Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 206

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 111

Web novel - Chương 02: Bình Thường Hóa Dark Fantasy (2)

Thà vứt bỏ tất cả và bắt đầu lại từ đầu, còn hơn là cố gắng níu giữ cái số phận phải ngồi trên đệm gai mà dò xét sắc mặt người khác.

Vào cái lúc quyết định "xuất gia" như vậy, tôi đã phiền não không ít.

Đó là nỗi bi thống mà cái bản ngã nguyên bản, một phần không thể chối cãi của tôi, cảm nhận được.

— Mày định từ bỏ sao?

— Cứ thế này, không được bất kỳ ai trong gia đình công nhận cũng chịu được à?

— Dù không thể gột rửa được nỗi ô nhục của mẹ mày ư?

Với tôi, người đã cập nhật bản ngã lên phiên bản hiện đại, thì đây là những cảm xúc không thể nào hiểu nổi.

Gia đình? Mấy người đó sao lại là gia đình của tôi?

Cứ chung dòng máu thì là gia đình à? Cái trend đó cũ quá rồi. Dạo này trong giới của chúng tôi, người ta diễn giải khác đi một chút.

Còn nỗi ô nhục của mẹ? Ô nhục gì cơ?

Kẻ phải chịu ô nhục là cái thằng cha vung "của quý" bừa bãi rồi hủy hoại cuộc đời một cô gái vô tội mới đúng.

Càng nghĩ, tôi càng thấy mình chẳng có lý do gì để bám víu lấy nơi này mà cầu xin tình thương và sự công nhận cả.

Sau quyết tâm đó, ý chí "xuất gia" của tôi càng thêm vững chắc.

Vả lại, cũng đâu phải là bắt đầu hoàn toàn từ con số không. Dù gì thì tôi cũng là con hoang của một gia tộc quý tộc danh giá đấy.

Chó ở trường học ba năm còn biết ngâm thơ, huống hồ đứa con hoang này đã sống ở gia tộc quý tộc danh giá mười mấy năm trời.

Tuy không được yêu thương đến mức cho học hành chính quy, nhưng tôi cũng có những thứ học lỏm được qua vai người khác.

Ma pháp ư?

Sự tồn tại của tôi, kẻ đã nhận thức được tiền kiếp, chẳng phải chính là ma pháp thần bí hơn bất cứ thứ gì khác hay sao?

Kiếm thuật ư?

Thánh hiền đã dạy, ngòi bút mạnh hơn gươm đao.

Tôi đây đọc thông viết thạo. Đây không phải kiếm thuật thì là gì.

Khinh thường con hoang à?

Cứ đẻ thêm đứa nữa đi. Tôi sẽ cho thấy thế nào là lễ độ. Thường thì chỉ có đứa từng ăn đòn mới biết đau ở đâu.

Nếu con hoang cũng có chia cấp bậc, thì tôi đây phải là một đứa con hoang cao cấp, tương đương hạng B-.

Với niềm tự hào và sự tự tin đó, hôm nay tôi lại đến đây điểm danh.

Rời khỏi dinh thự Vendel, đi vào trung tâm thành phố sẽ thấy Thư viện Thành phố Haeryen—

—cách đó một đoạn xa, là tòa nhà phụ của nó.

***

Thẻ ra vào ở tòa nhà phụ dễ lấy hơn ở tòa nhà chính rất nhiều, nên những người như tôi thường lui tới đây.

"Những người như tôi" ở đây không phải là những kẻ như con hoang, mà là những học giả với ngọn lửa nhiệt huyết rực cháy, tìm tòi tri thức dẫu trong hoàn cảnh khó khăn.

"..."

Ông thủ thư già đang ngồi làm việc ở quầy lễ tân liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi lại quay về với công việc của mình.

Nhìn vậy thôi chứ ông ấy là một người khá tốt bụng. Chỉ cần tôi nói đang tìm sách gì là ông ấy sẽ lấy cho ngay.

