Sở Quân Quy bước vào lại tàu thoát hiểm, nâng chiếc ghế ngồi lên, từ phía dưới lôi ra một hộp vuông, trên đó hộp được đóng dấu biểu tượng của công ty Năng lượng vũ trụ, cùng với ký hiệu SOS.
Đây là một bộ sinh tồn của công ty Năng lượng vũ trụ, được cái đáng tin, ổn định cùng giá rẻ, là vật bắt buộc phải có trong các phi thuyền ngoài không gian.
Chiếc hộp được làm bằng vật liệu tổng hợp, vừa nhìn vào đã có cảm giác giá rẻ rồi. Sở Quân Quy mở hộp ra, lấy những vật bên trong ra kiểm tra. Tổng cổng có ba hộp thực ăn nén lại, hai bình nước, hai cục pin Polymer, một máy quét, cùng một cỗ máy in vật chất đa chức năng phổ biến.
Anh cầm cỗ máy in lên, nhẹ nhàng bấm xuống nút khởi động, cỗ máy liền tự động bật ra một cái bàn với bốn cánh tay in.
Trung tâm của tất cả các hộp sinh tồn chính là cỗ máy in vật chất này, nó có thể dựa theo bản thiết kế chứa trong máy, lấy những vật liệu đã được xử lý in ra các loại thiết bị. Loại phiên bản đơn gian máy tin xách tay này chỉ cần nguồn năng lượng là một cục pin Polymer. Nếu không tìm thấy pim, cũng có dùng các nguồn năng lượng khác thay thế.
Có thể nói nếu bạn có một cỗ máy in vật chất , chẳng khác mang theo một nhà máy mini trên người.
Chỉ là anh nhìn các bản thiết kế trên màn hình, đành lắc đầu ngao ngán. Mặc dù số lượng bản thiết kế có không ít, đáng tiếc rằng đều là các thiết bị cơ bản, mà đa số đều là hàng lỗi thời nghiêm trọng. Ví dụ vũ khí phòng vệ cũng chỉ là một khẩu súng ngắn, mà là loại thuốc nổ tạo ra động lực ngày xưa. Lúc còn ở căn cứ, đừng nói nhìn thấy, ngay cả nghe anh cũng chưa từng nghe nói nơi nào còn thứ đồ cổ xưa tới như vậy.
Mà loại máy in đơn giản phải xem xét yếu tố dùng phổ biến, còn phải cố gắng giảm chỉ phí sản xuất, thậm chỉ chi phí là điều xem xét đầu tiên ấy chứ, cho nên bản thân nó có thể xử lý vật liêụ rất hạn chế, tự nhiên chả có thiết bị tiên tiến nào.
Sở Quân Quy xem xét kỹ lưỡng, quyết đinh chế tạo vài mọn trang bị, đầu tiên phải có một vũ khí phòng thân, tiếp theo là công cụ cần thiết để sinh tồn. Một con dao chiến đấu thỏa mãn đủ hơn một nửa yêu cầu đó rồi.
Sau đó là một cây súng lục, cùng một chiếc khiên tay. Kỹ thuật chiến đấu cận chiến với súng ống phiên bản 0.1a vẫn còn lưu trứ trong bộ nhớ, với lại khi vượt qua đợt kiểm tra, cơ bắp cũng đã làm quen với nó rồi. Khi căn cứ bị tấn công, các nghiên cứu viên đều hốt hoảng bỏ chạy, chả ai để ý tới việc loại bỏ ký ức của anh.
Dưaj theo thông tin sinh tồn bình thường trong trí nhớ, Sở Quân Quy cảm thấy mình với một súng một khiên, lại thêm một con dao răng cưa, đủ để sinh tồn tại hệ sinh thái của hảnh tinh này. Nếu không phải loại thú vật có cơ thể khồng lồ đặt thù, hoặc bấy thú có số lượng quá nhiều, thì thú dữ bình thường không có vấn đề gì.
