Bé Con Đến Gọi “Mẹ Ơi” - Nhưng Ta Là Nam Mà!?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

(Đang ra)

Quên tắt stream, chàng streamer 20 tuổi vô tình để lộ tính cách tốt bụng

Natsuno Minoru

Và thế là, câu chuyện tình hài lãng mạn giữa một streamer "toxic" biết tính toán và một nữ VTuber đình đám chính thức bắt đầu!

51 1200

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

(Đang ra)

Bạn gái quen một năm bị tôi bắt gặp bước ra từ khách sạn tình yêu với sinh viên trường y (NTR... cay đắng). Trên đường về, tôi cứu một bé gái suýt chết đuối dưới sông. Không ngờ khi đưa em ấy về nhà, đó lại là nhà của idol nổi tiếng nhất trường

Manashiro Kanata

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là cô bé ấy lại chính là em gái của idol nổi tiếng nhất trường học – người con gái hoàn hảo trong mắt bao nam sinh. Từ sự kiện định mệnh đó, cuộc sống tưởng như u ám

73 153

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

73 1203

Tập 01 - Chương 70 - Cảm ơn chị dâu

Chẳng mấy chốc, một tuần nữa lại sắp trôi qua.

Cánh cửa kính dày cộp ngăn cách hai thế giới, tiếng chuông gió lanh lảnh và hơi ấm tràn vào hòa quyện thành từng đợt sóng.

Hôm nay khách đến quán đông lạ thường.

Giang Chỉ lặp lại động tác xay cà phê trong tay một cách máy móc, ánh mắt vô tình lướt qua lướt lại giữa những vị khách đang ngồi.

……Tưởng chừng vô tình, nhưng thực ra không phải vậy.

Vị khách bên trái cùng, dựa vào cửa sổ đang chỉnh tóc, tên tóc vàng đang lướt điện thoại ở giữa, và cậu bé mũm mĩm uống sinh tố sữa chua ở bên phải.

Mấy người này có chút quen quen?

Giang Chỉ càng nhìn càng thấy giống mấy đồng đội của Tô Ngôn.

Nhưng bọn họ phần lớn đều đeo khẩu trang và kính râm, giống mấy tay anh chị trong phim xã hội đen, nàng cũng không dám chắc chắn...

Nói đi cũng phải nói lại, như vậy càng thêm nổi bật thì có hơn không?!

Đúng lúc Giang Chỉ nheo mắt định nhìn kỹ thì cậu bé mũm mĩm đó vừa hút sữa chua vừa đi tới quầy lễ tân.

Giang Chỉ có ấn tượng khá sâu sắc với hắn.

Dù sao thì nàng cũng từng thấy người đến quán cà phê uống Sprite, Coca, nhưng đây là lần đầu tiên nàng thấy người đến quán cà phê uống sinh tố sữa chua.

Thứ hai là cậu bé mũm mĩm nói năng lắp bắp, đeo kính râm cũng không dám nhìn thẳng nàng, khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.

"Xin chào."

Giang Chỉ nhanh chóng nở nụ cười, nốt ruồi lệ dưới khóe mắt cũng rung rung theo: “Xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách?”

"Nhà, nhà vệ sinh..."

"Đi vào trong rẽ trái là nhà vệ sinh đó."

Giang Chỉ đưa tay chỉ đường cho cậu bé mũm mĩm, nhưng chưa kịp để cậu bé nói lời cảm ơn, nàng đã hỏi:

"Chúng ta có gặp nhau ở đâu chưa?"

"Có, có sao?" - Câu hỏi chân thành từ cậu bé mũm mĩm.

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của đối phương, Giang Chỉ lúc này mới nhận ra một vấn đề, dường như đồng đội của Tô Ngôn đúng là chưa từng gặp nàng.

Nàng chỉ là đơn phương đi xem thi đấu mà thôi.

Hỏng rồi, thế này là tự luyến rồi...

