Freud cho rằng những giấc mơ là những ham muốn bản năng trong tiềm thức con người kết tinh lại và bộc phát ra khi ngủ. Dù có là kiểu mơ gì, chúng cũng chỉ đơn giản là những cách khác nhau để con người thỏa mãn ước muốn. Những giấc mơ cho con người trải nghiệm cảm gác đạt được mong ước với một chừng mực nào đó. Do vậy, chúng đại diện cho những ham muốn thầm kín của con người.
Lạ thay, Yvonne biết rằng mình đang mơ.
Cô nhận ra điều này là vì chỉ có trong mơ cô mới bạo đến vậy.
Tim cô đập nhanh như trống trận.
Họ đang gần nhau đến khó tin.
Hơi thở của cô ấy, hơi ấm cơ thể ấy, mùi hương ấy... Tất cả đều nằm trong tầm với của cô.
Yvonne ngây dại nhìn cô gái nằm bên dưới mình. Máu bắt đầu dồn lên não cô.
Ngón tay của họ đang đan vào nhau. Cô không thể cưỡng lại được mà lấy tay vuốt ve từ vai rồi đến cổ cô ấy. Cô nàng kia hoàn toàn chấp nhận cho cô khám phá cơ thể như một con cừu non ngoan ngoãn. Bàn tay mềm mại của cô ấy bị Yvonne ghì xuống, ấy vậy mà cô ấy lại không có vẻ gì là muốn chống cự.
Cô có thể thật sao?
Cô có thể "vượt rào" thật sao?
Yvonne không dám mơ đến việc đi xa đến thế, kể cả là chỉ trong một giấc mơ đi chăng nữa.
Vì... cô không nên có thứ ham muốn đồi bại và bẩn thỉu này.
"Ổn mà," cô gái kia nói như đọc được suy nghĩ của Yvonne. Khi tay Yvonne chạm tới má cô ấy, cô ấy khẽ nghiêng đầu hôn lên ngón tay cô. "Cậu muốn làm gì tớ cũng được, Evie. Chỉ cậu thôi."
"...!" Như một cặp kéo, hai câu đó cắt tan tành lý trí vốn luôn vững vàng của Yvonne.
Cô ấy sẽ chấp nhận.
Cô ấy sẽ chấp nhận mọi thứ của Yvonne.
Cho dù Yvonne có tội lỗi thế này, có không xứng đáng thế này, và ích kỷ thể này... Cô ấy vẫn tự nguyện ôm lấy tất cả.
Ah...
Cơ thể cô nhẹ đi khi những cảm giác về trách nhiệm nặng nề dần tan biến.
Theo đà thăng hoa, Yvonne bị đẩy về phía trước và hạ cơ thể cô xuống.
Cô muốn hòa làm một với cô ấy.
...
......
"ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!"
Yvonne bật dậy trên giường, mái tóc rối chỉa ra khắp nơi.
Mặc dù cô biết vừa rồi chỉ là mơ, cơn xấu hổ của cô đã lên đỉnh điểm và làm ngắt quãng giấc mơ hồng lãng mạn đó.
"Evie... Có chuyện gì vậy? Cậu lại gặp ác mộng nữa hả?" Elsa dụi mắt và ngồi dậy, lo lắng nhìn Yvonne, người đang ôm chặt lấy gối và thở hổn hển. Ngồi lên hai chân mình với vẻ đáng yêu, cô ấy gợi ý: "Có lẽ nếu tớ ngủ với cậu trong tương lai thì sẽ tốt hơn chăng?"
Elsa muốn giúp Yvonne điều tiết cảm xúc.
Nhưng khi vẫn còn đang ngái ngủ sau khi đột ngột tỉnh giấc, cô ấy hoàn toàn không biết rằng dây áo của mình đã tuột xuống và làm lộ ra một vùng da đáng ra nên được giấu kín.
Khi nhớ lại cách mà Elsa vừa cho cô xem tất cả trong mơ, Yvonne ngay lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
Cô đã muốn... Cô đã muốn làm điều đó với cô ấy ư?!
Nếu cô để cô nàng này ngủ chung giường với mình, thì cô sẽ phải chịu đựng những chuyện như thế này về cơ bản là mọi ngày!