Anh tìm trông góc của hộp sinh tồn, tìm ra được một hộp nhỏ, bên trong chứa mấy cây gậy hình trụ tròn. Trong đó đa số là kim loại cơ bản sắt đồng vân vân, cộng thêm hai cây cacbon.
Những cây gậy này là vật liệu dùng để làm nguyên liệu cho máy in vật chất.
Có vật liệu rồi, nhưng vẫn chưa thể tạo ra súng được. Anh trước tiên phải tạo thuốc nổ, sau đó làm ra đạn, cuối cùng là khẩu súng. Một khẩu súng hết đạn còn không bằng một cây đuốc. Nhìn cây P1911 trong bảng thiết kế, nhìn sơ rất mạnh mẽ, tràn đầy cảm giác hoài cổ, cũng không biết người thiết lập bảng thiết kế có phải muốn biểu hiện lòng kính trọng vũ khí cổ hay không.
Xem ra phải đi tìm kiếm một ít vật liệu, đồng thời xem xét cảnh vật xung quanh. Tàu thoát hiểm đã hoàn toàn bị hư hỏng, còn không biết phải ở lại nơi này tới lúc nào nữa.
Nếu như không có bất kì sinh vật có trí tuệ nào trên hành tinh này, cũng như nơi này chưa từng được phát hiện ra. Vậy anh đành phải dựa bằng hai bàn tay, từ con số không mà tạo ra phi thuyền rời khỏi nơi này.
Cũng may anh chưa từng ra ngoài, nên cảm giác về thời gian sống của một đời người chưa định hình rõ ràng, không suy nghĩ nghiêm túc đến việc hoàn thành nhiệm vụ mất bao nhiêu năm.
Sở Quân Quy đem những vật còn sử dụng được lấy ra khỏi thuyền thoát hiểm, lợi dụng lưng ghế điều khiển dựng lên làm cái bàn, đem máy in đặt lên trên đó, sau đó cắm một cục pin Polymer vào, trong bảng thiết kế chọn con dao chiến đấu.
Bốn cánh tay của máy in di chuyển về chỗ thiết lập, tấm che trượt ra ngoài, hiện ra chỗ đặt vật liệu chế tạo.
Nhìn bốn ống đặt vật liệu, Sở Quân Quy thật sự muốn chửi ba đời thằng sáng chế cái máy này. Với số lượng vật liệu có thể nạp vào, một lần chế tạo có xử lý bao nhiêu vật liệu chứ? Vật liệu ít như vậy chỉ có thể chế tạo những trang bị cỡ nhỏ, muốn lớn hơn một chút cũng không làm được. Công ty này, vì tiết kiệm chi phí sản xuất, thật đúng là liều mạng mà.
Một con dao chiến đấu không cần tới bốn vật liệu. Anh cắm vào một cây sắt, lại thêm một cây cacbon, bắt đầu khời động máy in.
Bốn cánh tay bắn ra từng chùm sáng, các vật liệu chồng chéo lên nhau, thoáng chốc, một con dao chiến đấu đã hoàn thành.
Sở Quân Quy cầm con dao, vặn vặn lưỡi dao, thử độ cứng của nó, sau đó lắc đầu thở dài. Con dao làm bằng kim loại thường mà còn bằng phương pháp in, tất nhiên chất lượng chả ra sao cả.
"Thôi cứng hơn răng của mình là tốt rồi." Anh tự an ủi mình.
Có con dao liền xem như đã đạt được công cụ cơ bản nhất. Anh tiếp tục dùng ba cây kim loại cùng cây cacbon còn lại chế tạo ra khiên tay. Chiếc khiên tay chỉ có chức năng đỡ đòn cơ bản, được cái quanh viền khiên khá sắc bén, chỉ cần gắn thêm một cái cán gỗ, thì liền có một cây búa hay xẻng để dùng.
