“Hửm?”
Adler cau mày đứng dậy sau khi đã ngủ được một lát.
“Cái gì đây?”
Dùng tay lau khóe miệng đang ẩm ướt và cảm nhận được thứ chất lỏng gì đó.
“…..!”
Cậu nhìn thấy một chất lỏng màu đỏ quẹt trên cánh tay.
“…Cô Holmes?”
Khi biết được chất lỏng đó là máu của ai đó, Adler ngạc nhiên và nhận ra Holmes đang ngồi trước mặt cậu.
“Vết thương đó của cô ở đâu ra vậy hả?”
“….”
“Đừng nói là cô Holmes đã cho tôi uống máu của cô sao?”
Adler phát hiện ra vết thương đang rỉ máu trên cánh tay cô. Ngay lập tức, cậu mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.
“Cô Holmes, máu người không phải là rượu đâu.”
“Đối với anh bây giờ chẳng phải nó ngon như rượu hay sao?”
Holmes mang vẻ mặt u ám, đáp lại giọng nói gay gắt của cậu.
“Anh giờ đã trở thành một ma cà rồng rồi mà.”
“…Ra vậy, cô Holmes đã biết rồi à.”
Adler gãi đầu và nói với nụ cười ngượng nghịu trên môi.
“Chắc là tôi vô tình bị cắn bởi Công chúa Clay khi đang chiến đấu với cô ta chăng?”
“….”
“Mà không có gì phải lo lắng nữa đâu. Tôi đã phong ấn cô ta vào trong đây rồi.”
“Vì sao vậy?”
Khi Adler lắc chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay cậu, Holmes liền hỏi.
“Sao anh không kêu tôi dậy?”
“Ý cô Holmes là sao?”
“Đừng giả vờ như thể anh không thể hóa giải được thứ phép thuật cỏn con đó. Anh có thể dễ dàng xóa bỏ đi ma thuật ngủ mà tôi dính phải mà.”
Ánh mắt sắc sảo của cô hướng vào Adler.
“Chúng ta đã có thể cùng nhau chiến đấu, tôi cũng đã chờ đợi anh giải thích tất cả. Nhưng tại sao anh lại không…”
“Cô đang hỏi một điều mà chẳng phải cô đã biết câu trả lời rồi sao?”
Adler chỉ vào cô khi đáp lại.
“Tôi chưa nói với cô Holmes điều đó sao? Bảo vệ thám tử là vai trò của trợ lý.”
“…..”
“Chỉ cần nhìn vào đôi mắt cô Holmes là cũng đủ biết cô đang trong tình trạng ngộ độc mana nghiêm trọng. Nếu cô tham gia chiến đấu với một đối thủ mạnh mẽ như Công chúa Clay thì cô chắc chắn sẽ lạm dụng đá mana quá mức. Điều đó sẽ khiến tình trạng bệnh của cô ngày càng nguy hiểm đến tính mạng hơn.”
“Quả nhiên, tất cả lại là do lỗi của tôi.”
“..Lại?”
Chỉ sau đó, Adler mới đọc được cảm xúc của Holmes và cậu vô cùng lo lắng.
“Cô không sao chứ, cô Holmes?”
“Tôi có thể hỏi thêm điều này được không, Adler?”
Cô né tránh ánh mắt lo lắng của Adler và hỏi cậu.
“Cuộc sống của anh giờ sẽ trở nên khó khăn hơn vì anh đã trở thành ma cà rồng, phải chứ?”
“À thì, sẽ ổn thôi mà.”
Adler nói với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
“Dù sao thì cơ thể tôi cũng không ổn chút nào cả. Cô Holmes đã nói nó gần như là một cái xác thôi đúng không?”
Khi nghe vậy, đôi mắt Charlotte run rẩy dữ dội.
“Cả mana của tôi cũng hơi đặc biệt. Nên là cô thấy đấy, sẽ không sao đâu mà.”
Adler nắm lấy tay cô và đứng dậy, tiếp tục nói thêm.
“Vậy nên cô đừng lo lắng nữa. Ngay lúc này…”
Tuy nhiên, đang nói thì tay cậu bất chợt run rẩy lặng lẽ.
