Bị Học Sinh Uy Hiếp Có Phải Là Tội Không?

Truyện tương tự

Chân Tình Vì Ta

(Đang ra)

Chân Tình Vì Ta

Loạn Thế Ngân Nương (乱世银娘)

P/s: Có vẻ truyện có setting là ở Việt nam

6 15

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

19 89

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

123 1362

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

229 3461

Tập 01 - Mở Đầu

Hãy thử tưởng tượng, trên một tờ giấy lớn cỡ hai bàn tay, lần lượt viết đủ loại nghề nghiệp khác nhau trên thế giới này với tiêu chí là từ vị trí cao quý nhất viết xuống.

Dù không biết nghề nghiệp cao quý nhất là gì, nhưng riêng cái nghề được viết ở dòng cuối cùng, tôi lại biết rõ.

"Đó chính là... nghề giáo viên trung tâm luyện thi..."

Tôi gõ chiếc ly thủy tinh đã cạn vào quầy bar kèm theo một tiếng thở dài.

"Ra là vậy, ra là vậy à?"

Từ chỗ ngồi bên cạnh truyền đến tiếng đáp lời như đang thúc giục tôi tiếp tục. Tên này là ai vậy nhỉ.

Tôi đang tán phét với nhân viên quen của quán. Ban đầu tôi cứ nghĩ vậy, nhưng nhân viên đã đi phục vụ ở bàn ăn xa tít ngoài kia từ lâu lắm rồi.

Tiếng nhạc rock cổ xưa phát trong quán bị mấy tràng cười của vài gã ma men át đi chẳng còn nghe ra được cái gì.

Cách trung tâm thành phố cỡ 20 phút đi bằng tàu hỏa tư nhân. Khu vực này vào tối thứ Sáu thường ồn ào và khiến người ta thấy u ám. Rõ ràng ngày mai tôi vẫn phải đi dạy bình thường mà.

Dù vốn dĩ là phải làm việc ban ngày thì cũng chẳng sao cả, nhưng bản chất công việc của tôi lại khác với nghề của những người làm công ăn lương thông thường. Từ thứ Hai đến Chủ Nhật, thời gian có thể bị chiếm dụng bất cứ lúc nào. Đây có lẽ cũng là một trong những lý do khó chịu nhất của nghề giáo viên trung tâm luyện thi.

Nói xong, tôi cảm thấy có người đang cười trộm.

"Ông anh đây thích nghề giáo viên trung tâm luyện thi đến thế cơ à."

"Đéo phải nhá thằng khốn. Thằng này ghét cay ghét đắng nó mới phải, ghét nhất trên đời."

"Lý do là gì?"

"Nhiều lý do lắm chứ, nhưng quan trọng nhất là công việc này không có sản phẩm. Chỉ toàn dùng những phương pháp rác rưởi để 'bán' những kiến thức rác rưởi cho lũ nhóc rác rưởi, còn bản thân mình thì chẳng thu lại được gì cả."

"Haha, đây cũng là một cách nhìn nhận sao."

Chẳng hiểu sao, người này lại khiến tôi có cảm giác dễ dàng bộc bạch tâm sự một cách kỳ lạ. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã bắt đầu ngồi cạnh người này ở quầy bar và trò chuyện.

Những lời than vãn trên bàn rượu, không cần những lời khuyên hay giáo huấn có giá trị. Phụ họa đúng lúc đúng chỗ là tốt nhất.

"Ông anh chắc thi thoảng cũng nghe mấy lời tương tự rồi đúng chứ? Cái gì mà 'Khi dạy học sinh, mình cũng học được điều gì đó từ học sinh' các thứ các thứ, kiểu vậy. Đùa cái mẹ gì thế? Làm ngành khác thì có thể hấp thụ gấp mười, gấp hai mươi lần mọi thứ từ thế gian. Thay vì làm bộ làm tịch ngồi khoe khoang kể lể đủ thứ, thì chẳng thà mày nên suy nghĩ trưởng thành, chín chắn hơn mới phải."

"Chà... Bất kể nghề này nghiệp nọ gì đó thì tuổi tinh thần vẫn đều rất quan trọng ấy nhỉ."

Kèm theo tiếng phụ họa ôn hòa, người đó tự tiện rót thêm bia vào ly của tôi. Trong quán rượu nhỏ, đúng là chẳng có gì ngon hơn sake.

"Có điều, cái nghề giáo viên trung tâm luyện thi này sẽ đéo biến mất đâu. Mấy thằng cha cố tình chọn nghề này chia làm ba loại người."

