngực ra như thể cố nhấn mạnh đường nét cơ thể bên dưới bộ tu phục. "Vì vậy, anh phải cho Thần linh thấy anh có thể sống một cuộc đời ý nghĩa hơn!"

"Tóm lại là muốn tôi nhặt thêm xác thôi chứ gì."

Hắn cũng chẳng bận tâm lắm.

Ngày qua ngày, Iarumas đi đi về về trong hầm ngục, mang tử thi của những mạo hiểm giả về lại mặt đất, kể cả khi hắn chẳng quen biết ai. Việc hắn được phép lấy tiền bạc và trang bị của họ cũng là lẽ dĩ nhiên. Dù sao thì người chết cũng chẳng thể sử dụng chúng. Đôi khi, hắn được người ta ủy thác để thu nhặt tử thi, vụ việc của ngày hôm này là một ví dụ. Đương nhiên, hắn chẳng mảy may bận tâm mà chấp nhận, cũng như chẳng mảy may bận tâm đến việc trả tiền lễ cho thánh điện để hồi sinh đồng đội của họ.

Nhưng kể cả thế thì...

"Tôi là một mạo hiểm giả. Không phải kẻ thu lượm" Iarumas tuyên bố, như thể đang tự xác nhận lại sự thật đó với chính mình. Hắn hít một hơi, rồi phát ra những lời mà ngày nào hắn cũng nói, hơi thở không một chút lay động: "Trong số những người được mang đến đây, có ai có khả năng là người tôi biết không?”

"Đáng tiếc là không." Nữ tu Ainikki cho hắn câu trả lời như thường lệ, vẫn cái âm sắc đó. "Thành thật mà nói, tôi nghĩ anh đừng quá kỳ vọng…"

"Tôi không thể dừng lại, tôi phải tiếp tục cho đến khi tôi tìm thấy đồng đội của mình." Nói rồi, Iarumas đi về phía cánh cửa ra khỏi thánh điện.

Sau lưng, hắn nghe thấy Aine dặn hắn bảo trọng rồi bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện. Hắn cũng biết ơn mà chấp nhận điều ấy, rồi bước qua cánh cửa và đóng nó lại sau lưng.

Nó đã phát ra âm thanh gì nhỉ? Hắn thoáng tự hỏi, nhưng rồi nhận ra điều đó cũng không đáng để bận tâm.

Vừa rời khỏi ngôi đền, bầu trời xanh và thứ ánh nắng trắng xóa chói chang lập tức kích động ngũ quan của Iarumas. Hắn bắt đầu bước đi, nheo mắt lại vì khó chịu với cơn đau nhói ở sau hốc mắt vốn đã quen với bóng tối.

Hắn đang đi trên một con đường đá cuội chật hẹp đến nghẹt thở giữa lòng thành phố, đến nỗi những thứ đang có mặt tại đây đều trông như bị nhồi nhét một cách miễn cưỡng. Con đường này cũng chẳng phải là duy nhất. Cả thị trấn pháo đài này là một nỗ lực tuyệt vọng hòng nhét cả thế giới vào sau những bức tường. Người ta gom góp mọi thứ, cố gắng che đậy nỗi kinh hoàng đang rình rập từ hầm ngục—âu cũng là điều dễ hiểu.

Ngoại lệ duy nhất cho việc này là một nơi nằm bên ngoài thị trấn—một cái hố khổng lồ.

"Này, nhìn kìa."

"Hừ, ra là Iarumas…"

"Iarumas Gậy Đen..."

"Tên bòn rút xác chết."

"Mẹ kiếp thằng giòi bọ đó..."

"Tao nghe nói hắn được hồi sinh do nhầm lẫn."

"Thằng khốn ăn may."

"Ai mà biết chuyện của hắn thật đến đâu? Loại đàn ông gì mà ngay cả quá khứ của mình cũng không nhớ nổi?"

Khi Iarumas đi về phía nơi đó, hắn nghe thấy những tiếng xì xào của người qua đường—những mạo hiểm giả khác.

Thế thì đã sao. Những ý kiến của họ cũng chẳng khiến hắn từ bỏ việc đi vào hầm ngục

Đột nhiên, Iarumas ngỡ như mình ngửi thấy mùi tro tàn theo cơn gió thoảng, điều đó khiến hắn mỉm cười. Một mùi hương thật dễ chịu, thật quen thuộc, đến mức rợn người, tựa như những con phố ẩm ướt sau cơn mưa.

***