Bị Giết Bởi Bạn Cùng Lớp, Tôi Trở Thành Sứ Giả Của Thần

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 323

Vol 01 - Chương 04

Tôi... đã bị rửa sạch. Mỗi ngóc ngách trên cơ thể tôi đều đã được rửa sạch sành sanh.

Tuy xấu hổ, nhưng quả thật nó khá là thoải mái.

Bước ra khỏi bồn tắm, tôi mặc lên người bộ đồ mà Alks đã chuẩn bị cho mình.

"Cậu muốn ăn sáng kiểu gì?"

"Ý của cô là sao?''

"Cậu muốn dùng bữa trong phòng mình hay đi tới nhà ăn lớn để ăn cùng mọi người?"

"À, nếu vậy thì nhanh đi tới nhà ăn thôi."

(Có thể tôi sẽ có chút thời gian để nói chuyện với mọi người trong giờ ăn, tuy bọn tôi cũng sẽ cùng nhau tập luyện, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ được cho nhiều thời gian rảnh để nói chuyện đâu.)

Alks chỉ cho tôi đường đến phòng ăn, nơi vốn đã ồn ào bởi tiếng bàn tán của mọi người trong lớp.

(Bầu không khí trông có vẻ dịu hơn ngày hôm qua. Lần này có lẽ họ sẽ lắng nghe mình.)

Suy nghĩ đó của tôi đã hoàn toàn sai.

Khoảnh khắc tôi bước vào phòng ăn, mọi người đều liền im lặng. Sau đó, có người chỉ tay vào tôi và thì thầm.

"Cái tên kiêu ngạo kia có gan xuất hiện thật kìa."

Trong khi nhiều người đang đứng nhìn từ xa thì Kyosuke Takuma, một trong những học sinh có cách cư xử tệ nhất lớp, tiến lại gần tôi với nụ cười tự mãn, dẫn đầu đám bạn của mình.

“Mình không hề kiêu ngạo…”

"Sao lại không? Chẳng phải mày đã cả gan xúc phạm nhà vua và bắt đầu đề nghị đủ thứ điều kiện trước khi hỏi ý kiến cả lớp sao? Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra với chúng ta nếu nhà vua không phải là người nhân từ? Ngay cả tao cũng nghĩ rằng lúc đó mọi người phải ngoan ngoãn hợp tác với họ cơ."

Takuma nói, mong nhận được sự đồng tình từ cả Tsukihara và Ichinari, những người thường có xu hướng phản đối cậu ta.

(Từ cái vẻ tự mãn đó mà nói thì tôi còn chẳng cần kiểm tra xem Tsukihara và Ichinari có đồng tình hay không. Họ thật sự nghĩ rằng tôi mới là người sai ở đây thay vì cái vương quốc đã tự ý bắt cóc chúng ta tới đây sao?)

“Tôi rất đau lòng khi phải đồng ý, nhưng đúng là tôi không đồng tình với hành động của cậu, Toriyama. Chúng ta nên biết ơn vì nhà vua đã rất hào phóng. Thế giới này không giống thế giới của chúng ta. Vì vậy, dù đúng là đã không có chuyện gì tồi tệ xảy ra, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục hành động ích kỷ, chúng ta sẽ gặp phải rắc rối không sớm thì muộn."

“Ít nhất cậu cũng nên hỏi ý kiến chúng tôi trước khi hành động. Tại sao cậu lại liều lĩnh như vậy?"

Cả Ichinari và Tsukihara đều bắt đầu bày tỏ quan điểm của mình về hành động của tôi. Cả hai đều nhìn tôi với vẻ mặt không mấy thiện chí, nhưng chỉ cần tôi nói ra kỹ năng của mình thì sẽ ổn thôi.

“Đó là vì…”

"Vì mày muốn được nổi bật, đúng chứ? Mày chỉ muốn trở nên ngầu lòi khi có gan đè đầu cưỡi cổ nhà vua chứ gì? Tại cái sự tự mãn đó mà mày đã đẩy cả lớp vào nguy hiểm đấy, đồ cặn bã." Kyosuke nói và đấm tôi.

Mặc dù lẽ ra tôi phải bị đánh vào mặt nhưng tôi vẫn cảm thấy một lực đẩy lớn tác động từ phía sau và hất tôi bay về phía bức tường. Điều cuối cùng tôi nhớ là mình đã đập vào tường và bất tỉnh.

Lúc mở mắt ra thì tôi đã ở trên giường.

Má trái của tôi sưng tấy, và toàn cơ thể của tôi thì đau không tả được.

Có vẻ như tôi đã được điều trị, và tay tôi cũng đã được bọc trong băng gạc đàng hoàng.

Dường như các cơ quan nội tạng của tôi cũng bị tổn thương, không đến mức ho ra máu, nhưng đủ để gây ra một cơn đau nhức thấu xương.

Tôi buộc mình phải ngồi dậy với cơ thể đau nhức và thấy Alks đang đợi bên cạnh.

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

"Chỉ vài phút thôi. Tuy nhiên, phòng ăn đã đóng cửa nên tất cả mọi người sẽ được phục vụ bữa ăn riêng." Alks nói, đưa cho tôi một miếng bánh mì và súp.

