Becoming Professor Moriarty’s Probability

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 107

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 186

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 414

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 192

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2905

Becoming Professor Moriarty’s Probability - Chương 17: Liên Minh Mana Đỏ (6)

“Tên ngu ngốc.”

Joan Clay lẩm bẩm khi đang nhìn chàng trai trước mặt.

“Không có đáng quý gì hơn mạng sống đâu.”

Vòng tròn ma thuật dưới chân Adler phát ra luồng mana đỏ rực tựa như ngọn lửa dữ dội đang nuốt chửng cơ thể cậu.

Kẻ ngốc trước mặt cô cho rằng sẽ có thể đánh bại cô nếu chiếm lấy thứ sức mạnh đó.

“Cậu đúng là ảo tưởng quá rồi.”

Tuy nhiên, thứ sức mạnh to lớn đó không phải thứ mà một con người có thể dễ dàng kiểm soát được.

Chỉ cần vài giây nữa thôi là kẻ ngốc đó sẽ biến mất không một dấu vết, cùng với cả cô gái đang nép mình trong vòng tay cậu.

“…Huh?”

Thế nhưng vài giây, hàng chục giây đã trôi qua…và cậu vẫn đứng đó.

-Sshh…

Luồng mana đỏ rực gần như đã nuốt chửng Adler giờ đây đã dần ổn định và được hấp thụ vào cơ thể cậu mà không gặp vấn đề gì.

“Cậu, cậu…”

“Tại sao cô lại làm như vậy, Công chúa?”

“Rốt cuộc cậu đã làm gì thế?”

Cho dù cô có nghĩ hết cỡ đi chăng nữa thì điều đó thật sự là vô lý.

Ngay cả đối với ma cà rồng, để hấp thụ được sức mạnh của một ma cà rồng thuần chủng thì họ phải đánh đổi bằng mạng sống. Và trường hợp thành công hấp thụ là rất hiếm.

Nếu một con người bình thường lại có thể dễ dàng làm được điều tưởng chừng như không thể này, cái chết của vô số ma cà rồng ở thế kỷ trước vì ham muốn sức mạnh đó chẳng khác nào là một trò hề.

“Tôi đang thực hiện đúng như yêu cầu của cô đó, Công chúa Clay.”

“…Sao cơ?”

“Để có thể khôi phục lại kỉ nguyên ma cà rồng thì không phải tôi nên trực tiếp hấp thụ sức mạnh này sao?”

Chàng trai trước mặt cô đã biến điều không thể thành có thể.

Ngay cả khi Công chúa Clay cực kỳ tự tin về sự thông minh của mình nhưng đây vẫn là một điều bí ẩn mà cô không thể hiểu được.

“Làm sao mà…một con người bình thường có thể…”

“Công chúa.”

Adler thì thầm nhẹ nhàng với cô.

“Cô tưởng tôi không biết gì hết à?”

Nghe những lời đó, vẻ mặt của Công chúa Clay trở nên hoài nghi.

“Cho tới tận bây giờ, cô không biết tôi đã quan sát vòng tròn ma thuật này bao nhiêu lần rồi sao?”

“Đó không phải là thứ mà một pháp sư bình thường như cậu có thể hiểu hết chỉ bằng cách nhìn.”

“….”

“Ngay cả đồng loại của chúng ta còn không chắc có thể hiểu hết được nó.”

Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi Adler.

“Ra đó là lý do vì sao… Lý do mà vòng tròn ma thuật trông như thế này.”

“Gì cơ?”

“Cấu trúc phức tạp và vô nghĩa, các vòng lặp ma pháp tiêu tốn ma thuật một cách không cần thiết. Những đoạn mã được chắp vá vội vàng bao gồm cả những cú pháp liên kết không rành mạch.”

Đôi mắt Clay mở to khi nghe cậu nói vậy.

“Việc nó bị quá tải đương nhiên là do sơ đồ thiết kế có sai sót.”

“Cậu…cậu đã tự chỉnh sửa lại vòng tròn ma thuật sao?”

