Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

(Đang ra)

Kochira, Shuumatsu Teitai Iinkai

Aien Kien

Tôi, một kẻ từng làm chân sai vặt cho một băng đảng mafia và ước mơ cuộc đời bình dị. Nhưng biết đâu, tại nơi đây, tôi có thể tận hưởng một cuộc sống học đường đầy ắp niềm vui thì sao?

9 252

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

(Đang ra)

Cô chỉ là thường dân mà láo xược thật đấy!

Inori

CÁC BẠN TÌM ĐỌC <TÔI YÊU NỮ PHẢN DIỆN> TRƯỚC KHI XEM NHA, TRUYỆN CÓ SẴN TRÊN MẠNG HOẶC MUA SÁCH ĐỂ ĐỌC

67 2

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

(Đang ra)

Phù thủy thì không thể bị xiềng cổ

夢見 夕利

Một câu chuyện hành động giả tưởng về anh chàng bị những người cộng sự (phù thủy) quyến rũ đùa giỡn!

1 2

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

72 206

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

239 4333

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

34 111

Web novel - Chương 01: Bình Thường Hóa Dark Fantasy

Nó dụ người chơi mất cảnh giác bằng một bầu không khí yên bình.

Rồi giết.

Tất cả. Bất kể là nữ chính hay ai khác.

Another Tale.

Một tựa game dark fantasy khét tiếng.

Dĩ nhiên, tôi không trực tiếp chơi tựa game đó.

Giết nữ chính là một điều tối kỵ trong giới của chúng tôi. Người ta bảo thể loại đó thì đừng đọc, đừng viết, cũng đừng dính vào.

Tôi thuộc tuýp người đứng bên này sông xem đám tiền bối đi trước ngây thơ chết thảm, và cả đám hậu bối liều lĩnh sắp sửa nối gót theo sau.

Another Tale đã từng thịnh hành một thời gian theo cái kiểu như vậy.

Trên các kênh YouTube Shorts, những video với tiêu đề như "Phản ứng của người chơi khi bị game lật mặt đỉnh cao" được cắt ghép từ các bài đăng trên Gallery của Another Tale liên tục xuất hiện.

Các streamer nổi tiếng cũng trực tiếp chơi Another Tale rồi đăng tải những video quằn quại trong đau khổ.

Thay vì chơi trực tiếp, tôi húp trọn phần tinh túy qua YouTube, Gallery và Namuwiki.

Tôi cũng đã tham gia vào trào lưu đó theo cách như vậy.

Nói tóm lại, tôi không biết nhiều về Another Tale.

Cũng gần như chẳng có ký ức gì đáng nhớ.

Chắc có khi nhìn thấy nhân vật chính tôi cũng không nhận ra đâu nhỉ?

Mà nếu cho tôi xem cảnh nhân vật đó chết thì lại là chuyện khác.

Vốn dĩ nó cũng chẳng phải tựa game có ý nghĩa gì trong cuộc đời tôi.

Nếu có thì tôi đã tự mình chơi rồi.

...Nhưng tại sao nhỉ.

Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ về tựa game đó.

Trong vô vàn những game ngoài kia, tại sao cứ phải là nó.

Một suy nghĩ chợt lóe lên.

Lẽ nào. Thế giới này.

Thế giới fantasy này, biết đâu lại chính là thế giới trong Another Tale?

"...Thôi nào."

Chắc là không phải đâu.

Vì thế giới này quá đỗi yên bình để có thể là một thế giới trong game dark fantasy.

***

Khoảng một năm về trước tính từ hiện tại.

Tôi đã nhận thức được tiền kiếp của mình.

Việc đó khiến cho bản ngã của một người Trái Đất hiện đại và bản ngã vốn có của một nhân vật trong thế giới fantasy hòa trộn vào nhau, tạo nên con người tôi của bây giờ.

Không có gì thay đổi lớn cả.

Tôi vẫn là thành viên của Vendel, là cậu ấm của một gia tộc quý tộc.

***

Gia tộc Vendel là một gia tộc danh giá đúng như người ta thường gọi. Lãnh địa Vendel nằm cách xa trung ương, nhưng đó là kết quả phản ánh ý nguyện của gia chủ đời trước, một người không màng chính trị. Vendel tự bao đời đã là một gia tộc kiếm thuật danh giá, nơi sản sinh ra những kiếm sĩ lừng danh.

Nói cách khác, con mắt của những người trong gia tộc này tinh tường như quỷ thần. Họ là những vũ khí hình người lớn lên cùng trò chơi đâm kiếm từ thuở nhỏ.

Vì thế, cảm xúc đầu tiên tôi cảm nhận được sau khi nhận thức về tiền kiếp là sự sợ hãi.

Nếu gia đình nhận ra biến cố đã xảy ra với tôi thì sao?

Thế giới này là một thế giới fantasy, nơi mọi loại thần bí và phép màu đều tồn tại.

Bỗng một ngày bản ngã của con trai mình bị thay đổi ư?

