Không gian xung quanh phủ trắng hơi nước.
Dẫu có nói là nổ tung toàn bộ mặt hồ, cùng lắm nó cũng chỉ được khoảng một phần ba thôi.
Mới ban nãy thôi vẫn còn vang vọng thanh âm cuồng nộ của con cá voi đó, cơ mà giờ thì chẳng còn thấy đâu nữa.
Phần đất bị đục khoét nham nhở khi tôi và Rita chiến đấu với những chiếc xúc tu đó giờ bị phủ kín bởi nước tràn từ hồ vào.
『Leviathan』...... vâng. Không còn bất kỳ hiện diện nào nữa.
Nó chỉ đơn giản là biến mất hay đã chạy mất rồi. Mà thôi, dù là sao thì cũng ổn rồi.
「Ma pháp cổ ngữ, trông thế nào thì cũng quá gian lận mà」
Nô lệ của tôi gian lận quá mà. Làm gì mới phải đây.
「.....Biết làm sao được bây giờ ha」
Cả tôi lẫn Rita đều an toàn.
Do bản thân là chủ nhân của Cecil, nó dường như cũng đồng nghĩa với việc tôi được bảo hộ khỏi ma thuật từ em ấy. Mà dù có là ra sao, nhờ chạy đi mà tôi cũng đã giữ được khoảng cách an toàn rồi. Tương tự, Rita cũng được an toàn.
dường như các thành viên khác thuộc 『Giáo hội Iturna』 cũng đều sống sót. Tuy rằng vốn nó đã ở khá xa hồ nước rồi, nhưng có vẻ như cỗ xe đã hoàn thành vai trò của một lá chắn. Đến cả chính chiếc xe ngựa cũng đã bị vỡ tanh bành, còn những người trong toa xe thì bị văng ra xa đôi chút trong trạng thái vẫn bị tê liệt. Gần như toàn bộ đều đã bất tỉnh.
Ánh mắt tôi va phải một linh mục. Có lẽ là do vẫn bị tê liệt nên ông ta chỉ đờ đẫn ngồi ở đó. Dù sao thì cái quan trọng là họ đều còn sống. Thêm vào đó, mong rằng họ sẽ làm chứng cho hành động cứu giúp của chúng tôi.
Và rồi, khi mà tôi để ý kỹ bên dưới chân mình, ở đó có một thứ trông giống như vảy cá.
Có tổng cộng 7 cái, với mỗi cái to bằng nguyên lòng bàn tay tôi. Tất cả đều mang màu ngọc trai.
Tinh thể kỹ năng──phải không nhỉ. Không biết tác dụng ra sao đây.
Vật phẩm rớt ra từ 『Leviathan』 đây à. Nhặt lên xem sao nào.
「……Nagi……hyamaa……」
「Cecil?」
Đứng ở cơn mưa ngoài kia chính là Cecil.
Dường như em ấy vừa mới bước ra từ làn hơi nước.
Quần áo em ấy đều bị ướt sũng, còn mái tóc dài màu bác thì bết hết vào người. Đôi mắt trông cứ như thể sắp ngất đến nơi, trên hết là khuôn mặt em ấy đang bừng đỏ.
「E, em có sao không!? Có chuyện gì vậy!? Cecil~!」
「Iem hong xao….. có thể…… sử dụng…… ma thuật, thếch…… 」
Bịch~
Thấy hân hình bé nhỏ kia đang chực đổ ập xuống, tôi liền ôm lấy em ấy.
Do lạm dùng ma thuật quá à…… ra vậy.
Dù có thể nói là quỷ tộc thật, nhưng đối với mô cô gái bé nhỏ như Cecil, việc sử dụng 『Ma pháp cổ ngữ, Hỏa Cầu』 đã tiêu tốn quá nhiều ma lực nhỉ.
Thì vì nó mạnh đến vậy cơ mà. Xét về 『Ma pháp cổ ngữ』, 『Ánh Sáng』 hay 『Hỏa Tiễn』 đã là giới hạn tối đa cho phép sử dụng bình thường rồi.
Đây cũng là điều mà tôi cần phải lưu tâm đến.
「Em đã vất vả rồi. Về thôi nào, Cecil」
「Chờ một chút đã nào~!」
À, vẫn còn thành phần phiền phức đứng ở đây cơ mà.