"Sao tớ lại muốn ngủ chung với cậu chứ?!" Rối bời hết cả, Yvonne bất giác ném thẳng cái gối của mình trúng mặt Elsa.
"Với lại, mặc quần áo tử tế vào đi!"
Yvonne vội vàng quay người, rời khỏi giường, và bỏ chạy khỏi hiện trường, không muốn phải nhìn Elsa thêm một giây nào nữa.
"He he, Evie lúc hoảng hốt đáng yêu ghê." Elsa vùi đầu vào chiếc gối đầy mùi Yvonne và dụi mặt vào nó, hấp thu lấy lượng Vitamin Evie cô cần cho một ngày. "Vì cậu ấy đã năng động đến vậy thì chắc không phải là ác mộng nhỉ?"
***
"A hèm!" Yuna đứng lên một cái ghế đẩu gỗ và hắng giọng ra hiệu học sinh trật tự. Cô giáo viên lùn lúc nào cũng muốn thể hiện là mình trưởng thành, có lẽ là để khẳng định uy thế là giáo viên. Nhưng nó lại quá mức đến độ đáng yêu, vì cô trông giống một đứa nhóc đang giả vờ làm người lớn hơn.
"Được rồi, cả lớp. Đến bây giờ thì tất cả các em đã rõ hết điểm trong bài kiểm tra cuối kỳ rồi. Vì vẫn còn thời gian trước khi học kỳ đi hết tiết học cuối cùng, làm ơn trật tự và nghe cô nói đây."
Cả lớp chìm vào im lặng đầy trầm cảm khi điểm cuối kỳ được nhắc tới. Yvonne có thể thấy quanh phòng đầy những người đang gục đầu đau khổ. Có vẻ tất cả bọn họ đều không hài lòng với kết quả của mình.
Ozland quan tâm rất nhiều đến sự phát triển pháp sư. Có một tiêu chuẩn nhất định cho mỗi kỳ đánh giá năng lực ma pháp hằng năm. Học sinh sẽ được biết hạng ma pháp của họ là gì trong bài kiểm tra cuối mỗi kỳ, hoặc là hạng S tuyệt đỉnh, hạng A xuất sắc, hạng B tạm được, hạng D trung bình, và hạng E kém cỏi.
Học viện Sao Lục bảo không phải trường danh giá nổi tiếng gì. Mặc dù có lịch sử lâu đời, nó lại ít thu hút nhiều tân học sinh tài năng do vị trí địa lí không mấy phù hợp, nên trong xếp hạng trường cũng không nổi bật. Phần lớn học sinh theo học nằm trong khoảng từ hạng D đến C, với chỉ số ít đạt tới hạng B.
Nếu pháp sư không có khả năng ma pháp nổi trội, cơ hội dành cho họ sẽ là không nhiều.
Cảm thấy rằng con đường trước mắt mình đầy mơ hồ, tất cả học sinh đều lo lắng không biết nên làm gì tiếp theo.
…Trừ Elsa, người đang ngồi cạnh Yvonne lần nữa sau lần đổi chỗ ngồi gần nhất.
Elsa vốn đã là thiên tài ma pháp và không bao giờ lười học. Không bất ngờ khi mà cô đứng đầu toàn khối và đạt hạng cao nhất là S.
…Sức mạnh của nữ chính đúng là khủng khiếp thật đấy.
Yvonne nhìn vào bảng điểm trong tay. Điểm lý thuyết của cô chỉ đứng thứ hai sau Elsa. Đánh giá năng lực ma thuật thì lại là chuyện khác, cô chỉ đạt hạng B, kém Elsa rất nhiều.
"S-Sẽ ổn cả thôi mà! Các em đều đã tiến bộ rất nhiều kể từ khi nhập học rồi!" Yuna trấn an cả lớp học đang u uất. "Đừng nản lòng dù các em có không đạt điểm cao. Đây chỉ là điểm kỳ Một thôi! Chỉ cần các em nổi bật lên sau ba năm học tại đây, các em vẫn sẽ có cơ hội đến kinh đô học!"
Kinh đô à…?
Cũng một thời gian rồi cô mới thấy nó được nhắc đến.