“Nói chính xác hơn phải là tối ưu hóa nó. Với vòng tròn ma thuật hiện tại thì ngay cả khi một con kiến đi ngang qua cũng dễ dàng biến thành một ma cà rồng.”

Mồ hôi của Công chúa Clay chảy xuống trán cô trước lời giải thích đó.

“Nhưng…Cấu trúc và đặc tính của nó vẫn còn đang được giải mã trong giới học thuật mà.”

“Nếu tôi nói tôi là người tạo ra hệ thống ma thuật, thứ mà đang được giải mã như cô nói, liệu cô có tin không?”

“Không thể nào.”

Dù cô trả lời như vậy nhưng sâu thẳm trong thâm tâm cô đã nhận ra điều gì đó.

Chàng trai trước mặt cô dường như đã quá hiểu các quy tắc của hệ thống phép thuật, thứ mà chưa ai có thể khám phá hoàn toàn.

Không, không chỉ là hiểu biết. Cậu ta đã làm chủ được nó theo đúng nghĩa đen và biến nó thành của riêng cậu.

“…Cậu đã biết hết từ khi nào?”

Cô chưa bao giờ cảm thấy bị đe dọa như vậy trong đời, bắt đầu cắn môi khi một cảm giác nguy hiểm đang quấn lấy người cô. Ngay sau đó, cô đặt câu hỏi một cách thận trọng.

“Thành thật mà nói thì tôi không chắc chắn lắm về kế hoạch cô đã nghĩ ra. Nhưng tôi hiểu rõ mục đích thực sự của vòng tròn ma thuật đó không đơn thuần chỉ là dùng để dịch chuyển.”

“Thế tức là cậu đã biết từ lâu rồi.”

“Chắc là vậy nhỉ?”

Công chúa Clay lặng lẽ quan sát Adler, người đang khúc khích cười đáp lại.

-Vù..!

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, sức mạnh mana đỏ mà cô tập hợp lại trong lòng bàn tay từ lúc cô đặt câu hỏi, được phóng về phía Adler như một cơn gió.

‘Cậu ta tuy thông minh và hiểu biết đáng kể, nhưng vẫn chỉ là một con người bình thường. Xét về sức mạnh thuần túy thì mình vẫn mạnh hơn nhiều.’

Công chúa Clay lẩm bẩm với chính mình trong khi nhìn Adler đưa tay về phía trước với vẻ mặt bối rối.

‘Điều đó chứng tỏ mình vẫn có thể chiếm thế thượng phong khi tấn công trước…’

-Zzzz..!

“….”

Giây tiếp theo, đột nhiên cô chứng kiến luồng mana xám đậm bùng lên từ vòng tròn ma thuật và nuốt chửng lấy mana đỏ của cô - khiến cô không thốt nên lời.

“Cậu đã đưa mana của Giáo sư vào từ trước ư?”

“Đúng vậy.”

“Cậu…đã đoán trước được đến nước này luôn sao?”

Không thể có một ai khác ngoài Adler, người sở hữu trí tuệ và kiến thức sâu rộng, đủ để can thiệp vào các vòng tròn ma thuật cổ xưa.

“Ừm…”

Đây có lẽ cũng là điều Adler đã tính toán trước.

“…Tạm thời cứ cho là vậy đi.”

Nhìn Adler gãi đầu với vẻ bối rối khó hiểu, vẻ mặt Công chúa Clay dần khó chịu.

“Chết tiệt thật.”

Mana xám nằm trong vòng trong ma thuật dường như nuốt chửng mọi thứ chạm vào nó.

Nó trông giống như một cái màng chắn đáng sợ và đầy chết chóc, không thể bị xuyên thủng ngay cả khi cô có dồn hết sức mạnh.

“…Chờ đã.”

Với tình hình hiện tại, Công chúa Clay chỉ còn một lựa chọn cuối cùng.

“Hãy đàm phán đi.”

Nghe vậy, khóe miệng Adler lặng lẽ nhếch lên.

“Tôi không có hứng nghe cho lắm.”

.

.

.

.

.

“…Cậu nói cậu không hứng thú sao?”

“Tôi không hiểu vì sao tôi cần phải thỏa thuận đàm phán với cô ngay lúc này.”

