Ở thế giới này, có tồn tại khái niệm về “cấp độ."
Mọi sinh vật sống đều bắt đầu từ Cấp 1 và thăng tiến nhờ vào việc thu thập Ngọc, thứ nhận được khi đánh bại lũ quái vật đang lộng hành khắp đất nước. Tuy nhiên, đám này vô cùng nguy hiểm và không phải ai cũng đủ sức chống lại chúng.
Những ai đủ sức hạ sát lũ quái vật được gọi là “mạo hiểm giả”—người tung ra những kỹ năng tấn công mạnh mẽ. Và “Kỹ năng” là thứ độc nhất vô nhị, là món quà trời phú cho mỗi đứa trẻ khi mới lọt lòng. Ai cũng có ít nhất một kỹ năng và kiếm sống nhờ vào sức mạnh của nó. Vì vậy, những ai có cho mình kỹ năng mạnh hơn cả đều được xem là người trời chọn. Đó là những gì cha đã dạy tôi trước khi lìa đời.
Kỹ năng của tôi là Phàm Ăn. Tuy là kỹ năng, nhưng nó lại chẳng được tích sự gì cả, vì những gì nó đem lại là cơn đói vô tận. Tại ngôi làng nơi tôi được sinh ra, dân ở đó gọi tôi là đồ của nợ và bắt nạt tôi vì điều đó.
Ở thế giới này, tôi là kẻ vô dụng. Tôi là một trong những kẻ bị ruồng bỏ.
Cha vẫn luôn là người bảo hộ cho tôi, nhưng sau khi bệnh tật mang ông ấy đi, thì dân làng liền đuổi cổ tôi vì thứ kỹ năng vô tích sự của mình. Rồi tôi chu du tới Vương quốc Selfort. Khi ấy, trong lòng tôi ngập tràn hi vọng, rằng chắc chắn sẽ có việc cho tôi làm ở thành phố rộng lớn nhường này.
Nhưng rồi tôi cũng không tìm được nghề ngỗng ổn định, và đành làm làm lính gác cổng lâu đài với đồng lương đủ ăn qua ngày. Việc đứng gác quả thật quá đỗi cực nhọc vì phải gác mặc cho trời có mưa gió bão bùng hay tuyết rơi lả tả. Dù vậy, nhưng lương bổng lại chẳng được bao nhiêu.
Sự thật là, gác cổng không phải công việc của thường dân, mà là trọng trách của những thánh kị sĩ của vương quốc. Tuy nhiên, vì việc này được xếp vào dạng “3D”—dơ, nhọc, và hiểm—nên những kị sĩ cấp cao thường thuê người khác làm hộ họ.
“Ê, tên gác cổng kia! Đừng có mà lơ là giữa ca, nghe chưa hả?”
Kẻ trẻ tuổi trong đám ba thánh kị sĩ đằng kia cười lớn và sải bước tới chỗ tôi trong bộ giáp sáng loáng. Bọn này anh chị em nhà Vlerick, một trong năm gia tộc hùng mạnh của Seifort, và cũng là sếp của tôi. Kẻ vừa gọi tôi là Rafale, anh cả. Kẻ cao to đứng cạnh bên phải là em trai hắn, Hado. Còn sau lưng bọn chúng là Memil, đứa em gái út. Lũ này lúc nào cũng tự cho mình là thánh kị sĩ đỉnh nhất, và bộ tóc màu tím của chúng đi tới đâu là khiến người ta lo sợ đến đó.
Trong giới mạo hiểm giả, thánh kị sĩ là bậc thầy trong việc sử dụng kỹ năng hệ thánh. Hơn nữa, danh hiệu “thánh kị sĩ” chỉ được trao cho những ai có địa vị cao nhất. Với kỹ năng mạnh mẽ được ban phước thánh của mình, thánh kị sĩ có thể chống trả lại lũ quái vật hùng mạnh nhất, và đạt đến cấp độ cao nhất. Ở thế giới này, việc lên cấp không chỉ kéo theo sức mạnh, mà còn kéo cả địa vị lẫn danh tiếng đi lên nữa. Nghĩa là gây sự với họ là điều vô cùng nguy hiểm.
