Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora-

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Junior High School DxD

(Đang ra)

Junior High School DxD

Shinonome Rippu

*Các sự kiện trong vol 1 Junior High diễn ra sau vol 10 chính truyện.

8 257

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

77 7910

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

109 1518

Tập 04 Bầu trời nơi vầng trăng khuyết vươn lên-Hanbun no Tsuki ga Noboru Sora- - Chương 4: Đôi Bàn Tay Của Chúng Ta

Chương 4: Đôi Bàn Tay Của Chúng Ta

623dad39-387f-45ab-8af7-6453e80b5116.jpg

1

"Ezaki! Ezaki! Ezaki!"

A, có tiếng ai đó vọng đến.

Ai vậy?

Ai đang gọi tên tôi thế?

"Ezaki!"

À, là Yamanishi.

Hả?

Khoan đã...

...gọi họ sao?

Gì vậy Yamanishi? Cậu chưa từng gọi tớ bằng họ bao giờ mà. Hình như từ hồi mới gặp nhau ở trường tiểu học à? Thật là rợn người. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu bị làm sao thế Yamanishi? Tại cậu mà tớ va đầu rồi này. Đau kinh khủng...

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa mở mắt ra, người đứng trước mặt tôi không phải Yamanishi.

Là chị Sawa.

"Ơ?"

Chị Sawa khẽ gõ nhẹ lên đầu tôi.

Tất nhiên là không hề mạnh tay.

Chỉ là một cái chạm nhẹ nhàng, khá là đáng yêu.

"Đừng có ngơ ngác trong giờ làm việc, Ezaki."

"A ha ha, xin lỗi ạ."

Tôi cười trừ cho qua.

Hiện tại, tôi đang ở trong phòng họp của công ty. Từ cửa sổ của một tòa nhà hỗn hợp nằm ở rìa Shinjuku, có thể thấy lờ mờ khu phố với những tòa nhà cao tầng. Dù sao thì, quả đúng là thủ đô của Nhật Bản. Thật không thể tin được lại có nhiều tòa nhà cao đến vậy, khác hẳn với Ise. Ở Ise, ngay cả cái tòa nhà hỗn hợp xập xệ mà công ty chúng tôi đang thuê cũng thuộc dạng cao nhất nhì rồi.

Văn phòng của chúng tôi chuyển đến Nishi-Shinjuku vào năm ngoái. Tuy không phải là một tòa nhà hoành tráng, nhưng dù sao thì nó cũng rộng gấp đôi so với trước đây. Dạo gần đây tình hình kinh doanh của công ty có vẻ phất lên trông thấy, công việc thì cứ tăng lên không ngừng, ngay cả một người mới vào công ty được hai năm như tôi cũng bị cuốn vào guồng quay công việc.

"Cậu đã hẹn được với anh Yamazaki của công ty S chưa?"

"À, cái đó thì em đang điều chỉnh ạ. Bên phía họ bảo thứ Tư và thứ Năm đều kín lịch, còn lịch của chị Sawa thì sao ạ?"

"Chiều thứ Sáu thì không được đâu, tôi có buổi thuyết trình nội bộ rồi."

Chị Sawa trước mặt tôi, nói cho dễ hiểu là sếp của tôi. Cô ấy có mái tóc ngắn trông rất hợp, là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một người phụ nữ tài giỏi. Nghe nói cô ấy hơn tôi hai tuổi, vậy năm nay chắc là hai mươi sáu. Tuy là một người trưởng thành, nhưng có lẽ vì vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng mét rưỡi, nên cô ấy trông không hề già dặn, thậm chí có khi còn giống học sinh cấp ba hơn.

"Vậy ạ. Vậy em sẽ nói chuyện với bên kia xem sao. Nếu là buổi sáng thứ Sáu thì có khả năng không ạ?"

"Nếu thế thì được đấy."

"Em hiểu rồi ạ. Vậy em sẽ theo hướng đó."

Tôi quay người lại, ghi chú vào cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình. Vì khá đãng trí, nên tôi luôn cố gắng ghi lại mọi thứ. Hẹn gặp anh Yamazaki vào sáng thứ Sáu.

"Ơ!?" chị Sawa nói từ phía sau.

"Ezaki, vết sẹo trên đầu cậu là sao vậy?"

Hmmm, nếu chỉ nghe giọng thôi thì chị Sawa khá quyến rũ, nghe như một phụ nữ trưởng thành, nhưng lại có khuôn mặt trẻ con, sự đối lập đó thật tuyệt vời.

Vừa nghĩ thế, trong lòng tôi vừa tủm tỉm cười, vừa nói.

"Hồi cấp ba em từng phải nằm viện, lúc đó em bị đập đầu vào lan can trên sân thượng, thế là bị rụng tóc một mảng."

"A, đúng là một mảng hói tròn trịa hoàn hảo."

"Hồi đó có một người bạn định tự tử, em đã cứu cậu ấy."

"Thật á?"

"Dạ thật. Cái thằng ngốc đó, bị con gái "cắm sừng" sốc quá, đòi nhảy lầu tự tử, vậy mà em vừa bảo độ cao đó không chết được đâu, nó xìu ngay lập tức."

Tôi túm cổ lôi nó xuống ngay lập tức.

"Ồ!" chị Sawa tròn mắt ngạc nhiên.

"Ghê nha, Ezaki. Với bạn cậu, cậu chẳng khác nào ân nhân cứu mạng ấy chứ."

"Thì đúng là vậy đó. Em nghĩ chị Sawa cũng thấy nó nên biết ơn chứ hả? Ai dè nó chẳng biết ơn gì sất."

"Ồ, vậy hả?"

"Thiệt tình, cái đồ tệ bạc. Hôm trước, chưa tới ngày lãnh lương mà hết tiền, em mượn năm mươi nghìn yên (~900k) mà nó từ chối thẳng thừng luôn. Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa!"

"A ha ha." chị Sawa bật cười trước câu đùa nhạt nhẽo của tôi.

"Như vậy là không được đâu, Ezaki. Tiền bạc là chuyện khác."

Chị Sawa đúng là nghiêm túc quá mức cần thiết.

Đang mải nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên chị Sawa ghé sát mặt nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt chị ấy đẹp đến nao lòng, khiến tim tôi tự dưng rộn ràng.

A, nguy rồi.

Hy vọng chị ấy không nhận ra.

À, không, mà...thật ra...tôi cũng muốn chị ấy nhận ra một chút thì hơn...

"Ezaki này, nếu cậu hết tiền thì để chị bao cậu một bữa nhé? Tối nay chị mời cậu ăn tối."

"Oa, em sẽ coi là thật đó nha!"

"Ừ, cứ coi là thật đi."

"Mừng quá! Oa, thật sự em mừng lắm luôn á!"

Thấy tôi vui vẻ, chị Sawa cũng nở một nụ cười rạng rỡ.

Chúng tôi nhìn nhau cười. Dạo gần đây, mối quan hệ giữa tôi và chị Sawa cứ tiến tới rồi lại lùi, cứ ngỡ là đang tiến lên thì lại thụt lùi hai bước, kiểu vậy đó. Dù gì thì chị Sawa cũng là cấp trên ở công ty, lại còn lớn tuổi hơn, xinh đẹp nữa...một người như tôi làm sao với tới được.

Nhưng giờ thì đã tiến lên rồi, chắc chắn là đã tiến một bước.

"Vậy thì tối nay nhớ để bụng trống nha."

"Dạ."

Tôi gật đầu.

"Ngày mai, ngày mốt, em đều rảnh."

2

Tôi bước vào một quán Izakaya nhỏ, cách công ty bốn ga tàu.

Izakaya (居酒屋) là một loại hình quán rượu truyền thống của Nhật Bản, tương tự như quán rượu hoặc quán bar tapas, nơi mọi người thường đến sau giờ làm việc để thư giãn, thưởng thức đồ uống và các món ăn nhẹ. Nó có thể được hiểu đơn giản là một quán nhậu kiểu Nhật, nơi bạn có thể vừa nhâm nhi đồ uống vừa thưởng thức các món ăn nhỏ, thường là các món nướng, chiên, hoặc các món nhậu truyền thống khác.

Nghe nói chị Sawa đã lui tới quán này từ thời sinh viên. Quán nhỏ đến nỗi chỉ cần hai mươi người là chật kín, nhưng chính điều đó lại tạo nên một bầu không khí ấm cúng, thân thiện như ở nhà. Đồ ăn ngon, rượu cũng ngon, nhờ vậy mà chúng tôi đã có một buổi tối thật vui vẻ.

Lại tiến thêm một bước.

Không, có lẽ là hai bước ấy chứ?

Ước gì mình đã tiến được xa đến thế.

"Chị Sawa tửu lượng cao thật đấy."

Tôi thành thật thán phục nói.

Rõ ràng đã uống đến mấy ly Chuhai rồi mà chị Sawa vẫn không hề say, lưng vẫn thẳng tắp. Còn tôi mới chỉ hai cốc bia đã thấy đầu óc quay cuồng.

*"Chuhai" (チューハイ hoặc 酎ハイ) là một loại cocktail phổ biến ở Nhật Bản, được làm từ shochu (một loại rượu chưng cất của Nhật) và nước có ga, thường có thêm hương vị trái cây hoặc các hương vị khác. Nó còn được biết đến với tên gọi "shochu highball".

Mình đúng là không uống được rượu mà, cha mình thì uống bao nhiêu cũng không say.

"Tại chị có dòng máu Kagoshima mà."

Chị Sawa nói.

"Mẹ chị là người ở đó."

"À, ra vậy. Quả nhiên là có sự khác biệt giữa các vùng nhỉ. Em là người Mie, mọi người ở đó tửu lượng khá kém. À, cái gì ấy nhỉ? Cái enzyme gì đó ấy –"

Ôi không, cái gì đó. Ừm...ừm, là cái gì ấy nhỉ?

Chị Sawa nhắc tôi.

"Enzyme phân giải acetaldehyde. Khi gan phân giải rượu sẽ tạo ra acetaldehyde, chất này là nguyên nhân gây ra say xỉn. Người có enzyme phân giải thì uống được rượu, người không có thì không uống được."

"Tuyệt vời!"

Tôi thán phục nói.

"Chị Sawa biết nhiều thật đấy."

"Tình cờ thôi mà."

Ngay cả cái cách khiêm tốn này cũng thật khéo léo, đúng là người lớn có khác.

Dẫu vậy, khi lượng cồn vào tăng dần thì thì đôi mắt chị Sawa cũng dần trở nên long lanh hơn, khi bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, tôi cảm thấy con tim mình xốn xang. Tôi muốn ôm chị ấy vào lòng, nhưng vẫn còn quá sớm, chưa phải lúc, cần phải tiến thêm hai, ba bước nữa. Dù còn xa, nhưng nghĩ đến việc mình sẽ bước đi trên con đường ấy, tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cái cảm giác khi tình yêu vừa chớm nở.

"À này!" chị Sawa cất tiếng.

"Ezaki, sao cậu lại phải nhập viện thế?"

"Viêm gan ạ."

"Ra là vậy, mới học sinh cấp ba mà đã bợm rượu rồi à?"

Giọng chị nũng nịu.

Tôi lâng lâng trong thanh âm ấy.

"Đâu có chuyện đó! Là viêm gan do lây nhiễm ấy. Em nằm viện gần ba tháng, suốt ngày chỉ có ngủ thôi."

"Có cô y tá xinh đẹp nào không?"

"Haha, thì cũng có vài người, nhưng mà toàn dân "anh chị" thứ thiệt, đáng sợ kinh khủng. Em bị đánh suốt ấy chứ!"

"Thật á?"

"Thật mà thật mà!"

Chúng tôi cười vang. Tôi biết mình đã ngà ngà say, nhưng cảm giác thật dễ chịu. Chị Sawa cũng bắt đầu thấm rượu rồi thì phải.

"Thế có bệnh nhân nữ nào dễ thương không?"

Bỗng dưng, xung quanh trở nên tĩnh lặng, tất nhiên không phải là tiếng ồn ào thực sự biến mất, chỉ là tôi không còn nghe thấy gì nữa. Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ đến mái tóc của Rika, hương thơm của em, bàn tay nhỏ bé của em.

Nhưng nó lại giáng một đòn chí mạng vào thực tại của tôi. Dù cố gắng thế nào, tôi vẫn đang dần quên đi nhiều điều, cảm giác vòng tay Rika ôm lấy bụng tôi khi chúng tôi lên Đồi Pháo Đài, đôi mắt giận dữ của em, tiếng thở dài khe khẽ... tất cả đang chậm rãi, nhưng chắc chắn đang rời xa tôi, đến cả khuôn mặt của Rika tôi cũng không thể nhớ rõ ràng nữa rồi. Có lẽ nếu nhìn ảnh, ký ức sẽ ùa về, nhưng tôi không có lấy một tấm hình nào của Rika cả, máy ảnh đã hỏng rồi, cuộn phim cũng tan nát, vì thế, không có tấm ảnh nào cả.

Rika chỉ còn tồn tại trong ký ức của tôi mà thôi.

Và ký ức ấy đang dần dần phai nhạt.

"Ezaki?"

Chị Sawa nghiêng đầu nhìn tôi.

"Haha", tôi cười trừ.

"Không có ai cả. Buồn thiu."

Aaa, sao mình lại nói dối thế này?

Có chứ, chị Sawa, cô ấy đẹp lắm, hay đúng hơn là dễ thương, nhưng mà đỏng đảnh kinh khủng, làm em khổ sở suốt. Hồi đó em còn trẻ con quá... à, bây giờ cũng vậy thôi, cũng chẳng khác mấy... em không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào. Và rồi cuối cùng, mọi chuyện kết thúc trước khi em kịp nói. Chắc cô ấy không biết em thích cô ấy đâu nhỉ? Hay là cô ấy biết rồi?

Tôi không thể nào xác minh được nữa.

Bởi vì cô ấy không còn trên cõi đời này nữa rồi.

