Lina khóc lóc và bước đi vô định dọc theo con đường mòn tối tăm của doanh trại.
Tuyết vẫn rơi dày và xung quanh không có một bóng người, ít nhất điều đó cũng khiến cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm. Lúc này cô thật sự muốn ở một mình.
‘Tại sao ông ấy cứ yêu cầu mình đến nơi mà mình không muốn chứ?’
‘Tại sao ông ấy lúc nào cũng giận dữ vậy?’
‘Ông ấy thật xấu tính, thực sự…’
Tại sao Thượng tế Amos lại trừng phạt người kỵ sĩ đó khi mà tất cả những gì Lina muốn chính là cho ông ấy thấy Seria cũng sẽ hành động giống như mình?
Thật khó để nói Lina đã đi được bao xa trước khi cô ấy cảm thấy lạnh. Lina dùng hai tay ôm lấy cơ thể mình. Lúc này cô nhìn xuống miếng băng quấn quanh cánh tay.
“Đúng vậy. Tôi là một vị thánh,” cô nói, “Tôi có những vết bầm màu vàng trên khắp cơ thể mình do va chạm với quá nhiều thần lực, nhưng đây vẫn là bằng chứng cho thấy tôi là một vị thánh.”
“Tôi thắc mắc thần lực của bản thân mạnh mẽ đến nhường nào khi mà cơ thể tôi bị bầm tím đến thế này. Khi sức mạnh này được nở rộ sẽ không ai có thể xem thường tôi đúng không?”
Chính lúc đó.
Thượng đế… Thượng…
Lina ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng không thấy ai ở đó. Sau đó cô ấy cảm thấy sợ hãi và quay lại để trở về doanh trại.
Thánh Nữ…
Giọng nói vang lên rõ ràng hơn trước, những từ ngữ còn chưa hoàn thành lọt vào tai cô ấy như một ảo giác. Lina rùng mình.
“Ai đấy? Ngươi là ai?”
Sức mạnh của ngươi… Không đủ…
“...!”
Lina giật mình đến mức suýt ngất đi. Cô chắc chắn không biết giọng nói đó từ đâu đến. Đó là một giọng nói lạnh lẽo và giận dữ một cách kỳ quặc. Lina lùi lại phía sau.
Cảm giác như mình phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức, nhưng kỳ lạ là những lời nói đó cứ văng vẳng bên tai rằng cô không có đủ thần lực.
Ngươi phải lấy nó.
Một bóng tối đen ngòm, nham hiểm xuất hiện trước mặt cô. Lina đột nhiên cảm thấy khát nước mà không biết tại sao. Thứ tiếp theo lướt qua trí óc cô là linh hồn mà bóng tối này phun ra lại chính là linh hồn mà cô đã cảm thấy ở một nơi khác.
“Chiếc vòng của Seria?”
Nó sáng lấp lánh với vàng và những viên ruby, chiếc vòng mà cô luôn ham muốn có được. Chính nó đã khiến cô vô cớ đến gặp Seria và hỏi đi hỏi lại nàng ấy.
Lấy nó.
“...”
Lấy nó.
“...”
Lấy nó.
“...”
Lina bắt lấy bóng tối đó như thể bị ma nhập. Một tiếng cười hài lòng vang lên bên tai cô ấy.
“Đúng, tôi sẽ lấy nó.”
Bóng tối đen ngòm biến mất hoàn toàn qua làn da của Lina. Một lúc sau ánh sáng chiếu vào đôi mắt trống rỗng của cô ấy.
“Bây giờ…”
“Lina, cô ở đó sao? Cô vừa nói gì…?"
Trái tim Lina đập thình thịch. Cô ấy run rẩy quay lại. Seria đang đứng đó với vẻ mặt hoang mang. Họ đứng im lặng một lúc ở giữa trận bão tuyết. Thế giới dường như đã dừng lại xung quanh họ.
Đôi mắt Seria run rẩy hơn bao giờ hết.
“Bóng tối…”
Lina bước lùi lại. Cô ấy phá hàng rào xung quanh doanh trại và chạy ra ngoài.
***
“Có nhiều chuyện xảy ra thật.”
Lesche ném xấp giấy tờ lên giường.
“Có phải Thánh nữ mất tích vì được cứu khỏi nanh vuốt của lũ quỷ không? Bây giờ các ngài đang gửi một tin nhắn đến ta à?”
“Tôi xin lỗi.Thưa Đại Công tước Berg. Nhưng thực sự…”
Vị linh mục cấp cao đã đến nhờ Lesche giúp đỡ vào lúc nửa đêm lúc này đang vô cùng sợ hãi.
“Vị Thượng tế thì sao?”
“Ngài ấy đã đích thân đi tìm Thánh nữ.”
