Dinh thự Kalshtein tọa lạc đầy kiêu hãnh ngay trung tâm của quận 2, nơi chỉ có những quý tộc cấp bậc cao nhất mới được phép cư trú trong thủ đô.
Không giống như hầu tước Kalshtein, một người lính mẫu mực với tính cách khiêm tốn, nữ hầu tước Kalshtein tin rằng phẩm giá của giới quý tộc nên được thể hiện qua các điền trang, những khu vườn và dinh thự lộng lẫy của họ.
Lý do tại sao phần lớn giới quý tộc ở thủ đô tôn trọng cái tên Kalshtein không chỉ vì thành tích của hầu tước trong cuộc chiến trước đó mà còn bởi vì nữ hầu tước đã giữ vững vị trí trong giới ở thủ đô nhiều thập kỷ, thay cho chồng mình, người chỉ đủ may mắn để trở về nhà một hoặc hai lần trong một năm vì các nghĩa vụ quân sự của ông.
Đi qua khu vườn xinh đẹp và đài phun nước lộng lẫy, cả hai đều được chăm sóc tỉ mỉ bởi những người làm vườn lành nghề, một dinh thự tráng lệ có thể thỏa sức chứa lên đến hàng trăm người hiện ra.
Tiền sảnh được trang trí bằng những chiếc đèn chùm và đèn treo tường ma thuật xa hoa, tỏa ra ánh sáng ấm áp và huyền ảo khắp dinh thự. Nội thất của biệt thự, nơi có hàng chục người giúp việc bận rộn xung quanh, luôn sạch sẽ hoàn hảo, không có lấy một hạt bụi.
Trong một dinh thự lộng lẫy và đẹp đẽ như vậy, Marian von Kalshtein không ngừng run chân đầy lo lắng.
“Thưa tiểu thư, đó là một hành vi không đúng đắn đâu ạ.”
“Nhưng.. Nhưng! Mặt trời đã lặn mất rồi! Chẳng phải anh ta nên tới sớm hơn nhiều hay sao?!”
Marian nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Làn da mịn màng của cô phủ đầy kem dưỡng ẩm và dầu làm đẹp. Làn da trắng nhợt nhạt tự nhiên của cô ấy càng được đánh phấn sáng hơn, tỏa sáng như sữa ngay cả dưới ánh trăng mờ.
Phải cần đến năm người giúp việc và mất hai giờ đồng hồ để tạo ra một kiểu tóc thanh lịch và tinh tế bằng cách tết tóc phức tạp. Cô cẩn thận chọn màu váy, hoa tai, vòng tay, dây chuyền để tạo ấn tượng lâu dài.
Việc trông quá xa hoa có thể khiến vài người thấy khó chịu, vì vậy cô ấy đã dành ba giờ để đạt được sự cân bằng hoàn hảo trong việc kết hợp trang sức ở mức tối thiểu nhưng không quá thưa thớt để phù hợp với chiếc váy màu rượu vang tinh tế của mình.
Trong gương, Marian xinh đẹp tựa như nữ thần giáng trần, xứng với biệt danh “đóa hoa trong giới quý tộc.” Mặc dù đó là một suy nghĩ báng bổ với tư cách là một tín đồ của nữ thần, nhưng bản thân Marian tin rằng ngay cả khi nữ thần giáng thế, cô ấy sẽ không bị lu mờ bởi vẻ ngoài hiện tại của mình.
Đúng, mọi thứ đều hoàn hảo. Ngoại trừ cái người đàn ông lẽ ra phải chứng kiến tất cả những điều này đã không đến dinh thự.
“Tại sao? Tại sao mà anh ta còn chưa đến chứ? Anh ta nói là mình sẽ đến mà! Đúng không?!”
“A, tiểu thư ơi! Làm ơn, xin hãy giữ lấy mình đi mà!”
Marian nhíu đôi lông mày thanh tú và miễn cưỡng đặt chiếc bình sứ mà cô định ném xuống.
Phải rồi, bình tĩnh lại nào. Vẻ ngoài giận dữ này không phù hợp với vẻ đẹp của mình. Hãy bình tĩnh và đọc thuộc lòng những con số nguyên tố. Rốt cuộc thì, người ta có nói rằng việc đọc thuộc lòng các số nguyên tố giúp cho Hoàng đế Philion bình tĩnh lại…
“Nhưng nghiêm túc mà nói, tại sao mà anh ta không đến chứ?!”
