Bị Bạn Thuở nhỏ Bỏ rơi, Tôi Trở thành một Anh hùng Chiến tranh

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1325

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

WN - Chương 6: Học viện Philion (1)

Note*

Trưởng khoa -> Hiệu trưởng

Heinrich -> Heinkel

_______________________________________________________________

Đô thị Shangria vĩ đại tự hào với số dân lên đến một triệu người.

Để xứng với việc là trung tâm của nền lịch sử lâu dài và nổi tiếng của đế chế, Shangria đã luôn liên tục mở rộng và mở rộng qua nhiều thế kỷ, khiến cho nó trở nên quá to lớn để có thể đi hết thành phố bằng cách cuốc bộ. Mỗi quận đều mang kích cỡ của một thị trấn nhỏ vừa phải, và việc chỉ đi qua hết hai hay ba trong số chúng bằng chân đơn giản sẽ nhanh chóng tiêu phí cả một ngày.

Di chuyển với khoảng cách xa như vậy cần ngồi trên xe ngựa, nhưng chỉ có một bộ phận thiểu số, như giới quý tộc, mới sở hữu được những cỗ xe ngựa riêng. Thuê một cỗ xe cũng rất đắt tiền, khiến nó trở thành gánh nặng cho những người cần đi lại. Do đó, chính quyền đế chế đã cân nhắc về vấn đề này từ lâu trước khi đưa ra giải pháp cuối cùng.

Giải pháp đó chính là Tàu điện Quần đảo Shangria.

Một đoàn tàu ma pháp đi theo đường ray được đặt sẵn và bao quát vòng quanh toàn bộ quần đảo.

Thiết kế của nó được chính vị Tiên Đế lập quốc tạo nên, Hoàng đế Philion, vào hàng trăm năm về trước. Tuy nhiên, do những hạn chế về công nghệ, không ai nhận ra điều này cho tới vừa trước lúc chiến tranh, khi nó bắt đầu được thiết lập ở những quận hành chính thiết yếu. Giờ đây, năm năm sau khi chiến tranh chấm dứt, các tuyến tàu đã bao phủ toàn bộ các quận bất kể ngoại lệ.

Một loại công nghệ như vậy trở nên vô song ở bất cứ đâu trên lục địa này, và tàu điện quần đảo quả thật là một niềm tự hào cho đế chế… Tôi tình cờ nghe thấy lời phát thanh đang thông báo cho cái hiệu ứng đó.

Khi mà đoàn tàu lắc lư và rung lắc ầm ầm, Tôi nhìn chăm chú cái quang cảnh của quần đảo lướt ngang qua cửa sổ. Quả thật, nó rất là ấn tượng. Nếu một thứ như thế này được thiết lập ở tiền tuyến trong thời chiến, nó sẽ khiến cuộc sống có một chút dễ dàng hơn.

Tất nhiên là có rất nhiều vấn đề với việc vận hành đoàn tàu quần đảo ở ngoại thành. Tốc độ của nó không được nhanh cho lắm, khiến cho nó dễ bị các băng cướp đột kích, và việc đường ray bị tổn hại xảy ra khá thường xuyên, yêu cầu bảo trì định kỳ thì khó lòng mà đáp ứng được khi ở bên ngoài các đô thị trọng điểm.

Ngoài ra, trong thời chiến, các lực lượng của Quỷ Vương đã rất chủ động trong việc thuê các đơn vị du kích, vậy nên nếu các tuyến tàu được thiết lập, chúng sẽ có rất có thể là mục tiêu chính. Mặc dù vậy, thật khó để không cảm thấy tiếc nuối.

Đột nhiên, tôi không thể không bật ra một tiếng cười trống rỗng. Tôi đã nghĩ rằng mình đã bỏ lại được tất cả sau lưng, nhưng bây giờ, rất lâu sau khi mọi việc đã kết thúc, tôi vẫn thấy mình luyến tiếc tất cả. Có lẽ trái tim tôi vẫn còn ở trên chiến trường.

