Cuộc đời tôi vốn rất tốt vào khoảng năm cấp 2 bởi có Takuto cứu tôi khỏi những trận bắt nạt và tôi thật sự biết ơn cậu ấy nhưng giờ đây khi đã lên cấp 3, có một chút vấn đề ở đây. Takuto đi học ở một ngôi trường khác tôi vì khoảng cách của chúng tôi trong học tập. Không có sự giúp đỡ của cậu ấy, chắc chắn rằng tôi sẽ trở thành mục tiêu để bắt nạt ngay từ đầu. Một thời gian ngắn sau đó, tôi trở thành một kẻ từ chối xã hội. Nó đột ngột đến mức đến tôi cũng phải ngạc nhiên về bản thân bởi sự xảy ra nhanh chóng của nó. Nhanh đến mức đến tôi cũng phải bất ngờ chính mình.
Nhưng nhờ điều đó, tôi đã có thời gian nhìn lại cách sống của mình từ trước đến giờ và tự hỏi rằng: điều này có ổn không?
Kể cả khi tôi trở thành một người trốn tránh xã hội, tôi vẫn làm bạn tốt với Takuto. Tôi không thực sự lo lắng về sự hiện diện của mình vì bố mẹ bảo tôi có thể tiếp thu giáo dục ở nhà.
Nhưng…
Nhưng điều này có thực sự ổn không? Nó có thực sự ổn khi cứ tìm kiếm sự giúp đỡ từ người khác hoài? Đây là lí do tôi đã tự quyết định.
Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn vào kiếp sau. ( =_= )
Nói điều đó cũng tương tự như một thằng béo nói rằng “Tau sẽ bắt đầu ăn kiêng vào ngày mai”. Tôi cũng đã từng nghĩ đến chuyện tự tử nhưng tôi thậm chí còn không đủ dũng khí để kết liễu đời mình.
“Hoặc là nếu không phải ngày mai thì mình sẽ bắt đầu từ tuần sau” là những gì tôi nghĩ nhưng tôi đã không phải là một kẻ chống đối xã hội nếu như tôi có thể thực hiện những gì mình nói ngay từ đầu.
Nói cách khác, tôi ước mình được chuyển sinh vào thế giới khác. Nhất là được tái sinh vào một thế giới fantasy.
Nếu như tôi được tái sinh lại làm người, vậy thì không quan trọng những gì sẽ xảy ra, tôi sẽ không bị động với cái xã hội thế này nữa đâu. Tôi đã chịu đựng đủ rồi.
Tôi muốn được tự do khỏi việc làm một bánh răng nhỏ trong chiếc đồng hồ khổng lồ. Đó là lí do tôi nghĩ tôi muốn làm một con rồng. Loài vật có thể tự do tung cánh trên không trung.
Có thể di chuyển trên mặt đất mà không sợ gì cả, có thể giương cánh oai vệ trên bầu trời.
Tôi khao khát một cuộc đời như thế.
Một năm nhanh chóng trôi qua từ khi tôi trở thành một kẻ trốn tránh xã hội, bám víu lấy lòng tốt của bố mẹ và bạn bè trong khi hoàn toàn không làm gì cả trong việc cải thiện bản thân, tôi chỉ toàn dành cả ngày của mình ngồi mơ mộng.
Và ngày tiếp theo.
Và tiếp theo.
Tôi thậm chí còn không thèm nghĩ đến việc chuyển sinh nữa.
….sáng rồi sao?
Ánh nắng tràn vào mi mắt tôi như thể nhắc nhở tôi thức dậy nhưng một kẻ không chịu ra ngoài như tôi không quan tâm đến việc khi nào mình sẽ thức dậy. Yosh, hãy ngủ thêm chút nữa.
Không thèm mở mắt, tôi để bản thân mình bị nuốt chửng trong cơn buồn ngủ lần nữa…
Mofumofu ( sfx cho mấy cái mềm mềm bông bông )
Khi tôi cố gắng đổi tư thế nằm, cơ thể tôi chạm vào một thứ âm ấm và một bề mặt mượt như tấm thảm. Nó thực sự rất thoải mái nên tôi cọ mặt mình vào nó. Nó có xúc cảm rất tốt nhưng cái mùi động vật này đến từ…
“Mmooooooo”
“Cái đ-!?”