Tôi không bận tâm việc ông ta sẽ lập tức đứng dậy, mỉm cười thân thiện và cung kính đón tiếp nếu có người nhà Vendel khác đến thăm. Bởi vì tình bạn đích thực vốn không bị ràng buộc bởi địa vị mà.

Tôi đi thẳng vào giữa những cánh rừng giá sách.

"Để xem nào..."

Những cuốn sách được cất giữ ở tòa nhà phụ này là những ấn phẩm bị đánh giá không phù-hợp-để-lưu-trữ-ở-tòa-nhà-chính.

Tiêu biểu là những cuốn có trình độ và nội dung không đạt chuẩn.

Và, những cuốn sách viết về các tri thức bị xem là tầm thường.

Bằng cách thay đổi tư duy, tôi đã dành sự quan tâm cho những tri thức bị cho là tầm thường đó.

Nền tảng của việc kiếm cơm là nhắm vào đại dương xanh.

Nếu học lấy những kiến thức mà không ai thèm ngó ngàng tới vì cho là tầm phào, biết đâu sẽ có ngày nó tỏa sáng?

Phép màu Bitcoin, lặp lại lần nữa chăng?

Với tư duy ăn may đó, hôm nay tôi lại tiến về phía sâu nhất của thư viện.

Đây là một không gian kỳ diệu, nơi ánh nắng lọt qua cửa sổ tạo thành hình khối nhờ những hạt bụi.

Tôi chưa từng thấy ai khác ngoài mình ở nơi này.

Ngay cả ông thủ thư cũng quản lý nơi này một cách qua loa.

Chẳng phải thủ thư thì nên yêu thương tất cả các loại sách sao.

"?"

Ủa. Nhưng lạ thật, hôm nay lại có khách đến trước.

Một mái tóc bạch kim hiếm thấy.

Một làn da màu sô-cô-la hiếm thấy.

Và—

'Tai nhọn?'

Elf.

Mà còn là dark elf.

Người phụ nữ cao ráo, trông khoảng trên mét bảy, chắc chắn là một dark elf.

Bất thình lình, tôi cảm thấy một sự khó chịu theo bản năng.

Thỉnh thoảng tôi lại bị thế này.

Nên gọi nó là nhận thức được khắc sâu trong bản năng— hay là định kiến đây.

Những thứ đó gây xung đột với lý trí của tôi.

Mỗi lần như vậy, tôi đều dùng lý trí để đè nén chúng.

Lần này thì khá dễ dàng.

Bởi sự hứng thú mà lý trí cảm nhận được lớn hơn nhiều so với sự khó chịu của bản năng.

Là dark elf đó.

Chính là dark elf đó.

Đây là dị tộc đầu tiên tôi được trực tiếp nhìn thấy sau khi chuyển sinh đến thế giới fantasy này.

Em là fan của chị. Cho em xin chữ ký với ạ.

Cảm giác y hệt như gặp người nổi tiếng, tôi cảm thấy một sự thôi thúc muốn bắt chuyện nhưng đã kìm lại.

Ai lại đi làm phiền một người đang dựa vào giá sách tập trung đọc chứ.

Cộp. Cộp.

Tôi cẩn thận đi ngang qua cô dark elf, tiến đến nơi cắm cuốn sách mà hôm qua tôi đã để ý.

Ở đâu nhỉ?

À. Đây rồi.

{Sự Tồn Tại Mang Tên Mèo}

Thực ra, đây là một cuốn sách không liên quan nhiều đến chiến lược công phá đại dương xanh.

Chỉ là tò mò thôi.

Cách miêu tả về loài mèo trong một cuốn sách tôi đọc được khi nào đó khá là đặc biệt.

Sách nói rằng, mèo vừa là linh vật, vừa là ma vật tà ác.

Linh vật thì còn tạm chấp nhận, chứ ma vật ư.

Mèo đã làm gì chứ. Mèo có thể làm được gì chứ.

Đâu thể lúc nào cũng chỉ đọc sách để mưu mẹo kiếm cơm được.

