“ Tôi không muốn làm một Succubus! Không! Không muốnnnnnnnn!!!!”
“ Điều này khá rắc rối đấy, đúng không ? Kể cả khi cậu bảo cậu không muốn…”
Như thể cô ta vừa nhớ ra điều gì đó, cô ngừng câu nói của mình và nhìn lên đồng hồ. [ 17:01 ]
“ Cảm ơn rất nhiều vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Văn phòng sẽ mở cửa vào ngày mai lúc 08:45.”
“ Khoan…khoan…khoannnnn, đợi đã! Đừng bỏ rơi tôi giữa chừng chứ!”
“ Giờ làm việc của tôi đã hết. Chúng ta có thể tiếp tục vào ngày khác.”
“ Đừng có đùa với tôi! Nếu phải bị như vậy thì làm ơn hãy gọi quản lí của cô đi!”
Cô nhân viên tặc lưỡi, nhíu mày và với lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
“Ah-, đây là quầy tiếp tân số 2, chúng tôi có chút vấn đề. Vâng, cậu ta không chịu chấp nhận với giống loài được chỉ định và hiện giờ đang làm ầm lên. Vâng.”
Bình tĩnh. Hãy bình tĩnh.
“Cố gắng làm theo yêu cầu càng nhiều càng tốt ư? Nhưng giờ làm việc của tôi đã kết thúc rồi? Tôi sẽ được trả tiền thêm giờ đúng không? Ah, được rồi. Tôi hiểu rồi. Tôi đã nói là hiểu rồi mà. Vâng. Vậy thì, xin thứ lỗi.”
Cô ta đặt cái ống nghe lại và thốt ra một tiếng thờ dài như thể linh hồn cô ta đang rời khỏi thân xác qua miệng vậy. Nhưng ngay lập tức sau đó cô đổi thành gương mặt vô cảm và hướng về tôi. Con người bán sống bán chết khi nãy được chuyển thành một người trông khá là chuyên nghiệp. Tôi cảm thấy rằng cuộc nói chuyện này cuối cùng cũng đến nơi đến chốn.
“Tôi rất tiếc phải báo rằng yêu cầu của cậu đã bị từ chối.”
“Đừng nói dốiiiiiii !! Không phải họ vừa bảo cô phải thuận theo yêu cầu của tôi càng nhiều càng tốt sao!? Làm việc của mình đi!”
“Tôi không muốn nghe điều đó từ một kẻ luôn ru rú trong nhà đâu.”
Tôi không có ý kiến gì về điều này.
“ Cuối cùng thì, cậu có vấn đề gì với Succubus vậy?”
“Thì, nói thật, tất cả mọi thứ. Nhất là việc tôi phải uống ti-, uống thứ đó để sống. Còn gì khác mà một Succubus có thể ăn không?”
“Để thay thế à…? Thật ra thì, nếu người quản lí không mắng tôi thì tôi thậm chí còn không làm việc này. Haaaa, thật phiền phức. Tôi thật sự gặp toàn những khách hàng tệ hại nhất-”
Tôi có thể đập bả được không?
“Hnnnnmmmm? Có vẻ như có một thứ thay thế cho nó nhưng đó là thứ tôi chưa bao giờ thấy. Nó là thứ gì đó được gọi là “sữa” hay đại loại thế.”
“Sữa? Tôi có thể uống sữa thay thế?”
“Cậu biết nó hả? Nó khá nối tiếng ở thế giới của cậu à ?”
“Tất cả mọi người trên Thế giới đều biết nó !”
“Nhìn nó đi, thứ chất lỏng này cũng giống như tinh dịch thôi vậy sao không uống đại luôn đi?”
“Đừng có nói như thế!”
“Theo những gì được nói, vì năng lượng sống trong đó rất ít, nên cậu cần phải uống ít nhất 500ml sữa mỗi ngày để duy trì sự sống. Điều đó có ổn không?”
“Nếu chỉ cần có vậy thì không thành vấn đề!”
Tôi đã làm được. Tôi có thể nhìn thấy hi vọng rồi.
Nếu như đó là sữa thì có thể rồi!
“Tôi không muốn tạt nước lạnh lên người cậu nhưng mà…sữa không tồn tại ở thế giới mà cậu sắp sửa sống.”
“Nhưng nó chỉ là sữa bò thôi mà?”
“Con bò? Thì, không có sinh vật nào gọi là ‘bò’ ở đó hết. Ngoại trừ sữa mẹ ra, không có phong tục nào uống sữa của của giống loài khác cả.”