"Mình về thôi chị Sawa."

Chuyến tàu cuối cùng sắp đến rồi.

"À, vậy à..."

Khoan đã? Lúc nãy, hình như chị ấy có vẻ hơi tiếc nuối? Hay là cứ thế này thì tốt hơn nhỉ? Lỡ mà mình không để ý, lỡ chuyến tàu cuối cùng, thế thì chỉ còn cách ngủ lại... mà như thế thì...

Có lẽ tôi nghĩ hơi xa rồi.

Hay là tôi đang kỳ vọng quá nhiều?

Không hiểu sao trong chuyện này, tôi lại trở nên nhút nhát đến thế.

Chắc là do tính tôi vậy rồi.

Cũng vì thế mà bao nhiêu cơ hội cứ thế trôi tuột khỏi tay.

Chúng tôi chia tay nhau ở ga tàu điện ngầm. Tôi đi tuyến Toei Shinjuku hướng Shinjuku, còn chị Sawa thì đi tuyến Hanzomon hướng Shibuya, dù sao thì tôi cũng tiễn chị Sawa đến tận cửa soát vé tuyến Hanzomon. Chị Sawa vẫy tay chào cho đến khi khuất bóng sau thang cuốn.

Vừa chạy vội vào sân ga tuyến Shinjuku, tôi thấy chuyến tàu cuối cùng đã đến. Vội vàng chen người vào cánh cửa đang khép lại. Chuyến tàu cuối chật ních người, nồng nặc mùi rượu. Mà nghĩ lại, Tokyo đúng là một nơi kỳ lạ, ở Ise quê mình, giờ này chẳng còn ai đi lại ngoài đường nữa, vậy mà ở đây, tàu điện vẫn gần như chật cứng.

Giờ tôi đang sống ở một thành phố cách xa quê hương năm trăm cây số.

Không...

Có lẽ tôi đã cách xa hơn thế nhiều rồi.

So với cái thời còn là một cậu học sinh trung học.

Suýt chút nữa thì lỡ chuyến, tôi xuống ở ga kế tiếp ga Shinjuku. Ở đằng xa, tòa nhà cao tầng Opera City hiện ra, ánh đèn đỏ báo hiệu hàng không nhấp nháy trên đỉnh tòa nhà. Tiếng gầm rú trầm đục từ đường cao tốc vọng lại, một cơn gió ấm áp lướt qua má. Nhớ lại cuộc trò chuyện với chị Sawa, tôi vừa đi bộ trên con phố đêm vừa mỉm cười. Chị Sawa, có lẽ nào chị ấy thích mình không? Nếu vậy thì tốt quá. Nhưng liệu mình có xứng không? Chị ấy vừa xinh đẹp, lại còn học ở một trường đại học danh tiếng nữa chứ. Nhưng mà, bằng cấp đâu phải là tất cả, quan trọng là sự hòa hợp, và cả tình cảm nữa.

Đang mải mê suy nghĩ vẩn vơ trên con phố đêm, điện thoại di động của tôi reo lên.

"Hả? Chị Sawa?"

Tên chị ấy hiển thị trên màn hình tinh thể lỏng.

"Chào, Ezaki."

Giọng nói thật vui vẻ.

"Có chuyện gì vậy ạ? Có phải về công việc ngày mai không?"

"Không, không phải chuyện công việc. À thì..."

Chị Sawa khẽ cười khúc khích.

Tôi cũng khẽ cười đáp lại.

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Chuyện gì thế này?"

"Uha ha..."

"A ha ha..."

Chỉ cần thêm một chút nữa thôi, thêm một bước nữa, bên nào cũng được, một người tiến lại gần, người kia cũng đáp lại, rồi mọi chuyện chắc chắn sẽ...

Nhưng lần này chúng tôi vẫn không bước thêm bước nào. Chúng tôi trò chuyện những điều nhạt nhẽo, vô vị, rồi dần dần buồn ngủ, thôi kệ vậy, cứ từ từ tận hưởng niềm vui, vẫn còn nhiều cơ hội mà.

"Ngày mai gặp lại nhé, Ezaki."

"Vâng, chúc chị ngủ ngon."

Vừa nói xong câu đó, chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện thêm năm phút nữa rồi mới chịu tắt máy. Tôi nhét chiếc điện thoại đã hơi ấm lên do hơi ấm từ bàn tay tôi vào túi áo khoác rồi khẽ thở dài. Lồng ngực tôi có chút rộn ràng. Thêm một bước nữa thôi, thêm một chút nữa thôi, cảm giác ấy khẽ lay động, thật vui vẻ.

Và bầu trời đêm hiện ra, vầng trăng khuyết lấp lánh ánh bạc...

Cuộc sống thường nhật tẻ nhạt, vô vị, nhưng cũng có những điều thú vị nho nhỏ, buồn chán, nhưng cũng đầy ắp niềm vui. Một cuộc sống cứ thế, cứ thế, kéo dài đến khi ta nhắm mắt xuôi tay. Tôi bị nó trói buộc, không thể nào thoát ra được. Dù Rika có chết đi, cuộc sống thường nhật vẫn trơ trơ đứng đó. "Rika này", tôi lẩm bẩm khi ngắm nhìn vầng trăng khuyết. Anh vẫn đang sống, và sẽ tiếp tục sống như thế này, thật nhảm nhí phải không? Thật sự đấy. Đây là thế giới mà em đã rời bỏ mà. Ngày đó, anh đã nghĩ thế giới sẽ diệt vong nếu em chết, anh đã thật sự cảm thấy như vậy. Nhưng em thấy đó, thế giới vẫn không biến mất, nó vẫn tồn tại, nguyên vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đôi khi, cuộc đời là như vậy đấy. Không thể coi thường hiện thực được. Bởi vì bản thân anh cũng ngốc nghếch mà.

Haizz, sao mà xa xôi quá... Mọi thứ đều xa xôi quá... Cái thời mà tôi còn ở bên em cũng đã trở nên xa vời rồi...

Đêm mà tôi và Rika trốn khỏi bệnh viện, chúng tôi đã cùng ngắm trăng trên đỉnh Đồi Pháo Đài, vai kề vai, tim tôi đập rộn ràng vì sự hiện diện của em, được vầng trăng chiếu sáng. Và giờ đây, vẫn vầng trăng khuyết ấy, tôi lại một mình ngắm nhìn.

Tôi đang sống một cuộc đời bình thường, trong một thế giới bình thường, không có Rika.

Đúng vậy, tôi đã trưởng thành rồi.

Đã hai mươi bốn tuổi rồi đấy.

Không còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi của ngày xưa nữa.

3

Mở mắt ra, vầng trăng khuyết nhảy ngay vào tầm mắt. Có lẽ vì không khí mùa đông trong trẻo nên ánh trăng sáng rực rỡ đến lạ, một màu trắng bạc tinh khôi, đường viền rõ nét, đến cả những hoa văn trên mặt trăng cũng có thể nhìn thấy.

Aaa, đau đầu quá...

"Ezaki! Này, Ezaki! Này!"

Khuôn mặt Yamanishi che khuất vầng trăng.

Tôi giật mình ngồi bật dậy.

"Oa, đừng có bật dậy bất ngờ vậy chứ! Suýt nữa thì đụng mặt rồi!"

"...Ể, Yamanishi?"

"Ô, ổn chứ?"

Tôi đảo mắt nhìn quanh. Đây là sân thượng của bệnh viện. Tôi tựa người vào lan can, buông thõng cơ thể.

"Chị Sawa đâu?"

"Hả? Sawa là ai cơ?"

"Không, ý tớ là, chị Sawa, đàn chị ở công ty ấy."

Yamanishi đứng trước mặt tôi, trông kiểu gì cũng chỉ là một thằng nhóc ranh còn xanh lắm, tóm lại là một học sinh trung học. Vậy có nghĩa là tôi cũng là học sinh trung học, chắc hẳn cũng là một thằng nhóc với khuôn mặt non choẹt như thế. Tôi ôm đầu, cố xoa dịu cơn nhức nhối rồi đứng lên. Trước mắt tôi trải dài khung cảnh thị trấn Ise xơ xác, một thị trấn chẳng có lấy một tòa nhà cao tầng nào.

"Hả?"

Tôi hoàn toàn choáng váng.

Nụ cười của chị Sawa trước câu đùa nhạt nhẽo của tôi, đôi má ửng hồng vì rượu. Chỉ một bước nữa thôi, thêm chút nữa thôi, mối quan hệ chỉ cần thêm một chút can đảm để bước tiếp, chiếc điện thoại nóng lên trong lòng bàn tay.

Tất cả, tất cả đều đã tan biến.

"Có chuyện gì vậy, Ezaki?"

Yamanishi lo lắng nhìn tôi.

"Cậu mãi không chịu dậy, mắt trợn ngược hết cả lên, tớ cứ tưởng cậu chết rồi chứ, nghe tiếng *rầm* to lắm. Tớ định chạy xuống gọi bác sĩ rồi, nhưng cậu lại đột nhiên khóc òa lên, nước mắt cứ tuôn ra, tớ hốt hoảng tưởng cậu bị hỏng hóc ở đâu đó, rồi cậu mở mắt ra, và thế là..."

"Khóc?"

Tôi đưa tay lên sờ mặt, quả thật ướt đẫm. Trời ạ, áo sơ mi cũng ướt hết rồi, mình đã khóc nhiều đến thế sao? Chết tiệt, có lẽ nào do va đầu mà tuyến lệ bị hỏng rồi không? A, đau đầu quá, đau kinh khủng. Và tôi nhớ lại khoảnh khắc ấy, nhớ lại bản thân mình ở tuổi hai mươi bốn, thế giới nơi Rika đã biến mất, tôi vẫn sống bình thường ở đó, uống say, vui vẻ, và khi ngước nhìn lên bầu trời...

Vầng trăng khuyết tỏa sáng...

Tôi đứng trên sân thượng bệnh viện, nơi những cơn gió lạnh lùa về, và ngắm nhìn vầng trăng ấy, nó tỏa sáng rực rỡ, được bao quanh bởi những vì sao sáng nhất của mùa đông. Dường như đâu đó có một đám dân chơi xe đang phóng đi, tiếng ống xả ầm ĩ vọng lại. Gió thổi, mái tóc tôi lay động, trái tim tôi cũng rung lên. Ngay lúc này, Rika vẫn còn sống, tôi vẫn chưa mất cô ấy. 'Vẫn còn kịp', tôi nghĩ. Nếu là bây giờ thì vẫn còn kịp.

"Yamanishi."

"Sao?"

"Giúp tớ một tay đi."

"Giúp á? Giúp gì cơ?"

Tôi vẫn nhìn lên vầng trăng và tiếp tục nói.

"Khá khó đấy, nhưng tớ nghĩ là sẽ có cách. Đây là sân thượng của khu Tây, nên trước hết phải đến được sân thượng của khu Đông đã. Nhưng mà, cậu thấy đấy, cái tháp nước kia chắn mất rồi, nên không thể đi thẳng sang sân thượng khu Đông được. Cũng có thể đi qua hành lang dưới kia, nhưng như vậy thì không lên được sân thượng. Ở bên đó không có cầu thang lên sân thượng, chỉ có một cái lỗ thang dùng để bảo trì thôi, hơn nữa, nó còn bị khóa, mà lỡ bị bảo vệ phát hiện thì coi như xong. Tóm lại, bên đó không được, nhưng nếu từ đây thì có lẽ sẽ có cách. Cái chúng ta cần là dây thừng và..."

Tôi giải thích chi tiết từng bước. Vì đã nghĩ về chuyện này rất lâu rồi, nên tôi có thể giải thích một cách trôi chảy. Đúng vậy, tôi đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu. Tôi đã từng nghĩ là không thể. Thực tế là tôi đã nghĩ là không thể làm được chuyện đó.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tôi có thể.

Không, mình phải làm thôi.

"Này, cậu mà làm thế là toi mạng đấy!"

Yamanishi, sau khi nghe tôi kể hết mọi chuyện, vừa run rẩy vừa nói.

"Điên rồ quá!"

Tôi chỉ cười đáp lại.

"Quên rồi à? Rớt từ tầng năm xuống thì người ta cũng hiếm khi chết lắm, hơn nữa, một mình tớ không làm được đâu, cậu kiếm thêm người giúp tớ đi."

"Thật... thật hả?"

"Ừ. Nếu cậu không giúp thì tớ làm một mình."

Quyết tâm trong lòng tôi không hề lay chuyển.

Đã định rồi.

"Ờ...ờ."

Cuối cùng, sau một hồi lưỡng lự, Yamanishi vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa run vừa bấm số.

Lắng nghe giọng của Yamanishi qua điện thoại, tôi ngước nhìn lên trời.

Trên bầu trời đêm...

Vầng trăng khuyết đang tỏa sáng lung linh...

----------

Lúc Mizutani Miyuki nhấc máy, đồng hồ đã điểm một giờ sáng.

Ai lại gọi điện vào giờ này nhỉ? Chắc chắn là Tae rồi, lại sắp phải nghe cô ấy than thở về chuyện không suôn sẻ với Sawamura nữa đây mà.

Ôi trời, mệt mỏi quá đi.

Những lời than thở của Tae lúc nào cũng dài dằng dặc.

"Hả?"

Nhưng khi nhìn vào màn hình, lại hiện lên chữ "Thái Tử".

Tức là Yamanishi Tamotsu.

Bỗng dưng có một dự cảm chẳng lành, hay là cứ để cho hộp thư thoại xử lý nhỉ? Mình cũng chẳng có chuyện gì cần nói với Yamanishi cả, lỡ cậu ấy tỏ tình thì phiền phức lắm. À mà chắc không đâu, nghe nói cậu ấy vừa có bạn gái và đang vui vẻ lắm mà. Nhưng mà, Yamanishi định làm gì nhỉ? Cô bé kia đã có người yêu rồi mà, cậu ấy không biết sao? Chắc là không biết rồi.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, tôi lại thấy tội nghiệp nếu cứ giả vờ không có nhà.

