BLADE & BASTARD

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

41 365

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

259 1232

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

(Đang ra)

S-Kyuu Boukensha ga Ayumu Michi: Tsuihou Sareta Shounen wa Shin no Nouryoku 'Buki Master' de Sekai Saikyou ni Itaru

さとう

Đây là câu chuyện về hai người bạn thuở nhỏ, từng đi chung một con đường, nay rẽ sang hai hướng khác nhau—và có lẽ, một ngày nào đó, hai con đường ấy sẽ lại giao nhau một lần nữa.

57 1834

Quyển 1: HƠI ẤM TRO TÀN, HẦM NGỤC U TỐI - Chương Mở đầu: All-Stars

13017fd1-0f24-486b-9fdf-e1a7f4c028b9.jpg

“Mimui woarif! (Bừng lên, hỡi ánh sáng!)”

Và rồi, ánh sáng loé lên trong bóng tối.

Hầm ngục, mờ ảo dưới luồng sáng lập lòe, vang vọng một tiếng bước chân đơn độc.

Không. Không chỉ có mỗi một tiếng chân.

Mà là cả một đoàn người. Sáu con người, sáu dáng đi, mỗi người mỗi vẻ trong những bộ trang bị hỗn tạp, chẳng hề đồng bộ, thế nhưng họ không bao giờ phá vỡ đội hình.

Đó là những mạo hiểm giả.

“Này Sarah, cô không thể dùng phép nào ra hồn hơn được à?”

Những bậc thang đá trải dài vô tận. Một người đàn ông, bực dọc vì mãi không thấy điểm dừng, cất giọng nghe như tiếng rên rỉ. Dưới luồng sáng xanh lục nhợt nhạt, anh ta hiện ra trong hình hài một chiến binh vận bộ giáp lưới kín mít. Anh cứ luôn miệng cằn nhằn, khiến chiếc mũ trụ to sụ, được chạm trổ hình một con rồng đang thu mình, cũng lắc lư nặng nề theo.

“Cái phép MILWA này chẳng mấy mà tắt ngay thôi.” anh ta càu nhàu.

“Sao nào, anh muốn tôi dùng LOMILWA à? Còn lâu nhé Sezmar.”

Đáp lại anh là một cô gái xinh đẹp, thân hình mảnh mai. Cô khoác một tấm giáp ngực bên ngoài bộ lễ phục tu sĩ, gương mặt toát lên vẻ điềm tĩnh. Đôi tai dài trông như lá trúc khẽ nhúc nhích theo từng câu nói, hợp với gương mặt và dáng người cô đến lạ.

“Cơ mà nếu anh chấp nhận việc tôi không thể dò ra quái vật bằng LATUMAPIC, hay bảo vệ anh bằng BAMATU, thì tôi cũng chẳng ngại dùng một phép mạnh hơn đâu.”

Sezmar định nói gì đó, rồi lại thôi, đoạn lại định lên tiếng lần nữa, nhưng cuối cùng chỉ đành hậm hực im bặt.

Thấy vị đội trưởng (vốn luôn xông pha đi đầu) bỗng dưng ỉu xìu như vậy, một mạo hiểm giả nhỏ con mang bộ giáp da bất giác mỉm cười.

Dáng người thấp bé của anh ta có thể khiến người khác nhầm thành một đứa trẻ, nhưng điệu cười nhếch mép lại trông ngạo mạn như một gã đàn ông thực thụ.

“Loài người vĩ đại các anh đúng là khổ thật đấy nhỉ?” anh ta nhận xét. “Chẳng thể nhìn trong bóng tối như bọn tôi.”

“Nếu không nói được gì tử tế thì trật tự đi, Moradin. Dù là một người Rhea như cậu hay một Dwarf như tôi cũng chẳng thể nhìn xuyên qua bóng tối của cái hầm ngục này đâu.”

Người quở trách Moradin là một người đàn ông có bộ râu quai nón, cũng có vóc người thấp bé như bạn đồng hành của mình. Tuy nhiên, khuôn mặt ông lại rộng gấp đôi, và thân hình cơ bắp đó rắn chắc như một tảng đá. Ông ta đội một chiếc mũ có sừng, vác một cây búa chiến, và cất lên cái giọng trầm hùng y như vẻ ngoài của mình.

“Ấy, dĩ nhiên là tôi biết chứ, Đại Tu Sĩ Tuck.” Moradin nói.

“Và cả cô nữa, Sarah.” Đại Tu Sĩ Tuck quay sang phía cô gái. “Trách mắng người khác thì cố gắng ăn nói nhẹ nhàng hơn một chút.”

“Vângggg...”