Điều này…cô đang đùa à…
“Đó là lí do vì sao cậu nên từ bỏ đi. Cậu chỉ cần vào một cửa hàng đặc biệt và bọn họ sẽ rất vui được nhận cậu vào. Cậu thậm chí còn có thể kiếm tiền từ nó.”
“Đừng khuyên người ta bán thân chứ! Nếu như không có bò thì hãy cho tôi số sữa đủ dùng cho cả đời đi!”
“Không phải nó sẽ hỏng sao?”
“Thì đem giao định kì!”
“Chúng tôi có luật không được can thiệp vào những người chuyển sinh sau khi quá trình chuyển sinh kết thúc.”
“Vậy thì hãy cho tôi một con bò!”
“Tôi hiểu rồi, có cách đó nữa…”
Sau khi nói rằng cô sẽ hỏi sếp của mình về việc đó, cổ bắt lấy điện thoại và lại nói chuyện. Đến tôi cũng thấy yêu cầu này khá cao. Nó tương đương với việc bắt họ phải tạo ra một giống loài mới vậy. Nếu như điều đó là bất khả thi thì tôi đoán mình phải chấp nhận số phận vậy.
“Họ chấp nhận đáp ứng yêu cầu của cậu.”
“Chấp nhận!?”
“Vậy nên đừng phàn nàn nữa, okay? Và dù cho chúng tôi nói rằng chúng tôi sẽ làm ‘con bò’ cho cậu, chúng tôi thực sự làm theo hình ảnh của nó từ kí ức của cậu.”
Nghiêm túc chứ? Lời bình luận bất lực đó hiệu nghiệm à?
“Hmm? Đây, chẳng phải nó là con Minotaur sao? Đợi đã, không, nó đi bằng bốn chân nên nó hẳn là một loài khác. Nhưng căn bản là gương mặt của nó là của Minotaur nên dân bản địa sẽ ngạc nhiên mà xem…”
Và Minotaur cũng tồn tại ở đó huh…
“Đỡ được là chúng tôi không cần phải thiết kế chúng lại từ đầu. Chúng tôi chỉ cần dùng Minotaur làm nền.”
“Bọn chúng nghe có vẻ mạnh…”
“Chúng là những sinh vật đã tạo được thần thoại của riêng mình còn gì. Làm ơn nói cho chúng tôi biết mọi thứ về bò, được chứ? Tôi có một cuộc hẹn nhóm mà chỉ tổ chức vào mỗi nửa năm vào 19:00 giờ nên mỗi giây là vô cùng quý báu.”
Có ổn không nếu như thuê loại nhân viên như vầy?
Tôi bắt đầu miêu tả đặc điểm và tính chất về con bò mà tôi biết trong khi nghĩ như thế.
Vậy nên theo như tôi nhớ, nó sẽ không tạo sữa cho đếm khi nó mang thai 10 tháng tuổi vậy nên tôi có thể lấy một con đực và vài con cái được không? Và một nơi để nuôi chúng nữa…”
“ Chúng tôi đã nói là chúng tôi không có loại ngân quỹ kiểu đó! Cậu có nghe không vậy!? Nếu tôi làm nó có khả năng cho sữa quanh năm thì một con là đủ, đúng không!? Tiếp theo!”
Trông như cổ đang tuyệt vọng để về nhà vậy, huh.
“Umm, tôi có thể có danh sách những thứ nó có thể ăn được không?”
“Tôi sẽ làm nó có khả năng ăn cả những thứ hữu cơ và vô cơ! Tiếp!”
Không phải nó hơi vội quá rồi sao? Cô đang sáng tạo một chủng loài mới, cô biết đấy?
“Tôi sợ nó sẽ bị bệnh nên…”
“Bệnh ư? Cứ cho nó [ khả năng miễn dịch tuyệt đối ] và nó sẽ ổn thôi! Còn đặc thù nào nữa không!?”
“…tôi được nghe nói rằng bò có 4 dạ dày.”
“4? Ý cậu là 4 ngăn, đúng không!?”
Cô ngắt nó một cách kì lạ…
“Còn nữa, có truyện kể rằng bò là một linh vật của thần linh…”
“Linh vật của thần linh!? Vậy thì nó có thuộc tính của thần thánh, đúng chứ!?”
“Nhưng tôi cũng được nghe rằng Trâu Nước là con vật cưỡi của quỷ…”
“Vậy thì nó là cái nào!? Mà vì nó quá là phiền phức đi nên tôi cứ để nó có đặc điểm của tất cả các thuộc tính là được!” (Lamb: con bò mạnh vcl)
Tôi không còn thấy hình ảnh một quý cô trí thức đâu nữa. Ah, làm ơn đừng chửi.
