Sau khi trở về Seifort, tôi tới điểm giao dịch để đổi lấy tiền thưởng.
Nơi đó chật cứng những mạo hiểm giả mệt mỏi, đôi khi còn nghe thấy vài tiếng văng tục, cũng như những cuộc cãi vã vể tỉ giá trao đổi chính thức. Cứ đứng chen ngang với mấy loại người này chỉ tổ thiệt thân, nên tôi rúc qua đấm đông và xếp hàng chờ.
Tên mạo hiểm giả đô con cuối hàng quay lại và nhìn chằm chằm tôi rồi cười khẩy châm chọc. Nhìn bộ dạng tôi, có lẽ hắn nghĩ tôi chỉ là chân sai vặt cho một mạo hiểm giả thực thụ nào đó. Sao cũng được, tôi chả quan tâm. Nếu ai cũng thấy tôi tại quầy giao dịch với đầy ắp chiến lợi phẩm mà vẫn nghĩ tôi là chân chạy việc vặt, thì có nghĩa là tôi sẽ tránh được việc gây chú ý với ba mươi tám đôi tai.
Giao dịch viên gọi tới lượt tôi. “Người tiếp theo.”
Tôi bỏ cái túi nhỏ nhét chật ních tai goblin lên quầy.
“Xem nào… Chà chà, đi săn được khá nhiều đấy. Hẳn là cậu thuộc một tổ đội lớn hả?”
“À… ừm,” tôi nói. “Đúng vậy. Và chúng tôi đã cùng nhau chiến đấu hết sức mình. Chúng tôi vô cùng phấn khích, và, à… cô biết chyện tiếp đó rồi đấy…”
Tôi nhanh chóng bịa ra tình tiết về tổ đội không có thật của tôi cho giao dịch viên nghe. Câu chuyện về những đồng minh tưởng tượng… khiến tôi cảm thấy… lạc lõng.
“Nực cười quá đi mất,” Greed nói.
“Ngươi im miệng lại giùm đi.”
Giao dịch viên chớp mắt nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu. Không ai có thể nghe được giọng của Greed cả, nên họ bất ngờ cũng phải thôi. Tôi vừa thẳng thừng kêu họ câm miệng ngay giữa cuộc trò chuyện, lúc đó ý tôi là chửi Greed cơ, nhưng tất nhiên, giao dịch viên lại nghĩ tôi nói với họ.
“Xin lỗi,” tôi nói. “Đừng bận tâm đến tôi.”
Tôi ráng cười nhỏ nhẹ liên hồi và chóng rời đi.
Tôi thở dài nhẹ nhõm ngay khi vừa bước ra khỏi điểm giao dịch. Tôi nghe được từ giao dịch viên rằng đa phần các tổ đội chỉ săn tầm mười con một ngày, và đó là những con cấp cao. Đấy là bởi săn mãi một loại quái sẽ gia tăng điểm “hận”, khiến cho loại đó sẽ tập trung tấn công mạo hiểm giả hơn. Giờ tôi đã hiểu tại sao lũ goblin lại điên cuồng tấn công tôi vào nửa sau của chuyến đi săn rồi, là do điểm “hận”.
Vào những lần tới, tốt hơn hết là tôi nên bắt chước những mạo hiểm giả khác và giới hạn số quái vật sẽ giết thành mười con. Và tôi sẽ phải bỏ lại những thứ kiếm dư được ra, vì nếu cứ mang tới một đống bộ phận quái vật thì sẽ dấy lên nghi ngờ mất. Đúng là lãng phí thật, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác cả.
Nhìn cái túi đựng trong đó là ba xu bạc và tám mươi xu đồng của mình. Năm năm quần quật chỉ để có hai xu bạc, nhưng giờ đây tôi còn kiếm nhiều hơn thế chỉ trong nửa ngày.
“Năm năm cuộc đời…” tôi lẩm bẩm.
Càng nhích gần hơn tới cái giấc mơ bất khả thi về một cuộc đời bình thường, đủ sống, tôi càng nhận ra thế giới này méo mó đến nhường nào. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã muốn làm cho cơn giận của tôi bùng lên rồi. Mọi sự thống khổ mà tôi đã phải chịu đựng dưới bàn tay tên Rafale và lũ anh em nhà hắn, cùng những gì mà lũ đó đã nói. “Vô dụng”. “Thua cả rác rưởi”. “Mày thậm chí còn không có quyền để giận dữ”.
Nhớ lại những chuyện đó khiến bụng dạ tôi sôi sục lên, dù rằng giờ nó đang đầy ắp linh hồn goblin. Cứ như là kỹ năng Phàm Ăn nói rằng nó muốn ăn, nó muốn được ăn. Nhưng giờ vẫn còn quá sớm cho chuyện đó, và cũng phải nghĩ cho Cô Roxy nữa, Gia tộc Vlerick không còn là vấn đề duy nhất với tôi. Thay vào đó, tôi còn phải nghĩ xem nên làm gì với số tiền mới nhận được. Và khi nhìn xuống đống vải rách chắp vá với nhau mà tôi vẫn gọi là quần áo, tôi chợt nhận ra phải làm gì rồi.
***
“Đúng là trang phục tạo nên người đàn ông.”
“Ngậm miệng lại đi Greed.”
Chúng tôi từ rách rưới thành tạm-đủ-ăn. Với hai xu bạc, tôi đặt một bộ may riêng loại tốt từ một người thợ may. Với năm mươi xu đồng kia, tôi mua một cái vỏ kiếm cho Greed và chi thêm mười xu nữa để nhờ người ta đánh lớp dầu mỡ đóng cặn lại trên lưỡi kiếm.
Từ mọi khía cạnh, ít ra thì trông tôi cũng như là người bình thường rồi. Với bộ quần áo mới này, tôi có thể đi tới Phố Thánh Kị Sĩ mà không bị dòm ngó bởi lũ cảnh vệ hay lính gác cổng. Thậm chí tôi vẫn còn dư ra một khoản, nghĩa là tôi có thể tự đãi mình một bữa trưa xa xỉ, theo chuẩn mà tôi tự đề ra.
Tâm trạng hồ hởi, tôi tiến đến đường chính, nơi mà các nhà hàng và quán rượu được xây san sát nhau. Tôi có tới chỗ quán quen ở khu phố nghèo, nhưng tôi nghĩ lâu lâu đổi qua chỗ khác cũng hay. Con phố này có nhiều quán ăn nhất vương quốc, và vô cùng tấp nập, tới nỗi nếu đứng im một chỗ, thì đám đông sẽ xô theo họ.
Giờ phải chọn quán nào đây—và ăn món gì nữa. Chắc chắn phải là thịt. Nếu tôi định ăn món gì, thì đích thị phải là thịt. Sau năm năm không biết vị nó ra sao nhỉ? Chỉ nghĩ tới thôi đã khiến tôi phấn khích tới mức chảy dãi rồi.