“Tiểu thư-!”
Tất cả bắt đầu với một lá thư được mang đến bởi một juggler. Lá thư chứa đựng một tin tức vô cùng ngạc nhiên rằng một trong các Thập đại Anh hùng của Lục địa đã trở thành giảng viên tại Philion và sẽ sớm tiến về thủ đô. Theo lời nhắn của hầu tước Kalshtein rằng ông đã đưa địa chỉ của dinh thự, Marian đã hết mình chuẩn bị để chào đón vị khách này.
Đã nửa ngày kể từ khi cô nhận được tin từ Vệ binh Thủ đô rằng một người lính tên là Eon Graham đã đi qua cổng. Mặc dù về lý mà nói, việc sử dụng Vệ binh Thủ đô cho mục đích riêng là một trọng tội, nhưng hỏi thăm thông tin ra vào cổng thành chỉ là một sự nhờ vả không đáng kể, xét đến việc ông của cô là tổng tư lệnh của Quân đội Đế chế.
Đó là cái tên mà cô không ngừng được nghe kể từ ông của mình, và thành thật mà nói, những thành tựu mà anh ta đã đạt được thực sự đáng ngưỡng mộ với tư cách là một công dân đế chế. Khi xem xét có bao nhiêu người từ Đế chế và toàn bộ lục địa đã được cứu nhờ anh ta, cô thậm chí có thể cảm thấy lòng biết ơn đầy chân thành của mình với anh.
Tuy nhiên, đó là một chuyện, còn đây lại là chuyện khác. Vì lý do nào đó mà ông của cô ấy dường như muốn ghép đôi cô ấy với người đàn ông đó, nhưng Marian von Kalshtein không phải là người phụ nữ dễ dàng nhượng bộ. Kế hoạch của cô trước tiên là cho anh ta biết vị trí của mình ngay từ đầu và sau đó từ từ tìm hiểu xem anh ta có xứng làm chồng của cô hay không…
“Anh ta dám bỏ mặc tôi à? Tôi, Marian von Kalshtein? Anh ta nghĩ mình tuyệt vời đến đâu chứ?”
Marian hét lên, nắm lấy mái tóc mà những người giúp việc của cô đã tỉ mỉ tạo kiểu.
Thực ra, đã có một chút hiểu lầm ở đây. Hầu tước Kalshtein đã nói rằng ông đã “cho cậu ta địa chỉ”, nhưng ông không nói rằng Eon sẽ đến địa chỉ đã cho. Ngay cả bản thân hầu tước, người đã viết bức thư, cũng biết tính cách của Eon và có lẽ không mong đợi nhiều từ cậu ấy.
Tuy nhiên, từ quan điểm của Marian khi nhận được bức thư, việc cô nhầm lẫn là điều đương nhiên. Marian cắn móng tay, cố gắng kìm nén cơn giận của mình.
“Eon Graham… Anh đợi đấy. Rồi có một ngày anh cũng sẽ hối hận thôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến anh phải đến quỳ lạy tôi trong nước mắt!”
Đó là một lời nói chứa đựng sự quyết tâm mà sẽ khiến Eon phải cạn lời nếu anh ta nghe thấy.
****
Lời khẳng định của chủ quán trọ rằng căn phòng rất sạch sẽ hóa ra hầu hết đều là sự thật. Mặc dù nó là một căn phòng trống không có gì ngoài một chiếc giường, nhưng tôi không mong đợi gì hơn thế, và ga trải giường dường như được giặt thường xuyên, không có bất kỳ mùi khó chịu hay vết bẩn nào.
Điều tôi thích nhất là giá phòng khá rẻ, tính cả điểm tâm sáng.
Sau một đêm ngon giấc, tôi đi xuống tầng một và ngửi thấy mùi gì đó thơm ngon từ căn bếp, có lẽ là do bữa sáng đang được chuẩn bị. Tôi ngồi xuống một chiếc bàn trong góc, và chẳng mấy chốc, một người phụ nữ tóc vàng tiến lại gần tôi với một chiếc đĩa và một chiếc cốc.
