Bị Giết Bởi Bạn Cùng Lớp, Tôi Trở Thành Sứ Giả Của Thần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

104 3677

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

(Đang ra)

Let This Grieving Soul Retire ! Woe is the Weakling Who Leads the Strongest Party

Tsukikage

Liệu Cry có thể bình an nghỉ hưu không đây?

93 936

Tôi Ngồi Chếch Phía Sau Bên Phải Của Nữ Chính Học Viện

(Đang ra)

Tôi Ngồi Chếch Phía Sau Bên Phải Của Nữ Chính Học Viện

Sarimang

…Và tôi rất sẵn lòng làm điều đó.

6 30

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

(Đang ra)

Mãn Cấp Xuyên Không Tại Sao Tôi Lại Là Nữ Mục Sư?

清酒浅辄-Thanh Cửu Thiên Triết(Qingjiu Qianzhe)

Willis: Có vấn đề gì giữa việc ta là linh mục và việc ta có thể dùng gậy đánh chết ngươi không?Chết đi và hãy để lại tất cả vật phẩm cho ta!

142 1952

Tôi Chỉ Muốn Làm VTuber

(Đang ra)

Tôi Chỉ Muốn Làm VTuber

Planaria Hamburger (플라나리아햄버거)

Nhưng lúc tỉnh lại tôi đã trở thành diễn viên.

3 16

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

109 10196

Vol 01 - Mở đầu - Cái kết của Makoto.

Một thanh kiếm... đã đâm xuyên qua ngực tôi. Trong khi khuôn mặt của bọn họ thì vui mừng như thể đã giết được quỷ vương hay gì đó.

Biết ngay là chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra mà. Tôi không đủ thông mình, và cũng chẳng có sức mạnh để có thể chống lại mưu đồ của cả một vương quốc. Cho nên tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Cơ mà bị đâm xuyên tim vẫn đau chết đi được.

Mỗi khi tôi gào lên đau đớn hay rên rỉ trong thầm lặng, bọn họ đều cười.

Mày đáng bị như thế, bọn tao chẳng thể ưa nổi mày, đáng lẽ ra mày không nên tồn tại... Những lời đó, nếu chúng không làm tổn thương trái tim tôi, liệu mong muốn trả thù của họ có được thỏa mãn không?

Nếu tôi nhìn lại họ với một nụ cười dù đang bị đâm, liệu họ có cảm thấy tội lỗi không?

Tất cả đều vô ích, vì họ đang tận hưởng cái âm thanh đau đớn tôi đang tạo ra. Tôi chẳng thể dừng nó lại được, vì ai mà không sợ chết cơ chứ?

Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi cái chết ập tới, tôi vẫn sợ hãi, sợ tới mức đánh mất cả chính mình.

Nếu tôi hét lên để cầu cứu, sẽ không có ai đến, nếu tôi hét lên vì sợ hãi, tôi sẽ chẳng thể cất lên nổi một lời.

Trong ý thức đang mờ dần của tôi, hình ảnh cuối cùng hiện ra là một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, khuôn mặt đã thu hút sự chú ý của mọi người khi chúng tôi được triệu hồi đến đây, đang nở một nụ cười vặn vẹo đáng kinh tởm.

Linh hồn của tôi dường như đã tìm thấy sự thỏa mãn vào lúc đó và tan biến.