Một tiếng kêu trầm lớn chạy khắp cơ thể tôi và làm cho cả người tôi tun lên. Cái gì vậy? Một con vật? Mông tôi nhức như điên, một cơn đau không tưởng như thể bị ngã khỏi giường. Sao bay đầy tầm nhìn của tôi, một cách thức dậy đột ngột.
Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy một con vật to lớn với hoa văn đen trắng, có hai sừng, nó đứng bằng bốn chân với một cái đuôi giống như cây cọ vẽ treo đằng sau.
Nó là một con bò.
Hay tôi nên nói là “loài bò”? Nó thực sự là một con bò Holstein tuyệt đẹp. Hiện giờ nó đang nhìn xuống tôi với đôi mắt ngây thơ trong sáng.
Hình như tôi đã ngủ trên lưng nó.
Khi tôi nhìn xung quanh tất cả những gì tôi thấy là một biển cây vô tận, một cánh rừng chưa bị vấy bẩn bởi bàn tay con người. Đây chắc chắn không phải phòng mình.
Ahh tôi nhớ lại rồi.
Tôi thực sự đến đây, huh.
…Một thế giới khác.
Nhưng trước đó.
Quan trọng hơn…
Cái giọng dễ thương ban nãy là sao? Có ai đó ngoài con bò này đang ở đây với tôi? Đừng bảo rằng…
Nó là bất khả thi mà, nhể? Vâng, hoàn toàn không thể nào.
Nhưng mà, nên kiểm tra cho chắc chắn vậy.
Hít một hơi thật sâu và nuốt nước bọt…
“………………..ahem, tôi là Riichi…”
ĐÓ LÀ GIỌNG TÔIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!!!!!!!
Cơn đau ở mông vẫn đang nhoi nhói giờ đây lại hòa vào cơn xấu hổ, mạnh đến mức khiến tôi lăn qua lăn lại trên đất với sự đau đớn khôn nguôi.
Cái ý tưởng nghe thấy miệng mình tạo ra thứ âm thanh đáng yêu ấy kì dị đến mức làm tôi nổi da gà.
Cái giọng này, thứ giọng này tuyệt đối hợp nếu như nó đến từ một nữ chính vô lo trong anime…
Không phải là tôi ghét loại giọng này. Tôi còn yêu chúng cơ, nếu như tôi có một cô bạn gái (mà tôi không có) với cái giọng này thì tôi sẽ hạnh phúc gấp 5 lần! Nhưng…
Nếu như nó phát ra từ miệng mình thì không còn nghĩa lí gì nữa hết.
“Không bao giờ…chỉ là không bao giờ….”
Đến cả tiếng rên rỉ đầy thống khổ cũng dễ thương nữa.
Và khi tôi thấy tay mình trên mặt đất, tôi lại nhận được cơn sốc mới. Tay tôi không có chút gì giống trước đây.
Một đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo trông như thể nó sẽ vỡ khi bị chạm nhẹ.
“Đây…đây là tay mình à?”
Không quan trọng cách tôi nhìn thế nào về nó, nó hoàn toàn không hề giống tay tôi. Chắc chắn không giống cánh tay con trai. Không phải là tôi cơ bắp hay gì đó nhưng sự thay đổi này quá quyết liệt đi.
Tôi thử nhéo phần trên của tay mình.
Nó mềm mại vài mịn màng.
“Tha lỗi cho tôi đi màaaaaa.”
Bởi vì tôi luôn ganh tỵ với cơ thể cân đối của Takuto, tôi bắt đầu chống đẩy và gập bụng trong phòng mình và nó trở thành thói quen hàng ngày của tôi. Kết quả cho những bài tập đó, tôi nghĩ rằng mình là một tên trốn trong nhà khỏe mạnh.
Và như thể đang cười nhạo nỗ lực của mình, tất cả mọi thứ ra đi và thay thế bằng cơ thể nhỏ nhắn này đây.
“Chết tiệt… Chết tiệt…”
Sau khi ăn phải một sát thương quá lớn vào sự tự tin của bản thân, tôi từ từ đứng dậy.
Dù cho tôi đang đứng, cảm giác như thể tôi đang không đứng lên chút nào. Tôi hẳn đã lùn đi khoảng 5-6cm từ chiều cao vốn là 160cm rồi.
“Và tôi đã mong rằng họ sẽ để dành cho tôi chút chiều cao…”
Tùy thuộc vào mỗi người nếu họ tập luyện điều độ thì cơ bắp họ sẽ quay trở lại nhưng chiều cao thì khác.