"Haha. Rất mong được lắng nghe."

Người đó cứ ừng ực mà tiếp tục rót thêm rượu cho tôi. Chắc là không quen rót rượu chăng. Rót cái đéo gì mà trong ly rượu toàn bọt là bọt. Cơ mà cái này cũng đéo ảnh hưởng lắm. Rượu không có tội lỗi, không phân biệt sang hèn. Tất cả các loại rượu đều có vinh quang.

"Loại A, là mấy thằng ngu chuyển từ giảng viên bán thời gian sang giáo viên toàn thời gian. Tự cho rằng mình đã hiểu rõ ngành này mà dấn thân vào, nhưng cảm giác làm việc toàn thời gian hoàn toàn khác. Từ cạnh tranh giữa các trường trong kỳ thi hàng tháng đến khối lượng công việc cố định vô lý, đối phó với khiếu nại, kiểm tra giáo trình, dạy thử, họp nghiên cứu giảng dạy, họp phụ huynh,... blablabla đủ các kiểu. Không phân biệt đông hè, từ sáng đến tối mệt bở hơi tai đến không còn một chút thời gian rảnh rỗi nào. Dù có bị thu hút bởi mức lương theo giờ cao, những người tốt cũng chỉ 3 năm là sẽ nghỉ việc."

"Mà này, thầy thuộc loại nào đấy?"

"Hả?"

"Nếu làm giáo viên toàn thời gian 3 năm trở lên, thì không tính vào loại này nữa đúng chứ? Thầy đã làm toàn thời gian được bao nhiêu năm rồi?"

"Cũng 5 năm rồi. Mà, dù sao tôi vẫn nghĩ có thể nghỉ việc bất cứ lúc nào. Cộng thêm thời đại học nữa là 9 năm. Lãng phí thời gian quá."

"Thế à..."

Lần này, chiếc ly đã cạn không được rót đầy nữa. Có điều, đối với người chỉ giúp đỡ một tay thì tôi cũng chẳng có gì để phàn nàn.

"Loại B, là những kẻ rảnh rỗi không tìm được việc. Rất dễ rơi vào cái ảo giác 'chỉ cần hơi khéo ăn nói là có thể làm giáo viên trung tâm luyện thi'. Do đó, những kẻ không tìm được việc hoặc không chịu tìm việc, sẽ đổ xô đến bến cảng cuối cùng này. Nói nôm na thì là nơi tụ tập của mấy thằng phế vật."

"Ha ha. Còn có cả cách nhìn này nữa sao."

"Đến 20 tuổi mà không làm được giáo viên trung tâm luyện thi thì đầu óc quá là có vấn đề. Quá 25 tuổi mà vẫn làm giáo viên trung tâm luyện thi thì đầu óc càng có vấn đề. Ngành này có một câu ngạn ngữ như vậy đấy. Này, hơn nữa này."

Tôi cầm ly rượu gõ vào quầy bar. Mặc dù không có tư cách phàn nàn, nhưng tôi mong đối phương đã rót rượu hiểu ý tôi.

"Thiệt tình..."

Sau khi tôi cầu xin rót thêm rượu, đối phương thở dài như bất lực, sau đó rót thêm một chút. Xin lỗi, lưỡi tôi đã ngày càng đắm chìm vào cõi cực lạc và chẳng thèm nghe lời nữa rồi.

"Loại cuối cùng thì rất đơn giản. Cậu đã nghĩ ra rồi đúng không. Là lũ lolicon khốn nạn."

"...Hahaha. Một cách nhìn nhận vô cùng thú vị nhỉ."

Trong tay người cầm chai rượu, dường như đột nhiên có một lực bất tự nhiên.

"Xin hãy giải thích chi tiết hơn."

"Muốn có chứng chỉ giáo viên tiểu học thì lựa chọn hàng đầu là Đại học Tokyo Gakugei. Tôi cũng tốt nghiệp ở đó, thật sự là quá đáng lắm."

"Đây đương nhiên là cảm nhận cá nhân đúng không."

"Ờ, nói thì thế chứ cá nhân tôi đã tận mắt chứng kiến đàn ông ở đó trong suốt 4 năm. Tôi có thể khẳng định, tám phần mười trong số đó có sở thích "một bắn ra sân" ở low-ball zone rồi, hai phần mười còn lại sau khi trải qua đủ mọi vùng bóng thì cũng có thể bắt giữ ngay lập tức rồi. Sau đó thì ông anh hiểu rồi đấy. Ngành giáo viên trung tâm luyện thi còn phải biết ơn mà tiếp nhận một nhóm người nguy hiểm xuất thân từ trường đại học như vậy."