"Này, giờ cậu có ra ngoài được không?"

Vừa ấn nút nghe, một giọng nói đã dội thẳng vào tai tôi.

"Hả?"

"Ừm... cho cậu năm phút chuẩn bị, trời lạnh đấy, nhớ mặc ấm vào nhé. Nhưng mà đừng có mặc áo khoác dài, vướng víu lắm, không được đâu đấy."

"Khoan, khoan đã! Cậu đang nói cái gì vậy?"

"Giúp tớ một tay đi mà, chuyện quan trọng của bạn tớ đấy."

"Bạn bè á?"

"Ezaki đó."

"Yu á?"

Cái cách cậu ấy gọi "bạn tớ" khiến tôi cảm thấy có gì đó sai sai. À, nhưng mà, bạn bè thì cũng tốt thôi nhỉ? Chứ còn biết gọi là gì nữa? Đâu phải bạn trai đâu. Nhưng mà sao cứ thấy kỳ kỳ. Bạn bè... Hình như không phải vậy. Có cái gì đó khác hơn, quan trọng hơn... không hẳn là vậy... gần gũi hơn... cũng không hẳn... Aish, cái cảm giác mập mờ này là sao chứ?

"Nên là giúp tớ đi mà."

"Nhưng mà đang giữa đêm đó! Một giờ sáng rồi! Con gái con đứa ra ngoài một mình giờ này nguy hiểm lắm!"

"Không sao đâu, tớ cho cậu vệ sĩ, vệ sĩ xịn sò nhất quả đất luôn."

Giọng của Yamanishi không hiểu sao nghe đắc ý thấy ghê.

Tôi chẳng hiểu mô tê gì nữa, cứ thế mà mặc ba lớp áo sơ mi, khoác thêm cái áo len, rồi trùm cả áo hoodie lên. Nhìn vào gương, trông tôi cứ như một con thú nhồi bông vậy, chẳng dễ thương chút nào. Mà nói đúng hơn là xấu tệ...

Tệ hết chỗ nói.

"Cậu ấy có đến thật không nhỉ?"

Lẩm bẩm một mình, tôi mở cửa sổ.

Và trên bầu trời kia.

Vầng trăng khuyết đang tỏa sáng rực rỡ...

----------

Với Sekoguchi Tsukasa, một giờ khuya là thời khắc thiêng liêng, bởi vì vào giờ đó, trên kênh giáo dục NHK, chương trình "Run Run Cooking" đầy ắp những điều kỳ diệu của Hirose Yoshikazu được phát lại. Tất nhiên là cậu đã quay lại chương trình này khi nó được phát sóng lần đầu, dĩ nhiên là quay bằng chế độ chuẩn rồi. Dù đã dùng loại băng video đắt nhất, nhưng cứ đến giờ phát lại là cậu lại không thể không xem.

"Umuu..."

Tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà kem lại có thể tạo thành chóp được nhỉ? Hơn nữa, cái chóp ấy lại còn đẹp đến vậy. Chắc chắn là đôi tay của bếp trưởng Hirose có phép thuật rồi. – Và thế là, khi điện thoại di động reo lên, cậu vẫn dán mắt vào màn hình TV, vung vẩy cánh tay khổng lồ để tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh. Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy nó, ấn nút nghe và áp vào tai. Trong suốt thời gian đó, cậu vẫn không rời mắt khỏi chiếc TV.

"Và bây giờ, chúng ta sẽ rắc vani lên nhé."

Ôi, sao mà tao nhã đến thế!

Nhưng cái giọng điệu thô lỗ vang lên từ điện thoại đã phá tan cái vẻ tao nhã ấy trong chớp mắt.

"Ê, Sekoguchi!"

"Hả? Yamanishi hả?"

"Có việc."

"Hả? Việc gì?"

Chẳng hiểu mô tê gì cả. Bếp trưởng Hirose thì đã bắt đầu công đoạn trang trí rồi. Bếp trưởng thoăn thoắt xoay tròn miếng bông lan mềm mại trên bàn, phết lớp kem tươi lên một cách điệu nghệ. Chỉ vài đường phết nhẹ nhàng, chiếc bánh đã gần như hoàn thành. Nhanh thật! Mà lại còn chính xác nữa chứ.

"Cậu đến bệnh viện ngay đi, lên sân thượng bệnh viện Yuichi đang nằm ấy."

"Ừm..."

Lo tập trung xem nên tôi lỡ đồng ý luôn.

"À, mà tiện đường ghé qua một chỗ nữa nhé."

"Ừ ừ..."

Cũng cố gắng nghe đấy, nhưng chín mươi ba phần trăm tế bào thần kinh của tôi đang dán chặt vào màn hình TV, nên cứ thế gật gù theo lời Yamanishi mà chẳng kịp suy nghĩ gì. Và đúng lúc chiếc bánh trên màn hình hoàn thành, cuộc gọi truyền đạt mọi thứ cũng kết thúc.

"Vâng, món Gâteau Grammanje đã hoàn thành!"

Một chiếc bánh tuyệt vời! Hình dáng hoàn hảo, chắc chắn hương vị cũng đỉnh cao. Những quả berry được rải rác khéo léo càng làm chiếc bánh thêm phần lộng lẫy. Không biết người ta phết cái gì lên nhỉ? Lòng trắng trứng à? Hay siro?

Đúng lúc đó, tôi chợt nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi.

"Ơ...?"

Có cảm giác như mình vừa bị nhờ vả một việc gì đó vô lý thì phải. Hốt hoảng gọi lại cho Yamanishi, nhưng máy bận, chẳng thể hỏi rõ ngọn ngành, cũng chẳng thể từ chối. Mà khoan, những gì mình vừa nghe có thật không vậy? Hay chỉ là mình nghe nhầm thôi?

Nhưng không thể cứ thế mà bỏ mặc được...

Dù sao thì Sekoguchi Tsukasa này nổi tiếng là người tận tâm trong mọi thứ, dù cho đó có thể là một sai lầm, nếu nghĩ rằng không thể xác nhận được sự thật thì phải hành động thôi. Thế là tôi mặc ba lớp áo sơ mi, khoác thêm hai chiếc áo len, rồi trùm áo jacket bên ngoài. Do dự một chút, tôi mở ngăn kéo thứ ba của tủ quần áo, và sau một hồi đắn đo, tôi lấy ra một thứ. Thật ra mà nói... lúc đó trong lòng tôi hơi rộn ràng.

Tôi mở cái cửa sổ mà Ezaki Yuichi lúc nào cũng tự tiện đột nhập, rồi bước ra ngoài. Giày dép thì ổn, luôn trong tư thế sẵn sàng. Rồi tôi leo lên chiếc xe đạp, đạp mạnh, nghe tiếng xích kêu cót két, lao đi trên con đường đêm.

Phía sau tấm lưng vạm vỡ của cậu, bầu trời đêm trải dài vô tận.

Vầng trăng khuyết đang tỏa sáng...

4

Có lý do để tôi chọn bệnh viện ở Shizuoka. Đó là một bệnh viện đầu ngành của khu vực, nơi có số lượng ca phẫu thuật lớn. Đặc biệt, khoa ngoại lồng ngực rất xuất sắc, đó lại là chuyên môn của tôi, và cũng là căn bệnh của Sayoko. Đương nhiên, dù là việc gì đi nữa, cứ làm nhiều thì sẽ giỏi, có thể tích lũy kinh nghiệm và học được cách xử lý các sự cố khác nhau. Và may mắn hơn nữa, ở đó có một tiền bối cực kỳ giỏi, anh Miyamura, tốt nghiệp Đại học T, từng tu nghiệp ở Mỹ, nghiên cứu của anh Miyamura rất xuất sắc, kỹ thuật cũng tuyệt vời, nếu là người khác, có lẽ đã thăng tiến ở Đại học T rồi, nhưng một khi đã ra nước ngoài, rất khó để quay lại vị trí cũ, dù có nỗ lực đến đâu, nâng cao tay nghề đến đâu, thì những điều đó cũng không có nhiều ý nghĩa trong các khoa của trường đại học, thật ra thì việc rời đi khiến người ta mất đi vị trí vốn được nhận khi quay lại. Do đó, trong nhiều trường hợp, những người có kinh nghiệm du học thường chuyển đến các bệnh viện lớn ở địa phương. Ở mỗi khu vực đều có một hoặc hai bệnh viện năng động, thu hút các bác sĩ có năng lực cao và cung cấp các dịch vụ y tế tiên tiến. Bệnh viện liên kết ở Shizuoka mà tôi chuyển đến chính xác là một nơi như vậy. Nhưng ở bệnh viện đó, tay nghề của tôi ngày càng nâng cao. Tôi được giao nhiều ca phẫu thuật, và học hỏi kỹ thuật từ anh Miyamura, tôi thậm chí còn cảm thấy yêu thích công việc này. Tương lai ở trường đại học đã khép lại, nhưng một tương lai khác đang mở ra ở đó, và đó cũng là con đường cứu lấy sinh mạng của Sayoko.

Trong số những bệnh nhân tôi phụ trách, có một cô bé thật thú vị.

"Thưa bác sĩ..."

Cô y tá mới vào nghề, chỉ vừa đến đây ba ngày trước, tìm tôi với vẻ mặt ủ dột.

"Bệnh nhân phòng 515 ạ..."

Lại nữa rồi', tôi thầm nghĩ.

Phòng bệnh đó có một cô bé tên Akiba Rika, em ấy chỉ mới mười hai tuổi, vẫn còn là học sinh tiểu học, nói tóm lại là một đứa trẻ, nhưng Rika lại mang một vẻ mạnh mẽ kỳ lạ, có lẽ vì em ấy có khuôn mặt quá đỗi khả ái, nên một khi em đã mè nheo điều gì, chẳng ai nỡ la mắng em cả.

Trên đời này, thỉnh thoảng vẫn có những con người mang trong mình một điều gì đó thật đặc biệt.

"À, con bé đó hả? Có chuyện gì vậy?"

"Em ấy không chịu cho tiêm truyền..."

Cô y tá mới sắp khóc đến nơi.

"Em ấy không chịu đưa tay ra..."

"Tôi hiểu rồi. Để tôi nói chuyện với em ấy."

Vò đầu bứt tai, tôi bước về phía phòng 515. Thật tình, cái con bé bướng bỉnh này, làm thế nào để thuyết phục em ấy đây, tôi cũng chẳng biết nữa. Tóm lại là em ấy vô cùng cứng đầu, một khi đã giận dỗi thì tuyệt đối không chịu nghe lời ai cả.

Vừa thở dài ngao ngán vừa bước đi, tôi nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

"Chào anh, Gorou!"

Là Sayoko, cô ấy nhập viện khoảng ba ngày trước, không phải vì bệnh tình trở nặng gì đâu, chỉ là nhập viện để kiểm tra định kỳ thôi. Bệnh tình của Sayoko đã ổn định kể từ khi đến Shizuoka, tất nhiên là không hề thuyên giảm rồi, nhưng cũng không tiến triển thêm, điều đó có nghĩa là tình trạng của cô ấy gần như là tốt nhất có thể rồi.

"Em làm gì ở đây vậy?"

"À, tại em chán quá ấy mà."

Sayoko trong bộ đồ ngủ vẫn cười hồn nhiên như mọi khi. Thật tình, sao cô nàng này lúc nào cũng vô tư như vậy nhỉ?

"Này, em nhập viện với bộ đồ ngủ này à?"

"Hả? Không được sao?"

Bộ đồ ngủ của Sayoko in hình mèo, mà lại là hình vẽ biếm họa đến mức chỉ có học sinh tiểu học mới mặc loại này thôi.

"Không phải là không được, nhưng...nhưng mà trông trẻ con quá đó."

"Ơ, ở nhà em mặc cái này có ai nói gì đâu."

"Thì đó là ở nhà mà."

Hình ảnh Akiba Rika thoáng hiện trong tâm trí, tôi cất bước.

"Chết rồi, để bệnh nhân đợi lâu quá!"

"Em đi theo được không?"

"Cũng được thôi, nhưng mà đừng có cản anh làm việc, cứ đứng sau lưng anh thôi."

"Ừm." Sayoko khẽ gật đầu.

"Em muốn quan sát dáng vẻ làm việc của Gorou."

Ôi chao, nghe em nói vậy tự nhiên tôi thấy căng thẳng quá.

Khi đến phòng 515, tôi thấy Akiba Rika đang đọc sách với vẻ mặt cau có trên giường bệnh, mới có mười hai tuổi đầu mà đã toát ra cái khí thế đáng gờm.

Tôi cố tình hắng giọng "Khumm, khumm" rồi bước vào phòng bệnh.

"Em ghét tiêm truyền à?"

Akiba Rika liếc nhìn tôi.

Nhưng rồi vội vàng quay mặt đi.

À, lơ tôi luôn à, vậy hả.

"Anh biết là đau, nhưng đây là trị liệu mà, phải cố gắng chịu đựng chứ."

"…………"

"Hay là thế này nhé. Anh sẽ nhờ chị Teraoka, trưởng khoa, chị ấy tiêm kim siêu đỉnh luôn đó, hầu như không đau tí nào, thế nhé, được không?"

"…………"

"Vậy anh đi gọi chị Teraoka đến nhé."

"Không cần, thôi đi."

Ngay khi tôi vừa định bước đi, một câu nói ném thẳng vào lưng. Tôi dừng chân, quay mặt lại nhìn Akiba Rika.

"Thôi đi là ý gì?"

"…………"

"Không truyền dịch thì không ổn đâu. Em hiểu mà, em cần phải điều trị, đây đâu phải là trò đùa, nếu em muốn cơ thể khỏe hơn, dù chỉ một chút thôi thì nghe lời anh đi."

"…………"

"Lý do đó."

"Đang đọc sách. Ồn ào."

Ồn ào á?