Greed tranh lời tôi nói bằng Thần Giao Cách Cảm. “Cậu lại làm quá lên rồi, chỉ là thịt thôi mà.”
“Ngươi nói gì vậy. Là… là thịt đấy!”
“Ha. Vì là vũ khí, nên ta không thể hiểu được vị giác của con người các cậu. Với ta, việc quan trọng hơn cả là cậu phải lau chùi ta cho cẩn thận mỗi khi chiến đấu xong. Chuyện đó quan trọng như việc ăn uống của cậu vậy.”
“Rồi, rồi. Chẳng phải ta mới bỏ ra mười xu để lau chùi và mài bén ngươi sao?”
“Đừng có chất vấn ta, đó toàn là những việc cậu tự tay làm được cả.”
Greed nói đúng. Nếu cứ tới chỗ tiệm rèn miết thì cháy túi mất. Hơn cả, nếu tôi phải đi ra khỏi vương quốc nhiều ngày cho chuyến săn dài hơi, thì tôi sẽ phải tự mình làm việc bảo dưỡng. Hơn nữa, bởi vì thanh hắc kiếm này không hề bị cùn đi, nên “bảo dưỡng” thực chất chỉ là lau đi đống máu và gân dính lên thôi.
Tôi cứ nghĩ là để kệ vậy được rồi, nhưng tên Greed thì không chịu nổi tính thờ ơ của tôi. Hắn cứ cương quyết ép tôi phải giữ cho hắn sạch sẽ. Chắc là như con người thôi, hắn cũng ưa sạch sẽ. Dù gì thì hắn cũng không như mấy món vũ khí khác. Hắn là thanh kiếm có linh hồn kia mà.
Biết được hắn nghĩ vậy khiến tôi tự hỏi hắn đã cảm thấy sao khi bị nằm rỉ sét trên quầy vũ khí, bao trùm lên bởi lớp đất bụi và dầu nhớt và bị đối xử không ra gì. Mà nếu có hỏi, thì hắn đời nào mà trả lời. Hắn ta cứng đầu vậy đấy.
“Được rồi,” tôi nói. “Vậy để ăn trưa xong rồi ta kiểm tra xem có đang trang bị ngươi đúng cách không nhé?”
“A, cuối cùng cậu đã nhận ra tầm quan trọng của ta rồi sao. Đối xử với ta như thể là một viên đá quý đi.”
“Ngươi là vũ khí ngang ngược nhất mà ta từng gặp đấy, biết không hả?”
“Đừng trông đợi sự dễ dãi ở thanh hắc kiếm vĩ đại nhất, Greed toàn năng đây.”
Chưa gì tôi đã nghĩ đến cảnh hắn cằn nhằn rằng Cậu quên lau chỗ này. Lát nhớ lau chỗ kia. Nếu hắn mà lắm mồm, tôi sẽ nhúng hắn vào chậu nước đá cho hắn câm miệng và bình tĩnh lại..
Bàn chuyện bảo dưỡng đủ rồi, tôi cũng đang khá là đói bụng đấy. Giờ là lúc phải nói tới từ ngữ đẹp nhất: bữa trưa. Mùi hương thịt nướng thoảng ra từ nhà hàng trước mặt. Và ngay lúc đó, tôi đã quyết được mình sẽ ăn trưa ở đâu rồi.
Tôi đi vội tới nhà hàng và bỗng va phải hai người trông như là cha con đi xồng xộc về phía tôi. Do khi ấy tôi đang lơ là nên bị té dập mông xuống đất.
“Thằng khốn, đi đứng thì mở to mắt ra mà nhìn đường,” gã đàn ông gào lên. “Cút ra cho tao đi!”
“Gì cơ?!” tôi hét lên.
Tên lông lá nhếch nhác này xồng xộc va phải tôi mà còn dám chửi vậy à?! Tôi đang tính chửi lại cho, nhưng hắn đã chen vào đám đông mặt rồi, và mặc kệ tôi ở đó. Con gái hắn thì im lặng và để bị kéo theo, nhưng tôi không thể tha cho tên khốn óc heo đó được, nên tôi đưa tay ra để ngăn bọn họ lại.
Và khi tay tôi chạm phải mái tóc của đứa con gái, kỹ năng Thần Giao Cách Cảm ngay lập tức được kích haot5.
“Cứu… Ai đó… Cứu em với…”
Trong khoảng đụng chạm ngắn ngủi đó, tôi không thể nghe rõ ràng hết được, nhưng phải chăng bé gái kia đang khóc lóc cầu cứu? Tại sao? Bọn họ là cha con kia mà? Khi tôi nhìn lại, lạ thay, hai người họ trông không có nét tương đồng gì cả. Có khi nào bé ấy bị bắt cóc?
Tôi dùng Giám Định lên tên đang chen vào đám đông kia.
Kasim Black, Cấp độ 15
Sức bền: 920
Sức mạnh: 900
Phép thuật: 670
Tinh thần: 500
Nhanh nhẹn: 950
Kỹ năng:
Hắn ta không có kỹ năng ư? Sao vậy được. Kỹ năng là thứ trời ban kia mà, và ai sinh ra cũng sở hữu một cái. Hay do tôi chưa đọc kỹ chỉ số của hắn? Tôi phân tích hắn lần nữa, nhưng kết quả vẫn vậy.
Greed giải thích cho sự khó hiểu này của tôi “Tên đó đang sử dụng Che Giấu để ẩn kỹ năng đi, nên cậu không soi được bằng Giám Định đâu. Nhưng, nhìn từ các chỉ số kia thì có vẻ hắn là mạo hiểm giả đấy. Và câu hỏi ở đây là: hắn đang che giấu thứ kỹ năng gì? Và cậu định sẽ làm gì?”
“Ta định làm gì ư? Ta không…”
Tên đó biến mất vào đám đông, kéo theo bé gái kia. Càng nghĩ, tôi càng chắc chắn hơn về việc em ấy quá sợ hãi để lên tiếng. Giờ biết chuyện này rồi, tôi không để đứng làm ngơ được.
“Chắc là bữa trưa để khi khác ăn vậy,” tôi nói. “Đi nào.”
“Ôi, nghe hấp dẫn thật đấy. Chuẩn bị đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
“Tất nhiên rồi. Ta không thể cứ ngó lơ như vậy được.”
“Nếu người đã quyết, thì ta cũng không ý kiến. Nhưng cẩn trọng vào, tên đó có đôi mắt của một gã sát nhân. Sự nhân từ sẽ không có chỗ trong cuộc đụng độ với kẻ thù như vậy đâu—một tên giết người máu lạnh."
“Tôi… hiểu rồi.”