Tôi ngoái lại nhìn trong lúc vẫn đang bế Cecil, đứng đằng đó là linh mục trưởng Rita với chiếc áo choàng bị cháy xém loang lổ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
「Cô cũng đã vất vả rồi, linh mục trưởng Rita. Như vậy là chúng ta đã hoàn tất 『Khế ước』 rồi đó phải không?」
「......Ừ, 『Khế ước』 đã được hoàn thành. Ngươi đã cứu chúng ta khỏi con quái vật đó」
「Thế vậy là đã xử lý xong công việc rồi nên là tôi về nhà nhé. Chào」
「Nè, thực ra các người là ai vậy?」
「Tôi ghét phải tăng ca lắm đấy. Để cho tôi được về đúng giờ đi」
「Đừng có đánh trống lảng. Ta chưa từng được nghe về bất kỹ kỹ năng nào khiến khả năng tái tạo trở nên mất kiểm soát cả, với lại ma thuật ban nãy là cái gì vậy? Một cô gái mà có thể sử dụng tới ngưỡng ma thuật này thì tại sao lại trở thành nô lệ của ngươi!?」
「Tôi là người tới từ phương đông mà」
Tôi thực sự có niềm tin vào Rita.
Dù sao thì cô ấy cũng rất dịu dàng với Cecil, thậm chí còn tặng cho chúng tôi tinh thể kỹ năng nữa.
Cô ấy đã tìm cách thu thập thông tin chính xác ngay khi họ vừa mới tới làng. Cô ấy đều đang làm những việc đúng đắn.
Ấy nhưng mà, chuyện nào ra chuyện đó.
「Tôi có xuất thân từ một đảo quốc xa xôi, kỹ năng này cũng chỉ là kỷ vật mà do người ông của tôi để lại. Vậy nên tôi chẳng hề có vấn đề gì cả đâu」
Trước khi mọi chuyện bị đẩy xa hơn thì tôi cần phải chuyển chủ đề trước. Tôi vẫy gọi Rita và bảo cô ấy đi ra xa khỏi chỗ các linh mục khác. Dù rằng ở tình trạng đó thì họ cũng khó để nghe được điều gì, nhưng dù sao tôi không thể để chuyện này lọt vào tai họ được.
「......Rita này, chẳng phải là cô nên rời bỏ giáo hội thì hơn sao?」
「Cái gì!? Trong khi bản thân ta cố gắng lắm mới được trở thành linh mục đấy!」
「Bộ cô thích được bao quanh bởi đám hạ cập luôn rập khuôn giáo điều và chẳng thèm nghe ai lắm sao?」
Có một kịch bản thường thấy là các tổ chức thường bỏ qua thực tế mà luôn ưu tiên các điều lệ nội bộ của mình hơn kiểu gì cũng dẫn tới sụp đổ. Hơn nữa, việc suy thoái cũng sẽ đem lại hệ quả lớn.
「Đấy là chuyện lần này còn kết thúc mà còn chẳng gặp tổn thất đấy, chứ cứ chờ đến lúc xảy ra chuyện xấu thì chẳng phải cô rời giáo hội trước đó sẽ tốt hơn sao? Vốn Rita nào có phân biệt đối xử đối với á nhân đâu, vậy nên ít nhất là cô cũng phải có khả năng phán đoán chứ」
「Ta từ chối! Ta chẳng biết phải đi đâu nếu rời khỏi giáo hội cả!」
「Vậy thì trở thành một mạo hiểm gia thì sao? Cô biết có bao người ngoài kia thèm khát khả năng chiến đấu của mình không?」
「......Thèm khát tôi, ấy hả? Ý là cả cậu sao?」
「Ế? À, ừm. Tôi rất muốn một người có thể đảm nhận vị trí tiên phong trong nhóm」
「............Vậy à. Cảm ơn ngươi」
Kohon~, Rita hắng giọng lại cùng gương mặt hơi ửng đỏ.
「Nh, nhưng mà nhé. Ta không thể nào đột nhiên thay đổi cách sống được. Nghe đáng sợ lắm. Ta đã luôn làm việc cho giáo hội kể từ khi còn nhỏ tới giờ rồi」
「Hừm」
Đúng là đến cả lời khuyên cũng không thể cứ khuôn mẫu được nhỉ.
Cơ mà nhé. Nơi Rita hoạt động ấy, nó trông khá là rủi ro nếu xét theo kinh nghiệm của bản thân tôi.
Do vậy nên tôi vẫn chưa thể từ bỏ ngay được.
「Còn về việc Rita đã trở thành linh mục trưởng……」
「Để có thể thu nạp thêm tín đồ ở Metekal, mang theo một gương mặt khả ái thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao, vậy nên tôi mới trở thành giải pháp tạm thời. Chỉ đơn giản là một con búp bê để làm bảng hiệu lôi kéo mọi người tới thôi mà, phải không?」
Rita nói tựa như nó còn chẳng phải vấn đề.
Liệu rằng cô ấy đã biết trước được rồi sao.