Thượng tế Amos là một người đàn ông lớn tuổi. Lesche không thể tin được ông ấy đã trực tiếp ra ngoài tìm kiếm Lina trong cơn bão tuyết như vậy. Có vẻ ông ấy muốn bị đóng băng và tử vì đạo cùng nhau.
“Cảm ơn ngài đã cho ta cảm thấy sự thất vọng chỉ trong một ngày hôm nay lại đáng giá bằng ba năm.”
Lesche rung chuông một cách thô bạo. Người phục vụ vội vã đi vào. Anh ta đưa cho chàng một đôi ủng và khi đó Lesche khẽ chửi rủa.
Cánh cửa doanh trại đột nhiên mở ra với một tiếng động.
“Lesche!”
Là Seria. Đôi mắt màu đỏ của Lesche nhìn nàng từ trên xuống dưới.Seria đang ăn mặc như thể nàng sẽ đi kiếm ai đó trong cái lạnh cóng ngoài kia.
“Tôi sẽ ra ngoài cùng với Alliot và Abigail!”
“Cô đang định đi đâu? Họ đang ở trong doanh trại cả rồi.”
“Nhưng họ đều đã mặc áo giáp chòm sao vàng đúng không?”
“... đợi một chút. Ta sẽ ra ngay.”
Seria gật đầu và nhanh chóng rời đi. Lesche nhanh chóng mang ủng và trừng mắt nhìn vị linh mục cấp cao.
“Chúng ta sẽ thảo luận về thiệt hại cụ thể đối với Berg sau.”
“Vâng. Tất nhiên, thưa Điện hạ…”
Vị linh mục cấp cao chỉ có thể trả lời, “Hãy làm theo ý của ngài,” trước những lời gầm gừ của Lesche. Ông ấy gật đầu với khuôn mặt trắng bệt.
Đó là điều không thể tránh khỏi vì Thánh nữ đã thật sự mất tích là một vấn đề lớn. Cô ấy đã lẻn ra khỏi nhà như một cô nàng tomboy chưa trưởng thành. Đây còn là nơi mà việc tiêu diệt lũ quỷ vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Tất cả linh mục đều đang ở trong doanh trại và sẵn sàng để bị khiển trách.
Tất nhiên toàn bộ lục địa sẽ quay lưng lại với vị Thượng tế nếu như vị thánh mà Thượng đế ban tặng lại bị thương nặng bởi lũ quỷ.
Sứ giả của Thượng đế lại bị lũ quỷ ăn thịt. Làm thế nào những người đã luôn mong đợi vị cứu tinh sẽ bỏ qua cho sự bất lực của Thần điện chứ? Những kẻ chống đối Đại đền thờ sẽ tràn ngập và danh dự của đền thờ cũng theo đó mà bị hủy hoại.
Vị linh mục cấp cao chắp tay lại và cầu nguyện rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Lesche ngay lập tức thành lập một nhóm tìm kiếm với Seria.
“Chúng ta sẽ chia làm ba nhóm từ đây. Ta e rằng dấu vết của Thượng tế Amos đã bị xóa sạch.”
Tuyết rơi ngày càng nhiều hơn sẽ khiến cho các dấu chân nhanh chóng biến mất. Lúc này lại là nửa đêm khiến việc theo dõi càng khó khăn hơn.
“Thánh nữ là một Stern, vì vậy Áo giáp ngôi sao vàng cho phép chúng ta theo dõi vị trí của cô ấy ở một mức độ nhất định. Các kỵ sĩ nên tập trung vào sự thay đổi nhiệt độ cơ thể.”
“Vâng, thưa Ngài!”
Các kỵ sĩ đồng loạt di chuyển.
Các kỵ sĩ trong đội tìm kiếm sớm rời khỏi Seria Stern đã bắt đầu cảm nhận được sự đóng băng dần dần của bộ áo giáp vàng.
Tay chân họ bắt đầu trở nên lạnh cóng, và hơi thở trở nên nặng nề và ngắt quãng. Mặc dù khoảng cách lý thuyết được Stern bảo vệ là bán kính 5km, nhưng đó thật sự là khoảng cách cuối cùng.
Với mỗi km nhiệt độ của bộ áo giáp vàng sẽ càng lúc càng giảm mạnh. Càng đi xa Stern họ càng cảm thấy lạnh hơn.
Do đó các nhóm tìm kiếm rời khỏi Seria và đến gần Lina hơn sẽ có thể xác định vị trí của cô ấy nhờ sự thay đổi nhiệt độ cơ thể.
“Chạy đi! Đừng dừng lại!”
Hàng chục con ngựa chạy băng băng qua nền đất trắng xóa.
***
“Thánh nữ! Lối này!”