Tôi cũng đã giết người. Dù đó là tên cướp đột nhập vào lâu đài, nhưng việc cướp đi sinh mạng hắn không khiến tôi dễ chịu chút nào cả. Tôi sẽ không bao giờ quên được ánh nhìn của tên cướp vào thời khắc hắn chết.
Nhưng tôi cũng không hối hận về chuyện đó. Nếu tôi để tên cướp đó chạy thoát, thì Roxy sẽ vướng phải rắc rối với các thánh kị sĩ khác mất. Tôi nghe đồn rằng bọn họ đấu đá nhau ác liệt lắm. Tôi muốn làm mọi chuyện có thể để ngăn chặn những gì có thể sẽ khiến Roxy phải từ bỏ con đường dẫn đến thành công của mình. Vì cô ấy là người biết quan tâm đến dân chúng.
Nếu một tên rác rưởi như tôi phải nhúng chàm để giúp cô ấy, thì tôi cũng vui vẻ làm. Tôi sẽ không bao giờ có thể trở thành anh hùng, hoặc một người tốt, hay là một biểu tượng công lý, đó là chuyện không tưởng. Nhưng nếu có người gặp khó khăn trước mặt, thì tôi muốn giúp họ. Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi.
Quyết rồi, tôi bám theo gã đàn ông và cô gái từ khoảng cách an toàn. Được một lúc, họ dừng lại tại một dãy kho bãi tập trung ở Phố Thương Nhân. Chỗ này chứa các món hàng được vận chuyển từ ngoài vương quốc vào. Gã đàn ông kéo bé gái vào nơi trông như là nhà kho bỏ hoang, với tường nhà bong tróc, phai màu.
“Đây là hang ổ của hắn ư?”
“Chắc vậy. Có thể đây là nơi hắn gặp người mua con bé, hoặc đơn giản chỉ là nơi để hắn thỏa mãn thú tính của mình.”
“Vế nào cũng không ổn. Vào nhanh luôn thôi.”
Tôi nắm chặt thanh hắc kiếm và tiến lại gẫn nhà kho. Quanh đây không có ai cả. Tôi lén nhìn vào bên trong qua khung cửa kính vỡ nát đặt trên bức tường cũ kỹ.
Gã đàn ông hùng hổ đeo một cái vòng sắt quanh cổ bé gái nối sợi xích gỉ sét cuốn chặt lấy cột nhà. Không nghi ngờ gì nữa, bé gái này đúng thật là bị bắt cóc. Bé ấy mở to mắt, đứng lặng người, và gã đàn ông khinh khỉnh nói.
“Mới nhoi nhói tí thôi mà con nít bọn mày quên cách mở họng ra hét rồi nhỉ? À, bệnh này chữa dễ thôi. Mày hiểu chứ? Ha!”
Gã đàn ông tát thẳng vào mặt bé gái. Tới nỗi âm thanh vang vọng cả nhà kho.
“Đồ con hoang… chả ai thèm quan tâm mày ở chỗ xó nào đâu. Vì sự thật là, mày bị cha mẹ bỏ rơi vì là một đứa rác rưởi. Chà, tao nói đúng chứ?”
Mặt bé gái tái nhợt đi.
“Ha! Nhìn ánh mắt hình viên đạn kia đi. Tao hiểu mà. Nào, nói cho tao nghe mày được đẻ ra với thú kỹ năng vô dụng gì xem. Sao cơ? Mày nói kiểu gì mà tao chả nghe được gì cả!”
Bé gái cúi gằm mặt xuống đất, hai dòng nước mắt lăn dài trên má. Ngay cả vậy, nỗi sợ hãi cũng không thể khiến bé gái ấy khai lấy một lời.
Bé gái này cũng là kẻ bị ruồng bỏ. Chẳng khác mấy so với tôi vài ngày trước, chán chường và bất lực, nhưng vẫn phải chịu đựng điều đó. Thật ra, bị bắt cóc vì lý do mà chính mình còn không biết thì bé gái này còn bất hạnh hơn cả tôi. Tôi cố kìm nén khao khát cứu cô bé, và chờ thời cơ.
Trong khi đó, gã đàn ông liên tiếp thể hiện sự ngược đãi đối với cô bé.
“Đã tay quá! Ngay cả thứ rác rưởi như mày mà cũng được chứa chấp trên đời này! Cuộc sống mới của mày với tư cách là món tiêu khiển cho một thánh kị sĩ vĩ đại đáng kính sắp bắt đầu rồi đấy! Và với ta đó là một lý do để ăn mừng, mày có nghĩ vậy không?”
Cô bé lắc đầu, hai hàng nước mắt tuôn ra không ngớt. Gã đàn ông nóng giận tặc lưỡi một cái và tát tiếp.
“Hình như có người không chịu lắng nghe lý do thì phải. Để tao nói cho mày biết điều gì đã xảy ra với mấy con bé như mày nhé: bọn chúng chết trẻ hết cả. Sao ư, đứa trước mày còn chả sống nổi quá một tuần. Và đấy là điều tốt cho việc làm ăn của tao; vì với mỗi cái xác họ thải ra, tao lại có thêm một yêu cầu bắt cóc khác.”
Gã đàn ông sút mạnh vào bụng cô bé. Cơn đau từ cú đá ấy khiến hai chân em ấy khụy xuống. Tôi không thể cứ đứng nhìn thế này mãi được.
Tôi nắm lấy Greed và chuẩn bị tuốt khỏi vỏ. nhưng hắn lại can tôi lại.
“Chờ đã nào, Fate! Kiên nhẫn tí đi.”
“Nhưng…”
Tôi không chịu nổi nữa, có thể con bé sẽ phải chịu những vết thương không bao giờ khỏi hẳn được.
Nhưng ngay cả vậy, Greed vẫn ngăn tôi lại. “Đừng có thể cảm xúc chi phối hành động, không là cậu sẽ mất mạng đấy. Các chỉ số của cậu chí nhỉnh hơn hắn một chút thôi, còn kinh nghiệm đánh đấm thì thua xa hắn. Cậu biết điều này. Và cậu biết nó có nghĩa gìì.”
“Được rồi…” tôi nói. “Tôi sẽ bình tĩnh. Tôi sẽ đợi.”
Greed lại nói đúng nữa. Tôi không thể nào thắng cuộc chiến này chỉ với việc quơ qua quơ lại thanh kiếm trong cơn thịnh nộ mù quáng. Cách biệt kỹ năng là quá lớn. Tôi điều hóa nhịp thở, và đi soi xét ngóc ngách trong nhà kho. Tuy là trông như bị bỏ hoang, nhưng nơi này chất đầy những thùng gỗ đã qua sử dụng. Vậy tôi có thể tận dụng chuyện này để lẩn trốn và tiếp cận rồi tung một đòn chí mạng không?”