“Cậu không hiểu thật sao?”

“Đúng vậy, tôi thật sự không hiểu, Công chúa Clay.”

Khi cô nghiêng đầu hỏi Adler, cậu chỉ đơn giản nhìn cô đầy thắc mắc.

“Giả sử cậu có thể hấp thụ hết toàn bộ sức mạnh ma cà rồng, nhưng nếu cậu là một con người thì cậu chắc chắn không thể tránh khỏi việc sinh mệnh của cậu sẽ dần bị cạn kiệt.”

Ngay cả khi Adler có thể tối ưu hóa vòng tròn ma thuật và đưa sức mạnh vào cơ thể cậu một cách an toàn, song vẫn không tránh khỏi thực tế là cậu sẽ không thể sống quá lâu được khi sinh khí của cậu dần bị héo mòn.

Việc giữ cho nguồn sức mạnh không bị quá tải trong cơ thể là điều tốt nhất cậu có thể làm.

Dù có nắm giữ được hoàn toàn sức mạnh to lớn đó thì một cơ thể con người chưa chắc chịu được gánh nặng lớn như vậy.

“Không biết được là hôm nay hay ngày mai…nhưng cậu nhất định sẽ chết sau vài tháng nữa, phải chứ?”

“Với tôi thì ổn thôi.”

Chàng trai trước mặt cô lại tỏ vẻ thờ ơ với cái chết của bản thân.

“Cơ thể tôi vốn đã tàn tạ sẵn rồi. Vậy nên vấn đề như vậy không khiến tôi bận tâm lắm.”

Sự tự tin của cậu không rõ từ đâu ra, nhưng cô nhanh chóng nhận ra lý do.

‘…Liệu có phải ngay từ đầu, cậu ta đã chết rồi chăng?’

Khi quan sát kỹ hơn, cơ thể cậu đã gần như thể không còn sự sống. Ngay cả khi cái chết cận kề thì cậu vẫn không hề để tâm tới.

“Tôi…tôi có thể giúp cậu.”

Công chúa Clay nói với giọng khẩn trương, lo lắng.

“Chỉ cần truyền sức mạnh đó qua cho tôi. Đổi lại tôi sẽ bảo vệ cậu và ban cho cậu sự bất tử vĩnh hằng.”

“……”

“Nếu cậu không tin những gì tôi nói thì hãy kí khế ước đi. Dù sao đi nữa, chẳng phải chuyên môn của cậu là ma thuật khế ước sao.”

Cô cảm càng thấy bất an khi cảm nhận được nguồn sức mạnh đó đã được cậu hấp thụ hơn một nửa. Nếu còn trì hoãn thêm thì tình hình của cô sẽ không thể cứu vãn được nữa.

Cả cuộc đời cô đã chuẩn bị tất cả vì thời khắc này và cô không thể để nó trôi qua lãng phí như vậy.

“Tôi từ chối lời đề nghị đó của cô, Công chúa.”

“Thế thì một nửa London.”

“Tôi cũng không cần.”

“Được rồi. Vậy thì không chỉ mỗi London… tôi sẽ cho cậu toàn bộ nước Anh.”

“Dù cô có đưa ra bao nhiêu thứ đi nữa thì câu trả lời vẫn chỉ có một.”

Cô nói với giọng điệu tuyệt vọng, gạt bỏ hết niềm kiêu hãnh và cố gắng cầu xin cậu. Tuy vậy, Adler chỉ lắc đầu từ chối hết tất cả.

“Thế rốt cuộc thì cậu muốn gì?”

“Cô muốn biết tôi khao khát gì sao?”

“Nếu cậu muốn bất cứ thứ gì thì tôi sẽ cho cậu. Kể cả nó có vô lý đi chăng nữa thì tôi sẽ cố gắng đưa nó cho cậu….”

Cô tiếp tục nói với giọng điệu cầu xin, chợt ngừng nói khi nhìn thấy nụ cười yên tâm của cậu.

“Tôi đã nói rồi mà, tôi không cần bất cứ gì cả.”

Lúc đó, Công chúa Clay mới hiểu được tại sao Adler lại không bị cám dỗ.