Eloise Hedon vội vàng hét lên.
Sau khi vật lộn cả ngày, cô ấy quyết định cùng bỏ trốn với kỵ sĩ của mình. Nó có vẻ khá liều lĩnh nhưng cô ta lại thấy việc này rất lãng mạn.
Ngoài ra cũng có một tính toán thực tế, là vì lúc này cô ấy đang mang theo bên người một món quà cưới rất đắt tiền đáng ra dùng để tặng cho Nữ Đại Công tước xứ Berg. Nếu bán nó đi, cô ta sẽ có đủ để ổn định cuộc sống.
Lợi dụng lúc đêm tối, cô ấy lẻn ra khỏi doanh trại cùng với người mình yêu, một kỵ sĩ, và trên đường bỏ trốn cô ấy đã thấy Lina đang sợ hãi chạy một mình. Lina trông nhợt nhạt như thể có chuyện gì đó đã xảy ra. Cô ấy chạy không ngừng trên cánh đồng tuyết như thể muốn chạy thoát khỏi doanh trại.
Eloise đã nghe Lina phàn nàn rằng cô ấy không muốn quay trở lại ngôi đền đầy những kẻ cứng đầu nữa, và cô ấy muốn nghỉ ngơi ở điền trang Haneton thêm một thời gian. Vì vậy Eloise đã ngay lập tức nảy ra một ý định.
Thánh nữ là một phước lành của Thượng đế, một dấu hiệu của sự may mắn. Điều đó có vẻ ngụ ý rằng sẽ có những chuyện tốt xảy ra sau này. Eloise Hedon cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
“Tôi sẽ đưa người đến lãnh địa Haneton!”
Họ đang nhanh chóng rời đi khỏi doanh trại.
“Thánh nữ!”
Ngay khi họ chuẩn bị bỏ chạy, ai đó đằng sau gọi Lina. Amos thở hổn hển. Không khí lạnh trộn lẫn với tuyết thấm sâu vào phổi ông ấy. Amos cuối cùng cũng ngăn được Lina.
“Hãy dừng lại ngay!”
Ông ấy thắc mắc làm thế nào mà Lina lại có thể rời khỏi doanh trại nhanh như vậy. Cô ấy đã rời đi trên lưng ngựa cùng với kỵ sĩ và một tiểu thư.
Lina vẫn chưa quen với việc cưỡi ngựa nên không thể cưỡi một mình. Có một tiểu thư đang cưỡi cùng một con ngựa với Lina. Ông nhìn thấy một vài sợi tóc màu bạch kim của tiểu thư đó phấp phới bên ngoài chiếc áo choàng, và người kỵ sĩ kêu lên với vẻ kinh hoàng.
“Tiểu thư Eloise Hedon.”
“...!”
Eloise, người được gọi đúng tên đã rùng mình.
“... Ngài Thượng tế.”
Gương mặt của Eloise và người kỵ sĩ trở nên đỏ bừng.
“Sao các người dám bắt cóc Thánh nữ!”
“Bắt cóc? Không phải vậy đâu!”
Kỵ sĩ của Hedon hét lên hoảng loạn. Anh ta đã quá bối rối để di chuyển bởi vì đường rút lui đã hoàn toàn bị chặn lại bởi các Kỵ sĩ Thánh.
Vị Kỵ sĩ Thánh hú lên một tiếng và nhấc kiếm lên.
“Mang Tháng nữ đến đây cho chúng tôi ngay lập tức! Hoặc ta sẽ lấy lại cô ấy bằng vũ lực.”
Vị kỵ sĩ Hedon bối rối nhìn người yêu mình.
“Eloise…”
“Tôi sẽ để cô ấy đi! Tôi sẽ đưa cô ấy xuống!”
Amos lao tới nắm lấy cổ tay Lina.
“Thánh nữ! Làm sao mà cô lại ở đây! Có phải do ta mắng cô nên cô mới như vậy? Cho dù có liều lĩnh đến đâu thì cô làm sao có thể giải quyết được từng ấy hậu quả để lại đây chứ?”
Lina quay lại giữ lấy Amos. Amos nhất thời quẫn trí. Khuôn mặt Lina tái nhợt, trông cô ấy cực kỳ sợ hãi. Mặc dù đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng cô ấy chưa từng như thế này trước đây.
Có gì đó không đúng.
“Thánh Nữ! Tại sao cô lại như vậy? Có chuyện gì xảy ra ở doanh trại…?”
“Kỵ sĩ! Đi với Thánh nữ!”
Những lời của Amos bị ngắt.
Grừư!
Kỵ sĩ Thánh nắm chặt dây cương và quay lại. Một giọt mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống từ cơ thể anh ta. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
“Là một con quỷ!”
** Còn tiếp **