Chương 1: Cuộc sống thường nhật ấm áp
1
Trước mắt tôi là một cánh cửa đã cũ kỹ.
Có vẻ chỉ cần một cú đá là có thể dễ dàng phá tan. Bản lề hoen gỉ, trông thật giòn, cảm giác khi chạm vào cũng mỏng manh, chỉ cần đá mạnh một cái là có thể đá bay. Nhưng đối với tôi, nó còn kiên cố hơn cả một cánh cửa sắt, không thể phá vỡ, không thể nào bước qua được cánh cửa ấy.
Phía trên cánh cửa có một tấm bảng nhựa đề dòng chữ:
I C U──.
Tôi, một kẻ ngốc, không hiểu rõ đó là chữ viết tắt của những từ gì, nhưng tôi biết rõ nó có nghĩa là gì trong tiếng Nhật, Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt. Bệnh viện Wakaba thỉnh thoảng có những bệnh nhân được xe cứu thương chở đến. Thật bất ngờ, một nửa trong số đó chẳng mắc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ vài tiếng sau khi nhập viện đã lộ vẻ ái ngại rồi rời đi. Những ca thật sự nguy kịch – sống chết trong gang tấc – chắc chỉ khoảng một đến hai phần mười, sau khi được điều trị, họ thường được đưa vào đây. Và bao nhiêu phần trăm trong số những người bước vào đó... tôi không biết con số chính xác, nhưng không phải ai cũng có thể sống sót mà bước ra.
Nơi này là một nơi như thế.
Vài ngày sau ca phẫu thuật, Rika vẫn còn sống. Đúng như Natsume đã nói, ca phẫu thuật đã thành công. Thế nhưng, Rika vẫn chưa thể rời khỏi ICU, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cô ấy sắp được ra ngoài. Điều đó khiến tôi hoang mang, trong trí tưởng tượng của tôi, tương lai sẽ đơn giản hơn nhiều, ca phẫu thuật thành công, mọi chuyện sẽ dần chuyển biến tốt đẹp, tôi sẽ sớm được gặp Rika, cô ấy sẽ cười với tôi, tôi cũng sẽ cười, chúng tôi sẽ trêu chọc nhau, hạnh phúc và vui sướng tột cùng. Còn nếu ca phẫu thuật thất bại, mọi thứ sẽ chấm dứt, thế giới sẽ sụp đổ.
Nhưng cuộc đời không hề dịu dàng đến thế. Dù ca phẫu thuật đã thành công, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, thậm chí còn chưa bắt đầu. Tôi lạc lõng trước thực tế đó, vừa lâng lâng trong niềm vui thành công, vừa nhìn xuống vực sâu tuyệt vọng.
Đúng vậy, lơ lửng giữa không trung──.
Không thể cười, cũng không thể khóc, không ai chỉ cho tôi nên chọn điều gì. Nếu ca phẫu thuật thành công, một tương lai tươi đẹp sẽ chờ đợi ở phía trước. Tôi đã thực sự tin như vậy, nhưng hy vọng mong manh ấy dần phai nhạt.
Bỗng cánh cửa ICU mở ra.
"A, chị Akiko."
Thấy bóng người bước ra, tôi vội vã chạy đến.
"Ừm." Akiko đáp.
"Cậu vẫn còn ở đây à?"
"Vâng."
Khoảng một tiếng trước, tôi thấy chị Akiko đi vào ICU, nên tôi đã chờ đợi suốt từ đó đến giờ.
"Rika sao rồi?"
"Ừm, khá ổn định đấy."
"Vậy ạ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đầu gối tôi như nhũn ra.
"May quá."
"Thôi, đi nào."
"À, vâng."
Tôi vội vã bước theo sau chị Akiko, chị ấy đi nhanh hơn hẳn thường ngày, dường như bờ vai cũng nhấc cao hơn. Dạo gần đây, chị Akiko cứ luôn như vậy, ít nói hẳn đi, không phải là giận dỗi gì, nhưng ánh mắt chị nhìn tôi lại sắc lạnh đến khó hiểu. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy...?
"Này, Yuichi."
"Dạ?"
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong khoảnh khắc.
"À ừm..."
"Vâng?"
"...Không có gì."
Quả nhiên là có gì đó không ổn. Chị Akiko lại trở nên mập mờ như vậy, bất an đột ngột dâng lên trong lòng tôi. Những lời nói và hành động kỳ lạ của chị Akiko, cứ như thể chúng có liên quan đến tình hình bệnh tật của Rika.
Tôi buột miệng.
"Chị Akiko..."
"Gì?"
Ánh mắt chúng tôi lại chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"À... thì là..."
"Sao?"
"...Không có gì ạ."
Thật tình, tại sao ngôn ngữ lại khó sử dụng đến thế? Đến một phần mười những điều ấp ủ trong lòng tôi cũng không thể diễn đạt thành lời. Hay là... không phải vậy? Không phải như vậy sao? Có lẽ chính cảm xúc của tôi mới là thứ mơ hồ.
Tôi thật sự không hiểu nổi...
Sau đó chúng tôi im lặng bước đi trên những con dốc và hành lang dài, biết bao điều muốn nói, bao điều muốn hỏi, nhưng cuối cùng tất cả đều nghẹn lại, không thể thốt nên lời.
Rồi chúng tôi cũng đến trước trạm y tá.
Chị Akiko dừng lại ở cánh cửa đang mở toang.
"Mà này, cậu làm bài báo cáo chưa đấy?"
"À, chưa gì cả."
"Đồ ngốc. Cậu đúng là đồ ngốc mà. Không nộp báo cáo là ở lại lớp đấy biết không? Chị cũng từng trượt lên trượt xuống, nhưng chưa bao giờ phải ở lại lớp đâu đấy."
Tôi bực mình đáp trả.
"Chị cũng á? Chị cũng là sao chứ? Em có phải là loại người toàn điểm kém đâu. Cùng lắm thì mỗi lần tạch độ hai môn thôi mà..."
"Nhưng chẳng phải em sắp bị ở lại lớp đến nơi rồi sao?"
"Thì... thì đúng là thế thật..."
"Rika còn cố gắng như vậy, em cũng phải cố lên chứ."
Nói rồi chị Akiko nhếch mép cười tinh nghịch.
"Giọng điệu vừa là sao hả nhóc?"
"..."
"Ái chà chà, cái kiểu mắt híp kia là sao đấy hả? Thật là, bọn nhóc bây giờ chẳng đáng yêu gì cả, đến một câu 'Em sẽ cố gắng' cũng không nói được một cách thành thật à?"
"Bốp!" Một cú đánh giáng xuống đầu tôi. Haizz, sao lúc nào bà chị này cũng thích đánh người thế nhỉ?
"Hứ, chẳng phải chị Akiko trêu em trước sao?"
"Ừ ha ha..."
"Còn cười được nữa chứ..."
Dù vậy, tôi cũng bật cười theo.
"Mau quay về phòng bệnh đi."
"Vâng vâng, em biết rồi."
Nhưng vừa bước đi được vài bước, tôi đã bị gọi giật lại.
"Yuichi, em có biết chuyện gì không?"
"Hả? Chuyện gì cơ ạ?"
Vẫn còn đắm mình trong dư âm của cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi vừa cười vừa hỏi, nhưng chị Akiko không hề cười. Đúng vậy, hoàn toàn không có một chút xíu nào giống đang cười. A, miệng chị Akiko đang cử động kìa, chị ấy định nói gì đó. Lời nói, hiện thực, sắp sửa lọt vào tai tôi rồi. Thứ mà tôi vừa mong chờ, vừa trốn tránh đang đến gần.
Tuyệt vọng ư?
Hy vọng chăng?
Chẳng có sự chuẩn bị hay giác ngộ gì cả, tôi chỉ biết run rẩy chờ đợi những lời ấy, nhưng đôi môi của chị Akiko chợt khựng lại. Ngay sau đó, tôi nhận ra ánh sáng nhạt nhòa đang ẩn hiện trong đôi mắt chị, nó giống hệt với thứ đã từng ngự trị trong đôi mắt của Natsume sau ca phẫu thuật.
Chị Akiko đang thương hại tôi.
"Mau về phòng bệnh đi, thằng nhóc chết tiệt."
"..."
"Nếu không cậu sẽ không thể nào xuất viện được đâu."
Nói rồi chị Akiko bước vào khu điều dưỡng.
Hoặc có lẽ chị ấy đang trốn tránh điều gì đó.
Kỳ lạ thật, chắc chắn có điều gì đó mà mình không biết, và tất cả mọi người... Natsume, chị Akiko, cả những y tá khác nữa, đều đang giấu tôi.
Đột nhiên, lồng ngực tôi thắt lại.
Tôi khuỵu xuống tại chỗ.
"Mình... không thở được..."
Tôi vẫn hít vào, vẫn thở ra.
Tôi vẫn đang hô hấp.
Vậy tại sao... tại sao lại khó thở đến vậy?
2
Cuộc đời này thật bất công.
Thật kỳ lạ.
Thật sai trái.
Sai ở chỗ nào ư... À, ví dụ như chuyện này, hồi năm nhất trung học, tôi thích một cô gái, à không, không hẳn là thích đến mức đó, không phải kiểu yêu đương cuồng nhiệt, làm trái tim rộn ràng gì cả, mà chỉ là cảm giác được ở bên cạnh cô ấy là điều hiển nhiên.
Đúng vậy, không phải là yêu... Không phải là tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ đâu, mà thật sự là... thật sự là như vậy...
Cũng lâu lắm rồi, khi tôi đang đi bộ cùng cô ấy, một gã đẹp trai đến lạ thường đi ngược chiều tới, đương nhiên tôi có chút khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng lướt qua hắn.
Nhưng...
Cô ấy đi bên cạnh tôi đột nhiên chậm bước.
"Có gì hả?"
Tôi hỏi cô ấy.
"Ừm."
Cô ấy đáp cụt lủn, rồi cúi mặt xuống, bước chậm hơn nữa. Vì tôi vẫn giữ nguyên tốc độ, nên giữa tôi và cô ấy hình thành một khoảng cách chừng một mét.
Ngay khi tôi dừng lại, gã đẹp trai kia, từ phía đối diện, cất tiếng:
"Ồ? Về hả?"
Anh ta cất giọng, mang theo vẻ ngoài điển trai đến chói mắt, bắt chuyện với cô.
"Ừ, đúng vậy."
Cô mỉm cười, phấn khởi gật đầu.