Bữa ăn này không nhiều lắm nếu so với sức ăn của một cậu học sinh trung học đang lớn, nhưng nó cũng tốt hơn chán so với cái món bánh mì đen và súp rau vụn nêm muối thường thấy trong những bộ truyện fantasy. Thay vào đó, tôi được cho một cái bánh mì trắng mềm và một món súp với khá nhiều loại thịt và rau.

Có lẽ nó rất ngon nhưng than ôi, tôi còn không thể nếm được vị vì quá đau.

Tôi cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng mình sẽ phải đi huấn luyện chiến đấu. Suy cho cùng, tôi cũng sẽ lại bị mắng mỏ và đánh đập trước khi kịp có cơ hội để giải thích.

Cho dù tôi có được cơ hội giải thích đi chăng nữa, tình hình cũng chẳng tốt hơn được là bao. Đó là bởi vì Ichinari đã mô tả nhà vua là một người hào phóng.

Mặc dù tôi không chắc chắn về tất cả mọi người, nhưng tôi có thể tự tin nói rằng hầu hết các bạn cùng lớp của tôi đều có cùng suy nghĩ với Ichinari.

Nói cách khác, các bạn cùng lớp của tôi không hề có ác cảm gì với vương quốc. Nếu chỉ có Ichinari là có thiện cảm với đại công chúa thì không sao cả, nhưng từ hành động của mọi người tối qua thì rõ ràng là không chỉ có mỗi Ichinari là bị cô ta quyến rũ.

Nói thật thì tôi cũng đã lung lay đôi chút trước khi đến nhà ăn. Nhưng vì hành động của Alks nên sự cảnh giác của tôi đã quay trở lại. Cô ấy không hề quan tâm tới việc tôi bị đánh, và có lẽ cô ấy cũng sẽ không quan tâm tới việc tôi bị giết.

May là vương quốc sẽ không làm gì tôi theo hợp đồng, và tôi có lẽ cũng có thể đạt được một số mong muốn của mình nếu yêu cầu đúng cách.

Người duy nhất tôi có thể tin tưởng bây giờ là chính mình. Chỉ có tôi mới có thể tự bảo vệ mình. Vị trí của tôi trong lớp giờ đã rõ ràng khi Ichinari, Takuma và Tsukihara đều không đồng tình với tôi. Chắc là tôi sẽ làm được gì đó với Hirayama, nhưng vì Tsue cũng ở cùng nhóm với cô ấy, nên thôi cứ bỏ xó việc giải thích cho nhanh.

Để có thể tự bảo vệ mình, tôi cần tập luyện, mặc kệ việc tôi có thích nó hay không. Suy cho cùng, một kẻ nghiệp dư như tôi sẽ không thể tự mình trở nên mạnh mẽ một cách hiệu quả được.

"Chỗ tập luyện nằm ở đâu?"

"Tôi sẽ dẫn đường cho cậu."

Tôi sẽ không trông chờ vào bất cứ ai nữa, vì chắc chắn rằng những kẻ có thể giết chết tôi, chỉ có họ, những người mà tôi đã coi là bạn cùng lớp.

Alks dường như không nhận thấy sự thay đổi trong tôi mà chỉ đơn giản bước về phía trước.

"Quả nhiên là mày thực sự dám tới."

"Tôi đã lập một hợp đồng hẳn hoi rồi mà."

"Hmph. Dù mày có làm gì thì cũng sẽ mãi là một tên cặn bã mà thôi. Đúng không mọi người?”

"Đúng đó, Kyosuke! Hắn ta bị thổi bay rồi bất tỉnh luôn rồi cơ mà!"

"Đúng là đáng khinh!"

Takuma và lũ bạn của hắn vẫn tiếp tục chế nhạo sau khi tôi đến sân tập.

Ichinari thường sẽ đến và ngăn cản họ, nhưng giờ đây cậu ta chỉ phớt lờ đi.

Tôi cũng chẳng trong mong gì mà mặc kệ tiếng cười đùa của lũ Takuma. Chờ buổi tập luyện bắt đầu.

Khi buổi tập luyện bắt đầu, cả nam lẫn nữ đều được đưa cho những thanh kiếm cùn và phải thực hiện những động tác vung kiếm cơ bản. Mặc dù tất cả chúng tôi đều là nghiệp dư, nhưng một số người thì lại có tư thế khá tốt, rất có thể là do kỹ năng của họ.

Hôm nay tất cả chúng tôi đều làm những việc giống nhau, tuy nhiên, bắt đầu từ ngày mai, mỗi người sẽ được giao cho bài tập đào tạo riêng.

Buổi chiều, chúng tôi trở lại lâu đài để tìm hiểu về phép thuật. Đầu tiên chúng tôi được dạy về thuộc tính của phép thuật và sau đó được giải thích những điều cơ bản về phép thuật. Phép thuật có tổng cộng sáu thuộc tính. Bốn cái cơ bản là Đất, Nước, Lửa và Gió. Cũng như hai cái đặc biệt, Ánh sáng và Bóng tối.

