Bé Con Đến Gọi “Mẹ Ơi” - Nhưng Ta Là Nam Mà!?

Truyện tương tự

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

(Đang ra)

I Got Transported to Another World, but Who Even Summoned Me? ~ Abandoned and Alone, I Use My Cheat Skills to Live Freely ~

雅楽多

Tasuki Tenma bỗng dưng nhận thấy mình đang đứng trên một đồng cỏ trải dài quá tầm mắt. Có ai đó đã triệu hồi cậu đến thế giới khác cùng với kỹ năng siêu cấp gian lận.

5 10

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

25 8

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

(Đang ra)

Cha là anh hùng, mẹ là tinh linh, còn tôi, con gái họ là người chuyển sinh

Matsuura(松浦)

Tôi, một nữ nhà khoa học 28 tuổi ở Nhật tỉnh dậy thì thấy mình đã chuyển sinh vào thế giới fantasy. Mở mắt ra thì đã là con gái của một người cha mang dòng máu bán tinh linh và một người mẹ là tinh li

9 15

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

36 116

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

7 13

Tập 01 - Chương 87: Ngươi gọi ai là nàng dâu?

Chủ Nhật, trời nắng chang chang.

Nhà ga phía Đông của Kinh Thành.

Nắng như thiêu đốt, nhiệt độ mấy hôm nay ở phương Bắc đã lên tới bốn mươi độ.

Ra khỏi Táo Thành, tình hình cũng chẳng đỡ hơn được bao nhiêu.

Một gia đình ba người bước ra khỏi ga.

Tô Ngôn dắt tay Thiến Thiến đi trước, sải chân khá nhanh.

Tay trái hắn kéo theo hai chiếc vali, thở hồng hộc, trông cũng chẳng khá hơn là bao.

“Đi nhanh lên được không?”

Hắn quay đầu lại giục.

“Có thể chậm lại một chút không?”

Giọng người phụ nữ vang lên từ phía sau, đầy vẻ cam chịu.

Nàng thật sự không muốn bước nữa.

“Đát… đát… đát…”

Tiếng giày cao gót đế vuông gõ xuống nền đường đều đều, chậm đến mức gần như đếm được từng tiếng một.

Giang Chỉ tụt lại đằng sau hai cha con, đưa tay che ánh nắng gay gắt, tà váy trắng ngà khẽ tung lên trong cơn gió nóng rồi lại rủ xuống đầy lười biếng.

Giày cao gót. Váy liền thân.

Nếu là trước kia, mặc thứ này ra đường nàng đã xấu hổ chết mất.

Nhưng trong cái thời tiết quái quỷ thế này, nàng thậm chí chẳng còn sức để mà xấu hổ.

So với cái nóng hầm hập này, những ánh mắt nhìn ngó xung quanh dường như chẳng còn đáng bận tâm.

Không chỉ vậy, nàng lúc này thậm chí còn có chút “thơm lây”.

Mặc váy, đúng là mát hơn mặc quần thật.

Còn giày cao gót… cũng không bí chân như nàng nghĩ.

Chỉ là… đi bộ thì vẫn mệt hơn giày đế bằng.

Mà đôi giày này cũng do Tô Ngôn mua cho nàng.

Giang Chỉ cúi đầu nhìn xuống.

Qua phần hở của đôi giày, ánh nắng rọi lên làn da trắng mịn của bàn chân nàng, những vệt sáng lốm đốm in bóng trên mu bàn chân.

Các ngón chân trắng trẻo hơi cong lên, vòm chân cao cùng ánh sáng tạo thành một khung cảnh như một viên ngọc trai nhỏ lấp lánh.

Nghĩ lại cả quá trình…

Từ đôi giày cao gót mũi nhọn hắn chọn ban đầu, đến đôi giày gót mèo sau đó, cuối cùng nàng mới cắn răng thỏa hiệp với đôi giày cao gót đế năm centimet này.

Kết luận?

Tô Ngôn đúng là một tên mê đùi, kiêm luôn mê bàn chân.

Biến thái!

