Bầu trời sụp đổ - 天阿降临

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6962

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 38

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 23

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 91

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 89

Tập 01 - Chương 04 : Tự do

Phi thuyền ngày càng nhanh hơn, chiến trường phía sau dần chìm vào bóng tối.

"Xin chú ý, phi thuyền sắp bắt đầu bước nhảy không gian."

Theo âm thanh nhắc nhở, tiếng động cơ vang lên một tiếng nổ lớn, phi thuyền bắt đầu lắc lư mạnh liệt, mạnh đến giống như sắp bị vỡ ra thành từng mạnh.

Sở Quân Quy đắm chìm trong một trạng thái kỳ lạ, ngực căng lên, nhịp tim bắt đầu chậm dần, kèm theo đó từng cơn chấn động đập thẳng vào não. Từ khi những ký ức kia được truyền vào não, anh cảm giác hệ thống trung ương không được ổn định, từng giây từng phút bắt đầu thay đổi thành một thứ gì đó.

Anh nhắm mắt, cố gắng tìm cách bình tĩnh lại, bắt đầu tưởng tượng nếu mình phải đối đấu với đám máy bay lúc nãy, mình phải làm gì.

Cho đến lúc này, Sở Quân Quy mới nhận ra một vấn đề, chiếc phi thuyền này hoàn toàn có thể chứa tới bốn người, tại sao tiến sĩ lại không cùng đi?

Trong nháy mắt, anh hiểu đây là một câu hỏi ngu ngốc. Tiến sĩ chắc chắn hiểu rõ tính năng của phi thuyền này, biết chắc rằng trước khi có thể thực hiện bước nhảy thành công, tất nhiên sẽ bị kẻ địch tấn công. Hai người cùng trốn, chắc chắn là chết.

Nhưng suy nghĩ kĩ hơn: Dưới tình huống là người nắm giữ quyền hạn cao nhất, tiến sĩ chỉ cần ra lệnh là anh không thể chống lại mệnh lệnh. Tiến sĩ hoàn toàn có thể một mình lái phi thuyền chạy trốn, để anh điều khiển máy bay dây dưa với quân địch.

Là một vật thí nghiệm, dù Sở Quân Quy chỉ học kỹ thuật không chiến cơ bản, nhưng mà là nắm giữ hoàn hảo kỹ thuật cơ bản. Cho dù kém nhiều so với tiến sĩ, nhưng với nhiệm vụ ngăn chặn quân địch, vẫn dư sức làm được.

Hình như tiến sĩ chẳng cân nhắc đến lựa chọn thứ hai này.

Lúc này, tiếng nổ của động cơ đã đến tối đa, bỗng nhiên chuyển thành một dạng sóng âm nhẹ nhàng. Phía trước không còn một vùng bóng tối, nà xuất hiện một con đường sáng rựt. Phi thuyền bắt đầu kéo dãn ra, mọi thứ xung quanh như một miếng cao su bị kéo hơn cỡ.

Bỗng nhiên vô số kiến thức về không gian ùa về, trong đầu anh hiện lên một câu hỏi: Chiếc phi thuyền nhỏ như vậy, làm sao có thể thực hiện bước nhảy không gian được nhỉ?

Còn không trả lời được, mọi thứ xung quanh đã tối sầm, Sở Quân Quy đã mất ý thức.

Không biết bao lâu sau, âm thanh máy móc kéo anh tỉnh dậy từ trong bóng tối: "Bước nhảy không gian hoàn thành, đã đến được mục tiêu chỉ định, mức độ sai số: không."

Không có sai số?

Anh bỗng nhiên tỉnh táo lại. Bước nhảy không gian xa như vậy, tại sao lại không có sai số được, trừ phi hai bên chỉ định phải được xây cổng không gian. Thế nhưng rõ ràng lúc nhảy, không có cổng không gian nào mà.

Sở Quân Quy cử động một chút, còn tốt là các bộ phận cơ thể đều có cảm giác, chỉ là nhịp tim tăng mạnh, đầu óc còn chưa được tỉnh táo lắm. Đây là triệu chứng sau khi nhảy, xem ra mọi thứ đều ổn.