Có lẽ bọn họ chỉ đơn thuần là cùng nhau đến uống cà phê, đeo khẩu trang và kính râm là để không bị người hâm mộ phát hiện.

Vậy sao không thấy Tô Ngôn đâu?

Chẳng lẽ hắn trong đội là người bị bắt nạt sao?

Giang Chỉ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán Giang tỷ ra ngoài xử lý công việc nên không có ở đây, nếu không chắc đã xông lên xin chụp ảnh chung rồi?

Nàng rũ mắt, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng giám sát.

Thiến Thiến đang làm gì...

"Cảm, cảm ơn chị dâu."

Đôi mắt nhỏ dưới cặp kính râm nheo lại đầy chất phác, cậu bé mũm mĩm đi về phía nhà vệ sinh, hoàn toàn không biết mình đã gây ra đại họa.

Giang Chỉ ngây người tại chỗ: ...

Một lúc sau, nàng gọi điện thoại WeChat cho ai đó.

"Gì? Làm sao?"

"Ta cho ngươi mười phút để đến đây, không đến thì ngươi chết."

"Hả?"

...

Năm phút sau.

Tô Ngôn vội vã chạy đến cửa quán cà phê Hoa Ngữ, hắn khom lưng chống gối thở hổn hển, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ.

Năm phút.

Speed, I am speed!

Sau đó hắn bắt đầu nghi ngờ chính mình.

Không phải chứ, Giang Chỉ kêu hắn mười phút tới thì hắn thật sự mười phút tới sao? Con mẹ nó, hắn không phải là chó của nàng ta!

Vậy sao hắn lại đến nhanh vậy?

Thôi thì nể mặt nàng chút thôi à ~ Có ai thật sự nghĩ hắn lại sợ nàng ta nổi giận? Đàn ông Sơn Đông sao có thể thiếu khí phách đến vậy?

"Tô Ngôn!"

Cánh cửa kính bị đẩy mạnh mở ra, va vào khung cửa phát ra tiếng “ầm”, Giang Chỉ lao ra như một cơn gió.

Chiếc tạp dề choàng trước ngực nàng theo động tác của nàng vẽ lên một đường cong giận dữ.

Tô Ngôn theo phản xạ lùi lại nửa bước, chỉ sợ Giang Chỉ đột nhiên nổi hứng muốn giao lưu với hắn vài chiêu.

Quen bị đánh quen rồi là vậy đó.

Hắn đã chuẩn bị sẵn các biện pháp phòng vệ tiếp theo và cả phương án phản công.

Nếu Giang Chỉ đá hắn một cước, hắn sẽ né sang một bên, rồi ôm chặt lấy chân nàng, khiến nàng phải đứng bằng một chân như một con gà.

Nếu Giang Chỉ đấm hắn một quyền, hắn vẫn sẽ né trước, sau đó giữ lấy cánh tay nàng, ra chiêu siết cổ.

Dự đoán chiêu thức hoàn hảo!

Kết quả lại chỉ là suy nghĩ viển vông.

Giang Chỉ hôm nay có lẽ vì có quá nhiều người đi đường nên không có động thủ với Tô Ngôn.

Nàng đứng thẳng tắp trước cửa quán cà phê, hai tay chống nạnh, toàn thân tỏa ra khí chất không giận mà uy.

"Giải thích đi?"

Nàng đưa ngón tay chỉ vào những vị khách trong quán cà phê.

"Giải thích cái gì?" Tô Ngôn vẻ mặt mờ mịt, mắt vô thức liếc vào quán cà phê, rồi nhìn thấy bốn bóng người quen thuộc.

Có bốn con giun đất đang chổng mông mà nhìn trộm ra ngoài cửa sổ.

......Bốn thằng chó này.

Tô Ngôn lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, theo bản năng lấy điếu thuốc ngậm vào miệng, rồi phát hiện mình không mang bật lửa.

Vì vậy hắn nhướng cằm về phía Giang Chỉ.

"Cho mượn lửa đê người chị em?"