Nói đi nói lại, nhà ai lại có bà mẹ thích con dâu mình ăn mặc kiểu này chứ?!

Giờ mới nhận ra mình bị lừa… có muộn quá không?

“Mệt rồi à?” Tô Ngôn ngoái đầu hỏi.

“Mẹ đúng là yếu thật đấy.” Tô Tử Thiến bắt chước dáng điệu của bố mình, cũng góp một câu.

“Hai người…”

Giang Chỉ nghiến răng.

Nhưng mệt… thì cũng thật sự là mệt.

Nàng cúi người chống tay lên đầu gối, thở dốc, định mở miệng cãi lại nhưng nóng quá, ho khan luôn vài tiếng.

“Phía trước là lối ra rồi.” Tô Ngôn nói, ánh mắt dừng trên chiếc ba lô nàng đang đeo. “Mệt rồi hả? Không đi nổi thì nghỉ một lát đi.”

“Ai bảo tôi mệt?!” Giang Chỉ cứng đầu cãi, bĩu môi. “Tôi chỉ… tê chân thôi.”

“Bà xã.”

“???”

Giang Chỉ lập tức quay lại nhìn Tô Ngôn với ánh mắt nhìn kẻ biến thái.

Tên khốn này! Không hổ là người chơi Kỳ Duyên lâu năm!

Cái tiếng “bà xã” vừa rồi… sao nghe có chút… dễ chịu?

“Đi thôi đi thôi!”

Nghỉ một lúc rồi, nàng cũng chẳng buồn chấp nữa, chỉnh lại chiếc ba lô, hất cằm bước vượt qua Tô Ngôn.

“…”

Tô Ngôn giơ tay lên rồi lại âm thầm thả xuống.

Thôi được rồi.

Tự cô chịu đi.

Hắn lại dắt tay con gái, chậm rãi theo sau.

Ở khu vực chờ ngoài sân ga, một chiếc taxi Didi đã đợi sẵn.

Giang Chỉ lên xe trước.

Không khí lạnh trong xe ùa vào, nàng lập tức thả ba lô xuống ghế, dựa lưng vào, thở phào khoan khoái, rồi giơ tay quạt quạt cho mặt bớt nóng.

“Ngồi chật chút nhé.”

Tô Ngôn vừa nói vừa dắt Thiến Thiến ngồi vào ghế sau.

“Nóng muốn chết, anh không ngồi ghế phụ được à?”

Giang Chỉ bĩu môi, bất mãn.

Bị hắn chen ngồi sát vào, nàng đành phải ôm ba lô lên đùi, cả người như chiếc bánh quy bị ép mỏng, ráng dịch người sang một bên.

Tất cả cảm giác dễ chịu khi nãy… lập tức bay biến.

“Mẹ không muốn ngồi cạnh Thiến Thiến sao?”

Bị kẹp giữa hai người lớn, cô bé ngước lên, ánh mắt lấp lánh, giọng nũng nịu.

Giang Chỉ giật giật khóe miệng.

Thật sự không còn sức để mà cãi nhau nữa.

Nàng đưa tay xoa đầu Thiến Thiến, ra hiệu là mẹ không có ý đó.

Nhưng tay kia thì lén đặt lên phần eo mềm của Tô Ngôn, bày tỏ ý “có ý đấy.”

Xe bắt đầu chuyển bánh.

Tô Ngôn trịnh trọng nói: “Ngồi ghế sau cho tiện nói chuyện chính.”

“Chuyện chính?” Giang Chỉ ngờ vực.

“Cô quên chúng ta đến đây làm gì rồi à?”

Giang Chỉ im bặt.

Quên sao được!

Vì chuyện này, nàng phải hy sinh đủ thứ!

Không chỉ xin Giang tỷ nghỉ bốn ngày, mà cả giới hạn bản thân cũng vứt luôn, từ váy đến giày cao gót cũng chịu mặc!

Giang Chỉ mím môi, cúi đầu nhìn đôi chân mình.

Loại giày này… có cái lợi.

Nếu nóng, có thể rút chân ra phơi mát bất cứ lúc nào.

Như lúc này vậy.