Anh nhìn cửa sổ bên ngoài, bên kia là một hành tinh lạ, mặt ngoài màu đỏ sậm có khối màu tím ở giữa. Nhìn bên ngoài rất đẹp, không biết hoàn cảnh của hành tin này thế nào. Mà tiến sĩ đã chỉ định nơi này là điểm đến, chắc hẳn là một hành tinh có sự sống.

Lúc này âm thanh nhắc nhở lại vang lên: "Khởi động quá trình tách rời thân tàu, đã hoàn thành. Bắt đầu đếm ngược chương trình phá hủy thân tàu."

Một tiếng nổ vang lên, khoang hành khách bắn ra, tách rời khỏi thân tàu. Động cơ gắn trên khoang bắt đầu khởi động, đẩy anh bay xuống hành tinh. Còn thân tàu sau khi tách rời thì nổ tung, trong một khoảnh khắc tất cả đều hóa thành mảnh vụn trôi nổi trong không gian. Có thể vĩnh viễn sẽ không có ai tìm thấy, chờ đến ngày hòa làm một với vũ trụ.

Sau khi tách rời, Sở Quân Quy mới nhận ra khoang hành khách mới chính là tàu thoát hiểm. mà thân tàu phía sau trải qua bước nhảy không gian đã bị nứt mẻ không chịu được. Đúng là người sáng chế ra chiếc tàu quả thật là thiên tài, với chiếc phi thuyền nhỏ như vậy có thể thực hiện bước nhảy không gian, quả thật là một kỳ tích.

Chỉ là không cần phải khiến thân tàu nổ tan đến như vậy chứ? Thân tàu sau khi phát nổ, thì mảnh vụn lớn nhất chỉ bằng bàn tay.

Tàu thoát hiểm dần dần tiếp cận hành tinh, sau đó vào quỹ đạo, rơi xuống bề mặt hành tinh. khoang tàu rung lắt ngày càng mạnh hơn, bên ngoài vỏ tàu bị bao quanh một màu đỏ rực.

Thấy cảnh này, anh thấy an tâm hơn, ít nhất nơi đây có khí quyển, có thể chắc chắn đây là một hành tinh có sự sống. Mặc kệ khí quyển có thành phần tệ thế nào, thì vẫn tốt hơn nhiều so với một hành tinh không có không khí.

Con tàu lao xuống như thiên thạch, đâm thẳng vào bề mặt lục địa, sau khi vượt qua được tầng khí quyển, hệ thống phanh bắt đầu hoạt động, nhanh chóng giảm tốc độ của tàu.

Hình như nữ thần may mắn không mỉm cười với anh rồi, phía dưới tầng khí quyển của hành tinh đang diễn ra một trận bão lớn, tàu thoát hiểm lao thẳng vào tâm bão, nhanh chóng bị cơn bão nuốt chửng, trong nháy mắt hệ thống phanh đã sử dụng hết toàn bộ nhiên liệu còn lại. Con tàu mất đi lực đẩy, trở thành một khối đá chìm trong cơn gió lốc, cuối cùng rơi thẳng xuống mặt đất.

Một hồi rung lắt dữ dội, anh vất vả tỉnh lại từ cơn choáng váng do va đập. Sở Quân Quy kiểm tra lại thẩn thể, cảm giác cơ thể không có vết thương nào nặng, liền đưa tay kéo mở chốt cửa khẩn cấp.

Chốt cửa kéo được một nửa, liền kẹt cứng lại.

"Cảnh báo! Không khí xung quanh vượt quá khả năng có thể thở được, đề nghị không mở cửa khoang."

Sở Quân Quy mặc kệ lời cảnh báo, dùng sức kéo chốt mở.

Một tiếng phịch vang lên, dưới sự tác động của lượng nhỏ thuốc nổ cửa khoang bị bắn bay ra ngoài, rơi xuống đất.

Anh từ trong tàu bước ra bên ngoài, nhìn khung cảnh xung quanh. Từ thảm thực vật xung quanh rất tươi tốt, chắc chắn hành tinh có sự sống, mà phải gọi tràn đầy sức sống mới đúng.