Thái độ của cô khác một trời một vực so với lúc nãy với tôi.
Tôi và cô ấy quen nhau lâu rồi.
Tôi hiểu cô ấy rất rõ.
Nhưng tôi chưa từng thấy cô ấy có biểu cảm như vậy bao giờ.
Rồi cô ấy và cái gã trai bảnh bao kia đứng nói chuyện một hồi. Gã đó thì cứ ra vẻ ga lăng, kiểu đối tốt với mọi người như nhau như mấy anh chàng đẹp mã thường thấy, còn cô ấy thì nở một nụ cười rạng rỡ đến lạ thường.
Chỉ có tôi là cô đơn.
Chính vì cô đơn, tôi mới nhận ra vài điều.
Và cùng lúc nhận ra, tôi cũng bị tổn thương.
Thì ra cô ấy không muốn người khác nghĩ là đang hẹn hò với tôi, nên mới cố tình đi chậm lại sao...
À, phải, tôi đâu có yêu cô ấy.
Cũng chẳng hẹn hò gì.
Chẳng là gì cả, chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi, chỉ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ thôi. Vậy nên, dù cô ấy thích ai khác, dù người ta có chẳng thích cô ấy đi chăng nữa, thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu. Vì một người như vậy mà cô ấy giữ khoảng cách với tôi, lạnh nhạt với tôi thì cũng chẳng đáng để tôi bận tâm, chẳng đáng để tôi phải tổn thương.
Nhưng dù vậy, tôi vẫn cảm thấy đau nhói.
"Vậy nhé."
"Ừ, hẹn gặp lại."
Hai người trao nhau lời chào xã giao rồi chia tay.
Gã kia đi về phía ngược lại.
Còn cô ấy thì đi về phía tôi… nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
"Đi thôi, Miyuki."
Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, cất giọng thật vui vẻ.
Ừ, tôi đã cười đấy.
Chứ còn biết làm gì hơn?
Tóm lại, cuộc đời này vốn dĩ đầy rẫy những điều ngang trái.
Nói rộng ra, những cuộc chiến tranh nổ ra khắp nơi trên thế giới chẳng phải là một mớ hỗn độn của sự phi lý đó sao? Quân đội ném bom điên cuồng, vênh vang tự cho mình là chính nghĩa, còn những đứa trẻ mất cha mẹ thì quấn bom lên người lao vào quân đội đó, rồi bị gọi là khủng bố. Ừm, những chuyện như vậy thì nhiều vô kể, thậm chí có thể nói là nhan nhản khắp nơi.
Nhưng mà...
Tôi chưa từng biết đến sự phi lý, sự sai trái nào lớn đến mức này. Điều gì phi lý, nực cười và sai trái ư? À, nếu phải diễn tả một cách cụ thể thì... nó sẽ là thế này đây.
Yamanishi có bạn gái rồi!
Nghe đâu còn là mỹ nhân nữa chứ.
Tại sao tôi biết ư? Bởi chính Yamanishi đang ra sức khoe khoang ầm ĩ lên đấy thôi.
"Ha ha ha ha, đúng là với một người đàn ông đẹp trai như tớ đây thì làm sao mà các cô gái chịu cho được, kiểu như... đào hoa quá ấy mà. Cứ gọi là cá cắn câu liên tục đi. Há miệng chờ sung à? À mà, nói chung là tầm tầm thế đấy. Ha ha ha ha!"
"…………"
"Mệt mỏi thật đấy, tin nhắn cứ gửi đến liên tục ấy. Hơi phiền phức một chút, nhưng mà con gái thì hay cô đơn mà, đúng không? Nên là, mình phải đáp ứng hết những cái đó thì mới gọi là bản lĩnh đàn ông chứ. Đúng không, hử?"
Yamanishi đang ở trong phòng bệnh của tôi.
Và cậu ta đang ngốn lấy ngốn để món kẹo gừng đặc sản Ise mà khách đến thăm để lại. Thật ra tôi không thích món kẹo này lắm, cái vị ngọt lịm hòa lẫn với vị cay xè của nó cứ thế nào ấy, khiến cổ họng tôi cứ rát rát khó chịu. Thế nên tôi mới bảo Yamanishi ăn thoải mái đi, ai ngờ cậu ta lại thành ra thế này. Cứ như thể sắp xơi hết cả hộp đến nơi rồi ấy.
Làm ơn, chừa cho người ta chút đi chứ, đồ ngốc Yamanishi kia...
Còn tôi thì sao? Tôi đang nằm dài trên giường bệnh. Nếu không phải đang truyền dịch thì tôi đã bật dậy và khóa cậu ta bằng đòn Ma Thần Phong Xa Cố rồi. Tiếc thay...
Tôi cất giọng bực bội hết cỡ để hỏi cậu ta.
"Này, cậu tỏ tình kiểu gì thế?"
"Hả?"
Vừa gặm kẹo gừng, Yamanishi vừa cười khẩy đầy vẻ đắc thắng.
"Cậu vẫn chưa hiểu được sức hút của tớ sao?"
"Sức hút? Ý cậu là mấy cái vụn kẹo gừng dính trên môi cậu đấy hả?"
"Ừm... thì, cô ấy bảo thế cũng đáng yêu mà."
"Ha ha ha", Yamanishi lại cười.
Khốn kiếp.
Tự dưng thấy bực mình kinh khủng.
Cơ mà tại sao Yamanishi lại có bạn gái được chứ?
"Thì... kiểu là, người ta chủ động ấy mà. Ừ, đại loại là thế."
Yamanishi vênh váo, giọng điệu đầy vẻ bí hiểm.
Tôi ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
"Hả? Người ta tỏ tình với cậu á?"
"Đúng rồi đó!"
Vô lý! Nếu đối phương mủi lòng trước sự dai dẳng của Yamanishi mà đồng ý thì còn... à không, thậm chí thế còn đáng ngờ nữa là... Vô cùng đáng ngờ... Chấp nhận... thì không thể rồi... Thôi thì cứ coi như là vậy đi... Khoan, vẫn thấy vô lý quá, nhưng cứ tạm thời cho là thế đi đã... Rốt cuộc là đối phương tỏ tình á?
Có khi nào cậu ta bị lừa không nhỉ?
Điều đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là vậy. Tất nhiên, đây là ý kiến khách quan thôi đấy nhé, tuyệt đối không phải vì ghen tị hay phát điên vì đố kỵ mà muốn hạ thấp cậu ta đâu, ừ.
"Tự nhiên hôm đó tớ bị gọi ra ngoài, rồi tớ nghĩ bụng, không lẽ... không lẽ nào... Ai dè đúng là thật! Người ta bảo 'Hãy hẹn hò với em nhé!'. Suốt buổi ấy, cô ấy cứ cúi gằm mặt xuống, chắc là ngại lắm, chắc chắn là cô ấy đã dồn hết can đảm để tỏ tình với tớ. Lúc đó tớ cảm động muốn khóc luôn ấy, tớ nghĩ, 'Mình phải làm cho cô bé này hạnh phúc mới được!'"
Yamanishi đang lâng lâng trên mây.
Trông cậu ta thật sự rất hạnh phúc.
Nhìn nụ cười rạng rỡ chưa từng thấy của Yamanishi, những cảm xúc trước đó trong tôi dần tan biến, cả sự bực bội, cả ngạc nhiên, tất cả.
Chỉ còn lại sự cô đơn.
Trong trái tim tối tăm và rộng lớn đến lạ thường của tôi, chỉ có nó co ro, run rẩy.
Tôi khẽ chạm vào cuốn "Gia tộc Thibault" đặt trên bàn cạnh giường.
Những suy nghĩ về Rika...
Những cảm xúc...
Tôi luôn giữ cuốn sách này, những lời này, bên cạnh mình.
"Ezaki. Này, Ezaki. -- Ezaki!"
"H... hả?"
"Cậu có nghe tớ nói gì không đấy?"
"Ồn ào quá! Ai thèm nghe cậu khoe khoang chứ!"
Tôi vừa nói vừa cố nở một nụ cười gượng gạo.
Không biết có cười nổi không nữa.
"Sao thế? Trông cậu ủ rũ thế?"
"Ừ ha ha, tại tớ là người bệnh mà."
"Mà này, Rika sao rồi?"
"À, tớ chịu, không biết."
"Không biết á…?"
"Thì, tớ không biết mà!"
Yamanishi im lặng nhìn chằm chằm vào mặt tôi một hồi lâu, rồi…
"Hừm."
…nói vậy, đoạn lại bắt đầu nhấm nháp mấy viên kẹo gừng.
Sau đó, cả tôi và Yamanishi đều im lặng, chỉ có tiếng Yamanishi nhấm nháp kẹo gừng *rộp rộp* vang lên khe khẽ. Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời mỗi ngày một trở nên thanh bình, thư thái hơn, những chồi non cũng đã căng mọng, thế giới, mùa màng vẫn cứ lặng lẽ trôi đi, bất kể chúng tôi mang tâm trạng gì, dù hạnh phúc hay đang giậm chân tại chỗ, nó cũng chẳng bận tâm. Điều đó vừa khiến tôi cảm thấy cô đơn, vừa thấy biết ơn.
Bỗng có ai đó gõ vào cánh cửa vẫn đang mở toang.
"A, Kayoko! Tìm được ngay luôn này!? "
Yamanishi cất giọng the thé rồi đứng bật dậy.
Nhìn kỹ, người đang đứng đó là một cô gái mặc đồng phục trường tôi, chiếc váy thì ngắn cũn cỡn, lộ ra một khoảng chân dài bất thường, thậm chí còn suýt thấy cả quần trong. Tóc cô ấy dài đến ngang vai, nhuộm màu nâu nhạt.
Trường tôi thuộc loại xoàng xĩnh, nên nội quy cũng lỏng lẻo.
Trước đây trường cũng thuộc hàng khá, thậm chí còn là một trong những trường danh tiếng nhất ở Ise này, nhưng khoảng mười năm trước, người ta nới lỏng nội quy với lý do "phát huy tính tự chủ", và chỉ trong chớp mắt, nó đã tụt dốc thành một trường dở tệ.
"Này, vào đi! Đây là Ezaki! Bạn tớ, hôm trước tớ kể đấy! Cái thằng suýt đúp ấy! Chính là nó, chính là nó!"
Yamanishi chỉ tay liên tục vào tôi.