Thực đơn bữa sáng bao gồm bánh kếp rưới xi-rô và cà phê nóng hổi. Đó là một bữa sáng lộng lẫy, không giống như những gì người ta suy diễn từ một quán trọ có cái tên gợi ý rượu vodka cho bữa sáng.
“Chúc quý khách ngon miệng.”
Tôi thoáng quan sát mái tóc đung đưa của người phụ nữ tóc vàng khi cô ấy rời đi với một nụ cười. Để đi thẳng vào vấn đề thì tên của cô ấy không phải là Ella, mà là Daisy.
Như Đại Hoàng đế Philion sẽ nói, nó giống như việc bị giật mình bởi một cái nắp nồi sau khi bị bị một con chuột làm cho hết hồn. Tôi đã mãi suy nghĩ về Ella, và việc nhìn thấy ai đó giống với Ella đã khiến tôi giật mình trong giây lát.
Trong ký ức của tôi, Ella có mái tóc vàng óng ả, như mật ong. Mái tóc vàng của Daisy sẫm màu hơn một chút, và điều quan trọng là đôi mắt của cô ấy có màu xanh lục. Đó chỉ là sự nhầm lẫn nhất thời vì trời đã tối; khi tôi nhìn kỹ hơn dưới ánh sáng ban ngày, tôi có thể thấy rõ sự khác biệt.
Tối cứ nghĩ mình đã quên hết đi, nhưng sự thật vẫn là một quán trọ dường như đã gợi lại những kỷ niệm tồi tệ. Khi tôi lặng lẽ ăn sạch phần của mình trên đĩa, một nhân viên tới và đổ đầy cốc cà phê đã cạn của tôi bằng một ấm trà.
“ Tôi có được phép rót đầy lại không?”
“Quán mời ạ.”
Người nhân viên rời đi với nụ cười sảng khoái và nháy mắt một cái. Tôi nhấp một ngụm cà phê và gật đầu. Tôi không chắc về rượu, nhưng cà phê chắc chắn rất ngon.
Đúng lúc đó, cánh cửa cũ kỹ của quán trọ kêu cọt kẹt, ba gã đàn ông bước vào. Vẻ ngoài xảo quyệt của họ và cách họ quan sát xung quanh không tạo ra cảm giác của những người đang tìm kiếm một bữa ăn sáng. Kẻ lớn nhất trong số ba gã đàn ông tiếp cận một nhân viên, trong khi hai người còn lại đứng gác ở lối vào.
“Lão già từng làm việc ở đây đã đi đâu rồi?”
“C-Có chuyện gì? Ồ, chủ quán không được khỏe. Vì vậy, tôi đang tiếp quản một thời gian.
Người nhân viên lắp bắp khi gã đàn ông với dáng vẻ đầy hăm dọa đến gần. Gã đàn ông cười nham hiểm, vuốt chiếc cằm dày của mình.
“Hừm… vậy sao? Có một vài điều mà tôi muốn hỏi cô đây.”
Gã đàn ông bắt đầu hỏi mấy thứ như liệu dạo gần đây có vụ việc kỳ lạ nào xảy ra trong khu vực không và liệu có vị khách nào trông có vẻ khả nghi không. Mặc dù vẻ ngoài của hắn là của một tên côn đồ, nhưng những câu hỏi của hắn có vẻ giống của một thám tử hay là một sĩ quan cảnh sát. Tuy nhiên, hành vi của hắn ta không dừng lại ở đó. Khi cô nhân viên tỏ ra miễn cưỡng để gã đàn ông nhìn quanh nhà trọ, biểu cảm của gã thay đổi ngay lập tức.
“Cô nghĩ việc này khả nghi sao? Tôi nên khám xét cả cô luôn nhỉ?”
“Th-thật khó… Agh!”
Gã đàn ông nắm lấy cổ tay của nhân viên bằng cái bàn tay dày của mình. Theo tôi, đó chỉ là cái cớ. Cô nhân viên là một người đẹp hiếm ở chỗ này, và nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô ấy hẳn đã kích động ý đồ đen tối của gã đàn ông. Những vị khách khác trong quán đều ngoảnh mặt đi, không muốn dây dưa vào bất cứ rắc rối nào.