Điều quan trọng hơn, dù thành phần trong không khí vượt quá phạm vị có thể thở, nhưng vẫn có cỡ 10% oxi trong đó. Với những người không trải qua huấn luyện sinh tồn ngoài không gian, hay chỉ học kỹ năng sinh tồn cơ bản mà nói, thì không thể sinh tồn trong hoàn cảnh này. Nếu như hoàn thành huấn luyện sinh tồn, thì miễn cưỡng có thể hô hấp. Đương nhiên, còn phải loại bỏ lượng lớn thành phần lưu huỳnh có trong không khí.

Là một vật thí nghiệm, anh có thể thở dễ dàng trong môi trường này.

Hít một hơi sâu, Sở Quân Quy cảm giác sự thoải mái đến từ sâu trong linh hồn.

Thứ cảm giác này gọi là tự do sao?

Nhưng mà thứ này phải đánh đổi bằng cả mạng sống của tiến sĩ.

Từ khi trốn thoát căn cứ, anh luôn tự hỏi tại sao tiến sĩ lại làm như thế. Có thể chỉ bởi vì cái tên Sở Quân Quy.

Anh chợt nhớ ra, trước khi từ biệt, tiến sĩ có đưa một vật, hiện tại vẫn nằm trong túi áo. Anh lấy vật đó ra, phát hiện ra đó là một tấm kính với mặt sau được phủ một lớp bạc, và hình như chỉ có thế.

Anh suy nghĩ một hồi, mới nhận ra vật trong tay là gì.

Một chiếc gương, một chiếc gương hoàn toàn bình thường.

Anh biết gương là gì, nhưng đó là số liệu được truyền vào trong não, Sở Quân Quy chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc gương ngoài đời.

Với việc không còn bị kiểm soát bởi hệ thống xóa ký ức, rất nhiều chuyện liền dần sáng tỏ. Giờ phút này, anh mới nhận ra rằng mình chưa từng nhìn thấy bất kì tấm gương nào. Nói cách khác, Sở Quân Quy chưa bao giờ biết khuôn mặt mình ra sao. Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giống như hồi xưa tới nay anh chưa từng hoài nghi thế giới mình sống có thật không.

Bỗng nhiên tấm gương trên tay trở nên nặng một cách khác thường.

Anh giờ tấm gương, rốt cuộc lần đầu tiên thấy được khuôn mặt của mình.

Trong gương là khuôn mặt của chàng trai trẻ điển trai, mang một vẻ vừa bướng bỉnh lại kiên cường, lại có một chút ngây thơ trong đó, nhìn sơ qua ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Điểm quan trọng là gương mặt này giống như đúc với chàng trai trong trí nhớ được đưa vào.

Anh cảm thấy vô cùng sợ hãi, chàng trai trong kính cũng hiện lên sự hoảng loạn, liền ngay cả những biểu hiện nhỏ nhất cũng y chang nhau.

Trong khoảnh khắc đó, Anh cảm thấy hoài nghi về thân phận của mình, rốt cuộc bây giờ mình là ai, là vật thí nghiệm, hay là chàng trai trong ký ức.

Anh cùng Sở Quân Quy, rốt cuộc ai mới là thật? Là hai cá thể riêng biệt, hay cả hai đều là cùng là một người?

Sở Quân Quy chợt nhớ ra, khi truyền dữ liệu còn có một tập thông tin chỉ mở được khi trốn thoát thành công. Lúc ấy không mở ra được, hiện tại đã hoàn thành mục tiêu, hẳn có thể mở được?

Anh nhanh chóng tìm nhiệm vụ số 44 trong hệ thống, nhanh chóng chạm vào, quả nhiên mở khóa thành công.

Bên trong mắt anh hiện ra hình ảnh của tiến sĩ Sở. Ông ấy ăn mặc rất trang trọng, còn vô thức chỉnh sửa lại cổ áo. Xem ra lúc quay đoạn video, ông rất hồi hộp, mà còn rất chú ý đến vẻ ngoài của mình.

