“Cái này thì sao?”
“Không đẹp.”
“Vậy cái này?”
“Mẹ tôi không thích màu đen.”
“Còn cái này! Lần này chắc chắn được nhỉ?!”
Tô Ngôn hít vào một hơi, vẻ mặt nghiêm túc như đang phân tích trận đấu.
“Suy nghĩ kỹ một chút… hình như cái váy này hơi dài thì phải?”
“Con mẹ ngươi...”
Giang Chỉ lập tức nổi gân xanh.
“Tô Ngôn, tôi cho anh mặt mũi nhiều quá rồi phải không?!”
Buổi trưa, khu vực thời trang nữ trong trung tâm thương mại.
Giang Chỉ siết chặt gấu váy, bàn tay hơi run.
Lúc này nàng đang mặc một chiếc váy trễ vai màu xanh nhạt, phần chân váy chỉ che được một nửa đùi, để lộ ra làn da trắng mịn dưới điều hòa lạnh buốt, mát lạnh đến mức nàng co cả mười đầu ngón chân lại vì xấu hổ.
Đây là lần thứ hai trong đời nàng mặc váy.
Cũng là lần thứ hai… mặc cho Tô Ngôn xem.
“Vậy mẹ của anh đến cả độ dài của váy cũng có tiêu chuẩn?”
Giang Chỉ nheo mắt, khoanh tay, nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt cảnh giác, đầy tính đe dọa.
“Hả? Ừm…” Tô Ngôn nhìn đôi chân nàng, dừng ánh mắt vài giây.
Chậc chậc.
“Anh nghĩ tôi ngu chắc?!” Giang Chỉ không nhịn được nữa.
Nhất định là tên này cố ý! Chắc chắn hắn muốn nhìn chân ta chứ gì!
Càng nghĩ càng tức, nàng giơ chân định đá cho hắn một cú.
Nhưng nghĩ tới việc đang mặc váy, xung quanh lại có các cô nhân viên bán hàng nhìn chằm chằm, nàng đành cố nuốt cục tức vào bụng.
Bình tĩnh.
Không thể để hắn đắc ý được.
“Thử cái này xem?” Tô Ngôn lấy từ trên giá xuống một chiếc váy trắng kem, dài vừa tới đầu gối, cầm lên so thử trước người nàng.
“Màu này hợp với cô hơn.”
“...”
Giang Chỉ giật giật khóe miệng.
Nhìn chiếc váy, nàng bỗng có cảm giác hơi quen mắt.
“Chắc không? Đây thật sự là gu của mẹ anh à?”
“Chắc chắn.” Tô Ngôn gật đầu ngay.
“Không phải là… bản thân anh thích đấy chứ?”
“Sao cô có thể nghi ngờ ta như vậy!” Tô Ngôn tỏ ra đau lòng, suýt khóc tới nơi.
“Thật không lừa người ta chứ?”
“Ai ya, không tin thì thôi.”
“Tin tin! Tôi tin!”
Nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, Giang Chỉ cuối cùng vẫn nghiến răng đoạt lấy chiếc váy.
Không còn cách nào khác.
Nhỡ đâu… mẹ hắn thật sự thích kiểu con dâu thế này thì sao?
Rèm phòng thử đồ bị kéo mạnh sang một bên.
Tô Ngôn lúc này mới nở nụ cười.
Thành công rồi.
Nói thật, hắn cũng bất ngờ khi Giang Chỉ lại ngoan ngoãn như vậy.
Vài hôm trước, hắn vừa thổ lộ đã suýt ăn bạt tai, may mà hắn nhanh trí giải thích kịp.
Chuyện là… mẹ hắn muốn gặp Giang Chỉ.
Sau khi hắn kể cho mẹ mình biết về sự tồn tại của Thiến Thiến, Giang Chỉ, và thành công ngăn bà Thẩm báo cảnh sát bắt chính con trai ruột của mình, bà liền sốt sắng bắt hắn đưa “hai mẹ con” về gặp.
Việc Thiến Thiến có thể đi học, mẹ hắn bảo, chưa gặp được người thì đừng bàn vôikj.
Nhưng Tô Ngôn biết rõ tính bà ấy.
Với hiểu biết của hắn về mẹ mình… chín phần mười là bà đã lo xong học tịch của Thiến Thiến từ đời nào rồi.
Còn về cuộc gặp mặt, đơn giản là bà ấy muốn gặp thôi.
Nghĩ lại cũng thấy đúng.
Bà Thẩm ngày hôm trước còn ép cưới, ngày hôm sau đùng một cái lòi ra cả con dâu lẫn cháu gái từ trên trời rơi xuống, đổi lại là ai cũng không ngồi yên nổi.
Vì thế, hôm đi công viên giải trí, hắn cứ băn khoăn mãi.
Làm sao để lừa… à không, thuyết phục Giang Chỉ nhận làm bạn gái kiêm mẹ của con hắn, để về nhà gặp phụ huynh?
Vì chuyện này, hắn đau đầu cả một buổi chiều.
Cuối cùng phát hiện… mình nghĩ hơi nhiều.
Giang Chỉ nghe xong, độ tiếp nhận cao đến mức khiến hắn trợn mắt.
“À… tôi không có ý kiến gì cả?”
Vì Thiến Thiến, nàng chấp nhận mọi chuyện.
Tuy không ăn cái bạt tai nào, nhưng không biết vì sao lúc đó hắn vẫn bị nàng đá cho một cú vào mông, Tô Ngôn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Ta vậy mà lại nghi ngờ tình yêu của một người mẹ dành cho con gái mình...