"Ăn kẹo gừng không? Không ăn à? À, phải rồi! Mấy thứ xoàng xĩnh này ai mà nuốt nổi! A ha ha! Đúng rồi! Ghế, ghế… Không còn cái nào khác à? Vậy thì, này! Ngồi tạm cái này đi!"
"Cảm ơn."
Trái ngược hoàn toàn với vẻ hớn hở của Yamanishi, cô ấy tỏ ra khá điềm tĩnh.
"À, chào bạn."
Tôi chào hỏi, cô ấy cúi đầu đáp lễ.
"Chào bạn. Nghe nói bạn bị bệnh nặng lắm ạ?"
À, khi cất tiếng nói, cô gái này khá bình thường.
Lại còn lễ phép nữa chứ.
Ấy chà, giọng nói cô ấy dễ thương thật đấy.
"Không có gì to tát đâu, viêm gan chỉ như một trận cảm xoàng thôi ấy mà."
"Vậy thì tha hồ trốn học đường hoàng rồi, may mắn quá nhỉ?"
"A ha ha, ừ thì... cũng đúng."
Chúng tôi trao đổi những câu chuyện nhạt nhẽo, vô thưởng vô phạt như thế.
Kayoko cười.
Tôi cũng cười.
Lời nói thì trơn tru.
Nhưng thực tâm chẳng ai cười cả.
Dù sao thì, Yamanishi, thằng cha đó cũng khéo léo thật, đến mức tôi phải thừa nhận Kayoko xinh đẹp đến nao lòng. Đúng như ấn tượng ban đầu, cô ấy thuộc tuýp người nổi bật, mà còn là một mỹ nhân nữa, đôi môi căng mọng, đôi mắt to tròn, mũi tuy không cao nhưng lại rất xinh xắn. Lớp trang điểm cũng thật tinh tế. Để ý kỹ mới thấy, cô ấy còn sơn móng tay màu hồng nữa.
Ai mà ngờ được Yamanishi lại tóm được một cô nàng xinh đẹp đến thế.
"Chà chà, mùa xuân đến rồi. Mùa xuân, sắp ấm lên rồi đây. À đúng rồi, hè này đi biển đi, biển ấy, tuyệt vời, biển cả, tha hồ vùng vẫy nhé. Tớ bơi ếch siêu lắm đấy, bơi được cả cây số ấy chứ, thật đấy. À đúng rồi, mua dưa hấu nữa, dưa hấu, chơi trò đập dưa hấu nhé. Ezaki cũng đi đi. À, mà chắc chắn cậu sẽ đi thôi."
Yamanishi cực kỳ phấn khích.
Tình trạng đó kéo dài chừng mười lăm phút. Yamanishi thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện, vừa ngốc nghếch, vừa đáng xấu hổ, nhưng cũng thật đáng yêu. Ngay cả thằng ngốc Yamanishi cũng trở nên đáng yêu. Thế nhưng, Kayoko vẫn điềm tĩnh và cuốn hút như vậy, chẳng hề có chút gì đáng xấu hổ cả.
Cứ thế, hai người họ, với cái nhịp điệu ấy, rời đi.
"Tạm biệt nhé, tớ sẽ quay lại."
Ngay cả âm thanh của những lời nói sáo rỗng ấy cũng tràn ngập sự vui sướng của Yamanishi.
"Vâng, cậu giữ gìn sức khỏe nhé."
Kayoko hờ hững cúi đầu, vẫn lạnh lùng như vậy.
Tôi mang máng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ trong lòng, cảm giác như bánh răng không khớp nhau vậy, nhưng tôi không biết đó là gì, chắc là do giao mùa thôi. A, dạo này tôi cứ thấy mình kỳ lạ, hay suy nghĩ quá nhiều, cứ lơ lửng, chẳng đâu vào đâu.
Chẳng mấy chốc, qua khung cửa sổ, tôi thấy bóng dáng Yamanishi và Kayoko băng qua bãi đậu xe.
Họ nắm tay nhau, trông thật thân mật.
----------
Đối với Tanizaki Akiko, hôm nay quả là một ngày vất vả. Sáng vừa mở mắt đã quá giờ vào ca. "Sao đồng hồ báo thức không kêu vậy?" cô lẩm bẩm, vừa tìm kiếm thì thấy nó lăn lóc dưới chân, chiếc đồng hồ báo thức kiểu cũ, với chuông reo, một trong những cái chuông đã biến mất. Mặt kính đồng hồ thì vỡ tan. Tóm lại, đồng hồ báo thức yêu quý đã an nghỉ nơi chín suối. Trên tường có vết va đập, chắc ai đó đã ném nó đi. Cô nguyền rủa kẻ đó, rồi rửa mặt, đánh răng, thay quần áo và leo lên chiếc xe yêu quý thì nó chết máy. Dạo này, động cơ của nó có vẻ không được khỏe cho lắm. Cô dỗ dành nó mãi, mất mười lăm phút mới khởi động được. Vừa đến bệnh viện thì bị trưởng khoa mắng cho một trận tơi bời. Đến phòng 307, bà Yamaoka, mạch máu của bà ấy khó tìm quá, cô phải chích đi chích lại đến ba lần. Bà Yamaoka hiền lành cười bảo: "Không sao, không sao đâu mà", khiến cô suýt khóc. Sau đó, đến phòng 215 phát thuốc cho ông Shibata, khác với bà Yamaoka, ông ấy rất dễ nổi nóng, càu nhàu suốt, cô chỉ muốn giật cái đầu hói của ông ta, nhưng thôi, cố gắng nhịn vậy.
Mãi đến khi quá giờ ăn trưa hai tiếng cô mới có thể tạm nghỉ ngơi.
"Phù..."
Trên sân thượng, cô rít một hơi thuốc lá thay cơm.
Điếu thứ nhất, rồi điếu thứ hai.
Khi điếu thuốc gần tàn, Natsume xuất hiện.
"Này, Tanizaki!"
Vừa đến đã nổi giận rồi.
"Cô quên tiêm Vitamin vào bình dịch cho bà Okudera ở phòng 317 rồi phải không?"
"Hả? Phải tiêm Vitamin à?"
"Đến cả bệnh án cũng không đọc được à? Tôi đã ghi rõ ràng rồi đấy."
Không cãi được. Hoàn toàn là lỗi của tôi.
"Tôi xin lỗi..."
Không còn cách nào khác, tôi thành thật xin lỗi.
Natsume nhếch mép cười, nụ cười thật là đểu cáng.
"Thật là, cô cẩu thả quá đấy, đi học lại trường y đi, kiểm tra bệnh án là điều cơ bản nhất rồi, nếu đến cả việc đó cũng không làm được thì bỏ nghề y tá đi. Nghe rõ đây, thứ chúng ta đang nắm giữ là sinh mạng con người đấy!"
Toàn là những điều hiển nhiên, mà anh ta cứ ra vẻ dạy đời.
Ừm... Thì đúng là tôi sai, một sai lầm không thể chối cãi, nhưng cái gã Natsume kia, chắc chắn là đang nhân cơ hội này mà cằn nhằn đây mà.
Cứ như bà mẹ chồng thích cằn nhằn vậy.
Ư ư ư, muốn đá cho hắn một phát, muốn đạp cho hắn ngã sấp mặt.
"Lần này tôi tha cho cô. Lần sau phải cẩn thận đấy."
"Vâng..."
Dù vậy, tôi vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Haizz, đúng là quá cẩu thả, sao tôi cứ mắc lỗi liên tục thế này? Natsume nói cũng đúng thôi. Thật lạ, tôi đã từng nghĩ mình có thể trở thành một y tá giỏi, đã từng muốn như vậy, nhưng giờ thì ngày nào cũng chỉ toàn thất bại.
Thật sự nản lòng, bụng dạ tôi quặn thắt.
"Này, Tanizaki."
"Có chuyện gì vậy bác sĩ?"
Nghe tôi nói vậy, Natsume nhăn mặt, vẻ mặt ghét bỏ ra mặt.
"Sao lại dùng kính ngữ với tôi?"
"Lẽ tự nhiên thôi mà."
"Ghê chết đi được, bỏ ngay đi, cô cứ gào mồm lên cho tôi nhờ, đau khổ một cách ngoan ngoãn thế này không phải là phong cách của cô đâu."
"…………"
"Thôi, chuyện đó không quan trọng. Mà này, Ezaki dạo này thế nào rồi?"
Câu hỏi có chút bất ngờ.
"Cậu ấy không được khỏe lắm."
"Vậy à."
"Đương nhiên rồi."
"Đã bảo là đừng dùng kính ngữ nữa mà!"
Anh ta thực sự ghét điều đó.
Uwa ha ha.
Để trả đũa lúc nãy, trêu anh ta một lúc nữa vậy.
"Bác sĩ, anh định làm gì ạ?"
"Định làm gì... Ý cô là gì?"
"Anh không định nói cho cậu ấy biết về Rika sao?"
"Làm sao mà nói được chứ? Cô bé ấy đâu phải là người nhà của tôi, tự ý tiết lộ bệnh tình là vi phạm nghĩa vụ bảo mật. Chuyện đó cô cũng biết mà."
"Thì tôi biết chứ."
"Vậy 'thì tôi biết chứ' là sao?"
"Yuichi đang lơ lửng giữa không trung đấy ạ. Cái thằng ngốc đó, dù ngốc nghếch nhưng nó hình như cũng cảm nhận được điều gì đó. Mỗi khi gặp tôi, nó lại như sắp khóc đến nơi. Đến cả chút sĩ diện gượng gạo cũng không còn nữa. Nó cố gắng cười, nhưng chẳng cười nổi. Cái vẻ mặt gượng gạo đó... nó khiến tôi đau lòng quá."
"Vậy à."
Anh ta rít một hơi thuốc, khói thuốc tím nhạt bị gió cuốn đi. Gió không còn mang cái lạnh của mùa đông nữa, nó đang nhuốm màu của hơi thở mùa xuân. Trong cái hơi thở mùa xuân ấy, một cặp học sinh băng qua bãi đỗ xe, họ nắm tay nhau, trông thật hạnh phúc. Bỗng dưng, tôi chợt nghĩ, ước gì đó là Yuichi và Rika, nếu điều đó có thể thành sự thật, tôi có thể làm bất cứ điều gì, thậm chí, tôi sẵn sàng dùng kính ngữ với Natsume cả đời.
"Không có cách nào sao, bác sĩ Natsume?"
"Không thể."
"Tôi sẽ bêu riếu chuyện anh lén uống rượu trong ca trực đấy."