“Vâng, thưa Ngài Rafale Vlerick,” tôi nói
Rafale kinh tởm tôi. Mà tôi cũng không trụ nổi trước hắn ta, và tôi liền quỳ và cúi đầu xuống trước mặt hắn.
“Tiền công hôm nay của ngươi đây.”
Rafale thảy vài xu đồng xuống chân tôi. Còn đám anh em nhà hắn thì cười thầm trước màn thị uy sức mạnh này.
“Nhanh tay lên,” hắn nói. “Ta không trả công cao cho loại lười nhác đâu.”
Hắn cũng biết rằng: mấy đồng lẻ đó là cả sinh mạng của tôi. Tôi vội nhặt nhạnh từng đồng lên, nhưng ngay khi tôi với tới đồng cuối cùng, thì Rafale liền giẫm lên tay tôi.
“Ồ, xin lỗi nhé. Có bàn tay dưới đó à? Trông dơ bẩn quá nên ta không phân biệt nổi.”
Hắn cười khoái chí trong khi đang dùng chân giẫm nát tay tôi. Đúng là cố tình cả.
“Đừng có mà quên,” Rafale nói tiếp, “rằng loại vô dụng như mày có việc làm là nhờ bọn ta. Mày không làm thì có thằng khác làm. Hiểu chưa hả? Hay chuyện này quá khó để thứ ngu như mày hiểu rõ được?"
“Đúng vậy!” Hado nói với tôi. “Mày đang lơ là đấy. Việc gác cổng là niềm vinh hạnh lớn lao mà bọn ta ban cho mày. Đấy từng là việc tự nguyện, nhưng bọn ta lại thương tình trả công cho mày. Nên là trân trọng mấy xu đồng này hơn nữa nhé, lính gác cổng."
“Đúng như những gì hai anh ấy nói đấy, ngươi phải hiểu là,” Memil nói. “Sai lầm của ngươi cũng là sai lầm của bọn ta. Nên là nếu lỡ có mắc phải, thì đừng hòng bọn ta để yên.”
Đây là tư tưởng nhồi sọ của bọn chúng. Chúng gò ép tôi về đúng địa vị của mình. Chúng bơm vào trong tận xương tủy tôi; rằng tôi là sinh vật thấp kém và yếu ớt nhất, và nhờ ơn gia tộc Vlerick mà tôi mới sống tiếp nổi. Trừ khi tôi chấp nhận điều đó, còn không lũ bọn nó sẽ chẳng để tôi nhặt đồng xu cuối lên. Nếu tôi phản kháng, thì tôi sẽ mất đi công việc gác cổng này. Và thậm chí nếu lũ đấy nghĩ tôi đang chống trả lại, thì tôi có thể mất cả mạng cơ.
Cuộc trò chuyện kiểu chủ nhân-nô lệ này đã diễn ra được hơn năm năm. Nhưng nếu tôi thử bỏ việc, thì Rafale và anh em nhà hắn sẽ nổi khùng lên. Rồi chúng sẽ tìm cớ để đì tôi xuống. Đấy là bản chất thật của lũ này.
Sự thù hận này lớn dần lên và sôi âm í trong tôi đã hơn năm năm. Bị ép phải tuân lệnh khiến tôi muốn nổi điên lên, và tôi chán ghét cả cảnh yếu đuối đành phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Xui thay, kỹ năng Phàm Ăn thức tỉnh và khiến bụng dạ tôi sôi sùng sục lên. Một cái nhìn hăm dọa thoáng qua trên mặt Rafale, và hắn bắt đầu mắng mỏ tôi.
“Đồ nghèo rách, thứ sâu mọt đáng khinh. Mày thậm chí còn không xứng với vị trí gác cổng nữa. Ý mày ám chỉ rằng bọn tao không trả đủ để mày ăn chứ gì? Mày muốn làm nhục gia tộc Vlerick vĩ đại này sao?