-Tách, tách..
Dòng máu đỏ từ cánh tay Holmes vẫn đang chảy nhỏ từng giọt được phản chiếu trong mắt Adler.
“…Nếu anh muốn uống thì cứ uống đi.”
“Sao cơ?”
Charlotte chăm chú quan sát cậu, yếu ớt đưa cánh tay về phía cậu.
“Nếu anh muốn thì cứ uống hết đi.”
“…..”
‘Chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ của anh, dù chỉ một chút thôi cũng được.’
Charlotte cúi đầu, không dám nói ra suy nghĩ cuối cùng đó.
“…Cô Holmes.”
Bị thôi thúc mạnh mẽ từ bản năng khi đang nắm lấy tay cô, Adler nhắm chặt mắt và đáp.
“Sẽ không sao đâu mà.”
Rồi cậu quay đầu đi trong khi đang lảo đảo.
“Kéo dài mạng sống tôi bằng máu cô Holmes là không nên.”
Adler nhìn lại cô, nói thêm với nụ cười nhợt nhạt trên khuôn mặt.
“Với lại, tôi không hề dễ chết đâu.”
Sau đó, cậu tiến về phía trước trong khi dẫn theo Holmes.
‘…Đồ nói dối.’
Holmes, người vẫn đang bị còng tay, bước loạng choạng theo phía sau Adler và lấy ra một chiếc đồng hồ cát từ trong túi.
‘Anh ta sẽ sớm chết.’
Chiếc đồng hồ cát vàng giờ đã bị lấp đầy bởi một nửa cát đỏ vẫn đang tiếp tục chảy.
‘…Chỉ vì tại mình.’
.
.
.
.
.
Một khoảng thời gian sau –
“Hình như đã muộn lắm rồi thì phải.”
“…..”
“Việc đối chất với nghi phạm thế nào rồi, cô Holmes?”
Làn sương mù lờ mờ ẩn hiện trên những con phố tối tăm của London.
“Nếu cô Holmes đây đang vui vẻ thì liệu cô có thể tháo còng tay như đã hứa được không vậy?”
Adler nói chuyện liên tục khi bước đi song song với Charlotte, người nãy giờ vẫn đang cúi đầu suy nghĩ.
‘…Mình lại phạm sai lầm rồi.’
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ nên không hề nghe những lời mà cậu nói.
‘Tất cả là tại mình.’
Isaac Adler chưa hề coi cô như một món đồ chơi dùng một lần hay là một thú vui để giải trí.
Đúng hơn hết thì chính Charlotte đã hiểu lầm cậu như một thứ tiêu khiển. Cái giá phải trả cho hiểu lầm tai hại đó là mạng sống của một chàng trai – người đã chọn mỗi cô hơn tất cả thứ xa hoa khác trên thế giới.
“Cô Holmes, từ nãy đến giờ cô cư xử hơi kì lạ thì phải?”
Một chàng trai vì cô mà khiến tình trạng cơ thể càng tồi tệ hơn, thậm chí kìm nén cả bản năng uống máu của ma cà rồng cũng chỉ vì lo lắng cho sức khỏe của cô.
“Nếu anh Adler không nhịn được mà muốn tấn công để uống máu tôi, tôi sẽ sẵn lòng dâng hết máu của tôi cho anh.”
“Haha, cô Holmes thật có khiếu hài hước quá đi.”
Điều đó càng khiến Charlotte cảm thấy lo lắng hơn.
“Như tôi đã nói khi nãy, tôi không muốn làm hại cô Holmes…”
“Adler!”
Vào thời điểm sự tội lỗi của cô vượt quá ngưỡng giới hạn của nó.
“Tại sao anh lại đi xa đến vậy chỉ vì tôi?”
“Vâng?”
Cô gái trẻ tiếp tục hỏi.
“Tại sao anh lại liều mạng cứu tôi khỏi đám cháy hôm đó?”
Cô gái luôn coi việc giải đố là niềm vui duy nhất cuộc đời…
“Tại sao anh lại bảo vệ tôi khỏi ma cà rồng?”