Giang Chỉ cười khà khà hai tiếng, trực tiếp rút điếu thuốc ra khỏi miệng hắn, vứt xuống đất rồi giẫm mạnh hai cái.

Một.

Nàng lạnh lùng bắt đầu đếm ngược.

Thời tiết hôm nay đẹp thật... Tô Ngôn cười gượng gạo chuyển chủ đề.

Hai.

Ôi trời! Nhìn kìa! UFO!

Ba...

Đệ khai, đệ khai hết, Tô Ngôn giơ hai tay lên đầu, đầu hàng: “Tôi đã nói với bọn họ rằng cô là bạn gái của tôi.”

"Anh! anh! anh!"

Nghe lời này, Giang Chỉ lập tức xù lông, nắm đấm nhỏ như mưa trút xuống vai hắn:

"Anh có bị bệnh không! Có bệnh không! Có bệnh không!"

"Anh nói với bọn họ làm gì!"

Lời vừa dứt, cả Tô Ngôn vừa né tránh nhanh chóng và Giang Chỉ tung ra những cú đấm triệu tấn đều sững sờ.

"Vậy cô chỉ để ý mỗi chuyện đấy thôi à?"

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của Tô Ngôn, mặt Giang Chỉ nóng bừng, nàng cũng hơi lắp bắp: “Không phải, ta nói sai rồi.”

"Ý tôi là anh đi bịa đặt làm gì?!"

Nàng khoanh tay, hừ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng chàng trai vẫn nhìn rõ một vệt hồng nhàn nhạt dưới mái tóc đen nhánh, Tô Ngôn đột nhiên cảm thấy cổ họng hơi khô khốc.

Hắn phát hiện Giang Chỉ dường như rất dễ bị hắn nói cho xấu hổ.

Đây chính là loại người công siêu cao nhưng thủ siêu thấp trong truyền thuyết sao?

Phế quá chị gái à...

Nói đi cũng phải nói lại, người phụ nữ này có biết bộ dạng hiện tại của mình có sức sát thương lớn đến mức nào đối với đàn ông không vậy?

Thật sự có ai có thể chống đỡ được sự ngượng ngùng của ngự tỷ truyền thuyết không?

Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Giang Chỉ lúc này, Tô Ngôn chỉ có một suy nghĩ trong đầu – muốn bắt nạt nàng thật mạnh.

Cuối cùng hắn vẫn ngăn lại suy nghĩ này.

Có những chuyện chỉ cần nghĩ thôi là đủ rồi, giống như những suy nghĩ lung tung của thiếu niên tuổi dậy thì, chỉ là nghĩ thôi, và ngươi cũng biết đó chỉ là nghĩ mà thôi.

Còn nữa là làm Giang Chỉ tức giận quá thì không tốt.

Nhưng dù sao đi nữa, hành động khiến Giang Chỉ suýt chút nữa mất kiểm soát của nàng, vẫn khiến hai người trải qua một lần chuyển đổi công thủ.

Tô Ngôn đã mạnh mẽ trở lại.

Bây giờ ai mới là người thách đấu?

Hắn ưỡn thẳng lưng, đường hoàng nói với Giang Chỉ: “Có nghĩ tới khả năng là tôi nói với bọn họ vì cô không?”

“Hả?”

“Con mẹ nó, hôm qua cô nghe máy không để ý đấy là điện thoại của ai sao!”

Trong thời gian tiếp theo, Tô Ngôn đã thuật lại chuyện ngày hôm qua hắn bị đồng đội tra khảo tại câu lạc bộ, thêm mắm dặm muối kể cho Giang Chỉ nghe.

Không chỉ vậy.

Liên quan đến ý nghĩ của hắn về việc để đồng đội chấp nhận Thiến Thiến, hắn cũng nói ra luôn.

Dù sao Giang Chỉ là mẹ, hắn là cha, chuyện liên quan đến thân phận của con gái, hắn thấy hai người vẫn cần đứng chung một chiến tuyến.