Thường thì Elf sẽ chẳng bao giờ dễ dàng chấp nhận lời chỉ trích từ một Dwarf. Tuy nhiên, so với một linh mục mới vào nghề như Sarah, Tuck đã kết thúc quá trình tu tập để trở thành một giám mục. Rõ ràng Sarah biết mình chẳng có cửa thắng để mà chống chế, vả lại, bản tính cô nàng vốn cũng không ưa tranh luận.

Đã rất lâu rồi kể từ khi tuổi thọ của các chủng tộc tiên như Elf, Dwarf, Rhea và Gnome bị rút ngắn lại gần bằng với con người.

Tuy thuộc tộc Elf và sở hữu vẻ đẹp có phần sắc sảo hơn tuổi, Sarah vẫn chỉ là một thiếu nữ non nớt.

“Chúng ta vẫn chưa xuống đến tầng tiếp theo sao?” Sarah phàn nàn. “Chân tôi rã rời cả rồi.”

“Thật đấy.” một mạo hiểm giả khác lẩm bẩm.

Đó là Prospero, một pháp sư cũng có thể trạng yếu ớt như cô nàng tu sĩ nọ. Độ dài của những bậc thang này cũng đã vắt kiệt sức lực của anh ta. Anh tì lên cây quyền trượng, sử dụng nó theo đúng công dụng truyền thống hơn, rồi hít một hơi thật sâu, lau mồ hôi trên trán và nói tiếp.

“Độ sâu của hầm ngục này vượt xa tri thức của nhân loại.”

“Thì bởi vì nó là ‘Hầm ngục’ chứ có phải cái hang nào đấy đâu?” Sarah thì thầm “Rõ ràng nơi này được tạo ra bởi bàn tay con người.”

“Thật thú vị. Ai đã tạo ra nó? Bằng cách nào... và vì mục đích gì?”

“Sẽ biết ngay thôi.” Sezmar đáp, không thể chịu đựng thêm những lời phàn nàn và suy đoán của họ. Nếu cứ để bọn họ bàn luận, có khi đến lúc xong xuôi thì anh ta đã trở thành một lão già mất rồi.

“Hawkwind, có dấu hiệu của kẻ địch không?” Sezmar hỏi.

“Không có.”

Hawkwind, trang bị của anh ta trông giống như một kiểu lính trinh sát hay mật thám nào đó, và cái tính kiệm lời lại càng củng cố cho hình ảnh ấy. Tuy vậy, năm người đồng đội đều biết rằng đôi khi anh ta lại trở nên hài hước và gần gũi đến bất ngờ.

Dường như Hawkwind đang tận hưởng cuộc thám hiểm này khi chợt nói ra điều mà mọi người đều đang nghĩ trong đầu: “Cuối cùng cũng đến tầng tiếp theo rồi…”

Sezmar, Sarah, Moradin, Đại Tu Sĩ Tuck, Prospero, và Hawkwind.

Gương mặt của sáu mạo hiểm giả vừa căng thẳng, lại vừa ánh lên một sự phấn khích không thể kìm nén. Chỉ có bọn họ đang dẫn đầu cuộc viễn chinh này.

Đây là một tầng hoàn toàn mới—chưa một ai từng đặt chân đến, chưa một ai từng ghé qua. Hiểm nguy? Đe dọa? Đương nhiên phải có, ấy là lẽ cố nhiên. Một trong sáu người có thể sẽ phải bỏ mạng.

Nhưng ai mà thèm quan tâm đến chuyện đó cơ chứ?!

Đó là những gì Sezmar đã nói khi họ quyết định mở khóa tuyến cầu thang bị niêm phong.

Những bậc thang này nằm sau một cánh cửa khổng lồ. Mỗi cánh cửa như vậy đều chặn đường xuống tầng tiếp theo của hầm ngục, và chúng có mặt ở mọi tầng... ít nhất là cho đến bây giờ. Những cánh cửa này liệu chỉ dùng để ngăn chặn kẻ xâm nhập, hay có thứ gì đó bên trong đang bị giam giữ? Cho đến khi cánh cửa với chi chít những kí hiệu và con chữ kỳ quái trước mặt mở ra, họ sẽ không thể tiến xuống tầng tiếp theo.

Ngay tại nơi đây, ngay tại chính thời khắc định mệnh này, tổ đội của Sezmar đã tìm thấy cánh cửa và chính họ sẽ là người mở nó. Một mạo hiểm giả chân chính sẽ không bao giờ chùn bước trước hiểm nguy. Những báu vật chưa ai khám phá có lẽ đang chờ đợi. Họ - những kẻ dám tiên phong, dám đi đầu - chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của những cuộc bàn tán lớn nhỏ. Hơn nữa, thông tin về một tầng mới chưa ai phát hiện trong hầm ngục tự nó đã là một gia tài. Rõ ràng, bỏ cuộc quay trở về là một hành động ngu xuẩn.

