Chương 1: Mandrake
Tôi là một ma pháp thiếu nữ.
Để giữ lấy ngọn lửa của tình yêu và công lý trong tim mình, tôi đã giết tất cả…
Từng hạt mưa phùn rơi xuống vũng nước, hòa quyện với màu đỏ rực sáng. Mặt nước lăn tăn gợn sóng, tách đôi ánh đỏ kia như một đường cọ của một họa sĩ tận tâm. Bầu trời xám đục, các lớp mây xám như phủ mọi thứ trong tầm nhìn. Cứ như là thiên đàng đã đổ vỡ, khóc thương dưới hình thức cơn mưa.
“Mandrake, cô điên rồi!?”
Trong cơn mưa mù, giọng đồng đội cô vang lên, sắc bén như đâm vào người cô vậy.
Một cô gái tóc xanh với đôi mắt lam ngọc đứng đó, run rẩy, không thể tin vào cảnh tượng đẫm máu ngay trước mắt mình. Cô gái tóc đen, người mà cô gọi là Mandrake kia, vẫn vô cảm, lạnh lùng đâm thanh kiếm đen tuyền sâu vào bụng của người đồng đội.
Cách đó không xa, ba ma pháp thiếu nữ ưu tú khác nằm dài trên mặt đất, bị thương nặng, không rõ sống chết ra sao. Những chiến binh - những con người ưu tú nhất trong những kẻ ưu tú - không nằm xuống bởi bàn tay của Dị thể, mà họ đã bị tàn sát bởi chính người đội trưởng mà họ trao trọn niềm tin.
“Thanh Điệp, tránh xa cô ấy ra…”
Một trong ba cô gái còn sống sót, với mái tóc xanh lá, đau đớn nói.
“Đội trưởng… cô ấy bị tha hóa rồi. Cô ấy không còn là Mandrake mà chúng ta biết nữa!”
Qingju, cố gắng chống lại sự đau đớn kinh hoàng chỉ chực chờ nuốt chửng lấy cô, dùng hết sức bình sinh ngăn thành viên trẻ nhất của cả đội là Thanh Điệp lại.
Cả đội giờ đã bị xóa sổ hơn một nửa, tệ hơn cả, người đội trưởng mạnh mẽ, đáng kính, một ma pháp thiếu nữ cấp Nguyệt Quang, giờ đã phải khuất phục trước sự tha hóa rồi quay lưng về phía họ. Nhiệm vụ đã hoàn thành, Mụ Cai Ô Uế đã bị tiêu diệt. Nhiệm vụ bậc S đầy nguy hiểm song vẫn nằm trong tầm kiểm soát này giờ đây đã trở thành thảm họa.
Người đội trưởng, người mà họ tôn kính, một Mandrake hùng mạnh biết bao, đã chọn thời điểm này - khi mà cả đội đang trong trạng thái yếu đuối nhất - để sát hại họ.
Ba người chết ngay lập tức. Giờ chỉ còn lại cô mà Thanh Điệp. Nhưng đối mặt với Mandrake, một cường giả cấp Nguyệt Quang, dù là ngay cả trước khi cô bị tha hóa, cơ hội sống sót của họ đã gần như chẳng còn rồi.
“Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy cơ chứ? Cô thực sự quên bọn tôi rồi sao?!”
Thanh Điệp vật lộn trong vòng tay Qingju, giọng nói đã từng ngọt ngào, sắc nét biết bao giờ chỉ còn mang theo nỗi tuyệt vọng.
Mandrake rút thanh kiếm đẫm máu của mình ra. Đôi mắt đỏ thẫm kia vẫn vô cảm ngay cả khi cô đẩy cơ thể vô hồn trước mặt xuống dưới nước mưa.
Cơn mưa phùn lành lạnh rửa trôi vết máu trên thanh kiếm, làm lộ ra vẻ đẹp nguyên sơ của nó - phản chiếu trên bề mặt thanh gươm chính là cái chết.
