Tôi là Nan Qingyao, một nữ sinh cấp ba.
Tại sao tôi lại phải nhấn mạnh mình là "nữ sinh cấp ba" ư? Vì trong thời đại này – một thời đại tuyệt sắc khi mà ma pháp thiếu nữ thực sự tồn tại – những cô gái trẻ như tôi có một con đường khác ngoài việc chỉ biết cắm đầu vào học hành và thi cử.
Đó chính là trở thành một ma pháp thiếu nữ.
Trên thế giới này, không gì có thể sánh được với vẻ đẹp của ma pháp thiếu nữ.
Họ khoác lên mình những bộ cánh lộng lẫy, tô điểm bằng những viên đá quý sáng lấp lánh và cột lên mái tóc rực rỡ của mình những chiếc nơ bướm xinh xắn nhất. Tay cầm đũa phép, họ dùng sức mạnh của tình yêu và công lý để bảo vệ hòa bình và hạnh phúc cho nhân loại.
Mỗi khi thấy hình ảnh hay tin tức về các ma pháp thiếu nữ trên TV hoặc trên mạng, tôi đều nhấn vào ngay, đọc từng câu từng chữ trong đó.
Từ khi "phát cuồng" vì họ, tôi chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ món đồ hay poster nào của các ma pháp thiếu nữ. Phòng tôi tràn ngập đủ loại mô hình và thú nhồi bông của họ. Dù những món đồ sưu tầm này không hề rẻ, nhưng chỉ cần tôi chi tiêu hợp lý tiền tiêu vặt của mình, mua chúng cũng không quá khó khăn.
Một số người nói tôi là fan cuồng ma pháp thiếu nữ. Tôi không phủ nhận – ai mà chẳng có sở thích cơ chứ. Ngoài việc đi học và những nhu cầu cơ bản, các ma pháp thiếu nữ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Còn về chuyện tôi bắt đầu yêu thích các ma pháp thiếu nữ từ khi nào…
Thật khó để xác định chính xác thời điểm hay lý do tôi thích họ. Có lẽ là vào lúc mối quan hệ giữa tôi và anh trai bắt đầu rạn nứt.
Hồi nhỏ, chúng tôi quấn quýt không rời, nhưng theo thời gian, chúng tôi ngày càng xa cách.
Tôi không biết tại sao chuyện đó lại xảy ra. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận được từ ký ức của mình – anh ấy cố tình tránh xa tôi. Như thể anh ấy phớt lờ tôi vậy.
Người ta thường nói anh chị em có một kiểu thần giao cách cảm nào đó, nhưng cái kiểu kết nối bí ẩn đó… làm sao có thể thực sự tồn tại được chứ?
Nếu chúng tôi thực sự hiểu nhau, vậy tại sao anh trai lại đột nhiên đẩy tôi ra xa? Và tại sao tôi lại hoàn toàn không biết lý do là gì?
Giờ đây, không khí trong nhà tôi lạnh lẽo đến từng ngóc ngách.
Mỗi khi chúng tôi tình cờ chạm mặt ở nhà, chỉ có sự im lặng, những ánh nhìn ngượng nghịu và sự né tránh.
Tôi ghét cái cảnh chiến tranh lạnh này.
Tôi ghét việc anh trai tôi cứ như một người hoàn toàn khác, như thể anh ấy đã đánh mất mọi cảm xúc vậy.
Nếu tôi có thể ghét anh ấy một cách dứt khoát, mọi chuyện có lẽ sẽ dễ dàng hơn.
Nếu tôi có thể cắt đứt hoàn toàn mối liên kết của chúng tôi, thì có lẽ tôi có thể sống tiếp – xem anh ấy như người lạ và không bao giờ bận tâm đến anh ấy nữa.
Nhưng vấn đề là… mối quan hệ của chúng tôi cứ như thân sen bị bẻ vậy, tưởng chừng đã đứt lìa, nhưng vẫn còn đó những sợi tơ mỏng manh, vẫn vô hình nối kết.
Mỗi sáng, vẫn có một bữa sáng ấm áp chờ tôi.
Đây là điều duy nhất anh trai tôi chưa bao giờ thay đổi.
Chỉ cần anh ấy ở nhà, trên bàn sẽ luôn có bánh mì mới nướng và sữa ấm khi tôi thức dậy.
Thật lòng mà nói, tôi đã rất muốn nói chuyện với anh ấy – chỉ một lần thôi.
Giống như một gia đình bình thường, ngồi xuống và nói chuyện thẳng thắn.
Nhưng anh ấy không bao giờ cho tôi cơ hội.
Bữa sáng vẫn còn bốc khói trên bàn, nhưng đôi giày của anh ấy đã biến mất khỏi lối vào.