Trên đời này có con bé mười hai tuổi nào dám bảo bác sĩ là ồn ào không vậy? Lại còn là học sinh tiểu học nữa chứ? Đã thế còn là con gái nữa chứ? Ồn ào á? Thật không thể tin được! Con nhóc này đang nói chuyện với ai vậy hả?

Thái dương tôi giật giật.

"Đừng nói thế chứ..."

Tôi cố gắng nhẫn nhịn hết mức có thể.

Giọng điệu dỗ dành như vuốt ve mèo.

Nhưng Akiba Rika lại thản nhiên buông một câu.

"Đã bảo là ồn ào quá."

A, chịu thua rồi, hết chịu nổi rồi.

Tức giận đến mức mặt tôi nhăn nhó cười. Ha ha, con bé này thú vị thật. Ha ha ha, đúng là hết cách với nó mà. Ừ, chắc phải quát cho nó một trận thôi, hết cách thật rồi.

5907e13e-e47c-4898-b120-2361f1e9e08c.jpg

Vừa định gào lên thì...

"Chào buổi trưa ạ!"

Một giọng nói líu lo đột ngột xông thẳng vào.

"Hả? Em làm gì ở đây vậy?"

Là Sayoko.

Sự xâm nhập bất ngờ này khiến Akiba Rika có vẻ ngạc nhiên thật sự, mắt tròn xoe nhìn Sayoko. Sayoko chẳng hề nao núng, tiến lại gần Akiba Rika, giật lấy cuốn sách từ tay cô bé, lật qua lật lại vài trang, gật gù.

Sayoko nói.

"『Đêm trên chuyến tàu Ngân Hà』 của Miyazawa Kenji nhỉ. Hừm hừm. À, đây là bản của Kadokawa Bunko."

"Trả lại cho tôi..."

Hiếm khi thấy Akiba Rika tỏ vẻ hoảng hốt. Sayoko đột ngột ghé sát mặt lại, Akiba Rika giật mình lùi lại.

"Này, em có biết là câu chuyện này có nhiều phiên bản khác nhau không?"

"Hả?"

"Là vầy, Miyazawa Kenji là người hay sửa bản thảo nhiều lần lắm đó, cho nên, tùy vào thời điểm sửa đổi, lời thoại hay bố cục cũng sẽ thay đổi. Cuốn sách này chắc là bản nháp thứ hai rồi."

"À, ra là vậy sao..."

Và thế là, một buổi giảng giải "Đêm Trên Chuyến Tàu Ngân Hà" bất ngờ khai giảng, tôi bị bơ hoàn toàn. "Này, ít nhất nó đã được sửa đổi bốn lần, và văn phong cũng thay đổi khá nhiều qua mỗi lần đó. Để xem, trang này đây này. 'A, Tinh Vân Magellan. Nào, chắc chắn giờ đây tôi sẽ tìm kiếm hạnh phúc thật sự, thật sự cho bản thân, cho mẹ tôi, cho Campanella, cho tất cả mọi người!' Chẳng hạn như câu thoại này, câu thoại này, nó không còn xuất hiện trong bản cuối cùng nữa. Không chỉ câu thoại này, mà cả phân đoạn này, ví dụ như Tiến sĩ Vulcanilo này, hay gã đàn ông đội mũ đen này, đều bị cắt bỏ hoàn toàn."

"Thật ạ?"

Akiba Rika tròn xoe mắt, nhìn chăm chăm vào Sayoko. Tôi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy con bé có biểu cảm như vậy.

"Thật mà, chị có vài cuốn sách chứa các phiên bản khác của truyện này, để chị cho em mượn nhé, vừa đọc vừa suy nghĩ xem tại sao Miyazawa Kenji lại cắt bỏ những cảnh đó, sẽ có nhiều điều thú vị để khám phá đấy."

"A, vâng ạ, làm ơn."

"Lần tới chị sẽ mang đến cho."

"Vâng."

Hai người họ mỉm cười với nhau. Ôi trời, chuyện gì thế này, Sayoko đã thuần hóa được Akiba Rika rồi, ghê thật, khâm phục, quá ghê gớm, Sayoko, giỏi lắm!

"À mà..." Sayoko lên tiếng.

"Cái người đang lơ ngơ đứng đằng sau kia là chồng của chị đấy."

"A, vâng."

"Vậy nên làm ơn nghe lời anh ấy một chút, anh ấy khá vô tâm, lại còn kiêu ngạo và nóng tính nữa, nhưng mà tha thứ cho anh ấy nhé."

Akiba Rika nhìn thẳng vào mặt tôi.

Ư...

Cái áp lực này là sao vậy?

"Truyền dịch."

"Hả?"

"Anh định truyền dịch, đúng không?"

"Ờ, ờ. Đúng rồi. Vậy để tôi chuẩn bị đã, a ha ha, chờ một chút nhé, ôi trời, nó ở đâu ấy nhỉ?"

Tôi cuống cuồng tìm túi truyền dịch.

Thật sự quá đỉnh, Sayoko à.

Em là thiên tài.

Vì mải nghĩ đến những chuyện đó mà tôi vấp phải chân đế truyền dịch và ngã nhào. Nhìn thấy cảnh đó, Sayoko và Akiba Rika cười phá lên.

Ừ thì, tôi cũng cười theo vậy.

Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại cảm thấy thế.

5

Quả là một trải nghiệm sinh tử. Chị Akiko đã nói rằng dù có ngã từ tầng năm cũng không chết, nhưng không hề nói 'chắc chắn', chỉ là "hiếm khi" thôi, tức là vẫn có khả năng chết như thường. Kể cả không chết, chuyện tương tự như khi tôi hét vào mặt Yamanishi sẽ xảy ra, chấn thương nặng đến mức không chết được, biết đâu còn di chứng nữa. Nếu bình tĩnh suy nghĩ thì đúng là điên rồ, lẽ ra tôi nên dừng lại. Nhưng tôi không bình tĩnh chút nào, và khi nhận ra điều đó, tôi lại thấy vui sướng lạ thường. 'Quá tốt', tôi nghĩ vậy, 'Quá tốt luôn'. Chẳng hiểu cái gì tốt nữa, nhưng tôi cứ lặp đi lặp lại như thế. À, phải rồi, chắc vẫn còn say, uống cũng kha khá mà, nhưng, ừm, chắc chắn không phải do rượu. Tôi say một thứ gì đó khác thì đúng hơn.

Một tiếng sau, Miyuki và Tsukasa, bị Yamanishi dụ dỗ, cũng đến được sân thượng. Cơ thể tôi và Yamanishi đã lạnh cóng, sự hưng phấn của Yamanishi cũng vơi. "Bỏ đi, được không?", Yamanishi lẩm bẩm, nhưng sự hưng phấn của tôi thì vẫn chưa hề hạ nhiệt, vì thằng nhóc Yuichi Ezaki hai mươi tư tuổi vẫn đang không ngừng đá vào mông thằng nhóc Yuichi mười bảy tuổi. "Mày vẫn còn kịp đấy, vẫn còn kịp..."

Nhưng dù sao đi nữa, trước hết phải làm rõ một chuyện đã.

"Này, Tsukasa."

"Ư... ừm."

"Sao tự dưng cậu lại thành Dos Caras thế hả?"

Đúng vậy, tên cuồng đô vật này lại đội một chiếc mặt nạ kỳ quặc, lần này không phải là Mil Máscaras mà lại là Dos Caras mới đau chứ. Ngầu đấy, ngầu quá thể đáng luôn, Tsukasa.

"À, thì... có người thân làm y tá ở đây... bị phát hiện thì nguy to."

Ôi, chán phèo, đúng là một tên chán phèo.

Lại là cái lý do y hệt lần trước. Thiệt tình, cái ánh mắt hớn hở ló ra từ cái mặt nạ kia là sao hả? Chắc chắn là đang sung sướng vì được đường đường chính chính đội nó lên chứ gì?

Thôi kệ đi.

"Miyuki, mang đến chưa?"

Vừa hỏi, Miyuki, trông như một con thú nhồi bông vì mặc quá nhiều quần áo, liền đưa cho tôi một chiếc túi, bên trong là dụng cụ leo núi, cha cô ấy có sở thích leo núi. Dùng dây ni lông như lần trước thì nguy hiểm quá. Tôi lấy dụng cụ leo núi ra khỏi túi, đeo đai an toàn vào người, rồi cố định một đầu dây thừng vào dây đai.

"Yu định làm gì vậy?"

Miyuki lo lắng hỏi.

Tôi chỉ tay vào bồn nước.

"Treo mình lên đó."

"Nguy hiểm lắm..."

"Tớ biết chứ. Nhưng không còn cách nào khác, cậu nhìn kìa, bên kia, sân thượng của khu Đông không thể đi trực tiếp qua được, bồn nước chắn ngang mất rồi, nên nếu treo mình lủng lẳng từ đó, đu đưa như con lắc, thì có thể với tay tới được lan can của khu Đông."

"Không thể đâu... tận năm mét cơ mà..."

"Vậy thì đu năm mét là được chứ gì."

"Nhưng mà... nếu lấy đà đập vào tường thì bị thương nặng đấy..."

Tôi im lặng, vì không thể phản bác. Tôi kéo dài sợi dây thừng, kiểm tra độ dài, nếu quá dài sẽ đập vào tường khu Đông, nếu quá ngắn thì không với tới lan can. Phải dài bao nhiêu nhỉ? Chậc, chịu luôn.

"Thôi đi, Yu... không được đâu... vô ích thôi..."

Aish, sao Miyuki lại phản đối kịch liệt đến vậy? Trong thái độ của Miyuki không chỉ có sự lo lắng đơn thuần, mà còn ẩn chứa một sự bướng bỉnh kỳ lạ.

Tôi liếc nhìn Miyuki, rồi tiếp tục công việc.

"Tớ sẽ làm, nhất định tớ sẽ làm."

"Nhưng mà..."

"Mizutani, đừng ngăn cậu ấy."

Yamanishi lên tiếng, giọng nói nghiêm túc khác thường.

"Cứ để Ezaki làm những gì cậu ấy muốn đi."

"Nhưng mà..."

"Tớ, tớ cũng nghĩ Yamanishi nói đúng."

Lời nói hiếm hoi bày tỏ ý kiến của Tsukasa khiến Miyuki im bặt, nhưng dường như cô vẫn không thể chấp nhận, nên không hề giúp đỡ công việc, chỉ đứng đó. Haizz, Miyuki này rốt cuộc là sao vậy? Cũng muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng thôi vậy, tôi không biết tại sao.

Tôi, Yamanishi và Tsukasa bàn bạc về chiều dài sợi dây thừng.

"Chắc khoảng ba mét thôi nhỉ."

"Không, tớ nghĩ dài hơn đấy."

"Hay là cứ thử với một đoạn ngắn trước đi. Như vậy an toàn hơn. Nếu không đủ thì mình nối dài ra sau."

"À, đúng nhỉ."

"Khoan đã. Cứ thử đi thử lại thế này, sức lực của tớ cạn mất thôi."

Chẳng còn cách nào khác, chúng tôi quyết định bắt đầu với đoạn dây bốn mét, chấp nhận cả nguy hiểm. Có lẽ sẽ đập vào tường mất, nhưng đến lúc đó tính sau. Không sao đâu, rồi sẽ ổn thôi. Khi chúng tôi chuẩn bị leo lên tháp nước, Miyuki gọi với theo.

"Sao không thử trước đi?"

"Hả?"

"Buộc một vật nặng bất kỳ vào đầu sợi dây rồi vung thử xem. Như vậy sẽ biết chiều dài nào là vừa."

A, đúng rồi. Tôi, Yamanishi và Tsukasa ngây người, một việc đơn giản như vậy mà cả ba người chúng tôi lại không ai nghĩ ra, chúng tôi đúng là đồ ngốc.

"Ừ, đúng vậy, vậy thì phải tìm cái gì đó nặng nặng."

"Đây."

Miyuki đưa chiếc túi xách của mình ra.

"Cảm... cảm ơn."

Mà sao Miyuki đột nhiên đổi ý giúp mình vậy nhỉ? Đã thế mặt còn cau có như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó nữa chứ.

Sau một hồi kiểm tra, bọn tôi mới tá hỏa ra là nó dài hơn tưởng tượng nhiều, đúng như Miyuki nói, phải đến năm mét. Kéo lê cái dây thừng năm mét dài ngoằng mà tôi thấy choáng váng. Nhiều thế này cơ á...? Coi như tôi là quả lắc ở đầu sợi dây đi, con lắc năm mét mà đập vào tường thì chỉ có sứt đầu mẻ trán. Quan trọng là liệu tôi có vung được cái con lắc năm mét này không đây?

"Hình như... hơi quá sức đấy, Ezaki."

Yamanishi có vẻ cũng nghĩ giống tôi, cậu ấy lắp bắp lo lắng.

Nghe vậy, tôi lại thấy có thêm động lực.

"Nhất định làm được, phải quyết tâm làm cho bằng được!"

Tôi leo lên đỉnh tháp nước, buộc dây thừng vào cái trụ nhô ra ở đó. Thế này thì ít nhất cũng không lo bị cắm đầu xuống đất nếu có chuyện gì xảy ra. Với lại có Tsukasa giữ dây giúp tôi, Miyuki thì... con gái chân yếu tay mềm, chắc chẳng giúp được gì, còn Yamanishi thì... ốm yếu quá, cũng vứt đi, nhưng Tsukasa chắc đủ sức giữ được trọng lượng của tôi rồi.

"Bắt đầu đây."