Lần đầu tiên bản thân cô yêu cầu một lời giải cho câu đố lớn nhất trong đời.
“Tại sao anh lại làm nhiều thứ cho tôi - người được coi là kẻ thù của anh, vậy hả?”
Ngay khi đã nói hết những muộn phiền trong lòng, câu trả lời mà chàng trai trẻ đó đưa ra đã in sâu mãi trong trái tim cô…
“Đối với một câu đố mà bản thân cô Holmes không thể lý giải được, câu trả lời thật ra cũng khá đơn giản thôi…”
Như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, Adler nhìn cô trìu mến và nhẹ nhàng nói.
“…Là vì anh yêu em."
Sự im lặng trải dài khắp đường phố.
Trên con đường đêm đầy sương mù, không gì có thể so sánh với hình bóng của hai người, một chàng trai và một cô gái đang khẽ nhìn nhau.
Đôi mắt của họ chạm nhau, đánh thức những cảm xúc mơ hồ và những ý nghĩ khó diễn tả bằng lời.
“Không thể nào đơn giản như vậy được.”
Giọng của Charlotte phá vỡ sự im lặng khó chịu bao trùm họ rồi dần vang vọng ra xung quanh.
“Làm sao cô Holmes lại bất ngờ với câu trả lời đầy thẳng thắn rằng tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và tình yêu đó vẫn vẹn nguyên cho tới ngày hôm nay?”
“Câu trả lời cho một câu đố mà tôi không lý giải được không thể chỉ có chừng đó được.”
Nói xong, cô lẩm bẩm với ánh mắt bối rối.
“Anh phải muốn thứ gì đó từ tôi, không thể nào anh lại làm nhiều thứ như vậy chỉ vì mỗi lý do đó.”
“….”
“Anh cũng có lời nguyền đúng không? Mục tiêu cuối cùng của anh là hóa giải lời nguyền đó à. Hoặc không thì ngay lúc này cũng là một kế hoạch nào đó của anh….”
“Bản thân tôi cũng có một mục tiêu mà luôn muốn theo đuổi đến cuối.”
Adler xen vào lúc cô đang nói.
“Biết ngay mà, cuối cùng thì anh cũng…”
“Nhưng lý do để tôi theo đuổi mục tiêu đó là vì cô thôi, cô Holmes.”
“Anh…”
“Ngay từ đầu, lý do tôi đến nơi đây và trải qua những thứ điên rồ này mà không dám phàn nàn gì cả, theo một ý nghĩa nào đó thì có lẽ vì tôi đã quá yêu Charlotte Holmes.”
Adler mỉm cười trên môi, nhẹ nhàng thì thầm với Charlotte khi cô đang không nói nên lời.
“Tình yêu là vậy đó, cô Holmes à.”
“……”
“Tình yêu không bao giờ tuân theo logic, lý trí hay sự hợp lý. Nó cũng không thể diễn tả được hết bằng lời và thứ cảm xúc màu hồng đó luôn nảy nở vào những lúc mà ta không thể ngờ đến được.”
Ánh trăng lẻ loi hắt xuyên qua màn sương mờ phản chiếu trong mắt Adler, mang đầy sự dịu dàng trầm lắng.
“Đó là điều bình thường khi mà chính cô Holmes đây, người gần như là hiện thân của những điều trên, sẽ cảm thấy thật khó hiểu.”
Khi Charlotte vẫn im lặng nhìn cậu, Adler cảm nhận được tâm trạng rối bời của cô và lặng lẽ nói thêm.
“Nhưng cô Holmes không cần nhất thiết phải hiểu đâu.”
“Tại sao?”
“Bởi tôi làm như vậy không phải vì mong cô Holmes biết được cảm xúc của tôi dành cho cô. Đơn giản đó chỉ là tình cảm đơn phương của tôi mà thôi.”
Sau đó, Adler lặng lẽ lắc cánh tay vẫn đang bị còng.
“Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình trong đời đấy, nên thực sự bây giờ tôi muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống lắm rồi.”
“….”
“Vì thế, cô Holmes có thể vui lòng mở khóa thứ này giùm tôi được chứ?”