Tôi đặt cốc cà phê đã cạn của mình xuống và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Sau đó, tôi từ tốn lại gần gã đàn ông đang giữ người nhân viên. Gã đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, tự hỏi tôi đang tính làm gì, khi thấy sải bước nhàn nhã của tôi dường như hoàn toàn không liên quan đến cái tình huống này.
“Mày là cái thá gì? Nếu mày đang cố đóng vai hiệp sĩ, thì cút đi.”
Thật trùng hợp, tôi đã thay quần áo vào buổi sáng và bây giờ tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác thông thường để đi du hành. Nếu tôi mặc quân phục, có lẽ hắn ta đã lặng lẽ lùi lại. Tôi thở dài một hơi.
Tôi không bảo hắn buông tay cô nhân viên – câu nói sáo rỗng đó. Nếu hắn là kiểu người có thể bị thuyết phục chỉ bằng lời nói, hắn ta đã không cư xử như thế này ngay từ đầu. Thay vào đó, tôi nắm lấy cổ tay của gã đàn ông đang giữ cổ tay của nhân viên và ấn nhẹ vào tay hắn.
“Cái quái… Aaargh!!”
Với một âm thanh răng rắc như thể xương hắn đang gãy, gã đàn ông hét lên trong đau đớn. Người nhân viên đã tận dụng sự nới lỏng của gã đàn ông để giải phóng cổ tay của cô ấy. Hai tên côn đồ canh gác lối vào, với vẻ mặt kinh ngạc, lao về phía tôi.
“Người anh em?! Gã này là cái quái quỷ gì vậy?!”
“Thằng khốn nạn! Mày muốn chết rồi nhỉ?!”
Bị bao vây bởi ba gã đàn ông vạm vỡ sẽ là một tình huống nguy hiểm đến tính mạng đối với một người bình thường. Tuy nhiên, so với những con quỷ không ngừng nhắm vào mạng sống của tôi trên chiến trường, mấy tên côn đồ này chậm chạp đến mức khiến tôi phải ngáp dài.
Tôi nhanh chóng tát vào gáy của cái gã vẫn còn đang nắm chặt cổ tay và rên rỉ vì đau. Cơ thể to lớn của hắn loạng choạng ngã về phía trước, hạ gục một trong những tên côn đồ đang tiếp cận như một quân cờ đô-mi-nô. Tôi vô tình vấp phải tên còn lại, khiến cho hắn mất thăng bằng mà ngã xuống.
“Ugh!”
Tình cờ lại có một chiếc ghế ở vị trí hoàn hảo, và tên côn đồ đã đập thẳng đầu vào đó, khiến hắn bất tỉnh. Chỉ trong nháy mắt, ba người đàn ông đã gục xuống như những con búp bê rơm khập khiễng.
Ngay lúc đó, một tên côn đồ bị đè dưới gã đàn ông to lớn giãy giụa bò ra ngoài, rên rỉ trong đau đớn. Tuy nhiên, không đủ sức để vượt qua sức nặng cái gã mà hắn gọi là “đại ca” của mình, tên côn đồ ngước nhìn tôi và cao giọng vô cớ.
“Thằng chó! Mày có biết tụi tao là ai không hả? Tao nhớ mặt mày rồi! Tao sẽ báo thù… Eek! Aaaargh!!”
Tôi đạp nhẹ lên cái đầu ồn ào của hắn. Thế là quá đủ để gã đàn ông trợn mắt và bất tỉnh. Ngay lập tức, bên trong quán trọ chìm trong im lặng.
Với người nhân viên đang ngơ ngác phía sau mình, tôi vác hai tên lên vai và thô bạo dùng chân lăn cái gã to lớn còn lại, ném chúng ra khỏi nhà trọ như ném rác. Ba gã đàn ông bất tỉnh lăn lộn trên nền đất bẩn thỉu, lầy lội, khiến người qua đường chú ý trong giây lát.
“Vui lòng gọi cho cơ quan thực thi pháp luật. Họ sẽ lo liệu chúng.”
“C-cảm ơn anh!”
Không đáp lại, tôi vẫy tay và rời khỏi phòng trọ.
-Kết thúc chương 5-