Yvonn đột nhiên nhận ra rằng cô đã từng là một thành viên ưu tú của đất nước, một con gái nhà công tước được trọng vọng và ghen tị bởi vô số người.
Nhưng giờ, cô và gia đình đã bị tước hết địa vị quý tộc như một hình phạt và đã trở thành những kẻ trôi nổi vô danh. Bây giờ cô không khác gì một thường dân cả.
Tuy nhiên, thế giới này đề cao ma thuật. Kể cả một thường dân cũng có cơ hội đạt được danh hiệu quý tộc danh dự và những quyền lợi tương ứng, miễn là họ thể hiện được tài năng xuất chúng.
Đó cũng chính là lí do tại sao Quimper, cha Yvonne, tiêu hết số tiền còn lại của gia đình để chuộc Yvonne ra khỏi cảnh bị đày tới biên giới phía Bắc. Ông đã hy vọng rằng con gái mình sẽ có thể có được tiền đồ tốt hơn.
Cho dù có không thể trở thành quý tộc danh dự đi chăng nữa, vẫn có những khác biệt rất lớn giữa một người được đào tạo về phép thuật và một người có năng lực nhưng không được đào tạo bài bản. Một trong số đó là việc được xác nhận hạng năng lực và đạt hạng có thể thỏa mãn nhu cầu của vương quốc. Bất kỳ ai đạt hạng C trở lên đều sẽ đảm bảo được một cuộc sống thoải mái thỏa mãn được mọi nhu cầu cơ bản.
Tuy nhiên Yvonne không muốn dừng lại ở đó. Cô không muốn nằm im chịu "route dành riêng cho nữ phản diện". Nếu cha mẹ cô có thể có lại được cuộc sống trước kia nhờ vào những cố gắng của cô, thì cô sẽ trở thành một cỗ máy làm bài thi như kiếp trước.
Không may thay, ma thuật đòi hỏi tài năng và khuynh hướng thiên phú.
Yvonne nhìn Elsa đang ngồi cạnh mình và thở dài.
Mặc dù khổ luyện có thể tạo ra chút thay đổi, Yvonne cũng biết rằng cô sẽ không bao giờ vượt qua nữ chính.
"Được rồi, cô chỉ muốn nó thế thôi. Kỳ nghỉ hè của các em sắp bắt đầu. Giành chút thời gian ra thư giãn hoặc làm những điều các em thấy bổ ích đi. À, một điều nữa! Nhớ làm bài tập hè đấy!"
Sau khi nói về kế hoạch nghỉ hè của trường, Yuna thông báo kết thúc giờ học. Các học sinh trông cũng có vẻ nhẹ nhõm.
"Tớ không tin nổi là mới thế mà đã hết kỳ rồi…"
"Cậu chuyển đến vào giữa kỳ mà, thấy nó ngắn là phải."
"Nhắc đến nghỉ hè, chúng mình không hay được nghỉ dài. Cậu có định về thăm cha mẹ không, Evie?"
Trên đường về nhà, những học sinh quanh đó vui vẻ bàn luận về kế hoạch cho kỳ nghỉ sắp tới. Phần lớn đã lên kế hoạch về thăm nhà.
Không có nhiều học viện ma pháp trên khắp cả nước, tổng cộng chỉ có 21, nên nhiều học sinh tới từ những vùng xa xôi để học ma thuật. Họ sẽ có cơ hội hiếm để được về nhà thăm gia đình trong những kỳ nghỉ dài như nghỉ hè.
"…" Ngay khi nhắc tới cha mẹ, biểu cảm của Yvonne thay đổi một cách bí ẩn. "Không, xa quá, tới đó sẽ rất phiền, với lại…"
"Với lại?"
Yvonne trông có vẻ chán nản khi cô cân nhắc lời mình nói. "Cậu hẳn phải biết chút đỉnh về hoàn cảnh gia đình tớ rồi. Cha mẹ tớ vẫn còn bị giám sát. Tớ không thể liên lạc với họ quá thường xuyên được, nếu không sẽ khó cho họ."