Chân nàng đã rút ra khỏi giày, gót chân tì lên mặt giày, vòm chân trắng trẻo gõ nhịp khe khẽ theo tiếng nhạc trong xe.

Hơi…

“Cô căng thẳng đấy à?” Tô Ngôn liếc nhìn.

“Không có.”

“Không sao đâu, mẹ tôi dễ tính lắm.”

“Tôi không căng thẳng.”

“Dù sao thì… nàng dâu xấu xí cũng phải gặp bố mẹ chồng thôi.”

“Ai là nàng dâu xấu xí hả?!”

Giang Chỉ lập tức tức giận.

Ta xấu chỗ nào? Ta đẹp thế này cơ mà!

Ờ… khoan.

Hình như có gì đó sai sai.

Nàng bừng tỉnh.

Mình vừa bị dẫn dắt rồi!

“Ai là nàng dâu của anh hả?” Giang Chỉ nhỏ giọng mắng, “Đừng có được đằng chân lấn đằng đầu.”

Nàng thầm nhủ, dạo này mình đúng là đã cho tên khốn này mặt mũi hơi nhiều.

Nếu không phải vì Thiến Thiến cần đi học, thì giữa cái thời tiết nóng phát điên thế này, ai lại theo ngươi chạy từ Táo Thành tới tận Kinh Thành để gặp mẹ ngươi chứ?

“Tít...”

Tô Ngôn giả vờ phát ra hai tiếng bíp, ánh mắt đảo xuống chân nàng, nuốt nước bọt: “Không căng thẳng thật à? Lát nữa cô tự xoay sở đấy.”

“Đừng thế mà anh trai!”

Giang Chỉ lập tức xỏ lại giày.

Tên khốn này lại nhìn chân nàng rồi!

Nàng kéo vạt áo hắn, giọng nhỏ lại đáng thương: “Tôi chết mất thôi, thật đấy, Tô Ngôn ca ca, anh phải giúp tôi…”

Bề ngoài thì mạnh miệng vậy, chứ nàng đang lo đến phát khóc rồi.

Lần đầu tiên trong đời đi gặp phụ huynh với thân phận con dâu tương lai.

Dù thân phận ấy là giả… thì mẹ của Tô Ngôn vẫn là mẹ thật!

Vốn đã là người ngại giao tiếp, gặp cảnh này sao mà không hoảng được?

“Mẹ anh thích gì? Có cần mua quà không? Thái độ của mẹ anh với tôi thế nào? Chúng ta đi trung tâm thương mại mua chút quà trước được không? Mẹ anh có hút thuốc không?”

Giang Chỉ hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

Tô Ngôn cười khẽ hai tiếng: “Cô định mua thuốc lá tặng mẹ tôi à?”

“Ờ… không được sao?”

“Nếu muốn tạo ấn tượng tốt, tôi khuyên cô tốt nhất đừng nhắc mấy thứ như rượu bia thuốc lá trước mặt bà ấy.”

“Tại sao?”

“...” Tô Ngôn do dự một chút, rồi đánh trống lảng.

“Thật ra cũng không cần lo quá đâu.”

Hắn nghiêm túc bắt đầu công tác ổn định tâm lý cho Giang Chỉ.

Dù gì việc học của Thiến Thiến cũng quan trọng, mà việc Giang Chỉ để lại ấn tượng tốt với mẹ hắn là bước không thể thiếu.

Tiện thể… đây cũng là cơ hội tốt để giải quyết mọi chuyện.

Cứ giới thiệu cả mẹ lẫn con với bà Thẩm một lần, sau này khỏi phiền phức.

“Mẹ tôi không có yêu cầu gì về bạn gái cả.”

Ánh mắt Tô Ngôn quét qua gương mặt nàng.

“Dù sao… cô cũng đủ xinh rồi. Không vấn đề gì đâu.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Ừ, chỉ vậy.”

“Mẹ anh không có yêu cầu gì về tính cách hay tâm trạng các thứ sao?”

Nghe đến đây, Tô Ngôn bật cười.

“Cô còn biết mình có vấn đề về tính cách và tâm trạng à?"