Ngay khi vừa quyết định mình sẽ làm gì, thì gã đàn ông kia di chuyển. Sau khi hủy hoại cô bé bằng lời nói, thì hắn rời khỏi nhà kho bằng cửa khác. Có vẻ như hắn còn có việc phải làm. Và nếu tôi muốn ra tay hành động, thì là bây giờ hoặc không bao giờ.
Tôi lẻn vào trong nhà kho thông qua một khung cửa sổ vỡ và gấp rút tới gần cô bé. Cô bé đứng đờ người ra sợ hãi, đầu thì cúi gục xuống. Tiếng bước chân của tôi có lẽ khiến con bé nghĩ rằng gã đàn ông kia đã quay trở lại.
Đầu tiên là, tôi phải cắt sợi xích này để thả con bé ra. Tôi rút Greed ra khỏi vỏ và chém một nhát. Lưỡi kiếm dễ dàng xuyên qua đám xiếng xích gỉ sét ấy. Giải quyết xong một vấn đề, tôi quỳ xuống trước mặt cô bé, người mà giờ đang run rẩy.
“Ổn cả rồi,” tôi nói. “Em sẽ ổn thôi.”
Cô bé không nói gì cả, nhưng ngước đầu nhìn lên, giật mình bởi giọng nói của tôi. Cô bé cứ nhìn vậy được một lúc, cho tới khi nhận ra tôi không phải gã đàn ông đã bắt cóc con bé. Và lại bắt đầu khóc, nhưng lần này là vì cảm thấy an lòng, nhưng có vẻ như con bé vẫn chưa sẵn sàng để nói chuyện. Nỗi kinh hoàng từ việc bị bắt cóc đã khiến em ấy nói không nên lời.
“Chúng ta phải rời khỏi đây ngay khi còn cơ hội,” tôi nói.
Tôi nắm tay giúp em ấy đứng dậy, nhưng cái nhìn vui sướng kia lại biến thành thứ khác. Sự kinh hãi hiện rõ lên trên khuôn mặt đang nhìn về thứ gì đó sau lưng tôi, đứng như chết trồng. Tôi nhìn về phía sau, và đó là kẻ bắt cóc mà tôi tưởng là đã rời đi.
Tôi nhận ra ngay đây là một cái bẫy. Tên này đa biết rằng hắn bị tôi bám đuôi, và rời khỏi nhà kho để dụ tôi lẻn vào. Giờ hắn đang cười khẩy trong khi đang rình rập tiến đến chỗ bọn tôi.
“Lúc nào cũng vậy, mấy thằng ngu để ý thấy tao và đòi đóng vai anh hùng,” hắn nói. “Nhưng ngươi biết gì không? Khi mà ta xử tên đó ngay trước mặt lũ oắt con này, bọn chúng bỗng trở nên vô cùng vâng lời. Bọn mày cứ như lũ bướm đêm lao vào lửa ấy nhỉ—cả lũ chết cháy hết sạch.”
Tên đó rút ra thanh đơn kiếm từ bao và vào thế tấn công. Áp lực từ hắn tỏa ra và phả vào người tôi. Đây chính là sự khác nhau về kinh nghiệm chinh chiến mà Greed đã cảnh báo tôi trước đó.
“Sao vậy?” hắn hét lên. “Nhìn cái chân đang run rẩy của mày xem, xử mày dễ như bỡn ấy mà! Ha ha!”
Và khi hắn tiến lại gần hơn, tôi liền vung Greed tứ tung. Đằng sau tôi, con bé sợ hãi tới nỗi không dám bỏ chạy. Nếu để tên kia tiếp cận được sẽ khiến tôi phải vừa chiến đấu vừa bảo vệ con bé. Tôi cần tìm một vị trí có lợi thế hơn. Và chỉ cần tôi di chuyển sai một bước thôi, thì sẽ đúng như những gì kẻ thù muốn.
Tôi tự nhủ rằng không được hoảng loạn, vì tôi phải nghĩ nhanh ra một kế hạch. Như thể cảm nhận được nỗi sợ qua đôi tay tôi, Greed nói bằng Thần Giao Cách Cảm.
“Fate, dẫn cô bé lui về phía chồng thùng gỗ đằng sau đi.”
Trước đó, tôi có thấy chỗ mà hắn nói tới—một chồng đầy những thùng gỗ cũ được xếp lộn xộn trông như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Hơn nữa chạy tới chỗ đó sẽ khiến chúng tôi xa lói thoát hơn, nhưng rồi tôi nhận ra kế hoạch của Greed. Và điều còn phân vân là liệu nó có thành công hay không… và chúng tôi phải thử thì mới biết được.
Tên bắt cóc trông bộ dạng tôi là thấy ngay tôi cấp thấp hơn hắn, cũng như thiếu kinh nghiệm trầm trọng. Tôi định lợi dụng sự tự tin thái quá của hắn. Sau năm năm bị bóc lột và đánh đập bởi tên Rafale, giờ đây việc đóng vai kẻ yếu và giả bộ khiếp sợ đối với tôi dễ như bỡn. Nghĩ đến chuyện đó khiến tôi cảm thấy trống rỗng, nhưng không còn lựa chọn nào khác cả.
“Phải làm thôi, Fate,” Greed nói. “Chờ tín hiệu từ ta. Khi thời cơ chín muồi ta sẽ báo.”
“Được rồi, vậy làm thôi.”
Tôi nắm lấy tay bé gái rồi cả hai bỏ chạy. Tôi nhớ lại những ngày tháng bị lãng phí khi làm lính gác cổng và giả như đang tuyệt vọng bỏ chạy để tìm một chỗ để thoát ra hoặc trốn đi. Và chúng tôi lao tới chồng thùng gỗ cũ.
Thôi nào, cắn câu đi.
Gã đàn ông nhếch mép cười, khát khao chiếm đoạt hiện rõ lên đôi mắt hắn. Với hắn, thì tôi chỉ là một tên mạo hiểm giả đang mò mẫm trong hoảng sợ.
“Này,” hắn nói, “có chuyện gì xảy ra với Ngài Anh Hùng đây vậy? Một thằng nhãi cố hết sức để cứu lấy con bé vô dụng kia ư? Tao không nghĩ sẽ xử nhanh mày đâu, anh hùng à. Mày ngán đường tao, và giờ tao sẽ từ từ hủy hoại mày.”
Dùng nỗi sợ để ra oai và đánh sập khả năng chống trả của họ. Đây là một chiến thuật quen thuộc của tên Rafale, chắc vì là đồng bọn của nhau nên có mỗi trò hù dọa hết thằng này đến thằng kia xài. Và điều ấy có nghĩa là tôi biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, hắn sẽ đuổi theo tôi.