Sau một lát im lặng, tiến sĩ chậm rãi mở miệng:

"Quân Quy, ta biết con có rất nhiều câu hỏi, cũng biết con muốn hỏi điều gì. Tiếc rằng những vấn đề này, hiện tại ta không thể trả lời cho con được. Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, con có thể tự mình tìm được đáp án. Hiện tại, ta đã chuẩn bị một thân phận hợp pháp cho con, nó nằm trong những dữ liệu truyền cho con. Sau khi con trở lại với nền văn minh, hay đến hành tinh Moonphase vương quốc Tân Trịnh, đến đó tìm ông nội con. Từ lúc trở đi, hãy sống theo ý muốn của con, không có sự sắp xếp nào, cũng không có ai ra mệnh lệnh cho con nữa."

"Nếu như..." Tiến sĩ muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, cuối cùng lắc đầu, nói: "Cứ như vậy đi, tạm biệt."

Hình ảnh dừng lại tại đó.

Việc này là sao? Anh chưa từng nghĩ nhiệm vụ đơn giản như vậy.

Lúc này, một tập dữ liệu xuất hiện, cũng tự động sát nhập vào não bộ. Bên trong đó là thông tin đầy đủ của thân phận này, đều là dữ liệu số tiêu chuẩn. Bất kì cơ quan chính phủ nào cũng có tiến hành kiểm tra.

Theo việc hình ảnh của tiến sĩ biến mất, một đoạn chương trình bắt đầu khởi động, nhanh chóng xóa bỏ những thiết lập trong ý thức của anh. Chương trình can thiệp ở cấp độ rất sâu, thậm chí sửa cả những thiết lập nền tảng dưới đáy của hệ thống.

Sở Quân Quy không chống cự, anh biết đây là món quả cuối cùng của tiến sĩ. Mặc dù không biết chương trình muốn làm gì, nhưng anh biết rằng tiến sĩ sẽ không hại mình.

Theo chương trình khởi động, suy nghĩ máy móc cứng nhắc của anh bắt đầu dần được giải phóng, một vài suy nghĩ kì lạ chưa từng xuất hiện bắt đầu từng cái hiển ra. Đợi chương trình hoàn tất, anh liền hiểu ra, từ giờ phút này, anh sẽ có suy nghĩ giống như một con người, mà không phải là suy nghĩ máy móc của một trí tuệ nhân tạo.

Giờ phút này, anh chính là Sở Quân Quy.

Bỗng nhiên, anh có cảm giác muốn nhìn lại đoạn video. Có lẽ đoạn phim đó là thứ cuối cùng tiến sĩ lưu lại ở thế giới này.

Thế nhưng khi tìm kiếm trong khu vực ký ức, anh phát hiện ra toàn bộ thông tin về tiến sĩ và căn cứ đều bị biến mất, hoàn toàn biến mất không một dấu vết, ngay cả một chi tiêt nhỏ đều không có.

"Tại sao ông ấy lại làm như vậy?"

Trong tim anh biết đáp án là gì, có lẽ tiến sĩ muốn cắt đứt anh khỏi lịch sử là một vật thí nghiệm, từ đây lấy thân phận là một con người thật sự mà sống.

Mặc kệ cố gắng bao nhiêu lần, Sở Quân Quy vẫn không thể khôi phục lại dữ liệu đã bị xóa, đành chán nản từ bỏ.

Lúc này một ánh đèn đỏ nhấp nháy khiến anh chú ý, nó phát ra từ bên trong tàu thoát hiểm, biểu hiện rằng nguồn năng lượng đã sắp hết, chẳng mấy chốc nữa sẽ chẳng còn chút năng lượng nào.

Bây giờ, Sở Quân Quy mới ý thức được tình cảnh của mình, một mình ở một hành tinh xa lạ, miễn cưỡng có thể xếp vào những hành tinh sống được. Nhưng phía sau vẻ đẹp của sức sống mạnh mẽ, cũng mang ý nghĩa rất nhiều nguy hiểm không biết được. Bệnh tật, thú dữ, thậm chí là đám thổ dân trên hành tinh này, lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh.

Chuyện đầu tiên cần làm là anh cần phải sống sót.