Nói rồi, Rafale sút thẳng vào bụng tôi. Dù có không dùng hết lực, nhưng đó vẫn lá cú đá của một thánh kị sĩ. Chênh lệch sức mạnh giữa Rafale và tôi như thể là giữa mặt trời rừng rực và ngọn nến sắp lụi tàn vậy. Cú sốc khiên tôi như muốn nôn hết lục phủ ngũ tạng ra vậy. Nằm quằn quại trên mặt đất, tôi ôm bụng cố lấy lại nhịp thở.
Trong cơn choáng váng, tâm trí mờ ảo, một giọng nói vang lên, và tôi nhận ra đó là giọng của Memil.
“Eo ơi, trông tởm chưa kìa. Hắn trông như con sâu mọt vậy.”
“Đứng thẳng dậy, tên lính gác cổng kia! Nếu việc này cũng không xong thì ngươi sẽ làm xấu mặt bọn ta trước các thánh kị sĩ khác mất.” Rafale đạp lên đầu tôi. “Ta nói, đứng thẳng dậy!”
Nhưng sao mà làm được cơ chứ. Cách biệt sức mạnh giữa bọn tôi là quá lớn. Không đời nào tôi có thể đứng dậy trừ khi Rafale nhấc chân ra. Hắn cũng biết thừa điều đó, và rõ ràng là đang khoái chí nhìn tôi chật vật dưới sức nặng của hắn. Hắn dồn lực hơn nữa, khiên đầu tôi đau như muốn nổ tung ra.
“Rafale, dừng lại ngay! Ngươi sẽ giết chết cậu ấy mất. Trách nhiệm của ngươi là bảo vệ những người như cậu ấy cơ mà. Hành động này không xứng là một thánh kị sĩ.”
Rafale lầm bầm. “Roxy Hart… Ra là mày trực ca tới à.”
Roxy Hart không như bè lũ thánh kị sĩ kia. Cô ấy tin vào việc bảo vệ kẻ yếu khỏi những tên lạm dụng sức mạnh của mình, và cảnh tượng mái tóc vàng kim của cô phát phơ trong gió trông vô cùng bản lĩnh và chính trực.
Cô ấy vừa cứu mạng tôi.
Dòng họ Hart cũng thuộc năm gia tộc quyền lực của Seiford. Họ nổi tiếng với việc gìn giữ giá trị của lòng lương thiện và tính công bình. Nhờ vậy, dân chúng vô cùng ái mộ Cô Roxy, và tất nhiên tôi cũng không là ngoại lệ.
Ngay khi Cô Roxy trừng mắt nhìn về phía tụi kia, Rafale, Hado, và Memil liền buông lời phỉ báng và bỏ đi. Nhưng vừa quay lưng, Rafale cười nhếch mép ngoái nhìn lại. Tôi hiểu rõ ánh nhìn, cũng như vẻ mặt đó, trông vô cùng ranh ma và thù hận. Rafale hẳn đang nghĩ cách trả thù lại nỗi nhục vừa rồi.
Roxy không mảy may để ý tới tên Rafale kia. Thay vào đó, cô ấy nắm tay giúp tôi đứng dậy, và lấy khăn tay của mình lau đi những vết máu trên trán tôi.
“Cậu ổn chứ?”
“Vâng,” tôi nói. “Chuyện, chuyện thường ngày thôi ạ. Cảm ơn vì đã giúp tôi, Cô Roxy.”
“Không cần phải cảm ơn đâu. Chúng ta đều là lính gác cổng cả mà. Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm. Cơ mà, ca cậu kết thúc rồi. Tôi sẽ tiếp quản từ đây.”
Tôi cúi đầu thật sâu và giao lại cây giáo của mình cho Roxy. Nó được trang trí bằng một lá cờ, với biểu tượng hoàng gia được thêu lên đó, cây giáo này là dấu hiệu của lính gác cổng. Roxy lịch sự nhận lấy nó. Thậm chí cô ấy còn trận trọng và hãnh diện thực hiện nghĩa vụ “3D” này. Đấy là điều làm cho cô ấy tách biệt với những thánh kị sĩ còn lại.