"Cứ việc."
"Tôi còn kể hết chuyện anh thượng cẳng tay hạ cẳng chân với bệnh nhân nữa đấy."
"Tùy cô."
"Lộ ra là anh mất việc như chơi."
"Tương lai tươi sáng quá nhỉ."
Tôi bực dọc ra mặt, sự kiên nhẫn đã chạm đến giới hạn.
Đúng lúc đó, Natsume liếc nhìn tôi.
"Giờ... giờ không còn là chuyện đơn giản nữa đâu."
"Chuyện gì cơ?"
"À, mẹ của Rika đã gửi đơn thỉnh cầu lên..."
Akiko nghe những lời thốt ra từ miệng Natsume bằng tất cả sự tuyệt vọng. Lâu lắm rồi cô mới nhận được tin xấu đến vậy. Sai sót trong lúc truyền dịch, lời trấn an "không sao đâu" của bà Yamaoka, hay những lời than vãn của ông Shibata, tất cả đều chẳng đáng là gì. "Chuyện quái quỷ gì thế này..." cô lẩm bẩm. Ước gì chẳng ai nghe thấy, nhưng Natsume đứng cạnh hình như đã nghe rõ mồn một, hắn nhăn mặt. Khoảnh khắc ấy, một sợi dây vô hình trong cô đứt phựt.
Cô quay lưng, bước nhanh về phía trước.
"Cô đi đâu đấy, Tanizaki?"
"Tôi đi nói chuyện với mẹ của Rika."
"Đồ ngốc, đừng!"
"Nhưng... chuyện này thật quá vô lý!"
Kính ngữ ư? Kệ xác!
"Chuyện này thật quá vô lý, vô lý hết sức!"
"Nhưng biết làm sao được!"
"Nhưng mà..."
"Không còn cách nào khác đâu!"
Giọng Natsume nghẹn ngào, bật ra từ kẽ răng nghiến chặt.
Cô chợt hiểu ra.
Natsume là người hiểu rõ nhất rằng có những chuyện... không thể thay đổi.
Natsume đang cố gắng kìm nén.
Nghiến chặt răng.
Với tư cách là một người ngoài cuộc, tôi có thể nói gì đây? Dù có gào thét ầm ĩ lên thì cũng chỉ là thỏa mãn bản thân, trút giận cá nhân mà thôi. Hơn nữa, những lời tôi nói ra chắc chắn chẳng ai thèm nghe. Akiko Tanizaki dù gì cũng là một y tá... dù có là một cô y tá bất tài vô dụng đi chăng nữa, thì cô thừa hiểu điều đó. Dẫu vậy, những lời nói vẫn cứ tuôn ra.
"Làm gì có chuyện đó..."
Giọng nói yếu ớt hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
"Không thể nào có chuyện đó được..."
Natsume vẫn im lặng.
"Thật vô lý..."
Natsume vẫn im lặng.
----------
Thôi thì cứ nói thật lòng vậy.
Tôi thấy ghen tị với Yamanishi, ghen tị đến phát điên. Tôi cũng muốn khoe khoang, muốn cười toe toét như thế. Chắc chắn là xấu xí, là đáng thương, nhưng nếu hạnh phúc, thì dù có xấu xí đến đâu tôi cũng chẳng quan tâm.
Cho đến tận gần đây thôi... tức là cho đến khi cậu ta có bạn gái, Yamanishi vẫn không ngừng chê bai tất cả các cặp đôi trên đời.
"Cái bọn kia làm cái trò gì thế? Ngu ngốc vừa thôi chứ, sao lại có thể âu yếm nhau trước mặt bao nhiêu người thế kia? Nhìn mà thấy xấu hổ thay. Đúng là lũ ngốc, xứng đáng nhận đai đen 'cặp đôi ngốc' luôn."
"Uầy, cặp đôi xấu xí kinh khủng, nếu mà có con thì bi kịch thật sự, giống ai cũng coi như cuộc đời chấm dứt ngay từ lúc chào đời rồi."
"Con bé kia đang bị lợi dụng đấy. Nhìn kỹ xem, con bé đấy trông ai nó cũng theo được ấy chứ. Còn thằng kia, sao mà nó đen thế? Tương lai công nhân bốc vác là cái chắc."
Bản thân Yamanishi cũng chẳng đẹp trai gì cho cam, cũng là một ứng cử viên cho vị trí công nhân bốc vác tương lai giống như tôi, càng nói càng thấy thảm hại, nhưng Yamanishi vẫn cứ độc mồm độc miệng. Và giờ đây, cái gã Yamanishi ngày nào còn chửi rủa các cặp đôi thậm tệ lại đang phơi bày một bộ dạng quê mùa đến không thể tả, say sưa trong hạnh phúc.
Đáng xấu hổ?
Ừ, đúng vậy, chắc chắn là đáng xấu hổ.
Nhưng tôi thấy ghen tị.
Tôi cũng muốn phơi bày bộ dạng xấu xí như thế.
"Rika cứ nũng nịu làm tớ khó xử quá..."
Tôi muốn thử nói câu đó.
Uầy, tôi thật sự, thật sự muốn thử nói câu đó quá đi...
Và cùng lúc cảm thấy ghen tị với Yamanishi, tôi cũng cảm thấy căm ghét cậu ta một chút. Sao mà cậu ta lại có thể vui vẻ đến thế nhỉ? Yamanishi, cậu đang bị lợi dụng đấy, vậy mà vẫn cứ ngốc nghếch vui vẻ. Rồi đến lúc sẽ phải xấu hổ cho mà xem. À, chắc chắn là thế rồi, rồi cậu sẽ khóc lóc om sòm cho mà xem. Cậu nên tưởng tượng ra một chút về cái tương lai đó đi. Đồ ngốc Yamanishi.
Mang trong lòng một nỗi niềm đen tối, tôi dõi theo bóng lưng Yamanishi và Kayoko khuất dần trong bãi đỗ xe. Trong tôi chẳng còn chút trắc ẩn hay lòng tốt nào dành cho bạn bè, tâm can tôi chỉ là một vũng lầy nhơ nhuốc, xoáy cuộn những thứ dơ bẩn.
Thật đáng thương hại.
Chẳng phải như vậy chẳng khác nào tôi ngang hàng với Yamanishi sao?
Nhưng tôi chỉ là một kẻ tầm thường như thế.
Suy cho cùng, tôi chỉ có vậy thôi.
"Haizzz..."
Chỉ có tiếng thở dài bật ra...
3
Một ngày... hai ngày... ba ngày...
Chẳng có gì xảy ra, không náo động, không bi thương, không hy vọng, thời gian cứ thế trôi đi vô vị. Sự sốt ruột của tôi, nỗi đau của Rika, chẳng hề lay động thế giới này. Bất chợt, tôi nhận ra mình đang hướng về khu Đông của bệnh viện. Đi qua hành lang, tôi đứng trước căn phòng cuối cùng ở tầng hai, phòng 225. Tôi ngắm nhìn dòng chữ "Akiba Rika". Và mỗi khi đứng trước cánh cửa ấy, tôi lại nghe thấy tiếng cười nói, tiếng quát tháo vọng ra. "Cậu làm cái gì vậy hả, đồ ngốc Yuichi!" "Aaa, Rika, đừng giận mà." "Không được." "Nhưng mà..." "Không được." "Này..." "Không được." Khi tôi vội vàng mở cửa, nơi đó chỉ là một khoảng không trống rỗng, căn phòng đã được dọn dẹp, chỉ còn lại chút ít hành lý, bóng dáng Rika đâu rồi? Liệu Rika có bao giờ trở lại căn phòng này không?
Tôi thở dài một tiếng, quay lại đứng trước cửa phòng.
Lảo đảo bước đi trên hành lang, nghe thấy đủ loại âm thanh. Không, chúng không truyền đến chỗ tôi, tôi không thể nghe thấy, tôi không cần phải nghe. Ở hành lang, tôi lướt qua một cụ bà mặc pyjama, một cụ ông mặc thường phục đang dìu bà, có lẽ là chồng bà. À, cái này, gọi là gì nhỉ? Mình đã học trong tiết Quốc văn rồi, à, đúng rồi, "cùng nhau bạc đầu". Cùng nhau sống, cùng nhau già đi, cùng nhau có mái tóc bạc trắng.
Tôi lướt qua.
Bóng dáng đôi vợ chồng già dần xa.
Cuối cùng, khi tôi đến trước phòng bệnh của tôi, chị Akiko đang đứng đó. Chị ấy nhét hai tay vào túi áo blouse, tựa người vào cửa như một đứa trẻ.
Tôi lơ đãng hỏi.
"Có chuyện gì vậy, chị Akiko?"
"Ồ, cậu về rồi à."
Chị Akiko "yoi sho" một tiếng, rời lưng khỏi cửa.
"Đi theo tôi một chút."
"Hả, kiểm tra ạ?"
"Không, nói chuyện."
"Nói chuyện?"
"Natsume và bà trưởng khoa bảo có việc cần gặp cậu."
Có chuyện gì vậy nhỉ? Chị Akiko không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Xao động...
Tận sâu đáy lòng, một cơn sóng ngầm trỗi dậy.
Xao động... xao động... xao động...
Khi tôi đến trạm y tá, Natsume đang ngồi bên cửa sổ, bên cạnh anh ta là y tá trưởng, người vừa nói: "Akiko đưa cậu ấy đến rồi." Natsume lảng tránh ánh mắt của tôi, y tá trưởng hắng giọng. Một sự im lặng nặng nề bao trùm, cứ như thể tôi là một lá bùa xui xẻo. Tôi quá quen với thái độ này của nhân viên bệnh viện rồi, suy cho cùng, tôi đã nằm viện hơn ba tháng rồi, tôi đã chứng kiến việc này không biết bao nhiêu lần. Và sau đó, chắc chắn sẽ có tiếng khóc vang lên, chúng luôn đi cùng nhau, như đôi bạn thân, hoặc như cặp song sinh. Xao động, lại một cơn sóng ngầm dâng trào trong tim, xao động... xao động... xao động...
Tôi muốn bỏ chạy, quay lưng lại, rời khỏi trạm y tá, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi thế giới này. Nếu tôi không nghe thấy, không biết đến, thì nó coi như chưa từng xảy ra. Và ở một nơi xa xôi nào đó, tôi có thể cuộn tròn, ôm gối, và tin rằng một thế giới hạnh phúc vẫn đang tiếp diễn. Này, chạy đi, chạy nhanh lên, không ai ngăn cản đâu. Này, chạy đi chứ. Nhưng chân tôi không nhúc nhích.