Cứ như thể anh ấy cố tình tránh mặt tôi, không bao giờ cho tôi cơ hội để hỏi bất cứ điều gì.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi lại trở nên ám ảnh với các ma pháp thiếu nữ…
Bởi vì nụ cười của họ – ánh mắt rạng rỡ, ấm áp và đầy hy vọng đó – thực sự có thể chạm đến tôi.
Họ giúp tôi thoát khỏi không khí lạnh lẽo, trống rỗng ở nhà.
Họ nhắc nhở tôi cách yêu cuộc sống trở lại.
"Qingyao! Qingyao…!"
"Qingyao!"
Một giọng nói gọi tên tôi. Một bàn tay lay nhẹ vai tôi.
Những suy nghĩ đang bay bổng của tôi chợt bừng tỉnh, trở về thực tại.
Tầm nhìn của tôi dần rõ ràng hơn sau màn sương mờ.
Tôi quay đầu về phía cô bạn bên cạnh – người đang lay vai tôi với vẻ mặt bực dọc.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Tớ gọi bao nhiêu lần rồi mà cậu chẳng buồn phản ứng gì cả!"
Thấy tôi cuối cùng cũng "tỉnh" lại, cô bạn phồng má lên vì bực bội.
"X-Xin lỗi, chắc tớ đang mải nghĩ ấy mà…"
Tôi khẽ xin lỗi, vô thức vuốt một lọn tóc ra sau tai.
Ở tuổi mười sáu, mười bảy, độ tuổi rạng rỡ nhất của một người con gái hay cũng có thể là đời người.
Những năm tháng thiếu niên giúp những đường nét trên khuôn mặt chúng tôi trở nên trưởng thành và tinh tế hơn.
Và trong số các bạn nữ ở trường, tôi là người nổi bật nhất.
Mái tóc đen nhánh của tôi xõa dài đến tận eo.
Đôi mắt đen của tôi trong veo, sáng rõ.
Đôi môi hồng hào, hàng mi dài và chiếc mũi thanh tú khiến tôi trông vừa thanh lịch lại vừa trong sáng.
Dù chưa phát triển hoàn toàn, nhưng vóc dáng mảnh mai của tôi đã hé lộ một vẻ đẹp duyên dáng.
Nói tóm lại – những cô gái xinh đẹp luôn được yêu thích dù ở bất cứ đâu.
Trường học cũng không phải ngoại lệ.
Tự thấy bản thân cũng tốt, nhưng những vấn đề gia đình đã khiến tôi không thể kết thân với quá nhiều người.
Ngoại lệ duy nhất? Là Li Tong.
"Cậu đang nghĩ gì thế? Trông cứ như người mất hồn ấy."
Li Tong – cô bạn thân dễ thương, hơi tò mò của tôi – xích lại gần, khuôn mặt đầy nghi vấn.
"Ôi chà~ cậu đang mơ mộng về anh chàng đẹp trai nào đó ở trường à? Thôi nào, nói tớ nghe đi! Tớ hiểu mà – con gái tuổi teen ai chẳng có ‘crush’!"
"Thôi ngay cái trò nhét chữ vào mồm người khác đê. Tớ chẳng nghĩ gì về mấy chuyện đó hết."
Tôi lắc đầu, hoàn toàn không hề lay chuyển.
"Tớ chỉ đang nghĩ không biết hôm nay sau giờ có nên ghé cửa hàng 'Bunny House' để mua mấy món hàng mới của ma pháp thiếu nữ không thôi."
"Tớ nghe nói có một ma pháp thiếu nữ mới ở thành phố Thiên Tuyền đấy! Tên mã của cô ấy là Lilac, là một ma pháp thiếu nữ tóc tím siêu dễ thương. Mà này, bây giờ tớ mới để ý… cô ấy trông khá giống cậu đấy!"
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt Li Tong một lúc.
Cô ấy với Lilac giống nhau cũng… đáng ngạc nhiên đấy chứ.
"Thôi mà~ Nếu cậu cứ khen tớ dễ thương mãi, tớ sẽ ngượng lắm đó~!"
Li Tong ôm lấy má giả vờ ngượng ngùng.
"Thôi về chỗ ngồi của cậu đi! Nghiện còn ngại cơ!”
Tôi đảo mắt nhìn cô ấy rồi quay lại bàn, đổi sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo.
Cuộc sống ở trường thật yên bình, như đang đắm mình trong ánh nắng buổi sáng.
Một sự bình yên khiến tôi chỉ muốn nhắm mắt lại và đánh một giấc thật lâu.