Vừa nói, tôi vừa thả dây, bắt đầu leo xuống bức tường tháp nước, đúng là Người Nhện phiên bản lỗi. Khi dây kéo căng hết năm mét, chân tôi đã ở khoảng giữa tầng bốn và tầng ba. Đầu tiên, tôi đạp mạnh vào tường, cả người bỗng chốc lơ lửng giữa không trung. Bị trọng lực và dây thừng kéo lại, tôi "hạ cánh" xuống tường, ngay lập tức, tôi đạp ngang vào tường, nói chung trông giống như chạy trên tường vậy. Ban đầu, tôi lao hết tốc lực về phía khu Đông, nhưng chưa được hai mét thì đã bị trọng lực đẩy ngược trở lại. Cả người tôi bị hất trở lại, vẽ một đường vòng cung lớn trở về phía khu Tây. Chớp lấy khoảnh khắc vừa quay trở lại, tôi lại chạy trên tường, nhờ có thêm đà, lần này tôi tiến xa hơn một chút. Ba mét, vẫn còn xa lắm, tôi lặp đi lặp lại chuyện này liên tục, tăng dần biên độ dao động, rồi sẽ chạm được vào cái lan can ở khu Đông kia thôi.

Tôi chạy dọc trên bờ tường

----------

Đêm đã khuya lắm rồi, tiếng người say xỉn đã im bặt, bệnh viện chìm trong sự tĩnh mịch của màn đêm. Natsume đã im lặng từ nãy đến giờ. Tanizaki Akiko vô thức dừng tay lại, tay cô vừa nãy còn đang mò mẫm trong túi áo. Chậc, thèm thuốc quá.

Để phá tan sự im lặng, cô cất tiếng:

"Shizuoka đúng là quê mùa nhỉ. Tôi có mấy đứa em họ ở đó, cũng đến chơi vài lần rồi. Ở cái môi trường đấy thì chẳng lo stress gì cả, chắc là tốt cho vợ anh lắm."

"Ừ, có vẻ là tốt thật."

Natsume vẫn không ngẩng mặt lên từ nãy đến giờ.

"Nhưng chỉ được ba năm thôi."

"Ba năm?"

"Cho đến cơn phát bệnh tiếp theo."

"Nghiêm trọng lắm sao?"

Anh cúi gằm mặt, gật đầu.

"Tệ nhất."

----------

Chạy, chạy, chạy hết mình. Biên độ dao động của con lắc ngày càng lớn, tưởng chừng như sắp chạm được vào lan can rồi nhưng vẫn không tới. Thiếu chút nữa thôi, mười centimet, không, chắc phải hai mươi centimet ấy chứ, nhưng cũng gần lắm rồi, vậy mà sao vẫn không chạm được? Chân tôi bắt đầu mỏi nhừ, đai an toàn siết chặt vào bụng đau điếng. Aish, lại thành ra xa hơn rồi. Chết tiệt, lại xa hơn rồi. Chân đau quá, tay cũng đau nữa. Tôi va vào tường, một tiếng "độp" vang lên, lưng tôi hứng chịu một cú va chạm kinh hoàng.

"Yuichi, cậu không sao chứ!?"

Giọng của Tsukasa, nhưng tôi chẳng còn hơi sức nào để đáp lời, chỉ cần dừng lại một khắc thôi, mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ biển. Tôi đã dốc cạn sức lực rồi, vậy nên phải chạy, nhất định phải chạy. Cố lên, chạm tới đi! Tại sao lại không tới được?

"Yu!"

Lần này là giọng của Miyuki vang lên.

"Cái trụ sắp gãy rồi!"

Trụ gì cơ...?

----------

"Toang rồi..."

Người nhận ra đầu tiên là Yamanishi Tamotsu. Sợi dây thừng mà Ezaki Yuichi đang bám vào, dù sao thì ba người bọn họ cũng đang giữ, nhưng thật ra không dồn nhiều sức lắm, bởi vì đầu kia của sợi dây đã được buộc vào một cái trụ kim loại nhô ra từ tháp nước. Cái trụ đó khá to, trông có vẻ thừa sức chịu được trọng lượng của một người, vì thế họ đã chủ quan và chỉ giữ hờ sợi dây, nhưng rồi chợt nhận ra cái trụ đó bắt đầu lung lay tận gốc, lớp sơn màu xanh nhạt bong tróc ra, lộ ra bề mặt kim loại đã gỉ sét.

"Nó gãy mất..."

Yamanishi Tamotsu nói với giọng run rẩy.

Tiếp đó, Mizutani Miyuki hét lên.

"Yu! Trụ sắp gãy rồi!"

Dù vậy, Ezaki Yuichi vẫn cật lực lao trên bức tường. Nhìn cảnh tượng đó thật nực cười, dù nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng không thể chạm tới cái tay vịn đang nhắm đến. Từ nãy đến giờ, biên độ dao động của cậu chỉ nhỏ dần đi, rõ ràng là đã vượt quá giới hạn từ lâu rồi, nhưng không ai dám bảo cậu dừng lại, bởi vì dáng vẻ đó vừa nực cười, vừa liều lĩnh, lại vừa đáng thương. Thật ngốc nghếch, chẳng khác nào một kẻ lấm lem bùn đất đang dấn thân vào một trận chiến vô vọng. Đối với Yamanishi Tamotsu, Ezaki Yuichi là một người bạn từ thuở nhỏ, dù không phải là bạn thân đến mức tri kỷ, chỉ là bạn thuở nhỏ, chỉ có vậy thôi. Thực ra, cậu chẳng cần phải tham gia vào cái trò hề ngớ ngẩn này, cậu có thể cứ thế mà về. Đúng vậy, cậu có thể mặc kệ cậu ta, nhưng cái sự nực cười, liều lĩnh và đáng thương đó khiến cậu không thể làm ngơ, vì thế cậu đã giúp đỡ. Cậu định sẽ giúp đến cùng, nhưng chuyện này toang thật rồi, toang thật sự.

"Ezaki! Dừng lại đi! Chết đấy!"

"Không sao đâu."

Một giọng nói vang lên.

"Để tớ giữ cho."

Sekoguchi Tsukasa... không, Dos Caras mới đúng. Cánh tay đầy cơ bắp của cậu ấy nắm lấy sợi dây thừng. Khoảnh khắc đó, Yamanishi Tamotsu có cảm giác như bắp tay cậu ta phình to ra, dù đã mặc nhiều áo đến thế, nó vẫn trở nên to hơn nữa.

"Yamanishi."

"H, hả?"

"Trong túi áo bên phải của tớ có điện thoại, cậu lấy ra giúp tớ được không?"

"À, ừ. Để làm gì?"

"Trong bộ nhớ, chắc là tầm cái thứ ba, có một thứ."

"Có? C...có cái gì cơ?"

----------

"Gorou..."

Tiếng chuông điện thoại reo lên giữa giờ làm. Hôm ấy, một bệnh nhân đã nằm viện ngót nghét chục năm trời cuối cùng cũng được xuất viện, cả bệnh viện ai nấy đều thấy lòng phơi phới. Vợ của bệnh nhân cứ cúi gằm mặt, lặp đi lặp lại lời cảm ơn.

Trong cái không khí hân hoan ấy, tôi cất giọng vui vẻ:

"Có chuyện gì thế?"

"Em... em thấy hơi hồi hộp."

"Hả?"

"Hình như có gì đó không ổn."

Mọi thứ xung quanh tôi bỗng chốc tan biến. Tôi cúp máy, vội vàng gọi taxi, muốn đến đón em ngay lập tức, nhưng đang giờ làm, đâu dễ dàng như vậy. Số điện thoại của hãng taxi mãi không có ai nhấc máy. Bốn tiếng, năm tiếng, tiếng chuông vẫn réo rắt. Sáu tiếng, bảy tiếng, cứ ngỡ như tiếng chuông ấy sẽ vang vọng đến vô tận, đến tiếng thứ tám, cuối cùng cũng có người bắt máy.

"Tôi là Natsume ở khu Ba đây, có thể cho xe đến ngay được không?"

May mắn thay, có một chiếc xe đang rảnh lại ở gần đó, nên chỉ năm phút sau, taxi đã đến đón Sayoko. Mười lăm phút sau cuộc gọi, Sayoko đã đến bệnh viện.

Bước xuống xe, Sayoko nở một nụ cười có chút bối rối.

"Xin lỗi anh, Gorou. Em nghĩ chắc không có gì đâu."

"Không sao mà."

Tôi vòng tay qua lưng Sayoko, dìu em vào bệnh viện.

"Cẩn thận một chút cũng không thừa đâu."

Và sau đó, Sayoko không bao giờ còn khỏe mạnh bước ra khỏi bệnh viện nữa.

----------

Hơi thở trở nên gấp gáp, tay đau nhói, chắc là bị trầy xước khi cào trúng tường rồi. Nhưng may mắn thay, bụng tôi đã không còn cảm thấy đau nữa, có lẽ đau quá nên tê liệt mất rồi. Dù vậy, vẫn không với tới được, chẳng lẽ hết cách thật sao? A, khốn kiếp, tại sao chứ? Mãi đến giờ tôi mới có động lực mà, trước giờ toàn trốn tránh. Cứ nghĩ chạy là quê mùa. Tôi đã quyết định không chạy thì sẽ không vấp ngã. Nhưng giờ tôi đã quyết định phải chạy, đã nghĩ nếu ngã thì cứ đứng dậy thôi, nên mới làm cái trò ngốc nghếch này, đu mình lơ lửng từ tháp nước như một gã Người Nhện dởm, mà chẳng ăn thua gì cả. A, lẽ nào tôi chỉ được đến thế này thôi sao? Phải rồi, chân thì chậm mà học hành cũng dốt, chắc chỉ được đến mức này thôi.

Không... Không đúng... Không đúng...

Bỗng một ngọn lửa bùng lên trong lòng tôi. Như thế là không được, nếu chỉ có mình tôi thì sao cũng được, kệ tôi có quê mùa, có xoàng xĩnh đi nữa, nhưng còn Rika nữa. Vì Rika, tôi phải làm cho bằng được. Khốn khiếp, thế mà nóc nhà khu Đông cứ càng ngày càng xa. Từ nãy đến giờ tôi chỉ đung đưa trong phạm vi hai mét. Thôi rồi, có lẽ không được thật rồi.

Và biên độ dao động chẳng còn đến một mét. Giờ tôi chỉ còn biết đu mình vô vọng. Bàn tay trầy xước đau đớn, khuỷu tay và đầu gối cũng nhức nhối, nhưng trên hết, sâu thẳm trong tim tôi đau nhói, và khóe mắt nóng bừng. Tôi buông thõng người giữa không trung, ngước nhìn bầu trời.

Vầng trăng khuyết đang tỏa sáng...

Ánh trăng nhòe đi, đường viền mờ dần. Xin lỗi em, Rika, tôi chỉ là một gã đàn ông tầm thường như thế này thôi, quyết tâm và nỗ lực bao lâu nay cũng kết thúc lơ lửng thế này. – Và rồi, giữa ánh trăng, một bóng đen đột ngột xuất hiện. A, là Tsukasa, cậu ấy đang nhìn xuống tôi từ trên tháp nước. Khoan đã, có lẽ mắt tôi có vấn đề rồi, sao lại có hai Tsukasa thế này? Hai chiếc mặt nạ Dos Caras đang sóng đôi tỏa sáng. A, không đúng, một trong hai không phải Dos Caras.

Kia là... Mascaras!

Mascaras và Dos Caras, hai ngôi sao sáng chói của Lucha Libre, môn đấu vật tự do Mexico cuồng nhiệt, đồng thời là hai anh em ruột. Anh trai Mascaras được mệnh danh là "Quý tộc Mặt nạ", hay còn được biết đến với cái tên "Người đàn ông ngàn mặt", một tượng đài, một siêu sao thực thụ. Dos Caras, dù thường bị lu mờ dưới hào quang của người anh vĩ đại, nhưng thực lực không hề thua kém, chỉ là tính cách quá đỗi dịu dàng đã ngăn cản anh trở thành một đô vật hàng đầu.

Trong một trận đấu nảy lửa ở Mexico City, Dos Caras tung một cú Cross Chop hoàn hảo, hạ gục đối thủ xuống sàn. Chỉ cần ghì chặt và giữ vai đối phương chạm sàn trong ba giây là chiến thắng, đối thủ thì đã bất tỉnh nên việc này dễ như trở bàn tay, nhưng Dos Caras không hề động đậy, anh chỉ đứng đó, sừng sững như một ngọn núi, tiếng la ó và reo hò ầm ĩ vừa nãy bỗng im bặt, cả đám đông sững sờ trước cảnh tượng kỳ lạ, ngay cả trọng tài cũng phải nghiêng đầu khó hiểu.

Rồi một người trong đám đông chợt nhận ra và thốt lên:

"Mariposa..."

Trong tiếng Tây Ban Nha, đó có nghĩa là "con bướm". Đúng vậy, một chú bướm xinh đẹp đậu trên ngực của đô vật vừa bị hạ gục, nếu Dos Caras ghì chặt đối thủ để giành chiến thắng, chú bướm mỏng manh kia sẽ bị nghiền nát. Với trái tim nhân hậu, Dos Caras không thể làm điều đó.

Anh chờ đợi.

Trọng tài cũng chờ đợi.

Cả đám đông cũng nín thở chờ đợi.

Một câu chuyện tuyệt đẹp, một minh chứng cho lòng trắc ẩn của người dân Mexico, đúng ra nó phải là như vậy. Và rồi, sau mười bảy phút dài đằng đẵng, chú bướm như sực nhớ ra điều gì, vỗ đôi cánh rực rỡ và bay lên trời cao. Ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, chú bướm đã được cứu!

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một điều không ai có thể tin được đã xảy ra.

Mascaras bất ngờ xông vào, từ sợi dây trên cùng nhảy xuống, tung chiêu Sol de Ley Quebrada, tuyệt kỹ gia truyền của sư phụ, vào đối thủ đang nằm bất tỉnh. Cả chú bướm vừa mới cất cánh cũng không thoát khỏi lưỡi hái tử thần.

Dos Caras nổi cơn thịnh nộ.

"Mariposa! Maripooooosa! Maripoooo──saaaaa──ッ!"

Gào thét trong nước mắt, Dos Caras lao vào tấn công người anh trai.