"Bác sĩ."
Y tá trưởng nói với giọng trầm thấp.
"Ừ."
Natsume lẩm bẩm, không ngẩng đầu lên.
"Ezaki, ngồi xuống đi."
"Ngồi... ở đây?"
Tôi nhìn quanh, nhưng chẳng thấy cái ghế nào gần đó.
Sao Natsume lại không nhận ra?
Vì anh ta không nhìn sao?
Đến cả chuyện đó mà cũng không hiểu sao?
Y tá trưởng hốt hoảng vội vã chạy đi lấy ghế. Cô ấy là một phụ nữ trung niên khoảng năm mươi tuổi, một người phụ nữ kiểu mẫu, vững chãi và đáng tin cậy. Cô ấy điềm tĩnh hơn hầu hết các bác sĩ, và thường coi những người trẻ như Natsume là trẻ con. Vậy mà bây giờ, cô ấy lại lộ vẻ bối rối đến vậy.
Đứng chôn chân tại chỗ, chị Akiko lên tiếng:
"Nào, ngồi xuống đi."
"Vâng."
Tôi định ngồi xuống, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác như không hề có cái ghế nào cả. Nếu tôi ngồi xuống, mông tôi sẽ cứ thế rơi mãi, rơi mãi, không chạm tới sàn nhà, và cứ tiếp tục rơi...
Nhưng rồi, mông tôi "hụt" xuống vừa vặn trên ghế.
"Ezaki, đây là cảnh cáo."
Vẫn không ngẩng đầu lên, Natsume nói.
"Từ giờ trở đi, cậu không được đến khu Đông."
"Hả?"
"Hôm nay, Rika sẽ rời khỏi phòng ICU và trở về phòng bệnh, tình trạng của em ấy đã ổn định hơn một chút, nên giờ sẽ theo dõi ở phòng bệnh. Vì vậy, tôi nói cho cậu biết, cấm cậu bén mảng tới phòng bệnh của Rika ở khu Đông."
Tôi đã nghĩ sẽ được nghe về tình hình bệnh của Rika, tôi đã nghĩ mình sẽ được nghe những điều đó. Nhưng những gì tôi nghe được không chỉ có vậy, kèm theo đó là một lời nói hoàn toàn bất ngờ, không thể lường trước.
"Có vẻ cậu đang hiểu lầm nhiều chuyện, cậu không phải là người nhà hay bất cứ thứ gì của Rika cả, chỉ là người quen thôi. Tôi biết hai người thân thiết, nhưng chuyện này khác. Nói thẳng ra là cậu gây phiền phức đấy. Vì cậu mà mọi thứ trở nên xáo trộn, không yên ổn chút nào. Mẹ của Rika, ở bên kia, cũng đang rất khó xử."
"Mẹ...?"
Hình ảnh tấm lưng của người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dài khi phẫu thuật hiện lên trong tâm trí tôi, một người phụ nữ vô cùng giản dị, không giống Rika lắm, chỉ có đôi mắt là hơi giống một chút.
"Vậy nên, cấm cậu lại gần. Nếu cậu phớt lờ cảnh báo này, tôi sẽ cho cậu xuất viện ngay lập tức."
Giọng của Natsume hoàn toàn không có chút ngữ điệu nào.
Cấm lại gần.
Khu bệnh Đông.
Phòng bệnh của Rika.
Tôi hoảng loạn, vội vàng nhìn chị Akiko đang đứng ngay sau lưng, khuôn mặt chị Akiko cứng đờ như mặt nạ Noh. Khi ở Hodaiyama, chị Akiko đã đến cứu tôi. Một phút gặp mặt, chị Akiko đã dừng thời gian lại cho tôi. Vậy mà bây giờ, ngay cả chị Akiko cũng bất lực. Tôi vội vàng nhìn sang trưởng khoa, khuôn mặt trưởng khoa cũng không có biểu cảm gì. Natsume vẫn cúi gằm mặt.
"Chỉ có thế thôi.", Natsume nói.
"Trở về phòng bệnh đi."
"Nhưng mà..."
"Không còn việc gì khác. Trở về đi."
"Tôi..."
"Kết thúc."
Đột ngột đứng dậy, Natsume không hề nhìn mặt tôi một lần nào mà rời khỏi trạm y tá. Trưởng khoa cũng lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại tôi và chị Akiko. Tiếng tích tắc của đồng hồ vang lên rõ mồn một. Ngoài tiếng đó ra, không còn âm thanh nào khác. Tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc...
"Về phòng bệnh thôi, Yuichi."
"Vâng."
"Đứng lên đi."
"Vâng."
"Đi thôi."
"Vâng."
Nhưng tôi không thể đứng dậy.
4
Mọi thứ cứ thế trôi tuột đi, dù có vẻ như chẳng gì đổi thay, thì tất cả đều đang biến chuyển không ngừng. Và trớ trêu thay, chính những lúc ta ngỡ rằng mọi thứ đang đổi khác, thì hóa ra chẳng có gì xê dịch cả.
Những điều như thế đến một cách chậm rãi, từ tốn đến phát bực. Nhưng lạ lùng thay, và đây mới là điều kỳ diệu, nó cũng lại vô cùng nhanh chóng. Cứ như thể ta đang chơi trò "Daruma ngã lộn nhào"*với một kẻ cực kỳ láu cá. "Daruma ngã lộn nhào.", chẳng thấy động tĩnh gì. "Daruma ngã lộn nhào.", vẫn không hề nhúc nhích, cứ ngỡ như nó chẳng hề tiến lại gần. "Daruma ngã lộn nhào." "Daruma ngã lộn nhào." Nhưng sau vài lần lặp lại câu thần chú ấy, nó đã đứng ngay sau lưng ta rồi. "Daruma ngã lộn nhào.", bàn tay của nó đặt nhẹ lên vai, rồi cất tiếng. "Thấy chưa, ta thắng rồi...ngươi thua rồi." Một lời tuyên bố nghiệt ngã giáng xuống.
Sự thay đổi là thế đấy.
Tôi muốn trốn chạy, trốn khỏi những điều như vậy, muốn lảng tránh nó, nhưng ta không thể trốn thoát, cũng không thể né tránh.
Rồi một ngày, nó sẽ đặt tay lên vai tôi.
"Thấy chưa, ta thắng rồi...ngươi thua rồi..."
Một lời tuyên bố như thế sẽ giáng xuống.
Và thế là tôi có mặt trên sân thượng.
"Haizzz..."
Kẹp cuốn "Gia tộc Thibault" dưới cánh tay, tôi đặt hai tay lên lan can, ngước mặt lên trời.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, nhưng có lẽ vì mùa xuân đã đến gần, màu xanh ấy mang một sắc thái nhạt nhòa, mơ hồ. Những đám mây không rõ hình dạng trôi lững lờ từ đông sang tây. Ngắm nhìn chúng, tôi thấy chúng dần biến đổi hình hài, cuộn mình trong màu xanh, cuốn lấy màu xanh, làm cho đường viền mờ ảo càng thêm khó xác định.
Tôi áp trán vào lan can.
"Haizzz..."
Từ nãy đến giờ tôi chỉ biết thở dài.
Rời tay khỏi lan can, tôi cầm cuốn sách bìa vàng trên tay và ngắm nghía, quả là một cuốn sách cũ kỹ, chắc là của cha em đây mà, hẳn em là đứa con cưng của cha. Không biết cha em là người thế nào nhỉ? Hiền lành hay đáng sợ? Gầy gò hay mập mạp?
Tất nhiên, tôi vẫn chưa thể gặp lại Rika. Mẹ em có vẻ đã yêu cầu rất kỹ, nên toàn bộ nhân viên bệnh viện đều giám sát tôi. Chỉ cần tôi lăm le bước về phía khu Đông, sẽ có ai đó nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ và bám theo. Và rồi, tôi lại trở về với những ngày thường nhật trước khi gặp Rika, những ngày vô vị, tẻ nhạt đến nhàm chán. Chính sự bình thường ấy đã đánh gục tôi.
Ngay cả khi không có Rika, thời gian vẫn cứ trôi đi...
Tôi thấy ba cô gái đang đứng ở bãi đỗ xe của bệnh viện, chắc là họ đến thăm ai đó. Rồi bất chợt, cả ba cùng nhau chạy vụt đi, cô gái đứng ngoài cùng bên phải thu hút sự chú ý của tôi. Mái tóc dài ngang hông của cô tung bay trong gió, chiếc túi hồng đeo trên vai cũng lắc lư theo từng bước chạy. Rika có bao giờ chạy như thế không nhỉ? Chắc là không rồi, em luôn ở trong bệnh viện mà.
Những suy nghĩ cứ thế trôi đi như mây.
Không định hình.
Không dừng lại.
Thỉnh thoảng lại có những ngày như thế này. Những lúc như vậy, tốt nhất là nên đi ngủ, dù có nghĩ ngợi thế nào cũng chẳng nảy ra được ý tưởng gì hay ho cả, ngủ một giấc may ra sẽ tỉnh táo hơn.
Rồi, từ phía sau lưng, một giọng nói vang lên.
"Chào."
Vừa quay đầu lại, tôi thấy anh sinh viên đại học ở phòng bệnh kế bên đang đứng đó.
"À, chào anh."
"Đang đọc sách hả?"
Anh sinh viên thấy cuốn "Gia tộc Thibault" nên hỏi tôi.
Tôi cười trừ cho qua chuyện.
"Cũng gần như vậy."
Nhưng thật ra, tôi đã không hề mở cuốn sách này ra đọc, bởi vì tôi sợ phải đối diện với dòng chữ ấy, như thể nếu cứ nhìn đi nhìn lại, nó sẽ mòn đi mất... Dù biết rằng điều đó là không thể... nhưng tôi vẫn không thể nào mở nó ra được. Tôi chỉ ôm chặt cuốn sách vào lòng, chỉ như vậy là đủ. Tôi chỉ có thể làm như vậy thôi.
"Ồ, cậu đọc cả "Du Gard" cơ à. Hiếm đấy, ít ai tầm tuổi cậu lại đọc những thứ này. Mà hình như ngừng phát hành rồi thì phải."
"À, anh biết rõ thật..."
"Tôi học khoa tiếng Pháp mà."
Anh sinh viên khẽ nhếch mép cười gượng gạo.
"Mà, tôi có học hành gì đâu."