Ở Trái Đất thì khó, chứ ở đây thì hoàn toàn có thể.

Vấn đề là, ở thế giới này, những kẻ thay hồn đổi xác như thay linh kiện, bất kể là loại nào, cũng đều là mục tiêu trừ diệt số một.

Một cậu ấm bỗng dưng bị thay đổi bản ngã?

Hai lựa chọn hiện ra trong đầu tôi có lẽ là [1. Thẩm vấn] và [2. Tra tấn].

Do đó, tôi đã cố gắng hết sức để hành động giống hệt như trước khi các bản ngã hòa trộn.

Để gia đình không nhận ra sự thay đổi nơi tôi.

Nhưng đó là công dã tràng.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra tất cả những điều đó đều vô nghĩa.

Con mắt của một thành viên trong gia tộc kiếm thuật danh giá không hề hời hợt đến mức một kẻ như tôi có thể lừa gạt được!

—Chuyện đã diễn ra theo một hướng hoàn toàn khác với những gì tôi lo lắng.

Tôi.

Là một đứa con hoang.

Mẹ tôi chỉ là một người hầu không hơn không kém.

Dù bà có mang thai đứa con của gia chủ, cha tôi, thì sự thật đó cũng không thay đổi.

Cái người được gọi là cha tôi ấy mà, ngài ấy quá đỗi cao quý để có thể cưới một người hầu, chứ không phải một nàng hầu (hầu gái riêng), làm vợ lẽ.

Một đứa trẻ do người hầu đó sinh ra.

Những người trong nhà chẳng ai thèm đoái hoài gì đến một kẻ như tôi.

Vì vốn dĩ đã không quan tâm, nên dĩ nhiên họ chẳng thể nào nhận ra sự thay đổi.

Mà lỡ có ai nhận ra, họ cũng chẳng coi đó là chuyện gì to tát.

Tôi đã rất bối rối.

Mình nên vui vì điều này chăng?

Tôi quyết định suy nghĩ một cách tích cực.

Phải rồi. Dù sao thì vấn đề lớn nhất cũng đã được giải quyết.

Còn một điều nữa. Ở thế giới này, "con hoang" là câu chửi phổ biến và xúc phạm nhất.

Vậy là tôi sinh ra đã miễn nhiễm với câu chửi đó?

Điều này cũng đáng mừng không kém gì việc một đứa trẻ mồ côi miễn nhiễm với những lời chửi rủa cha mẹ.

Cứ như vậy, sau khi vượt qua khủng hoảng từ việc nhận thức được tiền kiếp, tôi đã đối mặt với một giai đoạn mới.

—Vậy. Giờ phải làm sao đây.

Khó khăn lắm mới được làm cậu ấm của một gia tộc quý tộc danh giá trong thế giới fantasy, vậy mà lại là con hoang.

Không chỉ người nhà, mà cả gia thần và người hầu cũng đối xử với tôi như người vô hình.

Nếu cứ tiếp tục bám trụ ở đây, tương lai nào đang chờ đợi tôi?

—Nhập ngũ…!

Trong giới con hoang ở thế giới này, có một văn hóa là tình nguyện nhập ngũ để được cha mẹ công nhận.

Tuyệt đối. Không. Bao. Giờ. Tôi. Sẽ. Không. Làm. Thế. Tôi. Xin. Thề.

Kiếp trước, tôi hai mươi mốt tuổi.

Chỉ có cái chết mới giải thoát tôi khỏi vòng kim cô bị nguyền rủa mang tên nghĩa vụ quân sự.

Huống hồ ở đây còn không có smartphone.

Không cần phải suy nghĩ, phương án nhập ngũ đã bị loại bỏ.

Vậy thì, thử nghĩ xem.

Nếu một đứa con hoang là nỗi ô nhục của gia tộc, lại hiên ngang tuyên bố: "Tôi không muốn đi lính giống như những đứa con hoang khác, được chứ?" thì sao?

Chắc chắn người nhà sẽ sáng mắt lên lắng nghe.

Và rồi họ sẽ gói ghém thêm tội hỗn láo, tống tôi đến đơn vị khắc nghiệt nhất.

Cuối cùng, tôi đã đi đến một kết luận vô cùng hợp lý.

Bỏ trốn.

Một đứa con hoang bị đối xử như người vô hình, nếu thật sự biến mất, chắc cũng chẳng có ai phàn nàn đâu nhỉ.

Với phán đoán logic đó, dạo gần đây, đứa con hoang này đang dốc sức chuẩn bị cho cuộc đào thoát.

Con hoang dậy sớm là con hoang tự lập.

Hôm nay cũng vậy, ngay khi trời vừa sáng, đứa con hoang đã rời khỏi tòa nhà phụ của dinh thự Vendel, nơi các người hầu ở.

"Ngài Rishir."

Ở lối vào tòa nhà phụ, có một người phụ nữ đang chào đón đứa con hoang đó.

Đó là Maya, nàng hầu riêng của Loera, em gái tôi.

"Cô Maya. Chào buổi sáng."