“Không còn gì nữa đúng không!? Tôi sẽ nhập dữ liệu, cậu biết đấy!?”
“Một điều cuối nữa thôi, nếu nó chết thì cuộc đời tôi sẽ bị hủy hoại luôn vậy nên đến lúc đó cô có thể cho tôi một con bò mới được không?”
“Tôi đã nói là chúng tôi không có kinh phí! Nếu nó chết thì bỏ cuộc đi và kiếm trym ấy!”
“Đó là lí do vì sao tôi bảo cô rằng tôi thà chết chứ không làm việc đó!”
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi. TÔI-HIỂU-RỒI! Chừng nào cậu còn sống thì con bò sẽ không già hay chết! Và nó sẽ luôn cho cậu sữa chừng nào cậu còn sống! Vừa lòng chưa!?”
Vậy thì, tôi không còn gì để phàn nàn hết nhưng…
Người này, cổ quá để tâm đến cuộc hẹn nên quên mất cách suy nghĩ hợp lí rồi.
“Xong rồi! Nhìn này, vì mọi thứ đã hoàn thành nên tôi sẽ đưa cậu đến Thế giới khác, được chứ?”
“Không phải cô hơi vội quá rồi sao? Cuộc hẹn bắt đầu lúc 19:00 giờ mà?”
“Một cô gái cần thời gian dài để chuẩn bị trước một cuộc hẹn.”
“Tự gọi bản thân mình là một cô gái khi mà tuổi của c- không! Tôi chưa nói gì hết! Chưa gì hết!”
Dù cho cổ vẫn đang mỉm cười thì đôi mắt cổ vẫn làm tôi lạnh gáy.
“Fufu, đừng quan tâm. À, được rồi, nếu như tôi gửi một Succubus xuống giữa một ngôi làng thì tất cả mọi người sẽ sợ hãi và cậu cũng cần thời gian để ổn định, đúng không? Vì những lí do đó tôi sẽ đưa cậu tới bìa rừng Rububu nếu như cậu chấp thuận.”
“Eh, ah, vâng. Không có vấn đề gì.”
Vậy là cô ta cũng có quan tâm để ý à? Tôi đoán mình cần phải đổi cách nhìn về cổ.
“Mấy con Orc cũng sẽ sớm xuất hiện đó.”
“Cô vừa nói gì vậy!?”
“Không cần phải lo. Theo như dữ liệu cho hay, tỉ lệ người sống sót sau khi bước vào khu rừng là khoảng dưới 50%”
“Khoảng đó là sao!? Nó giống như là gửi tôi tới đó để chết vậy!”
“Tiện thể, nếu như cậu chết lần hai thì sẽ không còn cơ hội tái sinh nữa đâu nên vui lòng ghi nhớ điều đó.”
“Không chờ đã! Tôi xin lỗi vì đã hỏi tuổi của cô nên làm ơn!”
“Vậy giờ thì, tạm biệt nhé. Cậu sẽ thấy con bò tại khu vực dịch chuyển.”
Không thèm nghe tôi nói, một vòng sáng đột nhiên xuất hiện và ánh sáng lấp lánh nuốt trọn lấy tôi.
“Chúc cậu có chuyến đi tốt lành. Hãy sống cuộc sống thứ hai của mình thật đẹp đẽ nhé.”
Với một nụ cười đầy tàn ác cô ta quay ngược ngón cái xuống.
“Làm ơn! Làm ơn hãy bình tĩnh lại và lắng nghe lời tô-AAAHHHHHHHHHHhhhh!!!”
Như thể kết thúc câu nói của tôi, bức tường ánh sáng che mất tầm nhìn, hình ảnh cuối cùng của người phụ nữ nhìn tôi một cách khinh bỉ đóng vào tâm trí tôi trước khi tôi mất ý thức.
Hmm, cái gì đây? “Một cuộc đời thứ hai để cậu thực hiện tiếc nuối của mình”? Không phải đó chỉ là nói dối thôi sao?
Nó đã lấp đầy tôi với nhiều tiếc nuối và lo lắng ngay từ lúc bắt đầu cuộc hành trình này và cứ như thế, tôi bước vào một cuộc sống nơi mà chỉ cần một chút sai sót cũng đủ cướp lấy mạng mình.
Hết chương 3 ( muốn khóc )