Trong thế giới này, nếu một người có một trong những thuộc tính trên thì những phép thuật họ có thể sử dụng sẽ tăng đáng kể. Và nếu họ có được hai thuộc tính thì coi như là có thể dễ dàng học được phép thuật, tùy thuộc vào trạng thái của họ.

Nếu có tận ba thì sẽ được coi là có tài năng, còn nếu có cả bốn thì ai cũng sẽ phục người đó sát đất. Ngoài ra, với các thuộc tính đặc biệt thì những người sở hữu chúng sẽ được đối xử như thánh hoặc hoàng tộc.

Đối với các bạn cùng lớp của tôi, họ thường có hai hoặc ba thuộc tính, mặc dù cũng có một số ít có một thuộc tính đây đó.

Tôi cũng có hai cái. Đất và Nước.

Ngoài ra còn có khá nhiều người có bốn thuộc tính. Cứ mỗi khi có một người mới sở hữu bốn thuộc tính thì các giáo viên đều phấn khích tới mức nhảy cẵng lên.

Cũng có những người sở hữu thuộc tính đặc biệt nữa, nhưng đáng nói nhất phải là Ichinari.

Cậu ta không chỉ có bốn thuộc tính cơ bản, mà còn có cả thuộc tính đặc biệt Ánh sáng. Hơn nữa, cậu ta còn có một kỹ năng khác ngoài kỹ năng Anh hùng, gọi là Sứ giả ánh sáng, cho phép cậu ta có đủ phẩm chất để trở thành một pháp sư đỉnh cao.

Người ta nói rằng việc sở hữu kỹ năng Anh hùng sẽ mang lại cho người sử dụng những kỹ năng kiếm thuật thượng thừa, và với cái kỹ năng vừa được phát hiện này, mọi người không khỏi tự hỏi liệu Ichinari có phải là người anh hùng huyền thoại thứ hai hay không.

Các bạn cùng lớp khác của tôi cũng không ngừng khen ngợi cậu ta, và cũng vì thế nên buổi tập luyện của bọn tôi bị gián đoạn.

Ngày huấn luyện đầu tiên kết thúc ngay trước buổi tối. Ban đầu tôi nghĩ có thể là do đây là ngày đầu tiên nên mới nhanh như vậy, nhưng các giáo viên nói rằng từ giờ sẽ tan học vào đúng giờ này.

Mỗi tiết học sẽ kéo dài ba tiếng, một cái vào buổi sáng và cái còn lại ở buổi chiều. Có vẻ khá là bình thường và công bằng ấy chứ.

Sau khóa huấn luyện, chúng tôi được phép dành chút thời gian rảnh rỗi trong khuôn viên lâu đài cho đến bữa tối.

Hầu gái riêng sẽ nhắc bọn tôi về chỗ nào không được vào, nhưng ngoài mấy chỗ đó ra thì có thể nói là bọn tôi tự do.

“Toriyama, chơi với bọn tao đi.” Takuma đột nhiên gọi tôi.

"Tôi có việc phải làm rồi."

"Không, mày không có gì làm cả. Tất cả những gì mày phải làm là trở thành đồ chơi cho bọn tao. Đúng hơn là, mày sẽ giúp bọn tao học cách kiềm chế bản thân. Không thấy mọi người đều trở nên quá mạnh rồi à?" Takuma nói và đấm tôi.

Tôi không hề có quyền lựa chọn. Nhưng đúng như những gì cậu ta nói, cú đấm vừa rồi đã được kiềm lại. Nó đau, nhưng không đến mức để tôi bị đánh gục. Cậu ta chỉ muốn kéo dài cái địa ngục này mà thôi.

Khi Takuma và nhóm bạn của cậu ta bắt đầu chán và trở về thì mặt trời đã lặn.

Tôi cảm thấy đau. Đau khủng khiếp, tới mức tôi chỉ biết nằm một cục trên đất và khóc. Nhưng tôi biết rằng nếu có ai đó thấy tôi khóc thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn, nên tôi đã cố khóc trong lặng lẽ.

Sau khi nước mắt đã khô và mắt không còn sưng nữa, tôi trở về phòng.

Các bạn cùng lớp của tôi dường như đã ăn tối xong và đang tự do khám phá lâu đài. Bọn họ trông cứ như đang đi dã ngoại vậy, tương phản hoàn toàn với tôi.

"Ew... Toriyama kìa!"

“Whoa! Cậu ta trông bẩn thế!"

"Chắc là bị Takuma đánh đây mà, đáng đời."

"Haha, nếu là mình thì đã tự sát lâu rồi."

"Cậu ta thực sự nên chết đi."

Tôi có thể nghe thấy tiếng nói xấu và tiếng cười khi chúng tôi đi ngang qua nhau. Vẻ thương hại trên khuôn mặt họ không phải dành cho tôi mà là dành cho Alks.

Trở về phòng, tôi lao ngay vào bồn tắm.

Alks muốn vào giúp tôi, nhưng tôi đã nói không và chỉ rửa sơ qua người rồi ra. Sau đó tôi ăn tối với những món hệt như buổi sáng và đi ngủ.