"Tôi cũng vậy."
Bài luận quyết định việc có bị lưu ban hay không vẫn còn nguyên vẹn, chưa hề được đụng đến.
"Chán thật đấy, việc học hành í."
"Chán chết đi được."
A ha ha. Chúng tôi cùng cười với nhau, nhưng chẳng thân thiết gì cho cam, nụ cười vừa tắt thì cả hai lại im lặng. Tôi im lặng, anh sinh viên cũng im lặng. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn bầu trời, đám mây lúc nãy đã đi đâu mất rồi? Tôi tìm kiếm nhưng không thấy. Có lẽ nó đã trôi đến một nơi không thể nhìn thấy. Hoặc cũng có thể nó đã tan biến đi rồi.
Mọi thứ, tất cả, đều đang trôi đi mất...
Bỗng dưng cảm thấy cô đơn đến lạ, tôi siết chặt cuốn "Gia tộc Thibault" trong tay. Tôi tự nhủ phải giữ chặt lấy nó, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù có một ngày tôi sẽ mất đi tất cả mọi thứ, thì cũng nhất định phải giữ chặt nó. Nếu ngay cả quyết tâm này mà tôi cũng không giữ được thì chắc chắn tôi sẽ trở thành một kẻ chẳng thể bảo vệ được bất cứ điều gì mất...
"–ời thật."
Mải suy nghĩ lung tung, tôi không nghe rõ anh sinh viên vừa nói gì.
"Hả, anh nói gì cơ?"
"Tôi bị cô ấy đá rồi. Chán đời thật."
Anh sinh viên này có một cô bạn gái thường xuyên đến thăm mỗi ngày. Cửa phòng bệnh của anh hầu như luôn mở toang, mỗi lần đi ngang qua, tôi thường thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau.
Mọi thứ, tất cả, đều đang trôi đi mất...
Tôi kinh ngạc nhìn chằm chằm anh ta, anh ta chỉ cười, một nụ cười yếu ớt như thể đã hoàn toàn buông xuôi, nụ cười ấy cho tôi biết anh ta không hề nói dối. Chuyện quái quỷ gì thế này? Họ đã từng thân mật đến mức khiến người khác phải ghen tị, luôn quấn quýt lấy nhau không rời, vậy mà giờ lại... chia tay? Thật á?
"Tôi... đang nằm viện mà, chắc tại cô đơn quá. Nghe nói cô ấy đi mấy buổi họp mặt gì đó, mà họp mặt thì biết rồi đấy, toàn là vui vẻ cả thôi. Cô ấy lại hay uống rượu nữa chứ, tửu lượng thì kém mà cứ thích uống. Thế là... ừm, với thằng khác..."
"Ngoại tình... sao?"
"Cô ấy vừa khóc vừa thú nhận với tôi, có vẻ như cô ấy muốn thành thật, nhưng thà cứ để tôi bị lừa dối còn hơn. Không, không phải là tôi thích bị lừa đâu, nhưng mà, dù cô ấy có thành thật, có những chuyện tôi không thể nào tha thứ được. Haizz, bực thật đấy."
"Haizz, đúng là bực thật mà!" chàng sinh viên lặp đi lặp lại.
Trong lúc đó, tôi lại nhớ đến chuyện giữa mình và chị Misako. Tôi hiểu rất rõ tâm trạng của bạn gái anh sinh viên. Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng hối hận, cảm thấy mình thật tệ hại, chỉ muốn thú nhận tất cả mọi chuyện. Thật ra, tôi đã luôn muốn thú nhận với Rika về chuyện với chị Misako, và mong em tha thứ. Sở dĩ tôi có thể kìm nén được là nhờ Natsume và chị Akiko đã đe dọa tôi. Nếu không có sự đe dọa của hai người họ... có lẽ tôi cũng đã thú nhận tất cả rồi.
Không nói ra quả là một quyết định đúng đắn.
Chắc chắn Rika sẽ không tha thứ cho tôi đâu.
À không, người không tha thứ không phải là Rika, mà là chính tôi. Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Lúc đó, Rika đã rất đau khổ, em nắm lấy ngón tay trỏ của tôi, khẽ cười. "Tớ sẽ mang truyện tranh Peter Rabbit đến cho cậu nhé." "Không được đâu, không được ăn trộm đấy." "Tớ biết rồi mà, chỉ mượn tạm một thời gian dài thôi." "Ừm, nếu vậy thì được." Cuộc trò chuyện diễn ra trong tiếng cười, những lời nói mà cả hai đều giấu kín điều gì đó, tôi đã đẩy tất cả những điều đó ra xa, tôi đã thua trước sự ấm áp của chị Misako, thua trước sự dịu dàng của một ai đó, bất kể là ai.
Mười cánh hoa ren.
Tiếng chuông cửa reo inh ỏi.
Cái tát của chị Akiko.
Tất cả những điều đó sống động trở lại, tôi đột nhiên mất cảm giác về thực tại, chân tôi bỗng chốc bồng bềnh. Đây là đâu?
"Trông cậu cũng có vẻ đang buồn phiền nhỉ?"
Bị nói trúng tim đen, tôi giật mình.
"Vậy... sao?"
Tôi cố gượng cười, anh sinh viên cũng gượng cười theo. À, ra là mình cũng đang mang một bộ mặt như thế này. Chết tiệt, nụ cười giả tạo quá.
"Ừ. Không hiểu sao nữa. Tại tôi cũng đang buồn mà. Cảm giác thế."
"Thì... buồn thật mà."
"Cố gắng lên nhé!"
Anh ta nói một cách trống rỗng.
"Tôi sẽ kiếm một cô bạn gái mới."
"Hả? Thật á?"
"Ừ. Lấy tình mới để rửa sạch vết nhơ của tình cũ. Hahaha!"
"Hahaha, nghe hay đấy!"
Bọn tôi cứ cười ha hả mãi. Ha ha, ha ha. Thật ra chẳng thấy buồn cười chút nào, nhưng cứ cố gắng phát ra tiếng cười thôi. Mà, nói sao nhỉ, người lớn thật vĩ đại, tôi nhận ra điều đó vào ngày hôm sau, sau hai tiếng truyền dịch, tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, định chạy vội vào nhà vệ sinh vì không nhịn được nữa thì cánh cửa phòng bệnh của anh sinh viên mở ra, và tôi nghe thấy tiếng một cô gái vọng ra, giọng nói rất vui vẻ, hớn hở. Tôi bất giác dừng lại, ngó vào bên trong.
Có một cô gái.
Anh sinh viên cũng ở đó.
Hai người họ đang tình tứ với nhau.
Lúc đầu, tôi tưởng anh ta đã làm lành với bạn gái, nhưng nhìn kỹ lại thì đó là một cô gái khác. Đúng là "nói là làm" mà, quá nhanh chóng đến mức tôi ngẩn người ra, thì anh sinh viên phát hiện ra tôi, lén giơ ngón tay cái lên. Uầy, đỉnh thật, anh đỉnh quá.
Tôi cũng giơ ngón tay cái lên đáp lại.
Nụ cười tự nhiên nở trên môi.
Ủa, mà khoan, hình như lâu lắm rồi mình mới cười thật lòng thế này.
"Ôi, chết rồi. Sắp són ra mất!"
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, vừa giải quyết nỗi buồn vừa cười.
Mọi thứ đều trôi đi mất...
Đúng vậy, nhưng mà, không phải lúc nào mọi chuyện cũng chỉ toàn điều tồi tệ, tuy điều xấu vẫn còn nhiều, nhưng nụ cười rạng rỡ của anh sinh viên kia không hề giả tạo, giọng nói vui tươi của cô gái cũng là thật. Trái tim tôi, vốn chìm sâu trong bóng tối, đã khẽ, chỉ khẽ thôi, nhô lên một chút.
Với tâm trạng như vậy, tôi trở về phòng bệnh, và một hình ảnh bất ngờ hiện ra trước mắt.
"Ồ, Ezaki."
Không ngờ lại là Natsume.
Bảy phút sau...
Tâm trạng vừa mới nhô lên đã bay biến sạch sành sanh.
5
Yamanishi đến vào lúc mười giờ ba mươi bảy phút tối. Lúc đó, tôi đang ngọ nguậy người trên giường. Muốn ngủ mà không tài nào chợp mắt được. Trong bóng tối, tôi suy nghĩ vẩn vơ, những suy nghĩ chẳng đi đến đâu. Bắt đầu từ một điểm, lang thang hết chỗ này đến chỗ khác, nhưng cuối cùng vẫn quay về nơi cũ.
Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng mở toang.
Chắc là chị Akiko, tôi nghĩ.
"Còn thức đến bao giờ nữa? Mau ngủ đi, thằng nhóc ranh kia. Nghe đây, không nói nhiều, năm giờ sáng mai chị sẽ lôi cổ cậu dậy đấy. Nên mau ngủ đi."
Tôi cứ ngỡ sẽ nghe thấy những lời như vậy, nhưng thay vào đó, một giọng nói trầm khàn vang lên, hoàn toàn bất ngờ.
"Ồ, Ezaki."
Vừa ngồi dậy, vừa quay mặt về phía cửa, tôi thấy Yamanishi đứng đó, cậu ta đang đứng chắn trước ánh đèn mờ ảo của hành lang. Tôi giật mình thốt lên.
"Sao... sao cậu lại ở đây?"
Không đáp lời, Yamanishi tiến lại gần.
"Ôi chao, bệnh viện dễ đột nhập thật đấy, vô tâm hết chỗ nói! Tớ cứ tưởng sẽ bị ai đó chặn lại, tim đập thình thịch, ai ngờ lại đến đây dễ dàng thế. Nguy hiểm thật đấy, kiểu này...không có bảo vệ à?"
"Không phải là không có... chỉ là họ không tuần tra thường xuyên thôi. Mà khoan, cậu..."
Khi Yamanishi đến gần, một mùi nồng nặc xộc thẳng vào mũi tôi.
"...Này, Yamanishi, cậu uống rượu à?"
"Uống chứ. Uống ầm ầm ấy chứ."
"Nuhaha," Yamanishi cười phá lên.
Rõ ràng là giọng của một kẻ say bí tỉ.
"Nhỏ tiếng thôi! Người ta nghe thấy bây giờ!"
"Xin lỗi, xin lỗi! Nuhaha!"
"Đã bảo nhỏ tiếng thôi mà! Sao lại uống rượu?"
Bỗng nhiên, tôi chợt hiểu ra.