“Tôi không quên, và cũng không bao giờ quên.”
Giọng cô khàn khàn.
“Đội trưởng, làm ơn… tỉnh lại đi mà! Chúng ta từng là đồng đội thân thiết kia mà!”
“Cô là người đã tin tưởng bọn tôi, giao tấm lưng cho bọn tôi bảo vệ. Cớ sao, cớ sao cô lại làm vậy?!”
Giọng nói của Qingju khàn đặc. Khuôn mặt thanh tú của cô ướt sũng, chẳng phân biệt nổi đâu là nước mưa hay nước mắt nữa.
“Vì tôi đặt tình yêu và công lý lên hàng đầu.”
Trong cơn mưa tối, Mandrake tóc đen với đôi mắt đỏ thẫm trả lời với giọng trầm thấp.
“Schlkk–!”
Âm thanh buồn tẻ của xác thịt bị đâm thủng vang lên trong mưa.
Qingju và Thanh Điệp đồng thời mở to mắt. Hai người chậm rãi nhìn xuống, cứng đờ.
Một xúc tu to màu nâu đỏ đã xuyên thủng bụng họ.
Máu chảy không ngừng từ miệng, cơ thể họ chồng chất lên nhau trên mặt đất.
Thanh Điệp ngừng thở.
Tuy nhiên, Qingju vẫn bám víu lấy cuộc sống này nhưng cũng chẳng đáng bao nhiêu. Cô buộc đôi mắt mờ nhạt của mình phải mở, phải nhìn về người đội trưởng kia, những xúc tu màu nâu đỏ kỳ cục cứ trườn, lướt trong bóng tối.
Hình như có một cái vừa vụt qua nơi cô và Thanh Điệp nằm xuống.
“Cô điên thật rồi, Mandrake ạ….”
Hương kim loại tràn ngập miệng cô khi thứ chất lỏng kia cứ tuôn ra không ngừng. Mắt Qingju nặng trĩu, mờ mịt trong tuyệt vọng. Bằng chút sinh lực cuối cùng, cô chỉ kịp thột lên những lời ấy.
“Bạch- Bạch-”
Đôi giày cao gót Mary Jane màu đen của Mandrake bước dưới mưa, cô tiến về phía người đồng đội đã nằm lại.
Cúi xuống, cô dùng tay cẩn thận khép đôi mắt đang mở kia lại.
Mưa vẫn rơi, không ngớt. Mandrake nhìn những vũng nước đã nhuộm đỏ dưới chân mình, từ từ nhắm mắt lại.
“Tôi điên thật rồi sao…?”
Lời thì thầm của cô mang theo chút run rẩy, thứ mà chính cô cũng không nhận ra.
“Có thể đấy. Có lẽ đúng là như vậy.”
“Nhưng trước khi mình thực sự mất trí… tôi sẽ không bao giờ để mọi người bị coi là tội phạm.”
Tiếng mưa rơi nhẹ át đi lời thì thầm cuối cùng của cô.
Chìm vào làn sương và bóng tối, ma pháp thiếu nữ tên Mandrake kia kéo cơ thể mệt mỏi của mình ra xa, biến mất khỏi tầm nhìn.
Chiếc áo choàng đen rách nát tung bay trong gió, cứ như một con bướm bị thương dính đầy vết mực.
~*~
Trời bừng sáng.
Một chàng trai trẻ giật mình thức giấc.
Hơi thở nặng nề của cậu vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Nan Yuli lúng túng di chuyển đôi tay cứng đờ của mình về phía sau lưng.
Đúng như cậu nghĩ… hoàn toàn ướt sũng.
Kéo cơ thể đau nhức kia đứng dậy, cậu bỏ chiếc mũ ngủ giáng sinh xuống. Ngay lúc cậu rời khỏi tấm chăn, không khí lành lạnh ban đêm lướt qua bộ đồ ướt đẫm mồ hôi của cậu, cậu bất giác run rẩy.