“Quả nhiên là vậy, thứ quý giá nhất với cậu, cậu đã có được nó rồi phải không?”

“…..”

“Chính xác hơn phải là người quý giá nhất đối với cậu.”

Lọt vào tầm mắt của Công chúa là một cô gái trẻ với mái tóc ngắn đen nhánh, đang nằm say sưa trong vòng tay của Adler.

“Nhưng tôi không thể hiểu được.”

“Cô không hiểu điều gì?”

“Cô gái đó thực sự quan trọng với cậu đến vậy à?”

Nhìn thấy vậy, cơn tức giận của cô nhất thời trào dâng.

“Có đáng để cậu đánh đổi phần lớn cuộc đời cậu cho cô ta sao?”

Cô gái thám tử tự cao nhưng không hoàn hảo đó quan trọng là nhờ vào cái gì?

“Hơn nữa, cô ta có đủ xứng đáng để cậu phải gánh chịu lời nguyền sẽ ám ảnh cả cuộc đời cậu cho tới khi cậu chết không?”

Kẻ nào lại dám liều mạng trả giá bằng toàn bộ cuộc đời của bản thân để bảo vệ cho một người như vậy?

“Ngoài ra, cậu sẽ phải trải qua nỗi đau đớn không thể tả dưới ánh mặt trời.”

“…….”

“Nếu cậu không uống máu dù chỉ một ngày, cơ thể cậu sẽ quằn quại trong đau đớn. Và vì là một con người nên khi sở hữu thứ sức mạnh đó, các triệu chứng ngộ độc mana sẽ lan ra tàn phá cơ thể cậu.”

Sau khi nói xong hết, cô chăm chú quan sát phản ứng của Adler nhưng cậu chỉ nhìn lại cô với vẻ mặt thản nhiên pha chút vô cảm.

“Thế thì giờ cô sẽ từ bỏ ý định ban đầu chứ?’

“Hả?

“Từ bỏ việc giết cô Holmes, người đã phát hiện ra kế hoạch của cô và rồi sau đó giao lại hết quyền lực cho tôi.”

Bây giờ không còn cách nào khac.

Đã đến lúc cô phải sử dụng biện pháp cuối cùng.

“Tôi sẽ dùng bản thân mình trao đổi.”

Khi nghe điều này, Adler tỏ vẻ bối rối hoài nghi.

“Hãy trở thành cộng sự của tôi. Hình thành một mối quan hệ bình đẳng và cùng nhau thống trị thế giới đi.”

“….”

“Tôi không nói đùa đâu.”

Lời đề nghị của cô nghe giống một lời cầu xin tuyệt vọng nhưng nó thật sự có ý nghĩa về mặt nào đó.

“Chỉ cần tôi kiểm soát ổn định được sức mạnh ma cà rồng thuần chủng đó. Kết hợp thêm với trí tuệ và hiểu biết phép thuật của cậu, chúng ta nhất định thống trị không chỉ mỗi châu Âu mà là toàn bộ thế giới này.”

Có lẽ lời đề nghị rất phù hợp với cả hai.

Chàng trai trước mặt cô chắc không phải là kẻ ngốc khi bỏ lỡ cơ hội kiểm soát toàn bộ thế giới chỉ vì một cô gái.

“KHÔNG ĐÂU…”

Cô đã nghĩ rằng cậu sẽ nhìn thấu được lợi ích từ lời đề nghị đó.

“Thật đáng tiếc nhưng tôi từ chối.”

Tuy nhiên, cậu ta thực sự là một thằng ngốc.

“Hết giờ đàm phán rồi.”

Vòng tròn ma thuật từng đỏ rực giờ đây đã nhạt dần và tắt hẳn đi. Trong khoảnh khắn ngắn ngủi, đôi mắt chàng trai trước mặt cô chuyển sang màu đỏ như máu trước khi bình thường trở lại.

“Ah…”

Sức mạnh mà cô thèm muốn giờ đã thuộc hoàn toàn về cậu.

“Tên ngu ngốc chết tiệt.”

Hai chân cô nhũn ra và cô ngồi sụp xuống đất. Cô nhìn bằng ánh mắt ghê tởm hướng tới chàng trai đang dần tiến về phía cô.