Sau khi hoành thành hai món trang bị, liền không còn bao nhiêu nguyên liệu nữa. Sở Quân Quy kiểm tra máy quét, nó giống như kính bảo vệ dùng trong quân đội, với mảnh kính trong suốt, khi đeo vào tự động hiển thị hình ảnh giống như màn hình. Trên khung kính có một lỗ bắn ra chùm sóng để quét xung quanh, có thể phân biệt đa số vật chất phổ biến.
Anh đeo máy quét lên, nhìn thử xung quanh một chút, liền ném nó đi. Đúng là thứ gì có thể nằm trong hộp sinh tồn này, tất nhiên tính năng không cần phải bàn cãi. Nó chắc chắn có thể kiểm tra ra đa số vật chất phổ biến, nhưng vấn đề là những thứ đó với một người bình thường dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được. Mà con mắt của anh cũng có chức năng đó, mà còn mạnh hơn máy quét nhiều.
Nhưng suy nghĩ lại, Sở Quân Quy vẫn đem máy quét nhặt lên, bỏ vào túi.
Anh không muốn bị người khác phát hiện mình với người bình thường khác nhau, bởi vậy mang theo máy quét là cách tốt nhất. Mặc dù không thể dùng nó để quét được, ít nhất cũng có thứ để cản gió.
Tiếp theo là Sở Quân Quy kiểm tra xung quanh thuyền thoát hiểm, nhặt những mảnh vụn kim loại rơi ra từ tàu. Chờ anh chế tạo máy tinh luyện, liền có thể đem những thứ này đem đi tinh luyện thành vật liệu. Thuyền thoát hiểm được chế bằng hợp kim cấp độ cao. Loại hợp kim này không phải ở hành tinh nào cũng tìm được, cho dù có thì để tinh luyện ra cũng vô cùng phiền phức.
Tàu thoát hiểm trượt một đường dài tạo ra một rãnh dài hơn trăm mét. Anh quyết định đi theo hướng đầu tàu, chậm rãi thăm dò cánh rừng không xa.
Sở Quân Quy vừa đi vừa quét hình nham thạch cùng thực vật ven đường.
Bên ngoài khu rừng, thực vật sinh trưởng trên mặt đất đa số là thực vật nhỏ cùng cỏ dại, thành phần chủ yếu là cacbon, ngoài ra còn chứa lượng lưu huỳnh khá cao. Hai loại nguyên tố này có tác dụng rộng rãi, là nguyên liệu căn bản cho nhiều máy móc.
Nhìn sơ qua hệ sinh thái của hành tinh này giống như hành tinh mẹ của con người khi xưa, thì rất nhiều máy móc có thể sử dụng được.
Trong số những viên đá trên mặt đất, có mấy khối đá màu xám vài chỗ màu vàng nhạt khiến anh chú ý. Cuối người xuống nhặt lên, đặt nó trước mắt.
Bên trong mắt anh, một tia sáng quét lên quét xuống, di chuyển xung quanh hòn đá. Thành phần trong nó rất nhanh được phân tích ra, bên trong chứa nhiều sắt cùng lưu huỳnh, còn có một ít niken, cùng một lượng nhỏ nguyên tố không xác định.
Đây là một khối quặng Pyrotin, nhưng tại sao lại nằm trên mặt đất. Có lẽ vì thành phần trong không khí có quá nhiều lưu huỳnh mà oxi lại quá thấp, nên nó mới không bị phong hóa.
Sở Quân Quy đi xung quanh tìm thêm mấy khối quặng Pyrotin, bỏ tất cả vào balo, sau đó đánh dấu chỗ này vào bản đồ trong đầu. Nếu trên mặt đất đã có khoáng thạch, thì phía dưới hơn 50% là có mỏ, nếu may mắn tốt thì có thể tìm ra được đồng không chừng.
Anh đi thêm một đoạn nữa, đã tới được ven rừng.
Sở Quân Quy lấy con dao ra, bước về phía một cây đại thụ.