Cha mẹ cô đã bị đày đi biên giới phía Bắc, vẫn bị giam lỏng và giám sát, không như cô. Mọi lá thư cha cô gửi đều đã bị mở ra từ trước, bằng chứng cho việc chúng đã bị kiểm tra. Yvonne khao khát muốn được gặp lại gia đình, nhưng vội vàng làm những điều đáng ngờ sẽ làm xấu đi hình ảnh của cha cô. Tốt hơn hết là tạm thời cứ hành động cẩn trọng.
"T-Tớ xin lỗi! Đáng ra tớ không nên nhắc tới chuyện đó…" Elsa quằn quại, không biết nên nói gì.
"Không sao đâu. Đừng làm vẻ mặt đó. Cậu không cần xin lỗi đâu." Yvonne vội vàng trấn an cô ấy.
Cho dù Yvonne đã trấn an, vẻ hối lỗi trên mặt Elsa vẫn không tan đi. Cô cảm thấy như mình cũng có một phần lỗi trong việc đã xảy ra với gia đình Yvonne.
"Cậu thì sao, Elsa? Không phải cậu cũng có người thân muốn gặp à? Cậu có muốn quay về thăm họ không?" Yvonne hỏi thăm dò để chuyển chủ đề.
Vì cô đã chơi trò chơi này, Yvonne biết xuất thân của Elsa. Nàng nữ chính lớn lên trong một cô nhi viện thuộc một thôn làng yên bình ở trung tâm đất nước. Bà sơ đã nuôi nấng cô ấy và những đứa trẻ ở đó thân thiết với cô ấy như gia đình vậy.
Thêm nữa…
Yvonne nhớ ra một chi tiết quan trọng.
Mùa hè sau kỳ học đầu tiên… sẽ là khi sự kiện gặp gỡ với một nhân vật cực kỳ quan trọng diễn ra. Khi Elsa trở về tu viện thăm mọi người vào mùa hè, cô ấy sẽ gặp và giải cứu nam chính thứ hai: chúa quỷ tóc trắng.
Mặc dù có tới hơi năm mươi đối tượng chinh phục trong các mạch truyện phụ, mạch truyện chính lại là một câu chuyện tình tay ba cổ điển nơi nữ chính phải chọn giữa hai người đàn ông. Nó xoay quanh xung đột giữa hoàng tử và chúa quỷ.
Vì chàng chúa quỷ trẻ tuổi khá đẹp trai và khớp với hình tượng tổng tài bá đạo lạnh lùng với khuôn mặt cau có và tính cách tsundere, cậu ta thực ra còn được yêu thích hơn cả hoàng tử, người đáng ra phải là nam chính. Đồng thời, vì cách mà hai người đối đầu nhau, cộng thêm việc cả hai đứng ở hai phe hoàn toàn đối lập với tư cách hoàng tử của ánh sáng và chúa tể bóng tối, một vài họa sĩ vẽ fan art đeo kính quá khổ hú hét về độ đẹp đôi của hai người. Rất nhiều tranh đam mỹ giữa hai người họ thường xuyên được đăng lên những trang fan art.
Mặc dù có vẻ sự kiện gặp gỡ hoàng tử đã diễn ra trước dự kiến, cả anh ta và Elsa dường như không nảy sinh tình cảm gì cả.
Nếu cô ấy trở về cô nhi viện… việc kích hoạt một mạch truyện mới là không thể tránh khỏi.
Mặc dù…
Nếu Elsa có thể thành công kích hoạt và theo route nam chính thứ hai, đó sẽ là điều tốt cho Yvonne. Cô thực ra vẫn chưa hoàn thành route của anh ta mà chỉ mới may mắn được spoil bởi các bình luận trên forum, nhưng cô đã nghe được rằng loài quỷ và loài người có thể làm hòa nếu theo route chúa quỷ, vì nữ chính đã cứu thế giới và đem lại hòa bình.
Rất có thể là những bản án oan nhắm vào gia đình cô, tội phản nghịch do cấu kết với loài quỷ, sẽ có thể được giải nếu điều đó xảy ra. Dù sao thì, nếu hai thế lực hòa giải với nhau và tình yêu che phủ cả thế giới, thì tất cả những mưu mô và tranh đấu trước đó sẽ được tha thứ mà không quan trọng tình hình lúc đó như thế nào.