Trong khi tôi đang khóc thầm, con bò kêu lên ‘moo’ và tôi, bằng cách nào đó, có cảm giác trong tim rằng nó đang hỏi tôi “cậu có sao không?”
“Nhưng mày thực sự to lớn, không phải sao…”
Lưng của nó ở ngay tầm mắt tôi. Cơ thể rắn chắc và mềm dẻo của nó cho tôi một cảm giác mạnh mẽ và hoang dã.
Thế đếu nào tôi lại đi ganh tỵ với cơ thể một con bò chứ?
“Thì, cơ thể mình đã bị teo lại là lí do đúng nhất nhỉ…Hm?”
Có cái gì ở đó.
Lúc đang quằn quại trong đau đớn, cái gì đó đập vào mắt tôi.
“Thứ…gì…vậy?”
Trong khi cơ thể tôi bị nhỏ đi, đây là phần duy nhất trở nên bự hơn.
Bộ đồ tôi đang mặc hiện giờ là một chiếc đầm trắng dài đến đầu gối để lộ đôi vai trần của tôi và tôi đang đi chân đất. Nếu không cẩn thận thì chiếc đầm này sẽ tuột xuống và để tôi trần như nhộng, nhưng đó không phải vấn đề.
Vấn đề là có 2 cái núi đang mọc ra từ người tôi. Sao tôi lại không chú ý đến điều này sớm hơn chứ?
“Ngực…tôi?”
Không bàn cãi gì nữa. Nhưng nghĩ đến việc chúng trở nên lớn đến mức tôi còn không thể thấy được bàn chân mình khi tôi nhìn xuống…
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy chúng bằng đôi bàn tay trông như của đứa bé mới sinh.
“Uhhaa…”
Vào cái giây phút tôi nâng chúng lên, một dòng điện chạy dọc cơ thể tôi. Phần cơ thể tôi chưa từng có trước đây cảm thấy nhột.
Hai tay tôi cảm nhận sự mềm mại, hơi nặng và sự dẻo dai của chúng làm cho các ngón tay tôi chìm vào đống thịt mềm mềm mà thực sự là ngực tôi. ( Kat: muốn sờ thử )
“Cái thứ này cup mấy vậy?” ( Kat: cup F chăng, hay G? )
Dù cho tôi không thể nhớ rõ lắm trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở cấp 3 trước khi tôi hoàn toàn trốn tiệt ở nhà, tôi không nhớ là đã thấy cô gái nào có bộ ngực bự như vậy.
Kể cả khi chiều cao của tôi còn thấp hơn chiều cao trung bình của một cô gái, bây giờ ngực tôi lớn một cách khó tin.
Tôi là một cậu bé đang trải qua tuổi dậy thì, kể cả khi không quá phấn khích với thể loại này, nó cũng không có nghĩa là tôi không bị kích thích. Nếu một người phụ nữ với bộ ngực ‘khủng’ đi ngang qua tôi; mắt tôi cũng sẽ dính lấy họ. Nếu tôi có thể xem họ thì tôi sẽ xem họ khỏa thân. Nếu tôi có thể chạm vào họ thì tôi sẽ làm thế.
Nhưng.
Nó thực sự vô nghĩa nếu như tôi là người sở hữu cơ thể đó. Cũng như giọng của mình, tôi không thể bị kích thích bởi cơ thể của chính mình. Nếu như tôi cảm thấy thích thú với cơ thể của chính mình, tôi sẽ hối hận sau đó.
Kể cả thế, đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào vếu.
“Chúng quá lớn điiiiiiiiii. Về thực tế thì chúng quả là những quả dưa hấu khổng lồ rồi…”
Tôi muốn khóc lắm rồi.
Tôi bị biến thành gái rồi bị ném vào một thế giới hoàn toàn mới nơi mà tôi còn không phân biệt được bên nào là phải bên nào là trái.
Tóc tôi hình như cũng dài hơn nữa, tôi cảm thấy chúng cọ vào vai mình một lúc rồi. Màu sắc cũng bị chuyển từ đen sang vàng như những người phương tây.
“Mình thậm chí còn không giống một người Nhật nữa, huh.”
Tại sao tôi vẫn còn khóc…đột nhiên có gì đó nham nhám cọ vào má tôi. Con bò đang liếm tôi.
“Mày đang an ủi tao?”