Cây cối ở đây cao lớn, đa số đều cao hơn chục mét. Thân cây bóng loáng, trên đỉnh những tán lá trải rộng, ánh mặt trời chiếu lên mặt lá hiện lên một màu đỏ sậm.
Khi vừa bước tới cái cây, đột nhiên một thứ từ phía sau cái cây nhảy ra, từ trên cao nhào về phía Sở Quân Quy.
Trong nháy mắt, Sở Quân Quy dựa vào bản năng, ngửa người về phía sau, cầm con dao đâm về phía trên, trực tiếp đâm xuyên qua thứ đó.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, dù là tốc độ, góc độ hay thời gian đều hoàn mỹ không một sai lầm, anh đã đem kỹ thuật cận chiến được thêm vào, phát huy đến hoàn hảo.
Thứ bị con dao đâm xuyên là một con thú nhỏ, có màu đỏ sậm với những làn màu xanh xen kẽ trên bộ lông, nếu nó nằm yên một chỗ gần như hòa làm một với môi trường xung quanh. Sức sống của con thú rất mãnh liệt, dù bị đâm xuyên qua người, vẫn còn liều mạng giãy dụa, không ngừng gào thét hướng về anh.
Sở Quân Quy đưa tay nắm vào gáy nó, vặn nhẹ một phát. Con thú rất nhẹ, không biết có độc hay không. Nếu như không có độc, thì đồ ăn đêm nay không cần lo lắng rồi.
Bỏ nó vào ba lô, anh tiếp tục bước tới gần cái cây, nhẹ nhàng gõ gõ vào thân cậy, bên trong vang ra những âm thanh vọng lại.
Sở Quân Quy tiếp tục gõ, dựa theo âm thanh, hình ảnh bên trong thân cây dần dần hiện lên trong đầu.
Bên trong thân cây rỗng, lớp vỏ bên ngoài dày khoảng một bàn tay, bên trong có một ít mạch to như mạch máu của người.
Anh lấy con dao ra, dùng sức đâm mạnh vào thân cây, sau đó hai tay nắm chuôi dao, dùng phần răng cửa không ngừng cưa ra, sau một hồi mở ra được một lỗ nhỏ trong thân cây.
Thân cây là những sợi tơ cứng kết dính lại với nhau, tính chất khá cứng chắc, đây sẽ là một vật liệu không tệ để xây dựng đây, chỉ tiếc là hơi mỏng.
Sở Quân Quy kéo một sợi mạch trong thân cây ra, dùng mũi dao đâm vào lấy một ít dịch cây ra, đưa lại gần chóp mũi, anh ngửi thấy một mùi cay cay khóe mũi. Sở Quân Quy nhíu mày, xem ra dịch bên trong cây chứa axit rất mạnh, hoàn toàn không thể uống trực tiếp. Xem ra phải nghĩ kiếm nguồn nước khác thôi.
Anh cẩn thận thăm dò ven rừng, lần lượt phát hiện hơn mười loại cây khác nhau, theo đó rất nhiều loại trái cây. Tiếc rằng đa số chúng đều lượng dinh dưỡng rất ít, đến nỗi ăn vào miệng một nồi cũng không no nổi.
Ngay khi đang thăm dò tiếp, bỗng nhiên Sở Quân Quy cảm thấy bên trong lồng ngực như có một ngọn lửa, anh ho sặc sụa.
Hình như nó đến từ phổi, xem ra lượng khí độc ở hành tinh này rất nhiều. Cho dù là một vật thí nghiệm, nếu tích trữ một lượng khí độc lớn thì cũng không thể chịu nổi.
Anh bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở, tăng tốc trở về tàu thoát hiểm.
Bên trong đó chắc chắn còn một ít bình oxi. Mặc dù với người bình thường chỉ có thể dùng được mấy giờ, nhưng với anh đủ để kéo dài thêm mấy ngày nữa.