“Bỏ cuộc đi, anh hùng! Mày có thể cúp đuôi chạy trốn, nhưng kết cục chỉ có một mà thôi.”
Bé gái và tôi chạy sâu hơn vào trong nhà kho. Khoảng trống xung quanh bọn tôi ngày càng thu hẹp lại, rồi bị chặn đứng bởi chồng thùng gỗ cũ xếp cao. Liệu hắn có nhận ra không? Tiếng bước chân từ tốn của hắn vàng càng lúc càng lớn hơn. Lăm lăm thanh kiếm sắt trong tay, hắn chẳng biểu lộ vẻ e ngại gì cả.
“Hết chỗ chạy rồi, anh hùng.”
Từng bước, hắn tiến lại gần hơn.
Sắp rồi, sắp rồi. Tôi ra hiệu cho bé gái lùi lại càng xa càng tốt
Rồi Greed lên tiếng ra hiệu. “Ngay lúc này, Fate!”
Tôi giơ cao thanh kiếm.
Gã đàn ông lớn tiếng cười tự mãn. “Để tao đoán nhé. Mày định chôn vùi tao dưới mấy cái thùng gỗ cũ này hả? Dám cá là mày cũng quên là nếu làm vậy thì mày và con nhãi kia cũng chết theo đấy. Nỗi sợ đã khiến mày mất trí rồi, anh hùng.”
“Làm ngay giờ ư?”
Tôi gồng lực. Tôi chỉ có một cơ hội thôi, và nếu thất bại ở đây thì chắc chắn tôi sẽ chết. Tôi dồn hết sức chĩa thẳng mũi kiếm về phía gã đàn ông.
Chúng tôi đang bị bao quanh bởi các thùng gỗ và không có chỗ nào để chạy cả. Kế hoạch của tôi là nếu tôi tán công bằng mấy đòn mạnh, dễ đoán thì gã đó sẽ cố gắng phản đòn lại.
Đúng như tôi mong đợi, hắn không hề lùi lại một bước. Thay vào đó, hắn giương kiếm để phản lại đòn đánh của tôi. Hắn không nhận ra rằng tôi đang vung thanh hắc kiếm có thể dễ dàng chém đứt cả đống xích cũ. Và Greed chém gãy kiếm hắn như cắt bơ.
“Gì cơ?! Không!”
Lưỡi kiếm của tôi chém sâu nữa vào vai hắn, rạch thẳng một đường xuống phần hông. Máu phun ra tung tóe, và gã đàn ông khụy xuống run rẩy dưới nền đất dơ bẩn của nhà kho bỏ hoang. Máu òng ọc trào ra từ miệng hắn khi tôi quỳ xuống cạnh hắn ta.
Tôi vẫn còn điều thắc mắc: thánh kị sĩ nào lại mua cô bé này chứ? Tôi muốn biết danh tính của thứ sinh vật hèn hạ đó.
“Nói tao nghe,” tôi nói. “Là ai đã sai mày làm những điều này?”
Gã đó từ chối trả lời, ngay cả khi sắp chết trước mặt tôi.
“Nói tao nghe! Là ai hả?!”
Tôi đẩy lưỡi kiếm sâu hơn vào vết thương. Mặt hắn nhăn nhó lên vì đau đớn, nhưng vẫn cương quyết không trả lời. Tôi không còn cách nào khác, đành phải dùng Thần Giao Cách Cảm để đọc suy nghĩ hắn. Nhưng ngay khi tôi vừa đưa tay ra, gã đó cuối cùng cũng chịu nói trong cơn hấp hối, và hắn thốt ra một cái tên từ cái miệng sắp chết của mình—một cái tên khiến tôi ghê tởm.
“Là… Hado. Hado… Vlerick…”
Hado ư? Con trai thứ của gia tộc Vlerick sao?
Hado bên ngoài đã chẳng tốt đẹp gì, và giờ đây tôi còn được biết bên trong hắn còn lệch lạc hơn sao?! Đã bao nhiêu đứa trẻ phải chết dưới móng vuốt tên Hado rồi? Tôi không có cơ hội hỏi. Vì tên bắt cóc đã chết vì mất quá nhiều máu rồi.
Kỹ năng Phàm Ăn được kích hoạt. Các chỉ số được gia tăng: Sức bền +920, Sức mạnh: +900, Phép thuật: +670, Tinh thần +500, Nhanh nhẹn +950. Kỹ năng được thêm vào: Che Giấu, Đơn Kiếm Kỹ
Đúng như Greed nói: tên này có kỹ năng Che Giấu, và hắn dùng nó để ẩn đi Đơn Kiếm Kỹ của mình.
Tôi dùng Giám định để phân tích kỹ năng mới.
Che giấu: Ẩn kỹ năng khỏi Giám Định.
Đơn Kiếm Kỹ: Tăng sức tấn công của đơn kiếm. Mở khóa kiếm thuật “Sắc Bén”
Che Giấu quả đúng như dự đoán, nhưng Đơn Kiếm Kỹ trông có vẻ hấp dẫn hơn; nó gồm cả một kỹ năng ẩn được gọi là “kiếm thuật”. Và theo lời tên Greed nói, thì những “kiếm thuật” này đi kem với một đòn ẩn. Tôi sử dụng Giám Định để tìm hiểu sau hơn nữa.
Sắc Bén: Phản kích và tung ra hai đòn đánh.
Sắc Bén… Nó khiến tôi tự hỏi, nếu ban nãy tên này sử dụng kiếm thuật trước khi tôi ra đòn, thì có lẽ giờ tôi chẳng còn đứng ở đây nữa rồi. HÌnh như đúng là có những trận đấu được định đoạt bằng sự ăn may, và may mắn thay lần này nó lại đứng về phía tôi.
Bọn tôi đã ở trong căn nhà kho này quá lâu rồi, và giờ là lúc phải thoát ra. Cái xác kia đã sắp đặt kèo giao dịch cô gái này với Hado, và tôi không muốn bị đám gia tộc Vlerick hay tay chân bọn chúng phát hiện. Sau cùng thì đúng ra nghĩa vụ của tôi chỉ là linh gác cổng mà thôi. Nếu đám đó phát hiện ra tôi ở đây, tôi sẽ bị tra tấn đến chết mấy. Đống chỉ số cỏn con này còn lâu mới đọ lại bọn chúng.
Tôi nắm lấy tay bé gái, và bọn tôi chạy ra ngoài. Từ chỗ nhà kho, bọn tôi hướng tới đám đông ở trung tâm thành phố. An toàn nhất vẫn là hòa mình vào nơi đông người.
Trên trời, mặt trời đang chậm rãi lặn lặn xuống. Dạ dày tôi kêu lên như để nhắc tôi về thời gian. Và đây không phải do Phàm Ăn gây ra, vì nó vừa được chiêu đãi món linh hồn của tên bắt cóc rồi. Đây đơn giản chỉ là cơn đói đơn thuần, cơn đói của cô thể bỏ bữa ăn trưa, và giờ đang đòi đồ ăn.