‘Không, không hẳn là những gì tôi cảm thấy khi nhìn vào mặt nó. Nó khá kỳ quặc. Tự hỏi liệu mình có thể chạm vào nó…”
“Nó sẽ không cắn đâu, nhỉ?”
Tôi vuốt ve trán nó trong khi cứ đứng đó với đôi mắt nhắm nghiền.
“Hmm…Hân hạnh được gặp mày, tao là Hourai Riichi.”
Sau khi tự giới thiệu bản thân, mặc dù không nhiều, tôi cảm thấy những lo lắng của mình đã giảm xuống một chút.
“Oh phải rồi, mày chưa có tên, đúng không?”
Nếu như tôi nhớ chính xác, nó được dựa trên con Minotaur, không phải sao?
Và vì nó cho sữa nên nó là con cái…
Tôi cúi xuống để nhìn ở dưới và có bầu sữa ở đó.
Đúng là một con bò sữa thực thụ. Nó còn bự hơn tôi. ( Kat: ý là vếu ấy)
“Và thế vẹo nào mình lại so sánh bản thân với một con bò nữa vậy?”
Tâm trạng tôi tụt dốc. Lần nữa.
“Tôi đang nghĩ đến ‘Minota’ trong trường hợp nó là đực nhưng vì nó là cái nên ‘Minoko’ có vẻ ổn, huh”
Tôi biết cái tên khá kinh khủng nhưng tôi không thấy cần thiết phải đặt một cái tên hào nhoáng lắm. Nó dễ nói và dễ nhớ, thế là xong. Và nó cũng dễ thương hơn nữa.
Tôi sẽ sống cùng Minoko bắt đầu từ bây giờ nhỉ, huh.
Thế giới này như thế nào đây, những điều tôi cần học chất cao như núi vậy nhưng đầu tiên tôi phải xác nhận điều quan trọng nhất đã, sữa.
Đây dù sao cũng là vấn đề sống chết của tôi mà.
Tôi có thể sống chỉ bằng sữa không? Hay tôi phải hấp thụ carbonhydrat, đạm và chất béo như những người bình thường?
“Vì đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, cổ không không giải thích cho mình cặn kẽ hơn được hả?”
Tôi cảm thấy hơi bực mình khi nghĩ đến cô nhân viên đó.
“Có thể cái này hơi đột ngột nhưng tao có thể vắt sữa mày không?”
“Nmooo”
‘Chỉ một chút thôi’ là những gì tôi hiểu.
Tôi quỳ xuống cạnh Minoko và cầm lấy một trong trong bốn đầu vếu lủng lẳng dưới bầu sữa của nó..
Hình như là hồi tiểu học nhỉ? Tôi từng có một buổi học ngoại khóa đến trại gia súc và, dù chỉ mới một lần, tôi đã vắt sữa một con bò. Kể cả khi đó chỉ mới một lần, tôi có thể nhớ sơ sơ những gì nên làm.
Nghĩ đến việc kiến thức ấy có thể hữu dụng lúc này…
“Umm, đầu tiên, hai lần vắt đầu tiên thường có vi khuẩn nên không có vấn đề gì nếu bỏ chúng đi ha ?”
Tôi bắt đầu nhớ lại quy trình vắt sữa mình đã học từ lâu. Đầu tiên tôi phải giữ phần gốc của cái núm bằng ngón cái và ngón trỏ để ngăn sữa chảy lại vào trong…
Sau đó, nắm tay lại bắt đầu từ ngón giữa, ngón áp út và ngón út.
Và như tôi bóp nó cũng như kéo xuống.
Tôi không nghĩ mình mắc lỗi gì nhưng…
“Tại sao không có gì chảy ra hết vậy?”
Không một giọt xuất hiện. Tôi đã làm gì sai à?
Kể cả khi tôi có thể lấy được sữa từ lần thử đầu tiên trong buổi ngoại khóa đó…Kể cả khi người chủ trang trại bảo tôi làm tốt. Tôi làm sai chỗ nào…Thêm nữa…Tôi phải nhớ lại thêm nữa những lời mà bác ấy nói.
[Wao, mình khá giỏi trong vụ này! Bò-san đang ‘pew pew’ với sữa của nó kìa! Nếu như mình hỏi bác chủ và giữ bí mật với giáo viên, có thể bác ấy sẽ cho mình uống sữa sống?]
Nó đâu có tệ lắm đâu? Tôi khi đó vô cùng hứng thú với vụ này mà nhưng nhìn lại bản thân mình khi đó thật xấu hổ.