“Tôi không ngờ cậu lại vứt bỏ tất cả chỉ vì một cô gái.”

“Ồ, thế thì sao chứ?”

Adler cười nhẹ đáp lại.

“Trên đời này, có những thứ sẽ không bao giờ thay thế được.”

Cô không nói nên lời trước câu nói đó.

“Không phải ai cũng có ít nhất một thứ gì đó không thể thay thế được hay sao?”

“Đây là vi phạm hợp đồng giữa chúng ta.”

Cô lẩm bẩm với giọng yếu ớt trong khi nắm lấy hy vọng sống cuối cùng.

“Vi phạm gì cơ? Chẳng phải ma cà rồng thuần chủng đã được hồi sinh lại hay sao? Và dưới sự lãnh đạo của tôi, thời đại ma cà rồng sẽ quay trở lại. Nó không đúng như mong muốn của Công chúa à?”

“Tôi…tôi không hài lòng về kết quả này của cậu.”

“Vậy à?”

Nếu cô tỏ ra không hài lòng thì những điều khoản vô lý trong hợp đồng về việc cậu trở thành nô lệ của cô sẽ…

Khi giao kèo điều khoản này, cô đã chắc chắn rằng cậu sẽ trở thành vật sở hữu của cô.

“…Clay, nếu muốn làm việc dưới trướng tôi thì cô cần học cách chấp nhận thất bại dần đi.”

Nhưng có vẻ như điều đó dường như không thể thành sự thật được.

“Sao tên khốn như cậu lại dám. Tôi là một Công chúa, là người mang dòng máu Hoàng gia…”

“Cùng lắm sẽ là một cô Công chúa sa ngã. Thật tuyệt khi cô lại bị biến thành một nô lệ của tôi.”

“Sao… sao ngươi dám…”

“Nếu cô cứ thái độ như này thì tôi sẽ không cho cô uống tí máu nào đâu.”

“…Im đi.”

Là một ma cà rồng lai, cô không thể nào chống lại quyền lực của cậu nữa – một người đã sở hữu sức mạnh của một ma cà rồng thuần chủng.

Cho dù cậu ta chỉ là một con người không còn sống được bao lâu.

Cô sắp ngất đi vì mùi máu chảy trong huyết quản của cậu.

“À, lúc đó cô đã nói gì với tôi nhỉ?”

“……..”

“Hmm, đúng là như vậy…”

Adler tháo chiếc nhẫn đỏ trên ngón tay cô rồi đeo vào tay anh, đưa về phía cô.

“Hôn nó đi.”

Sau đó, anh lặp lại những lời cô đã từng nói với anh ở buổi phỏng vấn.

“Hãy thực hiện lời thề của một con quỷ nô lệ đi.”

Mặc dù cô đã cô hết sức để tránh xa khỏi chàng trai đó nhưng cơ thể cô lại vô thức quỳ gối trước cậu.

“Hãy dừng lại mau đi.”

Môi cô cảm nhận được sự lạnh lẽo của chiếc nhẫn xen lẫn hơi ấm từ ngón tay cậu.

“Giỏi lắm.”

Khi cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, một cảm giác ngứa ran lan tỏa khắp cơ thể cô.

Ham muốn thống trị tất cả của cô giờ đã bị thay thế bằng niềm vui sướng được vuốt ve bởi bàn tay cậu.

‘…Mình không thích cảm giác này.’

Cô muốn ngay lập tức đứng lên và đâm xuyên tim cậu bằng ma thuật.

“Từ giờ trở về sau, cô là nô lệ của tôi.”

“…Vâng.”

Nhưng trái ngược với suy nghĩ đó, cơ thể cô giờ đã hoàn toàn phục tùng trước cậu.

“Giờ thì hãy uống đi.”

“Ừm…”

Mặc dù cô đã cố gắng chống cự nhưng ngay khi ngón tay cậu vừa đưa vào miệng cô….

Cô thấy bản thân mình nhắm chặt mắt lại và cắn mạnh.

“Giỏi.”