Vậy nên cô nên đẩy Elsa vào route chúa quỷ vào thời điểm này.
"Hm… Tớ cũng có nghĩ về việc gặp lại Dahlia và những người khác rồi, nhưng tớ muốn ở đây hè này."
Bất ngờ thay, Elsa không hề định quay lại.
"Cái gì? Tại sao?!"
"Mọi người thích sự kiện hầu gái hồi trước của bọn tớ lắm! Nhà hàng cũng đón thêm rất nhiều khách. Ông chủ cũng sẵn sàng tăng lương cho tớ nếu tớ chịu ở lại làm việc trong hè, nên tất nhiên tớ muốn nắm lấy cơ hội này để kiếm thêm rồi! Lúc đó tớ sẽ giúp được nhiều nhất cho mọi người, bằng cách gửi thêm tiền về cho họ!"
"…Từ khi nào mà cậu trở thành Chiến binh Bán Thời Gian thế?!" Yvonne thầm hét.
Nhưng, có vẻ là cô sẽ tiếp tục đi chệch khỏi mạch truyện chính như trước, và Yvonne cảm thấy như vai mình nhẹ đi hẳn.
Cứ như Elsa đọc được suy nghĩ của cô, cô ấy xích lại gần và thì thầm vào tai cô, "Đừng lo, Evie. Tớ sẽ không đi đâu cả đâu. Vậy nên đừng trông cô đơn thế chứ."
"A-Ai trông cô đơn chứ?! Chắc chắn không phải tớ!" Yvonne phẫn nộ trả lời và nghiến răng kèn kẹt. Sắc đỏ trên mặt đã phản bội cô và phơi bày cảm xúc thực sự của Yvonne.
"Hehehe."
Trớ trêu thay, Elsa lại thấy thất vọng. Cô và Yvonne chỉ tình cờ có cùng ý định. Lúc đầu, cô đã định đi theo nếu Yvonne đi thăm cha mẹ, để xin ông bà công tước tin tưởng giao con gái cho mình. Vì bây giờ đã không còn cơ hội làm việc đó, cô sẽ phải hoãn kế hoạch đó vô thời hạn.
Công việc thực chất chỉ là cái cớ. Elsa muốn ở lại vì Yvonne cũng ở lại. Yvonne không biết rằng chỉ sự tồn tại của cô, không cần bất cứ hành động gì, cũng đủ ảnh hưởng đến quyết định của nàng nữ chính và diễn tiến của câu chuyện.
"Đằng nào thì tớ cũng muốn tiếp tục cố hết mình!"
Vì Elsa đã hăng hái làm việc đến vậy, Yvonne đã cân nhắc xin Garth giúp đỡ từ Công ty Thương mại Leinster. Cô có thể tìm giúp được cho Elsa một công việc nhẹ hơn nhưng lương cao hơn với mối quan hệ của mình. Các nhà tuyển dụng sẽ đánh nhau giành Elsa chỉ nhờ khả năng pháp thuật đỉnh cao của cô ấy. Làm hầu gái trong nhà hàng thì phí tài năng cô ấy quá.
Ch-Chờ đã, không đúng! Sao cô lại chấp nhận chuyện này chứ?!
Nếu họ đã hoàn toàn chệch hướng khỏi cốt truyện chính, cô sẽ không thể nào tiên đoán được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và sẽ phức tạp hóa vấn đề thêm rất nhiều!
Thêm nữa, Yvonne không biết bao nhiêu route đã đóng lại mãi mãi. Có nhiều đối tượng chinh phục trong trò chơi này, nhưng số lượng không phải vô tận. Elsa đã vô tư tiết lộ với Yvonne rằng hồi ở kinh đô rất nhiều chàng trai đã tiếp cận cô ấy nhờ vào những tình huống kỳ quặc và đã tỏ ý có hứng thú. Nhưng tất nhiên là cô ấy từ chối hết.
Vậy nên, có lẽ sẽ không còn nhiều route vẫn còn mở. Thêm nữa, chúa quỷ có thể là lựa chọn tốt nhất để giải quyết nguy hiểm đang chực chờ cô.