"Không lẽ... cậu... với Kayoko?"
"Bingo!"
Yamanishi hét lên đầy đắc ý.
Aaa, chuyện gì thế này...bị vượt mặt rồi, mà có bạn gái thì chuyện đó cũng có thể xảy ra thôi, dù sao cũng là học sinh trung học mà, yêu nhau thì có thể làm cái này cái kia, thậm chí là... Nhưng cú sốc khi bị Yamanishi vượt mặt thật quá lớn. Tôi cứ tưởng mình sẽ không thua cậu ta ở khoản này chứ.
Bàng hoàng, tôi nói.
"Vậy... vậy thì chúc mừng cậu."
"Nuhaha. Thế nên Ezaki, uống thôi, rượu mừng đấy. Cậu cũng phải chúc mừng bổn đại gia đây chứ. Hôm nay chúng ta uống cho tới bến!"
Tôi lặng lẽ ngắm nhìn Yamanishi cười ngặt nghẽo một hồi.
Vào khoảnh khắc đó, điều gì đã xảy ra trong lòng tôi, chính tôi cũng không thể hiểu nổi. Chỉ biết là một điều gì đó đã chuyển động. Một thứ gì đó vốn dĩ bất động, giờ đây đã nhúc nhích.
Tôi nói, cảm nhận được sự nóng rực ở khóe mắt.
"Uooosh! Uống thôi!"
Chúng tôi lén lút rời khỏi phòng bệnh. Bò trườn trước khu vực y tá trực. Yamanishi say khướt túm lấy chân tôi cù lét. Tôi đạp cho hắn một phát vào đầu. Bị lôi đi. Lại đạp. "Uhihi," chúng tôi vừa cười vừa tiến lên. Sau đó leo lên cầu thang. Điểm đến là sân thượng. Nơi đó là chỗ khó bị phát hiện nhất.
"Ôi chà, lạnh thật đấy."
Vừa đặt chân lên sân thượng, Yamanishi đã lẩm bẩm với hơi thở nồng nặc mùi rượu.
"Đừng có mà than vãn. Lỡ mà làm ầm ĩ lên, bị phát hiện ngay đấy."
"Ừ thì... Thôi, uống thôi!"
Yamanishi ngồi phịch xuống, bắt đầu lôi hết chai này đến chai khác từ trong túi ra. Tôi trợn tròn mắt nhìn. Hennessy, Macallan, Château Margaux, Juyondai Daiginjo… Tôi chẳng biết gì nhiều, nhưng chắc chắn toàn là rượu đắt tiền. Cuối cùng, Yamanishi lôi ra một cái hộp gỗ cực kỳ sang trọng.
Vừa cầm cái hộp gỗ đó lên, tôi đã không kìm được mà thốt lên.
"Oa! Cái này... chẳng lẽ là Dom Perignon?"
"Ô hô," Yamanishi đáp lại, giơ ngón cái lên đầy tự hào.
"Mà còn là loại Gold 22 năm nữa đấy!"
"Cái này... khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?"
"Cha tớ bảo, không biết có phải khoác lác không, nhưng mà tầm hai mươi vạn yên đấy."
"Hai... hai mươi vạn!?".
Tôi vội vàng đặt cái hộp gỗ xuống sàn. Thật không thể tin được! Hai mươi vạn yên, tôi còn chưa từng cầm số tiền lớn như vậy, chứ đừng nói đến việc cầm một món đồ trị giá hai mươi vạn yên. Hơi... không, phải nói là vô cùng hoảng hốt.
"Ơ... Ơ hay, mang cái này đến đây có ổn không vậy?"
"Không sao đâu. Dù gì cũng là đồ được cho mà. cha tớ cũng toàn đem cho người khác, chứ có mấy khi uống đâu. --- Thôi nào, bắt đầu bằng Hennessy nhé."
Nói rồi Yamanishi ngửa cổ tu một hơi hết cả chai.
Uống ừng ực.
"Phù... ngon bá cháy! Cậu cũng uống đi!"
"Ờ... ờ!"
Tôi đón lấy chai rượu, khẽ liếm thử một ngụm.
Thật ra thì tôi chẳng cảm nhận được vị gì cả, nhưng vẫn cố hét lên thật to.
"Tuyệt vời! Ngon thật đấy!"
"Ồ, cũng được đấy chứ!"
Yamanishi đang tu Macallan một cách đầy khí thế. Có vẻ cậu ta thực sự rất vui, nên uống nhanh đến chóng mặt. Còn tôi thì ngược lại, nhấm nháp từng chút một. Quả nhiên là rượu đắt tiền, hương vị cực kỳ êm ái. Hoàn toàn khác hẳn so với mấy loại whisky rẻ tiền mà tôi lén lút uống trộm.
Đầu óc lâng lâng, bụng cũng ấm áp dần lên, cảm giác thật tuyệt vời.
"Yamanishi, làm tốt lắm!"
À, giọng của gã say khướt.
"Cậu là đàn ông rồi đấy!"
"Ôôô, tớ là đàn ông! Tớ đã thành đàn ông rồi!"
Chúng tôi đồng thanh cười phá lên.
Cụng những chiếc chai thủy tinh, tu ừng ực thứ rượu hảo hạng.
Lau vệt rượu trên miệng, Yamanishi cất tiếng.
"Mà này, Ezaki, hôm nay cậu làm sao thế?"
"Hả, sao là sao?"
"Tớ thấy hôm nay cậu hăng hái lạ thường đấy?"
"Thì là..."
Khung cảnh ban trưa ùa về trong tâm trí, căn phòng bệnh viện vẫn bừa bộn như mọi khi, tôi ngồi bệt trên giường, bóng lưng Natsume đứng bên khung cửa sổ, ánh sáng lay lắt dưới chân anh ta, bóng của cành cây khô khốc chao đảo.
"...Ông đây lúc nào mà chẳng hăng hái!"
Tôi khẳng định chắc nịch rồi cười ha hả.
Yamanishi trêu chọc tôi.
"Xạo ke. Cậu vốn là thằng sống khép kín mà."
"Thấy thế thôi, chứ thật ra tớ là người lạc quan đấy!"
Tôi tu ừng ực chai rượu vang Château Margaux. Bị sặc, sặc lên mũi, nhưng tôi vẫn cố nuốt xuống. Bụng dưới nóng ran. Cùng với cái nóng ấy, khung cảnh trong đầu dần nhạt nhòa. Thế này mới đúng, tôi chẳng muốn nhớ lại cái bóng lưng hay những lời nói ấy chút nào.
"Uống đi!"
Tôi ép Yamanishi.
"Ôôô!"
Yamanishi nhận lời.
"Dôôôôôô—!"
"Cạn lyyyyyy——!"
6
"Sao thế, còn thức à?"
Tanizaki Akiko cất tiếng hỏi, đôi mắt còn ngái ngủ.
Do làm việc cật lực hết lần này đến lần khác, cô vừa ngả lưng xuống chiếc giường trong phòng nghỉ, giấc ngủ đã ập đến tức thì. Chưa đầy một giây cô đã ngủ say như chết. Thế mà, đúng hai tiếng sau, cô lại tỉnh giấc, chẳng hiểu vì sao. Một điềm gở mơ hồ len lỏi trong lòng, cứ như có ai đó đang cười nhạo cô. "Ưm..." lẩm bẩm, cô bước ra khỏi phòng nghỉ và thấy Natsume đang ở trạm điều dưỡng.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế xoay, quay vòng vòng một cách ngớ ngẩn.
Hệt như một đứa trẻ con.
"Không ngủ à?"
"Ừm."
Anh ta vừa quay vừa đáp lời.
Giọng nói vẫn trẻ con như vậy.
Cô lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, trên đó dán dòng chữ: "Ngài Tanizaki thượng đẳng! Ai tự tiện uống là chết với tôi!". Cô nghiêng chai, tu một ngụm lớn. Cảm nhận dòng nước mát lạnh trôi xuống cổ họng khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Natsume vẫn tiếp tục quay ghế.
"Phiền phức quá, đừng quay nữa."
"Ờ."
Nhưng anh ta không dừng lại.
"Đừng quay nữa mà."
"Ờ."
"Tôi nói là đừng quay nữa!"
Cô cố tình gằn giọng.
Anh ta dừng lại.
Cô cứ tưởng anh ta sẽ phớt lờ, nên có chút bất ngờ, hơn nữa, hôm nay đám con trai đều kỳ lạ hết cả. Lúc kiểm tra nhiệt độ vào buổi chiều, Yuichi cũng im lặng đến khác thường. Cậu ta cứ cười hề hề mãi thôi, mắng cũng cười hề hề, dịu dàng cũng cười hề hề. Còn Natsume thì quay ghế vòng vòng, đến khi cô cáu lên thì lại ngoan ngoãn im bặt.
Quái lạ. Thật sự rất kỳ lạ.
"Uống không?"
Cô đưa chai nước cho anh ta, anh ta ngoan ngoãn nhận lấy, nhưng lại không uống, chỉ lắc lư chai nước trong tay. Cô giật lại, uống một ngụm.
"Có chuyện gì vậy?"
"Tôi... vừa nói dối."
"Thật á?"
"Ừ, với Ezaki ấy mà. Tôi... tôi đã nói những điều mà chính bản thân còn chẳng tin nổi. Thằng nhóc đó thì mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt, thế là tôi buột miệng nói ra những điều mà đến tôi còn không ngờ tới. Thật tình, cái thằng oắt con đó, đến bản thân nó còn chẳng lo nổi, chỉ biết quan tâm đến việc mình có không ngầu hay không sành điều hay không. Rốt cuộc thì tại sao tôi phải nói những điều vớ vẩn đó vì một thằng nhóc như thế cơ chứ?"
"Hừm..." Akiko khẽ rên lên một tiếng rồi cất lời.
"Vậy anh thực sự không tin điều đó sao?"
"Hả? Cô nói gì cơ?"
"Những gì anh đã nói với Yuichi ấy, thực sự anh không tin chút nào à?"
Natsume im lặng, chỉ nhìn về một hướng vô định. Akiko dõi theo ánh mắt ấy, nhưng ở đó chẳng có gì cả. Natsume dường như đang nhìn vào một thứ không hề tồn tại...
"Đã từng muốn tin, đúng không? Vậy thì sao không thử tin thêm một lần nữa?"
"Không thể nào..."
"Có lẽ. Nhưng cũng có lẽ là không."
"Cô muốn nói gì?"
"Chà..."