Máu của cậu giờ đã tràn ra khắp miệng cô.

-Roẹt..

Ngay lúc đó, một dấu ấn vàng bắt đầu được khắc trên bụng cô.

‘KHÔNG THỂ NÀO..’

“Vì cô đã thức tỉnh nhờ máu của tôi nên tôi không thể để cô đi loanh quanh được.”

Adler lẩm bẩm, chăm chú nhìn xuống Công chúa Clay, người đang uống máu một cách đầy ngọt ngào với ánh mắt đầy sự bàng hoàng của cô.

“Có lẽ tôi phải để cô ở trong chiếc nhẫn một thời gian.”

Sau đó, Adler hướng chiếc nhẫn về phía cô.

“Ở trong đó hơi chật chội nhưng cô sẽ thông cảm thôi mà, phải không?”

‘Sao hắn ta lại dám….’

“Nếu để cô ở trong chiếc nhẫn mãi cũng sẽ không ổn lắm.”

Những lời của cậu đối xử với cô như một món đồ vật, khiến cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực cô. Nhưng…

“Có lẽ tôi sẽ sớm nhận nuôi một con mèo đỏ…”

Tuy vậy, cơ thể cô vẫn run lên trong sung sướng bởi hành động tham lam uống máu cho đến giây cuối cùng trước khi bị hút vào trong chiếc nhẫn.

“Hãy cố gắng kiên nhẫn chờ đợi trong đó đi.”

‘Thực sự đúng là một kết quả tồi tệ nhất với mình.’

Đây là đánh dấu cho thời điểm Công chúa Clay trở thành vật sở hữu của Isaac Adler.

.

.

.

.

.

“..Phù.”

Tôi thở dài một hơi rồi ngồi phịch xuống đất sau khi chiếc nhẫn đã hút Công chúa Clay vào trong hoàn toàn.

“Bằng cách nào đó, mình đã thắng.”

HIện tại, không có nơi nào để giấu cô ta nên tôi tạm thời để trong chiếc nhẫn. Tôi có thể gọi cô ta ra bất cứ khi nào tôi muốn.

Tuy có khá nhiều điểm uẩn khúc vài chỗ, nhưng cuối cùng tôi đã thu phục được Joan Clay thành công.

“Thật may quá...”

Rất may là Charlotte Holmes đã không bị gì cả.

Tôi đã ngăn chặn thành công những sự việc đáng tiếc xảy ra trong trò chơi gốc.

“Thật sự...quá nhẹ nhõm mà...”

Mí mắt tôi dần rũ xuống - có lẽ do quá mệt mỏi vì phải xử lý mọi chuyện.

“….”

Sẽ rất rắc rối nếu tôi ngủ quên lúc này. Mặc dù đã cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, nhưng có vẻ nó quá sức chịu đựng với tôi.

‘…Với những thứ vừa trải qua thì như này có lẽ không tệ lắm.’

Nếu tình trạng cơ thể tôi không ở trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy…

Nếu mana của Adler không có những bí mật còn ẩn giấu…

Thì có khi lúc này tôi đã gặp nguy hiểm trầm trọng.

‘Nhân lúc Holmes còn ngủ thì mình nên chợp mắt tí thôi…’

Một cảnh tượng kỳ lạ diễn ra trước mắt tôi khi tôi đang suy nghĩ và dần nhắm mắt lại.

“…..”

‘Chưa gì mình đã ở trong giấc mơ rồi sao?’

Vì lý do nào đó mà Charlotte Holmes, người đáng lẽ phải ngủ say do ma thuật ngủ, lại đứng trước đôi mắt khép hờ của tôi.

‘Chắc chắn là mình đang mơ rồi…’

Sau khi bối rối một chút, tôi nhẹ mỉm cười và nhắm chặt mắt lại.

‘...Charlotte Holmes, cô ấy sẽ không bao giờ làm bộ mặt như vậy đâu.’

Khuôn mặt thấm đẫm nước mắt của Holmes trong giấc mơ thật sự quá kỳ lạ, nhưng có lẽ tôi sẽ tận hưởng nó như là phần thưởng xứng đáng cho tất cả những gì tôi đã làm.