Và rồi –
"WOOO—WOOO—WOOO—WOOO—"
Tiếng còi báo động vang lên chói tai từ loa phóng thanh của trường.
Lúc đó, đám học sinh cứ đứng trơ ra nhìn cửa sổ, mặt mày ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Đến khi cô giáo lao vào lớp, la toáng lên sơ tán—
Thế là, hỗn loạn.
Từng đứa một, lũ học sinh xô đẩy, chen lấn nhau lao về phía cửa, giành giật đường chạy ra hầm trú ẩn gần nhất.
Đã lâu lắm rồi, tôi mới lại nghe tiếng còi báo động khẩn cấp inh ỏi đến vậy.
Thành phố Thiên Tuyền, nằm ở phía tây nam, vốn chẳng phải vùng kinh tế trọng điểm gì.
Tuy không giàu, nhưng mà cũng chẳng nghèo nàn gì.
Nói chung là một thành phố hạng ba, không tên tuổi mấy.
Mấy vụ tấn công thế này gần như không bao giờ xảy ra ở đây.
Đầu óc tôi vẫn đang cố gắng tiêu hóa mọi chuyện—
Nhưng cơ thể tôi đã tự động hành động rồi.
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Li Tong đã nắm chặt cánh tay tôi và bắt đầu chạy.
"Chạy đi! Bọn Dị thể tấn công đó!"
Giọng cậu ấy nghe bình tĩnh lắm. Bình tĩnh đến lạ thường.
Cậu ấy không đi theo lối cầu thang chính đang đông nghẹt người.
Thay vào đó, cậu ấy kéo tôi về phía lối thoát hiểm vắng vẻ hơn.
Cánh tay tôi đau nhói vì bị nắm chặt.
Tiếng còi báo động inh ỏi làm tim tôi đập thình thịch vì lo lắng.
Nhưng cái khiến tôi sốc nhất là—
Phản ứng của Li Tong.
Người lúc nào cũng ngốc nghếch, đãng trí, lại còn thích buôn chuyện tầm phào.
Thế mà giờ, cậu lại hành động điềm tĩnh đến đáng ngạc nhiên.
Người chị em bé tẹo, cao có 1m50 đang kéo tôi – người cao hơn cậu ấy cả một cái đầu – chạy hết tốc lực.
Tôi muốn hỏi cậu ấy xem rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra.
Nhưng lúc này—
Sống sót là quan trọng nhất.
Phải đợi đến khi đến được nơi trú ẩn rồi bắt cậu ấy trả lời mới được.
______
Đường phố lúc đó đã hoàn toàn hỗn loạn.
Người ta chạy tán loạn khắp nơi, bỏ lại xe cộ trên đường, khiến giao thông tắc nghẽn hoàn toàn khi đối mặt với nguy hiểm cận kề.
May mắn là cả Nan Qingyao và Li Tong đều là học sinh nên biết rõ khuôn viên quanh trường.
Có một hầm sơ tán cách đó chỉ 500 mét – nếu họ nhanh chân, chắc chắn sẽ an toàn khi đến nơi.
Tim cô đập thình thịch vì lo lắng, nhưng hơi ấm từ bàn tay Li Tong nắm chặt tay cô giúp cô giữ được bình tĩnh, nhắc nhở cô rằng mình không đơn độc.
Rồi sau đó—
"Vrrrrr—!"
Một tiếng gầm rú từ trên trời, kèm theo một cơn gió mạnh thổi tung bụi bẩn và mảnh vụn, khiến những tiếng la hét vang vọng khắp không trung.
Sóng xung kích suýt nữa hất ngã Nan Qingyao.
Khoảnh khắc cuối cùng, Li Tong đã kịp nắm lấy cánh tay cô, giữ cô đứng vững trước khi cô kịp ngã xuống đất.
Qingyao nhanh chóng ấn váy xuống để chắn gió, rồi liếc nhìn cô bạn một cách biết ơn.
"Chạy đi! Chỗ này không an toàn nữa rồi!"
"Con Dị thể lần này— nó biết bay đó!"
Li Tong ngước nhìn cái bóng đen khổng lồ đang lởn vởn trên bầu trời, khuôn mặt đáng yêu thường ngày của cậu ấy giờ đây hiện rõ vẻ nghiêm nghị, chẳng hề giống cái vẻ tinh nghịch thường thấy chút nào.
Họ chạy nước rút thẳng đến lối vào hầm trú ẩn.
Khi đến nơi, khu vực đó đã chật cứng người.
Thấy mấy anh chị gìn giữ hòa bình đang giữ trật tự ở lối vào, Li Tong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và buông tay Nan Qingyao ra.
"Chúng ta an toàn rồi. Mau vào trong đi, nhanh lên."