Trong lúc đang nghĩ đến việc nên ăn chỗ nào, thì tôi nghe thấy một âm thanh dễ thương kêu lên từ cái dạ dày bé nhỏ bên cạnh tôi. Bé gái tôi vừa mới cứu lấy hai tay ôm bụng lại tỏ vẻ ngại ngùng. Không gì bằng việc biết mình vẫn còn sống để mà nghĩ đến cái dạ dày trống rỗng cả.
“Đi ăn gì đó thôi,” tôi nói. “Anh khao.”
Mặt bé gái tươi hẳn ra. Tôi đã sợ rằng nỗi ám ảnh từ việc bị bắt cóc sẽ khiến em ấy bị chấn thương tâm lý, nhưng cuồi cùng em ấy cũng đã mỉm cười rồi. Tôi mong là mình đã lo chuyện không đâu, vì nếu một cô bé gái cười tươi thế này, thì tôi dám chắc là em ấy sẽ ổn thôi. Còn giờ là lúc quay lại lịch trình, và đó nghĩa là thịt!
Ở trung tâm thành phố có vô vàn nơi để chọn. Và tôi ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng trong không khí. Bò hầm. Món hoàn hảo cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ.
Quyết được ăn trưa ở đâu rồi. Tôi nắm lấy tay em nó, và bọn tôi hướng tới nhà hàng.
Chỗ này hẳn phải có tiếng lắm, bởi trong đây đông nghẹt người, không còn chỗ ngồi nữa, nhưng may sao; lại có hai chỗ trống ở chỗ quầy. Bọn tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ, và người bồi bàn đưa ra một thực đơn.
“Quý khách muốn dùng món hôm nay gì ạ?” họ hỏi. “Chúng tôi đề xuất mấy vị món đặc biệt ạ.”
Món đặc biệt ngày hôm nay là thịt cá tươi được đánh bắt trong ngày. Mấy người khách bên cạnh tôi đang thưởng thức món ấy, và trông nó ngon thật đấy. Cũng không phải ý tồi, nhưng mà...
“Cho bọn tôi món bò hầm và chút bánh mỳ,” tôi nói. “Hai suất nhé.”
“Vâng ạ.”
Ngay từ đầu tôi đã muốn món hầm đó rồi, và ánh mắt của bé gái sáng lên khi tôi gọi món đó. Tôi không thể để em ấy thất vọng được. Bọn tôi hào hứng chờ đợi đến khi người bồi bàn mang phần của bọn tôi ra, trông thật tuyệt vời, món bồ hầm dùng với mấy lát bánh mỳ trông như từ trên trời rơi xuống vậy.
Tôi suýt chút nữa là chảy cả nước dãi ra vì trông nó hấp dẫn quá. Kế bên tôi, bé gái không kìm lại được. Em ấy thật sự chảy cả dãi ra kìa.
“Đây là… lần đầu tiền em ăn thịt sao?” tôi hỏi.
Bé gái gạt miếng dãi rớt trên miệng và gật lia lịa. Sau cùng thì bé này là trẻ mồ côi vì bị ba mẹ bỏ rơi vì sở hữu thứ kỹ năng vô dụng mà.Cũng không lạ khi em ấy chưa từng được nếm thử miếng thịt nào. Ngay cả tôi còn không mua nổi hồi còn làm linh gác cổng.
Em ấy nhìn tôi, ánh mắt van nài sự cho phép để bắt đầu ăn. Và tôi không có ý định từ chối.
“Dùng bữa đi,” tôi nói. “Ăn thôi nào. Hôm nay em đã phải trải qua nhiều việc rồi.”
Tôi vỗ nhẹ lưng em ấy, và em ấy bắt đầu rụt rè dùng bữa. Nhưng chỉ ít lúc sau, cả món hầm lẫn lát bánh mỳ đều đã bị xử xong cả. Bụng em ấy no căng tròn, tâm trí và cơ thể thoải mái, em ấy thở chậm vài hơi kèm theo đó là đôi chút nức nở.
Cuối cùng, giọng em ấy cũng đã quay trở lại. Biết được điều đó khiến tôi thấy rất vui.
Đồ ăn ngon thực sự có sức mạnh khiến con người ta trở nên vui vẻ, và với tôi cũng vậy; với từng thìa bò hầm được đưa vào miệng, tôi lại cảm thấy hồ hởi chờ ngày mai hơn.
Cũng đã được một lúc, và màn đêm bắt đầu buông xuống. Tôi không chắc liệu người bạn mồ côi mới này của mình có nơi để về không, nên tôi đã hỏi em ấy. Và bất ngờ thay, em ấy sống ở cô nhi viện cũ thuộc khu ổ chuột mà tôi vẫn gọi là nhà ở Phố Dân Cư. Chỗ đó cũng ngay gần đây thôi!
“Vậy thì,” tôi nói, “hay là để anh tiễn em đi một đoạn nhé?”
“Dạ!”
Bọn tôi rời nhà hàng và đi từ Phố Thương Nhân đến Phố Dân Cư rồi tới khu ổ chuột, nơi cái nghèo và và những người bị đối xử bất công phải sống tằn tiện để có chỗ nương thân. Và từ đó, tôi đi theo bé gái tới chỗ cô nhi viện.
Bọn tôi men theo một con đường cũ kỹ tới nỗi nó không thể được gọi là một con đường nữa. Và khi bầu trời đầy mây tỏa ra, nhường chỗ cho ánh trăng soi sáng xung quanh chúng tôi. Nhờ vậy mà dù là đang đi qua khu nghèo đói, nhưng con đường được ánh trăng chiếu rọi trông thật thật đẹp, và điều đó khiến tôi cảm thấy ấm áp.
“Cô nhi viện của em chắc còn cách vài bước nữa thôi,” tôi nói. Nhưng, tôi lại để ý thấy vẻ ngần ngại của em ấy, “Này? Có chuyện gì vậy?”
Em ấy im bặt. Chỉ ban nãy thôi trông em ấy đã gần như hồi phục rồi mà. Phải chăng những ký ức của vụ việc ngày hôm nay lại ùa về?
Và rồi em ấy cười toe toét, và tôi tự hỏi sao mình lại lo chuyện không đâu vậy chứ. “Cảm ơn anh vì đã cứu mạng em!”
Giờ đến lượt tôi im lặng. Đây là… lần đầu tiền có người thật lòng cảm ơn tôi sao? Thật ngại và khó xử quá, nhưng, nó cũng… không tồi. Đa phần, tôi chỉ thấy vui, và nhẹ nhõm vì giúp được ai đó. Cái cảm giác lâu rồi mới được cảm nhận ấy thật ngọt ngào biết bao.