Akiko nhấp một ngụm nước khoáng.
"Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa."
----------
"Mở ra đây, mở ra đây, mở ra đââââââây────!"
Yamanishi gào lên.
"Ôôôôôôô────!"
Mắt mở to, tôi cũng hét theo.
Trong tay Yamanishi là thứ rượu quý giá nhất mà cậu ta mang đến, chai Dom Pérignon đời 1994!
Chai rượu nằm trong hộp gỗ, nút chai được niêm phong bằng sáp. Yamanishi không hề do dự mà bóc lớp sáp, giật phăng sợi dây kim loại giữ nút chai, rồi đặt ngón tay cái lên nút bần, chuẩn bị cho công đoạn cuối cùng.
Yamanishi rõ ràng đang rất phấn khích, và say nữa.
Tất nhiên, tôi cũng phấn khích và say sưa không kém.
"Yamanishiiii! Tamotsuuuuuu! Cạn lyyyyyyy──!"
Tôi giơ nắm đấm lên bầu trời đêm.
"Ezaaa-kiiii! Yuuu-ichiiiiiii! Cạn lyyyyyyy!"
Vừa dứt tiếng hét, Yamanishi đã bật nút chai sâm panh.
*Schpooooooooooon! Ooooooooooon!*
Nút chai vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, xé toạc màn đêm. Ngay sau đó, bọt trắng xóa trào ra ào ạt. Quả là màn trình diễn xứng tầm chai sâm panh hai mươi vạn yên.
"Ôi, phí quá! Uống đi, uống đi!"
"Ôồ! Khụ!"
Vừa kịp ngửa cổ, Yamanishi đã sặc sụa.
"Đồ ngốc! Đưa đây!"
Tôi giật lấy chai, tu một ngụm. Bọt sâm panh nổ tanh tách trong miệng, ngọt ngào hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, cứ muốn uống mãi, nhưng khoảnh khắc bọt và chất lỏng trôi xuống cổ họng, nó bỗng phình to ra, khiến tôi sặc sụa chẳng khác gì Yamanishi.
"Khụ! Khụ!"
"Khụ! Khụ!"
Hai đứa đồng loạt ho sặc sụa. Trong lúc đó, gần một phần ba chai Dom Pérignon đã tan thành bọt, biến mất trên nền xi măng. Chắc cũng phải bay mất khoảng bảy vạn yên.
"Uống sâm panh khó thật đấy."
"Từ từ mà uống thôi."
"Biết rồi mà."
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa cố gắng uống hết phần còn lại. Chân tay bỗng bồng bềnh, lòng dạ cũng lâng lâng theo, cảm giác thật tuyệt vời.
"Ngon thật đấy, Dom Pérignon."
"Ừ, ngon vãi."
"Dù gì cũng hai mươi vạn mà."
"Ghê thật, hai mươi vạn."
"Ừ, ghê vãi."
Chúng tôi phá lên cười như được mùa.
"Mà này, mày bị viêm gan đúng không? Uống rượu có sao không đấy?"
"Này, chuốc cho tao bao nhiêu rồi giờ còn hỏi câu đấy hả! Hỏi trước khi chuốc chứ! Nghe đây, nói cho mà biết! Đương nhiên là...tuyệt đối không được chứ sao!"
"Ha ha ha, đúng là đồ ngốc! Với cái kiểu ngốc như cậu thì đừng hòng được xuất viện! Chắc chắn ở lại lớp!"
"Ồn ào quá! Dù có ở lại lớp đi nữa, tao cũng sẽ học hành hết mình trong một năm! Rồi đỗ thẳng vào một trường đại học danh tiếng cho mày xem!"
"Ấy chà, lại ở lại lớp nữa à? À không, không phải ở lại một năm, hai năm mới đúng chứ? Ezaki này, tao nói cho mày biết, tao sẽ lên thành phố học đại học. Rồi ngày ngày đi tán gái, cua gái mỏi tay luôn!"
Haiz, đúng là một thằng ngốc...
Haiz, đúng là vui vẻ...
Yamanishi bỗng đứng dậy, tôi nhìn theo, tự hỏi cậu ta định đi đâu, thì thấy Yamanishi trèo qua lan can. À không, phải nói chính xác là cậu ta đặt hai tay lên lan can, nhấc chân phải định bước qua, nhưng mất thăng bằng giữa chừng, đã vậy còn cầm theo chai rượu, thế là ngã nhào xuống bên kia lan can luôn.
"Ối da!" Yamanishi lẩm bẩm rồi đứng dậy.
"Mày làm cái quái gì vậy Yamanishi?"
"Mua ha ha..."
Vừa cười, Yamanishi vừa leo lên mép sân thượng, nơi cao hơn một chút. Đương nhiên, phía bên kia chẳng có gì cả, chỉ là không gian trống rỗng, rớt xuống là cắm đầu xuống đất. Bệnh viện Wakaba được xây trên sườn dốc, nhìn từ phía cổng thì có vẻ chỉ có ba tầng, nhưng khu sân trong này cao đến năm tầng lận. Nếu mà ngã xuống thì chắc chắn bị thương nặng cho coi.
"Thôi đi, đồ ngốc."
Tôi vừa cười vừa nói.
"Sơ sẩy là chết đấy."
"Không sao đâu mà!" Yamanishi vừa nói vừa vung vẩy chai rượu.
"Thấy chưa, tao làm mấy trò này có hề gì đâu. Nhìn nè, nhìn nè, tao đứng một chân nè, dù có lảo đảo cũng không ngã, gió thổi cũng chẳng sao. Gọi là cái gì ấy nhỉ? À đúng rồi, con lật đật!"
"Ha ha ha" tôi cười lớn.
"Tao bảo thôi đi, chết đấy."
"...Tao muốn chết lắm rồi."
"Hả? Mày nói gì cơ?"
Tôi nghe như cậu ta nói "muốn chết", nhưng chắc là tôi nghe nhầm thôi. Đang vui vẻ thế này, sao cậu ta lại nghĩ như vậy được chứ.
Tôi cười hề hề, dốc ngược chai Dom Perignon, liếm giọt cuối cùng. Nhìn nhãn, thấy dòng chữ chỉ năm sản xuất cách đây hai mươi hai năm. Nghĩ lại thì, chai rượu này còn sống lâu hơn cả mình. Xin lỗi nhé, Dom Perignon Gold. Bọn nhóc ranh chả biết gì về rượu lại uống ừng ực thế này.
Chắc tại rượu, đầu óc tôi cứ lơ lửng, không thể dừng lại được.
"Yamanishi, lúc nãy mày nói gì vậy?"
"Hả, không có gì đâu."
Yamanishi vẫn đứng trên mép sân thượng dang rộng hai tay, trông như một con chim sắp sửa bay đi đến nơi rồi.
"Cứ đứng thế này là thấy như mình sắp bay được ấy."
Ánh mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không vô định, tôi lẩm bẩm.
Có lẽ vì quá phấn khích, tôi cũng buột miệng nói theo.
"Ô hô, bay được rồi!"
"Liệu có bay được không nhỉ?"
"Nhất định là bay được!"
Ha ha ha. Chúng tôi cùng phá lên cười.
"Được thôi, thử bay xem sao."
Yamanishi thản nhiên đáp lời.
Và rồi cậu ấy bay thật.
----------
Bệnh viện về đêm tĩnh mịch đến lạ, chính vì vậy, những âm thanh từ bên ngoài lại lọt vào tai rõ mồn một. Hình như đám trẻ trâu nào đó đang say xỉn, la hét inh ỏi. Thật tình, người ta còn đang làm việc mà chúng nó đã bày trò vui chơi trác táng, bọn quỷ sứ ở đâu ra thế không biết, chắc chắn là đang lẻn vào bãi đỗ xe, tu rượu rẻ tiền cho say khướt rồi.
Mà thôi, cũng có lúc người ta cần đến hơi men để giải sầu mà...
Natsume vẫn như cũ, ánh mắt dán chặt vào một điểm vô định trên không trung. Tôi muốn hỏi, nhưng lại chẳng biết nên mở miệng thế nào. Bỗng dưng, tôi nhớ lại mấy lời đồn thổi nghe được đâu đó hai hôm trước. Lúc đang chuẩn bị dụng cụ truyền dịch, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bà y tá trưởng và bác sĩ Takagi khoa nội.
"Không biết rồi bác sĩ Natsume sẽ thế nào nhỉ?"
"Người như cậu ấy đâu phải người nên ở lại đây, nhưng bên đại học K cũng có nhiều chuyện lắm đấy. Mấy người trẻ tuổi thì ồn ào cả lên, nhưng tiền án thì vẫn là tiền án mà."
"Nhưng nghe nói trưởng khoa đã từ chức rồi thì phải?"
"Ông trưởng khoa đó lại thuộc một phe khác, nên đúng là có lợi cho bác sĩ Natsume thật. Có điều, đã làm ra chuyện ầm ĩ đến thế, e là khó mà quay lại dễ dàng được. Ừm, nhưng biết đâu đấy nó lại thành cơ hội tốt thì sao?"
"Hả? Ý bà là sao?"
"Tóm lại là, vì chuyện năm xưa mà bác sĩ Natsume bị coi là thuộc phe phản đối. Thực ra cậu ấy chẳng thuộc phe nào cả. Mà đám phản đối ngày xưa, giờ lại thành phe chủ đạo rồi."
"Ra là vậy, bác sĩ Natsume từng chịu tiếng xấu, giờ lại thành lợi thế ngược lại."
"Đúng thế. Chỉ là, chẳng ai biết bác sĩ Natsume đang nghĩ gì trong đầu cả. Nếu là tôi, tôi đã ba chân bốn cẳng chạy về rồi ấy chứ."
Vốn dĩ tôi ghét mấy chuyện đồn thổi, nói xấu sau lưng, nên cũng chẳng rõ đầu đuôi câu chuyện ra sao. Cũng chẳng muốn biết làm gì. Nhưng tôi biết Natsume đã gây ra chuyện gì đó. Thế giới y học này vẫn còn mang nặng tính chất truyền nghề kiểu sư phụ - đệ tử. Nếu chuyện đồn đại là thật, rằng anh ta đã đấm cả trưởng khoa, thì quả là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Này, Tanizaki."
Bỗng nhiên, Natsume chủ động lên tiếng.
"Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện ngày xưa nhé."
"Chuyện ngày xưa?"
"Ừ, chuyện của thằng bạn tôi, nhạt nhẽo và chán phèo."