「Mặc dù vậy, chắc chắn đó vẫn sẽ là một cơ hội dành cho ta. Ta càng thu nạp được nhiều tín đồ, chẳng phải ngay cả giám mục cai quản『Giáo hội』 chi nhánh Metekal cũng không thể không để ý đến thành tích của ta hay sao? Muốn nhắm tới vị trí cao hơn thì ta cần phải lập được thành tích từ những thứ như vậy trước đã. Chỉ như vậy thì ta mới có thể thay đổi giáo hội từ bên trong được」
Nhìn sang những linh mục vẫn đang nằm dưới đất phía đằng xa kia, Rita cười gượng.
「Chẳng phải là ta đã nói rồi sao? Ta cũng có cả những người bạn là thú nhân nữa. Ta muốn nói với cả những người đó. Rằng ta sẽ chẳng vì chủng tộc mà phân biệt đối xử với bất kỳ ai đâu. Ngay cả ngươi cũng phải hiểu điều đó」
……Cái con người này, đúng là tuyệt vời thật.
Để có thể thay đổi được cả một tổ chức, rất có thể đó sẽ là những người như Rita.
「Mà đúng rồi, ta còn chưa cảm ơn về sự giúp đỡ của người nữa. Cảm ơn」
Rita gằm hẳn mặt xuống.
「Ngươi…… e~to, là Nagi nhỉ. Nagi và Cecil-chan đã cứu mạng chúng ta. Chắc chắn ta sẽ báo cáo lại chuyện này lên giáo hội chi nhánh Metekal. Hãy cứ yên tâm vì chúng ta chắc chắn sẽ trả tiền đàng hoàng」
「Bởi vì có 『Khế ước』 rồi mà」
「......Ch, chứ ta không muốn phải làm nô lệ của Nagi đâu」
Rita nói với khuôn mặt hơi ửng đỏ.
Sau đó, cô ấy nhìn vào Cecil đang nằm trên tay tôi.
「Nhưng mà, sự thật đúng là ngươi có quan tâm tới Cecil-chan nhỉ. Ta ghi nhận ngươi ở điểm đó. Xin lỗi vi khi trước đã gọi ngươi là tên dị giáo」
「Ưm. Cô có thể hiệu được như vậy là tốt rồi. Vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi chỗ này đây」
「Ế?」
「Thêm vào đó, nếu cô có thể giữ bị mất về kỹ năng của tôi lẫn Cecil thì sẽ giúp ích cho chúng tôi lắm đó」
「Cái đó thì được thôi…… nhưng mà, nếu không ai biết chuyện ngươi đánh đuổi quái vật ở hồ, chẳng phải cũng có nghĩa là ngươi không thể nhận thưởng ở làng sao?」
「N~, thôi khỏi. Tôi sẽ hứng phải phẫn nộ nếu nẫng mất công việc của những người từ hội mạo hiểm giả tới mất. Về 『Leviathan』 thì, chúng tôi chỉ đơn giản là tham gia giúp đỡ thôi, còn nó đã bỏ trốn vì sợ hãi trước ma thuật của một lữ khách nào đó. Người đó đã nổi cơn thịnh nộ sau khi chứng kiến biến động ở hồ nước…… Nói như vậy là có thể thuyết phục được họ rồi đấy. Tất cả đều là vì Cecil thôi」
Những thứ mà tôi cùng với Cecil làm chỉ là tham gia cứu trợ mà thôi.
Chúng tôi sẽ chỉ nhận được phần thưởng cho việc liều mạng di tản chiếc xe ngựa trước những chiếc xúc tu đang tấn công của 『Leviathan』.
「Ta hiểu rồi. Ta sẽ kể chuyện đó. Chắc hẳn ngươi cũng phải có lý do riêng đúng không?」
「Cảm ơn cô. Rita」
Để đề phòng tôi còn tính đên chuyện lập cả một 『Khế ước』 để đảm bảo việc giữ bí mất về năng lực của chúng tôi…… cơ mà như thế thì có ổn không.
Xét cho cùng, dường như tôi có thể tin tưởng Rita được…… hay nói cách khác, có lẽ là tôi muốn đặt niềm tin vào cô ấy.
Cô ấy đã thực hiện vai trò lá chăn không một vết xước khi bảo vệ tôi trước những mũi kim tê liệt trong trận chiến. Chứ nếu không thì tôi đã chẳng thể cử động do bị tê liệt rồi.
Hơn nữa, cũng có vẻ như là Cecil thích Rita.