"Ra vậy, hoàn toàn không hiểu gì cả."

"Những người làm việc ở trung tâm luyện thi tiểu học, đều là lolicon chân chính không chút pha tạp gì. Hân hoan vì cơ hội tiếp xúc hợp pháp với trẻ con. Nhảy một điệu tap dance trái luân thường đạo lý ở ranh giới cực hạn của lý trí và đạo đức. Nước dãi cũng không nhịn được! Chắc chắn là loại người lấy đó làm niềm vui đấy."

"...Dù tôi hoàn toàn không thể đồng ý với quan điểm của thầy. Tuy nhiên, nếu đi theo lý thuyết của thầy thì giáo viên như thầy đây, người đã làm việc giảng dạy cấp hai và cấp ba từ khi còn học ở Đại học Tokyo Gakugei, và sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở cùng một nơi, thì HOÀN TOÀN, TRIỆT ĐỂ, CHẮC CHẮN, từ đầu đến cuối là một tên lolicon chính hiệu đấy."

"Hả? Ông anh nói cái đéo gì đấy?"

"Không, tôi không nói gì cả. Ái chà."

Đang nghĩ xem người đó có phải sắp rời chỗ ngồi không, thì đối phương trượt khỏi ghế đang ngồi. Tôi không kìm được đưa tay ra, nhưng đối phương như không có chuyện gì xảy ra mà đứng dậy.

Và thế là lần đầu tiên tôi nhận ra, chiều cao của người đó thấp đến mức có thể ẩn mình dưới quầy bar, giống hệt những học sinh tôi đang dạy.

"Ấy, ừm, ông anh đây... học sinh tiểu học à...?"

"Xin đừng nói vậy. Cẩn thận tôi kiện thầy tội lăng mạ đấy. Vậy thì cũng gần đủ rồi..."

"Đủ rồi? Đủ cái đéo gì?"

"Là chuyện bên này thôi."

"Thế rốt cuộc ông anh đang nói cái gì đấy?"

Dù tôi muốn nhìn rõ mặt người đã tự tiện cắt ngang lời người khác, nhưng cơ thể tôi đã hơi lảo đảo, không thể nhìn rõ.

Trước mắt tôi trời đất như quay cuồng. Túi xách dưới chân đổ xuống, đồ đạc bên trong vương vãi trên sàn nhà.

Có lẽ là một yếu tố thu hút khách hàng, nên trong quán còn có cả một vòng đu quay ngựa gỗ. Quán Izakaya ở nơi hẻo lánh mà tạo ra đặc điểm khác biệt so với các quán khác thì rất quan trọng. Tôi hiểu nỗ lực này.

(Nôm na quán nhậu)

"...Cái đó, thực sự quá khó hiểu rồi, nên tôi nghĩ thầy đừng uống quá nhiều thì hơn."

"Đừng nói mấy lời phá hỏng cuộc vui thế chứ. So với ba bữa một ngày thì tôi càng thích rượu hơn. Chén to chén bé gì cũng là chén rượu, tôi đều thích. Dù nhỏ đến mấy, chỉ cần mang theo là tôi cảm thấy mình vẫn còn sống. Hôm nay cũng 'tận hưởng đêm vui' cùng nhau nhé. Không ai có quyền cản trở thời khắc hạnh phúc của tôi."

"Cái hạnh phúc chớp nhoáng này, tôi nghĩ thầy nên xem xét lại đi."

"Này, đừng động đậy. Rung lắc chết tôi rồi. Va vào thì đau lắm đấy."

"Thật là, thật là..."

Người đó cẩn thận đặt đồ đạc trong túi trở lại. Ví tiền. Sách giáo khoa. Sách văn học. Sau đó lại đặt tay lên trán tôi, rồi bất lực thở dài.

"Thế này có dễ chịu hơn không?"

"Ừm, à à... Có hơi bé đấy, nhưng mà chạm vào đúng chỗ rất dễ chịu."

Bàn tay thon thả. Mát lạnh, nhưng lại có một hơi ấm dịu dàng. Lớn hơn chút nữa thì chẳng có gì để phàn nàn rồi. Kích thước bàn tay của người đó, cũng khiến người ta có cảm giác như một đứa trẻ.

"Mà này, nói thật nhé thầy Tenshin, thầy thuộc loại nào vậy?"