Trận chiến kinh thiên động địa sau đó… nói tóm lại, trận cãi vã nảy lửa giữa hai anh em đã trở thành một trong những trận đấu Lucha Libre kinh điển nhất mọi thời đại, giữ vững vị trí số một trong nhiều năm liền. Dos Caras vừa khóc vừa liên tục tung ra những cú Cross Chop, còn Mascaras, dù bối rối, vẫn cố gắng hứng chịu tất cả.

Biểu tượng của tình anh em cao đẹp, Mascaras và Dos Caras, giờ đây đang tắm mình trong ánh trăng, tỏa sáng rực rỡ.

"Hả, hả?"

----------

"Hả, hả?"

Yamanshi Tamotsu cũng thốt ra những lời tương tự.

"Hả, hả?"

Mizutani Miyuki cũng không thể tin vào mắt mình.

Hai gã khổng lồ đang đứng sừng sững trước mặt họ, một người là Sekoguchi Tsukasa, chắc chắn không thể nhầm lẫn được, với thân hình đồ sộ và đôi mắt cún con lấp ló sau chiếc mặt nạ, ai cũng nhận ra cậu ấy ngay lập tức. Nhưng giờ đây, bên cạnh cậu ấy, một gã khổng lồ còn to lớn hơn đang đứng đó. Chiều cao trên một mét chín mươi, cân nặng dễ dàng vượt quá một trăm ký, hơn nữa, lồng ngực của anh ta nở nang đến bất thường, dù đang mặc áo da, chiếc áo vẫn căng phồng như sắp rách. Chu vi cổ và chiều ngang đầu của anh ấy hoàn toàn bằng nhau.

Sekoguchi Tsukasa ngượng ngùng lên tiếng:

"À, ừm… Đây, đây là anh trai tớ."

Đó chính là Sekoguchi Tetsu.

5c331fa0-a73a-47cc-b139-44a993030953.jpg

----------

Anh Tetsu...

Tôi chắc chắn, chắc chắn là anh Tetsu rồi. Anh Tetsu là một huyền thoại sống. Nghe nói, ngay từ thời trung học, anh đã là người có tiếng nói ở thị trấn Ise, thủ lĩnh của băng nhóm mô tô lớn nhất tỉnh Mie, dưới trướng có hai mươi bảy đội, tổng cộng một nghìn ba trăm người. Thân hình vạm vỡ của anh lọt vào mắt xanh của nhiều người, và cả hai lò Sumo Takasago-beya lẫn lò đô vật chuyên nghiệp Michinoku đều tìm đến chiêu mộ, quả là một nhân tài hiếm có.

Đúng là một huyền thoại sống!

"Yuichi!"

Tsukasa... không, Dos Caras hét lên.

"Cậu còn cử động được không?"

"Ờ... ờ!"

"Tụi tớ sẽ vung dây thừng, cậu cố gắng lên nhé! Tăng tốc cho cậu đấy, cẩn thận!"

"Tớ biết rồi!"

Tôi nắm chặt lại sợi dây thừng. Chết tiệt, vẫn không thể dồn sức được, tôi mệt lả rồi. Ngẩng đầu lên, tôi thấy mái của khu Đông Bệnh Viện, gần ngay trước mắt mà xa vời quá, liệu mình có với tới không? Chân mình có còn nhấc lên được không? A, khắp người bắt đầu đau nhức rồi... Đang mải nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên cả người tôi rung lắc dữ dội.

"Ư... uwa!"

Một chấn động kinh hoàng, sợi dây thùng vút lên một tiếng, đầu tiên kéo tôi về phía khu Đông Bệnh Viện, được khoảng ba mét, rồi theo quán tính, tôi lại bị đẩy về phía khu Tây Bệnh Viện. Ở đó, một lực nữa lại tác động vào, đẩy cả người tôi lùi thêm một mét về phía sau.

Ghê... ghê thật...

Cứ như bị cần cẩu quăng quật vậy, tôi cảm nhận được một sức mạnh áp đảo. Ngẩng đầu lên, tôi thấy Mascaras và Dos Caras đứng trên đỉnh bồn nước, nắm chặt sợi dây thừng bằng bốn cánh tay vạm vỡ. Mỗi khi họ vung tay, sợi dây thừng lại rít lên xé gió, gió táp thẳng vào mặt tôi.

Không thể tin được! Đây không phải là sức người! Quá ghê gớm, quá ghê gớm, anh em nhà Sekoguchi... không, anh em nhà Mascaras & Dos Caras!

Mái của khu Đông Bệnh Viện đang đến gần, chỉ còn chút nữa thôi. Tôi vươn tay ra, suýt soát nhưng không với được lan can. Theo quán tính, cả người tôi lại rơi về phía sau. Tôi đập người vào tường, bật ra, đau điếng người, nhưng chẳng hề gì. Đúng vậy, chuyện đó không quan trọng, cơ hội vẫn còn ở phía trước. Người tôi cứ lùi dần về phía sau. Cuối cùng dừng lại giữa không trung.

Được rồi, ngay đây!

Tôi dồn hết sức đá vào tường, cùng lúc đó, phía trên vang lên hai tiếng hét lớn: "Uoryaaaaaa──!". Qua sợi dây thừng, tôi cảm nhận được họ đang vung tay thật mạnh, tôi tăng tốc, lao vút đi trong không trung. Với một vận tốc kinh hoàng, mái của khu Đông Bệnh Viện, cái lan can ấy đang đến gần. Tôi cảm nhận được gió, cảm nhận được áp lực, cảm nhận được hy vọng. Lan can đã ở ngay trước mắt.

"Tiến lênnnnnn──!"

Tiếng của Yamanishi vang lên.

"Yuuuu──!"

Miyuki cũng đang hét.

"Uaaaaaaaaaaaaaa──!"

Dĩ nhiên, tôi cũng gào lên.

Ôi, nghĩ lại thật thảm hại. Rốt cuộc, tôi lại phải mượn sức của người khác, chứ không phải sức mình. Dẫu vậy, cũng được thôi, tôi không quan tâm, tôi biết mình thảm hại mà, sao cũng được, miễn là tay tôi chạm được vào lan can, miễn là tôi có thể đến gần bên Rika.

Phải không?

Và rồi…

Tôi dồn hết sức bình sinh vươn tay ra.

6

Bệnh của Sayoko là bệnh cơ tim giãn nở vô căn, bệnh này có thể chia làm hai loại: giãn nở và phì đại. Với loại phì đại, cơ tim phì đại theo đúng nghĩa đen, khiến cho tâm thất bị thu hẹp lại, mất đi khả năng co bóp. Các triệu chứng điển hình của bệnh như tim đập nhanh, chóng mặt, đau ngực, khó thở xuất hiện, và có khả năng dẫn đến đột tử do loạn nhịp tim. Dù là một căn bệnh nặng, nhưng vẫn có nhiều phương pháp điều trị. Sayoko không mắc loại phì đại, mà là loại giãn nở. Khác với loại phì đại, với loại giãn nở, cơ tim bị kéo giãn ra, khiến tâm thất tự nó giãn rộng, giống như một sợi dây cao su đã cũ, bị kéo giãn ra và không thể trở lại hình dạng ban đầu… Các triệu chứng vẫn là những triệu chứng điển hình như tim đập nhanh, chóng mặt, đau ngực, khó thở, nhưng bệnh thường tự nó trở nên tồi tệ hơn, đặc biệt là khi lên cơn suy tim, tỷ lệ sống sót sẽ giảm đi đáng kể.

Năm mươi phần trăm.

Đó là tỷ lệ sống sót sau năm năm thường được biết đến, có nghĩa là, cứ hai người thì một người sẽ chết. Sayoko đã từng lên cơn một lần ở Tokyo. Đã ba năm kể từ đó, Sayoko vẫn duy trì được tình trạng ổn định. Vốn dĩ đây là một căn bệnh không thể chữa khỏi hoàn toàn, nói cách khác, ổn định là trạng thái tốt nhất có thể mong đợi. Chúng tôi vẫn thường nói với nhau rằng môi trường thanh bình ở Shizuoka đã giúp ích, chúng tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế này trong năm năm, mười năm nữa, tôi đã bắt đầu nghĩ rằng chúng tôi có thể đi trên chiếc cầu thăng bằng này mãi mãi, nhưng Sayoko… không, chúng tôi đã ngã khỏi chiếc cầu thăng bằng.

Cơn co giật thứ hai ập đến.

Tim của Sayoko được chụp lại bằng hình ảnh siêu âm, nó sưng to một cách đáng sợ. Tệ hơn nữa, một vài cục máu đông đã hình thành, giống như rác bị mắc kẹt trong một cái máy bơm sắp hỏng. Tôi đã cố gắng hết sức để điều trị cho Sayoko, tôi đã cố gắng hết sức với tư cách là một bác sĩ, với tư cách là một người thân trong gia đình. Thuốc trợ tim, thuốc giãn mạch, thuốc ức chế men chuyển angiotensin và thuốc ức chế thụ thể, thuốc chẹn beta…tôi đã đưa ra tất cả các loại thuốc có thể, và nếu chỉ cần có một chút hiệu quả nào đó, tôi cũng sẽ bám víu lấy như vớ được cọc.

Nhưng những loại thuốc đó chỉ cho Sayoko thêm một chút thời gian ngắn ngủi.

“Không thể phẫu thuật được.”

Bác sĩ Miyauchi nói một cách lặng lẽ.

“Bệnh nhân sẽ không chịu nổi.”

“Vâng…”

Rõ ràng là vậy. Trái tim của Sayoko đã quá yếu. Nếu tiến hành phẫu thuật, cô ấy sẽ rơi vào trạng thái không thể kiểm soát được giữa chừng, Sayoko sẽ cứ thế ra đi trong giấc ngủ do thuốc mê mà không hề hay biết gì.

“Natsume…”

Bác sĩ Miyauchi định nói gì đó, nhưng cuối cùng ông lại im lặng và rời khỏi phòng xét nghiệm. Tôi ở lại một mình trong không gian mờ tối, những tấm phim chụp X-quang và hình ảnh siêu âm treo lủng lẳng trên bàn đọc phim. Tất cả, không sót một tấm nào, đều báo trước cái chết của Sayoko. Tôi là bác sĩ, tay nghề của tôi giỏi, mọi người xung quanh đều nghĩ như vậy, và tôi cũng tự hào về điều đó. Vậy mà, khi đối mặt với cái chết của vợ mình, tôi hoàn toàn bất lực, tôi chỉ có thể đứng chết lặng như thế này…

Không biết nghe tin đồn từ đâu, một ông lão, một bệnh nhân lâu năm của bệnh viện, đã đến và nói rằng có một người rất giỏi, không, ông ấy nói người đó rất siêu phàm, ông ta có thần thông hay sao ấy, cứ thử đi. Dĩ nhiên là tôi không tin, nhưng ngày hôm sau, tôi lái chiếc Corolla màu xám của mình trên con đường núi. Ở tận sâu trong núi, nơi mà chỉ có khỉ sinh sống, một ngôi nhà xa hoa bỗng nhiên xuất hiện. Bà đồng là một người phụ nữ béo phì, khuôn mặt được tô trắng bệch, trên trán vẽ những hoa văn kỳ lạ bằng phẩm màu đỏ. Bà ta nói rằng có cáo ám cô ấy, cáo đang ám cô ấy á? tôi muốn bật cười, cáo à, ra vậy, vậy chẳng lẽ Sayoko sắp sửa kêu “kon” hay sao? Trước mặt tôi đang ngồi ngay ngắn, bà đồng cất lên những tiếng kêu kỳ quái khó hiểu, ném hết bó gỗ cúng này đến bó gỗ cúng khác vào ngọn lửa. Mỗi khi bà ném một bó gỗ cúng vào, ngọn lửa lại bùng lên màu xanh lam, thật là một trò lừa bịp rẻ tiền, chẳng phải bà ta đã bôi lưu huỳnh lên bó gỗ cúng hay sao? Lưu huỳnh cháy và ngọn lửa kỳ lạ bùng lên. Ông lão đưa tôi đến đây áp trán xuống chiếu tatami, lẩm bẩm những lời giống như những gì bà đồng đang niệm. Ôi, mình đang làm cái gì thế này? Cái trò đốt lửa rẻ tiền kia là cái gì vậy? Sayoko vẫn đang đau khổ trên giường bệnh, vậy mà tôi lại đang quỳ gối trước những trò lừa bịp của những kẻ đáng ngờ ở một nơi như thế này. Ôi, ngọn lửa đẹp quá. Khốn kiếp, hãy bén lửa đi đâu đó đi, hãy bén vào bộ quần áo lộng lẫy của mụ phù thủy già kia và bùng cháy lên đi, tôi sẽ không dập đâu, tôi sẽ quạt cho lửa to thêm, hãy đốt cháy tất cả, cả cái tòa nhà này, cả mụ phù thủy khốn kiếp này, cả gã bác sĩ khốn kiếp này, hãy đốt cháy tất cả đi. Tiền cúng là một trăm ngàn yên (~18tr1), 'rẻ mà, bác sĩ ạ', ông lão nói, 'Bà ấy sẽ chữa khỏi những căn bệnh mà bác sĩ không thể chữa được', tôi mỉm cười và để lại một trăm ngàn yên.

Ngay khi vừa trở về từ vùng núi, tôi đã đến bệnh viện. Đã gần đến giờ tắt đèn, bệnh viện trở nên tĩnh lặng. Tôi bước đi loạng choạng, toàn thân tôi dính đầy mùi khói, tôi còn ngửi thấy mùi hương kỳ lạ. Ôi, khốn kiếp, mình phải mang bộ vest đi giặt khô mới được.

Sayoko vẫn còn thức.

“Chào, bà xã.”

Nghe tôi gọi, Sayoko khúc khích cười, rạng rỡ như nắng mai.

"Chào anh, quý ông."

Đôi môi em tái mét.

Em nhăn mặt, khẽ rên.

"Em ngửi thấy mùi lạ đấy, Gorou."