Thỉnh thoảng cũng phải đổi gió như thế này chứ.

Ngay lập tức, tôi đến chỗ ngồi chuyên dụng của mình dưới cửa sổ, trải đồ ra và mở sách.

***

Tôi bắt đầu đọc được khoảng 30 phút.

"?"

Cô dark elf ban nãy đã tiến đến đứng ngay trước mặt tôi.

Cô ấy nghiêng người sang một bên.

Tôi đang tự hỏi cô ấy làm gì, thì ra là để đưa mắt ngang tầm với cuốn sách.

"Sự Tồn Tại Mang Tên... Mèo? Có cả sách này sao?"

Cô ấy không nói với tôi.

Là độc thoại. Một lời độc thoại tự nhiên đến mức tôi có thể nhận ra ngay lập tức.

Người phụ nữ tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi.

Nghé vào. Cô ấy nhoài đầu qua để đọc lỏm nội dung cuốn sách tôi đang đọc.

Chớp. Cô ấy quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

Này. Chị đang làm gì vậy.

Tôi nhìn vào mắt người phụ nữ với ý nghĩa ngỡ ngàng như vậy.

Ngay khoảnh khắc chúng tôi chạm mắt nhau.

"...!"

Người phụ nữ giật mình đứng bật dậy.

Như một con mèo, cô ấy phóng đi.

Rồi cô ấy lùi lại một bước và nói với tôi.

"Ngươi thấy ta à?"

Tôi, tôi không phải người mù, tôi là con hoang ạ.

Một người phụ nữ kỳ lạ mà tôi không muốn dây vào.

Tôi lại hướng ánh mắt về phía cuốn sách như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

"...?"

Người phụ nữ nghiêng đầu.

"Là ảo giác sao?"

Phịch.

Cô ấy lại đến ngồi cạnh tôi.

Tôi đọc sách, còn cô ấy thì nhìn tôi đang đọc sách.

Buổi đọc sách phiền phức lại tiếp tục.

'Tình hình gì đây trời.'

Đi giùm cái coi.

Chẳng bao lâu sau, cô dark elf không còn hứng thú với cuốn sách nữa.

Cô ấy dẹp bỏ sự quan tâm dành cho cuốn sách và dồn toàn bộ sự chú ý sang tôi.

"Lạ thật đấy."

Ngón tay thon dài của người phụ nữ lượn lờ quanh mặt tôi.

Vân vê tóc, chọc nhẹ vào má, rồi xoa xoa lên da.

Người phụ nữ này là một dark elf, một chủng tộc thần bí.

Cô ấy sở hữu một vẻ đẹp khiến việc điều khiển tròng mắt để không nhìn chằm chằm trở thành một cực hình.

Xét đến tất cả những điều đó, đây là một tình huống khá nóng mặt.

Nhưng hiện tại, tôi lại bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên.

Cái không khí tinh vi trong hành động của cô ấy.

Cái vuốt ve đầy tò mò đó y hệt như đang quan sát một con vật.

Chắc những người chuyên đánh giá huyết thống ngựa cũng hành động kiểu này nhỉ?

"Làn da trắng như ngọc. Mái tóc óng ả. Hơn hết là đôi mắt màu xanh này. Đây không phải là quý tộc sao?"

<Là cái bọn sống trong tự mãn chứ gì.>

Một giọng nói khác vang lên từ cuốn sách đeo bên hông người phụ nữ.

"Quý tộc mà lại đọc sách này sao? Ôi trời ơi. Buồn cười ghê. Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào là một kẻ hiếm hoi nhận ra được sự quyến rũ của loài mèo?"

<Không phải là nó hứng thú với việc săn mèo đấy chứ?>

"Quá đáng. Sao ngươi có thể nói thế?"

<Nếu không phải vậy, một quý tộc đọc sách này để làm gì.>

"..."

Có vẻ không nghĩ ra được lời nào để phản bác, người phụ nữ chỉ bực bội vung tay qua lại.

Mà thôi, tình hình thật khó xử.