Cái tên đột nhiên được gọi ra, khiến cảnh trời đất quay cuồng như vòng đu quay ngựa gỗ lập tức dừng lại.

"Tôi... Không, cái này không liên quan gì đến tôi chứ."

Tôi tạm thời dùng khuỷu tay và ly rượu chống người dậy trên quầy bar, nhắm mắt hít một hơi thật sâu. Rồi, tôi gắng gượng chĩa mũi dùi về phía người đó.

"Hơn nữa, sao ông anh lại biết tên tôi vậy. Ơ, ây?"

Đối tượng mà vừa nãy lẽ ra vẫn còn đang nói chuyện,

"Người đâu mất tuêy rồi..."

Dường như hóa thành một làn khói mà biến mất.

Trong lối đi hẹp chỉ có nhân viên qua lại. Xem ra không ai để ý đến tình hình bên này.

Trên quầy bar, chỉ còn lại chiếc ly thủy tinh tôi dùng để uống rượu.

Ở chỗ ngồi bên cạnh là tượng mèo thần tài chiêu phúc vạn lai. Tượng mèo mập ú không cười cô độc ngồi đó, vừa vặn nhìn về phía này.

"Chuyện gì thế này..."

Rốt cuộc là ai. Không. Rốt cuộc là chuyện gì?

Rốt cuộc, tôi đã bắt đầu trò chuyện từ khi nào? Nói cho cùng thì từ khi tôi vào quán, chỗ bên cạnh lẽ ra phải là ghế trống chứ?

Thực tế, đối tượng trò chuyện của tôi không hề tồn tại sao?

"Ư ư..."

Sau tiếng rên rỉ, tôi lắc đầu.

Chuyện này thường xuyên xảy ra sau khi say rượu. Sự tồn tại nhiệt tình phụ họa hóa ra là cột điện hay hộp thư gì đó, tôi còn từng bị sốc nữa. Phải nói là chuyện như cơm bữa rồi.

Ngu ngốc quá. Tôi đã quen với chuyện này rồi. Dù đối phương biến mất, tôi cũng không hoảng hốt mà vẫn bình thản tiếp tục uống rượu. Tôi hoàn toàn không bị sốc, nói cách khác đây là bằng chứng tôi chưa say. Lý thuyết không chê vào đâu được.

Vẫn còn ổn. Vẫn còn uống được. Cứ uống cho thỏa thích để những chuyện này bay lên trời đi. Chỉ cần có cồn, lúc nào cũng hạnh phúc.

Chỉ cần chút rượu rẻ tiền vào bụng, là có thể quên đi tất cả. Bất kể cuộc đời vô nghĩa đến nhường nào. Bất kể công việc rác rưởi đến đâu.

Tiếp tục bằng cách quên đi.

"Ôi dào..."

Sao tôi lại trở thành giáo viên trung tâm luyện thi chứ.

Tôi nhìn lên bóng đèn trên trần nhà, mơ màng suy nghĩ bằng cái đầu chẳng chút say nào.

Tôi

Không phải kẻ ngốc, cũng không phải phế vật, càng không phải thằng khốn.

...Thậm chí, còn do dự cả câu trả lời.

Chính là loại người như vậy.

Đây là câu chuyện về một giáo viên trung tâm luyện thi nhàm chán.

Một câu chuyện về cuộc đời nhàm chán, có thể thấy ở bất cứ đâu.

Đừng quá mong đợi đây là một câu chuyện tràn đầy ước mơ và hy vọng của tuổi trẻ đấy nhé. Mấy cái kiểu như bị nữ sinh tiểu học sắp khóc ôm lấy, bị nữ sinh trung học đỏ mặt tỏ tình, hay bị nữ sinh viên đại học say rượu làm nũng,... Không có đâu.

Tôi không nói dối.

Tôi chỉ định kể về "thực tế" của ngành này.

Nếu quý vị có thể tận hưởng cảm giác tò mò này thì đó là vinh hạnh của tôi.

Juan, ngồi bàn rượu đôi khi bớt mấy cái cãi nhau. Lão sếp than vãn thì cứ dạ dạ sếp nói chí phải. Khỏe người nhẹ đầu, lão còn khen cho. Rượu Nhật? Đừng hỏi mình vì sao đằng này bia đằng kia rượu. Trung nó thế... Đoạn này là dùng thuật ngữ bóng chày cả o( ̄┰ ̄*)ゞ, Timmie cũng bảo rằng lão tác này thích ref bóng chày. Hiểu nôm na thì nó là có sở thích với mấy bé gái, như sucvat pedo H...