Tôi kể cho Sayoko nghe toàn bộ chuyện ngày hôm đó, không hề giấu giếm, tôi kể chi tiết về việc thầy cúng đáng ngờ đến mức nào, nhưng lão già kia lại tin sái cổ, rồi chuyện bỏ lại một trăm ngàn yên. Nghe xong, Sayoko chỉ mỉm cười.

"Thầy cúng trúng mánh rồi nhỉ."

"Ừ, trúng đậm. Hơn nữa, con mụ đó chắc chắn sẽ dùng chuyện của em làm mồi câu khách cho coi, kiểu như, 'Ở chỗ tôi, ngay cả bác sĩ cũng đến cầu cúng đấy ạ!'"

"A, Gorou tinh thật!"

"Khó chịu thật đấy, ha ha..."

Tôi cười, Sayoko cũng cười theo.

Trong căn phòng bệnh viện chỉ vang vọng tiếng cười của chúng tôi. Ánh đèn dường như trở nên lờ mờ hơn bao giờ hết. Bên ngoài cửa sổ, bóng tối thăm thẳm bao trùm. Ngày nào đó... không, sớm thôi, Sayoko sẽ bị bóng tối kia nuốt chửng. Tôi cố gắng nhìn chăm chú, nhưng bóng tối vẫn chỉ là bóng tối, tôi không thể thấy gì hơn.

Khi tôi nhận ra, Sayoko cũng đang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em... em luôn sợ đàn ông."

"Hả?"

"Cha em làm ở công ty đóng tàu. Anh biết đấy, thời kỳ kinh tế tăng trưởng cao, cha bận kinh khủng, nên cả tuần may ra mới về nhà được vài lần, em lớn lên đến tận sáu tuổi mà hầu như chẳng gặp cha. Mỗi lần gặp, em thấy sợ lắm. Anh biết không? Trẻ con thường sợ đàn ông một cách tự nhiên mà, hơn nữa, lại còn hiếm khi gặp mặt nữa chứ, em thật sự rất sợ. Mỗi khi ăn cơm cùng cha, vì quá sợ, em toàn phải hỏi cha từng li từng tí. 'Con ăn cơm được không ạ?', 'Con uống sữa được không ạ?'"

"Sữa?"

"Ừ, vì tốt cho sức khỏe nên hồi nhỏ em toàn uống sữa thay vì uống trà."

"Thảo nào, em thỉnh thoảng vẫn uống sữa khi ăn cơm."

E he he, Sayoko khúc khích cười.

"Vâng, đúng vậy."

"Thế mà chiều cao chẳng tăng được bao nhiêu."

"Vâng vâng. Ngực cũng chẳng lớn lên."

Ha ha ha.

Ha ha ha.

"Không giống cha, Gorou không đáng sợ chút nào. Hồi cấp ba, bạn bè em ai cũng bảo anh đáng sợ, nhưng em lại thấy anh chẳng đáng sợ gì cả."

"Đương nhiên rồi."

Tôi khẳng định chắc nịch.

"Ta đây là một người đàn ông tốt bụng."

Ha ha ha.

Ha ha ha.

"Gorou..."

"Ừ?"

"Em xin lỗi vì phải ra đi trước anh nhé."

Ha ha ha.

Ha ha ha.

Tôi muốn phủ nhận lời nói của Sayoko, tôi muốn thốt lên rằng không hề có chuyện đó, dù cả tôi và Sayoko đều biết rằng đó chỉ là lời an ủi sáo rỗng, nhưng tôi vẫn muốn giữ chút hy vọng đến cùng. Này, Sayoko, chúng ta sẽ cùng nhau sống tiếp, cùng nhau già đi, rồi trở thành ông chú bà cô ăn mặc quê mùa, cuối cùng là ông lão bà lão. Chắc chắn sẽ có cãi vã, sẽ có rất nhiều điều khó chịu, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều, thật nhiều điều tốt đẹp và vui vẻ hơn nữa, chúng ta hãy cùng nhau sống và tận hưởng những điều đó, tận hưởng đến mức hai tay ôm không xuể.

Này, Gorou...

Bỗng dưng, khuôn mặt Sayoko hiện lên trong tâm trí tôi.

Vui quá, Gorou.

Đó là cô ấy hồi còn học trung học, trẻ trung hơn rất nhiều so với Sayoko đang ở trước mắt tôi. Khi mới quen nhau, chúng tôi đã đến công viên thành cổ. Giờ thì tôi chẳng còn nhớ lý do là gì, nhưng chúng tôi đã trao nhau nụ hôn đầu tiên ở công viên thành cổ vào một buổi chiều tà.

Sau đó là sự ấm áp.

Sự dịu dàng.

"Chắc chắn có người nhìn thấy chúng ta rồi đó."

Đó là giọng nói của Sayoko.

Giờ đây, tôi sắp mất đi tất cả những điều đó.

Ký ức, chẳng có ích lợi gì cả, rồi sẽ có ngày chúng biến mất. Nếu cô ấy ở bên cạnh, nếu cô ấy mỉm cười với tôi, thì ký ức sẽ tiếp tục tồn tại, bởi vì chúng sẽ chồng chất lên nhau, và chúng sẽ tỏa sáng rực rỡ. Nhưng nếu cô ấy rời đi, ký ức sẽ không còn cơ hội chồng chất, chúng sẽ chỉ bị bỏ lại, dầm mưa dãi nắng, dần dần phai nhạt màu sắc, và rồi một ngày, chúng ta sẽ quên mất rằng đã từng có những điều như thế.

Bởi vì, chúng ta là những sinh vật như vậy.

"Dù chỉ một ngày thôi cũng được, một phút, một giây thôi cũng được, hãy sống càng lâu càng tốt, anh xin em, Sayoko."

"Ừ", cô ấy gật đầu.

"Em sẽ cố gắng."

Đúng như lời nói, Sayoko đã cố gắng hết mình.

Cô ấy đã kiên trì suốt một năm trời.

7

Thử thách cuối cùng là vách tường dựng đứng từ sân thượng xuống phòng bệnh của Rika. Nhờ có sợi dây thừng và móc khóa mà Mascaras và Doscaras ném cho, tôi có thể vượt qua chướng ngại này một cách dễ dàng hơn dự kiến. Dẫu sao thì, bóng hình anh em nhà Mascaras & Doscaras dưới ánh trăng thật đẹp, cứ như hai con sói anh em đang đứng cạnh vách núi vậy. Trên sân thượng khu Đông, tôi giơ ngón tay cái lên, anh em nhà Mascaras & Doscaras cũng giơ ngón tay cái đáp lại. Bên cạnh họ, Yamanishi cũng bắt chước giơ ngón tay cái. Còn Miyuki thì… à, có lẽ cô ấy ngại nên quay mặt đi. Ơ, cô ấy nhìn tôi kìa. Cái mặt gì vậy trời? Chu môi ra, cứ như đang hờn dỗi ấy. Haizz, con gái đúng là loài sinh vật khó hiểu thật…

Cố định một đầu dây thừng vào lan can, tôi đặt chân lên vách tường. Từ ban công phòng bệnh của Rika, hay đúng hơn là từ mái hiên, xuống dưới khoảng chừng bảy mét. Tôi đã từng làm một việc tương tự rồi, với lại vừa trải qua chuyện kinh khủng hơn nhiều, nên tôi hầu như không cảm thấy sợ hãi. Tôi thả dây xuống, dễ dàng đặt chân lên mái hiên, rồi bám chặt lấy mái hiên, tôi tụt xuống ban công. Cuối cùng tôi cũng đến được.

Tôi tháo dây và đai an toàn quấn quanh người, hít một hơi thật sâu.

Và.

Quay người lại, ngước nhìn lên bầu trời.

Vầng trăng khuyết đang tỏa sáng rực rỡ…

Chỉ cần biết được điều đó là đủ rồi.

Tôi quay mặt lại, gõ nhẹ vào tấm kính trước mặt. Cộc cộc, âm thanh khô khốc làm rung động không khí khô cằn. Cộc cộc. Tôi không biết Rika có còn thức hay không, không, dù cô ấy còn thức, có lẽ Rika cũng không thể rời khỏi giường được, nhưng chắc chắn mẹ cô ấy đang ở bên cạnh, liệu mình có bị mắng không nhỉ? Chắc chắn là bị mắng rồi.

Bên trong có tiếng động. Ngay sau đó, tấm rèm được vén lên, mẹ của Rika nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Tôi không biết bà có nghe thấy không, nhưng tôi đã nói: "Xin hãy mở cửa cho cháu, xin cô đấy, chỉ một chút thôi, cháu sẽ đi ngay, xin cô hãy mở cửa."

Mắt bà ấy trợn ngược lên, bà giận dữ kinh khủng. Cơn giận bùng nổ, bà mở toang cửa sổ với cơn giận đó, xông vào chất vấn tôi.

"Cậu kia, vừa phải thôi chứ--"

Lâu lắm rồi tôi mới thấy một người lớn nổi giận đến mức này. Dù sao thì lời nói cũng lộn xộn, nước bọt bắn tung tóe, mặt thì đỏ bừng, tôi lùi lại một bước trước sự giận dữ đó. Nhưng lúc đó, tôi thấy một thứ màu trắng phía sau lưng bà, một phần của chiếc giường Rika đang nằm.

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, nói.

"Xin hãy cho cháu nói chuyện với Rika."

Tôi cúi gằm mặt xuống.

"Cháu biết đây là chuyện vô lý, cháu biết mình đã sai, nhưng, cháu muốn được nói chuyện với cô ấy."

"Không đời nào!"

Bà hét thẳng vào mặt tôi bằng giọng run rẩy.

A, quả nhiên là không được rồi sao…

Tôi đang nghĩ đến việc chỉ còn cách liều mình xông vào, thì một giọng nói vang lên.

"Yuichi, không sao đâu."

Là giọng của Rika.

"Cứ vào đi."

Tôi giật mình, vội ngẩng đầu lên, mẹ của Rika cũng đang nhìn ra phía sau với vẻ kinh ngạc tột độ, rồi bà ấy lại quay sang nhìn tôi, trong đôi mắt bà ánh lên một tia sáng mãnh liệt, một thứ ánh sáng khác hẳn lúc nãy. Một lát sau, tôi nhận ra, à, có lẽ đây là... sự căm hờn.

Ra vậy.

Người phụ nữ này đang nghĩ rằng tôi sẽ cướp Rika khỏi bà. Sau cái chết của chồng, bà đã sống cùng Rika. Và giờ đây, con gái bà cũng đang hấp hối vì căn bệnh giống như người chồng. Bà hẳn đã biết con gái mình sẽ bị thần chết cướp đi. Có lẽ ở đâu đó trong lòng, bà đã chuẩn bị tinh thần, nhưng chắc chắn bà chưa bao giờ chuẩn bị cho việc con gái mình bị một kẻ vô dụng như tôi cướp mất.

Tôi đang cố gắng tước đoạt... niềm hy vọng duy nhất của người phụ nữ này.

Đối diện với ánh mắt sắc bén của bà, tôi cố gắng kìm nén trái tim đang dao động. Mình phải quyết định thôi, không còn thời gian nữa, chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng chỉ trong vài giây đó, cuộc đời tôi sẽ được định đoạt, cuộc đời của Rika, cuộc đời của mẹ cô ấy cũng vậy. Tôi ngước nhìn lên trần nhà. À, phải rồi, chẳng có gì phải do dự cả. Đằng nào thì tôi cũng không thể trèo tường trở lại sân thượng được nữa, vậy thì chỉ còn cách vào phòng bệnh thôi. Đúng vậy, đúng là như thế, tôi đã quyết định rồi.

Trong góc khuất của tâm trí, ký ức của nửa ngày trước bỗng ùa về.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh anh sinh viên đại học và người con gái dường như sắp trở thành bạn gái của anh ta ở phòng bệnh bên cạnh, tôi trở về phòng mình, Natsume đang ở đó, anh ta ngồi vắt vẻo trên khung cửa sổ, và tệ hơn nữa là còn đang phì phèo điếu thuốc, có bác sĩ nào lại hút thuốc trong bệnh viện, hơn nữa lại còn là trong phòng bệnh không chứ?

Tôi thực sự cạn lời, thở dài và nói:

"Anh đang làm gì vậy?"

Có lẽ vì vừa chứng kiến cảnh tượng vui vẻ của đôi sinh viên kia nên tâm trạng tôi khá tốt, tôi không hề tức giận trước hành vi thô lỗ của Natsume.

"Tôi đang đợi cậu."

"Đợi tôi?"

Ừm, thì cũng phải thôi. Dù sao đây cũng là phòng bệnh của tôi mà.

Lúc đó, tôi không hề nhận ra đôi mắt Natsume đang nhìn tôi vô cùng nghiêm túc. Tôi cứ nghĩ anh ta đến để trêu chọc tôi.

Nhưng tôi đã nhầm.

"Này, Ezaki. Cậu có nghĩ rằng số phận hay tương lai là thứ mà người ta áp đặt lên mình không?"

"V-vâng."

"Số phận và tương lai đều do cậu quyết định cả. Tôi biết cậu nghĩ những điều này thật sáo rỗng, nhưng chúng ta không thể trốn tránh được đâu, chúng ta chỉ có thể sống một cách sáo rỗng ở những nơi sáo rỗng như thế này thôi, và nếu số phận hay tương lai có vẻ không đi theo ý cậu muốn thì hãy phủ nhận nó đi, hãy bẻ cong nó đi, có thể làm được, cũng có thể không, nhưng vẫn tốt hơn là ngoan ngoãn tuân theo, đúng không? Hãy đánh cược vào dù chỉ là một phần trăm cơ hội."

"Cậu hiểu chứ", Natsume nói.

"Nếu cậu nghĩ là vì Rika, cậu có thể làm bất cứ điều gì, hãy dùng chính đôi tay của mình để cưỡng đoạt những gì cậu thực sự muốn, đôi tay cậu sinh ra là để làm việc đó mà."