Keng! Tiếng chiếc ủng sắt của chính Sezmar va vào sàn đá khiến anh ta căng cứng người.

“Sợ đến thế à?” Sarah trêu chọc.

“Im-im đi...!” Sezmar lắp bắp, gắt lại lời bình phẩm khó nghe của Sarah. Moradin không thể nhịn được cười và phải hít một hơi thật sâu bên dưới chiếc mũ sắt của mình.

Đây là một lãnh địa mới. Sezmar cần phải cảnh giác, nhưng quá căng thẳng cũng không tốt.

“Được rồi, tiến lên nào.” Sezmar tuyên bố, quyết đoán đặt bước chân đầu tiên.

Một bầu không khí thật tĩnh lặng.

“Hửm? Sao thế?” Sarah hỏi.

Đội trưởng của họ đã đứng sững lại, cứ như hóa đá. Sarah nhoài người về phía trước để ngó xem khuôn mặt anh ta (dù cho có bị che bởi chiếc mũ sắt!), nhưng Sezmar không nói một lời. Giẫm phải bẫy à? Hay một con quái vật từ đâu đó đã tấn công? Hiện giờ anh ta đang hoàn toàn tê liệt, liệu Sarah có nên niệm DIALKO, thứ ma thuật mà cô vẫn đang để dành hay không?

“Dariarif…” Sarah vô thức thì thầm từ đầu tiên của câu thần chú.

Một khoảnh khắc trôi qua, và rồi...

“Này...” Sezmar lẩm bẩm bằng một giọng căng thẳng. Lần này, đến lượt Sarah giật nảy mình.

“Có chuyện gì vậy, Sezmar?” Moradin thận trọng hỏi, giọng ông ta trầm xuống. Hawkwind đã thủ thế từ trước.

Tiến xa đến mức này, bọn họ đã sẵn sàng đối phó với những mối đe dọa bất chợt.

“Chúng ta… là những mạo hiểm giả đầu tiên… đến được tầng này, phải không?” Sezmar hỏi.

“Cậu đang nói gì vậy? Còn ai ở đây ngoài chúng ta nữa.” Đại Tu Sĩ Tuck nói bằng một giọng khích lệ, cố gắng xoa dịu cơn sợ hãi của Sezmar. “Cánh cửa khổng lồ đã bị niêm phong, chưa có kẻ nào khác chạm tay vào đâu. Cậu biết rõ điều đó hơn bất cứ ai mà.”

Sezmar tiếp tục mà không đáp lời Đại Tu Sĩ Tuck. “Prospero… cánh cửa thực sự đã bị niêm phong, đúng chứ?”

“Phải.” Prospero gật đầu, sẵn sàng chĩa cây quyền trượng về phía bất kỳ mối đe dọa nào. “Chắc chắn là như thế.”

“Sezmar…” Sarah rên rỉ. “Gì vậy chứ? Anh thực sự sợ hãi đấy à?”

“Vậy thì…” Sezmar hất cằm, lờ đi lời trêu chọc thốt ra từ Sarah để che giấu sự bất an của chính cô. Đôi mắt của cô gái Elf dõi theo hướng nhìn của anh, lia về hướng đằng trước chiếc mũ sắt, đến một khoảng không gian vượt ra ngoài khu vực được soi sáng bởi luồng ma pháp yếu ớt của cô.

Đôi vai run lên, không thể ngăn mình bật cười, Sezmar cuối cùng cũng cất lời:

“Mấy cái xác này… ở đâu ra vậy…?”

MILWA: Ma thuật ánh sáng sơ đẳng (Có 7 cấp độ, MILWA là ma thuật cấp 1). Trong game Wizardry, ngoài việc chiếu sáng phạm vi nhỏ, MILWA cung cấp khả năng nhìn xa và tăng cơ hội phát hiện cửa bí mật. MILWA có hiệu lực tương đối ngắn. LOMILWA: Phiên bản tốt hơn của MILWA. Nâng cấp mọi thứ trong MILWA, đồng thời hiệu lực của LOMILWA không bị giới bạn mà chỉ bị giải trừ khi ra khỏi hầm ngục hoặc bước vào dark zone. LOMILWA là ma thuật cấp 3. LATUMAPIC: Tự động định vị kẻ địch, hiệu lực kéo dài cho đến khi thoát khỏi dungeon. LATUMAPIC là ma thuật cấp 3. BAMATU: Tăng giáp của toàn tổ đội lên cấp 4, hiệu lực kéo dài trong 1 trận chiến duy nhất. BAMATU là ma thuật cấp 3.