Cô hi viện ở ngay trước mắt, và ở bên ngoài, các sơ làm việc ở đó đang hối hả tìm kiếm thứ gì đó. Và tôi có cảm giác rằng thứ mà họ tìm đang đứng ngay cạnh tôi đây. Bọn tôi đã đi tới tận đây rồi, em ấy không còn cần phải được hộ tống thêm nữa.
“Chắc là em sẽ tự đi đến đó được, nhỉ?”
“Anh không đi cùng em sao?”
“Không, anh cũng phải về nhà của mình nữa. Ở đây em sẽ an toàn, được chứ?”
Tôi đã quen với điều này rồi. Đây không phải thế giới với đầy lòng trắc ẩn để bao dung cho kẻ yếu và vô vọng. Nhưng để tiếp tục sống, thì chỉ còn cách tự tạo ra và bước đi trên con đường của chính mình thôi.
Và em ấy cũng biết điều đó, vì em ấy đã buông tay tôi ra và tự mình trở về cô nhi viện. Nhìn bóng hình em ấy, tôi thấy hình ảnh chính mình vào ngày rời khỏi làng nhiều năm về trước. Từ chuyện cha tôi chết vì bạo bệnh, tới ngôi nhà trong làng của tôi bị tước đí, và những gì còn sót lại chỉ là con đường được đặt ra trước mắt tôi. Ngày đó, tôi không biết phía trước có gì đang chờ đón, nhưng lựa chọn duy nhất tôi có chỉ là tiếp tục bước đi.
Các sơ phát hiện ra em ấy và chạy vội tới, ôm chồm lấy và rom rớm nước mắt. Ban nãy khi đang đi về thì trông em ấy vẫn vui vẻ, nhưng giờ, nụ cười của em ấy đã biến thành những dòng lệ nức nở chảy xuống khuôn mặt. Vì những ngày sau này nữa, tôi mong em ấy cứ khóc đi, khóc tơi khi nào em ấy tìm thấy yên bình trong lòng mình. Và tôi mong rằng tương lai em ấy sẽ tràn ngập hành phúc.
Tôi rời đi trước khi các sơ nhìn thấy tôi. Khi đang trên đường về nhà, Greed nói qua Thần Giao Cách Cảm.
“Sao vậy? Trông ngươi khác mọi ngày lắm.”
“Im đi,” tôi nói. “Không phải vậy đâu.”
Quan sát em ấy gợi nhớ cho tôi về thời thơ ấu của mình.Tôi không thể quay trở lại quê nhà nơi cha mẹ tôi được chôn cất nữa, cũng không thể quay lại ngôi làng đã xua đuổi tôi đi và gọi tôi là đồ của nợ. Nếu được thì tôi muốn về thăm mộ cha mẹ mình, nhưng tôi biết rằng ngôi làng sẽ không chào đón tôi.
Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh cha nắm lấy tay tôi, lo sợ cho tương lai tôi khi ông đang hấp hối vì bệnh tật. Tôi tự hỏi mình có đang sống một cuộc đời đủ khiến ông ấy cảm thấy tự hào không nhỉ.
“Chúng ta còn cả chặng được dài, Greed nhỉ?”
“Đúng vậy. Đây chỉ mới là khởi đầu, và ta có thể nói rằng: còn cả chặng đường dài, vô cùng dài trước mặt cậu đấy.”
“Chậc, trước tiên là chúng ta đã được gia tộc của Cô Roxy thuê về. Và nói thật là, ta đang khá lo về buổi gặp mặt cha cô ấy.”
Greed cười lớn. “Lo lắng? Chưa gì mà đã vậy rồi sao? Phải tới tận trưa ngày mai cậu mới gặp ông ta cơ.”
“Chúng ta đang nói đến người đúng đầu gia tộc đấy Greed. Một trong năm gia tộc hùng mạnh nhất Vương quốc Seifort. Nếu ta ở dưới đất, thì cha của Cô Roxy đứng tận trên trời đấy. Có khi còn cao hơn thế nữa cơ. Ta không hiểu sao ngươi có thể bình thản như vậy cho được.”
“Tất nhiên là ta bình thản rồi. Ta là một món vũ khí mà.”
Cũng đúng. đồ vật vô cơ thì sao hiểu được nỗi lo lắng, thứ đã bao trùm lấy tôi bởi nỗi sợ qua bao năm tháng chứ. Dù giờ tôi biết rằng mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn và gia tăng các chỉ số thông qua Phàm Ăn, nhưng nỗi sợ đối với thánh kị sĩ của tôi vẫn chưa hề thay đổi. Tôi biết cha của Cô Roxy là người tốt, nhưng nghĩ về việc phải gặp mặt ông ấy khiến tôi cảm thấy lo lắng, như thể tôi phải sẵn sàng cho mọi chuyện vậy.
Còn giờ, tôi mệt rồi. Nay tôi đã quyết định dậy sớm. Một ngày ngập đầy sự phấn khích—tôi dậy để săn goblin và cuối cùng là xử một tên bắt cóc. Có lẽ cơn mệt đã khiến tôi nghĩ quá mọi chuyện lên. Tôi biết rằng phải tin tưởng tin tưởng Cô Roxy hết mình, và cảm thấy thật tệ hại khi mình không thể làm điều đó.
Tôi đâm sầm vào chỗ rách nát mà tôi vẫn gọi là nhà và ngã xòa xuống cái giường rơm của mình. Tôi mệt quá, và tâm trí tôi nhanh chóng phai mờ đi.
***
Tôi ngủ đến sát giờ trưa hôm sau. Bước ra khỏi giường, tôi run rẩy chuẩn bị. Ngay khi vừa lên đồ xong, tôi chạy vội tới Phố Thánh Kị Sĩ, nơi mà Cô Roxy đang đợi.
Phố Thánh Kị Sĩ khác hẳn so với các phố khác, đầu tiên và quan trọng nhất đó là bởi bức tường to lớn bao quanh nó, tạo nên một ấn tượng rằng bên trong đó thậm chí có một tòa lâu đài khác. Tôi nói tên mình cho lính gác cổng nghe và được bước vào mà không gặp trở ngại gì. Có vẻ như Cô Roxy đã nói trước với họ rằng tôi sẽ đến.
Tuy nhiên, bởi Cô Roxy cần phải xác nhận danh tính tôi, nên tôi cảm thấy mình như đang bị hai người lính gác cổng này áp giải đến trang viên gia tộc Hart, như thể tôi là tên trộm bị bắt giữa lúc đang hành sự vậy.
Trang viên bọn tôi tới là biểu tượng của một gia tộc hùng mạnh của Seifort. Không tài nào đoán nổi nơi này trị giá bao nhiêu; chỉ nghĩ tới thôi đã thấy nực cười rồi. Nơi này quá đỗi rộng lớn.