Việc sử dụng 『Khế ước』để giữ cho Rita im lặng thực sự là có hơi khó nói đối với Cecil
「Nagi…… ngươi kỳ quặc thật đấy」
「Dù sao thì tôi cũng là khách phương xa mà, tôi không quen thuộc với các luật lệ ở đây là cũng phải thôi」
「Hửm」
Bất chợt, Rita dí sát mặt lại gần tôi. Cô đang ngửi cái gì thế…… là đang ngửi tôi đấy hả? Sao thế?
「Mùi của ngươi không phải là mùi hôi…… nhỉ? Mặc dù ta cũng không rõ…… nhưng ngươi mùi rất lạ」
「E, e~to? Như vậy nghĩa là sao? Thậm chí cô còn biết được là cả mùi gì sao!?」
「......T, ta hoàn toàn không biết…… bởi vì ta có phải là thú vật đâu……!」
Bất giác, tôi rụt người lại, Rita thấy vậy cũng rụt mặt lại theo.
Hết cả hồn. Hay nói tóm lại là, cô ấy gần quá.
Đấu với 『Leviathan』 chỉ bằng tay trần hay dí sát mặt lại để ngửi, kiểu…… Rita trông cứ giống như thú vật vậy. Cô ấy mang hình bóng của một con thú hoang. Thậm chí cô còn cảm nhận được hiện diện khi những chiếc xúc tu đánh tới.
「N, nói chung là! Ta hiểu rồi. Ta sẽ làm đúng theo lời nhóm Nagi!」
Hắng giọng đi để đánh trống lảng, Rita đưa tay về phía tôi.
Bắt tay à, chắc là vậy rồi.
「Này Nagi, nếu có một ngày ta sẽ trở thành giáo hoàng và thay đổi toàn bộ giáo hội, liệu ngươi có muốn trở thành thuộc cấp của ta không?」
「Nếu thời điểm đó xảy ra, và nếu chúng tôi có thể không làm mà vẫn có ăn thì tôi sẽ cân nhắc」
「Thực sự ngươi đúng là tên kỳ quặc mà」
Rita cười.
Chúng tôi bắt tay rồi sau đó tạm biệt nhau.
____________________
Không có chuyện hệ trọng nào xảy ra kể từ khi chúng tôi quay lại quán trọ.
Nếu có gì đó thay đổi thì chỉ là món cá nướng muối nóng hổi đã xuất hiện vào bữa sáng hôm sau.
toàn bộ ngôi làng trở nên náo động khi hay tin 『Leviathan』 biến mất. Thành viên thuộc hội mạo hiểm giả ban đầu trở nên tức giận vì 「một ủy thác đã không cánh mà bay」, nhưng lần tiếp theo tôi thấy tâm trạng của họ đã được cải thiện hơn nhiều sau khi được chiêu đãi nhiều món cá của làng.
Còn về phía『Giáo hội Iturna』, họ có nhiều linh mục bị thương kèm một chiếc xe ngựa bị hỏng, có vẻ như họ sẽ nán lại ở làng này trong 2 ngày.
Chúng tôi sau đó cùng rời khó quán trọ và tiến đến thành phố pháo đài Metekal.
Cũng tình cờ vì bám theo sau xe của hội mạo hiểm giả nên có lẽ chúng tôi mới không bị quái vật tấn công dọc đường. Và thế là chúng tôi đã thành công đến một quán trọ ở Metekal vào tối ngày hôm sau.
Có vẻ như chúng tôi đã hoạt động quá nhiều rồi thì phải. Chắc chúng tôi phải nghỉ ngơi một…… à không, hai ngày rồi mới đi đăng ký ở hội mạo hiểm giả sau cũng được…… Được rồi, xả hơi thôi nào.
Và vì vậy, chúng tôi dành nguyên ngày thứ nhất trong nhàn rỗi và xuống dạo phố Metekal vào ngày thứ hai.
Chúng tôi có ghé qua chi nhánh 『Giáo hội Iturna』 sau khi đi mua sắm để báo cho họ địa chỉ nhà trọ của chúng tôi hiện tại. Đây là tin nhắn gửi đến Rita.
Mà, để giải thích hết mọi chuyện cho giáo hội chắc cũng sẽ mất kha khá thời gian đấy, tôi còn chẳng biết liệu phải chờ bao lâu thì mình mới có phần thưởng──nhưng khi vừa mới nghĩ vậy, thì ngay đêm hôm đó.
Mới ăn tôi xong, trong lúc chúng tôi đang chuẩn bị đến đăng ký tại hội mạo hiểm giả, bên ngoài vang lên tiếng gõ.
Cánh cửa mở ra, với Rita là người đang đứng sẵn ở đó.
「......Tôi bị đuổi, khỏi giáo hội rồi」
………………Vâng?
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage