Giờ tan tầm hôm nay muộn hơn thường lệ.
Khách hàng đông đến bất thường, đồ mang đi cũng nhiều không kém, cứ như thể doanh thu cả tháng tới dồn hết vào hôm nay vậy.
Kết quả là Giang Như Yên và Giang Chỉ không chỉ bận như chó chết mà còn phải gọi cả Thiến Thiến đến phụ cùng.
Việc pha chế cà phê đương nhiên là không thể giao cho con bé.
Nhưng việc đóng gói cà phê, hay bưng trà rót nước cho khách thì tiểu nha đầu làm rất tốt.
Đến mức Giang Như Yên thậm chí còn muốn trả lương cho Thiến Thiến.
Giang Chỉ phải khuyên nhủ mãi thì nàng ấy mới từ bỏ ý nghĩ đó, thay vào đó tự mình bỏ tiền mua cho con gái một con búp bê công chúa giá 500 tệ.
Đó là con búp bê mà Thiến Thiến hằng mong ước.
Tóm lại, sau một ngày làm việc vất vả, lại còn ăn tối bên ngoài, hai mẹ con lúc về đến nhà đã là bảy giờ tối.
Trời đã tối sầm hoàn toàn.
Âm nhạc của các bà cô tập thể dục tại quảng trường khu chung cư vọng ra ngoài cửa sổ, giai điệu rộn ràng khiến Giang Chỉ cũng cảm thấy phấn chấn.
Nàng cầm chiếc váy ngủ đã thay đi về phía phòng tắm, tiện tay liếc nhìn ra ngoài khi đi ngang qua cửa sổ.
Vừa nhìn đã thấy bà chủ nhà đang nhảy một điệu sôi nổi.
Mái tóc bù xù vàng xanh xen kẽ của bà chủ nhà phải nói là quá nổi bật, đã trở thành một cảnh tượng rực rỡ của khu tập thể này.
Ọe...
Dù đã đi du lịch nước ngoài về, gu thẩm mỹ của bà chủ nhà vẫn không thể nào chấp nhận được.
Giang Chỉ giật giật mí mắt, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Cảm giác nhìn thêm nữa sẽ thực sự sẽ mù mắt mất.
Nghĩ đi nghĩ lại không cam lòng chỉ mình nàng bị mù mắt, nàng cầm điện thoại nhắm vào bà chủ nhà bấm chụp, gửi ảnh cho Tô Ngôn.
Đối phương lập tức hồi đáp.
Ngôn: Con mẹ nhà ngươi (◣_◢)╭∩╮.
Giang Chỉ có thể tưởng tượng được biểu cảm méo mó của Tô Ngôn qua màn hình, nàng cười trộm như một đứa trẻ đắc ý, mím môi cười khúc khích.
“Mẹ cười ghê tởm quá.”
Thiến Thiến không biết từ lúc nào đã lén lút lại đây, tay nhỏ xoay xoay bím tóc, vẻ mặt ngây thơ bổ sung thêm một câu.
Nụ cười của Giang Chỉ cứng lại.
“Này này, con nói chuyện với mẹ như vậy à?!”
Con bé học mấy từ này ở đâu vậy chứ.
Vẫy tay đuổi tiểu nha đầu đi, Giang Chỉ bước vào phòng tắm, cởi sạch quần áo trên người trong nháy mắt.
Mở vòi sen, để nước nóng chảy khắp cơ thể.
Nàng cứ lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Hơi nước mờ ảo còn chưa kịp bám lên mặt gương, phản chiếu rõ nét cơ thể đầy đặn và thướt tha của nàng.
Những giọt nước trượt dài xuống xương quai xanh, toàn thân như được phủ một lớp sáp, lấp lánh những tia sáng vụn vặt dưới ánh đèn ấm áp.
Giang Chỉ thở dài.
Thật sự đã quá quen mắt rồi.
Mới qua nửa tháng, đối diện với một cơ thể hoàn mỹ như vậy, nàng lại không thể nào nảy sinh thêm bất kỳ cảm xúc nào.
Cũng phải thôi.
Ai lại có thể có dục vọng với chính cơ thể mình chứ?
Nhưng Giang Chỉ lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng luôn cảm thấy, dường như mình nên có một chút suy nghĩ về cơ thể mình.
“Hửm?”
Vừa nhìn, Giang Chỉ đột nhiên cau mày.
Nàng đưa tay véo một mảng thịt mềm cạnh rốn, cảm giác đàn hồi, mềm mại khiến Giang Chỉ hoàn toàn sững sờ.
Mập, mập rồi?
Nàng nghĩ dạo này mình đâu có ăn nhiều hơn đâu?
Giang Chỉ không hiểu, lại véo véo mảng thịt, nhưng cũng không đến mức như một cô gái vì tăng cân mà suy sụp.
Nói trắng ra nàng cũng không quá để ý những chuyện này.
Nàng chỉ sợ không mặc vừa quần áo cũ nữa thôi.
Xem ra sau này phải kiểm soát ăn uống rồi, nếu thật sự không mặc vừa, nàng lại phải tốn tiền mua đồ mới.
Hỏi tại sao không giảm cân?
Chết tiệt!
Từ sau khi Giang Chỉ tốt nghiệp cấp ba, vì muốn khoe mẽ mà điên cuồng tập luyện để có được cơ bụng săn chắc, nàng đã quyết định không hành hạ bản thân nữa.
Tập gym sẽ khiến người ta nghiện?
Đứa nào nói câu đấy!? Toàn là lừa người!
“Mẹ ơi, Thiến Thiến muốn đi ị.”
Đúng lúc Giang Chỉ đang phê phán lại quãng thời gian tập luyện đau khổ năm xưa, bên ngoài cửa vang lên giọng nói của Thiến Thiến.
“... Con cố tình đúng không?”
Không đi sớm cũng không đi muộn, lại đợi lúc ta tắm mới đi!
Các ngươi đám trẻ con sao lại biết chọn đúng thời điểm như vậy?
Giang Chỉ bất lực bĩu môi, xoa xà phòng lên người, nàng vốn tắm rất nhanh: “Ráng nhịn một chút nhé.”
...
Sau khi tắm xong, khoảnh khắc Giang Chỉ đẩy cửa phòng tắm ra, làn gió mang theo hơi nước đã thổi bay một góc chiếc váy ngủ màu đỏ rượu.
“Đi đi.”
Nàng gọi con gái đang sắp không nhịn được.
“Đi ị đi ị!”
Nghe vậy, tiểu nha đầu lập tức chạy về phía nhà vệ sinh.
Đứa trẻ này (◡_◡✿).
Giang Chỉ lật đật đi về phía phòng ngủ.
Nàng tùy ý dùng khăn lau mái tóc ẩm ướt, tà váy ren khẽ đung đưa theo cử động, tạo ra bóng dáng ẩn ẩn hiện hiện dưới ánh đèn.
Chỉ có thể nói thói quen thật là thứ đáng sợ.
Nhớ lại nửa tháng trước lần đầu tiên mặc chiếc váy ngủ này, nàng đã do dự rất lâu, cuối cùng xấu hổ đến mức không dám soi gương.
Nhìn hiện tại thì sao?
Không chỉ có thể đi lại trong nhà mà không hề biến sắc, thậm chí còn có thể nheo mắt hưởng thụ sự mát lạnh khi tà váy lướt qua giữa hai chân.
Thực ra lúc đầu nàng chỉ mặc vào những ngày trời đặc biệt nóng.
Chỉ là mặc nhiều lần, không biết từ khi nào, mỗi lần về nhà muốn thay quần áo, nàng đều theo bản năng cầm lấy chiếc váy này.
Dần dần nàng cũng mặc kệ.
Dù sao mặc vào cũng chỉ có mình nàng và Thiến Thiến nhìn thấy, bận tâm nhiều như vậy làm gì, cứ thoải mái là được.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người ngoài.