Nhưng Roxy lại nắm lấy tay tôi và nói với vẻ lo lắng. “Nếu chuyện đó còn tiếp diễn, tôi…”
“Không, tôi không thể gây thêm rắc rối gì cho cô nữa đâu ạ. Tôi ổn mà, Cảm ơn cô.”
Cô Roxy vẫn còn điều muốn nói, nhưng tôi đã vội bỏ đi. Tôi không muốn cô ấy dính dáng tới gia tộc Vlerick thêm chút nào nữa. Có trời mới biết bọn họ sẽ dùng mưu hèn kế bẩn gì để hãm hại cô ấy, và chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ khiến tôi chìm vào trong tuyệt vọng rồi. Tôi muốn Cô Roxy tiếp tục bước đi trên con đường của mình. Vì tôi biết chắc rằng dù cô ấy làm gì đi nữa, thì sẽ luôn là điều tốt lành cho người dân.
Tôi đi về quán rượu địa phương để giải khuây. Khi tới cửa cũng là lúc mặt trăng lên cao trên bầu trời. Đêm khuya luôn là khung giờ bận rộn của quán rượu. Ở đây có đủ loại người—từ thương nhân và mạo hiểm giả cho tới gái điếm và cả lũ—ngồi uống tới khi say quắc quần câu.
Tôi đến quầy, ngồi vào chỗ quen thuộc tới nỗi lão chủ quán chẳng nói một lời mà rót món rượu tôi vẫn hay uống. Đó là loại rượu rẻ tiền nhất và cái vị chua loét của nó đủ khiến người ta say mèm và quên đi những điều u uất trong lòng.
“Chủ quán, cho bánh mỳ và súp.”
“Có ngay.”
Bữa tối của tôi là miếng bánh mỳ đen cứng ngắc do để ngoài quá lâu và món súp được nấu từ đám củ quả thừa từ phần ăn người khác.
Đã năm năm trời rồi tôi chưa có miếng thịt bỏ miệng, lần cuối được nếm cũng chỉ là miếng khô bò bé tí. Thậm chí tới mùi hương tôi cũng không nhớ nổi
Dù kỹ năng Phàm Ăn luôn khiến tôi bị đói, nhưng tôi lại không đủ tiền thỏa mãn cơn thém khát đấy. Chuyện duy nhất tôi làm được chỉ là nhai đồ ăn chậm nhằm dập đi cơn đói ấy. Trong khi tôi đang ăn dè miếng bánh mỳ và làm ngụm rượu, thì lão chủ quán tiến lại gần.
“Việc gác cổng sao rồi?”
“Cực nhọc lắm.”
“Tôi hiểu… Vậy thì, tôi mong rằng cậu không phải nhận kết cục như tên hồi trước.”
Tôi không trả lời. Có tin rằng người gác cổng mà gia tộc Vlerick thuê trước tôi đã chết vdo làm việc quá sức. Cậu ta cũng như tôi—cũng là kẻ vô danh với thứ kỹ năng vô dụng. Sau những ca gác liên tiếp và đầy khổ cực đó, cậu ta ngày càng gầy gò ốm yếu đi, cho tới một hôm, cậu ta đang đứng gác và ngã gục xuống như con rối bị cắt hết chỉ vậy.
Cậu ta đã chết khi đang chấp hành nghĩa vụ. Nhưng khi lũ Vlerick phát hiện ra, chúng lại chà đạp lên xác và gọi cậu ấy là kẻ vô dụng. Chủ quán nói rằng chính tận mắt mình đã chứng kiến cảnh đó. Và còn nói thêm là, cho tới tận giờ, ông vẫn không thể quên được cảnh tượng kinh hoàng đó. Nó đã hằn sâu vào trong tâm trí ông.
Chuyện gì sẽ xảy ra với mình…? tôi tự hỏi.
Nếu Roxy không kịp ngăn Rafale khi hắn đang “giáo huấn”, có có lẽ tôi cũng sẽ như kết cục khác của câu truyện trên thôi. Tôi đã sống sót qua ngày hôm nay… nhưng cứ đà này, thì có lẽ tương lai cũng chẳng thọ được mấy.