Rồi Natsume tung vạt áo blouse trắng và rời đi. Bóng lưng anh ta thật nhỏ bé, cái bóng lưng nhỏ bé ấy một mình bước đi, đúng vậy, Natsume thật cô độc.

Thành thật mà nói, tôi đã hoàn toàn mất phương hướng.

Anh ta đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột ném vào mặt tôi những lời lẽ khó hiểu. Thật khó để không bối rối. Lúc đó, tôi chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Nhưng bây giờ thì khác.

Tôi hiểu rồi.

Tôi đã hiểu tường tận tất cả những gì Natsume nói.

Đôi tay của tôi… không, đôi tay của chúng ta sinh ra là để nắm giữ một điều gì đó.

Và giờ đây, chính là thời khắc ấy.

Tôi lách người qua bên cạnh mẹ Rika, vai tôi khẽ chạm vào, khiến thân hình nhỏ bé của bà ấy chao đảo, 'Cháu xin lỗi!', tôi chỉ dám thầm thì lời xin lỗi trong lòng. Cháu sẽ cướp con gái của cô đi, cháu muốn độc chiếm những ngày tháng ít ỏi còn lại của em. Cháu xin lỗi.

Chân tôi không hề run rẩy.

Lòng tôi đã quyết.

Bước một bước, tôi thấy lờ mờ bóng dáng một cô gái hiện lên trong màn đêm mờ ảo. Bước thêm một bước, tôi nhận ra gương mặt quen thuộc. Thêm một bước nữa, tôi thấy nụ cười của em.

Và tôi cũng cười, nụ cười hạnh phúc.

"Đồ ngốc Yuichi!"

Haizz, vừa gặp đã mắng người ta rồi, cô gái này.

"Tớ không ngờ cậu lại trèo qua ban công đấy."

"Cậu nghĩ là tớ sẽ đến à?"

"Tớ cứ tưởng với tính của Yuichi, cậu sẽ gào thét trước cửa rồi bị mẹ đuổi về chứ."

"Chuyện xấu hổ như vậy làm sao tớ làm được chứ."

Ừm, mà thật ra khả năng đó cũng cao đấy. Ừ, nếu theo kịch bản đó thì chắc chắn tôi bị đuổi về rồi.

Rika đã gầy đi rất nhiều.

"Này, Rika..."

Không còn thời gian nữa.

Không phải lúc để lãng phí thời gian vào những lời vô nghĩa.

"Gì cơ?"

Tôi nhìn Rika, em vẫn đang mỉm cười, và nói:

"Cho anh ở bên cạnh em được không? Cho anh ở bên cạnh em mãi mãi, được không?"

Có lẽ vì quá bất ngờ, Rika nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Trong bóng tối mờ ảo, ánh sáng kiên định bừng lên trong đôi mắt em. Đôi mắt ấy, tôi đã từng thấy trước đây. Đó là khi nào nhỉ? À, đúng rồi. Là khi tôi nói muốn đi đồi Pháo Đài.

"Thời gian không còn nhiều đâu."

Rika khẽ nói, giọng nhỏ nhẹ như tiếng tơ.

"Nhưng cũng không phải là ngắn đâu..."

"Anh biết."

"Yuichi à, vì em, anh sẽ phải từ bỏ tất cả mọi thứ đấy."

"Anh cũng biết."

Tôi đưa ra, cứ như khoảnh khắc thời gian dừng lại ấy, cử động thật tự nhiên. Rika đưa tay ra khỏi chăn, và y như vậy, những ngón tay bé nhỏ của em nắm lấy đầu ngón trỏ của tôi.

Khoảnh khắc thời gian dừng lại ấy, một lần nữa.

Lần này, thời gian được phép cũng chỉ có thế thôi, tôi không thể cứ mãi nói chuyện, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của Rika. Trong một phút quý giá này, tôi suy ngẫm lại ý nghĩa lời em vừa nói, từ bỏ tất cả mọi thứ, em đã nói thế, tôi đã đáp rằng tôi biết, nhưng có lẽ, thật ra tôi chẳng hiểu gì cả. Dù sao thì tôi cũng chưa từng trải qua điều đó, nhưng, có sao đâu, cảm xúc hiện tại, những gì đang trào dâng trong lồng ngực tôi, những điều đã định hình rõ ràng, chắc chắn là thật.

Này, Yuichi, Ezaki Yuichi, điều quan trọng nhất đối với mày là gì?

Một câu hỏi thật đơn giản, ngay lúc này, đáp án đang ở ngay trước mắt tôi, đáp án đang nắm lấy ngón tay tôi, khi tôi cười, đáp án cũng mỉm cười, một nụ cười thật thà, trong sáng.

"Mình sẽ mãi mãi bên nhau nhé, Rika."

"Ừm."

Rika gật đầu.

"Mãi mãi bên nhau."

Tôi sẽ bảo vệ cô gái này, sống vì cô ấy.

Có điều gì tuyệt vời hơn thế nữa sao?

8

Khi Natsume kết thúc câu chuyện, đồng hồ đã điểm ba giờ. Natsume im lặng từ nãy đến giờ, đôi mắt anh ta nhìn vào một khoảng không vô định, không... phải là một nơi nào đó khác.

"Một năm...anh đã vất vả rồi."

"Ừ."

Không rời mắt, Natsume gật đầu.

"Thật ấn tượng, nhưng..."

"Sao?"

"Cuối cùng, tất cả mọi thứ đều tan biến. Thằng nhóc đó, Yuichi, rồi cũng sẽ phải trải qua những điều tương tự thôi. Bệnh của Rika không thể chữa khỏi hoàn toàn, cuộc đời em ấy sẽ mãi là chuyến bay ở tầm thấp, chỉ cần một ngọn núi cao xuất hiện, em ấy sẽ không thể tránh được, tất cả sẽ kết thúc, hơn nữa, Yuichi sẽ mãi bị những điều đó giày vò. Thằng nhóc đó chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng, nó sẽ mất tất cả."

"Tch," Tanizaki Akiko tặc lưỡi.

"Này, vấn đề là gì vậy? Đúng là đối với anh... à, có lẽ bạn anh đã như vậy. Yuichi chắc cũng sẽ thế thôi. Nhưng với Rika thì khác."

"Ý cô là gì?"

Natsume tỏa ra sát khí. Không vội trả lời câu hỏi, Akiko rút bao thuốc lá từ trong túi, cô định lấy một điếu, nhưng vì chỉ còn đúng một điếu, mà điếu thuốc lại nằm sâu bên trong, hơn nữa bao thuốc lại bị móp méo, nên mãi mà không lấy ra được. Cuối cùng cô cũng lôi được nó ra, ngậm điếu thuốc méo mó vào miệng, châm lửa rồi nhìn về phía Natsume, anh ta đang nhìn cô với ánh mắt yếu ớt. Haizz, thật là... Cái gã ích kỷ, ngang bướng này lại sắp khóc đến nơi rồi.

"Lúc Rika mới đến bệnh viện này ấy, thôi rồi luôn, lúc nào cũng cáu kỉnh, bướng bỉnh, làm y tá mới khóc ròng, đúng là bệnh nhân tồi tệ nhất. Vì là bệnh viện mà, nơi con người ta yếu đuối, nên bệnh nhân thường hay bướng bỉnh, nhưng Rika thì vượt trội hơn hẳn. Thật đấy, con bé hầu như không cười, một đứa con gái ở cái tuổi đó mà không cười thì thật kỳ lạ. Nhưng mà..."

Akiko rít một hơi thuốc, rồi chậm rãi nhả khói.

"...Con bé cười khi ở cùng Yuichi. Tôi bó tay luôn, chẳng biết phải làm sao, nên tôi đành viện cớ rồi giao việc chăm sóc con bé cho Yuichi. Thế là con bé dần dần bắt đầu cười. Giờ thì con bé cười suốt ngày ấy chứ. Lúc không muốn ăn thì cũng ráng mà ăn, những ca điều trị đau đớn con bé cũng chịu đựng được. Cái thằng nhóc Yuichi ngốc nghếch kia chắc chẳng nhận ra đâu, nhưng con bé đã thay đổi rất nhiều. Đúng là mạng sống của Rika không kéo dài thêm được, con bé có lẽ sẽ chết vào một ngày nào đó, nhưng chết mà chưa từng cười, với chết khi đang cười như bây giờ, anh nghĩ cái nào hạnh phúc hơn?"

"..."

"Tôi không biết mấy gã đàn ông như anh, lúc nào cũng bận tâm đến cái lòng tự trọng nông cạn của mình, thì nghĩ thế nào, nhưng phụ nữ ấy, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi... à không, chính vì ngắn ngủi, mà được hạnh phúc hết mình, được cười thả ga, thì chỉ cần thế thôi cũng đủ thỏa mãn rồi, chỉ cần thế thôi là có thể sống tiếp được. Rika, con bé bây giờ đang hạnh phúc."

"Còn những người ở lại thì sao?"

Một sự phản kháng yếu ớt.

Tất nhiên, Akiko không hề nương tay mà thẳng thừng đáp:

"Chịu đựng thôi."

"Khốn kiếp, cô nói dễ quá nhỉ."

"Thì có cách nào khác đâu. Mà thôi, cứ thử nghĩ xem, đặt mình vào vị trí của Yuichi, hay ai đó quen biết anh cũng được, cứ thử vận dụng trí tưởng tượng của mình xem, điều quan trọng nhất là gì? Hạnh phúc của bản thân? Hay hạnh phúc của người mình yêu quý?"

"..."

"Là cái nào?"

"..."

"Không phải là hạnh phúc của người mình yêu quý sao?"

Natsume không trả lời. Anh chỉ rũ vai, im lặng.

Sau khi nhìn anh ta như vậy một lúc, Akiko nhắm mắt lại, nhưng điều cô thấy không phải là bóng tối. Mặt trăng đang lên, không phải trăng tròn, chỉ là trăng khuyết, không khí trong lành nên ánh trăng cũng trở nên sắc nét, nhưng dù sao đó cũng chỉ là ánh trăng khuyết, còn xa mới bằng được ánh sáng của trăng tròn. Thế giới chìm trong bóng tối mờ ảo, Akiko nhìn thấy, trong ánh sáng đó, hình ảnh một cậu bé và một cô bé đang sánh vai nhau bước đi, cô bé giận dỗi, cậu bé vụng về xin lỗi, cô bé vẫn tỏ vẻ giận dữ, nhưng thực ra đang cười rất hạnh phúc. Đúng vậy, cô biết mà, cô bé đang cười. Có lẽ cậu bé sẽ mãi về sau mới nhận ra điều đó, có lẽ là sau khi đã mất tất cả.

"Cứ đi đi", Akiko lẩm bẩm, hãy đi đến nơi mà hai đứa có thể đến. Hai đứa có tấm vé để đi đến bất cứ đâu, hãy nhìn vào tay mình xem, hai đứa đang nắm chặt nó đấy, đó là tấm vé mà hầu hết mọi người không có được, hai đứa đã có tấm vé quý giá đó rồi.

Mở mắt ra nhìn Natsume lần nữa, cô thấy anh ta đang ôm đầu, co ro người lại. Vai anh ta, lưng anh ta, đang run lên khe khẽ. Cô muốn ôm lấy anh ta, nhưng cô biết rằng mình không nên làm vậy, cũng không được phép làm vậy. Cô không thể gánh vác cuộc đời của Natsume, cô không thể ở bên anh mãi mãi.

Mình có lạnh lùng quá không...?

Đang nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên cô nhớ ra.

À, ra là vậy.

"Ngã thì tự đứng dậy."

Người cha nghiêm khắc của tôi vẫn luôn nói như vậy. Lần đầu tập đi xe đạp, dù tôi học khá nhanh, nhưng vẫn ngã lên ngã xuống không biết bao nhiêu lần, đầu gối trầy xước, khuỷu tay cũng vậy, máu đỏ ứa ra, vết thương nhức nhối, nhưng thật ra, điều khiến tôi khổ sở nhất không phải là cơn đau thể xác, mà là chiếc xe đạp mới mua, chiếc xe đạp màu hồng với hai bánh phụ, bỗng chốc trở nên đầy những vết trầy xước.

"Akiko, ngã thì tự đứng dậy."

Tôi mình đầy thương tích, chiếc xe đạp yêu quý cũng đầy vết xước, tôi mếu máo khóc, nhưng người cha đứng bên cạnh lại nói như vậy. Giờ nghĩ lại, thật là vô lý, lần đầu tiên tôi tập đi xe đạp mà, chắc chắn là phải ngã rồi, hơn nữa, tôi chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi, ngã thì khóc lóc ầm ĩ là đương nhiên. Và tôi đã khóc thật, đã gào thật.

Thế nhưng, cha tôi vẫn nói.

Tự mình đứng lên đi.

Nói cách khác, chắc chắn là, có lẽ là, ý là như vậy.

Natsume phải tự mình đứng lên.

"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, có gì thì gọi nha."

Akiko nói rồi bước ra khỏi trạm y tá. Điếu thuốc bập bùng cháy trước mắt. Haizz, điếu thuốc này cong quá rồi. Ngọn lửa thuốc lá, như con đom đóm đỏ, chập chờn lay động.

Trong lòng, tôi lẩm bẩm những lời vừa nuốt xuống.

Vậy thì chẳng phải là mọi chuyện đã thành sự thật rồi sao? Chẳng quan tâm đến bản thân mình, mà đặt người kia lên trên hết, thậm chí còn quan trọng hơn cả thế giới, chỉ cần người kia cười thì cái gì cũng được. Mọi chuyện đã xảy ra đúng như vậy. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, dù Rika có nhanh chóng chết đi, Yuichi cũng đã thực hiện được mong muốn đó rồi. Cái thằng nhóc chết tiệt đó, cái thằng mà mày biết là ai đó, đã vô tình, lúc nào không hay, có được tất cả rồi đó. Có được rồi đó.