Một người lính tách ra và đi vào trang viên thông qua lối vào vườn. Một lúc sau, cậu ấy đi ra cùng với một cô gái trong bộ váy trắng. Trông cô ấy đẹp đến hút hồn.
“Cậu tới rồi! Tôi đợi cậu mãi.”
Chỉ khi nghe thấy giọng nói thì tôi mới nhận ra cô gái ấy là Roxy. Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy ngoài ca gác cổng cả, lúc nào cô ấy cũng mặc một bộ giáp nhẹ màu trắng. Còn trong bộ váy này, cô ấy trông đáng yêu tới nỗi như thể là một con người hoàn toàn khác vậy.
Hai người lính rời đi, để lại hai bọn tôi nhìn nhau. Sau một lúc, Roxy cất giọng—chắc là vì tôi đứng như trời trồng ở đó há hốc miệng ra.
“Có chuyện gì sao?” Vẻ khó hiểu hiện lên trên mặt cô ấy.
“Tôi… tôi xin lỗi vì nhìn chằm chằm ạ. Chỉ là… cô đẹp quá.”
Hai má Roxy đỏ ửng lên, và cô hắng giọng bằng một cái ho nhẹ. “Cậu thấy đấy, lâu lâu tôi mới mặc váy. Mà tôi cũng suýt thì không nhận ra cậu. Nào, đi lối này.”
Cả cái trang viên rộng lớn vậy, nhưng lại vô cùng im ắng. Tôi không thấy một người hầu nào cả, và như là đang có thứ gì khiến họ phải yên lặng vậy. Tôi đi theo Roxy, choáng ngợp nhìn bãi cỏ được cắt tỉa tỉ mỉ. Bầu không khí im ắng này ngột ngạt quá. Thứ duy nhất tôi nghe được chỉ là tiếng rít lên của cơn gió. Và, tôi còn để ý thấy bộ dạng Roxy có chút cô đơn.
Chúng tôi tới mặt trước trang viên và quẹo phải.
Lạ thật, tôi nghĩ. Sao chúng ta lại không vào trong? tôi muốn hỏi, nhưng dường như sự im ắng trong trang viên khiến tôi cũng phải yên lặng theo. Bọn tôi đi thêm ít bước, và lý do cho sự im ắng đến sầu não này đã lộ diện.
“Đây là…”
Tôi không thể thốt thêm lời nào nữa. Cô Roxy mỉm cười nhã nhặn, rồi quỳ xuống và đặt một tay lên bia đá lạnh giá ở ngôi mộ mà bọn tôi vừa tới.
“Cha à,” cô nói. “Từ giờ Fate sẽ làm việc cho chúng ta. Con chắc rằng cậu ấy sẽ đem lại chút nhựa sống cho gia tộc Hart.” Để ý thấy vẻ bối rối của tôi, Cô Roxy nói, “Năm ngày trước, cha tôi qua đời ở Galia, phía nam Seifort.”
“Galia ư?”
Galia là một lục địa bị lũ quái vật chiếm đóng. Người ta đồn rằng quái vật nơi đó mạnh hơn nhiều so với lũ ở Vương quốc Seifort. Và trọng trách kìm hãm và ngăn chặn lũ đó ùa tới Seifort là trách nhiệm tối cao của các thánh kị sĩ. Những ai thực thi điều này đều được vương quốc ban cho khối tài sản kếch xù và chức vị cao nhất.
Nhưng tôi không thể tin nổi là có quái vật đủ sức để giết hại người đứng đầu của một trong năm gia tộc hùng mạnh nhất Seifort. Và như thể đọc được nỗi sợ trên khuôn mặt tôi, Cô Roxy giải thích, “Ông ấy không chết vì bị quái vật giết. Galia cũng là nơi thường xuyên xảy ra thiên tai mà.”
Ý cô ấy chắc chắn là ám chỉ tới loại thiên tai đó. Mỗi khi xuất hiện, nó gây ra động đất, lũ lụt, và sóng thần. Sinh vật này chính là hiện thân cho sự phẫn nộ của chúa trời: Long Thánh. Dù có mạnh tới mức nào đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào ngăn nó lại được. Long Thánh mạnh kinh hoàng tới mức người ta còn lập ra cả tín ngưỡng thờ tụng, tung hô nó là sứ giả của các vị thần. Và nếu ai đó lọt vào tầm mắt Long Thánh, thì người ấy chỉ có thể tự chuẩn bị cho giây phút cuối cùng của mình.
“Họ nói rằng cả quân đội của cha tôi đã bị nó quét sạch,” Cô Roxy nói. “Chúng tôi có đầy đủ các bản ghi chép từ ngàn năm trước, và không hề có thông tin nào nói con rồng đó sẽ lượn lờ xa tổ cả, chứ đừng nói tới là ngay gần biên giới.”
Tổ của Thánh Long nằm ngay giữa Galia. Tôi chưa từng nghe chuyện nó di chuyển tới tận vùng ngoài của lục địa cả, nhưng giờ, chả ai còn dám chắc về điều đó nữa. Và chỉ có thể nói rằng, những gì xảy ra với cha Roxy là do vận rủi thôi. Nhưng liệu vận rủi có đủ để giải thích cho những ai mà ông ấy để lại thì là một câu chuyện khác.
“Chỗ này mấy hôm trước cũng bận bịu với chuyện tổ chức tang lễ với mấy lễ nghi khác lắm, nhưng sáng nay, tôi đã hoàn thành xong các trọng trách và tuyên thệ rồi. Tôi đã thừa hưởng lại khối tài sản, và lên làm người đứng đầu gia tộc Hart.”
Ngay cả khi gặp phải tình cảnh đau đớn như vậy, Cô Roxy vẫn cố hết sức mình. Những gì tôi có thể làm chỉ là cúi đầu xuống. Và giờ tôi mới để ý thấy, rằng tại lúc đổi ca trực, trông cô ấy vẫn như mọi ngày. Chẳng có cách nào để tôi biết đằng sau đó cô ấy đang phải chịu đựng những gì.
Và ngay cả khi đủ thứ chuyện bận rộn như vậy, cô ấy vẫn ráng dành thời gian và mời tôi tới trang viên gia tộc. Còn những gì tôi làm chỉ là lo lắng về cuộc nói chuyện với cha c6 ấy và nghĩ ngợi cách để che giấu đi những thiếu sót của mình. Cô Roxy, tôi xin lỗi. Tôi…
“Này, đừng u buồn thế chứ,” Cô Roxy nói. “Tôi cần cậu mang lại chút tia sáng cho gia tộc Hart. Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
“Vâng, đây là vinh hạnh của tôi ạ.”
Và ngày đó, tôi trở thành người hầu của gia tộc Hart.