Holmes, người nãy giờ vẫn ngơ ngác nhìn cậu, liền lấy từ trong tui ra một chiếc chìa khóa và mở còng tay.
Adler xoay cổ tay, rồi nhẹ vẫy tay chào tạm biệt khi quay lưng lại.
“Đừng lo lắng nhiều về khách hàng của cô là cô Wilson. Tôi đã có cách để giải quyết rồi.”
“…..”
“Sau đó…”
“Adler.”
Nhìn hình bóng cậu xa dần, cô vội mở miệng, nghĩ rằng nếu không nói ngay bây giờ thì cô sẽ không còn cơ hội nữa.
“Hãy trợ thành trợ lý của tôi.”
“Tôi xin từ chối.”
Trước khi cô kịp nói thêm, một lời từ chối kiên quyết đã lọt vào tai cô.
“…Tại sao?”
“Cô Holmes.”
Ánh trăng phản chiếu trong mắt cậu dần mất đi sự rực rỡ và mê hoặc khi bị sương mù dày đặc che khuất.
“Tôi là một tội phạm.”
“Nếu là vì cô Giáo sư đó, tôi sẽ giải quyết cô ta. Nên là vì thế…”
“Cô Holmes có nhận ra rằng vấn đề không chỉ liên quan đến mỗi giáo sư và hiện tại cô cũng không đủ mạnh để đánh bại cô ấy đâu.”
Ánh mắt Charlotte bắt đầu dao động và cô ngậm miệng lại khi nghe giọng cậu khác với những lần cô thường nghe.
“Chẳng bao lâu nữa, thành phố London này sẽ chìm trong bóng đêm vĩnh hằng.”
Adler nhẹ nhàng hỏi cô.
“Cô Holmes có thể ngăn điều đó xảy ra không?”
Một bầu không khí im lặng nặng nề lại bao trùm giữa hai người.
“…Được rồi, tôi sẽ sớm gặp lại cô với câu đố bí ẩn tiếp theo, cô Holmes.”
Nói xong những gì cần truyền đạt, Adler khẽ cúi đầu và bước đi.
“Trong khả năng có thể của tôi, chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng chút sự giải trí này.”
Làn sương mù dày đặc dần che khuất bóng dáng của Adler, sự hoang tàn xen lẫn im lặng đầy đáng sợ một lần nữa bao trùm đường phố London.
.
.
.
.
.
Sau khi bị bỏ lại một mình, Charlotte đứng lặng người trên phố một lúc lâu.
Một điều gì đó bất thường đã xảy ra với cô sau khi Adler đi.
“…..”
Kết quả từ sự tội lỗi do cô gây ra, cả lời thú nhận của chàng trai dành cho cô. Cùng với đó là những lời đáng quan ngại mà cậu đã nói khi nãy.
Một chuỗi những cảm xúc, suy nghĩ phức tạp bắt nguồn từ sự kiện này dần nổi lên và xuất hiện một kết quả mà không ai có thể lường trước được.
-Rùuu…
Luồng mana đen tuyền, thứ lẽ ra phải xuất hiện ở giai đoạn cuối của trò chơi gốc trong nhiều năm sau, lại tỏa ra lờ mờ từ cơ thể của Charlotte Holmes.
Dưới bầu trời đêm tăm tối ở London, liệu rằng thứ bóng tối đen thăm thẳm này sẽ nuốt chửng hết ánh sáng mờ nhạt phát ra từ chàng trai tóc vàng ở phía xa kia?
Hay để rồi, ánh sáng vàng đó sẽ càng tỏa sáng mạnh mẽ hơn và xua tan đi nó?
Không một ai có thể biết được.
“…Watson chắc chắn sẽ ngất xỉu nếu cậu ấy nhìn thấy thứ này.”
Tuy nhiên, sự thay đổi đáng quan tâm nhất không là về điều đó.
“Hoặc có khi cậu ấy sẽ trêu chọc mình suốt đời mất thôi.”
Kể từ ngày đó, màu xám trong mắt Charlotte từ từ biến đổi, dần mang màu tóc của một ai đó đã biến mất sau làn sương mù.
(O_O)