Vì thế, hắn mạnh miệng tuyên bố: “Đã như vậy rồi, mặc váy cũng không có gì to tát đúng không?”
Giang Chỉ: ?
...
Giờ trở về hiện tại.
Tô Ngôn đưa Giang Chỉ đến trung tâm thương mại chọn váy.
Hắn thề, tuyệt đối không phải hắn cố tình!
Hắn chỉ muốn chọn cho nàng một bộ váy mà mẹ hắn sẽ thích thôi!
Thật đấy!
Không phải muốn chơi búp bê Barbie đâu!
Không phải muốn nhìn Giang Chỉ mặc váy, để lộ đùi, đi giày cao gót đâu!
Thật sự không phải đâu!
Trust me bro!
...
Trong phòng thử đồ.
Không khí lạnh thổi qua da thịt, kích thích từng đợt rùng mình.
Giang Chỉ thay đồ, đứng trước gương toàn thân.
Nàng cầm chiếc váy trắng kem lên, nhìn chính mình trong gương, gương mặt nàng càng lúc càng đỏ.
Tại sao?
Tại sao nàng lại phải thử váy ở đây?
Thật sự quá mất mặt!
Nhưng… tất cả đều vì Thiến Thiến!
Vì con gái, nàng nhất định phải lấy lòng mẹ của Tô Ngôn!
Nói thì nói vậy, nhưng… gu thẩm mỹ của mẹ hắn có hơi… tốt quá không?
Chiếc váy nào cũng đẹp!
Nhìn kiểu gì cũng giống gu của chính Tô Ngôn thì có!
Thật sự không phải hắn lừa ta sao?
Nếu hắn đang giở trò…
Hừm, Tô Ngôn, đợi đấy (^ᴗ^)~
Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, nhất định ngươi sẽ chết rất khó coi.
Giang Chỉ hít sâu, gạt bỏ tạm thời những suy nghĩ lung tung, mặc váy vào.
Quay người nhìn trong gương.
Đôi chân dưới ánh đèn sáng lấp lánh.
Chiếc dây thắt nơ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn.
Phần trên chiếc váy cũng khéo léo tôn lên dáng người nàng.
Giang Chỉ nuốt nước bọt.
Nói thật… nàng mặc lên nhìn cũng đẹp đấy chứ.
Quá đẹp.
Nhưng… chiếc váy này…
Nàng cau mày, xoay người, một tay nhẹ nắm lấy gấu váy, một tay quấn tóc.
Hít sâu.
Chiếc váy này… chẳng phải là chiếc váy nàng mặc trong tấm ảnh Thiến Thiến từng đưa sao?
Bức ảnh “nàng của tương lai” mặc chiếc váy trắng kem, kiểu dáng giống hệt thế này.
Giang Chỉ sững người.
Đột nhiên cảm giác vô cùng phức tạp.
Hồi đó nàng nghĩ, cả đời này mình sẽ không mặc váy, càng không thể mặc chiếc váy ấy.
Nhưng bây giờ, tất cả những thứ nàng nghĩ rằng không thể, lại cứ thế xảy ra.
Chẳng lẽ là định mệnh sao?
Trong lúc nàng còn đang thất thần, ngoài phòng thử đồ vang lên tiếng Tô Ngôn thúc giục.
“Còn chưa mặc xong à? Sao lần này lâu thế?”
Rầm!
Một luồng tức giận vô cớ bùng lên.
Nhưng sau đó, lại là hoảng loạn.
Rồi lại có chút… hồi hộp?
Cuối cùng, mọi cảm xúc đều bị thay thế bằng một từ: Xấu hổ.
Rèm được kéo ra.
Giang Chỉ bước ra, mặc chiếc váy trắng kem, cúi đầu, vân vê ngón tay, không dám ngẩng lên nhìn Tô Ngôn.
“Thế… thế nào?”
Thậm chí còn nói lắp.
“Mẹ anh… liệu có thích không?”
Tô Ngôn nhìn nàng, gật đầu: “Tôi nghĩ… mẹ tôi chắc chắn sẽ thích.”
Nếu ngắn hơn một chút thì càng tốt.
Nhưng thế này cũng được rồi.
Trong lòng hắn âm thầm khen ngợi gu thẩm mỹ của mình.
Không uổng công hồi nhỏ suốt ngày chơi Kỳ Duyên, thay đồ cho nhân vật nữ.
“Vậy lấy cái này đi.” Hắn quay người đi về phía quầy thanh toán.
Dù gì tiền cũng là hắn trả, nàng đâu cần lo.
Giang Chỉ thở phào.
Không phải thử váy nữa là tốt rồi!
Nàng vỗ vỗ mặt, đang định quay lại phòng thử đồ thay đồ thì nghe thấy tiếng ác ma vang lên từ quầy thanh toán.
“Đừng thay nữa. Cứ mặc luôn bộ này.”
Tô Ngôn vừa thanh toán vừa nói, giọng thản nhiên: “Mặc luôn đi, tiện thể tôi dẫn cô qua chọn giày cao gót phối cùng.”
Giang Chỉ lập tức chạy tới trước mặt hắn, trừng mắt: “Khoan đã! Giày cao gót là thế nào?!”
Nàng chưa từng nghe nói mua váy xong còn phải mua thêm giày cao gót mà?!
Tô Ngôn cười rất hiền lành.
“Mẹ tôi thích.”