“Tốt nhất là đừng nên nghĩ nhiều về nó.”
Nó chả thay đổi được gì hết.
*rốngggggg*
Trong khi tôi đang mải nghĩ về lí do vì sao sữa không chịu ra, một tiếng gầm to như sấm phát ra từ bụng Minoko.
“Phải rồi! Mày chưa ăn gì hết nên mày chưa thể tạo sữa nhỉ?”
Và lúc nói chuyện về thức ăn, bụng tôi cũng réo lên một chút. Nó nghe như tiếng chim hót vậy. Nghĩ đến việc bụng đói mà kêu cũng dễ thương nữa làm tôi lại muốn khóc.
“Nếu Takuto mà thấy mình thảm hại thế này, cậu ta sẽ cười bò cho xem…”
Nhắc đến cậu ta làm ngực tôi thắt lại. Thật tốt nếu như cậu ta đi cùng với tôi nhưng nói thế với cậu ta thì chẳng khác gì nói với một người đang nằm giữa sự sống và cái chết hai chữ ‘chết đi’ vậy và như thế thì cực kì ích kỷ.
Tôi sẽ không lặp lại cuộc đời cũ của mình. Tôi sẽ cố gắng lần này, chắc chắn.
“Mình sẽ mạnh mẽ hơn lần này!”
Vậy nên nếu lần sau tôi gặp lại Takuto, cậu ta sẽ không phải lo lắng cho tôi cả ngày nữa. Cuộc sống của tôi ở nơi khác lạ này bắt đầu từ bây giờ.
“Được rồi, trước tiên tôi phải kiếm thứ gì để ăn đã. Mình có thể tìm thấy trái cây hay quả dại trong rừng không nhỉ?”
Cô nhân viên biến thái có nói rằng Minoko có thể ăn tất cả mọi thứ nhưng đến cả con bò hẳn cũng muốn ăn cái gì đó trông ngon lành, đúng không?
Trong khi đang vuốt ve đầu nó, nó quỳ hai chân sau xuống và hạ thấp cơ thể.
“Mày sẽ để tao cưỡi mày ư?”
Đuôi nó vẫy qua vậy lại như quả lắc. ‘Đây là đề nghị đặc biệt’ là những gì tôi nghĩ nó nói.
“Vậy thì tao nhận lời…”
Cảm ơn nhiều. Đi bộ với đôi chân trần giữa rừng có thể sẽ đau lắm. Tôi nhảy lên người nó với chút dè chừng, khiến cho ngực tôi rung lắc, có hơi hơi đau. Sau khi tôi điều chỉnh vị trí ngồi, Minoko từ từ đứng dậy.
“Cao ghê…”
Tầm nhìn của tôi đạt tới mức 2 mét mặc dù tôi có hơi sợ mình sẽ ngã xuống, tôi không thể dừng được cảm giác thích thú của lần đầu tiên được cưỡi động vật.
Nhưng tôi cũng phải hiện một cảm giác mới.
Nó không phải vấn đề lớn gì, không. Nhưng.
Chỉ để chắc chắn, tôi chạm vào mông mình qua lớp váy và vâng, nghi ngờ của tôi đã được xác nhận.
“Không có đồ lót…”
Tôi thực sự chỉ được ném một mảnh vải lên người, huh.
Không, tôi nghĩ đây có lẽ tốt hơn. Nếu tôi phát hiện mình đang mặc đồ lót phụ nữ, tôi sẽ mất đi tất cả lòng tự trọng của bản thân.
Và dù cho tôi có quên đi một vài phút bởi cơn sốc sau khi nhìn thấy ngực mình, một thứ trên cơ thể tôi đã thay đổi, thay đổi quá nhiều. Sau tất cả, tôi đã trở thành con gái.
Không cần phải nhìn nữa, không nhầm lẫn gì hết. Cảm giác mát mát ở dưới làm tôi thấy vô vọng. Tôi muốn khóc nhưng đã quyết định mình phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Đó là lí do tôi sẽ tiễn nó đi mà không khóc.
Cảm ơn cho 17 năm qua.
Và tạm biệt.
Nhìn lên bầu trời trong khi kiềm nén dòng nước mắt chực trào, tôi vĩnh biệt cậu nhỏ của mình.
TẠM-BIỆT CON TÔI!!
End chương 4 ( Kat: kết thúc thật cảm động )
( Lamb: 1 phút mặc niệm cho 1 cậu bé mất chim )