Bước vào phòng ngủ, Giang Chỉ liếc nhìn chiếc váy hở vai mà trước đây nàng bị ép mua ở trung tâm thương mại trong tủ quần áo, không khỏi co giật khóe miệng.
Loại quần áo kia, vẫn nên để nó ở trong đó phủ bụi thì hơn.
Làn gió lạnh từ điều hòa thổi rào rào.
Giang Chỉ ngồi xuống trước máy tính, máy móc nhấn nút khởi động, ánh mắt lại không tự chủ rơi vào chiếc điện thoại bên cạnh bàn phím.
Trong cuộc trò chuyện WeChat với Lâm Thư Uyển, tin nhắn cuối cùng vẫn nằm cô đơn ở đó.
Không có hồi âm.
Nửa ngày trôi qua vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng, dù bận đến đâu cũng không thể không có chút thời gian nào để nhìn điện thoại chứ?
Lúc này, Giang Chỉ đành phải chấp nhận một sự thật.
Lâm Thư Uyển cố tình không trả lời.
Giống như nàng cố tình không trả lời tin nhắn của Lâm Thư Uyển vậy.
Âm nhạc ngoài cửa sổ lúc xa lúc gần, hòa cùng tiếng quạt máy tính vo vo, ồn ào đến mức khiến lòng người phiền muộn.
Giang Chỉ thất vọng đặt trán lên mặt bàn lạnh lẽo.
“Chết tiệt!”
Vài giây sau, nàng đột nhiên mắng một tiếng.
Nói là rác rưỡi thì phải rác đến cùng, còn để ý nhiều như vậy làm gì, không trả lời thì không trả lời, cùng lắm thì đến khai giảng ta sẽ đi tìm nàng ấy!
Ta làm rác rưởi đấy, ta vui lắm!
Cho nên, ta chỉ là hơi buồn thôi...
Hơi buồn...
Mẹ nó nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ?!
Chơi game chơi game chơi game! Tối nay lão nương muốn leo rank, dù là Chúa Jesus hay Phật Tổ có đến cũng không cản được ta!
“Ta là một con bồ câu: Vào game!”
“Ta là một con bồ câu: Đứng có mà bơ ta nữa! Nay ta cập nhật tận ba chương rồi đấy!
Tư Mã Lộ: “Vào rồi vào rồi.”
Tuyệt quá!
Có đại ca keo rank cho nghĩ thôi đã thấy thoải mái rồi, Giang Chỉ mở game, không nói hai lời kéo Tư Mã Lộ vào phòng.
Trong lúc chờ ghép trận, ngón tay nàng lướt trên bàn phím như bay.
“Hôm nay huynh phải gánh ta đó!”
“Tại sao?”
“Huynh là đại ca mà, đại ca tay siêu to thì đó không phải là chuyện bình thường sao? Hơn nữa huynh đã bao lâu không chơi game cùng ta rồi?”
Nói là ta sẽ cô gắng ra chương nhanh cho ngươi đọc, thì ngươi phải giúp ta lên rank, kết quả ta đã ngoan ngoãn tăng thêm chương nửa tháng rồi, Tư Mã Lộ ngươi lại sủi ở chỗ nào?
Ai mà chẳng mong muốn được buff bẩn chứ?
“Miễn là ngươi đừng có tạ quá thì ta mới có thể giúp ngươi.”
“Tạ cái @#$%! Mẹ nhà ngươi, nói cái gì vậy!”
Giang Chỉ không vui rồi.
Nhưng khi nàng gõ những dòng chữ này, trên mặt nàng lại mang theo nụ cười.
Vô thức lướt chuột, con trỏ chuột lướt đi lướt lại trên màn hình một cách điệu nghệ.
Nàng cảm thấy có một người bạn trên mạng có chung chủ đề, có thể cùng nhau chơi game, cùng nhau nói chuyện phiếm như vậy là rất tốt.