Vì lợi ích của chính cô, cô phải tìm bằng được cách đưa Elsa vào route chúa quỷ, cho dù có phải lừa dối và dắt mũi cô ấy đi chăng nữa.
Đây là phương án hợp lý nhất.
Dù vậy, Yvonne vẫn chần chừ khi thời điểm hành động tới.
"Khóa mục tiêu, chiếp!"
Ngay lúc Yvonne đang đấu tranh nội tâm, một chú chim béo tròn đang bay trên bầu trời phát hiện ra Elsa. Vỗ đôi cánh bé tẹo, nó lao xuống như một quả tên lửa dẫn đường vào đâm thẳng vào đầu Elsa.
"Oái?!"
…Con chim đó vẫn thích làm gì thì làm như bình thường nhỉ.
Yvonne bắt lấy con bò câu vẫn đang đập cánh và cảm nhận được lá thư giấu trong bộ lông dày của nó.
"Có vẻ là thư cho cậu đấy." Yvonne nhìn ra được tên Elsa viết nguệch ngoạc và đưa lá thư cho cô ấy, người vẫn hơi chóng mặt sau khi bị tông trúng đầu.
"Cho tớ à?" Cô ấy lấy lá thư, ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên cô nhận được thư kể từ khi tới đây. "A, là từ cô nhi viện!"
Trên phần địa chỉ người gửi có ghi Capella, là thành bang nơi cô nhi viện tọa lạc. Elsa cuối cùng cũng nhận ra lá thư này tới từ ai. Phong bì cũ vàng có vẻ đã đột ngột bị lôi ra từ một xó xỉnh nào đó sau khi bị bỏ quên trong suốt nhiều năm. Vì Elsa thường xuyên chuyển tiền về cho cô nhi viện sau khi chuyển đi nên họ hẳn phải biết địa chỉ của cô.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy…?"
Cái tên và địa chỉ được ghi nguệch ngoạc không phải chữ viết tay của Sơ Dahlia. Ngoài bà ấy ra, người lớn duy nhất trong cô nhi viện, tất cả lũ trẻ đều chưa đầy mười tuổi. Tức là lũ trẻ đã gửi một lá thư cho cô ấy do một tình huống nào đó mà Sơ Dahlia không thể tự tay viết.
Linh cảm không lành, Elsa nhanh chóng mở phong thư được niêm phong vụng về. Bên trong chỉ có một mẩu giấy có vẻ đã bị xé ra từ một cuốn sách. Dựa trên nội dung, có vẻ nó là một trong những trang cuối của quyển Sách Lời răn Thần thánh. Những nét chữ trên đó trông như của một đứa trẻ mới biết đọc biết viết, vụng về và xiên xẹo.
Những đứa trẻ lớn lên trong nhà nguyện đều được giáo dục tôn giáo cực kỳ nghiêm khắc và bị nghiêm cấm làm hỏng những văn kiện quý giá này. Vậy thì điều chúng muốn nói với cô nghiêm trọng đến mức nào mà khiến chúng không quan tâm rằng mình đang phá hỏng một quyển Sách Lời răn Thần thánh vậy…?
Khi Elsa đọc xong, mặt cô ngay lập tức trắng bệch. "Evie…! Tớ nên làm gì đây?!"
Cô ấy ngẩng đầu lên, trông như sắp khóc. Yvonne bị sốc bởi phản ứng này. "Sao vậy? Lá thư nói sao?"
Elsa run rẩy đưa lá thư cho Yvonne.
Yvonne khó nhọc đánh vần từng chữ và cuối cùng cũng đọc ra một câu có nghĩa:
Chị… Về ngay đi. Dahlia… Nguy hiểm.
Sigmund Freud (1856-1939): nhà thần kinh học người Áo, người đặt nền móng cho ngành tâm lý học bằng cách bịa ra một đống giả thuyết dở người đến mức người ta đổ xô nghiên cứu ngành này để chứng minh là ông sai. Tsundere: kiểu tính cách bề ngoài thì cáu gắt, chua ngoa, thậm chí bạo lực nhưng thực chất bên trong lại tốt bụng và ngọt ngào. Xem lại chap 16.