"Tiểu thư Loera muốn gặp ngài. Thời gian là trưa nay. Mời ngài đến sân trước của tòa nhà chính."

Cái thái độ lơ đẹp lời chào của tôi mà nói thẳng vào vấn đề như thông báo, có thể trông hơi xấc xược đối với một nàng hầu, nhưng thế này đã tốt hơn nhiều rồi.

Nàng hầu của Vendel và đứa con hoang của Vendel.

Ai có địa vị cao hơn?

Không cần phải nghĩ, dĩ nhiên là nàng hầu.

Bởi vì những người làm hầu gái này đa số đều xuất thân từ quý tộc.

Họ hoàn toàn cao quý, không như kẻ nửa mùa là tôi.

Các gia thần trong dinh thự Vendel tuy có đối xử với tôi như một cậu chủ, nhưng đó cũng chỉ là hình thức.

Ẩn sâu trong hành động của họ là sự miệt thị sâu sắc.

Maya trước mắt tôi đây ban đầu cũng đối xử với tôi như người vô hình.

Nhưng bây giờ thì sao?

"..."

"..."

Nhìn xem.

Maya cúi đầu chào khi chạm mắt tôi.

Chuyện thành ra thế này là vì ngày nào tôi cũng thân thiện chào hỏi cô ấy.

Quả là một bước tiến vượt bậc.

Với tôi thế này đã được đối đãi như hoàng đế rồi.

Kể từ khi nhận thức được tiền kiếp, cuộc sống của tôi ngày một tốt lên.

...Nhưng mà, Loera muốn gặp tôi?

Không phải điềm tốt.

Người nhà Vendel tìm một đứa con hoang thường là khi họ muốn kiếm chuyện.

"Tiếc quá nhỉ. Hôm nay tôi lại có việc bận mất rồi."

Một việc bận rất quan trọng vừa mới nảy ra.

Đó là lượn lờ bên ngoài cho đến tối để không phải chạm mặt Loera.

"Vậy tôi sẽ bẩm lại rằng, ngài sẽ đến ngay sau khi xong việc ạ?"

"Phiền cô chuyển lời là đừng đợi."

"Tất nhiên rồi ạ. Vì ngài Rishir sẽ không để tiểu thư phải đợi đâu."

Tôi nghĩ không có chuyện đó đâu.

Ồ, chắc chắn là không.

Dĩ nhiên, tiểu thư nhà Vendel bị cho leo cây sẽ không để yên, nhưng đó không phải việc của tôi.

Cô làm được gì tôi nào?

Mách ba à?

Ba làm được gì tôi nào?

Đuổi khỏi gia tộc?

Xin hãy ban cho tôi.

Phần thưởng của giới con hoang.

"..."

"..."

Maya ngẩng đầu lên, nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.

Nhưng khi tôi nở một nụ cười thân thiện, cô ta vội vàng tránh ánh mắt và rời đi.

Tôi cũng phải đi con đường của mình thôi.

***

▶Another Tale◀

Đây là một câu chuyện khác.

***

Cha.

Nếu con có thể trở về từ nơi này, liệu khi đó người sẽ công nhận con chứ?

Liệu người sẽ hối hận về những ngày tháng đã đối xử cay nghiệt với con không?

Con sẽ tin là như vậy.

Vì vậy, xin Người, hỡi các vị thần.

Xin hãy cho con được trở về nhà.

Chẳng phải con đã chịu đủ đau khổ rồi sao.

"Làm ơn..."

Người đàn ông nức nở.

Anh ta cảm nhận được bằng bản năng.

Rằng mình sẽ chết tại ngọn núi tuyết vô danh, nơi những cơn gió lạnh buốt đang gào thét này.

Hình ảnh chợt hiện lên trong đầu là khuôn mặt của người cha.

Người đàn ông đã đến đây vì danh dự của cha mình.

Nhưng người cha mà anh ta nhớ đến vẫn đang nhìn anh bằng ánh mắt khinh miệt.

Từ lúc đó, tiếng nức nở của người đàn ông không còn phân biệt được với tiếng cười.

Hơi thở của anh ta cạn kiệt trước khi kịp trút ra hết những cảm xúc bị dồn nén.

Khi hơi thở của người đàn ông không còn ấm nữa.

Anh ta bắt đầu lẩm bẩm trong khi nhìn chằm chằm vào hư không.

Được thôi.

Được thôi.

Cuối cùng, hơi thở của người đàn ông dừng lại, cơ thể anh ta mềm nhũn ra.

Cùng lúc đó, một cột băng từ trên cao rơi xuống, xuyên qua đỉnh đầu anh ta.

Một lúc sau, đứa con hoang đứng dậy.

Đứa con hoang nhìn về phía quê hương bằng đôi mắt vô hồn.

▶ Vận Mệnh 19: Đứa Con Hoang Trở Về

***

***

▷ Vận Mệnh 19: Đứa Con Hoang Trở Về - Đã bị vô hiệu hóa.

Đặc quyền tương ứng sẽ được cấp.

***