Mái tóc bạch kim dài xõa xuống. Tấm áo choàng màu tím vừa trong suốt lại vừa không cho nhìn thấu bên trong.

Đôi mắt màu bạc gợi nhớ đến thủy ngân.

Đây là một người phụ nữ mà không có từ nào hợp hơn là "thần bí".

Nhưng nếu chỉ xét riêng hành động—

Hay là một con điên?

Cái kiểu hành động như thể mình là người vô hình thế này thì không còn cách giải thích nào khác.

Nhưng mà, phải làm sao đây.

Người phụ nữ này. Hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ rời đi.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi kia. Sắp sửa xuyên thủng má tôi đến nơi rồi.

Có vẻ như tôi đang đứng trước một sự lựa chọn.

Nói ra bây giờ?

Hay là giả vờ không biết đến cùng?

"Này..."

Là phương án đầu.

Người phụ nữ này cũng cần phải biết rằng trò chơi người vô hình của cô ta vì một lý do nào đó đã gặp trục trặc.

Trước khi cô ta gây ra một sai lầm còn lớn hơn trò bình phẩm con hoang này.

"Tôi thấy mà..."

"Hả? Thấy? Thấy gì? Gì cơ?"

Người phụ nữ sáng mắt lên, gần như úp mặt vào cuốn sách.

"Chị hỏi tôi thấy gì á..."

Chọt chọt.

Tôi dùng đầu ngón tay cẩn thận chạm vào cánh tay cô ấy.

"Thưa chị, tôi thấy chị đấy."

"Ááá!"

Người phụ nữ hoảng hốt đứng bật dậy.

Đôi tay lúng túng không biết đặt vào đâu, cứ dính chặt vào người trông thật dễ thương.

***

Đã kháng cự

Mục tiêu kháng cự: Suy giảm nhận thức

***

***

▶Another Tale◀

Đây là một câu chuyện khác.

***

Nữ anh hùng vĩ đại Radola Vendel.

Haeryen là quê hương của bà, và là thành phố nơi con cháu bà định cư.

Các kỵ sĩ trên khắp lục địa đã đến Haeryen để mở mang kiến thức.

Dưới danh nghĩa của Vendel, Haeryen đã thịnh vượng, và vinh quang đó tưởng chừng sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng tất cả đã thay đổi với chuyến viếng thăm của ả.

Phù thủy Hắc ám của Rừng phía Tây.

Dinh thự của nhà Vendel, nơi lưu giữ lịch sử vinh quang lâu đời, đã trở thành một đống đổ nát.

Lộc cộc. Lộc cộc.

Tại nơi vốn là phòng làm việc của gia chủ, một con mèo đen đang chơi đùa với một vật thể tròn, nặng.

Đó là chiếc đầu của gia chủ nhà Vendel, một chiếc bình vĩ đại từng chứa đựng linh hồn của một kỵ sĩ dũng mãnh, nhưng giờ chỉ còn là một bộ xương trắng tầm thường.

Phù thủy Hắc ám nhấc con mèo lên và ôm vào lòng.

Với vẻ mặt chán chường, ả vuốt ve con mèo, nhìn xuống Haeryen qua bức tường đã sụp đổ.

Cảnh tượng hệt như đang nhìn vào một thành phố cổ đại đã biến mất sau dòng chảy của lịch sử.

Những sợi dây leo trồi lên từ mặt đất bao phủ mọi thứ trong thành phố.

Thậm chí cả con người.

Những thứ đó lang thang trên đường phố không mục đích.

Ở nơi vốn phải là đầu, một quả cầu khổng lồ bắt chước khuôn mặt người đang nở rộ.

Ken két—ken két—ken két—

Thứ âm thanh của những dây leo đầy gai mọc xuyên qua thanh quản vang vọng khắp thành phố.

Thành phố vô danh ở phía Tây lục địa.

Người ta giờ đây gọi nơi đó là Khu vườn của Phù thủy Hắc ám.

▶ Vận Mệnh 5: Cái Giá Đã Hứa

***