Giống như những phiền muộn trong cuộc sống thực dường như không tồn tại nữa.
“Sao không nói gì nữa?”
Tư Mã Lộ đã lâu không hồi đáp, nhưng game lại bắt đầu rồi, điện thoại của Giang Chỉ cũng sáng lên một cái.
Thế là mắt nàng cũng sáng lên.
Giây tiếp theo, nàng thấy đó là tin nhắn của Tô Ngôn gửi cho mình.
Tối sầm rồi, mắt lại tối sầm rồi.
Ngôn: “Đang online à?”
Sao lại là ngươi!
Giang Chỉ mím môi, vừa định trả lời, ánh mắt nàng liếc đến ô chat phòng bên phải màn hình, liền phát hiện Tư Mã Lộ lại hoạt động rồi.
Chỉ: “Đợi chút, có việc.”
Nàng chuyển tài khoản.
“Ta là một con bồ câu”: “Lúc nãy ngươi đi đâu vậy?”
Tư Mã Lộ: “Có chút việc.”
“???”
Ngươi cũng có chút việc?
Giang Chỉ nheo mắt, trực giác mách bảo nàng có gì đó không đúng, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tư Mã Lộ có vấn đề trong công việc.
Theo những gì hai người tiết lộ trong cuộc trò chuyện trước đó, công việc của Tư Mã Lộ rất bận.
Mặc dù không biết hắn bận về những việc gì.
Lại chuyển địa bàn lần nữa.
Chỉ: “Ok tôi xong việc rồi, sao vậy có chuyện gì à.”
Ngôn: “Đợi chút, có việc.”
“......”
Cái gì vậy, muốn trêu ngươi à?
Tên này sẽ không cố tình chứ?
Có ai lại rảnh rỗi như vậy chứ?
Nhưng dựa theo hiểu biết có hạn của nàng về Tô Ngôn... thì đúng là chuyện hắn có thể làm.
Mặc kệ ngươi thế nào!
Đúng lúc Tư Mã Lộ lại gửi tin nhắn cho nàng, Giang Chỉ dứt khoát tắt điện thoại, đợi đánh xong game rồi nói chuyện cho tốt.
Dù sao Tô Ngôn nói vậy cũng chứng tỏ không phải là chuyện lớn.
Lúc này game cũng chính thức bắt đầu.
Vừa vào game Giang Chỉ cảm thấy nay mình chơi không được tốt lắm, ngay từ round 1 liền trực tiếp đưa cho Tư Mã Lộ một khẩu Sheriff, chủ yếu là muốn thể hiện sự hiếu thuận tuyệt đối.
Để thắng được, nàng làm chó cũng được.
Sau đó Tư Mã Lộ chết chay.
Sau đó thua round súng lục.
Sau đó cũng thua nốt round full buy.
Sau đó cả hiệp một không thắng được round nào.
Sau đó - 20 điểm.
Giang Chỉ mở bảng thành tích, nhìn con số KDA 1-17-4 nổi bật của Tư Mã Lộ, chỉ cảm thấy “cứng đờ”, nắm chặt tay.
“Không phải người huynh đệ, huynh tối nay bị gì vậy?”
“Khụ khụ, chuột của ta bị hỏng, vừa nãy ta chơi bằng touchpad.”
“Ngươi tưởng mình là Diệp Tu à!”
Vốn dĩ nàng tìm Tư Mã Lộ chơi game là muốn thay đổi tâm trạng, nhưng sao sau khi thua xong tâm trạng còn tệ hơn?
“Có chuyện gì trong lòng à?”
Giang Chỉ hỏi một câu chí mạng.
“Sao ngươi biết?”
Giang Chỉ thấy vậy liền lật mắt trắng dã, trong lòng nghĩ, cái này còn cần nhìn sao hả huynh đệ, tâm ngấm của ngươi sắp trạm vào lõi trái đất rồi kìa.
Hoặc là thật sự bị sao, hoặc là trong lòng có chuyện.