“Phù…”
Xỏ đôi dép vào, cậu bước về phía cửa sổ rồi đóng nó lại, chỉ để hở một khoảng nhỏ.
Ngoài trời vẫn đang mờ mịt nhưng phía đường chân trời đã bắt đầu lấp ló những tia nắng đầu tiên của bình minh.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tường, đã là 5:48 sáng.
Vẫn còn rất sớm cho tới lúc ngày hội việc làm của trường bắt đầu. Cô em gái cậu vẫn còn đang ngủ ở phòng bên. Bất kỳ sinh viên đại học nào chỉ cần thức dậy vào giờ này, xem đồng hồ một phát là lại có thể về giường đánh thêm giấc nữa.
Nhưng Nan Yuli thì không.
Dù cậu có về lại vòng tay của tấm chăn ấm áp kia, cậu cũng không tài nào ngủ được. Một phần là vì cái lạnh đã làm cậu tỉnh người và một phần cũng là vì giấc mơ vừa qua.
Cậu ra khỏi phòng ngủ, bước vào gian phòng khách tĩnh lặng. Cánh cửa phòng cô em gái vẫn đóng.
Như thói quen, cậu vào bếp, rót cho mình cốc nước sôi để nguội từ đêm qua, rồi làm một ngụm lớn.
Nước chảy xuống cổ họng làm cậu như sống lại vậy. Đổ đầy thêm một cốc, cậu tưới gốc thủy tiên trên bàn phòng khách rồi quay lại gian bếp.
Cậu thoáng nghĩ đến việc ra ngoài rồi mua bữa sáng tại cửa hàng bánh mì gần đó. Nhưng rồi cậu nhớ lại bản tin hôm qua về vụ dầu ăn bẩn nên lại thôi.
Có thể là do cậu bị nhiễm từ cha mẹ mình nhưng thân là anh trai, cậu chưa bao giờ thấy đồ ăn bên ngoài là đủ sạch cả. Cậu thì ăn gì cũng được thôi nhưng mà Qingyao vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển.
Do dự một lúc, cậu rút ra chiếc tạp dề từ ngăn kéo, buộc nó thành thạo rồi mở tủ lạnh ra. Một ít trứng và bánh mì, cậu bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Khi cánh cửa bên kia hành lang khẽ mở, một hình bóng nhỏ nhắn trong chiếc váy ngủ màu hồng bước ra, dụi vào đôi mắt đang ngái ngủ.
Cả gian phòng giờ tràn ngập trong hương thơm nồng nàn của trứng chiên và bánh mì nướng.
Bước vào bếp, cô thấy trên bàn đã bày trứng chiên vàng rụm, bánh mì nóng giòn với rau diếp tươi xanh, sốt tương cà được đặt bên cạnh. Hơn nữa còn có cả một cốc sữa ấm được đặt trên chiếc đĩa trắng tinh.
Cô cứng người một lúc, theo bản năng nhìn về phía cửa nhà.
Đôi giày quen thuộc đã biến mất.
Cô cắn môi, đôi mắt trong veo kia ẩn chứa những cảm xúc phức tạp.
Lúc này, Nan Yuli đã bước xuống lầu, ăn diện đầy đủ. Miệng vẫn ngậm mẩu bánh mì, thanh thản bước đi, tay kẹp tập sơ yếu lý lịch.
“Thiên lý ơi~”
Xuống tới phố, chiếc điện thoại trong túi cậu đổ chuông, bản nhạc vang lên đầy mãnh liệt.
Liếc nhìn màn hình, cậu thấy tên người gọi : “Li huynh.” Không chần chừ, cậu ấn vào nút xanh, đặt điện thoại tới gần tai, lười biếng nói.
“Nói nhanh.”
“Mẹ, ông bạn Nan vừa dậy đấy à? Mới sáng ra đã gắt gỏng thế này rồi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
“Mày mà làm mất thêm thời gian là tao cúp máy đấy.”