Tiếng thông báo cho tôi biết điểm đến của tôi ở Quận 3, Học viện Philion. Giũ bỏ đi những suy nghĩ vô dụng đó, tôi xuống tàu và rời khỏi nhà ga.

Hiện ra trước mắt ngay tức khắc chính là cổng vào to lớn của Học viện Philion. Được chạm khắc từ đá cẩm thạch trắng nguyên sơ, lối vào hùng vĩ như cổng của một thành phố trọng điểm.

Biểu tượng của cổng được trang trí bằng đại long đầu mà ai cũng có thể nhìn thấy được. Đó là biểu tượng của Học viện Philion và nó tượng trưng cho cái đầu của ‘Bạch Long Albinisis’, con rồng đại diện cho Hoàng đế Philion.

Vì Học viện Philion là một cơ sở thiết yếu của hoàng gia đế chế nơi những đứa trẻ đến từ các gia đình quý tộc ở trong Đế chế và thậm chí là cả hoàng gia từ các quốc gia khác theo học, nên bảo an ở đây vô cùng nghiêm ngặt. Việc xuất trình các tài liệu giống như hồi ở cổng vào quần đảo đơn giản sẽ là không đủ cho việc tiến vào.

Tôi phải trải qua một cuộc thẩm tra toàn diện bởi những lính canh, bao gồm xác định danh tính, đối chiếu hồ sơ, khám người, và dò quét ma pháp trước khi tôi cuối cùng cũng được thông qua cổng.

Khi rời khỏi chỗ cánh cổng, tôi nhìn thấy một mảng cỏ xanh bao la và một thiếu nữ trong bộ đồng phục trắng vẫy tay chào tôi từ xa. Cô bé là một người mà tôi không hề quen biết.

Khi quan sát gần hơn, cô bé đó nhìn khá trẻ so với việc là một sinh viên của học viện. Dường như cô chỉ mới tầm mười ba hoặc mười lăm tuổi là cùng. Cô gái có thân hình nhỏ nhắn với mái tóc nâu nhảy nhót trên đôi chân ngắn cũn cỡn và chào tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.

“Chào mừng đến với Học viện Philion! Anh chắc hẳn là Đại úy Eon Graham, phải không?”

Tôi chỉ gật nhẹ đầu mình. Cô gái tóc nâu ngước nhìn tôi, mở to mắt và nhìn chằm chằm vào mặt tôi một lúc.

“Wow… anh thậm chí nhìn còn ấn tượng hơn những gì tôi nghĩ đấy! Anh sẽ rất là nổi tiếng đối với các sinh viên đây, đặc biệt là các bạn nữ đấy.”

“……”

Tôi cảm thấy không thoải mái với một cuộc trò chuyện như vậy. Không biết nên đáp lại như thế nào, tôi quyết định đổi chủ đề và hỏi điều mà tôi đang thắc mắc.

“Cô bé đây là hướng dẫn viên của tôi sao? Là một sinh viên ở đây à?”

“Ôi trời, không phải! Thật là một nhận định không phù hợp đấy nhé! Tôi là một người phụ nữ trưởng thành vừa mới bước sang tuổi hai mươi sáu vào năm nay đấy!”

Gì cơ? Hai mươi sáu sao?

 

Tôi không khỏi giật mình trong lòng. Với chiều cao nhỏ nhắn chỉ vừa đến ngực tôi và khuôn mặt trẻ thơ của cô ấy, tôi không thể tin rằng giữa chúng tôi chỉ chênh lệch nhau 8 tuổi.

Trong giây lát, tôi đã nghĩ rằng có lẽ là do một loại ma pháp chống lão hóa nào đó vừa được tìm ra. Hay có lẽ nó là vài tác dụng phụ nào đó của một cuộc thí nghiệm.