“Có chuyện gì thì nói ra cho huynh đệ ta vui với.”
Chat xong đoạn chữ này, lại nhấn gửi, Giang Chỉ cũng không vội vàng leo rank nữa, hai tay rời khỏi bàn phím và chuột, chờ Tư Mã Lộ hồi đáp.
Nàng hoàn toàn không lo lắng Tư Mã Lộ sẽ không nói.
Dù sao, hai người chỉ là quan hệ bạn bè trên mạng, cho dù có nói ra, cũng không ảnh hưởng lẫn nhau đến cuộc sống của đối phương.
Chính vì bọn họ chỉ là bạn bè trên mạng, nên ngược lại có thể trút bầu tâm sự những phiền muộn mà bình thường không nói ra được.
Về điểm này, hai người có quan điểm nhất trí đến kỳ lạ.
“...... Thực ra là ta muốn mời một người đến một nơi.”
“Vậy thì mời đi, sợ cái gì?”
Giang Chỉ đảo mắt tinh ranh, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu: “Oa, chẳng lẽ ngươi muốn đi hẹn hò!”
Vậy thì nàng hơi sốt ruột rồi.
“Trái lại hoàn toàn.”
Tư Mã Lộ nói: “Ta và nàng ấy là mối quan hệ vô cùng bình thường.”
“Vậy thì càng không cần sợ nữa chứ?”
Giang Chỉ càng thêm không hiểu.
“Nhưng ta sợ nàng ấy sẽ hiểu lầm là ta muốn tán tỉnh nàng.”
“Tuy ta không hiểu rõ nàng ấy lắm, nhưng ta luôn cảm thấy đây là chuyện nàng ấy có nghĩ đến, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Giang Chỉ: ∘( °ヮ° ) ?.
Ý, ý gì?
Ta hiểu cái rắm!
Nàng phải mất một lúc mới miễn cưỡng hiểu được ý của lời này, lập tức bật cười... đó là tiếng cười thuần túy của sự chế giễu.
“Đầu óc ngươi có vấn đề à?” Giang Chỉ nói thẳng.
Huynh đệ à, ngươi có phải hơi tự luyến quá rồi không? Uống mấy chén mà say thành thế này, đẹp trai cũng không thể nào ngang ngược như vậy được chứ? Ngươi cũng tự nói là không hiểu rõ nàng mà!
Hơn nữa, có cô gái nào vì một lời mời của người khác mà cho rằng người đó muốn tán tỉnh mình không? Vậy không phải là ngu ngốc sao?
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi chỉ là đang suy nghĩ quá nhiều thôi.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng sau khi đưa ra lời mời cho nàng ấy, đến tận bây giờ nàng vẫn chưa trả lời ta, có phải là đang nghĩ cách từ chối ta không?”
Giang Chỉ dở khóc dở cười: “Người ta không thể có việc riêng của mình à?”
Sau khi gửi tin nhắn này, nàng đã tháo tai nghe ra.
Phía phòng khách lập tức vang lên tiếng hoạt hình đang chiếu trên TV.
Lẽ ra Thiến Thiến mỗi ngày chỉ được xem TV trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhưng cân nhắc hôm nay nàng ở quán cà phê làm việc tốt, Giang Chỉ cũng mặc kệ, thưởng cho tiểu nha đầu là chuyện nên làm mà.
Nàng cầm điện thoại lên.
Game đã đánh xong rồi, cũng đến lúc trả lời tin nhắn của Tô Ngôn... Để ta xem nào, nửa tiếng trước hắn lại gửi một tin nữa.
Ngôn: “Đi công viên giải trí không? Ta có hai vé nè.”
Hả?
Giang Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút.
Tự dưng gọi ta đi công viên giải trí có ý gì?
Chỉ: “Sao vậy, anh muốn tán tỉnh tôi à?”
Main trong này tiểu thuyết Toàn Chức Cao Thủ, có thể hiểu là 3Ker Trung Quốc