"Ưm, chúng ta—khoan đã.
Cậu đi đâu vậy? Lối vào ở đằng này mà!"
Nan Qingyao vừa gật đầu và định bước vào cùng Li Tong – thì cô nhận ra cô bạn đã quay lưng lại.
Cậu ấy đã buông tay Qingyao và giờ đang đi thẳng ngược lại về phía trường học.
"Cậu vào trước đi. Tớ có việc phải lo – tớ sẽ quay lại ngay thôi!"
Li Tong thậm chí còn chẳng quay đầu lại trước khi lao đi.
"Này—đợi đã! Cậu—"
"Thưa cô, xin mời cô vào hầm trú ẩn."
Một người gìn giữ hòa bình đột nhiên bước đến trước mặt cô, chặn đường.
"Nhưng bạn cháu—"
"Bạn cô sẽ ổn thôi. Xin hãy vào hầm trú ẩn ngay lập tức."
Nan Qingyao muốn đuổi theo cô bạn, nhưng chưa kịp bước một bước thì mấy anh chị an ninh đã chặn cô lại rồi.
Tất cả những gì cô có thể làm là đứng nhìn bóng dáng Li Tong ngày càng nhỏ dần, cuối cùng biến mất hút.
Tại trường học
Tránh xa đám đông hoảng loạn, Li Tong chạy hết tốc lực về phía khuôn viên trường.
Cô bé ngước nhìn lên bầu trời, nơi con Dị thể khổng lồ, trông như một con ong bắp cày, đang tung hoành khắp thành phố.
Cái ngòi như mũi khoan của nó nghiền nát mọi thứ trên đường đi.
"Bíp—bíp!"
Hai tiếng bíp điện tử sắc nhọn vang lên.
Li Tong đưa tay vào dải thắt lưng váy và lấy ra một chiếc tai nghe chiến thuật nhỏ xíu.
Với động tác chuyên nghiệp, cô bé kẹp nó vào tai.
Một giọng nữ điện tử quen thuộc vang lên.
"Đã kết nối. Đang xác minh danh tính…
Xác minh hoàn tất.
Ma pháp thiếu nữ 'Lilac' được xác nhận.
Bộ phận Tình báo Chiến trường đã kết nối bạn với đường dây bảo mật.
Mọi liên lạc sẽ được bảo vệ ngay lập tức trong chiến dịch này."
"Lilac, cô có nghe tôi nói không?"
"Rõ."
Phản ứng bình tĩnh và điềm đạm của cô bé không hề ăn nhập với giọng nói trẻ con của cô chút nào.
“Chúng tôi đã xác định được một Dị thể cấp B mới xâm nhập vào hệ thống phòng thủ Sky Net. Nguyên nhân hiện vẫn chưa rõ.
Radar năng lượng ma pháp xác nhận cô là ma pháp thiếu nữ gần nhất với khu vực xảy ra sự cố.
Điều kiện có phù hợp để biến hình không?"
"Có."
"Đã hiểu. Cô đã được thêm vào danh sách chiến đấu.
Lilac, mục tiêu này cực kỳ nguy hiểm.
Do thiếu dữ liệu, mức độ đe dọa của Dị thể 'dạng ong bắp cày' này đã tạm thời được phân loại là cấp B.
Đây là một đối thủ cô chưa từng gặp bao giờ.
Nhiệm vụ của cô không phải là tiêu diệt mục tiêu, mà là đánh lạc hướng và cầm chân nó thôi.
Ưu tiên an toàn của bản thân và cố gắng cầm cự cho đến khi lực lượng tiếp viện đến."
Cuộc truyền tin bị cắt đứt trong giây lát.
Li Tong hạ tay khỏi tai nghe, hít một hơi thật sâu.
Rồi sau đó—
Từ trong ngực áo, cô bé lấy ra một viên đá quý màu tím nhạt, cỡ lòng bàn tay.
Cô bé ấn nó vào tim, hít sâu một hơi.
Một luồng sáng tím lung linh lướt qua đôi mắt trong veo của cô bé.
"Danh tính Ma pháp thiếu nữ số 11305."
"Mật danh: Lilac."
"Nhiệm vụ không tiêu diệt đã nhận."
"—Biến hình!"
Giọng cô bé, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, vang vọng trong không trung như một khúc ca.
Và rồi—
Một luồng sáng chói lọi bùng lên.
Năng lượng ma pháp màu hoa oải hương dịu dàng bùng nổ từ viên đá quý trong lòng bàn tay cô bé, bao trùm toàn bộ cơ thể.
Một cột sáng tím rực phóng thẳng lên trời, nối liền trời và đất.