Bất chấp sự bối rối của tôi, cô gái tóc nâu khẽ ho và nhẹ nhàng vén gấu váy đồng phục lên, đưa ra một lời chào lịch sự khác.

“Lirya Bennett, giáo sư về Lịch sử và Chiến thuật Đế chế. Rất vui khi được làm việc với anh, Đại úy Eon Graham.”

“A, tôi xin lỗi vì sự hiểu lầm nhé.”

“Không sao. Nói thật thì việc này cũng thường hay xảy ra. Đôi khi, các cô cậu sinh viên đối xử với tôi như một đứa nhóc vậy, anh biết không? Chúng đưa kẹo cho tôi hay là véo má tôi, mặc dù tôi rõ ràng là lớn tuổi hơn chúng!”

Lirya Bennett càu nhàu về trải nghiệm của cô với các sinh viên một lúc trước khi lấy lại được bình tĩnh.

“Phải rồi! Tôi đáng lẽ nên đưa Đại úy Graham đi tham quan học viện! Trước hết, chúng ta sẽ ghé thăm ngài hiệu trưởng, và sau đó tôi sẽ đưa anh đi tham quan nhanh qua học viện. Bởi vì nơi này quá rộng lớn đến mức bất khả thi để có thể xem qua mọi thứ trong một ngày, nên tôi chỉ sẽ cho anh thấy những nơi mà anh sẽ ghé thăm thường xuyên. Anh có thể khám phá những chỗ còn lại vào dịp rảnh rỗi của mình.”

Tôi theo sau Lirya Bennett và lên tàu điện của học viện.

Học viện Philion rộng lớn và bao la đến mức nó chiếm toàn bộ 3 phần về diện tích, tương đương với kích thước của một thành phố nhỏ.

Đương nhiên, việc để các sinh viên phải đi bộ tới từng địa điểm sẽ quá khắc nghiệt đội với những sinh viên có các chuyên ngành chiến đấu, vậy nên học viện sở hữu một tuyến tàu điện quy mô nhỏ cho riêng mình.

“Thực ra, một vài thế hệ trước, các sinh viên thực sự bị bắt phải đi cho mục đích rèn luyện thể chất. Nhưng sau khi một chuyên gia giả kim với sức chịu đựng cực kỳ thấp gục ngã vì kiệt sức, những cỗ xe ngựa đã được giới thiệu, và giờ chúng ta có cả tàu điện ma pháp.”

“Thể lực của họ thấp đến mức nào mà để gục ngã trên đường đến lớp vậy?”

“Thực ra, sinh viên đó đã phải dự đến 13 lớp vào thời điểm đó. Thể lực thấp cũng đóng một phần, nhưng nó cũng là bởi bọn họ phải di chuyển giữa các tòa nhà nhiều lần trong một ngày để tham dự các lớp học của mình…”

“…..”

“A, tòa nhà mà anh thấy ở đằng đó chính là giảng đường. Toàn bộ các lớp học lý thuyết đều được thực hiện ở đó. Hầu hết các lớp học của tôi đều là dạy lý thuyết, nên tôi dành ra phần lớn thời gian của mình trong giảng đường.”

“Tôi sẽ phải dạy những loại lớp học nào?

“Đại úy Graham chắc sẽ dạy… huấn luyện thể chất cơ bản và thực hành chiến đấu, tôi tin là vậy nhỉ? Dù sao thì đó là những gì mà tôi nghe được. Tôi đoán anh sẽ có nhiều lớp học ngoài trời hơn là tôi đấy? Anh sẽ phải hỏi hiệu trưởng để biết thêm về chi tiết nha!”

