Bị Giết Bởi Bạn Cùng Lớp, Tôi Trở Thành Sứ Giả Của Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

(Đang ra)

Tôi Có Siêu Năng Lực Được Làm Mới Mỗi Tuần

Nhất Phiến Tuyết Bính

Ngay khi cậu tưởng rằng mình cuối cùng cũng sẽ trở lại với cuộc sống bình yên, thì một thiếu nữ mặc đồ đỏ đứng dưới gốc cây ngân hạnh, nghiêng đầu về phía cậu: "Cậu, nhìn thấy tôi sao?"

23 248

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

(Đang ra)

HỠI CÁC CHỊ EM, NHẮM THẲNG QUÂN THÙ MÀ BẮN

Aisaka Touma

Cô được tham gia vào hàng ngũ của Hồng quân Xô Viết, được Irina trực tiếp huấn luyện trong đơn vị của các nữ xạ thủ bắn tỉa. Với mục tiêu sống còn: Quét sạch bóng dáng bè lũ xâm lăng ra khỏi đất nước

1 1

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

(Đang ra)

Tenkou-saki no seiso karen na bishoujo ga, mukashi danshi to omotte issho ni asonda osananajimi datta ken

Hibariyu(雲雀湯)

Ngày xưa, tôi từng cùng cô bạn thân chơi đùa dưới bùn ở vùng quê. Nhưng khi gặp lại, không còn chút dấu vết nào của cậu nhóc lém lỉnh mà tôi từng biết.

4 126

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

(Đang ra)

Em gái thằng bạn chỉ chọc tôi

Mikawa Ghost

Thế thì, tại sao mọi người cứ quấy rầy tôi thế này?

41 3165

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

(Đang ra)

Tôi chỉ nói “muốn có bạn gái xinh đẹp và nhà giàu” ai ngờ một cô nàng như vậy thật sự xuất hiện

小宮地千々

Một bộ romcom hơi hướng trưởng thành về hôn ước vỡ tan nơi đặt ra câu hỏi: “tình yêu là gì?”

2 2

Vol 01 - Mở đầu - Cái kết của Makoto.

Một thanh kiếm... đã đâm xuyên qua ngực tôi. Trong khi khuôn mặt của bọn họ thì vui mừng như thể đã giết được quỷ vương hay gì đó.

Biết ngay là chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra mà. Tôi không đủ thông mình, và cũng chẳng có sức mạnh để có thể chống lại mưu đồ của cả một vương quốc. Cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Cơ mà bị đâm xuyên tim vẫn đau chết đi được.

Mỗi khi tôi gào lên đau đớn hay rên rỉ trong thầm lặng, bọn họ đều cười.

Mày đáng bị như thế, bọn tao chẳng thể ưa nổi mày, đáng lẽ ra mày không nên tồn tại... Những lời đó, nếu chúng không làm tổn thương trái tim tôi, liệu mong muốn trả thù của họ có được thỏa mãn không?

Nếu tôi nhìn lại họ với một nụ cười dù đang bị đâm, liệu họ có cảm thấy tội lỗi không?

Tất cả đều vô ích, vì họ đang tận hưởng cái âm thanh đau đớn tôi đang tạo ra. Tôi chẳng thể dừng nó lại được, vì ai mà không sợ chết cơ chứ?

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi cái chết ập tới, tôi vẫn sợ hãi, sợ tới mức đánh mất cả chính mình.

Nếu tôi hét lên để cầu cứu, sẽ không có ai đến, nếu tôi hét lên vì sợ hãi, tôi sẽ chẳng thể cất lên nổi một lời.

Trong ý thức đang mờ dần của tôi, hình ảnh cuối cùng hiện ra là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, khuôn mặt đã thu hút sự chú ý của mọi người khi chúng tôi được triệu hồi đến đây, đang nở một nụ cười vặn vẹo đáng kinh tởm.

Linh hồn của tôi dường như đã tìm thấy sự thỏa mãn vào lúc đó và tan biến.