“Ấy ấy, từ từ! Gì cũng phải bình tĩnh, để tao nói đã!”
Thấy giọng thằng cu khẩn trương nên cậu cũng biết, thằng này là kiểu sẽ làm theo khi cậu đe dọa mà.
“Nhìn về hướng ba giờ, cách tầm hai trăm mét. Tao–”
Một bấm.
Trước khi bên kia nói hết câu, cậu đã kết thúc cuộc gọi rồi. Thở dài bất lực, cậu lắc đầu. Tiếng bước chân ngày càng lớn, cái nặng quen thuộc lại đè lên vai cậu.
“Hàa, vẫn cúp máy nhanh như ngày nào nhỉ.”
Hình bóng quen thuộc xuất hiện, nay mặc một bộ vest và đeo kính viền bạc.
Nan Yuli nhìn lại thằng bạn, môi cậu giật nhẹ.
“Ông bạn Li của tôi hôm nay trông như tên vô lại ăn mặc chỉnh tề thế này? Mày đi nộp sơ yếu lý lịch hay đi tán gái nhà lành đây?”
Người được gọi là “Ông bạn Li” kia tên là Li Haoran, người có thể gọi là “anh em kết nghĩa’ của Nan Yuli. Nhưng tất nhiên, Nan Yuli không nhận danh hiệu này, nó đơn giản chỉ là biệt danh được lan truyền bởi mấy đứa con gái hay buôn chuyện trong lớp mà thôi. Suy cho cùng thì cả trường có rất ít con trai chơi thân với nhau nên hai thằng nổi lên như anh em chí cốt ấy mà.
“Này, mày đừng có mà vu khống tao nhá! Mày biết tao không thích gái nhà lành mà. Tao mà đi hẹn hò thì tao thà chọn phụ nữ trưởng thành, thanh lịch còn hơn. Mấy đứa con gái ở trường chả có tí kinh nghiệm nào. Nhưng biết đâu ở hội việc làm hôm nay lại có hàng ngon rồi lại còn thích tao thì sao… từ chối sao được.”
Li Haoran cứ nói mấy thứ vô nghĩa với khuôn mặt thẳng thắn kia. Với vẻ ngoài đàng hoàng khoác lên cho mình bộ vest được thiết kế riêng cũng hút mắt phụ nữ đi đường phết chứ đùa.
“Mà mày hoàn thành sơ yếu lý lịch rồi chứ? Tao xem qua phát.”
Chả cần đợi cho phép, Li Haoran đã giật lấy tập sơ yếu lý lịch mỏng trong tay của Nan Yuli, rồi thò tay một cách đầy tinh tế, lấy ra sơ yếu lý lịch của mình từ một chiếc cặp da nhìn đã biết đắt.
Anh so sánh cả hai, tặc lưỡi khó chịu.
“Chậc chậc, quả sơ yếu lý lịch này không ổn đâu bạn tôi ạ.”
Nan Yuli liếc nhìn vào, khinh thường.
Chắc chắn rồi. Tên thích khoe khoang này thì in sơ yếu lý lịch có màu luôn cho nó cẩn thận. Chả bất ngờ lắm.
“Thế, ông bạn Nan này định nộp hồ sơ vào công ty nào?”
“Một trong 500 công ty hàng đầu thế giới.” Nan Yuli lười biếng đáp lại.
“Cái nào trong tổng số 500 cơ?”
Li Haoran sáng mắt lên, tò mò.
“Đi cùng DingDong.” (Đơn giản là taxi.)
Tay Li Haoran cứng đờ, cứ như ai đó đã tắt âm anh vậy.
Anh chỉ biết đứng đó, nhìn vào khuôn mặt bất cần đời của người bạn tóc đen kia, không biết nói gì hơn.
~*~
Ly: Thấy hay nên dịch :D