Lirya Bennett là một người đối thoại khá thú vị. Trước hết, cô ấy có rất nhiều chủ đề để thảo luận, vì vậy bản thân cuộc trò chuyện không bao giờ buồn tẻ. Cô ấy sẽ liên tục thu hút tôi bằng một nụ cười rạng rỡ mà không cần phải dẫn dắt cuộc trò chuyện, và cô ấy không hỏi bất kỳ câu hỏi nào đi quá giới hạn về vấn đề cá nhân, khiến cuộc trò chuyện trở nên khá thoải mái. Tôi có cảm giác rằng cô ấy hẳn là một giáo viên nổi tiếng với các sinh viên.

Lirya Bennett đã đủ thoải mái với tôi đến mức cô ấy đã thay đổi cách gọi tôi từ Đại úy Graham thành Thầy trong một thời gian ngắn. Tôi nói với cô ấy rằng mình vẫn chưa phải là một giảng viên và nhờ cô chỉnh lại cách xưng hô, nhưng cô ấy nói rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi trở thành thầy và rằng sẽ tiện hơn cho đôi bên để làm quen với nhau như những đồng nghiệp tương lai.

Trước khi tôi kịp nhận ra, tàu điện đã dừng lại ở khu hành chính của học viện. Đây là khu vực tập trung tất cả các tòa nhà chịu trách nhiệm quản lý của Học viện Philion, bao gồm cả văn phòng hiệu trưởng.

“Anh không cần phải lo lắng về phỏng vấn hay gì đâu. Tôi có nghe rằng anh vốn đã đạt từ khâu sàng lọc hồ sơ rồi. Cứ coi như đây là một buổi chào ngắn gọn trước khi bắt đầu công việc.”

“Đã hiểu. Hiệu trưởng là một người như thế nào?”

“Hiệu trưởng Heinkel von Eustania ư? Ông là một con người phi thường. Ông ấy có một niềm đam mê đáng kinh ngạc cho giáo dục và rất tâm huyết đối với học viện. Ông cũng từng là một ma pháp sư chiến đấu cấp cao. Ông ấy đã từng ở trên chiến trường trong thời kỳ đỉnh cao của mình, vì vậy đôi khi ông ấy có xu hướng khá bốc đồng… Nhưng với các sinh viên, ông ấy giống như là một người ông tốt bụng vậy.”

Một người ông tốt bụng… Tôi không thể nắm bắt được hết cảm giác đó sẽ là như thế nào. Những người cao tuổi trong ngôi làng nơi tôi đã sống đều toàn là mấy người lập dị, và Hầu tước Kalshtein chính là mẫu mực cho một quân nhân, vì vậy ông ấy không thể hiện ra cái bầu không khí tử tế. Mặc dù vậy, tôi không thể nói chắc được về mối quan hệ của ông ấy với cháu gái mình đâu.

Tôi gõ cửa của văn phòng hiệu trưởng và chờ đợi. Trong phút chốc, một giọng nói trầm của người cao tuổi vọng ra từ phía trong.

“Mời vào.”

Tiến vào văn phòng hiệu trưởng, tôi được chào đón bởi mùi của mực viết và những quyển sách cũ. Phía sau cái bàn to rộng, là một người đàn ông đứng tuổi, dáng vẻ uy nghiêm, bộ râu bạc trắng dài đến thắt lưng nhìn tôi với vẻ điềm tĩnh và thận trọng. Mặt của ông ấy đầy những nếp nhăn nheo, và mái tóc ông thì bạc trắng, những có một một cặp mắt màu lam sắc lẹm nhìn thẳng vào tôi.

Đây chính là Hiệu trưởng của Học viện Philion, Heinkel von Eustania.

Khi tôi đi vào và sắp chào ông ấy một cách lịch sự, Heinkel mở miệng nói.

“Chào mừng, Eon Graham. Hay ta có nên gọi cậu bằng biệt danh không nhỉ? Hắc Quỷ của Chiến trường, ‘Ác Tâm Tinh’.”

Trước những từ ấy, vẻ mặt tôi trở nên lạnh lẽo như băng.

-Kết thúc chương 6-